Chương MƯỜI SỐ 28 ĐƯỜNG CLUNY PARK, SINGAPORE
Kitty trong bộ đồ bơi lệch vai với những đường cắt táo bạo quyến rũ, đang nằm dài trên chiếc phao giường giữa bể bơi thì nghe thấy tiếng ô tô quay lại nhà mình. Cô đã sắp hết kiên nhẫn vì phải đợi suốt nửa tiếng đồng hồ sau khi cử một người hầu đến hiệu sách để mua cả chồng tạp chí Tattle số mới ra sáng sớm nay.
Kitty quạt nước đẩy chiếc phao về rìa bể bơi khi nghe thấy tiếng người hầu gái chạy vội xuống những bậc thềm bằng đá với một chồng tạp chí trên tay, theo sau là người lái xe, cũng đang ôm một chồng cao khác. “Sao mà lâu thế?” - Kitty hỏi.
“Xin lỗi cô. Chúng tôi tới đó trước khi nhà sách mở cửa, nhưng họ phải dỡ các hộp đựng tạp chí và quét mã để đưa lên máy tính. Nhưng mà đây, chúng tôi đã mua hết bốn mươi bản.” - Cô hầu nói, đưa Kitty tờ trên cùng chồng tạp chí cô đang cầm.
Cuốn tạp chí bọc màng co, một bảng lớn màu vàng phía trên bìa ghi: “SỐ HOANG DÃ NHẤT CỦA CHÚNG TÔI!” Kitty cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi cô cố gắng bóc lớp nilon bảo vệ, sốt ruột mở tờ tạp chí ra. Cô nóng lòng muốn thấy bức hình của mình trên bìa tạp chí dưới tít “Công chúa Kitty.” Chiếc phao khẽ chao đảo, và những ngón tay ướt của cô trơn trượt trên tấm nilon.
“Đây, để tôi giúp cô.” - Cô hầu gái nói khi cảm nhận thấy sự hào hứng của cô chủ mình. Cô xé nilon, kéo cuốn tạp chí bóng láng ra khỏi áo ôm của nó, và đưa cho Kitty.
Kitty nhìn chằm chằm vào bìa, sắc mặt cô chuyển từ mong đợi sang sự kinh hãi tột độ. Nhìn lại cô từ bìa cuốn tạp chí Tattle là Colette và chồng cô ấy, Lucien, ngồi tại bàn ăn sáng với một chú đười ươi khổng lồ.
“Aaaaaa! Cái gì thế này? Không phải số tạp chí này!” - Kitty ngửa người ra sau hét lớn.
“Không, thưa cô, đây là số mới đấy. Mới toanh. Chính tôi đã thấy họ lấy chúng ta khỏi những chiếc hộp mà.”
Kitty xem xét kỹ lưỡng bìa cuốn tạp chí, đọc thấy dòng tít: CHÚA TỂ RỪNG XANH: NGÀI CÔNG TƯỚC VÀ QUÝ BÁ TƯỚC PHU NHÂN XỨ PALLISER.
“Không! Không! Không! Đây không thể là sự thật được.” - Kitty ngồi thẳng lên trên chiếc phao, điên cuồng lật các trang trong cuốn tạp chí tìm bài báo về cô, cô lật đến đâu các trang ướt sũng đến đó. Chuyện gì đã xảy ra với những bức hình xinh đẹp cô chụp với nhiếp ảnh gia Nigel Barker? Những bức hình Harvard hôn cô ấy? Cô không thấy chúng đâu cả. Thay vào đó là một bài báo đặc biệt dài mười trang được dành cho những bức hình Colette và Lucien đến thăm trung tâm bảo tồn ở Indonesia. Có những bức hình Colette đang tổ chức một bữa tiệc trà cho một bầy gia đình đười ươi trên một chiếc bàn sắt gia công bên bờ một con sông, Colette leo bộ trong một khu rừng nhiệt đới với một nhóm những nhà nghiên cứu động vật linh trưởng, và Colette ẵm một chú đười ươi con.
