Chương SÁU NGÔI NHÀ STAR TREK, SINGAPORE
Eleanor không ngừng đi quanh căn phòng. “Nó đến muộn. Có khi nào nó đã đổi ý không.”
“ Aiyah , Eleanor à, đừng có kan iyeong như thế. Mới có hai giờ một phút. Đừng lo, cô ấy sẽ xuất hiện ngay thôi.” - Lorena đảm bảo với bạn mình, bà ngồi uể oải trên chiếc sofa trắng bằng lông trong phòng ngủ khổng lồ cạnh bể bơi của Carol.
“Giao thông hôm nay thật kinh khủng! Tài xế của tôi đã phải đi hai đường vòng liền chỉ để đến được đây! Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa. Có vẻ như giao thông ngày càng tệ đi. Mục đích cài đặt những hệ thống ERP 103* này là gì khi mà mọi chỗ đều tắc nghẽn cơ chứ? Tôi sẽ bảo Ronnie gọi điện cho vị nghị sĩ khu vực và phàn nàn mới được!” - Nadine chậc lưỡi nói.
Daisy xem lại kế hoạch một lần nữa cứ như một vị chỉ huy tiểu đoàn vậy. “Khi cô ấy đến, mọi người đều biết kế hoạch rồi, đúng không? Chúng ta sẽ mời sâm panh trước, sau đó tôi sẽ đọc nhanh một đoạn Kinh thánh, một đoạn trong Cựu ước. Sau đó chúng ta sẽ dùng bữa trưa. Tôi đã yêu cầu bếp trưởng cho thêmmỡ gà vào cơm hôm nay, nên hy vọng rằng trong hỗn độn sâm panh, cơm gà và nyonya kuyes, cô ấy sẽ no nê, chếnh choáng và lơ mơ ngủ. Một sự kết hợp hoàn hảo! Và khi chúng ta đang ăn, Nadine, cậu biết phải làm gì rồi đấy.”
Nadine cười mưu mô. “Rồi, rồi, tôi vừa chỉ dẫn bà vú rất cụ thể rồi.”
“Các cô à, tôi nhắc lại một lần nữa. Tôi nghĩ rằng đây là một ý tưởng tồi.” – Bà Carol cảnh cáo, nắm tay một cách lo lắng.
“Không, lah! Đây là một sự ngẫu nhiên thú vị mà! Chúng ta mới may mắn làm sao khi cháu gái Jackie của tôi vô tình đến thăm từ Brisbane đúng tuần này? Có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ có một cơ hội như thế này nữa!” - Eleanor xoa tay đầy hào hứng khi thấy cháu gái quay lại phòng ngủ. “Mọi chuyện ổn chứ? Họ đã hứa với dì là mọi thứ sẽ hiện đại vô cùng.”
“Dì đừng lo, cô Elle à, mọi thứ đã được chuẩn bị và sẵn sàng.” - Jackie nói.
“Jackie à, việc này sẽ không vi phạm phải mã Hippocrates chứ?” - Lorena hỏi một cách khéo léo.
“Ý cô là Lời thề Hippocrates ạ? Không, không hề. Chừng nào người đó không phản đối thì không có vấn đề gì cả.” - Jackie trả lời.
Nadine nhàn rỗi ngồi lật các trang mới nhất của tờ tạp chí Tattle. “Này, mọi người có định đến vũ hội hóa trang của cô nàng Bá tước Phu nhân Colette này không? Có vẻ như tất cả mọi người từ tất cả mọi nơi đều tập trung về đây để tham dự sự kiện này.”
“Tất cả mọi người là những ai?” - Lorena hỏi.
“Tất cả những người tai to mặt lớn ở châu Âu và Mỹ, những ngôi sao Hollywood, và những nhà môi trường học. Trong này nói rằng tất cả những nhà thiết kế hàng đầu trên thế giới đang điên loạn với các đơn hàng trang phục hóa trang cho vũ hội. Có vẻ như mọi người sẽ hóa trang như Prowst.”
