Chương MƯỜI BA BÃI BIỂN BONDI, SYDNEY
“Bố đang câu cá trên bến à?” - Nick hỏi khi bố anh nhấc máy. Anh có thể nghe thấy tiếng những con sóng đang đánh vào bờ.
“Không, bố đang đi dọc vách đá từ Bondi đến Coogee.”
“Con rất thích leo bộ ở đó.”
“Ừ, hôm nay là ngày đẹp để leo bộ đấy. Con biết là mẹ con đã mời Daisy, Nadine, Lorena, và Carol đến Sydney chứ? Toàn bộ băng đảng rượu gin đều đang ở đây, và đó là cả một cuộc xâm lược của những kẻ hạ-bệ xí-xuống, bố cần phải ra khỏi nhà. Các quý cô đang ngầm ngầm dự tính một âm mưu gì đó… bố nghĩ là có liên quan đến Tyersall Park.”
“Đó là lý do con gọi điện, bố à. Có vẻ như mọi chuyện với ngôi nhà đang diễn tiến quá nhanh. Những người chị em của bố có vẻ sẵn sàng bán nó cho người trả giá cao nhất, và con thậm chí không buồn nhắc đến những kế hoạch phát triển của họ.”
“Liệu có quan trọng không con? Một khi chúng ta đã bán nó, những người chủ mới có thể làm bất cứ cái gì họ muốn.”
“Nhưng con cảm thấy như mọi người đều không thấy được bức tranh toàn cảnh.” - Nick cãi lại. “Tyersall Park là một mảnh đất độc nhất vô nhị, và chúng ta cần đảm bảo rằng nó sẽ được duy trì. Ý con là, con đang ở nhà ngay lúc này, thậm chí chỉ cần nhìn qua cửa sổ ra phía ngoài sân – những cây chôm chôm đang chĩu quả tô một khoảnh sân màu đỏ rực như lửa. Không gì có thể sánh ngang với những cảnh như vậy.”
“Bố nghĩ rằng con đang quá ủy mị đấy.” - Philip nói.
“Có thể là vậy, nhưng con thực sự ngạc nhiên bởi không một ai quan tâm đến ngôi nhà này như con vậy. Mọi người chỉ nhìn thấy những ký hiệu đô la ở những nơi con nhìn thấy những thứ hiếm có cần được bảo vệ.”
Philip thở dài. “Nicky à, bố biết rằng ngôi nhà ấy đối với con như một miền đất hứa vậy, nhưng đối với bọn bố, nó khá giống một nhà tù. Sống trong một cung điện chẳng có gì vui đối với một đứa trẻ cả. Bố lớn lên xung quanh những luật lệ. Có rất nhiều phòng bố còn không được phép vào, những cái ghế bố không được ngồi chỉ vì chúng quá giá trị. Con không thể tưởng tượng được đâu, bởi vì cho đến khi con ra đời, bà của con đã biến thành một người hoàn toàn khác.”
“Đúng, con có nghe những câu chuyện rồi. Nhưng chắc hẳn bố phải có những kỷ niệm đẹp chứ?”
“Đối với bố, đó là một mớ lộn xộn khổng lồ. Đừng quên rằng, bố được gửi đến trường nội trú gần như từ khi bố mới biết đi, nên nơi đó chưa bao giờ thực sự là nhà cả. Ngay bây giờ, chỉ nghĩ tới việc quay trở lại Singapore để giải quyết những trò lố đất đai này cũng khiến bố khiếp sợ. Con có biết bao nhiêu thành viên cũ của ACS đã bỗng nhiên gọi điện cho bố mời đi ăn trưa, đi chơi golf, tất cả những thứ vô nghĩa đó? Những người bố không gặp từ thời nảo thời nào bỗng cư xử như những người bạn thân thiết chỉ bởi vì họ có thể ngửi thấy mùi tiền.”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, Nick không chắc rằng bố anh đang cảm thấy tức giận hay chỉ là đang giãn cơ khó nhọc sau chuyến leo bộ. Bỗng ông lên tiếng. “Nếu con quan tâm đến Tyersall Park đến vậy, sao con không xử lý toàn bộ việc bán nhà này nhỉ? Hãy làm điều con thấy là đúng đắn nhất. Bố sẽ cho phép con quyết định như người được ủy quyền, quyền lực của một luật sư, bất kỳ từ nào họ dùng để gọi nó. Thực ra thì, bố sẽ ký chuyển nhượng ba mươi phần trăm phần của bố ngay bây giờ.”