Lúc này, chiếc phao của Kitty đã trôi ra đến giữa bể và cô rít lên với cô người hầu, “Lấy điện thoại cho tôi!”
Kitty nhấn mạnh các con số trên màn hình đầy giận dữ, gọi điện cho Oliver T’sien. Chuông kêu vài hồi trước khi anh nhấc máy.
“Đường dây tâm linh của Ollie đây.” - Anh đùa cợt nhấc máy.
“Anh đã xem số mới nhất của tờ Tattle chưa?” - Kitty nói, giọng cô run lên vì tức giận.
“Chưa. Nó mới ra ngày hôm nay à? Tôi ở Hong Kong tuần này, nên chưa xem. Chúc mừng cô! Trông nó thế nào?”
“Chúc mừng sao? Hãy xem cuốn tạp chí và cho tôi biết hình ảnh chết tiệt của tôi trên bìa ra sao!” - Kitty hét lên, trước khi dập máy.
Chúa ơi, gì nữa đây? Oliver tự nghĩ. Chẳng nhẽ họ đã đăng tấm hình không đẹp bằng chiếc mũi phẫu thuật như tạc của cô ta sao? Không đời nào anh có thể tìm được một bản tạp chí đó ở Hong Kong, nhưng có lẽ đã có bản trực tuyến rồi. Anh vào trình duyệt và truy cập trang Tattle.com.sg. Chỉ trong vài giây, trang web đã hiện lên, và bìa cuốn Tattle xuất hiện.
“Ôi mẹ kiếp!” - Oliver chửi thề và bắt đầu đọc qua câu chuyện.
CÔNG CHÚA CHIẾN BINH SINH THÁI:
BÀI PHỎNG VẤN ĐỘC QUYỀN VỚI COLETTE, BÁ TƯỚC PHU NHÂN XỨ PALLISER
Bá tước phu nhân xứ Palliser bước vào khu vườn trong Đại sứ quán Anh tại Singapore không nghi thức chào đón, không trợ lý cá nhân hay người phụ trách hình ảnh kề bên. Cô bắt tay tôi và ngay lập tức lo lắng chuyện tôi ngồi dưới nắng. Liệu tôi có nóng không? Tôi có muốn đổi chỗ không? Chưa có ai đem đồ uống tới cho tôi hay sao?
Đây không phải người phụ nữ tôi đang mong gặp. Cô nàng Colette Bing, từng là blogger thời trang có tầm ảnh hưởng nhất nhì Trung Quốc – với hơn 55 triệu người theo dõi – đang ngồi trước mắt tôi với một chiếc váy hoa đơn giản nhưng vô cùng đáng yêu, không một lớp son phấn nào hay đồ trang sức rườm rà ngoài chiếc nhẫn cưới đơn sơ bằng vàng xứ Wales. Tôi hỏi ai đã thiết kế chiếc váy của cô và cô cười. “Đây là váy hiệu Laura Ashley tôi lấy được trong một chiếc thùng từ một cửa hiệu Oxfam tằn tiện ở ngôi làng gần nơi tôi sống.”
Đó là dấu hiệu cuộc sống thường nhật đầu tiên của Bá tước phu nhân, nhưng mọi thứ không phải đều bình thường như vậy. Ngôi làng mà cô đang nhắc đến là làng Barchester, có lẽ là ngôi làng đẹp nhất nước Anh, đó là nhà của Bá tước phu nhân và chồng cô ấy, Lucien Montagu-Scott, Bá tước xứ Palliser, ngôi nhà cổ tuyệt đẹp có mười phòng ngủ ẩn nấp trong Lâu đài Gatherum, một mảnh đất Barsetshire rộng 35,000 mẫu Anh của bố chồng cô, Công tước xứ Glencora.
