Chương CHÍN ĐẢO MATINLOC, PALAWAN
Charlie và Astrid đứng trên bãi biển ven đầm nước mặn, ôm nhau thật chặt. “Anh sẽ không bao giờ buông tay em nữa!” - Charlie thở ra đầy hạnh phúc, Astrid mỉm cười nhìn anh. Họ ngồi xuống bãi cát, vùi chân vào làn nước vỗ êm ái, ngắm nhìn về cảnh tượng những mỏm đá cao chót vót bao quanh nơi đây thật kỳ diệu, cầm tay nhau và không nói gì.
Astrid lên tiếng trước. “Em không cố ý khiến anh lo lắng. Em đã không nhận ra anh lo lắng đến nhường nào cho đến khi Diego kể về trận ẩu đả ở nhà của China. Quai hàm của anh sao rồi? Có vẻ hơi tím.”
“Không sao cả.” - Charlie nói, xoa hàm mình một cách lơ đãng. “Anh thậm chí còn chả nghĩ đến nó. Làm sao em có thể không nhận ra rằng anh sẽ lo lắng cơ chứ? Ý anh là, em đã mất tích gần sáu tuần rồi đấy!”
“Em đâu có mất tích đâu. Em gọi FaceTime với Cassian gần như mỗi ngày và gia đình em biết rằng em ổn. Nhưng em đoán là mẹ em không hề nói gì với anh, đúng không?”
“Không hề! Lần cuối anh nói chuyện qua điện thoại với bà ấy, bà ấy đã nói rằng không liên lạc với em và bà ấy cũng chả quan tâm. Sau đó bà đã dập mạnh điện thoại.” - Charlie tức tối.
“Em cũng đoán vậy.” Astrid cười và lắc đầu nói. “Em ổn, Charlie à. Hơn cả ổn là đằng khác. Em cần một chút thời gian dành cho bản thân mình. Anh biết không, ở đây em mới nhận ra mình chưa từng làm điều đó. Mọi chuyến đi trước đây của em đều có gia đình, hoặc là công việc, tham dự đám cưới, hoặc một nghĩa vụ xã hội nào đó. Em chưa từng đi đâu một mình, chỉ dành cho mình mà thôi.”
“Anh hiểu, anh biết em cần thời gian một mình. Nhưng anh cũng lo lắng rằng tâm trí em sẽ loạn nhịp khi không biết những chuyện đang xảy ra ở nhà.”
“Em đã không muốn biết, Charlie à. Và em cũng không chắc là giờ mình có muốn biết hay không nữa. Đó mới là vấn đề chính. Em muốn đến một nơi mà mình thực sự thoát ly và tách biệt khỏi mọi thứ chỉ để hiểu được những gì đã xảy ra trong chính suy nghĩ của em.”
Charlie nhìn làn nước yên ắng, xanh thẳm dưới ánh mặt trời bắt đầu lên cao. “Sao em có thể tìm ra nơi này cơ chứ?”
“Em có sở hữu một hòn đảo nhỏ ở đây trong nhiều năm rồi. Không phải hòn đảo này, đây là đảo Matinloc, nó thuộc về nhà nước. Nhưng em có một chút mai đất cách đây không xa. Bà cố Matilda Leong đã để nó lại cho em, nhưng bí mật. Anh biết đấy, bà là một người khá kỳ quặc… bà là một người tin vào thuyết âm mưu và bà đã thực sự tin rằng sẽ có một ngày thế giới này sẽ bị chiến tranh nguyên tử xóa sạch. Nên bà đã mua một hòn đảo nhỏ ở Palawan và xây một ngôi nhà. Bà gọi nó là “Thiên đường an toàn cấp thiết,” và bà muốn em sở hữu nơi này để làm nơi tị nạn khi cần đến. Em chưa từng đến thăm nó trước đây, và em không tin được em đã đợi lâu như vậy.”
“Nơi đây đúng là một thiên đàng. Bất kể lúc nào anh cũng hy vọng cô diễn viên Brooke Shields không mặc đồ sẽ ra khỏi mặt nước!”
