GÓA PHỤ VÀ ĐỨA CON
Đêm buông nhanh chóng xuống miền bắc Lebanon, vượt qua một ngày mà nhiều tuyết đã rơi trên những ngôi làng quanh Wadi Kadisha*. Nó biến những cánh đồng và những ngọn đồi con thành một trang giấy trắng mà trên đó những ngọn gió đã biến những dòng chữ rồi lại xóa đi. Giông tố đùa giỡn với chúng, khiến bầu trời giận dữ đồng tình với thiên nhiên cáu kỉnh.
Người ta nương náu trong nhà và thú vật nương náu trong chuồng, và không một sinh vật nào động đậy. Ngoài trời không còn gì ngoại trừ cơn lạnh gay gắt, đêm đen khủng khiếp, và thần chết, mạnh mẽ và ghê rợn.
Trong một túp lều cô đơn ở một trong những ngôi làng ấy một người đàn bà ngồi trước ngọn lửa đan một chiếc áo len. Đứa con duy nhất của bà ngồi cạnh bà, hết nhìn ngọn lửa lại nhìn khuôn mặt bình tịnh của mẹ nó.
Vào giờ đó giông tố mạnh thêm ra và những cơn gió khốc liệt thêm ra cho đến khi tường nhà run rẩy và lung lay. Thằng bé đâm sợ và ghé sát vào mẹ, tìm trong dịu dàng của mẹ một sự che chở trước thiên nhiên thịnh nộ. Bà ôm con vào lòng hôn nó và đặt nó ngồi trên đùi, và nói: “Đừng sợ con, vì đó chỉ là Thiên Nhiên cảnh giới con người, vì sự vĩ đại của nó đối với cái nhỏ mọn của con người, và sức mạnh của nó cạnh sự yếu đuối của con người. Đừng sợ, con, vì bên trên những tuyết rơi và những đám mây và giông tố hú là một đấng Thánh Linh biết các nhu yếu của những cánh đồng. Bên trên tất cả những cái đó lại có một Quyền Lực nhìn xuống sự khốn đốn của con người với xót thương và trắc ẩn. Đừng khiếp sợ, cưng, vì Thiên Nhiên, đã cười với mùa xuân và cười vào một ngày hè và thở dài khi thu đến, giờ đây muốn khóc. Với những giọt lệ lạnh nó đang tưới cho cuộc sống say ngủ dưới những lớp đất.
“Thôi, ngủ đi con, vì từ những cánh đồng vĩnh cửu cha con đang nhìn xuống ta. Giông tố và tuyết đem đến gần ta ký ức về những linh hồn bất tử ấy.
“Ngủ đi cưng, vì từ những thiên thể xung đột sẽ nảy sinh ra những bông hoa đẹp để con thu thập vào miệng của Nisan*. Cũng thế, con ạ, người ta không gặt hái được tình yêu ngoại trừ sau thiếu thốn đau đớn kiên nhẫn đắng cay và tuyệt vọng đen tối.
“Ngủ đi bé, và những cơn mộng dịu dàng sẽ đến với tâm hồn con, đừng sợ cái ghê rợn của đêm tối và cái lạnh lẽo ngoài trời”.
Thằng bé ngước nhìn mẹ với đôi mắt tối sầm vì buồn ngủ và nói: “Mắt con buồn ngủ quá, Mẹ ạ, và con sợ không dám đi ngủ mà chưa cầu kinh”.
Bà mẹ dịu dàng ôm thằng bé, nhìn qua màn lệ khuôn mặt thằng bé nói:
“Con hãy nói cùng mẹ: Lạy Trời, xin xót thương những kẻ khốn khổ và che chở họ trước cơn lạnh gay gắt và mặc cho thân thể trần truồng của họ bằng đôi tay Ngài. Ngài hãy nhìn lũ trẻ mồ côi ngủ trong những căn lều, thân thể chúng đau đớn vì hơi thở giá lạnh của tuyết.
“Lạy Trời, xin lắng nghe tiếng khóc của một góa phụ đứng ngoài đường giữa thần chết và cơn lạnh. Xin giơ tay Ngài ra cho trái tim người giàu và xin Ngài khai mở đôi mắt họ để họ thấy sự khốn đốn của kẻ yếu và kẻ bị đè nén.
“Lạy Trời, xin Ngài xót thương những người đói ngoài trời trong đêm tăm này, và hướng dẫn người lạ đến một ẩn náu ấm cúng, và xót thương sự bỡ ngỡ của họ.
“Lạy Trời, xin đoái hoài con chim non và với bàn tay phải của Ngài xin bảo vệ cội cây sợ sệt cơn gió lẫm liệt. Lạy Trời, xin ban ơn”.
Và khi thằng bé đã say ngủ, bà mẹ đặt nó trên giường và hôn lên vầng trán nó bằng đôi môi run run. Rồi bà trở về bên ngọn lửa và ngồi đó dệt cho nó chiếc áo len.