Tôi nghe tin đồn rằng nhà thiết kế nội thất Henrietta Spencer-Churchill, người đã thiết kế Cung điện Spencer-Churchills Blenheim, đang bận rộn biến ngôi nhà tranh thành thiên đường nguy nga, nhưng khi tôi cố hỏi Bá tước phu nhân về vấn đề đó, cô chỉ đơn giản nói rằng ngôi nhà đang được trang hoàng lại và lảng tôi sang chủ đề đang định nói. “Cuộc sống của tôi không thú vị đến vậy đâu. Chũng ta hãy nói về Indonesia.” - Cô nói với một nụ cười tươi tắn.
Indonesia là lý do mà Bá tước và Phu nhân dành nhiều thời gian gần đây. Ngài Bá tước, một người vận động hành động vì môi trường nổi tiếng, và Bá tước phu nhân thật ra đã gặp nhau ở đó. “Tôi từng là một người khá phiêu bạt, đi du lịch đến nhiều khu nghỉ dưỡng khác nhau trong một vài tháng.” - Bá tước phu nhân thú nhận. “Tình cờ tôi gặp Lucien ở Bali, và anh ấy đã nói rằng anh đang trên đường đến một khu hẻo lánh ở phía Bắc Sumatra. Bất chợt tôi quyết định đi theo anh.”
Đó là quyết định đã thay đổi cuộc đời cô mãi mãi. “Lucien đưa tôi đến một trung tâm giải cứu đười ươi, và đó là lần đầu tiên tôi tiếp cận bi kịch môi trường kinh khủng đang diễn ra ở đây. Những chú đười ươi Sumatra được xếp loại ‘đặc biệt có nguy cơ tuyệt chủng,’ và số lượng đang giảm cùng một số loài khác bởi nạn chặt phá rừng và săn bắt bất hợp pháp. Những chú đười ươi mới sinh bị bán cho những tổ chức thương mại thú nuôi, và để làm thế họ đã giết những con đười ươi mẹ. Để bắt được một con đười ươi non, ngươi ta ước tính rằng phải có từ sáu đến tám con đười ươi trưởng thành thiệt mạng. Cô có tưởng tượng được không?” - Bá tước phu nhân nói, làn da trắng ngọc ngà của cô hồng lên vì giận dữ.
Những gì cô đã chứng kiến trong những tuần đầu tiên ở Sumatra đã trao cho Bá tước phu nhân một nghĩa vụ duy nhất trong cuộc đời này: nâng cao nhận thức của con người về những bi kịch môi trường này và kêu gọi sự thay đổi. “Chúng ta mải nói về khu rừng Amazon, nhưng điều kinh khủng đang xảy ra ngay tại đây, Đông Nam Á. Thủ phạm chính chính là ngành công nghiệp chưng cất dầu dừa! Bởi nhu cầu đất đai để trồng những cây dừa gia tăng, những khu rừng cổ đang được thiêu rụi, phá hủy hoàn toàn, và chúng ta đang mất dần vô cùng nhiều loài mà sẽ không bao giờ có thể thấy được nữa. Đười ươi, một trong những loài động vật quý giá nhất trên hành tinh này, có thể bị tuyệt chủng trong hoang dã chỉ trong 25 năm nữa mà thôi.” - Bá tước phu nhân nói với đôi mắt đẫm lệ.
“Hơn nữa, hãy nhìn vào những tác hại môi trường mà những vụ cháy và phá hủy rừng khổng lồ đã đem đến khu vực này – hãy nhìn chất lượng không khí ngay đây tại Singapore. Bạn có thể cảm nhận thấy hậu quả của những vụ cháy rừng ngay bây giờ nếu hít một hơi thật sâu!”
Nói đến đây, chồng của Bá tước phu nhân bước ra ngoài hiên và tham dự cùng chúng tôi. Ông ấy là một người đàn ông tóc vàng, cao và đẹp trai vô cùng, nhắc tôi nhớ đến nhân vật Westley trong phim Cô dâu công chúa. Tôi ngạc nhiên với vẻ ngoài giản dị của vị Bá tước, và khi ông nói về người vợ mới của mình, ánh mắt ông sáng bừng như một đứa trẻ vị thành niên trúng phải tiếng sét ái tình vậy. “Sự cống hiến của Colette đối với những bé đười ươi – cái cách mà cô điều khiển chúng, cái cách cô không hề sợ làm bẩn tay mình và lý do cô làm – thực sự khiến tôi ngạc nhiên vô cùng. Đó là trăm phần trăm lý do vì sao tôi yêu cô ấy. Tôi biết rằng mình đã tìm thấy nàng công chúa chiến binh sinh thái của mình, và sau khoảng thời gian chúng tôi ở cùng nhau tại nơi cắm trại đó, tôi không bao giờ muốn buông tay cô nữa.”
