Chương BẢY MANILA, PHILIPPIN
Trên chuyên mục chuyện phiếm của tờ Tommy Yip:
Titas đã trở nên náo loạn tối qua sau câu chuyện ngay giữa một bữa tiệc xa hoa mỹ miều trong căn dinh thự đẹp tuyệt trần của China Cruz ở Dasmarinas. Có vẻ như ngay khi Chris-Emmanuelle Yam (trong bộ đồ may sẵn khêu gợi của Chloé) hát lớn bài hát “Love Will Keep Us Toghether” của Captain và Tennille cùng với dàn nhạc, tiếng va chạm rất lớn đã đưa những vị khách ăn vận xa xỉ chạy vội từ phòng khiêu vũ ra sảnh chính. Tại đó họ thấy Diego San Antonio đang vật lộn trên sàn nhà cẩm thạch với một kẻ xâm nhập.
“Đó là một chàng trai người Hoa, khá điển trai, nhưng rõ ràng là bị loạn trí. Anh ta nắm cổ áo Diego và liên tục hét lên, ‘Hãy nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu!’ ” cô nàng thân thiện và năng nổ Doris Hoh (lộng lẫy trong bộ đồ ngọc lục bảo của Ellie Saab) đã hổn hển nói với tôi. “Mọi chuyện thật kỳ dị. Hai người đàn ông vật lộn nhau trên sàn nhà, mảnh kính vỡ màu tím vung vãi khắp nơi và một con lợn quay khổng lồ nằm ngay bên cạnh họ!” Có vẻ như sự va chạm đã bắt đầu từ tầng trên, nơi Diego đã phát hiện ra kẻ xâm nhập trong thư phòng của China. Cuộc vật lộn bắt đầu và họ đã lăn xuống hai bậc một đầy kịch tính theo phong cách Cuốn theo chiều gió , đổ lên bàn buffet trên có một con lechon 106* khổng lồ mà người ta đang chuẩn bị thái ra và va vào bức tượng đá Ramon Orlina.
“Đó là bức tượng ngực của tôi. Đó là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp và đã bị phá hủy!” China (bọc trong bộ váy quây không dây của Saint Lauren) than khóc. “Quả là một sự lãng phí, tôi đã mong đợi đến tiết mục lechon. Tôi nghe nói đó là một con lợn đặc biết đã ăn nấm cục suốt đời nó và được đem đến từ Tây Ban Nha,” Josie Natori (choàng bộ váy do chính cô thiết kế, đương nhiên rồi) thở dài nói. May mắn thay, trước khi kẻ xâm nhập kịp làm hỏng áo vest Brioni tuyệt diệu của Diego, thì Brunomars – chú chó ngao Tây Tạng nặng hơn một tạ của China – đã nhảy lên kẻ đột nhập và theo lời người chứng kiến, đã cắn vào mông hắn.
Nhưng cô phóng viên gan dạ Karen Davila (hấp dẫn đến kinh ngạc trong bộ đồ Armani) đã dập tắt câu chuyện. “Tommy, làm ơn hãy chứng thực câu chuyện trước! Brunomars không cắn anh ta vào mông! Nó vẫn là một chú cún con, và nó đã nhảy lên hai người đàn ông trên sàn nhà vì muốn thử món lechon ! Nó đã cắn vào mông lechon !” Bất kể mông của ai đi chăng nữa thì Brunomars cũng là cứu tinh ngày hôm đó, bởi vì sau khi kẻ đột nhập bình tĩnh lại khi thấy đám đông túm tụm lại xung quanh họ như xem Manny Pacquiao trong vòng đấu quyền anh. (Thực ra Manny cũng tham dự buổi tiệc đó, nhưng anh ấy ở dưới hầm và đấu trí cờ vua căng thẳng với con trai của China.) Anh chàng đó đã chạy ra khỏi cửa chính mà không nói một lời, nhảy vào một chiếc xe Toyota Alphard màu đen đang đợi sẵn, và tăng tốc trước khi vệ sĩ của China kịp chặn anh ta.
