32 - Hội Nhập
Làn sóng đỏ tràn lên như nước lũ, người người tìm đường tỵ nạn, có ai biết mà đề phòng, không kịp chuển bị từ vật chất đến tư tưởng, bàng hoàng khi đến được nước tự do, lậi dồn dập, bỡ ngỡ từ phong tục, ăn mặc, tiếng nói, nhất nhất đều khác biệt, trừ một thiểu số trước kia đã đi ngoại quốc, hay có vốn ngoại ngữ sẵn để hội nhập, còn số đông phải bắt đầu học lại tất cả, như khi còn nhỏ, thật cực cho những ông bà lớn tuổi.
Người ít tuổi vừa đi học vừa đi làm cũng dễ dàng hơn, nhưng các em nhỏ lại rất hay, vì suốt ngày học ở nhà trường các em tiến rất mau về ngôn ngữ, học hành nhiều em thành công đem vinh dự cho cộng đồng cho dòng giống, cha mẹ được rạng rỡ nở mày nở mặt với các em, thỏa lòng mong ước bõ công tần tiện khó nhọc lao động để có phương tiện cho các con ăn học.
Mỗi nước có phong hóa, có thói tục riêng, cũng có lắm điều hay nhiều điều dở, nếu thận trọng hơn ta thu lấy điều hay của người, tránh bỏ điều dở, vun đắp văn hóa cho cộng đồng mưu ích gia đình. Có gia đình thiếu thận trọng trong việc giáo dục con cái, nuông chiều quá đáng, trong nhà luôn luôn có tiếng đàn, tiếng kèn, tiếng các cô cậu hát inh ỏi, kẻ ra vào nhộn nhịp như có party ở trong nhà. Hàng chục cô cậu vừa Việt vừa Mỹ phục sức chẳng ra kiểu cách nào, nghệ thuật nào, miệng ngậm thuốc lá, mặt mày trâng tráo, nói cười tục tằn.
Bà mẹ ở đâu về vừa bước vào nhà đã ngửi thấy khói thuốc mờ mờ như sương, tiếng bà mẹ tru tréo “khổ lắm, nhức đầu lắm, có để yên cho mẹ nằm nghỉ một lúc không, nhà cửa bề bộn, khổ ơi là khổ.” Tiếng cô con gái hỏi mẹ “nhà chả có gì ăn, mẹ cho tiền, chúng con đi ăn hamburger.” Quăng ít tiền cho con, bà mẹ rút vào khép chặt cửa phòng ngủ. Các nhà hàng xóm thường than phiền “Ở cạnh nhà thiếu trật tự này nhiều lúc đến phát điên lên được, nếu các con tôi mỗi lớn một ngày cũng không dám ở đây, sợ bị ảnh hưởng xấu.”
Một ngày nọ từ 9 tới 10 đứa vừa trai vừa gái, chúng hút xì ke đang mơ màng ôm nhau thì ông bố về, thế là một màn ầm ĩ quát tháo, một thằng Mỹ nhóc có súng, nó rút ra dọa ông ta; vốn là cựu sỹ quan, ông đã lanh lẹ tước được súng của nó không khó khăn gì, và báo cảnh sát đưa hết về bót, tới đây mới lòi ra là một băng đảng du đãng, nghiện ma túy, trong số có con ông chủ nhà, còn vị thành niên, ông đã nhận cậu con về để răn dậy.
Hai cha con về tới nhà cũng vừa gặp bà mẹ từ một nơi ăn chơi cờ bạc trở về, thế là một cuộc khẩu chiến bắt đầu bùng nổ, tiếng xô đẩy bàn ghế, tiếng vỡ loảng xoảng của đồ xứ. Bà thì mếu máo:
“Các con tôi nuôi ăn mặc đầy đủ, đi học đàng hoàng, làm sao tôi theo chúng từng bước, mà nay đến nỗi, con gái chửa hoang bỏ nhà ra đi, con trai du đãng nghiện ngập. Ông đổ lỗi tại tôi không dậy dỗ con cái chỉ biết đi cờ bạc tối ngày, còn ông thì sao? Ít khi có mặt ở nhà, nay đi họp chỗ này mai đi họp chỗ khác có được tích sự gì, còn tôi ở nhà buồn cũng phải tìm chỗ giải trí.”
Ông thì mặt đỏ gay, sự thất vọng đau khổ đến tột cùng. Tưởng có vợ ở nhà chăm lo nuôi dậy con cái, còn mình phải lo làm chính trị giải phóng đất nước. Hoạt cảnh trên đây đã thường xẩy ra. Chúng tôi nhớ lại trước đây ít năm vụ một cô gái 16 tuổi có nhan sắc đang học trường kiểu mẫu, em này đi từ 75, tiếng Việt không còn hiểu và nhớ rất ít, chỉ vì cha mẹ không tìm hiểu đáp ứng với tuổi đang đổi thay, trái ý điều gì luôn chửi là “đồ đĩ”, em tra tự vị hiểu câu mắng của bố mẹ, phản ứng lại “Tại sao bố lại bảo con là ‘đồ đĩ‘ ”, bị bố đánh một trận phải bỏ nhà ra đi.
Một cậu con trai 18 tuổi đã uất hận thốt lên với thẩm vấn viên trước khi bước vào nhà giam “Hãy cho tôi lên ghế điện, cái chết của tôi sẽ cảnh tỉnh một số người, nhất là cha mẹ tôi”.
Thật mỉa mai, thật cay đắng. Kiếp ly hương đã đau lòng rồi nay mai lại mất cả tiếng nói cùng phong tục thì thật không gì đau lòng hơn. Nhiều bà phàn nàn không đi làm lấy tiền đâu mua thêm xe để đi làm, đi chợ, đi đây đi đó, có tiền để gởi về nhà giúp đỡ cha mẹ, anh em, họ hàng. Mà đi làm con cái bỏ bê, đứa nhỏ phải đưa đi gửi họ hàng, về mỗi ngày thấy con một gầy mặt mũi ủ rủ Đứa lớn đi học buổi đi buổi không, nó hay cúp cua theo bạn đi đá bóng, đi rong chơi, không ai kiểm soát, sinh ra nói dối nói bậy dần, lớn lên vào băng vào đảng xì ke ma túy tai hại cho gia đình cho xã hội.
Nếu người chồng đi làm đủ nuôi vợ nuôi con thì người vợ nên ở nhà chăm nuôi dậy dỗ con cái, cơm nước quần áo săn sóc cho chồng cũng đủ mệt, công việc người đàn bà ở nhà cũng khó nhọc không kém gì người đàn ông đi làm ngày 8 tiếng. Các bà nên cân nhắc kỹ, bỏ cái lợi đi làm, giữ được hạnh phúc cho chồng cho con, khi trưởng thành bây giờ các bà đi làm kiếm thêm cũng không muộn.
Ước mong có nhiều ông chồng trẻ nghĩ đến thiên chức làm cha, những bà vợ trẻ ý thức bổn phận làm mẹ, hãy đầu tư vào các con, khuyến khích dậy dỗ các con khi còn nhỏ và sau này ngẩng mặt lên không thẹn với Trời, nhìn quanh không hổ với mọi người.