← Quay lại trang sách

Chương MƯỜI MỘT TYERSALL PARK, SINGAPORE

Vào phòng để ăn trưa ngày hôm sau, Nick và Rachel thấy rằng phòng ăn đã biến thành phòng xử lý tình huống tạm thời. Những chiếc bảng thông báo có bánh xe được đặt xung quanh phòng, và hàng chồng những tập tài liệu và sách quảng cáo xếp hàng dài trên bàn ăn, khoảng bảy hay tám nhân viên trẻ đang rảo lướt trên những trang web mở ra trên máy tính xách tay của họ.

Ah Ling vào phòng cầm trên tay một gói hàng vừa đến và nhận ra cặp đôi đang bối rối. “Ồ Nicky à, bữa trưa sẽ được phục vụ ngoài hiên ngày hôm nay.”

“Ừm… những người này là ai vậy?” - Nick thì thầm hỏi.

“Họ đến từ văn phòng của ông Harry. Họ đang giúp chúng ta đối phó với những đơn đề nghị mua nhà.” - Ah Ling trả lời, nhìn Nick với ánh mắt thể hiện sự không đồng tình.

Nick và Rachel ra ngoài hiên và thấy nhóm nhỏ hơn gồm những họ hàng của mình. Nhà Aakaras đã bay về Băng Cốc trước đó vào buổi sáng, trong khi hầu hết những người nhà Cheng đã bay từ hôm trước. Những vị khách xa duy nhất ở lại là Alix và Alistair, bởi vì họ cũng được nhận một phần mảnh đất.

Khi Nick và Rachel đang đứng bên bàn ăn tự phục vụ, nơi xếp hàng dài những đĩa thức ăn khác nhau, Victoria lên tiếng sau khi nhìn qua một tờ quảng cáo: “Lời đề nghị này từ những người vùng Viễn Đông quả là một sự sỉ nhục! Hai phẩy năm tỷ, trả trong vòng năm năm. Họ nghĩ rằng hôm qua chúng ta ngã từ một chiếc xe tải chở củ cải hay sao?”

“Hãy bỏ qua nó và đừng bận tâm đến việc trả lời họ.” - Alix tuyên bố. Cô nhìn lên khi thấy Nick và Rachel ngồi xuống một chiếc bàn sắt uốn cùng hai đĩa đồ ăn trưa. “Nicky, cháu có biết khi nào bố cháu sẽ đến đây không? Chúng ta có rất nhiều điều cần bàn bạc với anh ấy.”

“Bố cháu quay lại Sydney rồi.”

“Sao cơ? Ông ấy đã rời đi từ khi nào vậy?”

“Tối qua. Ông ấy không nói với cô rằng sẽ về nhà sao?”

“Có, nhưng bọn ta đã cho rằng cậu ấy sẽ thay đổi kế hoạch vì những đề nghị mua nhà đang được gửi về nhiều vô kể. Uggh! Thằng bé vô trách nhiệm đó! Chúng ta giữa một cuộc chiến đấu giá, và cậu ấy biết rằng bọn ta không thể làm gì nếu không có cậu ấy.” - Felicity giận dữ nói.

“Bố cháu đã khá là quen với lối sống thường nhật, và ông ấy thực sự rất nhớ cốc cà phê ở quán mà ông đến mỗi buổi sáng trên Vịnh Rose.” - Nick cố gắng giải thích.

“Ở đây có hàng tỷ đô đang cần xử lý và anh ấy phàn nàn về một cốc cà phê sao? Cứ như thể Folgers Crystals ở đây không đủ tốt với anh ta vậy!” - Victoria nhạo báng nói.

Rachel xen vào cuộc hội thoại. “Một vài người thực sự không thể hoạt động bình thường nếu thiếu cà phê của họ. Khi ở New York, cháu luôn phải mua một cốc cà phê thường ngày tại quán Cà phê Joe trên đường đi làm, không thì cháu sẽ không tỉnh táo được quá buổi sáng.”

“Cô sẽ chẳng bao giờ hiểu nổi những con người cà phê như cháu.” Victoria chậc lưỡi nói và cẩn thận khuấy cốc trà từ lá Orthodox GFBOP 95* mà cô đặt hàng tháng từ vùng canh tác đặc biệt ở Tanzania.

“Hãy gọi bố cháu đi. Nói với cậu ấy rằng chúng ta đang giữa chừng một trận chiến đấu giá nảy lửa và chúng ta có thể bán ngôi nhà trong tuần này.” - Felicity ra lệnh.