“Nhiệm vụ của chúng tôi chỉ mới bắt đầu thôi. Có quá nhiều việc cần phải làm, và đó chính là lý do chúng tôi quyết định chuyển đến Singapore sống trong một vài năm tới.” - Bá tước phu nhân tiết lộ. “Đây sẽ là trụ sở tuyệt vời cho công việc của chúng tôi trên khắp khu vực.” - Ngài Bá tước thêm vào.
Liệu ngài Bá tước và Bá tước phu nhân có dự định trưng dụng một trong những mảnh đất sang chảnh và đẹp đẽ nhất Singapore hay không? “Tôi không chắc rằng liệu chúng tôi có lưu trú tại đây thường xuyên đến thế không, nên tôi nghĩ chúng tôi sẽ thuê một căn hộ nhỏ ở một nơi nào đó trung tâm nhất có thể.” - Bá tước phu nhân nói. Nếu bạn tưởng nhầm rằng xứ Pallisers đã giấu kín những chiếc áo choàng lông chồn và những chiếc vương miện của họ trong hàng hóa, đồ lót và giày sandal, thì Colette đã tiết lộ rằng cô ấy đang chuẩn bị để tổ chức một sự kiện mà chắc hẳn sẽ khiến những độc giả của bài báo này đến tranh giành những vật trangh sức tuyệt hảo nhất.
“Tôi và hai người bạn là Công nương xứ Oxbridge và Cornelia Guest sẽ tổ chức một buổi dạ hội nhằm gây quỹ để viện trợ cho tổ chức giải cứu đười ươi. Cả hai người họ đều là những nhà bảo tồn tận tâm đã thực hiện những cuộc giải cứu động vật tuyệt vời – Alice với những chú rùa biển đang gặp nguy hiểm, và Cornelia với những chú ngựa nhỏ. Hy vọng rằng chúng ta sẽ có những người bạn từ khắp mọi nơi trên thế giới bay về tham dự buổi dạ hội được lấy cảm hứng từ buổi Dạ hội Proust tại Lâu đài Château Ferrières của Marie-Hélène de Rothschild.”
Nếu lịch sử được lặp lại, buổi tối kỳ diệu ấy hứa hẹn sẽ là buổi gala được mong đợi nhất trong dịp từ thiện mùa xuân này, và hy vọng rằng, đó là khởi đầu của hàng vạn những điều tốt đẹp đến từ cặp đôi quý tộc tuyệt vời, và có ý thức này.
Sau khi đọc xong bài báo, ngay lập tức Oliver gọi điện cho Violet Poon của tờ Tattle. “Cô làm ơn giải thích giúp tôi vì sao lại có một con khỉ chết tiệt trên bìa số tạp chí tháng này của cô thay vì hình Kitty Bing được không?”
“Ồ Oliver à, tôi đang định gọi điện cho anh! Đó là lệnh chỉ đạo phút chót từ sếp của tôi. Họ đang chạy câu chuyện chính này trên mọi phiên bản Tattle khắp thế giới trong tháng này. Đó là một câu chuyện vô cùng quan trọng.”
“Vậy chuyện gì sẽ xảy ra với câu chuyện quan trọng của Kitty?”