“Anh mơ đi!”
“Thực ra cảnh trước mắt anh còn đẹp hơn thế rất nhiều.” - Charlie nói, chiêm ngưỡng một vài điểm cơ thể rám nắng tuyệt đẹp của Astrid lộ ra qua áo choàng trắng mỏng như sa. Cứ như đọc được suy nghĩ của anh, Astrid đứng dậy. “Anh đã bao giờ tắm tiên trong đầm nước mặn giấu kín chưa?” - Cô hỏi và cởi bỏ áo choàng vải lanh của mình.
“Ừm, liệu Marco có quay lại ngay không nhỉ?” - Charlie cảnh giác hỏi.
“Marco sẽ không quay lại trong vài giờ đồng hồ nữa.” - Astrid nói và lột cởi bộ đồ bơi hai mảnh màu trắng, lặn mình xuống đầm nước. Charlie nhìn xung quanh theo phản xạ, chắc chắn rằng chỉ có hai người họ ở đó, tụt chiếc quần bơi ra, và lặn xuống theo cô.
Họ lướt trong làn nước trong như pha lê, ngắm nhìn những chú cá sắc màu đang lao mình qua các rạn san hô, cỏ chân ngỗng đang vẫy những ngón tay thư thái của mình thật đồng điệu, những con điệp khổng lồ cắm sâu trên cát mở miệng thật nhanh để hút nước rồi lại đóng vào thật mạnh. Họ cõng nhau nổi giữa đầm nước, ngắm những đám mây lả lướt qua, sau đó Charlie bế Astrid lên, ra khỏi mặt nước, và làm tình với cô trên bãi cát mềm mại lấp lánh, tiếng rên ngập tràn đam mê của họ vang vọng khắp vách đá và họ hòa mình với thiên nhiên, với biển và bầu trời.
Sau cùng, Charlie nằm trên bãi cát êm như gối. Anh bắt đầu ngủ gật dưới ánh mặt trời, bị thôi miên bởi những tán lá răng lược của cây cọ khẽ đung đưa trong làn gió nhẹ. Bỗng nhiên tiếng nói chuyện huyên náo lấp đầy không khí.
“Tiếng gì vậy?” - Charlie lười biếng hỏi.
“Khách du lịch, chắc vậy.” - Astrid trả lời.
“Khách du lịch sao? Cái gì?” - Charlie ngồi bật dậy và thấy một nhóm người mặc áo phông vàng chóe đi vào đầm nước qua chiếc hang. Họ chỉ ngập bán thân vì thủy triều đã hạ xuống.
“Chết tiệt! Quần bơi của anh đâu rồi?” - Charlie bò xung quanh, cố gắng tìm chiếc quần. “Em không báo trước với anh là có thể sẽ có khách du lịch.”
“Đương nhiên là có rồi – đây là một trong những điểm du lịch nổi tiếng nhất Palawan mà!” - Astrid cười khúc khích khi nhìn anh trần truồng chạy quanh bãi biển tìm quần bơi của mình.
“Oy, anh bạn! Anh đang tìm cái này à?” - Một tay lướt ván người Úc hét lên từ phía bên kia đầm nước, giơ cao quần bơi màu xanh và trắng của Charlie.
“Đúng rồi, cảm ơn anh!” - Astrid hét lên trả lời. Cô quay sang Charlie đang trốn đằng sau cây cọ, không ngừng cười. “Ôi, anh ra đi! Không có gì phải xấu hổ cả!”
“Em đã thực sự thay đổi rồi. Anh không chắc rằng Astrid mà anh biết sẽ làm tình theo bản năng trong một đầm nước hay khỏa thân đi lại trên bãi biển trước mắt một đám khác du lịch người Úc hay không nữa.” - Charlie nói khi họ ăn trưa trên hiên của căn biệt thự trắng tuyệt đẹp đậu trên đỉnh đồi thuộc hòn đảo bí mật của cô.
