← Quay lại trang sách

HÃY XÓT THƯƠNG, HỠI LINH HỒN TÔI

Hỡi linh hồn tôi, người sẽ còn tiếp tục than vãn bao lâu nữa

Trong khi ý thức được sự yếu đuối của tôi?

Người sẽ còn kêu gào đến lúc nào,

Trong khi tôi không có gì ngoài ngôn ngữ của loài người

Để nói về những giấc mơ của người?

Hãy xem, hỡi linh hồn,

Tôi đã sống như thế nào vì lắng nghe những lời dạy của người.

Nhìn kỹ xem, hỡi kẻ làm khổ tôi, hãy nhìn thân xác tôi

Hao mòn và suy nhược vì theo đuổi người.

Trái tim tôi vốn là chúa tể,

Giờ đây đã trở thành nô lệ của người;

Lòng kiên nhẫn của tôi là người an ủi,

Giờ đây lại là người trừng phạt tôi.

Tuổi trẻ là người bạn của tôi,

Thế mà hôm nay lại là người quở trách tôi.

Đó là tất cả những gì các thần linh đã ban tặng.

Người còn muốn gì nữa!

Tôi đã chối bỏ chính mình

Và bỏ lơ niềm vui sống,

Và tránh né những vinh quang của đời tôi.

Giờ đây tôi không còn lại gì ngoài người.

Vậy, hãy phán xét tôi công bằng,

Vì công lý là sự rực rỡ của người,

Hoặc triệu thỉnh Thần Chết đến, và giải thoát tôi

Khỏi ngục tù của bản chất người.

Hãy xót thương, hỡi hồn tôi,

Vì người đã chất nặng lên tôi

Một tình yêu mà tôi không cưu mang nổi.

Người và tình yêu có sức mạnh ngang nhau,

Và tôi và vật chất - chia rẽ bởi yếu đuối.

Có phải cuộc tranh đấu giữa mạnh và yếu sẽ trường cửu?

Hãy xót thương, hỡi hồn tôi,

Vì người đã chỉ cho tôi hạnh vận từ xa.

Người và hạnh vận ở trên một ngọn núi cao;

Tôi và bất hạnh dưới một thung lũng sâu.

Đỉnh cao và vực sâu sẽ gặp nhau chăng?

Hãy xót thương, hỡi hồn tôi,

Vì người đã khai mở cho tôi vẻ đẹp - và che giấu nó.

Người và vẻ đẹp ở trong ánh sáng;

Tôi và vô minh ở trong tăm tối.

Phải chăng ánh sáng và bóng tối sẽ hòa hợp?

Người, hỡi linh hồn, vui trong kiếp sau - trước khi nó tới.

Thân xác thì chán đời sống

Trong khi còn trong đời sống.

Người đi về phía Vô Hạn, vội vã;

Thân xác này thì loạng choạng trong mỗi bước đi đến hủy diệt.

Người không nấn ná, và nó không vội vã.

Đó, hỡi linh hồn, là tuyệt cùng của thất vọng.

Người được nâng cao bởi Thượng Đế;

Thân xác này gục ngã, bị thế gian kéo xuống.

Người không an ủi nó,

Và nó không nói với người: “Hay lắm”.

Hỡi hồn tôi, đó là ghét.

Người, Hỡi linh hồn, thì đầy trí khôn;

Thân xác này thì hiểu biết kém cỏi.

Người không đối đãi nhân từ,

Và nó không theo người.

Đó, hỡi hồn tôi, là tất cả khốn khổ.

Người đi trong đêm lặng lẽ

Đến người yêu dấu,

Và vui vẻ trong vòng tay ôm và tình yêu.

Thân xác này vẫn mãi là

Kẻ bị chia ly và mong mỏi sát hại.

Hãy xót thương tôi, hỡi hồn tôi.