…
Charlie tựa vào bồn tắm trong căn hộ cao cấp của anh ở Raffles Makati, cầm một chiếc khăn đầy đá đắp vào mặt để làm dịu những chỗ sưng. Bằng cách nào mà anh đã khiến mọi chuyện ra nông nỗi này cơ chứ? Anh đã lẻn vào bữa tiệc của China Cruz, và thu hút được sự chú ý của Diego khi tiếng hát cất lên. Diego đã gợi ý lên thư viện ở tầng trên để nói chuyện rõ ràng, nhưng mọi chuyện trở nên gay gắt khi Diego từ chối tiết lộ chỗ ở của Astrid.
“Tôi có thể đảm bảo với anh, anh Wu, anh có thể tìm kiếm từng ngõ ngách của Manila và cả bảy hòn đảo của Philippin, nhưng anh sẽ không bao giờ tìm thấy cô ấy. Nếu cô ấy muốn anh biết mình đang ở đâu thì cô ấy đã nói rồi.” - Diego thờ ơ nói.
“Anh không hiểu! Nếu cô ấy biết chuyện gì thực sự đang xảy ra, cô ấy sẽ ra khỏi chỗ trốn. Tình hình đã thay đổi, và có một số thông tin tối quan trọng mà cô ấy cần phải biết!” - Anh van nài.
“Ừm, ai đã đặt cô ấy vào tình huống này ngay từ đầu cơ chứ? Theo như tôi được biết thì mọi chuyện xấu xảy đến với Astrid trong vài tháng qua đều liên quan đến anh. Những bức ảnh do thợ săn ảnh tung lên. Đoạn video rò rỉ. Vợ cũ của anh. Tôi xin lỗi, nhưng nhiệm vụ duy nhất của tôi là bảo vệ Astrid khỏi anh.”
Đó chính là lúc mọi chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát. Anh biết rằng mình không nên nhào tới tấn công Diego, nhưng một thế lực phi lý trí đã kiểm soát toàn bộ cơ thể anh. Giờ thì anh đã gây ra một vụ bê bối khác, lần này là giữa những người quyền quý nhất trong giới thượng lưu của Manila. Và những người này chắc chắn sẽ lan truyền tin. Tin tức sẽ lan khắp thành phố, khắp châu Á, và sẽ sớm đến tai của Astrid. Và chuyện này sẽ khiến cô lẩn trốn kỹ hơn. Chết tiệt, anh đã xới tung mọi chuyện lên rồi.
Charlie ném khăn chườm đá vào bồn rửa và vã chút nước lạnh lên mặt. Tắt vòi nước đang chảy, bỗng anh nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Anh ra khỏi phòng tắm và nhìn qua mắt thần. Anh thấy một cô gái Philippin nhỏ nhắn và xinh xắn trong chiếc váy ngắn dệt xen kim tuyến màu vàng đứng ngoài hành lang.
“Ai đây nhỉ?”
“Tên tôi là Angel. Tôi có một tin nhắn dành cho anh.”
Charlie mở cửa ra và nhìn chằm chằm vào cô gái. Cô gái chạc tuổi hai mươi, mái tóc ngắn ngang vai với một gương mặt tươi tắn thân thiện. “Thưa ngài Charlie, tôi có một vài hướng dẫn cho anh từ sếp của tôi. Anh hãy đến Nhà ga Tư nhân ITI trên Đại lộ Andrews tại thành phố Pasay vào sáng mai và bắt chuyến bay lúc bảy giờ ba mươi phút. Tên anh sẽ nằm sẵn trên danh sách hành khách.”
“Đợi chút. Vì sao cô lại biết tôi?”
“Tôi đã tham dự bữa tiệc tối nay của China. Tôi đã nhận ra anh ngay lập tức.”
“Sếp của cô là ai? Vì sao anh ta biết tôi ở khách sạn này?”
“Sếp của tôi biết mọi thứ.” - Angel nói với một nụ cười bí ẩn và đi mất.
Buổi sáng hôm sau, Charlie làm theo hướng dẫn của cô gái bí ẩn và đến Nhà ga Tư nhân tại Pasay, trong phòng đón khách anh phát hiện ra đây là máy bay được thuê để đi đến những khu nghỉ dưỡng khác nhau trên vịnh tây nam của Philippin. Anh lên chiếc máy báy có cánh quạt đôi chứa đầy những vị khác du lịch đang háo hức với chuyến đi biển của họ. Máy bay cất cánh và bay thấp trên vịnh, sau bốn mươi nhăm phút nó hạ cánh trên một đường băng hoang vắng ở rìa vùng biển.