“Hahaha, tôi thực sự không nghĩ rằng mọi người sẽ hóa trang như Proust đâu – anh ta là một người đàn ông nhỏ thó và nhợt nhạt. Họ sẽ hóa trang như các nhân vật trong sách của anh ta!” - Lorena sửa lại.
“Tôi chưa từng đọc sách của anh ta. Anh ấy có phải là người đã viết cuốn Mật mã Da Vinci không? Tôi đã xem phim và không hiểu gì hết!” - Nadine nói. “Dù sao thì cũng có tin đồn rằng một cô công chúa Anh nào đó sẽ là khách mời danh dự bất ngờ! Tôi nghe nói là Yolanda Amanjiwo đã mua năm bàn – tốn mất nửa triệu.”
“Mặc kệ cô nàng Amanjiwo đó có thể đứng trong bồn tắm và xé những tờ hóa đơn trị giá hàng trăm đô suốt ngày, tôi sẽ không trả lấy một xu cho một bữa tiệc hóa trang!” - Daisy giận dữ nói.
Nadine nhìn Daisy nài nỉ. “Nhưng bữa tiệc này là vì những chú đười ươi mà. Chẳng nhẽ cô không quan tâm đến hoàn cảnh khó khăn của những chú đười ươi đáng yêu sao?”
“Này, Nadine, hồi Ah Meng chết, cô có khóc không?” - Daisy hỏi 104* .
“Er… không.”
“Tôi cũng vậy. Vậy vì sao mà tôi phải trả mười ngàn đô la chỉ để ngồi trong một căn phòng đầy rẫy những ang mor ăn đồ ăn của ang mor chỉ để cứu một bầy lũ Ah Mengs?” - Daisy tranh cãi.
“Daisy à, rõ ràng là cô không có trái tim yêu thương động vật giống tôi rồi. Hai chú chó giống phốc sóc của tôi, Beyoncé và Rihanna, chúng đem đến cho tôi những niềm vui mà cô không thể tưởng tượng nổi đâu.” - Nadine nói.
Vừa lúc đó, một người hầu dẫn Rachel vào phòng ngủ của Carol Tai.
“Rachel à, cháu đến rồi sao!” - Các quý bà cùng nói đầy hào hứng.
“Đương nhiên rồi à! Nick đã kể cho cháu nghe về những buổi học Kinh thánh vào Thứ Năm của các cô, cháu vẫn luôn tò mò muốn thăm dự! Cháu xin lỗi vì đến muộn. Cháu tự lái xe đến và đã hơi lạc đường. Bản đồ Google đã không lường trước các đường vòng.”
“Alamak, sao con không để Ahmad lái xe đưa con đến? Anh ta đang rảnh rỗi rung đùi cả ngày ở Tyersall Park từ khi bà cụ mất.” - Eleanor nói.
“Ôi, con thậm chí không nghĩ đến chuyên đó!” - Rachel nói.
“Ừm, Rachel, lại đây gặp cháu của mẹ, Jackie. Con bé làm bác sĩ và đang sống ở Brisbane.” - Eleanor tiếp tục.
“Xin chào. Rất vui được làm quen!” - Rachel nói, bắt tay với cô gái xinh đẹp chạc ba mươi tuổi và ngồi xuống bên cạnh cô ấy trên ghế tràng kỷ. Một người hầu ngay lập tức ấn một ly sâm panh lớn vào tay cô. “Ồ, cháu không ngờ rằng các cô sẽ uống sâm panh trong lúc học Kinh thánh!” - Rachel ngạc nhiên nói.
“Đương nhiên rồi! Sau cùng thì chính Chúa đã biến nước thành rượu mà.” - Eleanor nói. “Rachel à, đây là loại sâm panh rất đắt lấy từ hầm rượu của Dato. Con không được phí lấy một giọt nào đâu – hãy uống cạn ly!”
