← Quay lại trang sách

36 - Nạn Thiếu Niên Tự Tử Một Vấn Đề Của Cha Mẹ

Một buổi sáng trong lành ở sân trường trung học, các em vui vẻ từng nhóm chơi theo sở thích v.v.. hay đứng nói truyện đùa nghịch trước khi vào lớp.

Sau khi thầy giảng bài, các em im lặng tập trung ý nghĩ trước khi viết. Đột nhiên trên văn phòng đưa xuống tin một học sinh lớp mười tự tử chết đêm vừa qua, tất cả các thầy cô, các em học sinh đều sửng sốt bùi ngùi, ban giám đốc cho các em nghỉ sớm để nếu ai muốn đi tiễn biệt người quá cố.

Từ các thầy cô đến các học sinh đều muốn biết tại sao trò H. tự tử, vì buồn nản, thất vọng, hay bị áp bức đến quẫn trí phải tự hủy thân, để lại sầu hận cho cha mẹ, chán nản cho cả gia đình, tiếc nhớ cho thầy cô, bạn bè, tìm hiểu mãi cũng chỉ đưa ra kết luận mơ hồ, không đủ dữ kiện làm cho kẻ bất hạnh đến chán đời. Hiện tượng tự tử không những học sinh ở bậc trung học mà có cả ở bậc đại học, người Mỹ người Việt cũng đã từng xẩy ra trước đây, như ở Oklahoma, Houston, New York.

Vừa lứa tuổi 15, 16 trở lên ở bậc trung học hay đại học, các em ganh đua nhau học, để cuối tháng đưa phiếu điểm về cho cha mẹ xem, hãnh diện vui mừng thấy con luôn luôn có điểm A. Nhưng không phải môn nào em cũng được điểm cao. Có em giỏi toán lại kém sinh ngữ, có em giỏi vẽ kém thủ công. Ít có em giỏi đều các môn. Có em thích học sử địa đến giờ toán lại chán ngấy không thích học hay vì kém hiểu biết nghe tai này ra tai kia đành bỏ qua. Có em kém sức khỏe ngồi vào lớp tâm trí mệt mỏi lĩnh hội không được mấy.

Bậc cha mẹ cho con đi học ai cũng mong cho con học giỏi, nhiều bậc cha mẹ phải đi làm vất vả, cố gắng, bớt các món chi tiêu mới đủ, chi cho các con ăn học, mỗi năm lên lớp phải tốn nhiều tiền hơn, quần áo sách vở phải mua nhiều lên, những nhà khá giả không quan tâm nhiều, còn những gia đình đồng lương ít ỏi phải tính toán cặn kẽ khá vất vả.

Tuy nhiên có em có ý chí muốn học lên, ngoan ngoãn nhưng em không thông minh đủ để theo học các môn như chúng bạn dù hết sức cố gắng chăm chỉ, phiếu điểm đem về nhà cha mẹ thấy kém, tuy biết con mình kém thông minh, cha mẹ cũng cứ trách móc đay nghiến, có khi chửi mắng những câu thô tục như đã phí tiền cho đi học mà học dốt sau này chỉ có đi ăn mày, hay so sánh với các bạn của em rồi nhiếc mắng không bằng người nọ, kém người kia, không biết xấu hổ à, hay kể lể gia cảnh túng thiếu, bố mẹ khổ cực cũng có cho con đi học, giờ đây học hành kém cỏi như thể bố mẹ còn trông nhờ sao được.

Thực là oan cho những em kém thông minh, học không vào, theo không kịp với chúng bạn đã lấy làm xấu hổ, về nhà cha mẹ không tìm hiểu trình độ của con để an ủi, lại còn làm cho nhục nhã, cố gắng học không tiến được sinh ra thất vọng, quẫn trí lo lắng đến phát khùng.

Bậc cha mẹ nên tìm hiểu xem con mình có tư chất thông minh hay không, như vậy đỡ lo cho cha mẹ vì các em học giỏi rất dễ chọn ngành như ý muốn, còn với các em có khối óc tầm thường, cha mẹ nên giúp để ý đến môn học nào thích hợp với khả năng của em, đừng nên ép buộc các em học quá với trí khôn chỉ có hạn.