“Thật sao?” - Nick hỏi lại, không thực sự tin vào điều mình vừa nghe thấy.
“Chắc rồi. Ý bố là, đằng nào thì một ngày nào đó tất cả cũng sẽ thuộc về con mà.”
“Con không biết nên nói gì lúc này.”
“Hãy làm bất cứ điều gì con muốn với ngôi nhà, miễn là đừng lôi bố vào.” - Philip nói, leo dọc lên rìa của một nghĩa trang tuyệt đẹp trên vách đá nhìn ra phía biển nam Thái Bình Dương. “Nicky à, bố đang ở trên nghĩa trang bên vách Bronte lúc này. Con sẽ đảm bảo rằng… “
“Vâng, thưa bố, bố đã nói với con nhiều lần. Bố muốn được chôn cất ở đó. Ở cõi vĩnh hằng bố vẫn muốn thấy cảnh những chú cá voi lưng gù quay đầu.”
“Và nếu họ hết chỗ, con sẽ tìm một chỗ khác bên rìa đại dương chứ? New Zealand, Tasmania, bất kỳ nơi đâu trừ Singpore.”
“Đương nhiên rồi ạ.” - Nick cười lớn. Anh cúp máy và thấy Rachel đang nhìn anh tò mò. “Nghe thật kỳ cục, từ phía của em.”
“Đúng, đó là cuộc gọi kỳ lạ nhất mà anh từng có. Anh nghĩ rằng bố anh vừa mới trao cho anh phần Tyersall Park của ông.”
“CÁI GÌ CƠ?” - Rachel mở to mắt kinh ngạc.
“Bố nói rằng ông ấy sẽ ký chuyển nhượng phần của mình cho anh, và anh có thể làm bất cứ điều gì mình muốn miễn là anh không lôi ông vào.”
“Đổi lại là gì?”
“Không đổi gì cả. Bố anh chưa từng quan tâm đến vấn đề tài chính bao giờ. Ông ấy thực sự không muốn suy nghĩ về vấn đề đó.”
“Em đoán là khi ta sinh ra với điều đó… ” - Rachel nhún vai.
“Chính xác! Anh vẫn không thể tin được việc thuyết phục ông là dễ dàng đến thế. Anh cứ tưởng anh sẽ phải bay đến Sydney và quỳ gối xuống.”
“Với phần chia của bố anh trong tay, anh sẽ là người có phần lớn nhất!” - Rachel hào hứng nói.
“Không, chúng ta mới đúng. Và điều này sẽ cho chúng ta sức ảnh hưởng để trì hoãn cuộc chiến đấu giá và kéo dài thời gian.”
“Anh có muốn xuống dưới nhà và báo tin với các cô dì của mình không?”
Nick cười tươi. “Không có lúc nào tốt hơn bây giờ.”
Họ rời phòng ngủ và vào phòng tranh nơi Felicity, Victoria, và Alix đang ngồi, im lặng một cách bất thường.
“Cháu có một thông báo với mọi người.” - Nick mạnh dạn nói.
Felicity tò mò nhìn. “Nicky, bọn ta vừa nhận một cuộc điện thoại. Có vẻ như chúng ta có một đề nghị mới.”
“Cháu cũng có một đề nghị muốn trao đổi.”
“Ừm, đây là một đề nghĩ rất khác thường… đó là đề nghị bảo tồn toàn bộ ngôi nhà và không xây bất kỳ một cấu trúc mới nào trên mảnh đất này.” - Alix nói.
Nick và Rachel nhìn nhau ngạc nhiên. “Thật sao? Và họ đưa giá cao hơn mấy người Zion kia sao?” - Rachel ngờ vực hỏi.
“Cao hơn rất nhiều. Đề nghị đó trị giá mười tỷ đô la.”
Nick hoài nghi hỏi lại. “Mười TỶ sao? Ai trên trái đất này lại muốn trả nhiều tiền đến vậy và không phát triển gì trên mảnh đất này cơ chứ?”
“Đó là một người từ Trung Quốc. Ông ta muốn đến và xem ngôi nhà vào ngày mai.”
“Trung Quốc sao? Tên ông ấy là gì?” Rachel hỏi.
Felicty nhướn mày. “Nếu bác nhớ đúng thì, bác nghĩ là Oliver đã nói tên ông ta là Jack gì đó. Jack Ting? Jack Ping?”
