Chương TÁM TYERSALL PARK, SINGAPORE
Trước khi Rachel tỉnh dậy, cô đã ngửi thấy mùi cà phê thoang thoảng. Đó là mùi hương những hạt cà phê Homacho Waeno yêu thích của cô được rang lên, xay và đổ vào máy ép kiểu Pháp cùng với nước nóng. Nhưng đợi chút – cô vẫn đang ở Singapore, và thứ duy nhất không đạt đến mức hoàn hảo tuyệt đối chính là cà phê. Rachel mở mắt và thấy khay đồ ăn sáng quen thuộc của cô trên chiếc ghế dài cạnh ghế bành che vải kẻ ô, những đường cong tuyệt đẹp của ấm trà Mappin Webb tỏa sáng lấp lánh dưới ánh ban mai, và anh chàng Nick tuyệt vời đang ngồi trên ghế cười với cô.
“Nick! Anh làm gì ở đây thế?” - Rachel ngạc nhiên ngồi dậy.
“Ừm, lần cuối anh kiểm tra thì đây vẫn là phòng ngủ của chúng ta.” - Nick cười và đứng dậy hôn cô.
“Nhưng anh đã từ Thái Lan quay về khi nào vậy?”
“Một tiếng trước trên chuyên cơ của Hoàng tử Jirasit. Em thử đoán xem họ phục vụ cà phê gì trên chuyến bay?”
“Ôi Chúa ơi – em cứ ngỡ mình mơ thấy mùi hương đó!” - Rachel thốt lên khi Nick đưa cô một cốc cà phê và bắt chéo chân ngồi cạnh cô trên giường.
“Mmmmm!” - Rachel hài lòng thở ra sau khi nhấp ngụm đầu tiên.
“Anh rất thích nhìn em thoải mãn thế này.” - Nick tươi cười.
“Em tưởng anh sẽ ở Chiang Mai đến hết tuần chứ?”
“Em biết không, anh đến Chiang Mai với hy vọng gặp một người sẽ cho mình vay vài tỷ đô. Nhưng anh đã khám phá ra kho báu vượt xa trí tưởng tượng của anh, những thứ không thể định lượng bằng giá trị tiền bạc. Anh đã đọc những cuốn nhật ký của Ah Ma, và thứ mà anh tìm thấy trong đó quan trọng đến nỗi anh không thể đợi thêm một ngày nào nữa. Anh cần chia sẻ với em ngay.”
Rachel ngồi thẳng dậy tựa lưng vào gối. Lâu rôi cô chưa thấy Nick hào hứng đến thế. “Anh đã tìm thấy gì thế?”
“Có quá nhiều thứ để kể với em, anh còn không biết nên bắt đầu từ đâu, anh nghĩ điều đầu tiên là Hoàng tử Jirasit là mối tình đầu của bà nội anh. Họ đã gặp nhau ở Ấn Độ, nơi bà đã ẩn náu trong thời gian người Nhật chiếm Singapore trong Thế chiến thứ hai. Lúc đó bà hai mươi hai tuổi và họ có một mối tình thời chiến mãnh liệt, họ đã cùng nhau du ngoạn khắp Ấn Độ.
“Thật là bất ngờ. Ý em là, bà đã giao phó cho ông ấy giữ những cuốn nhật ký cá nhân của mình.” - Rachel nhận xét.
“Đúng, nhưng đây mới là điều bất ngờ: Đúng lúc cao trào trong thời Nhật Bản chiếm đóng Singapore, bà nội anh đã tìm được cách và quay lén trở lại đảo với sự giúp đỡ của Jirasit. Đó là sự điên rồ cực độ, bởi lúc đó những người Nhật thực hiện những cuộc tra tấn ồ ạt, nhưng bà vẫn trở về. Và khi bà gặp lại cha mình, bà phát hiện ra cụ đã sắp xếp để bà cưới một người đàn ông bà chưa từng gặp.”