“Hãy thuyết phục con.”- Rachel vui vẻ nói, và Carol đưa cô một cuốn Kinh thánh.
“Xơ Daisy sẽ dạy chúng ta một bài học trong Kinh thánh.” - Carol bắt đầu nói, và các quý bà nhanh chóng mở đến phần Cựu ước trong sách Kinh thánh của mình.
“Đúng, được rồi, Cựu ước điều số 10 chương 31: ‘Một người nữ tài đức ai sẽ tìm được? Giá trị nàng trội hơn châu ngọc.’ Mọi người hiểu câu này như thế nào?” - Daisy hỏi.
“Thứ duy nhất giá trị hơn châu ngọc là những viên ngọc lục bảo Bolivia thượng hạng.” - Lorena nói.
“Ừm, cô chưa thấy đôi khuyên tai ruby mới của tôi từ Carnet rồi! Chúng đẹp đến nghẹn ngào và có giá trị hơn rất nhiều ngọc lục bảo của tôi.” - Nadine nói xen vào.
“Nadine, đến tuổi của cô rồi mà cô vẫn còn mua đồ trang sức sao? Cô vẫn chưa có đủ à?” - Daisy nghiêm khắc nói.
Nadine ném cho Daisy một cái nhìn sắc lẻm. “Thứ lỗi cho tôi, nhưng ý cô ‘đủ’ là thế nào?”
Ngay lúc đó, một đoàn người hầu vào phòng, mỗi người cầm một khay sáng bóng đựng những hộp cơm trong đó chứa đầy cơm gà Hải Nam. “Aiyah, họ phục vụ bữa trưa sớm quá. Tôi đã nói với quản gia rằng chúng ta chưa thể ăn trưa ít nhất là đến một giờ rưỡi!” - Carol giả vờ phàn nàn.
“Ừm, chúng ta không nên để đồ ăn bị nguội!” - Lorena nói thêm.
“Được rồi!” - Các quý bà nói, ném cuốn Kinh thánh sang một bên và bắt đầu nhiệt tình ăn hộp cơm của mỗi người.
“Đợi chút, chỉ có vậy thôi sao?” - Rachel đã nhận ra rằng việc học Kinh thánh của các bà cô này sẽ chẳng có phần thảo luận những câu hỏi thần học nào, nhưng cô vẫn ngạc nhiên vì nó kết thúc quá sớm.
“Con rất may mắn đấy, Rachel. Cô Daisy nghe nói rằng con sẽ đến buổi học Kinh ngày hôm nay, nên đích thân cô ấy đã yêu cầu đầu bếp riêng Swee Kee nấu món cơm gà Hải Nam nổi tiếng của mình.” - Eleanor giải thích, và bà nhanh chóng xúc một miếng gà rắn chắc ngon lành vào mồm.
“Ồ, cháu cảm ơn, cô Daisy à. Cháu đã ghiền món cơm gà ngay từ lần đầu Nick giới thiệu với cháu! Ước chi bọn cháu có thể tìm thấy món cơm gà chính hiệu ở New York.” - Rachel nói.
Theo kế hoạch, iPad của Nadine bắt đầu kêu. “Alamak, tôi hoàn toàn quên mất! Đã đến giờ gọi chúc ngủ ngon hàng ngày của tôi với cháu trai đang sống ở London.” Cô lấy iPad của mình ra khỏi chiếc túi Bottega Veneta Hobo lớn và bật FaceTime. “Joshie, Joshie, cháu đó à?” - Một cô gái với gương mặt tròn như trăng rằm xuất hiện trên màn hình. “Thưa bà Shaw, tôi vừa nhận được thư điện tử khẩn cấp của bà. Bà muốn tôi cho… “
Nadine cắt ngang ngay lập tức. “Đúng, đúng, Svetlana, cô không cần nhắc gì đến thư điện tử cả! Cứ cho Joshua nói chuyện đi.”
“Nhưng thằng bé đang tắm.”
