← Quay lại trang sách

33 - Đi Tìm Ảo Ánh

Gió nhẹ thổi như lướt trên mái tóc bồng bềnh của Hoàng, chàng giơ tay hắt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, ngẩng mặt nhìn lên bầu trời xanh trong, đàn chim bay lượn trên không trung tỏa ra hình cánh cung. Không khí êm dịu, trong lòng bùi ngùi nhớ lại cả một quãng đời niên thiếu. Khi còn nhỏ đã biết dắt trâu ra đồng cho ăn cỏ, xuống bờ kinh uống nước. Năm lên 7 tuổi, chàng nhớ ngày đó đang cỡi trâu trên bờ sông Cửu Long, thì thình lình súng nổ vang trời. Mấy chiếc tầu sắt trên giòng sông lập tức phản pháo lại những ổ mai phục. Con trâu quá khiếp sợ lồng lên chạy nhanh, hất chàng nằm bên đường. Hoàng lồm cồm bò dậy, chạy đi tìm trâu giờ lâu không thấy, phải trở về nhà cho bố mẹ biết trâu chạy đi mất.

Than ôi! Cảnh tượng khủng khiếp, xóm làng đang bốc cháy như lò lửa. Hoàng sợ hãi kêu khóc gọi bố mẹ khản cả cổ, nhưng cha mẹ chàng đã chết hết. Nhà cửa cháy rụi khét lẹt. Tiếng người kêu khóc thảm thương. Chàng cũng khóc lóc kêu gào bố mẹ đến mệt mỏi quá lịm đi. Một lúc sau chàng lờ mờ nhận ra có người lay gọi, an ủi và đưa đi. Đó là ông Hai về thăm quê nhà mấy hôm nay, nhận ra chàng có họ xa, thấy tình cảnh Hoàng đáng thương và mồ côi nên đưa về Sài Gòn nuôi. Ông bà Hai cũng cho chàng đi học. Ngoài giờ học, Hoàng phải làm thêm việc vặt hợp với tuổi chàng.

Có nơi nương tựa ăn học, có bạn bè ở nhà trường, nhưng Hoàng ít khi vui, mỗi khi nhớ lại hình ảnh bố mẹ chết thảm. Hoàng lại khóc một mình. Thấy các bạn có bố mẹ, anh chị người nhà đến đón bạn tại cổng trường, lòng chàng man mác nhớ bố mẹ, tủi thân phận mồ côi, Hoàng thèm thuồng ước ao có được bàn tay dịu hiền của mẹ. Ôi! Bàn tay mẹ khi đưa cho chàng củ khoai, miếng sắn, bàn tay bố cứng hơn với ánh mắt trìu mến khi trao cho chàng dây thừng dắt trâu, đội lên đầu chàng chiếc nón lá, trước khi dắt trâu đi ra đồng ăn cỏ. Những kỷ niệm thời thơ ấu chợt đến, chợt đi khi đang làm công việc gì lơ đãng, bỏ lửng, bị những người giúp việc trong nhà mắng mỏ, hạng con nhà không người dậy, làm chàng càng tủi nhục.

Sẵn tính chịu khó, thông minh, lấy xong bằng tú tài chàng thi đậu vào Không Quân.

Những ngày nghỉ chàng cùng các bạn đi bát phố, với bông hoa mai trên cầu vai, cả bọn hãnh diện đi tìm bóng hồng, phần đông các bạn có bồ đợi sẵn, thấy chàng lẻ loi các bạn đã giới thiệu cho mấy cô. Đi giung giăng giung giẻ mãi cũng chán, thâm tâm cũng muốn có mái gia đình, có vợ đẹp, con khôn như ai.

Ông bà Hai nhận thấy Hoàng có nhu cầu của đàn ông, đủ điều kiện, khuyên nên lập gia đình.

Bà Hai tới thăm bà bạn đau nặng, Hạnh con gái bà bạn đã tiếp đón bà, ăn nói lễ phép, mau mắn, có duyên rất vừa ý. Bà bạn tỏ ý biết mình đau nặng muốn cho Hạnh yên bề gia thất mới yên lòng khi nhắm mắt. Riêng Hạnh cũng biết mình đẹp, nhiều chàng trai đang theo đuổi, chiều chuộng, mời đi ăn, đưa đi chơi nhưng trong đám chưa ai có sự nghiệp chắc chắn, hay chính thức cầu hôn.