Rachel gật đầu, nhớ lại câu chuyện Su Yi từng kể với cô. “Trong một buổi dùng trà năm năm trước, Ah Ma của anh đã kể cha của bà đã đặc biệt lựa chọn James dành cho bà, và bà thật biết ơn vì lựa chọn đó của cụ.”
“Ừm, thực ra cụ đã lôi bà vào lễ đường trong tình trạng la ó và đấm đá, và trong vài năm đầu bà đã rất tức tối với ông nội anh và đối xử với ông rất kinh khủng. Sau chiến tranh, bà đã gặp lại Jirasit ở Băng Cốc và mặc dù lúc đó cả hai người đã kết hôn với người khác, họ không thể kháng cự và đã tái hợp.”
Rachel mở to mắt. “Thật sao?”
“Phải, nhưng đó chưa phải là chuyện bất ngờ. Bà đã phát hiện ra mình có bầu trong khi ngoại tình.”
“Khôngggg!” - Rachel thốt lên, suýt làm đổ cốc cà phê. “Vậy người con đó là ai?”
“Là Bác Catherine của anh.”
“Ôi Chúa ơi, giờ thì mọi chuyện đều hợp lý. Đó là lý do bác Cat biết Hoàng tử Jirasit, và đó là lý do bác ấy nhận được di sản ở Chiang Mai! Anh là người duy nhất ngoài bác ấy biết điều này đúng không?”
Nick gật đầu. “Thực ra anh đã bay về Băng Cốc tối qua và có một cuộc trao đổi rất thú vị với bác ấy. Bác và anh đã ngồi trong vườn nhà nhìn ra sông Chao Phraya và bác đã kể cho anh toàn bộ câu chuyện. Bà nội anh đã rơi vào tình huống thật kinh khủng, đương nhiên rồi, khi bà phát hiện mình mang bầu. Ông Jirasit không thể bỏ vợ mình – ông ấy là một vị hoàng tử và bị ràng buộc với nền chính trị của gia đình, và họ cũng đã có hai người con - vậy nên bà anh đã phải đối mặt với lựa chọn: Bà có thể ly dị ông nội anh và sống như một người mẹ đơn thân với đứa con ngoài giá thú, bị xã hội ruồng bỏ, hoặc bà có thể nói thật với ông và cầu xin ông chấp nhận bà.”
“Em thậm chí không tưởng tượng nổi, bà hẳn đã khổ sở lắm trong những ngày đó, đặc biệt là một người với một nền tảng như của bà.” - Rachel ngẫm nghĩ, bỗng cảm thấy thương tiếc thay cho Su Yi.
“Ừm, anh vẫn biết rằng ông nội là một vị thánh, nhưng không ngờ ông lại thánh thiện đến vậy. Không những ông chấp nhận Ah Ma, ông còn chưa từng tỏ ra đau buồn khi biết đến chuyện ngoại tình đó. Ông đã chấp nhận cuộc hôn nhân mà bà không hề yêu ông, nhưng ông đã quyết tâm dành lấy trái tim của bà. Và ông đã làm được. Là một người theo đạo Cơ-đốc, ông đã tha thứ cho bà và đối xử với bác Cat như những đứa con khác của mình. Thực ra anh luôn có cảm tưởng rằng ông cưng bác ấy nhất.”
“Vậy anh có nghĩ rằng bà nội anh đã yêu ông từ đó không?” - Rachel hỏi.
