Chương BỐN TYERSALL PARK, SINGAPORE
Rachel và bạn thân của cô, Peik Lin, đứng trên hiên nhà, nhìn bóng dáng Nick ở phía xa đang chìm dần vào những lùm cây trong khu vườn.
“Anh ấy đã như vậy suốt cả tuần nay. Đi bộ một mình vào những buổi chiều. Tớ nghĩ rằng anh ấy đang tạm biệt nơi này, theo cách của riêng mình.” - Rachel nói.
“Chúng ta có thể làm gì nữa không?” - Peik Lin hỏi.
Rachel buồn rầu lắc đầu. “Không, bọn tớ đã đồng ý bán ngày hôm qua rồi. Tớ biết rằng nghe thật vô lý dù bọn tớ vừa nhận được của trời cho, nhưng trái tim tớ nhói đau thay cho Nick. Mọi cảm xúc của tớ như đồng điệu với từng xúc cảm của anh ấy.”
“Ước gì tớ có thể tìm thấy một người để đồng điệu cùng như vậy.” - Peik Lin nói.
“Tớ tưởng rằng có một Quý ngài Hoàn hảo bí ẩn mới cậu định kể cho tớ ‘khi đến lúc’?”
“Ừ, tớ cũng tưởng vậy. Tớ tưởng rằng cuối cùng mình cũng gặp được người không bị tớ lấn át, nhưng cũng giống những kẻ thất bại khác, anh ta biến mất không một lời giải thích.”
“Tớ rất tiếc.”
Peik Lin dựa vào tay vịn trên hiên và nheo mắt trước ánh trời chiều. “Đôi khi tớ thấy dễ dàng hơn nhiều khi không kể với các anh chàng rằng mình đã tốt nghiệp trường Stanford, rằng mình điều hành một công ty bất động sản khổng lồ, rằng mình thực sự yêu thích công việc của mình.”
“Peik Lin à, điều đó thật là vớ vẩn và cậu biết vậy mà. Nếu một anh chàng không thể chấp nhận cậu vì chính cậu, rõ ràng anh ta không xứng đáng với cậu.” - Rachel nói.
“Đúng là như vậy đấy! Nào, chúng ta đi uống cho say khướt thôi. Họ cất rượu vodka ở đâu nhỉ?” - Peik Lin hỏi.
Rachel dẫn Peik Lin vào phòng ngủ của mình và chỉ cho cô bạn một chiếc nút nhỏ trên tường cạnh giường. “Đây chính là một thứ mà tớ sẽ thực sự nhớ về Tyersall Park. Cậu nhấn vào chiếc nút và chuông sẽ kêu đâu đó dưới tầng. Và trước khi cậu kịp đếm đến mười –“
Bỗng dưng có một tiếng gõ nhẹ trên cánh cửa, và một cô hầu gái trẻ nhún gối khẽ bước vào phòng. “Vâng, thưa Cô Young?”
“Chào Jiayi. Chúng tôi muốn dùng đồ uống. Cho chúng tôi hai ly vodka martini đá.”
“Thêm ô liu nhé, cảm ơn,” Peik Lin thêm vào.
*
Nick đi xuống dọc lối mòn qua ao sen, tiến vào khu vực sâu nhất của rừng cây ở phía tây bắc mảnh đất. Khi còn là một cậu bé, đây là khu vực mà anh không bao giờ dám bước vào, có lẽ là bởi vì một người hầu Mã Lai từ rất lâu từng nói với anh rằng đây là nơi linh hồn cỏ cây sinh sống, và không được làm phiền những linh hồn ấy.
Một chú chim trên cành cây cao đã hót một nốt nhạc cao và inh tai mà Nick chưa từng nghe thấy trước đây, anh nhìn lên qua những tán lá dày kín tìm chú chim. Bỗng nhiên một bóng trắng vụt qua mắt anh, anh đứng sững sờ kinh hoàng trong vài giây. Bình tĩnh lại, anh nhìn thấy nó một lần nữa, một thứ màu trắng và óng ánh ở phía bên kia lùm cây. Anh rón rén chậm rãi bước về phía lùm cây, qua những bụi cây, anh thấy bóng dáng Ah Ling đứng đối diện một cái cây Lọng ô lớn, tay bà cầm một vài nén hương. Bà đứng khấn và vái một hồi, khói từ những nén hương tỏa khắp quanh bà, chiếc áo choàng trắng bắt những lọn ánh sáng mặt trời rọi xuyên qua những cành cây thấp và tỏa sáng lấp lánh.