Nick sững sờ đập tay lên trán. “Ôi Chúa ơi – Jack Bing.”
TRƯỚC ĐÓ HAI MƯƠI TƯ GIỜ… KUALAR LUMPUR, MALAYSIA
“Vậy, bà ấy là nữ hoàng sao?”
“Không, Kitty à, bà ấy là mẹ của vị Vua Perawak đương nhiệm, nên bà ấy là Hoàng thái hậu nhưng được gọi là Dowager Sultana.” - Oliver giải thích qua bộ đàm vì họ đang ngồi với nhau trên trực thăng.
“À. Vậy là tôi phải cúi chào bà ấy đúng không?”
“Chắc chắn rồi. Bà ấy là người quyền quý nhất trong hoàng tộc. Và hãy nhớ rằng, cô chỉ được nói khi bà ấy hỏi chuyện cô.”
“Ý anh là gì?”
“Ý tôi là, cô không được phép nói chuyện với bà ấy. Thái hậu sẽ bắt đầu cuộc trò chuyện và là người duy trì cuộc hội thoại đó – cô chỉ có việc đơn giản là mím chặt chiếc mồm xinh xắn của mình cho đến khi bà ấy hỏi cô trước. Và nếu cô muốn ra khỏi phòng đó vì bất cứ lý do nào – dù rằng cô không nên rời khỏi phòng trước bà ấy – nhưng nếu bỗng cô cảm thấy buồn nôn chẳng hạn, hãy ra khỏi phòng mặt đối mặt với bà ấy. Đừng bao giờ để Thái hậu nhìn thấy mông cô, vậy nên đừng bao giờ quay lưng về phía bà ấy, hiểu chưa?”
Kitty gật đầu lia lịa. “Tôi hiểu rồi – không nói chuyện, không nôn mửa, không quay mông.”
“Giờ thì, như tôi đã nói, tôi không muốn cô hy vọng quá nhiều vào ngày hôm nay. Đây chỉ là màn chào đầu, và là một cơ hội để Thái hậu làm quen với cô.”
“Vậy ý anh là hôm nay bà ấy sẽ không cho tôi một chức danh hiệp sĩ nào sao?”
“Kitty à, họ không ban chức danh hiệp sĩ cho phụ nữ ở Malaysia. Ở đây có một hệ thống tước hiệu hoàn toàn khác. Thái hậu có thể ban tước bất cứ khi nào bà cảm thấy vui, nhưng đừng mong rằng chuyện đó sẽ xảy ra ngay hôm nay.”
“Có vẻ như anh đang cáu với tôi.” - Kitty hơi bĩu môi và nói.
“Tôi không cáu, Kitty à. Tôi đang cố nói át tiếng cánh quạt trực thăng mà thôi.” - Sự thật là Oliver luôn trong trạng thái có thể bùng nổ bất cứ lúc nào từ khi Kitty tuyên bố tối hậu thư của cô ta, và anh đã lo lắng chuẩn bị cho mọi thứ diễn ra đúng kế hoạch ngày hôm nay. Anh sẽ phải đánh đổi quá nhiều nếu kế hoạch thất bại. Để xoa dịu cô, anh tiếp tục nói, “Tôi chỉ đang cố gắng giải thích cho cô rằng những tước hiệu được ban bởi người hoàng gia như Thái hậu là niềm vinh hạnh thật sự. Chỉ những người đã cống hiến cả cuộc đời cho Malaysia mới được nhận vinh dự này. Những người đã xây những bệnh viện và trường học, những người đã mở một công ty có thể chu cấp cho cả một thị trấn và tạo việc làm cho hàng nghìn người địa phương. Niềm vinh dự này trị giá hơn nhiều so với tước hiệu của Colette. Tất cả những gì cô ta đã làm chỉ là dạng chân cho những kẻ thượng lưu ngu ngốc.”
Chiếc trực thăng bay một vòng trên bầu trời Kuala Lumpur, đi qua tòa Tháp đôi Petronas danh tiếng khi bắt đầu hạ độ cao. “Vậy đây là nơi Thái hậu sống sao?” - Kitty hỏi khi nhìn ra khu dân cư Bukit Tunku rậm cây cối.
“Đây chỉ là chốn dừng chân nhỏ của bà ấy ở KL dành cho những dịp Thái hậu đến thủ đô mà thôi. Bà ấy có nhà ở khắp nơi trên thế giới – một ngồi nhà trên Vườn Cung điện Kensington, một căn biệt thự hướng về sông Geneva, và đương nhiên cả một cung điện khổng lồ ở Perawak.” - Oliver nói với cô khi chiếc trực thặng hạ cánh trên mặt cỏ rộng lớn.