“Theo bác Cat thì bà đã yêu ông – yêu thực sự và sâu sắc – khi bà nhìn thấy con người thật của ông. Em biết không, trước khi anh về, bác Cat đã nói với anh một điều bác chưa từng nói với ai – chuyện đã xảy ra ngày Ah Ma mất. Bác ấy là người duy nhất trong phòng với bà khi đó.” Giọng Nick bắt đầu nghẹn dần khi anh nhắc lại lời của bác mình:
Lần đầu cô đến Singapore, bà nội cháu đã nói với cô rằng những linh hồn đã đến thăm bà. Bà nói rằng anh trai của bà, Ah Jit, đã đến, cha bà cũng ở trong phòng. Đương nhiên, cô tưởng rằng thuốc mocphin đã tạo ra những ảo giác đó cho bà. Rồi vào buổi chiều ngày bà mất, cô đang ngồi cạnh giường khi hơi thở bà bắt đầu chậm dần, nặng dần. Cô đã kiểm tra những thông số trên màn hình, nhưng mọi thứ đều ổn nên cô chưa muốn nhấn chuông vội. Sau đó bỗng nhiên bà mở to mắt và nắm lấy tay cô. “Hãy là một cô bé ngoan và nhường ghế cho ông ấy.” - Bà nói. “Ai cơ ạ?” - Cô đã hỏi. Ngay lúc đó cô đã nhìn thấy ánh mắt ấy của bà, ánh mắt của một tình yêu đơn thuần. “James!” - Bà đã nói bằng một giọng nói chứa đầy niềm vui. Nicky à, cô đã cảm nhận thấy ông. Cô có thể cảm thấy sự hiện diện của cha mình trong phòng, ngồi trên chiếc ghế đó, và cô đã cảm nhận thấy họ cùng nhau rời đi.
Rachel ngồi trên mép giường, chớp chớp mắt để nước mắt trôi. “Wow, em thực sự nổi da gà rồi. Mọi chuyện bắt đầu dễ hiểu rồi… vì sao bà lại phản đối đám cưới của chúng ta đến vậy.”
“Bà thấy rằng cha bà đã đúng khi chọn ông nội anh dành cho bà, và nhẽ ra bà nên nghe theo lời cụ ngay từ đầu. Đó là lý do bà kiên quyết muốn anh nghe theo lời bà!” - Nick nói.
Rachel chậm rãi gật đầu. “Phải, và thử nghĩ tới chuyện bà đã phát hiện mẹ em ngoại tình với một người đàn ông khác, và em chính là kết quả của mối tình đó. Hẳn là chuyện đó đã khiến những nỗi sợ và tội lỗi của bà dội về.”
Nick thở dài. “Chuyện đó quả là lầm lạc, nhưng bà đã nghĩ rằng bà đang bảo vệ anh. Để anh cho em xem cái này. Nó rơi ra từ một cuốn nhật ký của bà.” Nick lấy ra một bức thư nhỏ gấp gọn và đưa cho Rachel. Một dòng chữ màu đỏ dập nổi ngay dưới một huy hiệu công phu:
LÂU ĐÀI WINDSOR
Su Yi thân mến,
Tôi không biết nên bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc của mình từ đâu vì những gì cô và anh trai Alexander đã làm trong những ngày tăm tối nhất của chiến tranh. Cho phép để Tyersall Park trở thành nơi trú ẩn an toàn cho những chiến sĩ Anh và Úc cốt yếu đã đóng vai trò không hề nhỏ trong việc cứu vô số mạng sống. Hành động quả cảm của cô, quá nhiều để kể hết ở đây, sẽ không bao giờ bị lãng quên.
Thân ái,
George R.I.
“George R.I…” Rachel ngờ vực nhìn Nick.
“Đúng, là cha của Nữ hoàng Elizabeth. Ông là vua trong thời chiến đó. Rachel à, em sẽ không tin nổi một vài câu chuyện trong những cuốn nhật ký của bà anh đâu. Em biết không, anh đã đã lớn lên với biết bao câu chuyện về ông nội anh là một anh hùng thời chiến, là bác sĩ phẫu thuật nên ông đã cứu vô số mạng người. Nhưng hóa ra chính bà nội và anh trai bà cũng đóng vai trò quan trọng trong việc cứu người. Ngay khi sự chiếm đóng bắt đầu, ông Alexander đã sống chính thức tại Indonesia để cai quản lợi tức kinh doanh của cụ anh, nhưng ông đã bí mật đưa những người quan trọng ra khỏi đất nước. Ông đã giúp giấu một vài phần tử cốt cán của Singapore chống lại bọn Nhật – như Tan Kah Kee và Ng Aik Huan - ở Sumatra. Cuối cùng, ông đã bị điệp viên Nhật Bản tra tấn đến chết để cố tìm ra bí mật của ông.”
