Chương MƯỜI LĂM THE PEAK, HONG KONG
Chloe gọi điện trong phòng tắm, vòi nước bật to hết cỡ. “Bố à, bố bảo con gọi… bố biết đấy… nếu như mẹ có hành xử kỳ lạ.”
Bụng Charlie quặn thắt lại. “Chuyện gì thế? Con và Delphine có sao không?”
“Ừm, chúng con ổn. Nhưng có lẽ bố nên ghé qua.”
Charlie nhìn đồng hồ. Lúc đó là gần mười một giờ đêm. “Bố sẽ rời văn phòng ngay bây giờ. Bố sẽ tới nơi trong mười lăm phút! Giúp bố một chuyện nhé, con yêu. Hãy ở cạnh mẹ con nhé?”
“Ừm, được ạ.”
Charlie cảm thấy được sự sợ hãi trong giọng nói của cô bé. Anh phóng đến ngôi nhà trong chiếc xe Porsche 9II, chiếc xe thể thao lắc một cách nguy hiểm khi qua đường cua tay áo và dọc quả đồi dốc đứng lên The Peak. Anh nhấn phím gọi tắt cho sĩ quan trưởng đội an ninh của Isabel, Jonny Fung, bằng tai nghe Bluetooth của mình nhưng tổng đài chuyển thẳng đến hộp thư thoại. Suốt quãng đường, tim anh đập nhanh và mạnh khi nghĩ đến viễn cảnh tại ngôi nhà. Gần đây Isabel rất ổn. Liệu đây có thực sự là một cuộc khủng hoảng khác, hay cô ấy lại ngừng dùng thuốc?
Cách ngôi nhà một vài dãy, Charlie bị tắc trong làn xe nối đuôi nhau. Anh bấm còi một cách lo lắng, và sau đó quyết định, mẹ kiếp, anh sẽ cắt ngang làn xe đang đi. Anh phi nhanh qua dòng xe và phát hiện ra tất cả những chiếc xe đều hướng đến cùng một nơi – nhà của Isabel. Một đám đông người đứng tụm lại trước cổng khi Charlie đỗ xe. Anh nhảy ra khỏi xe và tiến về phía đội bảo vệ đang đứng canh trước cổng. “Cái quái gì đang diễn ra ở đây vậy?”
“Bữa tiệc riêng.” - Một người bảo vệ trả lời bằng tiếng Quảng Đông.
“Tiệc? Tối nay sao? Tôi sẽ vào trong.”
“Đợi chút, anh có trong danh sách khách mời không? Tên anh là gì?” - Cậu bảo vệ mặt non choẹt hỏi, tay cầm iPad với một danh sách tên trên màn hình.
“Tên tôi sao? Chúa ơi, tránh ra!” - Charlie giận dữ nói, đẩy cậu ta ra và chạy xuống lối vào nhà. Ngay khi tới cổng cho xe ra vào, ba tay bảo vệ mặc đồ đen bỗng xuất hiện và nhảy lên người anh. “Đã bắt được tay đột nhập rồi!” Một người bảo vệ vừa nói vào tai nghe vừa ghì mặt Charlie sát mặt đất.
“Thả tôi ra! Đây là nhà của tôi!” - Charlie gằn giọng khi một tay bảo vệ khóa chặt anh bằng đầu gối.
“Phải rồi.” - Những tay bảo vệ cười lớn mỉa mai.
“Gọi ông Fung ra đây ngay! Tôi là Charlie Wu và đây là nhà của tôi! Tôi là người ký tất cả séc chi lương của các người đấy!”
Nghe thấy tên sếp mình, một tay bảo vệ bắt đầu nói nhanh vào tay nghe. Một vài giây sau, trưởng đội an ninh đi ra từ ngôi nhà và bắt đầu hét lớn, “Đó là Ngài Wu! Hãy thả ông ấy ra ngay, mấy thằng ngu chết tiệt này!”