Sau khi Ah Ling khấn xong, bà cắm những nén hương vào một chiếc vỏ lon Milo cũ được đặt trong cái hốc trũng sâu trên vỏ cây. Bà quay lại và cười khi thấy Nick.
“Cháu không biết là bác lại ra đây để khấn. Cháu luôn nghĩ bác thường khấn vái trong khu vườn đằng sau cánh phục vụ cơ.” - Nick nói.
“Tôi thường đến những nơi khác nhau để khấn. Đây là một cái cây đặc biệt của tôi, khi tôi thực sự cầu mong những lời khấn vái được hồi đáp.” - Ah Ling nói bằng tiếng Quảng Đông.
“Nếu bác không phiền cho phép cháu hỏi bác thường khấn ai ở đây?”
“Đôi khi tôi khấn với tổ tiên, đôi khi lại là Thần Khỉ, và đôi khi là mẹ tôi.”
Nick chợt nhớ ra rằng kể từ khi bà chuyển đến Singapore hồi còn thiếu niên, số lần Ah Ling được gặp mẹ chắc đếm không hết mười đầu ngón tay. Bỗng nhiên ký ức một ngày tuổi thơ của anh dội về. Anh nhớ lại một ngày qua phòng ngủ của Ah Ling và thấy bà đang nén một chiếc va li có đủ các loại đồ - Bánh quy bột mỳ của McVitie, kẹo hiệu Rowntree, gói xà phòng Lux, một vài món đồ chơi nhựa rẻ tiền – và anh hỏi những đồ này là để làm gì, Ah Ling trả lời đó là quà cho bố mẹ bà. Bà về Trung Quốc thăm gia đình mình một tháng. Và Nick đã hờn dỗi không muốn cho bà đi.
Hàng thập kỷ đã qua đi, giờ đây Nick đứng giữa khu rừng với bà vú của mình, chìm đắm trong cảm xúc tội lỗi. Đây là người phụ nữ đã dành gần như cả cuộc đời bà để cống hiến cho gia đình anh, để lại chính cha mẹ và anh chị em mình ở Trung Quốc và chỉ gặp họ một vài năm một lần khi bà tiết kiệm đủ tiền để về. Ah Ling, bếp trưởng Ah Ching, người làm vườn Jacob, tài xế Ahmad, tất cả những người này đã phục vụ cho gia đình anh gần như cả cuộc đời họ. Đây là nhà của họ, và giờ họ cũng sắp mất nó rồi. Giờ đây anh đã khiến họ thất vọng.”
Như thể đọc được suy nghĩ của anh, Ah Ling lại gần và đưa tay giữ lấy khuôn mặt anh. “Đừng buồn thế, Nicky à. Đây chưa phải là ngày tận thế.”
Bỗng nhiên, nước mắt anh rơi xuống không kiểm soát. Ah Ling ôm lấy anh, ôm như những cái ôm của bà khi anh còn nhỏ, xoa đầu để anh khẽ khàng khóc trên vai bà. Nick đã không rơi một giọt lệ nào trong suốt tuần tổ chức lễ tang của bà nội, và giờ anh giải thoát cho mọi cảm xúc tuôn trào.
Sau khi bình tâm lại, Nick lặng lẽ bước cạnh Ah Ling dọc lối mòn trong những lùm cây. Tới ao sen, họ ngồi xuống chiếc ghế đá cạnh rìa nước, ngắm nhìn một chú diệc bạch bước đi thận trọng trong đầm lầy nông tìm kiếm những con cá tuế. Nick hỏi, “Vú có nghĩ mình sẽ ở lại Singapore không?”
“Tôi nghĩ tôi sẽ quay lại Trung Quốc, ít nhất là trong một năm. Tôi muốn xây một ngôi nhà trong làng cũ của tôi, dành một chút thời gian với gia đình. Các ông anh của tôi đang già đi, tôi có quá nhiều những đứa cháu trai và cháu gái mà tôi chưa từng gặp mặt. Giờ đây cuối cùng tôi cũng được là bà dì già giàu có làm hư những đứa cháu.”
Nghĩ vậy Nick cười khúc khích nói. “Cháu rất mừng vì Ah Ma đã để lại di sản cho vú trong di chúc của bà.”
