Chương MƯỜI BỐN HỒ MACRITCHIE, SINGAPORE
Đó là một chuyến leo núi dài, nóng bức, đồng hành cùng muỗi, và Carlton vừa nặng nhọc leo lên một ngọn đồi trơn trượt khác vừa tự than bản thân mình đã nghĩ cái quái gì khi đề nghị Scheherazade lên đây. Áo anh ướt sũng mồ hôi, và anh chắc chắn rằng cả lọ lăn khử mùi Serge Lutens cũng không thể át mùi cơ thể của anh lúc này. Anh quay lại xem Scheherazade thì thấy cô đang khom lưng dưới nền đất, nhìm chằm chằm vào một điểm. Cách đó một khoảng, ba người vệ sĩ mặc quần áo leo bộ đứng nhìn họ.
“Nhìn này! Đó là một con cự đà!” - Cô ấy chỉ.
“Đó là một anh bạn khá bự đó.”- Carlton nói khi nhìn thấy một chú bò sát dài khoảng ba tấc đang trốn mình trong lùm cây.
“Đó là cô bạn, em tin là vậy.” - Scheherazade sửa lại. “Chúng em đã có một bầy thú khá lớn hồi em còn nhỏ. Bò sát là sở trường của em đấy.”
“Đó là khi còn ở Surrey sao?”
“Thực ra đó là khi gia đình em ở Bali. Gia đình em đã sống ở đó trong khoảng ba năm khi em còn rất nhỏ. Hồi đó em khá giống một cô bé hoang dã đấy, chân đất rảo bước khắp hòn đảo.”
“Đó hẳn là lý do cho việc giờ em không nhỏ một giọt mồ hồi nào nhỉ.” - Carlton nói, cố gắng hết sức để không nhìn chằm chằm vào đường cong tuyệt hảo được tôn lên trong quần bó lưới và chiếc áo ngực thể thao của cô.
“Anh biết điều buồn cười nhất là gì không – em không bao giờ đổ mồ hôi cả. Không bao giờ. Em nghe nói là Nữ hoàng Elizabeth cũng vậy đấy.”
“Ừm, em có người đồng hành thú vị đấy.” - Carlton nhấn mạn. Cuối cùng họ cũng đến được TreeTop Walk, cây cầu treo lớn, dài 250 mét nối Bukit Peirce và Bukit Kalang, hai đỉnh cao nhất của khu bảo tồn này. Khi họ băng đi trên cây cầu hẹp, nó bắt đầu đung đưa nhẹ nhẹ, nhưng ngay khi cảnh quan mở ra, họ có cảm giác như đang trôi bên trên những vòm cây xanh ngắt vậy.
Họ đến điểm giữa con cầu và sững sờ đứng đó, thưởng thức cảnh quan tuyệt mỹ. Vòm cây nhiệt đới kéo dài bất tận quanh họ, tiếng những chú chim ríu rít hót vang, vọng trong tiếng gió.
“Thật không thể tin được! Cảm ơn anh vì đã đưa em tới đây.” - Scheherazade nói.
“Ở đây không có cảm giác như chúng ta đang ở Singapore, nhỉ?”
“Chắc rồi. Đây là nơi đầu tiên em đến mà gợi em nhớ về tuổi thơ. Ý em là thật nhẹ nhõm khi thấy rằng thiên nhiên vẫn tồn tại nơi đây.” - Scheherazade nhìn chăm chú về phía hồ nước cách đó một khoảng, mặt nước lấp lánh trong hoàng hôn chiều tà.
“Hòn đảo đã thay đổi nhiều đến vậy sao? Anh chỉ mới đến đây khoảng năm năm trước.”
“Carlton à, anh không thể tưởng tượng được đâu. Mỗi lần quay trở lại, em gần như không nhận ra nó nữa. Quá nhiều không gian và hồn cốt cũ đã bị xóa sạch.”
“Đó có phải lý do em thích sống ở Paris không?”
“Một phần. Paris là một nơi thú vị vì mỗi con đường anh đặt chân đến đều như một cuốn tiểu thuyết bí ẩn vậy. Thực ra em yêu nơi đó vì mặc dù mỗi nơi đều có một lịch sử riêng, nhưng đó không phải lịch sử của em. Điều đó có nghĩa lý gì không nhỉ?”
