← Quay lại trang sách

TRONG THÀNH PHỐ CỦA NGƯỜI CHẾT

Hôm qua tôi trốn khỏi sự huyên náo của thành phố và đi bộ trên những cánh đồng êm lặng cho đến khi tôi lên đến những đỉnh núi cao mà Thiên Nhiên đã khoác cho những bộ áo đặc sắc nhất.

Tôi đứng đó và nhìn thành phố bên dưới, với những tòa nhà cao và những dinh thự tráng lệ đứng dưới những màn mây khói đặc sệt từ những nhà máy bay lên. Tôi ngồi xuống quan sát từ xa những hoạt động của loài người và thấy chúng là một phiền phức và một bó buộc. Lòng tôi cố quên đi những gì loài người đã làm và quay nhìn về cánh đồng, ngai vàng của Thượng Đế, và thấy giữa cánh đồng một nghĩa trang. Những đài kỷ niệm bằng đá bao quanh bởi những cây trắc bá.

Và như vậy là tôi ngồi giữa Thành Phố của Người Sống và Thành Phố của Người Chết. Tôi ngồi đó suy nghĩ về sự cạnh tranh bất tận và sự hoạt động không ngớt ở một thành phố và sự tịch nhiên thống trị và sự thanh bình cư ngụ ở thành phố kia. Ở đây, hy vọng và thất vọng, yêu và ghét, nghèo và giàu, tin và không tin. Ở kia, đất trong đất mà Thiên Nhiên biến dịch và trong tĩnh mịch của đêm tối sáng tạo từ đó cây cỏ đầu tiên, rồi đến đời sống loài vật.

Trong khi tôi suy tưởng như vậy đôi mắt tôi chợt để ý đến một nhóm người đi bộ chậm rãi dẫn đầu là âm nhạc mà những điệp khúc buồn vang đầy trời. Một đoàn lễ linh đình và lộng lẫy trong đó đủ mọi hạng người cùng đi. Đám ma của một người giàu và quyền thế. Di hài của người chết theo sau là người sống, khóc lóc rên rỉ và cả bầu trời toàn là tiếng khóc lóc than van.

Đoàn lễ đến nghĩa trang. Các giáo sĩ cầu nguyện và đốt hương, và các nhạc sĩ thổi kèn. Những người khác nói và tán tụng người ra đi bằng những lời đẹp đẽ. Các thi sĩ khóc than người chết bằng những vần đặc sắc nhất. Tất cả những việc này mất một thời gian dài và mệt mỏi. Sau một lát đám đông giải tán và để lại mộ bia mà thợ chạm thi đua với thợ nề để tạo nên. Quanh mộ bia có bày hoa xếp đặt khéo léo bởi những bàn tay tài tình. Rồi đám rước về thành phố, trong khi tôi nhìn theo từ xa, trầm ngâm.

Mặt trời ngả về tây, bóng của những tảng đá và cây cối dài ra và Thiên Nhiên bắt đầu lột bỏ lớp y phục ánh sáng.

Ngay vào giây phút ấy tôi nhìn và thấy hai người vác một cái thùng gỗ nhỏ. Sau họ là một người đàn bà ăn mặc rách rưới bế một hài nhi. Bên cạnh bà tung tăng một con chó, hết nhìn bà, lại nhìn cái thùng gỗ. Đó là đám ma của một người nghèo, một người hạ lưu. Người vợ đi theo nhỏ những giọt lệ đau khổ và đứa con khóc vì mẹ nó khóc, và một con chó trung thành bước đi với một nỗi đau và một nỗi buồn.

Họ đến nghĩa trang và đặt một quan tài vào một phần mộ đào trong một góc xa khỏi những mộ chí cẩm thạch. Rồi họ trở về trong câm lặng, trong khi con chó nhìn lại nơi an nghỉ cuối cùng của người bạn tốt. Và như vậy cho đến khi họ biến mất khỏi tầm mắt tôi bên kia rặng cây.

Và tôi nhìn về phía Thành Phố của Người Sống, tự nhủ: “Chỗ ấy thuộc về giàu có và quyền lực”. Và về phía Thành Phố của Người Chết tôi nói: “Chỗ này cũng thuộc giàu có và quyền lực. Vậy thì, lạy Thượng Đế, đâu là chỗ nương thân của người nghèo và người yếu?”

Nói vậy rồi, tôi ngước mắt lên những đám mây, viền vàng bởi những tia sáng của mặt trời đang lặn. Và một tiếng nói trong tôi nói: “Đằng kia”.