“Ah Ma của cậu thực sự rất hào phóng với tôi, và tôi sẽ luôn biết ơn bà vì điều đó. Trong những thập kỷ đầu làm việc ở đây, bà đã dọa tôi chết khiếp. Không dễ để làm bà hài lòng, nhưng tôi nghĩ trong khoảng hai mươi năm cuối hoặc chừng đó, bà đã coi tôi như một người bạn chứ không chỉ một người hầu. Tôi từng kể với cậu rằng một vài năm trước bà đề nghị tôi chuyển sang một phòng trong căn nhà lớn chưa? Bà cho rằng tôi đã khá già để đi qua đi lại giữa cánh phục vụ và ngôi nhà. Nhưng tôi đã từ chối. Tôi không cảm thấy thoải mái trong những căn phòng ngủ khang trang đó.”
Nick cười, vẫn giữ im lặng.
“Cậu biết không, Nicky, tôi thực sự nghĩ rằng bà cậu không muốn duy trì ngôi nhà này sau khi bà đi. Đó là lý do bà đã chuẩn bị mọi thứ theo cách bà đã chuẩn bị. Bà sẽ không chăm sóc cho tôi và Ah Ching và những người khác như bà đã làm. Bà đã nghĩ đến mọi chi tiết.”
“Có lẽ bà đã tính mọi chi tiết, nhưng đối với cháu, có quá nhiều câu hỏi còn ngỏ. Cháu vẫn luôn trách bản thân mình vì đã quá cứng đầu, cháu không quay về và làm lành với bà cho đến phút cuối. Cháu đã lãng phí quá nhiều thời gian.” - Nick than khóc.
“Chúng ta không bao giờ biết được khối lượng thời gian mà chúng ta có cả. Ah Ma của cậu có thể sống nhiều tháng nữa, thậm chí là cả năm, cậu không bao giờ biết được. Đừng hối tiếc bất cứ điều gì. Cậu vẫn may mắn vì đã quay lại đúng lúc để kịp nói lời tạm biệt.” - Ah Ling an ủi nói.
“Cháu biết. Cháu chỉ ước rằng có thể nói chuyện với bà một lần nữa, để hiểu được bà thực sự mong muốn điều gì.” - Nick nói.
Ah Ling bỗng ngồi thẳng dậy. “Alamak! Tôi thực sự ngày càng đãng trí rồi, suýt thì quên mất tôi có một vài món đồ Ah Ma dành cho cậu. Đi, đến phòng tôi.”
Nick đi theo Ah Ling đến khu của bà, nơi bà lấy ra một chiếc vali cũ nhái lại vali loại Samsonite từ phía sau chiếc tủ trong phòng bà. Anh nhận ra đó chính là chiếc vali bà đã dùng khi quay lại Trung Quốc suốt những thập kỷ trước. Ah Ling mở vali ra trên sàn nhà, Nick thấy hàng chồng những tập vải nhiều màu, đó chính là vải bà đã dùng để làm những chiếc chăn ghép bằng nhiều mẩu vải lụa tuyệt đẹp được đặt ở cuối giường trong mỗi phòng ngủ dành cho khách. Dưới đáy vali là một cái bị được buộc chặt bằng mẩu vải xa tanh xanh thẫm.