Nên để ý đến hành vi các em trong tuổi dậy thì, chúng nó thích giao du có nhiều bạn kể cả những bạn tối hay bạn xấu, bậc cha mẹ nên biết khuyên bảo, đừng kìm hãm quá, cũng không nên tin tưởng quá mà thả lỏng lẻo, đến khi sa ngã ân hận thì quá muộn.

Có khi cha mẹ mải buôn bán lo làm giầu, cho rằng kiếm nhiều tiền thả cho các con ăn học, muốn chi phí bao nhiêu cũng không ngại, yên trí các con học hành được, cho là bổn phận cha mẹ như vậy đã đủ, ít khi hỏi xem xét các con học hành ra sao, có em ngoan ngoãn thi đua chúng bạn tốt vui vẻ học. Nếu bất ngờ em bị “giao động” về tinh thần như bị một gương xấu cám dỗ chẳng hạn và cha mẹ kịp thời nâng đỡ tinh thần, tìm giải pháp cố vấn, giúp cho em để em lấy lại thăng bằng trong tâm hồn thì sự học không bị tổn thương.

Không may cho các em có cha mẹ quá bận làm ăn, em không có dịp bầy tỏ nỗi lòng hay không muốn phiền hà bàn hỏi với cha mẹ, khi em bị thất chí không còn tâm trí để học hành, dần dà đưa đến thể chất sa sút nên học hành kém cỏi, mà cha mẹ chỉ biết nhiếc mắng dầy vô trách móc cho rằng đã cung ứng cho con quá đầy đủ mà con học không nên cơm cháo gì, như vậy không ích gì, chỉ làm em thêm rối trí oán trách.

Hay gặp cảnh cha mẹ đến lúc cơm chẳng lành, canh không ngọt, giận cá băm thớt, tức tối điều gì cha mẹ không nói thẳng với nhau cứ nhằm vào các con làm đối tượng, nói bóng nói gió chửi bới xỏ xiên, khi tức cao độ trút dồn đánh ngay vào các con. Như thế các em làm sao còn sự yên ổn để học hành, đến khi cha mẹ đưa nhau ra tòa ly dị cũng là một cuộc đời các em quẹo vào ngõ cụt.

Ôi! Tả làm sao cho hết tâm trạng đau khổ rối bời của các em bất hạnh này, dù có pháp luật bảo vệ các em vẫn cảm thấy bấp bênh lo âu, được ở với cha thì thiếu tình mẫu tử, ở với mẹ thiếu tình phụ tử, lại còn bị cái gai cha ghẻ, mẹ ghẻ, người đã cướp cha hay mẹ và chia sẻ tình thương của em, đã thế còn bị chửi bị hành hạ coi các em như thứ của nợ chỉ muốn tống ra khỏi nhà cho khỏi vướng mắt. Ít khi gặp được kể phụ kế mẫu biết thương con người như con mình. Muốn tiến trên con đường học vấn, tuổi trẻ các em cần có không khí gia đình đầm ấm, tình thương của cha mẹ như hơi thở bao bọc vật chất lẫn tinh thần.

Đáng trách bậc cha mẹ có những em thông minh chăm học, nên để cho các em tuần tự nhi tiến, nhưng tai hại cho các em có cha mẹ nôn nóng muốn con mình chóng thành tài, ép buộc, canh chừng các em không để hở cho các em có chút tự do, thoải mái, chỉ muốn con mình học gấp rút nhảy lớp làm sao cho con mình trổi vượt hơn người, rồi cứ muốn hơn nữa nên đã xẩy ra hiện tượng như ngày nghỉ em cũng không muốn đi ra khỏi nhà, lẩn thẩn ít nói, không còn thích môn giải trí nào, như thế cha mẹ hãy coi chừng, phải tìm cách giải tỏa hay khuyến khích chơi âm nhạc, tập thể dục v.v… để lấy lại thăng bằng, nếu việc học của em có chậm lại ít lâu cũng nên tránh bới sự thúc ép thái quá.

Bậc cha mẹ quan tâm về các con có nhiều tiền để lại cho các con chưa đủ, chưa cần thiết bằng tìm hiểu, khuyến khích, nâng đỡ tới khi con em có một sức học khả quan, một nghề nghiệp hợp khả năng mới gọi là thành công.