Hai người họ nhảy ra khỏi trực thăng và thấy một người đàn ông mặc đồng phục đang đợi sẵn họ trên bãi cỏ. “Chào mừng quý vị đến với Istana al Noor.”- Anh ta nói và dẫn hai vị khách đến cung điện trắng nguy nga tráng lệ trông giống như một chiếc bánh cưới vậy. Đi qua cánh cửa chính, Oliver và Kitty lạc vào một đại sảnh với chín chiếc đèn chùm được xếp thành hình kim tự tháp khổng lồ trên trần nhà dát vàng trông như phiên bản lộn ngược của cây thông ở Trung tâm Rockefeller.
“Đây là chốn dừng chân nhỏ của bà ấy sao?”
“Ồ, cô không thể tưởng tượng nổi đâu, Kitty à. Nhà của bà ấy ở Perawak còn to gấp đôi Cung điện Buckingham kìa.”
Họ được giới thiệu qua phòng vẽ với sàn nhà cẩm thạch màu đen tuyền và những bức tường sơn màu đỏ thẫm lấp lánh. Nơi đây chứa đầy những món đồ cổ Perankan bằng gỗ mạ vàng hài hòa với đồ nội thất tuyệt diệu màu đồng của Claude Lalanne. Trước mặt họ là một bức tam liên họa màu hồng và vàng sống động của Andy Warhol vẽ Thái hậu vào thời thanh xuân của bà. “Wow, tôi thực sự không ngờ sẽ đến một nơi như thế này.” - Kitty nói với giọng kính sợ khi nhìn ngắm xung quanh.
“Đúng, Thái hậu thực sự là một sứ giả của địa ngục vào những năm bảy mươi.” - Oliver nhấn mạnh khi họ ngồi xuống chiếc trường kỷ bằng nhung không có lưng tựa. Ngay cạnh chỗ ngồi của họ là chiếc bàn Lalanne bày kín những tấm hình Thái hậu chụp cùng những nhân vật nổi tiếng đặt trong khung ảnh bằng vàng. Kitty liếc nhìn những tấm hình, cô nhận ra Nữ hoàng Anh, Giáo hoàng John Paul Đệ nhị, Barack và Michelle Obama, Indira Gandhi, và một người phụ nữ có một bộ tóc phồng màu vàng hoe khổng lồ.
“Người phụ nữ tóc vàng đó là ai vậy? Nhìn thật là quen. Cô ấy có phải là một nữ hoàng nào đó không?” - Kitty hỏi.
Oliver nheo mắt nhìn bức ảnh và bật cười. “Không, nhưng cô ấy được nhiều nữ hoàng yêu quý. Đó là Dolly Patron.”
“Ồ.”- Kitty nói. Đột nhiên cánh cửa đôi mở ra, và hai vệ binh mặc đồng phục từ đầu đến chân bước vào. Đứng một bên cánh cửa, họ dậm chân lấy sự chú ý và gõ nhẹ những thanh kiếm xuống sàn nhà cẩm thạch hai lần. “Chúng ta phải đứng dậy, Kitty.” - Oliver gợi ý. Kitty đứng phắt dậy, vuốt thẳng những nếp nhăn trên chiếc váy Roksanda dài đến mắt cá chân của mình và chỉnh lại dáng đứng.
Vị vệ binh phía tay phải đanh giọng hô lớn, “Sama-sama, maju kehadapan! Pandai cari pelajaran!” - Họ gõ kiếm xuống sàn nhà lần nữa, Thái hậu bước vào phòng trong bộ đồ kebaya màu tím sẫm bằng lụa, theo sau bà là bốn người hầu. Đầu bà đội khăn màu tím, xanh và trắng tương xứng với bộ đồ và nhìn bà như Nữ hoàng Mary, trang hoàng bởi những món trang sức giá trị từ thắt lưng trở lên. Chính giữa chiếc khăn trùm hijab của bà, ngay phía trên trán là một trâm cài kim cương khổng lồ hình mặt trời với một viên kim cương hồng bốn mươi lăm cara ngay chính giữa. Bà đeo một đôi khuyên tai lớn bằn kim cương và ngọc trai, trên cổ bà là một chiếc vòng mười hoặc mười hai tầng không có gì khác ngoài kim cương, kim cương, và kim cương mà thôi.