“Không quan trọng, cứ cho thằng bé nói chuyện đi, lah!” - Nadine khăng khăng.
Cô trông trẻ cầm nghiêng điện thoại và một đứa bé trần truồng xuất hiện trên màn hình, ngồi giữa làn nước nông trong một chiếc bồn tắm khổng lồ bằng đá cẩm thạch.
“Alamak, thằng bé mới đáng yêu làm sao!” - Các quý cô đồng thanh hào hứng nói.
“Đó là Joshie bé nhỏ của tôi đấy.” - Nadine thủ thỉ.
“Thằng bé không bé nhỏ đến thế đâu! Cô có thấy thằng bé có một chú chim bồ câu khổng lồ so với tuổi của nó không? Những đứa con trai của tôi chưa từng lớn đến thế.” - Daisy thì thầm với Lorena.
“Chẳng phải bố thằng bé là người Ả Rập sao? Những người đàn ông Ả Rập thường có cái ấy to như của lạc đà vậy.”- Lorena thì thầm lại.
“Bố thằng bé không phải là người Ả Rập. Cậu ta là người Do Thái gốc Syria. Và chúng ta không nên nói những chuyện này trong buổi học Kinh thánh!” - Carol khó chịu lườm hai cô bạn.
“Aiyah, có chuyện gì to tát đâu? Cuốn Kinh đó chưa đầy của quý ấy! Có hàng bao nhiêu bài Kinh viết về cắt bao quy đầu và những thứ vô nghĩa khác!” - Daisy nói.
“Các cô có biết không, ở Úc, người ta thường không cắt bao quy đầu của các bé trai nữa,” Jackie nói xen vào. “Việc đó được coi như một hành động lỗi thời, và là vấn đề nhân quyền. Các cậu bé nên có quyền quyết định về bao quy đầu của chính mình.”
Rachel đang say mê thưởng thức bữa trưa của mình, nhưng câu chuyện về bao quy đầu bỗng khiến những miếng da gà nhỏ vàng ươm trong đĩa của cô trở nên thật sự không ngon miệng. Sau khi các quý bà lần lượt cầm iPad truyền nhau và kêu ooho rồi aaha sau khi thấy đứa bé mũm mĩm, Nadine đã tắt máy và người hầu đem đến những khay đầy món tráng miệng nyonya kueys ngon đầy tội lỗi.
Daisy vừa lên tiếng vừa cắn một miếng kuey dadar 105* , “Cháu trai của cô mới đáng yêu làm sao! Nhìn thằng bé chỉ muốn véo đôi má bụ bẫm đó!”
“Bên cạnh Beyoncé và Rihanna thì thằng bé là niềm vui kỳ diệu nhất trong cuộc đời tôi.” – Bà Nadine nói.
Rachel tò mò liếc nhìn Nadine, không biết liệu mình có nghe nhầm không.
“Thật sao, Nadine, cô nên chuyển đến London để dành thời gian với cháu trai của mình. Thằng bé đang ở độ tuổi đáng yêu nhất của nó đấy!” - Carol gợi ý.
“Tôi cũng yêu mấy đứa cháu của mình khi chúng ở độ tuổi đó. Sau khi chúng được huấn luyện đi bô, nhưng trước khi chúng bắt đầu nói tục!” - Daisy cười lớn.
“Còn cháu thì sao, Rachel? Cháu dự định khi nào sẽ cho Eleanor thành một bà nội đầy tự hào đây?” - Lorena thẳng thừng hỏi.
Rachel nhận thấy mọi ánh mắt bỗng dồn cả vào mình. “Nick và cháu cũng mong sinh con một ngày nào đó.”
Lorena ngẩng đầu lên hỏi. “Và một ngày nào đó có thể là khi nào nhỉ?”
Rachel nhận ra Eleanor đang chăm chú nhưng im lặng nhìn cô, vậy nên cô lựa chọn từ ngữ thật cẩn thận và nói. “Ừm, một vài năm qua khá là… nhiều sự kiện… nên chúng cháu đang đợi đến đúng thời điểm.”
