← Quay lại trang sách

35 - Sự Công Bằng Trong Tình Thương Yêu Con Cái

Hiển đang xếp ít đồ vào thùng chàng vừa mới mua ở chợ Việt Nam về, tay cầm bức thư dò đọc xem còn thiếu những gì chưa mua đủ như trong thư đã viết, vừa đọc vừa thương cảm, hình dung bố mẹ ốm yếu, già nua, xót xa những đứa con nhỏ lam lũ lao động, uất hận ở phương trời xa lạ thui thủi một thân. Nhớ lại hồi niên thiếu chàng đã sống những ngày dài lang thang nơi đầu đường xó chợ chỉ vì tình bướng bỉnh. Bị chê bai, đòn vọt, hắt hủi, thiếu tình thương của cha mẹ chỉ vì tính bướng bỉnh nghịch ngợm nhất trong bầy anh em.

Bà cụ Nhân thường ngồi trông cửa hàng vào buổi sáng, vào buổi sớm mai ít người tới mua, người nào đến mua hàng đầu tiên bao giờ cũng được bà cụ niềm nở tiếp đón vui vẻ hỏi han, vả lại chưa đông khách nói chuyện lâu được, hơn nữa bà khách hôm nay lại là khách quen. Trông bà khách có vẻ mặt cau có buồn chi lạ.

Nghe hỏi, bà khách như được người chia sẻ nỗi buồn bực, bà phàn nàn, hôm nay ông Nhàn, chồng bà, nhất định làm giấy đăng báo từ con, thằng con trai thứ mới 13 tuổi cứ trốn học hoài, nó là đứa mất nết, đánh chửi mấy cũng vậy, thỉnh thoảng lại bỏ nhà đi vài ngày với những đứa bạn mất dạy, nó đi du đãng phá phách nhà người ta đã vậy, vắng người ở nhà nó cậy tủ, bẻ khóa hòm lấy cắp tiền cả đồ đạc đáng giá, chả còn cách nào dậy bảo được, nó thành du đãng rồi, bố nó nhất quyết làm giấy đăng báo từ con để phòng tránh liên lụy sau này.

Để bà Nhất nói một lúc cho vơi nỗi sầu khổ, bà cụ Nhân mới thong thả mời bà Nhất uống nước rồi nói:

“Tôi muốn bà cho tôi biết các cháu không giống nhau về tính nết, có cháu ngoan, cháu bướng bỉnh, ít vâng lời như cháu Hiển đây, nhưng bà có yêu các cháu bằng nhau không? Quần áo may mới có may cho tất cả không? Khi đi chợ về có quà bà có chia đều cho các cháu không? Khi cháu bỏ học nghịch ngợm lầm lỗi bà có nhỏ nhẹ khuyên bảo hay chỉ chửi bới đánh mắng luôn?”

Bà Nhất đã nhận không công bằng khi có quà bánh, hay may quần áo mới cũng vì thấy Hiển bướng bỉnh khó bảo nên cả nhà đều ghét. Thâm tâm thì vẫn còn thương, dù sao nó cũng là con đẻ rứt ruột ra.

-Bây giờ xin bà nghe tôi, muốn cứu vãn con bà trở nên một người con ngoan, ngày hôm nay bà trở về tìm cháu, đưa cháu vào trong buồng kín, bà tỏ vẻ rất thương tâm chảy nước mắt, ôm lấy cháu vuốt ve nói với cháu rằng: “Mẹ rất thương con, chỉ vì con bỏ học đi lêu lổng với chúng bạn phá làng phá xóm người ta chê trách để cho bố mẹ xấu hổ vì con, bố quá giận định làm giấy đăng báo từ con đấy, vậy con hãy nghĩ lại thương bố mẹ, từ mai con đi học như thường, mẹ nói với bố vì bố mẹ vẫn thương con. Bà vuốt ve cháu, có sẵn bánh cho cháu ăn, rồi dẫn cháu đi phố may áo mới cho cháu và từ nay ông bà nên công bằng đối xử tất cả các cháu bằng nhau, vui vẻ cả nhà như không có chuyện gì xẩy ra tự hồi trước, nếu thấy cháu làm lỗi điều gì cứ nhỏ nhẹ khuyên bảo.

Ít hôm sau bà Nhất tới mua hàng vui vẻ cám ơn bà cụ Nhân vì đã làm theo như cụ chỉ dẫn, cháu đã trở lại ngoan ngoãn đi học.

-Chắc bây giờ ông bà đã nhận ra con bà không đến nỗi hư hỏng. Chỉ vì tình bướng bỉnh không hiền lành như những người con khác, nên chỉ ông bà đem tình thương đối xử không đồng đều, như khi bà chia bánh cho những anh em mà cháu này bà không chia cho, vẫn biết vì một lỗi nào đó, nhưng cháu thèm ăn bánh lại không được chia, sẽ tức tối mới phải ăn vụng hay ăn cắp tiền để mua bánh ăn.