Thời tiết xám xịt và mưa khi Charlie rời khỏi máy bay. Tất cả hành khách được dẫn vào một chiếc xe buýt sơn màu sặc sỡ, họ được đưa đi trên một con đường bùn lầy đến một dãy những túp lều gỗ ngoài trời. SÂN BAY EL NIDO , dòng chữ được ghi trên một tấm biển gỗ sơn màu tuyệt đẹp. Một hàng những cô gái Philippin xinh đẹp đứng dưới mưa trên rìa những túp lều, hát chào mừng những vị khách. Charlie nhảy xuống xe buýt và chuẩn bị theo hướng dẫn viên đi vào túp lều thì một chàng trai Philippin trẻ trung, năng động mặc một chiếc áo phông có cổ màu trắng, quần túi hộp tiếp cận anh với một chiếc ô golf lớn màu trắng.
“Ngài Charlie? Tên tôi là Marco. Mời ngài đi theo tôi.” – Anh chàng nói bằng giọng Anh Mỹ. Charlie đi theo người đàn ông trên lối mòn dẫn đến một bến tàu riêng, nơi chiếc xuồng máy cao tốc Riva lịch thiệp đang đợi sẵn. Họ nhảy lên chiếc xuồng và Marco mở động cơ.
“Sáng nay quả là ướt át. Dưới ghế ngồi có áo mưa dành cho anh.” - Marco nói, anh quay vòng chiếc xuồng và tăng tốc ra vùng biển thoáng.
“Tôi ổn, tôi rất thích mưa. Chúng ta đang đi đâu vậy?” - Charlie hét lên cố át tiếng gió rít và tiếng sóng vỗ.
“Chúng ta đang hướng tới hai mươi lăm hải lý về hướng tây nam.”
“Anh đã nhận ra tôi bằng cách nào?”
“Ồ, sếp tôi đã cho xem hình của anh. Rất dễ để nhận ra anh trong một đám đông toàn khách du lịch người Mỹ.”
“Có vẻ như anh cũng từng ở một thời gian khá dài ở Mỹ.” - Charlie nói.
“Tôi đã học ở trường UC Santa Cruz.”
“Có lẽ anh sẽ không cho tôi biết sếp của anh là ai đâu nhỉ?”
“Anh sẽ biết ngay thôi.” - Marco khẽ gật đầu và nói.
Sau khoảng ba mươi phút, những đám mây xám xịt nhường chỗ cho bầu trời thoáng đãng và những đám mây trắng bồng bềnh, nhuộm màu đại dương thành một màu xanh xa-phia sâu thẳm. Chiếc xuồng máy tiếp tục lao mình trên biển Sulu, Charlie nhìn xa xăm về phía chân trời và thấy những mỏm đá tuyệt đẹp vươn mình trên mặt nước như những hồn ma. Chẳng mấy chốc họ đã đến vùng biển bao quanh bởi hàng loạt những hòn đảo lớn nhỏ trôi nổi trên làn nước xanh thăm thẳm. Mỗi hòn đảo trông như một hòn đá vững chãi tạc thành hình hài đặc biệt khác thường. Các loài cây cỏ nhiệt đới mọc sum suê và những bãi biển cát trắng như đường viền tô điểm mỗi hòn đảo.
“Chào mừng anh tới Palawan.” - Marco nói.
Charlie kinh ngạc ghi hình phong cảnh thần bí nơi đây vào trí nhớ của mình. “Tưởng chừng như tôi đang mơ vậy. Những hòn đảo đẹp như không thuộc về trái đất này – chúng như mọc lên từ vương quốc Atlantis vậy.”
“Chúng đã tồn tại từ mười bốn triệu năm về trước.” - Marco nói, họ tăng tốc vượt qua một mỏm đá cao ngất đang tỏa mình trong ánh sáng mặt trời. “Tất cả đều thuộc về khu vườn đại dương được bảo tồn.”
“Có phải hầu hết những hòn đảo này đều bỏ không?” - Charlie hỏi khi họ đi qua một hòn đảo có bãi biển nguyên trạng hình trăng lưỡi liềm.