Charlie đứng dậy và phủi đất khỏi mặt mình. “Jonny, cái quái gì đang diễn ra ở đây vậy? Vì sao anh không chịu nghe điện thoại của mình?”
“Xin lỗi anh, tôi ở trong nhà, và trong đó ầm ĩ vô cùng.” - Jonny xin lỗi. “Bà Wu vừa mới quyết định tổ chức bữa tiệc này chiều nay thôi. Đây là buổi tiệc gây quỹ cho những nạn nhân trong trận động đất ở tỉnh Vân Nam.”
“Anh đùa tôi sao.” - Charlie làu bàu nói khi bước vào nhà. Có ít nhất năm mươi người đứng túm tụm ở sảnh, và một người đàn ông bỗng kéo từ phía sau và ôm chặt lấy anh. “Charlie! Anh đây rồi!” - Đó là Pascal Pang, mặt anh ta trắng bệch như bột với phấn hồng trên má. “Tôi vừa nói với Tilda rằng tôi chưa từng thấy một cuộc ly dị nào êm ả đến thế như của anh và Isabel. Nhìn này, anh ấy còn đến những bữa tiệc của cô ấy! Những người vợ cũ của tôi thậm chí không chịu nghe điện của tôi kìa, hahaha.”
Charlie bị bối rối khi một người phụ nữ gầy gò xanh xao với những nét lưỡng tính trong bộ đồ áo liền quần màu bạc cười ngọt ngào với anh. “Vậy anh là Charlie! Astrid đã kể cho tôi khá nhiều về anh.” - Người phụ nữ nói bằng giọng Anh Anh trầm bổng.
“Vậy sao? Tôi xin lỗi, tôi đang tìm một người.” - Charlie chen qua đám đông ngoài sảnh và bước vào một căn phòng sang trọng rộng rãi, giờ đây đã bị biến thành không gian đen kịt như đám tang vậy. Mọi món đồ nội thất Pháp tuyệt đẹp đã bị che phủ bởi vải đen, ngay đến những bức tường cũng bị che bởi một màu đen duy nhất. Khách khứa ngồi tại những chiếc bàn ăn màu đen và nhỏ được thắp sáng bởi những ngọn nến cúng màu đỏ, và một người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ nhung dài khoét sâu đang nằm trên chiếc đàn piano lớn, tay cầm mic. Khi người nhạc công lướt tay trên những phím nhạc, cô cất một giọng khan sâu sắc,
“Đắm vào tình yêu một lần nữa, chưa từng mong đợi,
em sẽ làm gì giờ đây khi khổng thể ngăn mình…”
Charlie thấy Isabel ngồi tại một chiếc bàn phía trước, cô diện một bộ đồ tuxedo nam cùng mái tóc hất về phía sau, ngồi trên đùi một người mẫu nam trông có vẻ chưa đến hai nhăm tuổi. Chloe và Delphine đứng phía sau cô, mặc những bộ vest đen, quần sooc ngắn, dây nịt và đội mũ quả dưa cùng tông. Hai cô bé có vẻ đang vô cùng khó chịu. Gương mặt Chloe sáng bừng ngay khi cô bé nhìn thấy bố mình.
Charlie bước nhanh về phía bàn của Isabel và yêu cầu, “Chúng ta cần nói chuyện.”
“Shh! Ute Lemper đang hát!” - Isabel nói và xua anh đi.
“Chúng ta thực sự cần nói chuyện ngay bây giờ.” - Charlie cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, cầm tay cô và dẫn vào phía sau căn phòng.
“Vấn đề của anh là gì vậy? Chúng ta đang có một cô ca sĩ phòng trà tuyệt vời nhất thế giới ở ngay đây, và anh đang phá bĩnh đấy!” - Hơi thở của Isabel nồng nặc mùi rượu Vodka, và Charlie nhìn sâu vào mắt cô, không biết liệu rằng cô đang say hay lên cơn điên dại nữa.
