← Quay lại trang sách

ẢO TƯỞNG VÀ CHÂN LÝ

Đời sống cuốn ta đi đây đó và số kiếp đưa ta từ chỗ này đến chỗ khác. Ta chẳng thấy gì ngoài những chướng ngại trên lối đi của mình; ta cũng chẳng nghe thấy gì ngoài một giọng nói làm ta sợ hãi.

Cái đẹp xuất hiện trước ta chễm chệ trên ngai vàng vinh quang và ta tiến lại gần. Và nhân danh lòng khao khát ta đã làm nhơ viền áo và tước khỏi nàng vương miện của thanh khiết.

Tình yêu đi qua ta khoác một chiếc áo dịu dàng, và ta sợ hãi và ẩn mình trong những hang tăm tối, hay đi theo nàng và nhân danh nàng làm những điều tà mị.

Người trí đi giữa ta mang chiếc gông nặng của họ; nhưng nó dịu dàng hơn hơi thở của một cánh hoa và mềm mại hơn những cơn gió xứ Lebanon.

Trí Huệ đứng trên góc đường và kêu gọi ta trên đám đông, nhưng ta coi nàng là một vật vô giá trị và khinh bỉ những người đi theo nàng.

Trí Huệ mời gọi ta đến bàn của nàng để ta có thể thưởng thức đồ ăn thức uống của nàng; và ta đến đó và ních đầy bụng, và bàn ăn trở nên một cơ hội để trở thành nhỏ mọn và một nơi để hạ mình.

Thiên nhiên đưa cánh tay thân thiết ra mời ta vui chơi trong vẻ đẹp của nàng; nhưng ta sợ sự im lặng của nàng và lẩn trốn trong thành phố và vấp ngã lên nhau như một bầy cừu trước con sói rình rập.

Chân lý đến thăm chúng ta bằng nụ cười của một đứa trẻ và nụ hôn của một tình nhân, và chúng ta đóng cánh cửa dịu dàng không cho nàng vào, bỏ rơi nàng như một kẻ nhơ nhuốc.

Trái tim người cầu ta cứu giúp, và tâm linh kêu gọi ta, nhưng ta đứng lặng như kẻ hóa đá, không nghe mà cũng không hiểu.

Và khi người ta nghe tiếng khóc của con tim họ và tiếng kêu gọi của tâm hồn họ, ta bảo rằng một kẻ như vậy bị bệnh điên ám, và ta gạt họ khỏi mình.

Những đêm tối đi qua như vậy và ta không quan tâm đến chúng. Ngày đến với ta và ta sợ ngày và đêm.

Ta gần thế gian, nhưng những thần linh là dòng giống của ta. Ta bỏ lơ ổ bánh của đời sống, và cơn đói ăn mòn sức mạnh ta.

Đời sống đối với ta ngọt ngào biết bao, và ta mới cách xa đời sống biết ngần nào!