“Một vài, nhưng không phải tất cả. Hòn đảo mà chúng ta vừa đi qua có một quầy rượu nhỏ kỳ diệu trên bãi biển và chỉ mở sau khi hoàng hôn xuống. Họ có món rượu margarita tuyệt ngon. Marco nói và nở một nụ cười lớn.
Chiếc xuồng Riva tăng tốc vượt qua một vài hòn đảo nhỏ khác và tiến tới một hòn đảo lớn hơn. “Anh có mang chiếc quần bơi nào không?” - Marco hỏi.
Charlie lắc đầu. “Tôi còn không biết mình sẽ đến nơi đâu.”
“Có một chiếc ở khoang chứa dưới chỗ ngồi của anh, sẽ vừa với anh đấy. Anh sẽ cần đến nó.”
Khi họ lái vòng qua phía sau của hòn đảo, Charlie vội vàng mặc chiếc quần bơi kẻ màu xanh và trắng hiệu Parke Ronen, vô tình vừa như in. Marco đậu chiếc thuyền bên vịnh gồ ghề đá và đưa Charlie một chiếc mặt nạ có ống thông hơi. “Thủy triều giờ này dâng khá cao, nên chúng ta sẽ bơi dưới nước chỉ một lúc mà thôi. Anh đồng ý làm một chuyến bơi trên đại dương chứ?”
Charlie gật đầu. “Chúng ta đang đi đâu nhỉ? Để tôi đoán, tôi sẽ biết sớm thôi đúng không.”
Marco lại nhe răng cười để lộ hàm răng trắng sáng như ngọc trai. “Đây là cách duy nhất để anh gặp sếp tôi.” Anh ta cởi bỏ bộ quần áo, để lộ chiếc công tơ mét màu đỏ và lặn mình xuống nước. Charlie lặn theo anh, họ nổi bên cạnh chiếc xuồng máy, Marco nói, “Những hòn đá này thực sự nguy hiểm mỗi khi sóng đập vào chúng. Một khi đã lặn dưới nước, anh sẽ thấy một hang đá mở ra dưới những tảng đá này. Chúng ta sẽ bơi qua khe mở đó, và anh sẽ phải nín thở nhiều nhất là mười lăm, hai mươi giây.”
“Chúng ta đi luôn chứ?”
“Hãy đợi ám hiệu của tôi. Chúng ta sẽ đi sau khi cơn sóng lớn tiếp theo qua đi. Không là chúng ta sẽ bị vùi dập vào những hòn đá. Anh hiểu chưa?”
Charlie gật đầu, đeo mặt nạ và ống thở lên.
“Được rồi, ngay bây giờ!” - Marco lặn xuống làn nước và Charlie đi theo. Họ bơi dọc vách đá lởm chởm và bỗng nhiên những mỏm đá mở ra một cánh cổng hang lớn. Marco bơi tự do không cần đeo mặt nạ, lái Charlie qua lối đi dưới nước.
Chỉ một lúc sau, họ đã nổi lên trên mặt nước. Charlie thở phào khi cởi chiếc mặt nạ ra, nhưng cảnh tượng trước mắt anh khiến anh nín thở một lần nữa. Anh đang nổi giữa một đầm nước mặn ẩn mình trong những vách đá vôi cao vút. Cổng duy nhất vào nơi bí mật này là đi qua hang tối dưới nước. Những chú cá, rạn san hô và cỏ chân ngỗng sắc màu tô điểm cho làn nước nông màu lục lam trong như pha lê. Dọc một phía của đầm nước ẩn giấu một bãi biển hoàn hảo với bãi cát trắng lấp lánh, in bóng những cây dừa trên cao.
Charlie kinh ngạc trước cảnh đẹp khó tin bao quanh mình, anh đã yên lặng thả mình nổi trong một vài giây, nhìn xung quanh như một đứa trẻ sơ sinh vừa bước chân vào một thế giới hoàn toàn khác. Marco bắt gặp ánh mắt của anh và gật đầu nói, “Ở đằng kia. Sếp của tôi.”
Charlie quay người về phía bãi biển giấu mình và ngay đó, xuất hiện phía sau những cụm dừa, chính là Astrid.