Chương MƯỜI HAI CÂU LẠC BỘ HELENA MAY, HONG KONG
Astrid bước vào phòng ăn của tòa nhà Helena May, câu lạc bộ riêng tư lâu đời dành cho các quý bà ở Hong Kong, và nhìn thấy Isabel Wu vẫy tay cô từ chiếc bàn cạnh cửa sổ. Cô lo lắng rảo bước về phía người vợ cũ của Charlie. Đây mới là lần thứ ba họ gặp nhau thôi, và lần gặp trước ở Singapore không được suôn sẻ cho lắm.
“Astrid à, cảm ơn cô rất nhiều vì đồng ý dùng bữa trưa với tôi. Tôi biết đây là ngày cuối của cô ở Hong Kong, hẳn là cô bận rộn lắm.” - Isabel nói, đứng dậy khỏi ghế của mình và tặng Astrid một cái hôn lên má.
“Cảm ơn cô vì đã mời. Tôi rất thích nơi này.”
“Đây quả là một nơi rất đặc biệt đúng không? Hiện nay không còn nhiều nơi như thế này nữa.”
Astrid mất một lúc để nhìn quanh những cô gái ăn vận tinh tế đang ăn trưa với nhau. Phòng ăn với đồ nội thất theo phong cách Nữ hoàng Anne và giấy dán tường hình cây cối đưa các thực khách về một kỷ nguyên khác, thời Hong Kong vẫn là thuộc địa của Vương quốc Anh và nơi đây là pháo đài dành riêng cho những người vợ của các quan chức cấp cao và những người ngoại quốc. Một nơi rất văn minh.
Astrid cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận được sự chào đón nồng hậu từ vợ cũ của Charlie, và mừng khi thấy Isabel khỏe mạnh, và sang trọng khi mặc quần bò trắng, một chiếc áo len casơmia màu hồng thẫm, áo vest khoác ngoài. Cô là ví dụ hoàn hảo của một người xuất thân từ gia đình thượng lưu Hong Kong lâu đời.
Astrid ngập ngừng một lúc. Cô không nghĩ mình nên kể với Isabel rằng cô đã dành gần như cả tuần vừa rồi để lên kế hoạch cho đám cưới của mình ở Hong Kong, và hôm qua, Charlie đã dẫn cô đến xem ngôi nhà đẹp lộng lẫy mà anh xây cho họ ở Shek O. “Thực ra tôi cũng không làm gì nhiều, chủ yếu là xả hơi thôi. Thật thoải mái khi đi xa khỏi Singapore một thời gian, cô biết đấy?”
“Phải, mấy tuần vừa rồi hẳn là khó khăn với cô lắm nhỉ. Tôi rất tiếc khi nghe tin bà cô đã mất. Theo tôi được biết thì bà là một người tuyệt vời.”
“Cảm ơn cô.”
“Như đã nói với cô trong bức thư, tôi từng rất gần gũi với Ah Ma của tôi. Thực ra bà từng đưa tôi đến đây uống trà chiều mỗi tháng một lần. Nên nơi đây lưu giữ nhiều kỷ niệm của tôi.”
“Bà tôi cùng từng đưa tôi đến những buổi trà chiều. Kỷ niệm gần đây nhất của tôi, tôi nghĩ vậy, là dùng trà chiều với bà tại quán Raffles ở Singapore. Nhưng chỉ sau đó một thời gian ngắn, bà không ra ngoài nữa.”
“Vậy là bà sống rời xa xã hội sao?” - Isabel hỏi.
“Đúng, và cũng không đúng. Bà không ra ngoài nhiều, nhưng là bởi vì bà thấy chất lượng ở các nơi bị giảm sút. Bà tôi có những mức tiêu chuẩn rất cao, và bà không thực sự thích đồ ăn nhà hàng cho lắm. Vậy nên bà chỉ đến nhà của những người bạn – những nhà bà biết là có đầu bếp giỏi – hoặc bà tự hưởng thụ ở nhà. Bà rất thích mời bạn bè khách khứa đến nhà, và bà sống vô cùng gần gũi với xã hội đến cuối cuộc đời mình.”