“Anh biết không, nói ra có vẻ sáo rỗng, nhưng tránh xa mọi chuyện giống như một trải nghiệm thay đổi bản thân đối với em vậy. Em nhận ra bao nhiêu nỗi sợ của em không thực sự là do em. Đó là những nỗi sợ của mẹ em, của bố em, của ông bà. Chỉ là vô tình em đã quy chụp chúng là của mình, và em đã để những nỗi sợ đó ảnh hưởng đến mọi quyết định của mình. Vậy là một vài người đã thấy em khỏa thân trên một bãi biển hẻo lánh ở một trong những nơi xa xôi nhất của trái đất. Ai quan tâm cơ chứ? Em tự hào về cơ thể của mình, em chẳng có gì phải giấu cả. Nhưng đương nhiên, sẽ có một giọng nói trong đầu em tự động lên tiếng, ‘Astrid, mặc quần áo vào đi. Điều này thật không đứng đắn. Cô mang họ Leong, và cô sẽ làm ô nhục gia đình mình.’ Và em đã nhận ra là hầu hết những gì em nghe thấy là giọng nói cấm cản của mẹ em.”
“Mẹ em vẫn luôn khiến em gần như phát điên.” - Charlie nói và ăn một miếng guinataang sugpo lớn trên món cơm tỏi của anh. 107*
“Em biết và đó không hoàn toàn là lỗi do bà. Bà đã nói những điều tồi tệ với em nhưng em đã tha thứ cho bà ấy rồi. Bà đã tự làm tổn thương mình – anh nghĩ mà xem, mẹ là người phụ nữ được sinh ra trong thời kỳ Chiến tranh Thế giới hai, giữa những nỗi kinh hoàng không thể tưởng tượng nổi của Singapore. Làm sao để mẹ tránh việc quy chụp những trải nghiệm mẹ đã có với ông bà ngoại của em cơ chứ? Ông ngoại em bị bắt giam bởi quân Nhật và khó khăn lắm mới trốn thoát được đội bắn tỉa, bà ngoại em thì lén lút giúp đỡ tổ chức kháng chiến khi mới chỉ là một người mẹ trẻ và cố gắng để không bị giết.”
Charlie gật đầu. “Toàn bộ tuổi thơ của mẹ anh là ở Trại tập trung Endau ở Malaysia. Gia đình bà đã bị ép tự trồng đồ ăn của mình, và họ suýt chết vì đói. Anh chắc rằng đó là lý do mẹ anh trở thành con người như bây giờ. Bà yêu cầu đầu bếp của bà tiết kiệm tiền bằng cách mua đồ giảm giá, những ổ bánh mỳ đã để ba ngày ở siêu thị, nhưng bà lại chịu chi hàng $30,000 để phẫu thuật thẩm mỹ cho con cá cảnh của mình. Hoàn toàn phi lý trí.”
Astrid nhìn xa xăm về phía cảnh vịnh yên bình dưới hiên nhà. “Những nhà khoa học vẫn nói về việc chúng ta thừa hưởng những vấn đề sức khỏe từ gen của bố mẹ mình, nhưng chúng ta cũng thừa hưởng từ dòng dõi huyết thống của mình toàn bộ sự sợ hãi và nỗi đau – đến hàng thế hệ sau. Em có thể nhận ra mỗi khi mẹ em phản ứng thái quá do nỗi sợ này, nhưng điều quyền lực nhất em nhận ra đó là em không phải chịu trách nhiệm cho những nỗi đau của bà. Em không muốn áp những nỗi sợ ấy vào tâm trí của bản thân để rồi truyền chúng vào con trai mình!”
Charlie nhìn chằm chằm vào Astrid, suy nghĩ thật kỹ từng từ của cô. “Anh đồng ý với mọi thứ em đang nói, nhưng anh vẫn phải hỏi – em là ai vậy? Cứ như thể em đang dùng một ngôn ngữ hoàn toàn mới.”