“Ôi không!” - Rachel thốt lên, lấy tay che miệng.
“Đúng là vậy, theo đó bà nội anh đã quay lại Singapore trong thời điểm cao trào nhất của sự chiếm đóng của người Nhật. Và bà đã thực hiện một chuyến đi liều mạng để gặp ông Alexander ở Indonesia ngay trước khi ông mất. Bà yêu thương ông vô cùng, chính bi kịch này đã kích động bà tiếp tục cuộc chiến của ông. Tyersall Park đã trở thành một dạng Đường ray ngầm cho những mật vụ đi từ Malaysia qua Singapore, cố gắng đến Indonesia và Úc một cách an toàn. Nó trở thành nơi bí mật dành cho những cuộc họp cấp cao cho một vài nhân vật chủ chốt đang bị quân Nhật săn lùng.”
“Thật kỳ diệu làm sao! Em chắc sẽ nghĩ rằng ngôi nhà này là một nơi rất dễ bị phát hiện.” - Rachel nói.
“Ừm, đúng là như vậy, nhưng lãnh đạo của lực lượng chiếm đóng của Nhật, Bá tước Hisaichi Terauchi, đã trưng dựng Tyersall Park và ngôi nhà chính. Vậy nên bà nội anh và những người hầu bị buộc sống ở cánh sau tòa nhà, và đó chính là cách bà đã bố trí để giấu rất nhiều người ngay dưới mũi của viên tướng Nhật. Bà đã hóa trang cho họ thành một phần đội ngũ người giúp việc trong nhà – bởi vì có quá nhiều người ở khắp mọi nơi, nên quân Nhật không hề nhận ra. Sau đó bà đã sắp xếp để đưa họ vào và đưa họ ra qua một lối đi bí mật từ nhà kính trong Vườn Bách thảo.”
“Chính là lối đi mà anh từng đi qua để lẻn vào nhà hôm trước à!” - Rachel kêu lên.
Nick cầm bức thư lên cho Rachel. “Chuyện này không còn là chuyện riêng của anh và chuyện mất đi ngôi nhà tuổi thơ hay sự liên kết với quá khứ của anh nữa rồi. Chuyện này lớn hơn thế rất nhiều. Ngôi nhà này xứng đáng phải là một cột mốc lịch sử, một di sản dành cho tất cả những người Singapore. Ngôi nhà quá quan trọng và không thể bị thay đổi dù như thế nào đi chăng nữa, và anh tin rằng những nhà bảo tồn sẽ không phải tranh cãi mà quyết rằng ngôi nhà cần được bảo tồn ngay lập tức.”
“Điều này có nghĩa rằng anh có thể ngăn chặn vụ mua bán với những người họ Bing không?”
“Đó là điều anh đang cố gắng luận ra. Đã biết trước Jack Bing, anh chắc chắn ông ta sẽ muốn dấy lên một trận chiến.”
“Và các cô bác của anh cũng vậy. Họ muốn nhận được tiền từ vụ mua bán. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh tước đi thứ họ coi là quyền thừa kế chính đáng của họ?”
“Nếu như có một cách khác để không ai bị tước cái gì thì sao? Anh đã suy nghĩ những ngày gần đây, và anh nghĩ anh đã có một kế hoach có thể giúp mình cứu chứng nhân lịch sử này và biến nó thành thứ giá trị cho tương lai.”
“Thật sao?”
“Phải, nhưng chúng ta sẽ cần những người có túi tiền sâu thật sâu tin vào chúng ta.”
Rachel căng não nghĩ thật nhanh. “Em nghĩ em biết đúng chính xác người mà chúng ta cần nói chuyện rồi.”