← Quay lại trang sách

37 - Tình Yêu

Hình ảnh người mẹ bồng con cho bú với nét mặt trìu mến nhìn con, không còn hình ảnh nào đẹp hơn, theo nhà học giả Lâm Ngữ Đường nhận xét, đã làm cho tôi suy nghĩ thấm thía về cái tình mẹ con, dù mẹ tôi đã chết cách đây hàng chục năm, mỗi buổi sáng chiều trước khi đi ngủ tôi vẫn cầu kinh để nhớ về bố mẹ tôi. Mỗi lần nhớ lại câu gọi “Mẹ ơi” tôi thấy cảm động biết bao! Tôi có thể tâm sự với mẹ đủ mọi điều. Lớn lên đi lấy chồng ở xa, tôi vẫn thấy cái tình mẹ con sao thật là thắm thiết. Tôi không còn được ở gần người mà kêu “mẹ ơi” nữa. Nhưng mỗi lần có dịp về thăm người thì tôi thấy cái tình mẹ con chẳng bao giờ phai lạt. Những lúc xa mẹ tôi vẫn giữ lời mẹ dặn.

“Mình cứ thắng thắn, đứng đắn, thật thà đối xử với mọi người thì họ sẽ đối xử lại với mình như vậy, biết yêu tha nhân, đem tình thương đến cho tha nhân, thấy người ta được sung sướng, vui vẻ thì mình cũng cảm thấy như chính mình được sung sướng vui vẻ, đây là những điều mẹ hay nhắc nhở cho tất cả các con trai, gái.”

Nhiều ngày công việc làm ăn quá bận rộn, chúng tôi ít về thăm mẹ, thì chính mẹ lại tới thăm các con, con nào gặp điều không may mắn, mẹ yên ủi, chia sẻ lo âu; mẹ hoan hỉ thấy các con sống hạnh phúc, mẹ muốn hy sinh cho các con những điều gì mẹ có thể làm được.

Ngược dòng thời gian muốn biết mẹ đã yêu thương các con như thế nào, với câu ca dao Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra, hay như Chín tháng mang nặng đẻ đau, ba năm bú mớm còn thơ, đến khi có con mới biết lòng cha mẹ.

Tình yêu con khi chưa thấy mặt con, dù trai hay gái mẹ mong từng ngày tới lúc con chào đời, dù quằn quại đau đớn, lúc nhìn thấy mặt con là mẹ hết đau, sung sương, dù đang mệt nhọc hao tổn sức lực, không ngần ngại chăm sóc con khỉ con đau yếu nếu có thể được mẹ muốn đau thay cho con; thấy con không ăn không ngủ được, mẹ cũng mất ăn mất ngủ; thấy con vui cười mẹ cũng hoan hỉ cười vui.

Đến tuổi đi học, lo sắm cho con đầy đủ quần áo, học cụ, đưa con đến trường buổi sáng, đón con tại trường lúc tan học; nhiều bà mẹ tìm việc làm gần trường học các con để tiện bề đưa đón các con, mẹ biết để các con đi xe bus cũng chẳng sao, nhưng các con phải dậy sớm chờ xe từ đầu vì xe còn phải đi thu học trò các nhà quanh vùng cho đầy đủ rồi mới tới trường đổ học trò. Vì nghĩ có lợi nhiều giờ bên các con; trong lúc đi xe mẹ hỏi các con về bài vở học, hôm nay có được điểm cao, mẹ còn mừng thưởng cho con, điểm kém mẹ khuyên lơn khích lệ con cố gắng. Bạn nói năng, khuyến dụ ra sao, mẹ phán đoán tìm hiểu, biết bạn nào tốt, bạn nào xấu, nên chơi hay không nên chơi, mẹ tìm hiểu các con cặn kẽ, đề phòng các con sa ngã vì bạn bè như: nghiện hút, cờ bạc, đi điếm, ăn cắp, ăn cướp v.v….

Bố mẹ mừng rỡ khi các con đã vào đại học, đã lớn biết suy nghĩ, có thể tự túc, đi vay, đi làm thêm để có tiền chi học phí. Nhưng bố mẹ vẫn không đành lòng để các con vất vả nhiều, bố mẹ vẫn đi làm, tiết kiệm có thêm tiền cho các con ăn học, mỗi tuổi một lớn bố mẹ vẫn theo dõi các con về sự học đã đành. Cho tới khi các con có nghề nghiệp, có gia đình, tới đây là lúc bố mẹ đã già, ít phải lo cho các con và cần phải được nghỉ ngơi.