“Isabel, hôm nay là tối Thứ năm. Vì sao cô lại tổ chức một bữa tiệc cho khoảng hai trăm người vào lúc này, và cô bắt các con của chúng ta mặc cái quái quỷ gì vậy?”
“Anh không hiểu sao? Đây là Cộng hòa Weimar. Đây là Béc-lin năm 1931 và chúng ta đang ở Câu lạc bộ Kit Kat. Cả Chloe và Delphine đều mặc như Sally Bowels!”
Anh thở dài nói, “Tôi sẽ đưa cả hai đứa về nhà với tôi ngay bây giờ. Giờ đã là nửa đêm và chúng phải đến trường vào ngày mai, chúng gần như không mở nổi mắt kìa.”
“Anh đang nói cái gì vậy? Hai con bé đang có khoảng thời gian hưởng thụ tuyệt vời nhất! Tôi thậm chí đã mời Hao Yun Xiang đến bữa tiệc vì Chloe cảm nắng cậu ta!” - Isabel khua tay chỉ về phía người mẫu nam cao lớn mà cô làm ấm đùi anh ta nãy giờ. “Anh đang ghen phải không? Đừng lo, tôi nghĩ là cái ấy của anh to hơn đấy.”
Lúc đó, Charlie hiểu rằng cô ta đã lên cơn điên. Isabel có thể làm những việc điên rồ, nhưng cô không bao giờ báng bổ người khác. “Tôi không ghen –“ - Anh bắt đầu một cách bình tĩnh.
“Vậy thì hãy ngừng phá hỏng niềm vui của chúng tôi!” - Isabel tuyên bố và quay lại ghế ngồi của mình. Cô giạng chân ngồi lên đùi người mẫu nam và bắt đầu đu đưa theo điệu nhạc.
Charlie thấy rõ Isabel đang giữa cơn phê thất thường, sớm muộn cô sẽ suy sụp, và không ai có thể nói trước được cô ta có thể làm gì. Cãi nhau với cô ta lúc này không có tác dụng gì cả. Anh nắm lấy tay Chloe và Delphine, đưa chúng tới lối ra. Tại cửa chính, anh thì thầm với Jonny Fung, “Anh hay để ý tới Isabel, rõ chưa? Và đừng để cô ta rời ngôi nhà cho đến sáng mai, tôi sẽ quay lại với bác sĩ của cô ta.”
“Tôi hiểu rồi.” - Tay trưởng đội an ninh gật đầu.
*
Vào lúc ba giờ sáng, Charlie thức giấc bởi một cuộc điện thoại. Thấy tên Isabel, anh quay lưng lại thở dài và trả lời.
“Hai đứa con gái của tôi đâu?” - Isabel hỏi, bình tĩnh một cách khác lạ.
“Chúng đang ở đây với tôi. Đã ngủ say.”
“Vì sao anh lại lôi chúng đi như vậy?”
“Tôi không lôi chúng đi. Chúng quá mừng khi có thể rời bỏ buổi biểu diễn quái dị đó và về nhà với tôi.”
“Anh có biết rằng anh đã ngăn chúng thưởng thức buổi biểu diễn của Ute không. Cô ấy đã hát ba liên khúc. Cô ấy đã hát ‘Non, Je Ne Regrette Rien.’ Và tôi muốn Chloe gặp Tilda Swinton. Đên bao giờ con bé mới có cơ hội như thế này cơ chứ?”
“Tôi rất tiếc Isabel ạ. Tôi rất tiếc vì Chloe chưa có cơ hội gặp Tilda. Nhưng có vẻ như cô ấy là bạn của Astrid, nên có lẽ con bé sẽ có cơ hội khác thôi –“
“Tôi cóc quan tâm đến Astrid! Anh không thấy rằng có nhiều người đang phải chịu khổ trên thế giới này sao? Anh có biết rằng chúng tôi đã gây quỹ được hai triệu đô la tối nay cho những nạn nhân của trận động đất vừa rồi không? Hãy nghĩ đến tất cả những đứa trẻ mà chúng ta có thể giúp đỡ!”