“Có chứ. Thượng Hải là quê hương anh, nhưng anh không cảm thấy nơi đó là nhà nữa. Mỗi khi quay trở lại anh luôn cảm thấy như không thể trốn thoát khỏi quá khứ. Tất cả mọi người sẽ nhớ tất cả mọi thứ về ta – lịch sử gia đình, những lỗi sai.” - Carlton nói và mắt ánh tràn ngập sự phiền muộn, rồi anh quay về phía cô. “Nhưng ý em không phải là vậy, đúng không?” “Không hẳn. Đối với em, Paris giống như một vùng đất trung tính vậy vì nó không phải là Singapore cũng không phải là Anh. Anh biết không, mặc dù em sinh ra tại Singapore và lớn lên ở đây cho tới năm mười tuổi, em chưa từng cảm thấy mình thực sự thuộc về nơi đây. Có thể một phần là do ngoại hình của em – hồi đó tóc em gần như có màu vàng – bởi vậy có vẻ như mọi người đều cho rằng em là một ang mor. Và mẹ em cũng vô tình khiến mọi người càng tin vào điều đó bởi mẹ đã nuôi em như một người Anh vậy. Ngoài họ hàng người Trung Quốc ra thì tất cả những người khác em biết đều là người Anh. Em không hề trách mẹ - bà cảm thấy nhớ nhà và bị lấn át bởi gia đình bố em. Vậy nên em và mẹ tồn tại như thể những quả bong bóng ngoại quốc, và mười năm đầu cuộc đời em đã tin rằng mình là người Anh hoàn toàn.”
Carlton nhìn cô cười thấu cảm. “Chắc hẳn em đã khá sốc khi thực sự đến nước Anh, phải không?”
“Ừ hừm. Khi gia đình em chuyển đến Surrey, em nhận ra rằng những người Anh không thực sự nhìn nhận em theo cách em nhìn nhận chính mình. Em là một cô gái lai Trung Quốc kỳ lạ đối với họ. Vậy nên em cảm thấy như mình không đi đến đâu ở cả hai nơi – em chưa từng là một người Singapore hoàn toàn mà cũng không đủ yếu tố để trở thành người Anh.”
Carlton gật đầu đồng ý. “Anh được gửi đến trường học ở Anh gần như cả cuộc đời mình, và giờ thì anh không thực sự hòa nhập với những người Trung Quốc ở nhà. Ở Thượng Hải, mọi người coi anh là một người Tây hóa. Tại đây ở Singapore, mọi người coi anh như một người Lục địa mọi rợ. Nhưng ở London, dù rõ ràng là một người ngoài, anh vẫn cảm thấy được là chính mình và không ai đánh giá mỗi bước đi của anh. Anh đoán rằng Paris đối với em cũng vậy. Là nơi em được giải phóng.”
“Chính xác!” - Scheherazade nói, thu hút Carlton với một nụ cười quyến rũ, anh phải ngăn mình khỏi nhìn cô mãi.
Một nhóm người bước về phía họ từ đầu kia của cây cầu, khi họ đến gần, Scheherazade mới nhận ra họ trông như những người Ý và đều mặc áo khoác trắng đeo nơ chỉnh tề.
“Có vẻ như những diễn viên phụ trong phim của Fellini chuẩn bị nhập hội với chúng ta.” - Scheherazade đùa.
“Đúng vậy, phim La Dolce Vita. Thật đúng lúc.” - Carlton nói. Những người đàn ông bắt đầu bày biện một quầy bar công phu ngay phía trước họ, lấy ra những dụng cụ pha cocktail và rượu mạnh cùng ly chén.
“Anh đã sắp xếp việc này sao?” - Scheherazade mở to mắt kinh ngạc và hỏi.
“Ừm, anh không thể đưa em đi một chuyến leo núi ngắm hoàng hôn oi bức mà không mời em một ly nước hoàng hôn được.”
Ba người đàn ông lấy ra một chiếc trống bass, kèn xắc-xô, và một bộ trống nhỏ và bắt đầu chơi điệu nhạc của Miles Davis.
“Tôi có thể mời quý cô nương một ly Negroni không?” - Người pha chế nói, đưa mời Scheherazade một ly rượu mạnh pha soda bao gồm CaParis, rượu gin, và rượu vec-mut đỏ cùng đá, vỏ cam công phu tỉ mỉ đính trên miệng ly.
“Grazie mille 97* .” - Scheherazade trả lời.
“Salute! 98* ” - Carlton nói, cụng ly với cô.