Astrid nở một nụ cười bí ẩn. “Thú thực là em đã ở đây năm tuần liền nhưng em không hề ở một mình. Khi em rời Singapore, em đã đến Paris trước tiên và gặp bạn em là Grégoire. Cậu ấy đã kể cho em về một người bạn của mình sống ở Palawan. Đó mới là lý do em đến đây. Em không có ý định ở bất cứ đâu quanh châu Á – em đã định lên đường đến Maroc, đến một nơi mà em biết trên những ngọn núi Atlas. Nhưng Grégoire đã khích lệ em gặp bạn của cậu ta.”
“Người này là ai vậy?”
“Tên cô ấy là Simone-Christine de Ayala.”
“Cô ấy có liên hệ gì với Pedro Paulo và Evangeline ở Hong Kong không?”
“Hóa ra họ là họ hàng – đó là một gia đình lớn. Dù sao thì em cũng không chắc nên dùng những từ gì để miêu tả cô ấy. Một vài người gọi cô ấy là nhà tái tạo năng lượng hay là một người chữa lành những vết thương. Đối với em cô ấy đơn giản là một tâm hồn khôn ngoan, và cô ấy có một ngôi nhà tuyệt đẹp trên hòn đảo bên cạnh. Bọn em gặp nhau gần như hàng ngày từ khi em đến đây và có những buổi chuyện trò kỳ diệu. Cô ấy đã hướng em cách trầm tư suy ngẫm và kết quả là một vài đột phá tuyệt vời.”
“Ví dụ?” - Charlie hỏi, bỗng cảm thấy lo lắng rằng có thể Astrid đang bị ảnh hưởng bởi một tay bác sĩ lăng băm nào đó.
“Ừm, kết quả lớn nhất chính là em đã nhận ra rằng mình đã sống cả một cuộc đời cố gắng lường trước những nỗi sợ của cha mẹ - bất chấp mọi giá để trở thành cô con gái hoàn hảo, không bao giờ đưa ra quyết định sai trái, không bao giờ lên tiếng trước truyền thông. Và cuối cùng những cố gắng đó đã dẫn em tới đâu cơ chứ? Bằng cách lẩn trốn phía sau bộ mặt hoàn hảo đó, bằng cách giữ gìn cuộc sống và những mối quan hệ riêng tư giấu kín hết sức, em đã gây ra những hậu quả kinh khủng hơn so với việc nhẽ ra em nên sống cuộc sống theo cách mình muốn ngay từ đầu!”
Charlie gật đầu, nhẹ nhõm đôi chút. “Anh không thể đồng ý hơn. Anh cảm thấy như bấy lâu nay em đã sống trong bóng tối. Em thông minh và tài năng hơn rất nhiều so với những gì người khác nghĩ, và anh luôn nghĩ em có thể làm tốt hơn rất nhiều.”
“Anh có biết rằng nhiều thứ em đã rất muốn thực hiện nhưng đều bị bố mẹ em dập tắt không? Sau khi em tốt nghiệp đại học và nhận được một lời mời làm việc tuyệt vời từ Yves Saint Lauren ở Paris, họ đã bảo em về nhà. Họ cũng không cho phép em tự kinh doanh thời trang – bởi vì việc đó quá tầm thường đối với họ. Sau đó khi em muốn làm việc cho những mục đích rất lỗi mốt như vấn nạn buôn bán người hay mại dâm trẻ em ở Đông Nam Á, họ cũng không chịu nghe em. Việc duy nhất mà Astrid Leong được phép làm là thành viên ban lãnh đạo của một vài viện thẩm định, thậm chí những viện đó cũng phải là những tổ chức siêu bảo mật, không một việc gì cho phép em đứng trước công chúng. Cảm giác như gia đình em đã sống qua những thế hệ sợ hãi trước sự giàu có của chính mình, họ sợ ai đó sẽ buộc tội chúng em vì giàu có, sợ bị coi là tầm thường hay phô trương màu mè. Đối với em, chính sự giàu có đã tạo điều kiện và cơ sở để đem những điều tốt đẹp đến thế giới này, chứ không phải trốn tránh khỏi nó!”