Charlie cười giận dữ. Anh đã biết rằng việc cãi nhau với cô ta lúc này thật vô ích, nhưng anh không thể ngăn mình. “Cô hãy bắt đầu với những đứa con của chính mình đi đã.”
“Vậy anh nghĩ tôi là người mẹ tồi sao.” - Isabel nói, giọng bỗng trở nên buồn tủi.
“Tôi không nghĩ vậy. Tôi nghĩ cô là một người mẹ tuyệt vời, nhưng cô đang có một buổi tối rất tệ.”
“Tôi KHÔNG hề có một buổi tối tồi tệ! Tôi đang có một buổi tối tuyệt diệu! Tôi là một người gây quỹ từ thiện trên cả tuyệt vời, và tôi đang cố giúp những đứa con của chúng ta.” - Isabel cất giọng hát chậm rãi, trầm tư: “Tôi tin rằng những đứa trẻ là tương lai của chúng ta. Hãy dạy chúng thật tốt và để chúng dẫn dắt..”
“Izzie à, giờ đã là ba giờ sáng rồi. Chúng ta ngừng hát nhạc của Whitney Houston được không?” - Charlie mệt mỏi nói.
“Tôi sẽ không bao giờ dừng! Những kẻ khốn nạn đó đã phá hỏng tinh thần trong lời hát của Whitney, nhưng chúng sẽ không bao giờ phá hỏng tinh thần của tôi, anh đã nghe rõ chưa?”
“Izzie, tôi đi ngủ đây. Tôi sẽ gặp cô vào sáng mai. Tôi sẽ đưa con về thay đồng phục trước khi đến trường.”
“Tôi cấm anh dập máy, Charlie Wu!” - Isabel ra lệnh. Nhưng đã quá muộn. Charlie đã dập máy rồi. Anh chưa từng ngắt điện thoại của cô như vậy. Tâm trí của Isabel rối loạn như chiếc xe lửa trong công viên giải trí, cô nhìn những ngọn sóng xô vào bờ ngoài cửa sổ một hồi lâu. Có một điều mà Charlie không biết là cô đã ngồi trong phòng ngủ của anh tại ngôi nhà mới ở Shek O trong suốt cuộc gọi đó. Để trốn đội an ninh của mình, cô đã đổi trang phục với Ute Lemper sau liên khúc thứ hai của cô ca sĩ và bí mật thoát ra khỏi chính bữa tiệc của mình trong một chiếc váy nhung đỏ. Cô lấy chiếc xe đầu tiên trong hàng và lái với một tốc độ điên cuồng tới nhà của Charlie. Cô nhấn mạnh đầy giận dữ để nhập mã code đã nhớ được: IIooII. Và giờ đây cô đang lang thang trong ngôi nhà trống rỗng được thiết kế bởi Tom Kundig, cô đi nhanh, mỗi lúc một nhanh hơn theo hình xoắn ốc.
Vậy từ giờ mọi chuyện sẽ như thế này sao. Đây là cuộc sống mới của anh trong ngôi nhà kính hoàn hảo bên bờ biển phải không. Một ảo tưởng trên Tạp chí Architectural Digest tư sản nhàm chán này, với đống đồ nội thất lỗi thời tẻ nhạt, và cả những vật trang trí nhỏ bé buồn tẻ mà anh sẽ thấy ngay khi ngủ dậy kia nữa. Bởi vì những thứ đó chính là cô ta. Cô nàng Astrid Leong và gu thẩm mỹ dối trá. Chỉ bởi vì cô ta mặc đồ hiệu Alexis Mabille đi ăn trưa mà nghĩ mình ngon lành lắm, cô ta nghĩ mình là đồ hiệu. Cô ta chẳng là gì cả ngoài một con búp bê được trang trí một cách hoàn hảo. Ai cũng nghĩ cô ta tuyệt vời lắm, thanh lịch lắm, nhưng mình biết sự thật. Mình biết cô ta là loại phụ nữ nào.