Hàm Kitty rơi rụng khi nhìn thấy Thái hậu tỏa ánh hào quang trong lớp kim cương lấp lánh và cô cúi chào thấp đến nỗi Oliver tưởng rằng cô đang nhảy điệu limbo. Oliver cúi chào một cách chừng mực.
“Oliver T’sien, thật là vinh hạnh!”
“Cháu mới là người vịnh hạnh được gặp bà, thưa Thái hậu! Cho phép cháu khiêm nhường giới thiệu cô Kitty Bing đến từ Thượng Hải, Los Angeles, và Singapore.”
“Cháu thật vinh dự được đến đất nước xinh đẹp của bà, thưa Thái hậu.” - Kitty buột mồm run rẩy nói trước khi kịp nhớ ra rằng cô không được phép nói trước.
Thái hậu mắm môi và nhìn chằm chằm Kitty trong một vài giây, không nói một lời. Bà ngồi xuống chiếc ghế Bergère tương tự như ngai vàng, sau đó Oliver và Kitty ngồi xuống ghế của họ. Một hàng ngũ những người hầu bước vào phòng, cầm trên tay những chiếc khay vàng bóng loáng chứa đầy những món tráng miệng truyền thống của Malay và những ấm trà nóng tỏa khói.
Khi những người hầu bắt đầu phục vụ trà, Thái hậu cười với Oliver và nói. “Lại đây, đừng ngại! Ta biết cháu thích món bánh nếp ondeh ondeh này lắm đúng không.”
“Bà quả là rất hiểu cháu.” - Oliver nói và lấy một viên bánh gạo xanh bọc dừa nạo, bên trong có một viên đường thốt nốt.
“Vậy điều gì đã đem cháu đến vùng này vậy?”
“Dạ, Kitty gần đây tìm thấy niềm cảm hứng vô tận tại Malaysia, và vì bọn cháu đến thăm vùng đất nên cháu nghĩ rằng cô ấy nên gặp vị huyền thoại vĩ đại nhất còn sống của đất nước.”
Thái hậu cười rạng rỡ. “Ồ Oliver à, cháu nói cứ như thể ta là người hóa thạch sống vậy! Con gái, cháu thích gì ở đất nước của ta nào?”
Kitty nhìn Thái hậu với ánh mắt trống rỗng. Cho đến ngày hôm nay, cô chưa từng đặt chân đến đất nước Malaysia bao giờ và cô không biết gì về đất nước này cả. “Ờm… ừm… Cháu yêu con người nơi đây nhất, thưa Thái hậu. Họ thật ấm áp và… chăm chỉ.” - Kitty vừa nói vừa nghĩ đến nửa tá gì đó số người hầu người Malay làm việc tại đường Cluny Park.
Thái hậu mắm môi một lần nữa. “Thật sao? Ta không ngờ đến khía cạnh này. Hầu hết mọi người đều nói với ta rằng họ thích những bãi biển và món satay. Vậy cháu có dự định sống ở đây không?”
“Dạ, nếu cháu có thể tìm được một cung điện đẹp như của bà, cháu sẽ rất mong chuyển đến đây sống.”
“Cảm ơn cháu, nhưng đây không phải là một cung điện. Đây chỉ là một ngôi nhà thôi.”
“Chồng của Kitty, ngài Jack Bing, là một trong những nhà tư bản công nghiệp hàng đầu Trung Hoa. Vậy nên họ rất mong đầu tư vào Malaysia.”
“Ừm, đúng là chúng ta có mối quan hệ tốt đẹp với Trung Hoa. Và ta cũng rất quý cô Đệ nhất phu nhân của cháu.” - Thái hậu nói, cầm một chiếc ondeh ondeh lên và chậm rãi nhai.
“Ồ, bà đã gặp cô ấy sao?” - Kitty hào hứng nói, một lần nữa quên những quy tắc hoàng gia.
“Đúng vậy. Ta từng là thính giả của cô ấy tại cung điện của ta ở Perawak. Cô ấy là một cô nương lịch thiệp với một giọng hát thật đẹp! Nào Oliver, hãy cho ta biết sức khỏe của người bà thân thương của cậu thế nào rồi?”
“Bà cháu rất khỏe, thưa bà. Nhưng thú thực là tâm trạng bà gần đây không được tốt. Như bà đã biết, sự ra đi của cụ cố Su Yi đã gây ảnh hưởng sâu sắc đến bà.”