Nick ngạc nhiên nhìn bác mình. “Bác thật sự muốn bán Tyersall Park ngay như vậy sao?”

“Chúng ta cần chốt đề nghị ngay khi dầu trong chảo đang sôi! Đang gần đến Tết Dương lịch, và tất cả mọi người đều đang cảm thấy thịnh vượng và táo bạo lúc này. Cháu có biết rằng giá mặc cả cao nhất của chúng ta hiện đang vượt quá mức ba tỷ không?”

Nick nhướn mày. “Đó là đề nghị của ai, và họ bảo đảm như thế nào rằng họ sẽ giữ lại ngôi nhà?”

Felicity cười lớn. “Thôi nào, Nicky, sẽ chẳng ai giữ gìn ngôi nhà đâu. Những nhà phát triển chỉ quan tâm đến mảnh đất mà thôi – họ sẽ san bằng tất cả.”

Nick nhìn Felicity đầy kinh hãi. “Đợi chút đã – làm sao họ có thể phá hủy tòa nhà được? Không phải đây là di sản được bảo vệ sao?”

Victoria lắc đầu nói. “Nếu đây là một ngôi nhà theo phong cách Peranaka, hoặc phong cách thực dân Đen và Trắng, có lẽ nó sẽ được bảo vệ như di sản, nhưng ngôi nhà này lại là một mớ hỗn độn những phong cách. Nó được xây bởi một kiến trúc sư người Hà Lan nào đó mà vị vua trước đây sở hữu tòa nhà đã mua được từ người Malaysia. Nó là một tòa nhà được thiết kế xa hoa nhưng không có công dụng thực tế.”

“Nhưng đương nhiên đó cũng là lý do khiến ngôi nhà giá trị đến vậy. Đây là một tài sản có quyền sở hữu vô thời hạn mà không bị ràng buộc bởi luật lệ di sản hay phân khu nào cả. Nó là giấc mơ của mọi nhà đầu tư phát triển! Đây, cháu hãy xem thư đề xuất tiềm năng nhất đi.” - Alix nói và đưa Nick tấm quảng cáo bóng láng.

Bất động sản Lion

CỘNG ĐỒNG CƠ-ĐỐC GIÁO XA HOA

Hãy tưởng tượng một khu dân cư khép kín dành cho những gia đình thượng lưu cùng được Chúa Thánh Linh ban phúc lành.

Chín mươi chín tòa biệt thự huy hoàng được lấy cảm hứng từ Vườn treo Babylon, trải dài từ 5,000 đến 15,000 feet vuông trên những lô rộng nửa mẫu Anh bao quanh Galilee, một đầm nước mặn nhân tạo lộng lẫy với đài phun nước giả cao nhất thế giới có nguồn nước từ Sông Jordan. Nằm giữa trung tâm khu cộng đồng là sân golf Mười hai Tông đồ, một bãi chơi golf có mười hai lỗ được thiết kế bởi người anh em trung thành Tiger Woods của chúng tôi, và một ngôi nhà tuyệt vời cho các thành viên – Nhà hàng Vua David – bao gồm những nhà hàng đẳng cấp Thế giới với những đầu bếp đạt sao Michelin cùng với Jericho, hứa hẹn sẽ là khu spa thư thái nhất và câu lạc bộ sức khỏe tân tiến nhất Singapore.

Hãy đến với Lion – sống dư giả và được ban phước.

Nick nhìn lên với ánh mắt sững sờ. “Mọi người thực sự đang nói với cháu rằng đây là những người mua tiềm năng nhất sao? Cộng đồng Cơ-đốc giáo xa hoa sao?”

“Mới tràn đầy cảm hứng làm sao phải không? Đó là một công ty của Rosalind Fung – mẹ cháu vẫn đến Những bữa tiệc Bằng hữu Cơ-đốc giáo của cô ấy tại Fullerton. Họ đã đề nghị mức giá 3,3 tỷ đô la Mỹ, và họ sẽ tặng cho mỗi người chúng ta một biệt thự!” - Victoria nói liền một hơi.

Nick gần như không giấu nổi sự kinh tởm. “Cô Victoria à, không biết cô có quên không nhưng Chúa chăm sóc những người nghèo khó và túng thiếu.”

“Đương nhiên rồi. Ý cháu là gì?”

Felicity xen vào. “Chúa đã nói, ‘Làm giàu là vinh quang.’”