“Có vẻ như bà của cô là một người rất cá tính. Mọi người phụ nữ thế hệ bà, như bà tôi, đều rất cá tính. Bà tôi được biết đến như người phụ nữ của những chiếc mũ, bà có một bộ sưu tập mũ hoàng tráng, và bà không bao giờ rời nhà mà không đội mũ trên đầu.”
Một cô bồi bàn đến để họ gọi đồ. Sau khi Astrid gọi món súp măng tây với kem, Isabel nhìn qua bàn với vẻ mặt ngại ngùng. “Cô biết không, thú thực là tôi lo lắng vô cùng suốt buổi sáng nay khi nghĩ về bữa trưa. Tôi vẫn cảm thấy xấu hổ vô cùng khi nghĩ đến chuyện tôi đã làm ở Singapore.”
“Không sao đâu, thật sự đấy. Tôi thực sự mừng khi thấy cô đã khỏe.”
“Những người phụ nữ tôi đã làm bỏng. Một trong số họ là nữ tu sĩ hoặc gì đó đúng không? Cô ấy có sao không? Tôi có những ký ức thật kỳ lạ về ngày hôm đó. Bởi vì tôi nhớ được mọi thứ, cô biết chứ, nhưng tôi không thể kiểm soát bản thân mình.”
“Nữ tu sao?” - Astrid không hiểu cô ấy đang nói đến chuyện gì.
“Tôi nhớ ánh mắt của cô ấy khi thấy tôi ném đĩa súp. Mắt cô ấy mở to, và cô ấy chuốt mascara dày như Tammy Faye vậy. Cô ấy mặc một bộ áo dài của tu sĩ.”
“Ồ! Cô đang nói về Quả phụ của Vua Perawak sao – cô ấy mặc một bộ hijab. Cô ấy không sao, món súp gần như không trúng cô ấy. Đừng lo, có lẽ đó là chuyện đáng sợ nhất xảy ra với cô ấy trong hàng thập kỷ nay.”
“Ừm, tôi thật sự cảm kích vì sự thông cảm của cô, và tôi thực sự muốn cảm ơn cô vì đã chăm sóc chu đáo cho hai cô con gái của tôi trong thời gian khó khăn đó.”
“Không có gì. Chloe và Delphine thực sự rất đáng yêu.”
Isabel im lặng một lúc và nhìn ra ngoài cửa sổ về phía công viên bên sườn đồi. Astrid thấy rõ được cô đang bồi hồi nhiều cảm xúc. “Sớm thôi, cô sẽ là mẹ kế của chúng. Cô sẽ dành nhiều thời gian với chúng hơn, và tôi… thực ra tôi rất mừng vì cô đã xuất hiện trong cuộc đời của chúng. Không chỉ có một người mẹ điên.”
Astrid với đặt tay lên tay Isabel. “Đừng nói vậy. Cô đã nuôi dạy chúng thành công. Cô là mẹ của chúng, và tôi sẽ không cố gắng làm một người mẹ thay thế nào cả. Tôi chỉ mong rằng khi đến lúc, chúng có thể coi tôi như một người bạn, vậy thôi.”
Isabel cười. “Astrid à, tôi rất vui vì chúng ta ăn bữa trưa này với nhau. Tôi cảm thấy như cuối cũng đã hiểu hơn về cô.”
*
Sau bữa trưa, khi hai người phụ nữ tạm biệt nhau ngoài cổng vào khu Helena May trên đường Garden, Isabel hỏi, “Cô định làm gì bây giờ? Cô có muốn đi mua sắm ở khu Trung tâm không? Lái sẽ của tôi có thể đưa cô quá giang đâu đó không?”
“Ừm, tôi sẽ rời đi Singpore trong vài tiếng, nhưng tôi định gặp Charlie trước khi đi. Tôi nghĩ anh ấy đang ở nhà, đợi tôi quyết định về nội thất.”