Ông bà Hai hội ý đưa Hoàng đến thăm bà bạn giới thiệu Hoàng với Hạnh. Trong thời gian tìm hiểu Hoàng nhận thấy Hạnh đẹp, thông minh, duyên dáng. Hạnh nhận ra Hoàng thành thực, đứng đắn đàng hoàng lại kèm theo hai bông mai trên cầu vai.

Đám cưới Hoàng – Hạnh đã được tổ chức trong vòng thân mật nhưng không kém phần trang trọng, dưới sự bảo trợ của ông bà Hai với danh nghĩa cha mẹ đỡ đầu.

Qua tuần trăng mật, họ vẫn sống với nhau rất hạnh phúc. Những lúc trước khi đi bay, nàng săn sóc ân cần, lo âu, luôn cầu xin ơn trên cho chàng đi làm phận sự người trai thời loạn được trở về bằng an. Hết phi vụ trở về nàng đã chờ sẵn ở cửa, reo vui, hỏi han, mừng rỡ chàng trở về an toàn.

Ngày đại nạn 30-4-75, cũng như hầu hết mọi người, chàng vội vã đưa Hạnh và bé Mai mới sanh được 10 ngày lên trên chuyến tầu chót.

Được người bảo trợ ra ngoài trại, hứa nuôi cả gia đình và tìm công việc làm, vợ chồng Hoàng. Hạnh hoan hỉ ưng thuận. Tới nhà hôm trước hôm sau, bà bảo trợ giao cho Hạnh coi hai trẻ nhỏ, con chủ nhà, làm bếp, giặt ủi, lau nhà v.v…

Hoàng phải theo ông chủ tới trại nuôi bò phụ giúp những công việc nặng như cắt cỏ, khuân vác v.v…Thương Hạnh vất vả, Hoàng dậy sớm, ngủ muộn làm thay cho Hạnh, an ủi vợ ẩn nhẫn ít lâu chờ tìm được chỗ ở, kiếm việc làm, sẽ dọn đi nơi khác.

Nước mắt nhà tan, lưu lạc quê người, ngôn ngữ, phong tục, tập quán, đều khác lạ, không người chỉ dẫn, sẽ sống ra sao, gặp có người nhận đưa cả gia đình về nuôi có chỗ ăn ở, có công việc làm cũng như mọi người ở trại kỳ vọng đặt cả tương lai vào người bảo trợ, nhiều người may mắn gặp người bảo trợ giúp đỡ tận tình, một số bà con mình gặp phải những ông bà có óc thực dân, đã lợi dụng, biến dân di tản thành nô lệ; nhưng chẳng bao lâu, với dòng máu bất khuất, người mình cũng liên lạc được với nhau, tìm cách thoát vòng cương tỏa.

Nhờ được người quen giới thiệu chỉ dẫn, Hoàng ban ngày đi làm tối về đi học, rất tiện căn chung cư vợ chồng Hoàng Hạnh ở, người ta mở lớp dạy cho những người mới tới mà ban ngày học viên còn phải đi làm bên cạnh có phòng ký nhì, tiện cho Hạnh gởi con cũng học luôn.

Hoàng rất chăm chỉ học rất mau tiến, đi làm thăng tiến nhanh lành nghề, chàng mua nhà đủ tiện nghi, sắm đồ, trang hoàng nhà cửa nghệ thuật, mua dương cầm, mướn người về nhà dạy Hạnh học. Trong tâm lúc nào cũng mong muốn làm vừa lòng Hạnh, hình ảnh một người vợ đẹp, để khoe với bạn, nhưng dịu hiền, để chàng bảo cái gì là im lặng nghe theo cái đó, biết nấu ăn ngon, biết tiết kiệm, tiêu càng ít càng tốt, và biết dạy con cái có ngăn nắp trật tự, muốn bé Mai thích gì được chiều theo cái đó. Hoàng muốn Hạnh như nằm gọn trong tay chàng, nhưng lại biết an ủi chàng để chàng thủ thỉ và nũng nịu, như nũng nịu bên người mẹ thương con.

Hoàng làm đủ mọi việc, cuối tuần còn tự động đi làm thêm, trong tâm trí, có căn nhà với nhiều trang trí lộng lẫy, người vợ đẹp với đứa con ngoan chờ chàng. Chàng đinh ninh làm như vậy là yêu vợ và yêu con.