Kitty bắt đầu cảm thấy buồn chán và ngắm nghía những bức hình Thái hậu chụp cùng Michelle Obama. Cô đang cố xác định xem ai đã thiết kế chiếc váy đỏ của Michelle. Liệu đó là Isabel Toledo hay là Jason Wu? Cô cảm thấy tiếc thay cho Đệ nhất phu nhân – người phụ nữ tội nghiệp đó chỉ được phép mặc đồ của những nhà thiết kế người Mỹ.
Thái hậu tiếp tục nói. “À phải, đó là một lễ tang thật đẹp. Cậu có nghe điếu văn của con trai tôi dành cho Su Yi không?”
“Đó là những lời vô cùng ý nghĩa. Cháu không hề biết rằng Ngài ấy đã dành một năm sống ở Tyersall Park.”
“Đúng, thời gian thằng bé học một khóa đặc biệt tại Đại học Quốc gia Singapore, Su Yi đã thật tốt bụng khi đã tiếp đãi nó. Ta e rằng nó thấy khu nhà khách của Đại sứ quán Malaysia quá thiếu thốn, và ở Tyersall thoải mái gần như ở nhà vậy. Cháu biết rằng cụ của Vua chính là người đã xây dựng Tyersall chứ?”
“Tha lỗi cho cháu, thưa bà, cháu đã quên mất điều đó. Giờ cháu đã hiểu vì sao Ngài ấy lại gắn bó với nơi đó đến vậy. Cho phép cháu hỏi điều này, liệu cụ Su Yi có từng được nhận một tước hiệu nào không?”
Kitty bỗng vểnh tai lên nghe.
“Theo ta biết thì không. Ta tin rằng vị Agong 96* những năm 1970 – ta không nhớ ra đó là ai nữa – đã cố gắng trao một tước hiệu cho bà ấy, nhưng bà ấy đã khiêm nhường từ chối. Bà ấy đã là Cô nương họ Young rồi, và bà ấy không bao giờ dùng đến chức danh đó. Alamak, Su Yi cần một tước hiệu để làm gì cơ chứ? Địa vị của bà ấy chưa từng bị nghi ngờ. Ý ta là bà ấy đã có Tyersall Park rồi. Cháu còn muốn gì hơn thế nữa?”
“Sự thật đúng là như vậy.” - Oliver vừa gật gù vừa khuấy cốc trà của mình.
“Hãy cho ta biết, Oliver, chuyện gì sẽ xảy ra với nơi tuyệt mỹ đó?” - Thái hậu cong mày hỏi.
“Ồ, mọi người vẫn đang đồn đoán. Những người anh chị em họ của cháu đang ngập mình trong hàng dài những lời đề nghị. Mỗi ngày cháu lại nghe được tin có một người mới vào cuộc với con số đấu giá còn cao hơn trước. Những con số nay đã lên đến hàng tỷ.”
“Ta không hề ngạc nhiên với điều đó. Nếu ta còn trẻ, có lẽ ta sẽ cân nhắc mua nơi đó làm nhà ở Singapore. Đương nhiên, nơi đó sẽ không bao giờ có thể như trước đây khi thiếu vắng hơi thở của Su Yi, nhưng bất kỳ ai được lưu lại nơi đó sẽ vô cùng may mắn.”
Oliver buồn rười rượi thở dài. “Thật đáng tiếc là cháu không nghĩ chuyện đó sẽ xảy đến. Chắc chắn ngôi nhà sẽ bị phá hủy.”
“Ôi Chúa ơi, sao có thể như vậy được?” - Thái hậu đặt tay lên ngực thảng thốt, lộ ra chiếc nhẫn kim cương năm mươi tám cara trên bàn tay của bà.
“Mảnh đất đó có giá trị quá cao. Tất cả những nhà phát triển đất đai đã đứng ra đấu giá đều có những kế hoạch đầy tham vọng dành cho Tyersall Park, và cháu không nghĩ rằng những kế hoạch đó có bao gồm việc giữ lại ngôi nhà cũ.”
“Nhưng đó thật sự là một sự lãng phí! Tyersall Park là một trong những mảnh đất duyên dáng nhất Đông Nam Á. Khu vườn hồng đó, và căn phòng tiếp khách tao nhân – đó là cả một sự tinh xảo! Ai đó cần phải cứu nó khỏi tay những kẻ phát triển đất đai tham lam!”
“Cháu hoàn toàn đồng ý với bà,” Oliver nói.