Hay lúc ông bà mua đồ chơi cho các con khác mà cháu này không có tự nhiên tức tối bỏ học đi chơi với bạn cùng tâm trạng thiếu đồ ăn đồ chơi sẽ rủ nhau đi ăn cắp hay chọc phá người khác đi đến chỗ sa đọa mà nạn nhân đã chịu bất công từ trong gia đình. Khi bố mẹ thấy con hư hỏng nên tìm nguyên nhân sự thiếu sót dậy dỗ của mình, tiên trách kỷ, hậu trách con. Rồi bà xem, cháu sau này sẽ là người giúp đỡ ông bà nhiều. Con phụ rẫy là con nên thân đấy. Đừng bất công với đứa con có thân hình xấu xí, là cha mẹ hãy nâng đỡ yên ủi con, đừng để chúng có mặc cảm kém người chúng dễ sinh bất đắc chí đi đến chỗ bất cần đời.

Sau 30-4, lũ quỷ đỏ tràn tới, người người đôn đáo tìm đường di tản bằng đường thủy. Hiển đã được người ta ân cần mời đi, vì anh lành nghề thợ máy cùng vì lúc thiếu thời lêu lỏng chơi bời khi trở lại trường học không kịp theo được bạn bè anh đành quay ra học nghề thợ máy. Tới nước tự do này sẵn căn bản nghề nghiệp “nhất nghệ tinh nhất thân vinh”. Hiển đã có một sản nghiệp đáng kể, anh luôn hướng lòng về gia đình, về tổ quốc. Viên đá để lăn lóc đã thành một viên đá quý.

Cũng nhân câu chuyện trên chúng tôi cùng bạn bè đến dự buổi linh thao do một bậc đáng kính thuyết trình về để tài giáo dục con cái, mà chúng tôi đã nhớ đại khái mấy điểm như sau:

Khuyến khích con học bằng cách thưởng tiền hay quà tùy ý, mỗi chiều đi học về nên xem bài vở hay cho ít đi, em nào kém thông minh hãy an ủi khuyến khích chăm học sẽ giỏi còn hơn người thông minh mà lười biếng. Em gái có lỗi ta đừng la lối, hãy gọi vào phòng kín cắt nghĩa cho em hiểu con không nên nói hay làm như vậy sẽ làm buồn lòng cha mẹ, ông bà nội, ngoại các bậc tôn trưởng, các bạn của bố mẹ v.v….

Con trai có lỗi ông bố nên bới thời giờ dẫn con đi chơi, vào công viên, bảo tàng viện hay đưa đi ăn rồi hỏi han cắt nghĩa điều lầm lỗi của con, như thế không chạm tự ái của con, tránh cho anh chị em của chúng đem lòng khi dễ hay bắt chước điều không hay. Có em nào bị tật hay thân hình không đẹp bình thường đứng bao giờ chê.

Như người lùn thì yên ủi “Ô! Không sao con mẹ lùn một tý nhưng chăm chỉ học sau này sẽ thành tướng giỏi được nhiều người kính nể, bố mẹ được nhờ.” Hay “con gái của bố đẹp lắm chứ, lùn thiếu gì người lùn, nết na, dịu dàng, người ta càng quý mến con ạ, da đen một tý trông con có duyên lắm, mặt con hơi lớn chẳng sao trông càng phúc hậu.”

Đừng bao giờ chê con lùn, người gì chỉ vào thước mốt, da đen như hòn than bóc nõn, như cột nhà cháy, mặt như mặt mẹt, nếu những bà mẹ thiếu ý thức đã chê chính con mình sinh ra và tai hại cho con em mình sẽ mang mặc cảm suốt đời lúc nào cũng nghĩ đến những điểm thiếu sót chỉ muốn xa lánh mọi người.

Cũng đừng để các em trong nhà có tư tưởng bị áp bức bị gò bó trong khuôn khổ lể giáo cổ hủ lổi thời. Áo mặc không qua khỏi đầu, giấy rách phải giữ lấy lề, con cái cần phải sống trong khuôn khổ, đi đâu phải xin phép, được phép mới được đi, ăn ngủ phải có giờ, gọi dạ bảo vâng. Điều đó là quan niệm của bậc phụ huynh.

Nhưng nếu áp dụng không tế nhị, bạ đâu mắng đó, những cái không đáng lại nói gắt gao, chẳng hạn nó cười thì bảo toe toét, không cười thì bảo lầm lì, đi nhanh thì bảo đi như ăn cướp, đi chậm thì bảo lẳng lơ. Con cái có cử chỉ hành động, lời nói nghịch lý cãi lại là vô lễ, là bất hiếu. Cá không ăn muối cá ươi, con cãi cha mẹ trăm đường con hư. Lập tức lấy quyền cha mẹ phạt, mắng chửi, quá nữa, thượng cẳng chân hạ cẳng tay, còn để làm gương cho các con khác.

Nhưng rồi kết quả ra sao. Có trường hợp đi đến kết qủa tốt. Có trường hợp bài học đó đã kết thúc tình nghĩa, không còn cha mẹ và không còn con cái. Nên cứ ngọt thì lọt đến xương, phòng bệnh vẫn hơn chữa bệnh, các bậc cha mẹ ý thức được tầm quan trọng giáo dục con em của mình cho hoàn hảo đấy là cái vốn của mình đã đầu tư để lại sau này lúc về già để yên ủi giúp đỡ mình tự hào đã không để phí những mầm non của đất nước.