“Làm thế nào mà anh biết được rằng đây là đồ uống yêu thích của em vậy?” - Scheherazade hỏi và nhấp ngụm món rượu của mình.
“Ừm… có lẽ anh đã nghiên cứu Instagram một chút.”
“Nhưng tài khoản Instagram của em khóa mà.”
“Ừm… có lẽ anh đã dùng Instagram của anh Nick.” - Carlton thú nhận. Scheherazade cười lớn, hoàn toàn bị quyến rũ.
Carlton nhìn vào mắt cô, rồi anh liếc qua vai cô về phía những người vệ sĩ đang lảng vảng phía cuối cầu. “Liệu có điên rồ không nếu anh hôn em bây giờ? Ý anh là, liệu vệ sĩ của em có ném anh xuống đất sau khoảng hai giây không?”
“Sẽ thật điên rồ nếu anh không hôn em.” - Scheherazade nói, ngả người hôn anh.
Sau một nụ hôn dài bất tận, hai người họ vòng tay ôm nhau đứng giữa cây cầu, ngắm mặt trời hoàng hôn lăn mình xuống dưới những ngọn cây, tỏa ánh hào quang màu hổ phách khắp chân trời.
*
Lúc đó là khoảng bảy rưỡi tối khi Carlton táp xe vào lối đi nhà Scheherazade. Anh chưa muốn đưa cô về ngay, anh ước có thể đưa cô đi ăn tối và dành cả buổi với cô. Nhưng sự phải phép của anh đã chiến thắng, và anh muốn cô cảm nhận được sự từ tốn của mình.
Scheherazade cười với anh, và rõ ràng là cô cũng không muốn dừng cuộc hẹn của họ tại đó. “Anh có muốn lên nhà không? Bố mẹ em thường uống trà vào giờ này.”
“Em có chắc không? Anh không muốn xâm nhập bất ngờ đâu.”
“Không hề. Em nghĩ họ cũng muốn gặp anh trực tiếp. Họ khá tò mò về anh đấy.”
“Ừm, em có nghĩ là anh không được chỉnh tề cho lắm trong bộ đồ leo núi vấy bẩn của mình không?”
“Ồ, nhìn anh rất ổn. Mọi thứ đều rất thường nhật mà.”
Carlton đưa chìa khóa chiếc xe cổ Toyota Land Cruise đời năm 1975 của anh cho người giữ xe và rảo bước qua hành lang thanh lịch trong tòa nhà kính mượt mà. Đối với một gia đình có vẻ như chiếm phần lớn GDP của đất nước thì gia đình họ Shang sống khá khiêm tốn khi họ ở Singapore. Alfred từ lâu đã tước bỏ mọi tài sản đất đai của mình trên hòn đảo, nhưng ông cho xây tòa căn hộ tư nhân vô cùng kín đáo này trên đường Grange, nơi mỗi người con của ông sở hữu một vài tầng.
“Chào buổi tối, cô Shang.” - Những người vệ sĩ tại bàn lễ tân đồng thanh nói. Một người hộ tống họ đến thang máy, nhập một mã bảo vệ phía bên trong. Họ đi lên tầng thượng, và khi hai cánh cửa mở ra, Carlton nghe thấy tiếng rì rầm vang vọng từ cổng sảnh trong.
Hai người họ bước về phía phòng khách tròn, trũng xuống như tâm nhĩ, và Carlton chết đứng ngay tại chỗ. Đứng giữa căn phòng, trong chiếc váy bó ngắn màu biếc cánh trả lấp lánh, là bạn gái cũ của anh, Colette. Anh đã không nói chuyện hay gặp cô gần hai năm nay, kể từ khi anh phát hiện ra cô chính là người chịu trách nhiệm cho vụ đầu độc Rachel.
“Ồ, xin chào. Có vẻ như chúng ta có nhiều khách hơn con tưởng.” - Scheherazade nói.
Bố cô quay về phía họ và nói, “À, cuối cùng thì cô con gái hoang toàng đã trở về! Scheherazade, hãy đến đây gặp Lucien và Colette, Bá tước và Bá tước Phu nhân xứ Palliser.”