Kitty chăm chú lắng nghe họ nói chuyện. Đây là lần đầu tiên cô nghe nói đến ngôi nhà cũ kỹ đó.
“Ừm, Oliver à, ta chắc rằng cháu biết một ai đó sẽ mua lại mảnh đất và giữ ngôi nhà theo tiêu chuẩn trước đây của Su Yi chứ? Vậy nữ công tước mới người Trung Quốc đó thì sao, tên cô ấy là gì nhỉ, cô nương đang chuyển đến Singapore để cứu những chú tinh tinh ấy? Ta đã gặp cô ấy tại lễ tang.”
Kitty giật nảy mình ngước nhìn lên khỏi cốc trà.
“Ừm, có phải bà đang nhắc đến Nữ công tước xứ Palliser không?” - Oliver nói, mắt liếc Kitty e ngại.
“Đúng, chính cô nương đó. Cháu có biết cô ấy không? Cô ấy nên mua ngôi nhà đó. Sau đó cô ấy sẽ trở thành nữ hoàng của Singapore mà không cần phải bàn cãi!” - Thái hậu tuyên bố, thả một viên kẹo dừa ngọt khác vào miệng.
*
Sau buổi diện kiến Thái hậu, Kitty giữ im lặng suốt chặng đường quay trở lại Singpore. Khi xuống khỏi trực thăng, cô quay về phía Oliver và nói, “Ngôi nhà mà Thái hậu nói đến đó giá khoảng bao nhiêu?”
“Kitty, tôi biết cô đã nghe thấy những gì cô đã được nghe, nhưng vị Thái hậu đang sống trong một khung cảnh có chút viễn tưởng. Colette sẽ không bao giờ mua được Tyersall Park đâu.”
“Và vì sao lại không vậy?”
“Tôi biết những người họ hàng của tôi – họ sẽ không bao giờ bán ngôi nhà cho cô ấy đâu.”
“Ồ thật sao? Anh nói Colette sẽ không bao giờ đến lễ tang của bà dì của anh, vậy mà cô ta vẫn ở đó. Anh nói rằng Colette không phải là một mối đe dọa, và ngay sau đó cô ta đá tôi ra khỏi bìa tạp chí Tattle. Tôi không nghĩ tôi có thể tin vào bất cứ lời nào anh nói nữa.”
“Thôi được, tôi sẽ công nhận rằng tôi không phải Nhà tiên tri xứ Delphi. Nhưng có những việc ngay đến Colette cũng không thể biến thành sự thật được. Ví dụ như cô ta sẽ không bao giờ chi trả nổi cho ngôi nhà đó.”
“Thật sao? Nó trị giá bao nhiêu vậy?”
“Ừm, tôi được biết giá cao nhất hiện tại là bốn tỷ. Và tôi biết rằng Colette không có số tiền lớn đến vậy.”
Kitty cau mày. “Cô ta không có, nhưng cô ta có một quỹ ủy thác trị giá năm tỷ. Cô ấy có thể vay tiền của quỹ ủy thác đó nếu thực sự muốn mua ngôi nhà. Và có điều gì đó mách bảo tôi rằng cô ta rất muốn sở hữu ngôi nhà đó. Cô ta khát khao trở thành nữ hoàng Singapore, nữ hoàng của cả cái vũ trụ chết tiệt này!”
“Nghe này, Kitty, nếu điều đó giúp cô ngừng suy nghĩ ngớ ngẩn một cách ngông cuồng như thế này thì cô cứ việc mua ngôi nhà đi. Tôi thậm chí sẽ giúp cô chuyển lời tới họ hàng của tôi. Nhưng cô cần nhớ rằng, để những người họ Young nghiêm túc cân nhắc mức giá cô đưa ra, con số đó phải đủ tầm để có thể xóa sạch mọi lời đề nghị khác.”
“Vậy chúng ta sẽ đề nghị năm tỷ.”
“Họ sẽ không đồng ý với con số đó đâu. Cô phải hiểu một điều, Kitty à: Cô là người Đại lục, người đã cưới một ông trùm với một khoản tài sản kếch xù nhưng là tài sản rất mới. Cô chưa đạt được mức tôn trọng mà những người này đề cao. Nếu cô muốn cướp mảnh đất giá trị nhất Singapore khỏi tay gia đình hợm hĩnh nhất đất nước này, cô phải chơi cao tay hơn. Cô phải khiến họ sững sỡ và kinh ngạc với số tiền của cô.”