“Ừm, bởi Colette đã lên trang bìa tháng này, chúng tôi cảm thấy phải có một chút, e hèm, thứ tự ngoại giao. Đương nhiên là chúng tôi không thể cho câu chuyện của Kitty vào cùng một số được. Ý tôi là, cô ta là mẹ kế của cô ấy cơ mà. Chúng tôi không muốn xúc phạm bất kỳ ai trong hai người. Nhưng anh biết rằng tôi rất thích bìa hình Kitty đấy! Những bức hình chụp bởi Nigel quả là đẹp quá mức! Chúng tôi định để dành dùng sau trong năm nay. Thực ra những bức hình đó sẽ hợp với số mùa thu lắm đấy, anh có nghĩ vậy không? Chẳng phải tấm hình đó sẽ là hình bìa tuyệt đẹp cho số tháng chín sao?”
Oliver im lặng một lúc, cố gắng tìm cách để giải thích những điều này với Kitty.
“Tôi hy vọng rằng Kitty sẽ không bực tức về chuyện này chứ? Chúng tôi sẽ đối xử với cô ấy như sao hạng A, tôi hứa đấy. Chúng tôi sẽ tổ chức bữa tiệc ra mắt trang bìa tại một cửa hiệu thời trang sang trọng nào đó.”
“Bực tức sao? Violet à, tôi không nghĩ rằng cô hiểu tầm nghiêm trọng của sự việc này đâu. Cô vừa mới khơi mào Thế chiến thứ III đấy.”
“Ôi trời…”
“Tôi phải đi đây. Không biết liệu tôi có thể tháo dỡ đầu hạt nguyên tử không nữa.”
Oliver dập máy, hít một hơi thật sâu, và bấm máy gọi Kitty. Anh thấy cô điềm đạm một cách đáng sợ khi nghe anh giải thích tình hình. “Thực ra tôi nghĩ tình hình này còn tốt hơn cho cô nhiều ý chứ, Kitty à. Lên bìa số mùa thu còn đáng giá hơn nhiều. Hãy nghĩ đến số tháng chín của tạp chí Vogue mà xem. Đó luôn là số quan trọng nhất trong năm. Cô sẽ được quảng bá nhiều hơn nhiều. Sẽ ít người đọc số tháng ba của tạp chí Tattle, đó là một tấm bìa rùng rợn. Nhìn con đười ươi mẹ và nhũ hoa tím chảy xệ của nó mà xem.”
“Anh đã đọc bài báo chưa?” Kitty lặng lẽ nói.
“Rồi.”
“Vậy anh đã biết chuyện Colette sẽ chuyển đến Singapore cùng chồng cô ta. Cặp đôi hoàng gia!”
“Kitty à, họ không hề thuộc hoàng tộc.”
“Vậy sao? Vậy hãy nói cho tôi nghe vì sao họ lại được đối xử như những người hoàng tộc tại lễ tang của người bà cô quá cố của anh? Đừng có chối, tôi đã thấy hình Colette chụp với bà quả phụ của Vua xứ Perawak trên tài khoản Instagram chính thức của hoàng gia rồi!”
“Kitty à, tôi không hề biết rằng gia đình chồng cô ta lại quen gia đình ông bác Alfred của tôi. Đây không phải một âm mưu hay gì cả.”
“Không phải sao? Vậy vì sao tôi lại cảm thấy như cô ta đang làm mọi thứ có thể để nổi bật hơn tôi? Cô ta được mời đến đám tang thế kỷ, cô ta cướp trang bìaTattle của tôi, và giờ thì cô ta tổ chức một dạ hội từ thiện hoành tráng ở Singapore để gây quỹ cho đám khỉ chết tiệt của cô ta!”
“Những chú đười ươi đó cần mọi sự giúp đỡ có thể mà Kitty!”
“Đó không phải là vấn đề. Colette tổ chức buổi dạ hội phô trương này để mọi nhóm tổ chức xã hội tại Singapore có thể đến và nhún gối dưới chân cô ta, như thế cô ta là Nữ hoàng vùng Sheba mẹ kiếp vậy! Anh biết rằng cô ta làm những việc này để trả thù mà, đúng không? Cô ta chỉ muốn sỉ nhục tôi hết lần này đến lần khác!”
