Chương BA KHÁCH SẠN PENINSULA, LOS ANGELES
“Tôi cũng cảm thấy rối loạn như cậu thôi.” - Alex Leong nói, khuấy những viên đá trong cốc rượu scotch của mình bằng tay. “Astrid chưa từng xa Cassian lâu như vậy. Tôi không thể tưởng tượng được con bé đang nghĩ gì nữa.”
Từ chiếc ghế trong quầy bar trên sân thượng, Charlie nhìn xa xăm về những hàng cây cọ trên nẻo đường Beverly Hills. Anh không thể đoán được liệu anh trai Astrid đang nói thật hay đang diễn, đặc biệt là bởi anh biết rằng Alex – đã bị cha mẹ từ mặt – rất thân với Astrid. Thử một chiến thuật khác, Charlie nói, “Tôi lo rằng Astrid đã bị một cơn khủng hoảng nào đó và không thể tìm đến sự giúp đỡ. Cô ấy đã mất tích hàng tuần nay rồi. Anh có nghĩ rằng bố mẹ anh sẽ quan tâm chút nào không.”
Alex lắc đầu đầy căm phẫn, cặp kính Persol của anh phản chiếu ánh hoàng hôn. “Tôi có lẽ là người cuối cùng có thể trả lời câu hỏi này, vì tôi đã không nói chuyện với bố mình nhiều năm rồi.”
“Nhưng chắc hẳn anh hiểu họ đủ rõ để biết phản ứng của họ ra sao chứ?” - Charlie nhấn mạnh nói.
“Tôi vẫn luôn là nỗi ô nhục của gia đình, có lẽ vì vậy mà tôi đã chuẩn bị tốt hơn nếu một ngày bố mẹ tôi lấy dao ra đâm. Nhưng Astrid vẫn luôn là cô công chúa thương mến. Con bé được dạy dỗ cả cuộc đời mình để trở nên hoàn hảo, không bao giờ bước sai chân ra khỏi nhà, vậy nên có lẽ con bé thực sự gặp khủng hoảng khi mọi chuyện không như mong đợi. Vụ bê bối của Astrid khiến tôi không khác gì một vị thánh – tôi không dám tưởng tượng đến việc họ đã phản ứng như thế nào, những điều họ đã nói.”
“Cô ấy có nói với tôi rằng bố mẹ đã yêu cầu cô phải lẩn trốn. Nhưng nếu họ yêu quý Astrid nhiều đến vậy, tôi không thể hiểu nổi vì sao họ lại có thể lạnh lùng đến thế. Ý tôi là, cô ấy không làm gì sai cả! Cô ấy không hề có lỗi.” - Charlie cố gắng giải thích.
Alex tựa người về sau và lấy một nắm đầy những viên đậu vị mù tạt wasabi trong chiếc bát nhỏ đặt trên bàn. “Có một điều cậu cần hiểu về bố mẹ tôi đó là, điều có ý nghĩa duy nhất đối với họ là danh tiếng của họ. Bố tôi đã dành cả cuộc đời mình để chạm khắc nên di sản của ông ấy – là một chính khách tài ba và những thứ vớ vẩn tương tự, còn mẹ tôi chỉ quan tâm đến việc bà là nữ hoàng của đám đông quyền uy. Vậy nên mọi thứ trong thế giới của họ đều phải tuân theo những tiêu chuẩn chính xác mà họ đã đặt ra. Họ đã rút phép thông công tôi vì tôi đã bất chấp ước nguyện của họ và cưới một cô gái có màu da chỉ tối hơn da họ một tông.
“Tôi vẫn không thể tin rằng họ được từ mặt anh vì cưới Salimah. Cô ấy là bác sĩ nha khoa tốt nghiệp trường Cambridge danh giá, lạy Chúa tôi!” - Charlie thốt lên.
“Thành quả của cô ấy không có nghĩa lý gì với họ cả. Tôi sẽ không bao giờ quên điều bố tôi đã nói khi tôi cả quyết với ông rằng tôi sẽ cưới cô dù có hay không có lời chúc phúc của ông. Ông đã nói, ‘Nếu con không quan tâm đến tương lai của chính mình, hãy nghĩ đến những đứa con mà con sẽ có với người đàn bà đó. Trong mười một thế hệ liền, dòng máu sẽ không bao giờ thuần khiết.’ Và đó là cuộc hội thoại cuối cùng của tôi với bố mình.”
“Thật không thể tin được!” - Charlie lắc đầu nói. “Anh có ngạc nhiên không khi ông đã thể hiện như vậy?”
“Không hẳn. Bố mẹ tôi vẫn luôn là những người phân biệt chủng tộc và theo chủ nghĩa tinh hoa cực đoan, giống nhiều người khác trong nhóm của họ. Bóc đi vỏ bọc giàu có và tinh tế của họ, anh sẽ thấy họ là những người dân tỉnh lẻ, thiển cận đến thế nào. Vấn đề là họ có quá nhiều tiền, vậy nên hiển nhiên họ sẽ nghĩ mình là những kẻ thiên tài và họ luôn đúng.”
Charlie cười, và uống một ngụm bia lớn. “Tôi nghĩ rằng tôi khá là may mắn – bố tôi luôn nói với tôi rằng tôi là một thằng ngốc làm sai mọi thứ.”