“Cần có bao nhiêu tiền để làm được như vậy?”
“Mười tỷ.”
Kitty hít một hơi thật sâu. “Được rồi, hãy đưa ra giá mười tỷ cho họ.”
Oliver sửng sốt khi Kitty trả lời ngay lập tức. “Cô có nghiêm túc không vậy? Cô không cần nói chuyện với Jack trước sao?”
“Tôi sẽ lo chuyện với chồng tôi. Anh hãy lo việc kiếm cho tôi ngôi nhà đó và tốt hơn hết là anh nên kiếm nó trước khi con rắn xảo quyệt Colette thè chiếc lưỡi độc ra. Nếu cô ta cướp ngôi nhà này ngay dưới mũi tôi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Và anh biết điều đó có nghĩa là gì rồi đấy.” - Kitty cảnh cáo anh và bước vào chiếc xe đang đợi sẵn.
Oliver vẫy chào cô đến khi chiếc xe đi khuất, anh lấy điện thoại nhấn phím gọi nhanh.
“Halloooooo?” - Một giọng nói trả lời.
“Thành công rồi. Thành công thật sự rồi.” - Oliver thở hắt ra nhẹ nhõm.
“Cô nàng Kitty đó sẽ mua ngôi nhà sao?”
“Bà nên bắt đầu tin thì hơn, bà dì Zarah ạ. Cháu có thể quỳ xuống hôn chân bà ngay bây giờ.”
“Ta không thể tin được là mọi chuyện lại dễ dàng đến vậy.” - Thái hậu của Perawak nói.
“Ngay giây phút bà nhắc đến Tyersall Park, cô ta không còn nhớ gì đến chuyện tước hiệu ngu ngốc đó nữa. Bà quả là thông minh xuất sắc!”
“Vậy sao?”
“Cháu không thể tin được là bà có thể diễn như vậy!”
Thái hậu cười khúc khích như một cô nữ sinh. “Ôi Chúa ơi, ta chưa từng vui vẻ như thế này từ lâu lắm rồi! Phong cách nói chuyện nghiêm túc đến nực cười của cháu – ‘Cho phép cháu được hỏi’ – hahahaha, cháu cứ như thể bước ra từ tiểu thuyết của Jane Austen vậy! Ta đã phải cắn môi để nhịn cười đấy. Và ồ, bây giờ vai ta đau kinh khủng chỉ vì đeo đống vòng chết tiệt đó! Ta cứ tưởng mình sẽ chết ngạt trong đống kim cương đó, heeheeheeheeheehee!”
“Nếu bà không ăn diện như vậy, Kitty sẽ không nể sợ bà đến vậy. Chính cô ta cũng bị hoa mắt bởi những món đồ trang sức, vậy nên chúng ta chỉ có thể phụ thuộc vào sự kinh ngạc và sợ hãi của cô ta.”
“Hẳn là cô ta đã sốc và nể sợ rồi! Cháu có thích phần hô hào của những người lính canh trước khi ta hùng dũng bước vào không?”
“Ôi Chúa ơi, cháu suýt thì tè ra quần. Lúc đó cháu đã nghĩ, vì sao họ lại hô bài ca truyền thống của ngày Thiếu nhi Singapore nhỉ?”
“Heeheehee! Cháu có nhớ lần mẹ cháu bắt hát bài này cho ta nghe khi đi học về không? Lúc đó cháu đã rất tự hào khi hát bằng tiếng Mã Lai. Vậy còn khi ta nhắc đến Đệ nhất Phu nhân Trung Hoa, cháu thấy sao?”
“Rất thích, rất thích. Rất đúng lúc, bà Zarah à.”
“Ta thậm chí chưa từng gặp cô ây, heeheeheehee!”
“Bà xứng đáng nhận một giải Oscar, bà Zarah ạ. Cháu nợ bà một vụ lớn rồi.”
“Chỉ cần gửi cho ta một bình bánh tart dứa mà đầu bếp nhà cháu làm, coi như chúng ta hòa.”
“Bà Zarah à, cháu sẽ gửi cả một thùng bánh tart dứa cho bà.”
“Alamak, đừng! Làm ơn đừng! Ta đã ăn kiêng! Lúc diễn ta lo lắng đến nỗi ăn quá nhiều bánh phồng dừa, heeheeheehee. Ta phải ép bản thân đến lớp zoomba của cháu gái trong phòng khiêu vũ ngay thôi!”