“Ngôi nhà mới ở khu Shek O sao? Tôi rất mong ghé qua xem ngôi nhà một hôm nào đó. Nói cho cùng thì Chloe và Delphine sẽ dành nửa cuộc đời còn lại ở đó mà.”
“Đương nhiên rồi. Thực ra thì, nếu cô rảnh, vì sao cô không đi với tôi luôn nhỉ?”
“Ồ… ừm… tôi không muốn xâm nhập vào…” - Isabel ngập ngừng nói.
“Không, không, tôi chắc là mọi chuyện sẽ ổn thôi. Để tôi nhắn tin cho Charlie.”
Astrid nhanh chóng gửi tin nhắn đi:
Astrid Leong: Anh này! Em đang gặp Isabel. Mọi chuyện đều TUYỆT.
Charlie Wu: Anh rất mừng khi nghe vậy.
AL: Isabel muốn nghía qua ngôi nhà. Anh có đồng ý không nếu em đem cô ấy qua cùng?
CW: Chắc chắn rồi, miễn là em không ngại.
AL: Đương nhiên không rồi. Hẹn sớm gặp lại anh.
“Đi thôi!” - Astrid nhìn lên nói. Hai người họ ngồi vào ghế sau chiếc xe Range Rover của Isabel và tài xế tăng tốc. Khi họ tới khu vực phía nam của Hòn đảo Hong Kong, cảnh quan nơi đây bắt đầu biến đổi màu một cách kỳ diệu, những tòa nhà chọc trời mọc hai bên sườn núi giờ nhường chỗ cho những mặt vịnh và đại dương đẹp tựa như tranh vẽ.
Con đường quốc lộ quanh co dẫn lối họ qua Vịnh Repulse cùng những bãi biển hình trăng lưỡi liềm ôm trọn bờ biển, họ đi tiếp qua Vịnh Nước sâu và ngôi làng Stanley. Cuối cùng họ cũng đến Shek O, một làng chài lịch sử nằm trên một góc phía đông nam Hòn đảo Hong Kong, nơi đây trú ngụ một trong những khu dân cư độc nhất trên thế giới.
“Charlie luôn mong muốn sống ở đây, nhưng tôi đã không đồng ý. Tôi thích sống gần thị trấn hơn, tôi không bao giờ có thể sống ở một nơi hiu quạnh như thế này – tôi là cô gái của thành phố.” - Isabel nói khi chiếc xe đỗ trước một cánh cổng kim loại nguy nga và một chòi gác cổng liền kề.
“Không có ai ở đây cả.” - Người lái xe nói.
“Ồ, chúng tôi chưa thuê nhân viên về đây. Hãy nhấn IIooII trên phím.” - Astrid nói, mắt liếc nhìn hướng dẫn mà Charlie đã nhắn tin cho cô. Cánh cổng khẽ mở, và họ đi dọc lối vào dài dẫn đến ngôi nhà. Cua xe vào góc, xuất hiện trong tầm mắt họ là một ngôi biệt thự trên không nằm trên vách đá hướng mình ra đại dương.
“Nơi này thực sự mang hơi thở của Charlie.” - Isabel cười lớn khi xe đi qua một dãy những cấu trúc đương đại bao bọc bởi thép, đá vôi và kính của kiến trúc sư Tom Kundig.
“Ngồi nhà của cô ở The Peak truyền thống hơn thế này, đúng không?” - Astrid hỏi.
“Tôi không chắc lắm cô đã nghe chuyện đó ở đâu, nhưng thực ra ngôi nhà của tôi là phong cách Palladian cổ điển, được xây vào những năm hai mươi. Tôi đã sửa nó theo phong cách làng cổ của Pháp. Tôi muốn ngôi nhà như một điền trang của vùng Provence. Cô nhất định phải ghé qua lần tới cô quay lại nhé.”
“Tôi nghe nói rằng đó là một trong những ngôi nhà tao nhã nhất Hong Kong.” - Astrid nói.