Oliver điên tiết thở dài. “Kitty, cô không thấy rằng mình đang phóng đại quá đà sao? Cô thậm chí còn chưa từng gặp Colette. Làm sao cô biết được cô ta đang nghĩ gì! Tôi thực sự không nghĩ rằng cô gái này có chút hứng thú nào trong việc sỉ nhục cô đâu.”
“Đương nhiên cô ta đã sỉ nhục tôi, và sỉ nhục chồng tôi nữa. Anh không thấy rằng cô ta không nhắc đến tên Jack lấy một lần sao? Anh nghĩ rằng ai là người đang tài trợ mọi việc liên quan đến đám khỉ của cô ta cơ chứ?”
“Kitty à, cô đang tự vẽ lên những điều này trong đầu mình và đang tự dìm bản thân mình xuống đấy.”
“Không, tôi đang dìm anh đấy. Tôi muốn anh kiếm cho tôi một tước hiệu. Tôi muốn một tước hiệu hoàng gia hẳn hoi và phải cao hơn của Colette.”
Oliver thở dài. “Kitty à, kiếm bất cứ thể loại tước hiệu nào cho cô đều cần thời gian. Sống ở Singapore, cô có thể nhắm tới một tước hiệu danh dự trong gia đình hoàng gia Mã Lai. Nhưng cô sẽ phải làm bất cứ điều gì những nhà chức trách yêu cầu. Trường hợp tốt nhất nếu cô chơi đúng bài, có lẽ sau khoảng một năm cô sẽ được ban một tước hiệu nào đó.”
“Không, tôi không đợi lâu đến vậy đâu. Tôi không quan tâm anh phải làm gì, bao nhiêu tiền anh phải chi. Tôi muốn có một tước hiệu và tôi muốn có nó trước buổi dạ hội khỉ vượn ngu ngốc của Colette.”
“Điều đó là phi thực tế, Kitty à. Nhưng tôi có biết một vài cô công chúa lưỡng tính người Ý có thể sẵn sàng – đổi lại cho một chút sự khích lệ tài chính – cưới cô, nhưng cô sẽ phải ly hôn vưới Jack.”
Kitty nhạo báng trả lời. “Anh đang nói cái gì vậy? Tôi không hề có ý định ly hôn chồng mình!”
“Vậy thì tôi e rằng không có cách nào khác để kiếm cho cô một tước hiệu hoàng gia trong một tháng đâu.”
“Ừm vậy thì, anh bị đuổi việc! Tôi sẽ không thanh toán khoản trả trước cho anh nữa. Thực ra tôi sẽ dừng mọi khoản chi mọi thứ ngay bây giờ. Phí chụp ảnh với Nigel Barker, tất cả số tiền anh đã chi để trang trí nhà tôi, tất cả mọi thứ.”
“Kitty, cô đừng vô lý như vậy. Số tiền đó lên đến hàng trăm triệu đô đấy. Cô biết rằng tôi sẽ phá sản với tất cả đống hóa đơn đó nêu cô không trả chúng.” - Oliver lắp bắp báo động.
“Chính xác đấy. Vậy nên hãy kiếm cho tôi cái tước hiệu chết tiệt nào đó! Tước hiệu nào cao hơn Bá tước phu nhân nhỉ? Công nương? Công chúa? Nữ hoàng? Tôi không quan tâm liệu anh có phải hối lộ chàng Hoàng tử Cơm trộn Bibimbap xứ Hàn Quốc đi chăng nữa, tôi chỉ muốn Colette phải nhún gối trước mặt tôi khi lần tới chúng tôi chạm mặt, tôi muốn lau sàn nhà bằng cái bản mặt của cô ta!” - Kitty hét lên.
“Kitty, làm ơn hãy bình tĩnh đi. Kitty?” - Oliver nhận ra cô ta đã dập máy. Một cơn sợ hãi bỗng nhiên chạy dọc sống lưng anh. Kitty là khách hàng mà anh không thể mạo hiểm để mất được. Tiền cô ta trả trước hàng tháng cho anh là nguồn chi tiêu chính của anh ở vịnh.