“Tin cô đi, không bao giờ là đúng thời điểm cả. Các cháu chỉ việc làm nó mà thôi! Cô đã sinh ba thằng con trai trong ba năm liên tiếp. Một lượt là tống khứ được cả ba, lah!” - Daisy thư thái nói.
“Thời đại ngày nay khá là khó để sinh con so với thời của cô, cô Daisy à. Đặc biệt là nuôi con ở New York, sẽ phải… “
“Vậy thì cháu hãy sinh con ở Singapore. Cháu sẽ được lựa chọn các cô trông trẻ - người Philippin, Indonesia, Sri Lanka – hoặc thâm chí cháu có thể phung phí vào mấy cô người Đông Âu.” - Lorena nói xen vào.
“Và tất cả bọn cô sẽ sẵn lòng giúp trông đứa bé!” - Nadine tình nguyện.
Rachel lặng lẽ thất kinh khi nghĩ đến điều đó – Nadine còn không thể trông coi mấy chiếc túi của mình. Cô cười với các bà cô và nói xã giao, “Cảm ơn tất cả các cô vì những lời khuyên. Cháu sẽ thật lòng suy nghĩ cẩn thận và bàn bạc chuyện này với chồng cháu.”
“Có phải Nicky chính là người đang ngăn cản việc cháu có em bé không?” - Daisy dò hỏi.
“Ừm, không, không hẳn… ” - Rachel gượng gạo nói.
“Vậy có phải do cháu không? Có phải cháu lo lắng chuyện không thể có con ở độ tuổi này không?” - Daisy thúc giục hỏi.
“Dạ không, đó không phải điều cháu lo.” - Rachel hít một hơi thật sâu, cố gắng không khó chịu khi nghe những lời giục giã này.
“Aiyah, các cô à, các cô hãy ngừng đặt nặng áp lực lên Rachel tội nghiệp!” - Bỗng dưng Jackie lên tiếng. “Việc đẻ con là quyết định quan trọng nhất trên đời của một người phụ nữ.”
“Được rồi lah, được rồi lah, chỉ là bọn ta háo hức đến ngày Eleanor được nhập hội những người bà cùng bọn ta thôi!” - Daisy cười lớn, phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong căn phòng.
Rachel nhìn Jackie với ánh mắt biết ơn.
Jackie đứng dậy và nói với Rachel, “Qua đây với tôi. Chúng ta hãy ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút.”
Rachel đặt khay ăn của mình sang một bên và đi theo Jackie ra khỏi phòng ngủ. Jackie nhanh chóng quay ngược lại và mở cửa đến căn phòng nguyện riêng của Carol. “Hãy vào trong này.”
Rachel bước vào phòng và thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là một bàn kiểm tra y khoa ngay giữa căn phòng, loại bàn có chỗ để chân cao thường đặt tròng những phòng khám phụ khoa.
“Cô biết không, Rachel à, tôi là một bác sĩ sản khoa ở Brisbane, và nếu cô có bất cứ lo lắng gì về hệ thống sinh sản của mình, chúng ta có thể phát hiện ngay bây giờ.” - Jackie gợi ý, gạt một chiếc cần nhỏ. Căn phòng bỗng tràn ngập ánh sáng huỳnh quang trắng lóa.
Rachel đứng nhìn cô ta chằm chằm, sững sờ không thốt thành lời.
Jackie mỉm cười và đưa Rachel một tấm áo khoác bệnh nhân màu xanh nhợt nhạt. “Đây, sao cô không mặc thứ này lên người và ngồi lên bàn, và tôi sẽ kiểm tra khung chậu của cô thật nhanh?”
“Ừm, tôi khá ổn, cảm ơn.” - Rachel bắt đầu bước lùi khỏi cô ta.