Charlie hào hứng vỗ tay. “Vậy hãy quay trở lại, Astrid. Hãy quay lại với anh và chúng ta có thể cùng nhau làm những điều này. Anh biết rằng em đã có những suy nghĩ rất khác khi viết cho anh bức thư đó, vậy nên anh sẽ coi như nó không tồn tại. Anh muốn chúng ta trở về bên nhau. Anh muốn em trở thành vợ anh, sống cuộc sống của em và trở thành người phụ nữ mà em muốn.”
Astrid nhìn đi một lúc, nhìn căn biệt thự trắng xinh đẹp đang tỏa ánh hào quang dưới mặt trời. “Mọi chuyện không đơn giản như vậy… Em không chắc liệu mình đã sẵn sàng quay trở lại chưa nữa. Em nghĩ em cần hồi phục bản thân một khoảng thời gian nữa trước khi em dám đối mắt với thế giới mà em đã bỏ lại phía sau.”
“Astrid à, thế giới đó đã thay đổi rất nhiều. Anh có thể kể cho em những chuyện đã xảy ra được không? Anh nghĩ chúng sẽ giúp em.” - Charlie nài nỉ.
Astrid lấy một hơi thật sâu. “Được rồi, hãy kể cho em những chuyện anh muốn kể.”
“Ừm trước tiên, Isabel đã tỉnh lại, và có vẻ như cô ấy đang bắt đầu hồi phục rất tốt. Cô ấy đã phải mất một chút ký ức, và cô ấy không biết chuyện gì đã xảy ra tối hôm đó, nhưng cô ấy sẽ ổn thôi.”
“Tạ ơn Chúa.” - Astrid thì thầm, nhắm mắt lại.
“Một việc quan trọng khác em cần biết đó là Michael đã ký giấy tờ ly hôn và không tranh giành gì cả.”
“Sao cơ?” - Astrid ngồi thẳng lên ghế, sốc hoàn toàn. “Chuyện đó đã xảy ra thế nào cơ chứ?”
“Ừm, đó là một câu chuyện khá rắc rối đấy, nhưng chúng ta hãy bắt đầu với đoạn video bị rò rỉ. Hóa ra người có đoạn phim đó trước là Isabel chứ không phải Michael. Cô ấy đã theo dõi chúng ta suốt bấy lâu nay. Cánh săn ảnh theo sát chúng ta ở Ấn Độ, đoạn phim quay chúng ta trong phòng ngủ của anh, tất cả đều là do cô ấy.”
Astrid lắc đầu không tin những gì mình vừa nghe thấy. “Cô ấy đã làm tất cả những điều đó bằng cách nào?”
Charlie mỉm cười. “Em sẽ không bao giờ tin được đâu. Em biết con hươu cao cổ nhồi bồng cũ kĩ của Delphine không?”
“Có! Có phải Delphine không thể ngủ nếu thiếu món đồ chơi đó không?”
“Đó là một món quà của Isabel, và hóa ra là có một chiếc máy quay phim và nghe lén được giấu rất tinh vi bên trong.”
“Ôi Chúa ơi…”
“Delphine luôn mang con thú nhồi bông chết tiệt đó giữa cả hai ngôi nhà, nên Isabel biết mọi bước đi của anh. Và cô ấy đã quay được đoạn phim chúng ta một cách vô tình, bởi vì Delphine đã ngủ ở phòng anh vào đêm hôm trước khi em đến và con bé đã để lại chú hươu cao cổ trên chiếc rương dưới chân giường của anh.”
“Bảo sao đoạn phim đó được quay từ một góc kỳ quặc như vậy!” Astrid nói, hơi cười. “Nhưng làm thế quái nào mà cô ấy cài được chiếc máy ghi hình tinh vi này cơ chứ?”
“Michael đã giúp cô ấy. Họ đã bắt tay nhau ngay từ đầu. Chuyện đó đã lộ ra sau khi Isabel cố gắng tự tử, cảnh sát đã vào cuộc và điều tra nguồn của đoạn video trên điện thoại của cô ấy.”
Astrid buồn rầu lắc đầu. “Vậy là họ đã vào hùa với nhau… hai người vợ cũ chồng cũ cay đắng.”