“Thực ra thì ông Đặng, Lãnh tụ quá cố của Đảng Cộng sản Trung Quốc, đã nói vậy!” Nick phản bác. Anh đột ngột đứng dậy khỏi bàn và nói với Rachel, “Chúng ta ra khỏi đây thôi.”

Hai người vào chiếc xe mui trần Jaguar XKE cổ của bố Nick và giảm tốc trên đường lái xe ra khỏi nhà, Nick quay sang Rachel nói, “Xin lỗi em, anh cảm thấy không ngon miệng khi ngồi đó với những người cô người bác của mình. Anh không thể chịu nổi họ thêm phút nào nữa.”

“Tin em đi, em hiểu mà. Chúng ta đi đâu đây?”

“Anh nghĩ sẽ đưa em đến nhà hàng yêu thích của anh để ăn một bữa trưa tử tế - Quán mỳ Sun Yik. Đó là một quán cà phê nhỏ đã tồn tại từ những năm 1930.”

“Tuyệt quá! Em vừa mới bắt đầu thấy đói.”

Trong vòng mười lăm phút họ đã đến khu Hoa kiều, sau khi đỗ xe, họ tản bộ về Câu lạc bộ Phố với những cửa hiệu đẹp như tranh, hướng về Đường Ann Siang và Nick bắt đầu giới thiệu với Rachel về nơi đây.

“Đó là một quán cóc tồi tàn, và anh cá là họ thậm chí còn chưa thay những chiếc bàn formica từ những năm năm mươi. Nhưng họ có món mỳ ngon nhất Singapore, vậy nên tất cả mọi người đều đến đây. Vị Chánh án của Tòa án Tối cao từng đến đây ăn trưa mỗi ngày, vì món mỳ thực sự gây nghiện. Cảm thấy như có thể chết đi vì món mỳ vậy. Đó là những sợi mỳ trứng được kéo bằng tay, và chúng có độ dai hoàn hảo và tuyệt vời. Món mỳ dùng với những miếng thịt gà om sôi lăn tăn hàng tiếng đồng hồ trong nước sốt vị gừng. Ôi trời, nước sốt thịt đó! Anh muốn xem xem liệu em có thể làm lại món đó không. Giờ đã qua giờ ăn trưa đông đúc, nên có lẽ chúng ta không phải đợi quá lâu đến khi –“

Nick bỗng nhiên im bặt, nhìn chằm chằm mặt hiên đối diện đường bị che bởi tấm rào xây dựng bằng kim loại.

“Chuyện gì vậy?”

“Chính là đây! Quán mỳ Sun Yik! Nhưng nó đâu rồi?”

Họ băng qua đường và đến chỗ một tấm biển hiệu nhỏ được dính vào tấm bảng kim loại. Trên đó viết:

TORY BURCH

Mở cửa mùa hè năm 2015

Nick chạy về phía cửa hiệu bên cạnh, và Rachel thấy anh đang cuống cuồng ra hiệu cho người bán hàng ngơ ngác phía trong. Một vài phút sau, anh đi ra, mặt anh hiển hiện sự choáng váng.

“Nó biến mất rồi, Rachel à. Không còn Sun Yik nữa. Khu vực này đã trở nên quá thời thượng, con trai của người chủ cũ đã bán tòa nhà lấy một số tiền khổng lồ và quyết định nghỉ hưu. Và bây giờ nó sẽ trở thành tiệm thời trang Tory Burch chết tiệt.”

“Em rất tiếc, Nick à.”

“Con mẹ nó!” Nick gầm lên, giận dữ đá tấm bảng kim loại. Anh ngồi sập xuống vỉa hè, chán nản vùi mặt vào tay. Rachel chưa từng thấy anh tức giận như vậy. Cô ngồi xuống vỉa hè và quàng tay ôm lấy vai anh. Nick ngồi đó vài phút, nhìn vào hư không. Một lúc sau, cuối cùng anh cũng lên tiếng.

“Mọi thứ anh yêu quý ở Singapore đã không còn. Không thì cũng đang biến mất rất nhanh. Mỗi lần quay trở lại, ngày càng có nhiều nơi anh thường lui đến bị đóng cửa hoặc phá hủy. Những nhà hàng, cửa tiệm, tòa nhà, nghĩa trang, không còn nơi thân thuộc nào nữa. Toàn bộ nhân cách và linh hồn của hòn đảo nơi anh lớn lên gần như đã bị xóa bỏ.”

Rachel chỉ gật đầu.