Thò tay vào trong túi áo, Jackie lấy ra một đôi găng tay phẫu thuật và bắt đầu đeo chúng vào. “Sẽ chỉ mất vài phút thôi. Cô Elle muốn biết xem buồng trứng của cô có ổn không.”
“Tránh xa tôi ra!” - Rachel co rúm lại và quay ra cửa. Cô chạy ra phòng ngủ của Carol Tai, vớ lấy chiếc túi của mình và không nói một lời.
“Aiyah, nhanh vậy sao?” - Nadine nhận xét.
“Mọi chuyện ổn chứ?” - Carol ngọt ngào hỏi.
Rachel quay về phía Eleanor, mặt cô đỏ lên vì tức giận. “Ngay khi tôi tưởng rằng bà có thể là một bà mẹ chồng hơi bình thường thì bà lại bày ra trò này?”
“Con đang nói gì vậy?” - Eleanor tỏ ra ngây thơ.
“Bà đã chuẩn bị cả một căn phòng khám chết tiệt ngay bên kia cánh cửa! Bà đã lên toàn bộ kế hoạch phục kích vớ vẩn này, đúng không? Chỉ bởi vì Nick và tôi chưa muốn đẻ con mà bà cho rằng tôi có vấn đề sức khỏe sao?”
“Ừm, cháu không thể trách cô ấy vì nghĩ vậy. Bọn ta đều biết Nicky không có vấn đề gì – cậu ta có gen rất tốt.” - Lorena nói.
“Mấy người có vấn đề gì vậy?” - Rachel sôi sục.
Eleanor bỗng đứng dậy và bắt đầu quát. “Có chuyện gì sao? Rachel, hãy nhìn vào đôi bàn tay của ta. Chúng trống rỗng!” - Bà mở lòng bàn tay ra. “Vì sao ta lại không được ẵm một đứa bé chứ? Đã hơn hai năm rồi, năm năm nếu tính cả thời gian cô ngủ với con trai ta! Vậy những đứa cháu của ta đâu? Đôi bàn tay này còn phải lạnh ngắt và trống rỗng đến bao giờ nữa?”
“Eleanor, ĐÂY KHÔNG PHẢI VẤN ĐỀ CỦA BÀ! Nick và tôi sẽ đẻ con khi chúng tôi sẵn sàng và đã chuẩn bị tốt nhất!” - Rachel hét lại.
Daisy lên tiếng bảo vệ bạn mình. “Cháu đừng ích kỷ như vậy, Rachel! Cháu và Nicky đã có đủ thời gian vui vẻ rồi! Đã đến lúc cháu thực hiện nghĩa vụ của mình và đẻ cho Eleanor một đứa cháu! Cô ấy và Philip còn bao nhiêu thời gian để vui chơi bên cháu của mình cơ chứ? Lần tới cô gặp cháu ở Singapore, cô muốn thấy cháu bế một đứa bé bụ bẫm!’
Rachel giận điên người. “Cô nghĩ là dễ dàng thế sao? Cháu chỉ cần búng ngón tay một cái là một đứa bé xuất hiện một cách kỳ diệu sao?”
“Đương nhiên rồi! Thời nay rất dễ để có con mà!” Nadine thốt lên. “Ý tôi là, Francesca của tôi thậm chí không cần tự mang bầu. Con bé quá sợ những vết rạn, con bé đã thuê một cô gái Tây Tạng xinh đẹp mang bầu hộ mình. Chỉ một ngày sau khi Joshie sinh ra, con bé đã bay đến một bữa tiệc ở Rio!”
Carol cố gắng nói xen vào. “Các cô gái, chúng ta không nên tức giận quá. Tôi nghĩ chúng ta nên cầu nguyện cùng nhau –“
“Bà muốn một lời cầu nguyện sao? Tôi sẽ cho bà một lời đây. Lạy Chúa, cảm ơn Ngài vì đã đưa tôi ra khỏi chốn chết tiệt này. Amen!” Rachel nói và chạy như vũ bão ra khỏi căn phòng.