“Khi Ah Ma của cậu còn nằm viện, bà đã sai Astrid tập hợp lại một vài món đồ trong hầm và những nơi cất giữ khác của bà. Astrid đã đem đến cho tôi, để tôi cất cho cậu. Tôi nghĩ rằng Ah Ma không muốn bất cứ ai trong những người cô bác của cậu chạm tay vào chúng.” - Ah Ling nói và trao cái bị cho Nick. Cậu tháo chiếc nút bằng vải xa tanh ra, trong đó chứa một chiếc hộp nhỏ hình chữ nhật bằng da. Bên trong là một chiếc đồng hồ bỏ túi cổ treo trên sợi dây xích vàng được ký tên Patek, Philippe Cie, một chiếc ví lụa đựng xu chứa đầy những đồng tiền vàng, và một chồng những bức thư cũ được buộc bằng dây ruy băng màu vàng. Phía đáy hộp là một phong bì thư mới hơn, cứng cáp hơn và có chữ viết tay thanh thoát của bà cậu ghi “Nicky” trên đó. Nick xé mở bức thư và đọc ngay lập tức:
Nicky yêu dấu,
Bà cảm nhận được thời gian đang trôi đi rất nhanh và không chắc rằng liệu có được gặp lại cháu không. Có quá nhiều điều bà muốn nói với cháu, nhưng chưa có cơ hội hoặc bà cũng chưa có đủ dũng khí. Đây là một vài thứ bà giao phó lại cho cháu. Những thứ này không phải là của bà, chúng thuộc về một quý ông tên là Jirasit Sirisindhu. Nhờ cháu thay mặt bà đem trả lại chúng cho ông ấy. Ông ấy sống ở Thái Lan, và cô Cat sẽ biết cách để tìm ra ông. Bà cũng giao phó nhiệm vụ này cho cháu vì cháu sẽ mong gặp ông trực tiếp. Khi bà không còn sống, ông ấy có thể cung cấp cho cháu những nguồn lực cháu cần. Bà biết rằng bà có thể tin tưởng ông ấy sẽ giúp cháu.
Yêu thương,
Ah Ma của cháu.
“Cảm ơn vú vì đã giữ những món đồ này cho cháu!” - Nick nói, hôn lên má Ah Ling và rời khỏi phòng. Anh đi ngang qua sân chính tiến vào ngôi nhà và đi thẳng lên phòng ngủ của mình, anh thấy Rachel đang làm việc trên máy tính xách tay của cô.
“Buổi đi dạo thoải mái chứ anh?” - Rachel nhìn lên.
“Em sẽ không bao giờ tin vào điều này đâu, nhưng có một thứ hơn cả kỳ diệu vừa rớt xuống tay anh!” - Nick hào hứng vẫy bức thư với cô.
Nick ngồi xuống rìa giường và nhanh chóng đọc bức thư cho cô nghe.
Lông mày Rachel rướn lên khi nghe bức thư bí hiểm. “Em tò mò không biết bức thư này có nghĩa gì? Anh có biết ông ta không? Ông Jirasit?”
“Anh chưa từng nghe bà nội nhắc đến tên ông ấy.”
“Chúng ta thử tra google tên ông ấy đi.” - Rachel nói. Cô gõ tên ông và kết quả hiển thị ngay lập tức.
“M.C. Jirasit Sirisindhu là cháu trai của nhà Vua Thái Lan Chulalongkorn. Ông là một trong những hình tượng sống vô cùng ẩn đạt và được biết đến là một trong những người giàu nhất thế giới, với các khoản lợi tức trong ngân hàng, bất động sản, nông nghiệp, ngư nghiệp, và…“
Mắt Nick bỗng sáng rực lên. “Ôi Chúa ơi, em không thấy sao? ‘ông ấy có thể cung cấp cho cháu những nguồn lực cháu cần.’ Ông ta là một trong những người giàu nhất trên thế giới – anh nghĩ rằng người đàn ông này nắm chìa khóa giúp chúng ta giành lại Tyersall Park!”
“Em không chắc mình có thể suy ra nhiều như vậy từ bức thư này.” - Rachel cảnh giác nói.
“Không, không, em không hiểu bà như anh đâu. Bà không làm gì mà không tính trước cả. Bà muốn anh đến Thái Lan và gặp người đàn ông này. Rachel à, đây là kế hoạch mà bà đã chuẩn bị bấy lâu nay!”
“Thế còn thỏa thuận chúng ta đã thống nhất với những người họ Bing thì sao?”
“Mới chỉ có một ngày thôi, và chúng ta còn chưa ký hợp đồng nào cả. Vẫn chưa quá muộn để hủy thỏa thuận này, đặc biệt là khi người này có thể giúp chúng ta! Chúng ta nên bắt ngay chuyến bay tiếp theo đến Thái Lan!”
“Thực ra có lẽ anh nên bắt chuyến bay tiếp theo thôi, em nên ở lại đây và cầm chân cho bất cứ chuyện gì chuẩn bị xảy đến. Chúng ta không muốn những người dì của anh ký bất cứ thứ gì cho đến khi anh quay lại đâu.” -Rachel gợi ý.
“Em hoàn toàn đúng! Em yêu à, em là một thiên thần – anh không biết sẽ làm gì nếu không có em!” -Nick nói không kịp thở, với lấy chiếc túi vải thô du lịch trên giá.