MỘT DÂN TỘC VÀ ĐỊNH MỆNH
Dưới chân núi Lebanon có một cô gái chăn cừu ngồi cạnh một dòng suối chảy uốn khúc giữa những đá tảng giống như một chuỗi bạc. Bầy cừu của cô lăng xăng quanh cô, những con cừu gầy gò ốm yếu, ăn trụi cỏ khô mọc giữa những cụm gai góc. Đó là một trinh nữ, đang nhìn vào hoàng hôn như thể cô đọc được trong ấy những ngày sắp tới trên những trang của không gian. Những giọt nước mắt long lanh trên mắt cô như những giọt sương trên đóa thủy tiên, và sầu não hé mở đôi môi cô để có thể cướp đoạt những tiếng thở dài khỏi trái tim cô.
Và khi chiều đến và những đỉnh cao khoác lấy những lớp áo đen, bất ngờ xuất hiện trước cô gái một lão già với mái tóc bạc rơi trên đôi vai và ngực. Trong tay phải của lão là một lưỡi hái bén nhuệ.
Bằng một giọng có âm vọng của sóng biển, lão nói: “Cầu cho thanh bình đến với Syria”.
Cô gái đứng phắt dậy, khiếp sợ, và nói bằng một giọng đầy kinh hãi và đau khổ:
“Người muốn gì tôi, hỡi Định Mệnh? Hãy nhìn đám cừu còn sót lại của bầy cừu mà xưa kia đã đầy nghẹt những thung lũng này; tàn tích lòng tham của người. Vậy, có phải người lại đến để đòi hỏi thêm nữa? Đây là những đồng cỏ mà người đã giày xéo thành khô cằn; những đồng cỏ mà xưa kia là nguồn của dinh dưỡng và phì nhiêu. Cừu của tôi ăn những ngọn hoa cho sữa ngọt ngào. Giờ đây bụng chúng trống rỗng và chúng gặm những gai góc và rễ cây vì sợ rằng chúng sẽ chết đói.
“Hãy kính sợ Thượng Đế, hỡi Định Mệnh, và đi khỏi tôi, vì nhớ lại sự đè nén của người đã khiến tôi thù ghét đời sống, và sự tàn bạo của lưỡi hái người khiến tôi yêu dấu thần chết.
“Hãy mặc tôi với nỗi tịch liêu để tôi uống những giọt lệ thay cho rượu và ngửa mũi lên đón sầu não như một ngọn gió. Người hãy đi đến những cung điện ở phía Tây, ở đó người ta đang vui tiệc cưới của cuộc đời và để tôi than khóc những đám tang mà người đã quy định”.
Lão già nhìn cô gái như một ông bố nhìn con. Đoạn, lão giấu lưỡi hái trong nếp áo và nói:
“Ta chẳng lấy gì của ngươi, hỡi Syria, ngoài những quà tặng của ta; ta cũng chẳng cướp đoạt gì, mà đã mượn để tu bổ. Biết rằng các quốc gia chị em ngươi cũng có một phần trong sự vinh quang đó là đầy tớ của ngươi, và có quyền mặc chiếc áo của ngươi. Ta và công lý là hai thành phần của một hữu thể. Ta cũng không vui thú gì đã không cho chị em ngươi những gì ta đã cho ngươi. Ta không san sẻ được tình thương thành từng phần bằng nhau cho các ngươi, vì tình thương chính nó không phân chia. Cứ nhìn những láng giềng của ngươi: Ai Cập, Ba Tư và Hy Lạp thì ngươi biết, vì những bầy cừu của họ cũng y như bầy cừu của ngươi và những đồng cỏ của họ cũng y như những đồng cỏ của ngươi. Cái mà ngươi gọi là hạ nhục, hỡi Syria, theo thị kiến của ta là một giấc ngủ cần thiết trước khi thức tỉnh với sức mạnh và hành động. Không có bông hoa nào trở về với đời sống ngoại trừ bằng con đường của sự chết, và tình yêu chỉ trở thành một sự vật vĩ đại sau cuộc chia cách.
Lão già tiến đến cô gái và, giơ tay ra, nói: “Hãy cầm tay ta, hỡi Con Gái của những Tiên Tri”. Và cô gái cầm tay lão và nhìn lão qua màn lệ, và nói: “Giã biệt Định Mệnh! Xin giã biệt người”. Và lão đáp lại: “Giã biệt, Syria, vì ta sẽ gặp lại nhau”.
Rồi lão già biến mất nhanh như ánh sáng. Cô gái chăn cừu gọi bầy thú của mình và lên đường về, vừa thì thầm:
“Sẽ còn gặp gỡ nữa chăng?”.