“Sun Yik đã trở thành một tập quán lâu đời, anh cứ nghĩa rằng nó sẽ luôn an toàn. Ý anh là, thề với Chúa rằng họ có món mỳ ngon nhất thế giới. Tất cả mọi người đều yêu thích nó. Nhưng nó đã không còn nữa rồi, và chúng ta sẽ không bao giờ có thể có lại nó.”

“Em nghĩ rằng con người không thực sự nhận ra họ đã đánh mất điều gì cho đến khi quá muộn.” - Rachel nói.

Nick nhìn vào mắt cô đầy quả quyết. “Rachel à, anh phải cứu lấy Tyersall Parl. Anh không thể để nó bị phá hủy và biến thành một khu dân cư quái dị chỉ dành cho những triệu phú theo đạo Cơ-đốc được.”

“Em cũng đang nghĩ vậy.”

“Trong chốc lát anh đã nghĩ rằng mình sẽ chấp nhận mọi thứ. Anh đã nghĩ rằng anh chẳng quan tâm nếu mình không được thừa kế mảnh đất đó vì một người nào đó trong gia đình sẽ dành được nó và duy trì một cách tử tế. Nhưng anh biết rằng anh có quan tâm.”

“Anh biết không, mấy hôm nay em vẫn thực sự thắc mắc liệu anh có hoàn toàn đồng ý với việc bán ngôi nhà không.” - Rachel nói.

Nick cân nhắc một lúc. “Anh nghĩ một phần trong anh vẫn cảm thấy tức giận với Tyersall Park bởi mọi người luôn gắn liền anh với nó và anh không thể tách mình ra khi còn trẻ. Đó là lý do Colin và anh trở thành những người bạn tốt của nhau… Anh luôn là ‘cậu bé của Tyersall Park đó’ còn cậu ấy luôn là ‘cậu bé của Tập đoàn Khoo đó.’ Nhưng bọn anh chỉ là hai cậu bé mà thôi.”

“Điều đó thực sự gây ám ảnh, đúng không? Thật kỳ diệu bởi hai người đã không để nó định nghĩa mình.” - Rachel nhấn mạnh nói.

“Ừm, bằng cách nào đó anh đã dung hòa được với cuộc sống đó, việc bỏ đi một thời gian cũng giúp anh trân trọng nó theo một cách khác. Anh nhận ra nơi này đã nuôi dưỡng anh nhiều như thế nào, cách anh đã tìm thấy con người phiêu lưu thích trèo cây và xây pháo đài trong mình, và cả cách hàng giờ đồng hồ ngồi đọc những cuốn sách cũ của ông nội – ký sự của Winston Churchill, những bức thư của Tôn Trung Sơn – khiến anh bị hấp dẫn bởi lịch sử. Nhưng giờ thì anh như đang chứng kiến toàn bộ tuổi thơ của mình bị bán cho người trả giá cao nhất.”

“Em biết, Nick à. Ngay đến người đứng ngoài chứng kiến như em cũng cảm thấy đau lòng vô cùng. Em không thể tin được mọi chuyện lại diễn tiến nhanh đến vậy, và những người thân của anh có vẻ không quan tâm đến ngôi nhà sẽ bị bán đi dù họ đã lớn lên ở đó.”

“Mặc dù di chúc của bà nêu rất rõ những điều trong đó, anh không nghĩ rằng bà muốn Tyersall Park bị phá hủy và lãng quên theo cách này. Anh thấy rằng nhiều thứ thật không phù hợp với di chúc của bà và mọi thứ.”

“Đợi chút – các cô của anh không thể hành động nhanh chóng như họ muốn, chính anh nghe họ nói rồi đấy, không chuyện gì có thể chốt được nếu thiếu bố anh. Và theo như em được biết, ông ấy đang ở đâu đó trong thành phố Sydney nhâm nhi một cốc cappuccino thực thụ. Vậy còn Alistair thì sao? Cậu ta cũng có phần trong đó mà.”

“Ừm… nghĩ lại thì, mấy ngày nay Alistair không qua lại ngôi nhà mấy nhỉ?” - Nick nói.

“Nếu như bố anh, Alistair, và anh cùng hợp lực, cả ba người có đủ phiếu bầu để ngăn chặn vụ mua bán.”

Nick hào hứng hôn Rachel và nhào ra khỏi vỉa hè. “Em thật thông minh, em biết chứ?”

“Em không nghĩ là điều đó cần sự thông minh cho lắm.”

“Không, em là một thiên tài, và em vừa cho anh một ý tưởng tuyệt vời! Chúng ta cùng gọi cho bố anh thôi!”