“Bằng một chút may mắn mỏng manh ngớ ngẩn, bố tôi đã sinh ra đúng nơi và đúng lúc – khi mà cả khu vực đang trong thời điểm tăng trưởng không ngừng. Và phải rồi, ông ta thừa kế cả một đế chế đã được gây dựng từ bốn thế hệ trước. Tôi nghĩ rằng ông ta coi thường những người như bố anh – những người tự tay làm ra của cải – bởi vì sâu thẳm trong ông luôn cảm thấy bất an. Ông biết rằng ông chẳng làm gì để xứng đáng với tài sản của mình, vậy nên việc duy nhất ông có thể làm là gièm pha những người đã táo bạo tự làm ra tiền của chính mình. Bạn của ông đều là những người như vậy – họ sợ hãi luồng tiền mới đang tràn vào, đó là lý do họ túm tụm lại trong vùng đất nhỏ bé đó. Tôi thật mừng khi đã thoát được khỏi đám người đó.”
“Nếu một ngày Astrid quay trở lại với tôi, cô ấy sẽ không bao giờ phải chịu đựng bố mẹ mình nữa nếu cô muốn. Tôi muốn gây dựng một cuộc sống mới cho chúng tôi, và tôi muốn cô ấy sống ở bất cứ nơi đâu mà cô muốn trên thế giới này.” - Charlie nói, giọng tràn đầy cảm xúc.
Alex nâng ly với Charlie. “Cậu biết không, tôi luôn thấy tiếc vì hai người đã không cưới từ lần đầu bên nhau. Lần đó cậu và Astrid đã để bố mẹ tôi hù dọa quá dễ dàng. Tôi thề với cậu, nếu tôi biết Astrid đang ở đâu, cậu sẽ là người đầu tiên được biết. Nhưng em gái tôi là một cô gái thông minh. Con bé biết cách để biến mất, và con bé biết những nơi mà mọi người sẽ tới tìm nó. Nếu tôi là cậu, tôi sẽ tìm con bé ở những nơi khác thường nhất, hơn là những chốn quen thành phố cũ mà bạn thân của cô lưu trú.”
Sau khi chào Alex, Charlie quay lại căn hộ cao cấp của mình và thấy viên quản gia đã dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ. Rèm cửa đã được kéo, tivi bật sẵn kênh phát nhạc New Age dịu dàng. Anh cởi đôi giày, mở cúc áo sơ mi, chìm mình vào chiếc giường. Sau khi gọi dịch vụ phòng để đặt một chiếc bánh hamburger, anh thò tay vào túi và lấy bức thư Astrid đã viết cho anh ở Paris, đọc lại một lần nữa.
Charlie nhìn chằm chằm vào những con chữ, ánh sáng hắt ra từ màn hình tivi phía cuối chân giường chiếu sáng qua tờ giấy, và lần đầu tiên Charlie thấy một thứ trên tờ giấy dày dặn. Gần góc phải bên dưới tờ giấy là một hình in bóng mờ của những ký tự lồng tên uốn lượn đặc biệt:
DSA
Đột nhiên Charlie nhận ra một điều là dù bức thư được gửi từ Khách sạn George V ở Paris, nhưng nó được viết trên đồ dùng văn phòng phẩm đắt tiền được đặt của một người khác. D A là ai trên trái đất này cơ chứ? Ngay lúc đó, Charlie quyết định gọi điện cho bạn anh ở Hong Kong, Janice, người mà có vẻ như biết mọi thứ trên hành tinh này.
“Charlie, không thể tin là cậu gọi. Đã lâu lắm rồi!” - Janice nói qua điện thoại.
“Đúng là lâu quá rồi. Nghe này, tôi đang cố giải một bí ẩn nhỏ đây.”
“Ồ, tôi rất thích những điều bí ẩn hay ho!”
“Tôi có một mẩu giấy có chữ lồng tên, và tôi đang cố tìm ra chủ nhân của nó. Không biết liệu cậu có thể giúp không.”
“Cậu có thể gửi hình cho tôi được không? Tôi sẽ hỏi tất cả những người mà tôi biết.”
“Ừm, tôi muốn giữ kín chuyên này, nếu cậu không phiền.”
“ Được rồi, vậy thì không phải tất cả mọi người. Chỉ một vài người chủ chốt thôi.” - Janice cười lớn.
“Tôi sẽ chụp hình và gửi cậu ngay.” - Charlie nói. Anh cúp máy, bật dậy khỏi giường, mở toang rèm cửa. Ánh hoàng hôn tràn ngập căn phòng, tưởng chừng lòa mắt anh khi anh cầm bức thư ép vào tấm kính cửa sổ. Anh chụp một vài tấm hình và gửi cho Janice tấm rõ nét nhất.
Ngay lúc đó, chuông cửa kêu. Charlie ra cửa và nhìn qua mắ thần. Đó là phục vụ phòng đem chiếc bánh burger đến. Anh mở cửa để người phục vụ đẩy xe vào, điện thoại anh réo chuông lần nữa. Anh thấy Janice gọi điện và vội vã nhấc máy.
“Charlie? Hôm nay là ngày may mắn của cậu đấy. Tôi tưởng rằng sẽ phải gửi hình của cậu cho một vài người, nhưng tôi có thể nhận ra chữ lồng tên đó dù đứng cách một dặm. Tôi biết rất rõ về những chữ viết tắt đó.”
“Thật sao? Đó là ai?”
“Trên thế giới này chỉ có duy nhất một DSA, đó là Diego San Antonio.”
“Diego San Antonio là ai?”
“Anh ta là một trong những hình tượng xã hội hàng đầu ở Philippines. Anh ta là người dẫn chương trình chính ở Manila.”
Charlie quay về phía người phục vụ đang nâng chiếc lồng bạc lên và mở ra một chiếc bánh burger ngon lành thơm phức. “Tôi phải bỏ nó lại thôi.”