← Quay lại trang sách

TRƯỚC NGAI VÀNG CỦA CÁI ĐẸP

Tôi trốn khỏi đám đông và lang thang trong thung lũng thênh thang kia, hết đi theo một dòng suối, lại lắng nghe chim chóc chuyện trò, cho tới khi tôi đến một nơi có những cành xum xuê che khỏi cái nóng của mặt trời. Tôi ngồi đó trò chuyện với tâm hồn và ngỏ lời với nỗi tịch liêu của mình. Một tâm hồn khát khao thấy cái nhìn hữu hình như là một ảo ảnh và cái vô hình như một ốc đảo.

Và khi tâm trí tôi đã thoát từ ngục tù của chất thể sang cảnh giới của tưởng tượng, tôi quay đầu lại và thấy, một trinh nữ đứng cạnh tôi. Đó là một thiên nữ. Thân thể nàng chẳng mang y phục hay đồ trang sức gì cả ngoại trừ một cành nho che khuất một phần con người nàng, và một vương miện bằng hoa anh túc cột mái tóc vàng của nàng. Và khi nàng thấy những cái nhìn đầy hốt nhiên và kinh ngạc của tôi, nàng nói: “Ta là con gái của rừng thẳm. Xin đừng sợ”.

Và tôi hỏi nàng rằng: “Có phải những đồng loại với nàng sống ở một nơi chỉ có tịch liêu và dã thú? Xin cho tôi biết nàng là ai và từ đâu tới”.

Nàng ngồi xuống thảm cỏ và nói: “Ta là một biểu tượng của Thiên Nhiên. Ta là trinh nữ mà các tiền nhân của ngươi tôn thờ; người mà họ đã xây các bàn thờ các am miếu các ngôi đền ở Baalbek và Aphaca và Byblos”. Và tôi nói: “Những ngôi đền đó đã bị phá hủy và xương cốt của các tiền nhân tôi đã nằm ngang với mặt đất, và chẳng còn lại gì về những thần linh và những qui mô của họ ngoại trừ vài trang giấy giữa những bìa sách.”

Nàng nói: “Nhiều thần linh của họ sống với cuộc đời của những người sùng mộ họ và chết với cái chết của họ. Một số khác sống vĩnh cửu đời đời. Thần vị của ta được bảo trì bởi vẻ đẹp mà người thấy bất cứ nơi nào người ngước mắt lên; cái vẻ đẹp mà là Thiên Nhiên trong tất cả những hình thể của nó. Một vẻ đẹp khởi đầu cho niềm vui của mục tử khi hắn đứng giữa núi đồi; và của những dân làng trong ruộng lúa của họ; và những bộ lạc du mục giữa núi và cánh đồng. Một vẻ đẹp làm nấc thang cho hiền triết lên ngai của chân lý sống động”.

Đoạn tôi nói, trong khi những tiếng đập của tim tôi thổ lộ những lời mà miệng lưỡi tôi không biết: “Thật ra cái đẹp là một nguồn lực khủng khiếp đầy ghê sợ”. Và trên đôi môi nàng thoáng một nụ cười của một bông hoa và trong đôi mắt nàng là những sự vật ẩn khuất của đời sống. Nàng nói: “Người, đứa con của xác thịt, sợ hãi tất cả mọi sự, các người sợ ngay chính các người. Các người sợ trời, nguồn của an toàn. Các người sợ Thiên Nhiên, mà Thiên Nhiên lại là một hải cảng để an nghỉ. Các người sợ Thượng Đế của những thần linh, và qui cho Ngài tính đố kỵ và độc ác. Thế nhưng Ngài là gì nếu không phải là tình thương và nhân từ?”.

Sau một hồi im lặng, mà trong đó là những cơn mộng dịu dàng, tôi hỏi nàng: “Cái đẹp là gì? Vì thiên hạ định nghĩa nó và hiểu nó khác nhau khi họ cạnh tranh nhau để tán thán và sùng mộ nó”.

Và nàng đáp: “Đó chính là điều thu hút tâm hồn người. Đó chính là cái người thấy và khiến người thích trao tặng hơn là thụ nhận. Đó chính là điều mà người cảm thấy khi những bàn tay từ đáy lòng người chìa ra để ôm siết nó vào đáy lòng người. Đó chính là cái mà thân xác coi là một thử thách và tâm hồn coi là một ân điển. Đó là một mối ràng buộc giữa hạnh phúc và khổ đau. Đó là tất cả những cái mà người tri giác sự ẩn khuất, biết cái không biết và nghe im lặng. Đó là một nguồn lực bắt đầu ở một nơi vượt qua những thị giác của người…”

Đoạn, nàng con gái của rừng thẳm tiến sát lại tôi và đặt bàn tay thơm tho của nàng lên mi mắt tôi.

Và khi nàng nhắc tay ra, thì kìa, tôi cô đơn một mình trong thung lũng kia.

Tôi trở về, trong khi tâm hồn tôi dịu dàng tụng niệm: “Thật ra cái đẹp là cái mà người thấy và khiến người thích trao tặng hơn là thụ nhận”.