“Đúng vậy. Nhưng sự thông đồng của họ lại là một điều may trong chuyện này. Anh đã bay đến Singapore một vài tuần trước và có một cuộc trò chuyện dài và êm đẹp với Michael. Anh đã nói rằng anh ta có thể rút đơn kiện, ký giấy tờ ly hôn, và hưởng thụ cuộc sống của mình như một tỷ phú đơn thân, hoặc anh ta có thể làm như sau: Trước tiên, anh ta sẽ đi tù vì đã giúp đỡ và tiếp tay cho Isabel trong việc theo dõi bất hợp pháp này. Thứ hai, anh ta sẽ phải đi tù vì tội tống tiền bởi anh ta đã ngu ngốc gửi em đoạn video cùng dòng tin nhắn yêu cầu năm tỷ đô la. Và thứ ba là anh ta sẽ đi tù vì liên quan đến việc ác tâm làm rò rỉ đoạn phim. Cho đến khi các phiên tòa Singapore xử kiện xong tất cả những lời cáo buộc đó, anh ta sẽ phải dành cuộc đời còn lại của mình sống trong Nhà tù Changi, hoặc tệ hơn, anh ta có thể bị dẫn độ đến Hong Kong và chuyển đến nhà tù ở phía Đông bắc Trung Quốc, gần biên giới với Nga, nơi mà những anh chàng lãng tử điển trai như anh ta thường có kết cục khá đau đớn.”
Astrid tựa lưng vào ghế, suy ngẫm những chuyên vừa nghe.
Charlie nở nụ cười thật tươi. “Michael đã hứa sẽ không gây thêm bất cứ rắc rối nào cho em hay Cassian nữa. Không bao giờ. Vậy nên giây phút em viết tên lên những tờ giấy ly hôn đó, em sẽ trở thành người phụ nữ tự do.”
“Một người phụ nữ tự do.” - Astrid nhẹ nhàng nhắc lại những từ ấy cho chính mình. “Charlie à, em yêu anh, và em thực sự rất biết ơn vì những gì anh đã làm cho em trong một vài tuần qua. Nếu thực lòng với bản thân mình – với con người mới của em – và nếu hoàn toàn thật lòng với anh, em không chắc rằng mình thực sự muốn kết hôn lại ngay bây giờ. Em không chắc rằng em đã sẵn sàng quay trở lại Singapore chưa nữa. Em đã khám phá hòn đảo này một chút, làm quen với những người dân địa phương, và em thực sự cảm thấy kết nối với nơi đây. Em nghĩ mình có thể làm khá nhiều việc để giúp đỡ người dân bản xứ. Em thực sự cần thêm thời gian, và xem xét lại những điều dành cho Cassian. Em đã thấy những đứa trẻ trên hòn đảo này hạnh phúc đến nhường nào… cuộc sống của chúng hòa mình với thiên nhiên, cuộc sống tự do và đầy phiêu lưu. Chúng chạy dọc những mũi thuyền nhỏ hẹp như những thủy thủ, chúng trèo lên cây như diễn viên nhào lộn và hái những quả dừa được nước. Chúng cười và cười lớn. Cuộc sống đó gợi nhớ cho em về tuổi thơ ở Tyersall Park. Cả cuộc sống của Cassian hiện này chỉ xoay quanh bài tập về nhà và những kỳ thi, những bài học tiếng Trung, học tennis, những cuộc thi đàn piano, và khi không làm những thứ đó thì nó chỉ dính mắt vào máy tính chơi những trò chơi bạo lực trên đó. Em không nhớ nổi lần cuối nhìn thấy thằng bé cười là khi nào nữa. Nếu em sống cuộc sống mới tự do thực sự, em muốn thằng bé cũng được tự do như vậy.
Charlie nhìn sâu vào mắt Astrid. “Nghe này, anh muốn em có cuộc sống đúng như cuộc sống em đã mong ước, dành cho em và dành cho Cassian. Anh chỉ muốn hỏi một câu: Cuộc sống mới này, liệu có chỗ dành cho anh không?”
Astrid nhìn Charlie, không chắc mình nên nói gì lúc này.