Hạnh biết mình đẹp, “gái một con trông mòn con mắt”, thông minh, được nhiều người tâng bốc, chiều chuộng, tạo cho nàng những hình ảnh dễ dàng về cuộc đời, trong thực tế không dễ như nàng tưởng. Trong một dịp người quen mời vợ chồng nàng đi dự dạ vũ, Khanh, Mạnh, Sử. Anh nào cũng ăn nói lưu loát, tán tỉnh ngọt như mía lùi. Hạnh mang theo hình ảnh đó trong lòng. Nghĩ rằng ai mà làm chồng mình thì phải chiều mình như vậy, chứ không phải mình chiều theo ý chồng.

Hoàng đã không đáp ứng khuôn mẫu người chồng mà Hạnh mơ mộng. Thực tế và tưởng tượng cách nhau xa quá. Càng nghĩ mình đẹp càng dễ tự kiêu, làm cao, đưa dần đến khinh dễ chồng, muốn điều khiển chồng, chứ không muốn chồng điều khiển mình.

Vào một buổi chiều đi làm về, vẻ mặt bơ phờ, mệt nhọc, Hạnh dọn cơm sẵn, Hoàng vào ghế ngồi ăn một mình còn Hạnh bón cơm cho bé Mai, Hoàng không còn nhẫn nhịn giọng hằn học

“ Đi làm suốt ngày mệt nhọc, về nhà như có đám ma.”

Quay phắt về phía chồng, Hạnh nói như quát:

“Khỏi phải rủa. Biết nông nỗi này hồi trước…”

Quăng bát cơm xuống sàn nhà, Hoàng xô ghế đứng dậy:

“Khỏi nói, cô cứ việc tự do đi với thằng bồ cũ của cô.”

“Khỏi cần thách thức. Mong thoát được cái của nợ này”

Ra khỏi nhà, Hạnh đi tìm Khanh, rồi Sử, tới Mạnh, như nàng thầm mong ước, người nào cũng săn đón, chiều chuộng, tâng bốc không ngoài mục đích dẫn dắt nàng tới chỗ sa ngã. Sẵn óc thông minh, Hạnh hiểu cuộc đời thực tế không dễ như nàng tưởng, có nhiều cạm bẫy dẫn dụ người vào vòng tội lỗi. Câu “nhân vô thập toàn”, nghĩ đến chồng, may mắn cho nàng mới gặp được người chồng thực tế, chân thành, ngay thẳng mà nàng lại quay lưng lại, dựa vào sắc đẹp để đi tìm một ảo ảnh.

Suy nghĩ kỹ, Hoàng nhận thức Hạnh là con chim đẹp nhốt trong lòng son, chăm nom, đầy đủ thức ăn, nó vẫn muốn ra ngoài bay cho thoải mái.

Thấy Hạnh bỏ nhà đi chàng phẫn hận không kiềm chế, uống luôn mấy lọ thuốc ngủ định kết liễu cuộc đời.

Nghe tin gia đình Hoàng đổ vỡ, một cú điện thoại đưa tin Hoàng tự tử, Hạnh bỏ nhà ra đi. Hai ông bà Hai nhìn nhau lắc đầu vội vã tới, Hoàng đã được người lối xóm đưa vào nhà thương, đã có phần tỉnh táo. Đồng thời họ cho người tìm Hạnh tới để ông bà tìm hiểu tại sao gia đình mau đổ vỡ. Ông bà Hai tự cho mình có trách nhiệm bảo tồn gia đình nhỏ bé này, và rất thương Hoàng có quá khứ bất hạnh.

Khi đã được Hoàng và Hạnh thay nhau trình bày với ông bà Hai về những ý nghĩ riêng tư cũng như cách đối xử của cả hai bên, Hoàng cho rằng mình chỉ cần làm ra nhiều tiền có đủ tiện nghi để cho vợ con hưởng là yêu vợ yêu con. Trong khi Hạnh nghĩ mình có sắc đẹp, anh chồng cù lần này không biết hưởng thụ, không biết chiều chuộng, đưa mình đi chơi, đi nhảy, giao thiệp với mọi người, đi du lịch, khoác tay nhau đi dạo phố, biết hãnh diện về sắc đẹp của mình. Ôg Hai kết luận – Người nào cũng chỉ nghĩ đến mình, làm việc gì cũng chỉ để thỏa mãn cho mình chứ đâu có phải vì tình yêu. Nhưng nếu đã nhận biết đó là ảo ảnh thì phải thay đổi để giữ vững hạnh phúc gia đình.