Những người họ Young, họ Shang, hay phần còn lại của thế giới không biết rằng gia đình của Oliver đã rơi vào tình trạng khánh kiệt kể từ khi công ty Barings phá sản vào năm 1955. Hầu hết mọi cổ phần và lợi tức của gia đình T’sien đã được đầu tư cùng với những công ty đầu tư danh bất hư truyền ở London, đó là những chủ ngân hàng của những gia đình danh giá nhất nước Anh, bao gồm cả Nữ hoàng. Nhưng sau khi công ty đó phá sản – mỉa mai thay là do một tay thương gia lừa đảo ở Singapore – nhà T’sien cùng với mọi nhà đầu tư Barings đều bị xóa bỏ.
Trong tài khoản khác của nhà T’sien chỉ còn khoản tiền trợ cấp ít ỏi cầm hơi, khoảng mười triệu, và tất cả số tiền đó đã đổ vào để duy trì phong cách sống Rosemary của bà nội anh. Đó là số tiền chính đáng của bà, và bà được quyền sống những năm cuối đời của mình trong sự bình thản, nhưng điều đó cũng có nghĩa rằng sẽ chẳng có gì để lại cho năm đứa con của bà cả. Gia đình nhà T’sien đã từng là một trong những điền chủ lớn nhất Singapore vào những năm 1900, nhưng đến bây giờ chỉ còn duy nhất một cơ ngơi – đó là ngôi nhà trệt nhỏ trải dài trên đường Davley của bà nội anh, có trị giá khoảng ba mươi nhăm triệu, bốn mươi nếu thị trường có khả năng phục hồi. Chia năm cho những người con của bà, thì khoản thừa kế bố anh được nhận sẽ chỉ khoảng sáu đến bảy triệu là nhiều nhất, nếu như ngôi nhà được bày bán. Ít hơn rất, rất nhiều số tiền mà bố mẹ anh đang mắc nợ.
Hàng năm trời, họ đã đi vay hết khoản này đến khoản khác, và Oliver đã dành tuổi thanh xuân của mình sống cuộc sống là con trai của một người đàn ông giàu có, được gửi đi du học tại những trường tốt nhất mà tiền có thể mua – từ trường Le Rosey cho đến Oxford. Nhưng sau vụ phá sản Barings, anh đã rơi vào vị trí chưa từng nghĩ đến đó là phải làm việc để kiếm sống. Oliver luôn tồn tại trong đám đông không phẩy một phần trăm của thế giới, và rất ít người có thể hiểu được địa ngục trần gian là như thế nào khi phải sống trong thế giới mà tất cả mọi người xung quanh đều giàu một cách choáng váng còn bạn thì không.
Không ai biết mức độ thoái thác anh đã sử dụng để giữ hình ảnh cho mình chỉ vì lợi ích của gia đình và sự nghiệp. Có những khoản lãi suất tăng một cách chóng mặt từ tất cả những khoảng vay ngân hàng của họ. Có mười tấm thẻ tín dụng mà anh phải mạo hiểm mạng sống của mình tháng này qua tháng khác. Có những khoản thế chấp trên những con hẻm của bố mẹ anh ở Bắc Kinh, căn hộ của anh ở London và ở Singapore. Năm ngoái là một năm tệ nhất, mẹ anh buộc phải bán chiếc cài áo ngọc thạch huyền thoại của nhà T’sien cùng với những đồ gia bảo khác trong gia đình để trả cho những khoản chi thuốc thang không mong đợi. Những hóa đơn đến liên tục. Vậy mà giờ đây Kitty dọa dẫm bỏ mặc không thanh toán đám hóa đơn trang trí nhà cửa khổng lồ của cô ta – những hóa đơn mà anh đã ký thay. Nếu anh không thể tạo ra phép thuật và kiếm cho Kitty tước hiệu cô ta muốn, anh biết rằng toàn bộ cuộc sống, gia đình, sự nghiệp và danh tiếng của anh – tất cả sẽ sụp đổ.