Scheherazade tiến về trước chào họ và cô giới thiệu Carlton với mọi người. Vẫn còn sốc, Carlton cứng đờ bắt tay Leonard và India Shang, họ ăn mặc chau chuốt và nhìn bộ đồ leo núi của Carlton một cách không hài lòng. Sau đó giây phút không tránh khỏi đã đến và anh đứng mặt đối mặt với Lucien và Colette. Nhìn cô thật khác lạ. Tóc cô búi gọn trên gáy và cô trang điểm nhẹ nhàng hơn nhiều so với trước đây, nhưng anh ngạc nhiên bởi mọi sự giận dữ của anh với cô bỗng quay trở lại. Lần cuối họ gặp nhau, anh đã buộc tội cô đầu độc chị gái anh.
“Chào Carlton.” - Colette nói, hoàn toàn bình tĩnh.
“Colette.” - Carlton làu bàu trả lời, cố gắng hết sức để bình tĩnh.
“Ồ, hai cháu quen nhau sao?” - India Shang ngạc nhiên nói. “Nhưng đương nhiên rồi, cháu đã sống ở Thượng Hải một khoảng thời gian mà.”
“Vâng, một khoảng thời gian.” - Colette nói.
“Vậy thì cháu nhất định phải ở lại ăn tối.” - India khăng khăng.
“Đúng, hãy ở lại đi.” - Colette ngọt ngào nói.
Carlton cố gắng gượng cười khách sáo. “Cháu thật vinh dự được dùng bữa cùng gia đình, thưa bà Shang.”
Chỉ vài phút sau họ đã ngồi quanh bàn ăn thưởng thức một bữa chiêu đãi mười hai món do Marcus Sim, đầu bếp riêng của gia đình Shang thể hiện. Carlton nhìn quanh những bức tranh theo phong cách tối giản vô cùng tinh tế xung quanh phòng ăn và nhận xét, “Đây có phải là những tác phẩm của Agnes Martin không ạ?”
“Đúng là như vậy.” - Leonard Shang trả lời, ấn tượng bởi Carlton biết đến tên họa sĩ.
“Cháu có sưu tầm không?” - India hỏi.
“Không hẳn, cháu không.” - Carlton trả lời.
“Carlton sưu tầm xe hơi.” - Colette nói, ánh mắt cô sáng lên.
“Ồ thật sao? Loại nào thế? Tôi đang phục chế lại một chiếc MG Midget.” - Leonard nói.
“Cháu cũng thích những chiếc MG, nhưng thực ra cháu đang có một công ty nhập khẩu xe hơi ở Trung Quốc. Chúng cháu chuyên về những chiếc xe khác lạ như McLarens, Bugattis, và Koenigseggs.”
“Chúa ơi, đó là những chiếc xe nhanh khủng khiếp mà, phải không?” - India nhận xét.
“Chúng là những chiếc xe hơi được thiết kế một cách tuyệt vời – thực sự là những tác phẩm nghệ thuật – và đúng, chúng được thiết kế dành riêng cho tốc độ.” - Carlton bình tĩnh trả lời.
“Carlton thích lái xe rất nhanh. Anh ấy từng đua xe.” - Colette cắn một miếng bạch tuộc nướng của mình và nhìn anh với vẻ ngây thơ.
Scheherazade liếc nhìn Carlton và nhận ra sự căng thẳng trên mặt anh.
“Ôi trời. Cháu đã bao giờ gặp tai nạn chưa?” - India hỏi, quyết định ngay lúc đó là Scheherazade sẽ không bao giờ được ngồi trên xe do chàng trai trẻ này cầm lái.
“Thực ra cháu đã từng gặp tai nạn rồi.” - Carlton trả lời.
“Chuyện gì đã xảy ra? Mong là cậu đã không phá hỏng một trong những chiếc xe thể thao triệu đô đó.” - Lucien cười lớn.
“Đó là một tai nạn vô cùng không may. Nhưng nó đã dạy cho tôi sự cẩn thận thực sự. Tôi không còn đua xe nữa.” - Carlton nói.
“Em mừng là anh không sao.” - Scheherazade nói với một nụ cười nhẹ trên môi.
“Ừm,” Colette nói xen vào, ánh mắt tinh quái, “khi anh đã giết chết một cô gái và khiến một cô gái khác bị liệt từ trên hông xuống thì có lẽ tốt nhất là không nên đua nữa, đúng không?”
Leonard Shang nghẹn họng khi đang nhấp rượu và vợ ông chết sững tại chỗ như thể bà biến thành một bức tượng muối vậy. Colette nở một nụ cười với Carlton. Đó là nụ cười mà anh hiểu quá rõ. Colette Bing có thể gọi mình là Bá tước Phu nhân xứ Palliser, nhưng cô ta chẳng thay đổi cái quái gì hết.