Isabel đứng tựa vào chiếc bàn ăn, lấy điện thoại di động của mình ra, lướt điện thoại đầy tức giận cho đến khi tìm được thứ cô đang tìm kiếm. Đó là một đoạn video cô lưu trong một tệp đã được khóa. Đó là video Charlie và Astrid làm tình, khi cô bật video lên, tiếng hai người rên rỉ vang vọng khắp không gian trống rỗng của ngôi nhà. Hãy nhìn cô ta đi. Chẳng khác gì một con điếm. Hãy nhìn cách cô ta làm tình, cách cô ta ra lệnh cho anh xâm nhập sâu vào cơ thể mình, như thể cô ta đang cưỡi một con ngựa Thoroughbred vậy. Đây không phải người phụ nữ sẽ chỉ bằng lòng với việc “làm bạn” với Chloe và Delphine. Đây là người phụ nữ muốn có tất cả. Và chỉ vì số tiền cô ta có mà cô ta nghĩ rằng mình có thể mua bất cứ thứ gì mình muốn sao. Cô ta đã mua chuộc được Charlie và giờ cô ta muốn mua chuộc cả hai cô con gái của mình, tình yêu của chúng, rồi biến chúng thành những bản sao của cô ta với những cái cổ múa ba lê dài ngoằng và những bộ đồ hàng hiệu cao cấp. Cô ta muốn ngồi trong ngôi nhà hoàn hảo này và ngắm nhìn cảnh biển tuyệt đẹp với hai cô con gái của mình, rồi vuốt ve mái tóc của chúng trong ánh nắng mặt trời, cầm tay nhảy múa với chúng trong vườn như thể một cảnh phim của Terrence Malick, và thuyết phục chúng đây là cuộc sống duy nhất mà chúng xứng đáng. “Cô luôn được chào đón ở đây,” cô ta đã nói. Còn khướt mới có chuyện đó. Ngay sau ngày cưới, cô ta sẽ cắt đứt mọi thứ với mình. Mình biết chắc là như vậy. Cô ta nghĩ cô ta có thể xóa bỏ mình khỏi cuộc sống của họ, nhưng mình sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra. Không bao giờ không bao giờ không bao giờ! Những ngón tay run rẩy của Isabel gõ một đoạn tin nhắn trên chuyên mục tán phét của Honey Chai’s WeChat:
Astrid Leong đã cướp đi cuộc sống của tôi. Cô ta là một con điếm ngoại tình và là kẻ cướp chồng người khác. Hãy nhìn cách cô ta làm điếm trong đoạn video này mà xem. Cô ta chẳng là gì ngoài một cô nàng nhà giàu nhạt nhẽo, người thừa kế những tài sản tàn độc đã phá hủy trái đất của chúng ta. Tôi nguyền rủa cô ta! Tôi nguyền rủa Charlie Wu! Tôi nguyền rủa ngôi nhà được xây bằng dối trá và tội lỗi này! Ngôi nhà này mãi mãi sẽ không bao giờ có được sự bình yên!
Isabel đính kèm đoạn video, nhấn nút “đăng,” và đoạn video được đăng tải đến hàng triệu người dùng WeChat trên thế giới. Sau đó cô ta trèo lên chiếc bàn ăn gỗ Nakashima như thể nó là một chiếc ván trượt, cởi bỏ bộ váy nhung dài của mình, cuộn nó thành một sợi dây chặt và dài rồi ném lên chiếc đèn chùm Lindsey Adelman. Cô thắt chặt đầu còn lại quanh cần cổ và trắng và cứng cáp của mình, nhích dần từng bước chậm rãi ra cạnh chiếc bàn, mắt nhìn xa xăm về phía ánh trăng chơi vơi trên mặt biển. Và cô nhảy.