Một bà đã đứng tuổi về thăm bố mẹ, thấy bố mẹ vẫn hỏi han, săn sóc từng miếng ăn ly nước, vui vẻ chuyện trò. Bà đã thốt lên, con có cảm tưởng như ngày con còn bé con sung sướng ở gần mẹ, con không còn lo điều gì.

Cũng như hình ảnh đẹp của người mẹ bồng con cho bú, hình ảnh người cha làm ngựa cho con cỡi, kiệu con trai lên vai đưa con đi chơi. Con có cha như nhà có nóc, người cha là cột trụ trong gia đình, là thần tượng, là gương mẫu để các con noi theo. Công cha như núi Thái Son.

Ngày qua… rồi năm qua… Cuộc đời ngắn ngủi làm sao! Năm tháng như bóng câu qua cửa sổ. Đứa con trai bé bỏng nằm gọn trong lòng mẹ ngày xưa sao lớn mau thế này. Áo quần con sao cứ ngắn đi và nhỏ lại. Mỗi buổi sáng trước khi đi làm nghe các con lao xao, đứa nhỏ xin tiền mẹ ăn trưa, con lớn xin tiền mua sách như nhắc khéo bố đi làm đưa tiền về cho mẹ chi cho các con.

Với anh mắt trìu mến, nét mặt hiền từ, bố nhìn hết các con một lượt, trong lòng rộn lên một tình thương mến các con. Các con biết bố thương, nhưng bổ nghiêm, nên không dám làm nũng vòi vĩnh bố bao giờ, muốn gì đều qua mẹ, mẹ chỉ lo cho con những cái gần, nhỏ, như ăn uống, quần áo hay khi đau yếu qua loa.

Còn bố nhìn xa hơn, ngoài việc kiếm tiền cần thiết cho gia đình, bố lo cho tương lai các con cần học hành dậy dỗ nên người tốt cho gia đình cho xã hội. Ở xứ người có nhiều cái phải lo. Sợ con học tiếng Mỹ không trôi. Rồi lại lo tiếng Việc con đọc chưa được, nói chưa, nói chưa rành, viết chưa đúng. Lại lo mỗi ngày con đi học trường Mỹ, thu thập kiến thức, lối sống, cách ăn nói, có còn giữ được một hình ảnh Việt Nam nào chăng. Làm sao con có thể hội nhập vào đời sống mới mà vẫn hiên ngang mình là người Việt Nam “chàng tuổi trẻ vốn giòng hào kiệt” (Chinh phụ ngâm).

Nào việc sở, nào việc nhà, bố bận rộn cả ngày, bố cũng cố thu xếp dành ít thời giờ cuối tuần ngồi lại với các con. Tâm sự với các con về nước Việt Nam của mình… Dậy con một câu ca dao, một câu tục ngữ, kể cho con nghe cuộc đời và những chiến công oanh liệt của tiền nhân ta. Biết bao anh hùng và liệt nữ, nước ta tuy không lớn không giầu, nhưng tình yêu dân tộc rất cao. Để con biết con là người Việt Nam, giòng giống Việt Nam “yêu giống nòi đặt tổ quốc lên vai”. (Phạm Duy).

Khi con gái biết e thẹn, con trai bể tiếng ồ ề. Các con đã có nhiều bạn bè, con trai đi cắm trại, đi đá banh một mình với chúng bạn, con gái biết đi may sắm, đi party với bạn cuối tuần. Chúng không còn ngồi ở nhà với bố mẹ nữa. Chúng như con chim sắp rời tổ. Bố nghĩ nên để cho các con tập sống đời độc lập, lo lắng lấy cuộc sống của mình, đâu thể nhốt các con vào lồng mãi, phải thả chúng vào khoảng trời mênh mông với sự kiểm soát cố vấn của bố cho các con, coi chừng các con trong tất cả hành động, sẵn sàng giúp đỡ các con cả tiền tài lẫn sức lực các con để đạt sự nghiệp.