Họ bước ra khỏi chiếc xe và tiến vào một khoảng sân lớn với một hồ bơi phản chiếu khổng lồ. Những bức tường của ngôi biệt thự chính đều làm từ kính, cảm tưởng như ngôi nhà đang lộ thiên giữa lòng sân. Đi vào trong, Astrid một lần nữa sững sờ bởi cảnh quan đại dương ngoạn mục nhìn ra từ mỗi điểm chính của ngôi nhà.
Trong đại sảnh, một cửa sổ lớn đóng khung một hòn đảo tí hon ngay phía trên bờ biển một cách hoàn hảo, bước tiếp vào phòng khách, một bức tường tạo bởi cửa sổ mở ra khu vực sân thượng, nơi có bể bơi vô cực dài bất tận chạy dọc toàn bộ một phía của ngôi nhà, viền đường chân trời của nó hòa mình với biển.
Khi Charlie bước ra chào họ, Isabel nhẹ nhàng nói, “Charlie, anh đã vượt lên chính mình. Cuối cùng thì anh cũng có ngôi nhà bên bờ biển như mơ ước.”
“Anh mừng vì em cũng tán thành, Izzie à. Vẫn còn khá nhiều việc cần hoàn thành và bọn anh vừa mới nhận những đồ nội thất lớn, nhưng hãy đi về phía này, anh sẽ cho em xem cánh nhà riêng của Chloe và Delphine.”
Sau khi dẫn Isabel một vòng quanh phòng hai cô con gái, ba người họ vào phòng ăn, nơi một chiếc bàn ăn cổ đồ sộ của George Nakashima vừa mới được chuyển đến. Đứng xung quanh một khối thể tự do nhìn y chang một khúc gỗ trôi dạt khổng lồ, Charlie nhìn Astrid. “Em nghĩ sao? Liệu có mang phong cách Tây bắc Thái Bình Dương quá không?”
Astrid quan sát chiếc bàn một lúc rồi nói. “Em rất thích nó – cái bàn này kết hợp với chiếc đèn chùm Lindsey Adelman phía trên thật hoàn hảo.”
“Phew, thật nhẹ nhõm làm sao!” - Charlie vừa nói vừa cười.
Isabel nhìn chằm chằm lên miếng giữ đèn bằng đồng trông như những bóng đèn thủy tinh nở ra từ cành của một thân cây rối rắm và không nói gì. Nếu là trước đây khi cô còn là Bà Charles Wu, chắc hẳn cô đã bác bỏ tất cả những thứ này, nhưng lúc này khi cả ba người đã hướng đến cửa chính, cô chỉ nói đơn giản, “Tôi thực sự nghĩ rằng Chloe và Delphine sẽ rất thích ở đây.”
“Ừm, cô luôn được chào đón.” - Astrid nói, trái tim cô nhẩy lên một nhịp vì Isabel ủng hộ mọi thứ đến vậy. Đó là một ngày vui bất ngờ. Khi họ bước ra ngoài khu sân, chuông điện thoại của Astrid kêu, và cô thấy bốn tin nhắn liền cùng xuất hiện:
LUpINE DOLAN: Tôi đến đón Cassian sau giờ học nhưng bố cậu bé đã đón rồi.
….
FELICITY YOUNG: CON ĐANG Ở ĐÂU? MẤY GIỜ TỐI NAY CON VỀ? HÃY ĐẾN THẲNG TYERSALL PK! RẤT NHIỀU CHUYỆN ĐANG XẢY RA VỚI NGÔI NHÀ! MỌI NGƯỜI CẦN CON!
….
OLIVER T’SIEN: Chị là bạn của Hoàng tử Alois xứ Liechtenstein đúng không? Và cả Hoàng tử Nhà thơ Fazza của Dubai nữa? Chị có thể kết nối bọn em được không? Hãy gọi cho em, em sẽ giải thích.
….
LUpINE DOLAN: Tôi vừa nói chuyện với ông Teo và hỏi liệu có cần tôi giúp gì với Cassian không nhưng ông ta bảo tôi hãy nghỉ một ngày. Tôi khôn hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Astrid cất điện thoại vào túi, bỗng cảm thấy bụng dạ quặn thắt. Vì lý do quái quỷ nào cô phải quay trở lại Singapore cơ chứ?