LỜl THAN VAN CỦA CÁNH ĐỒNG
Vào bình minh, trước khi vầng dương hiện khỏi chân trời, tôi ngồi giữa cánh đồng trò chuyện với Thiên Nhiên. Vào cái giờ đầy thanh tịnh và vẻ đẹp đó tôi nằm trên thảm cỏ, lúc ấy người ta vẫn say ngủ, bị quấy rầy hết bởi mộng mị lại bởi thức tỉnh. Tôi nằm đó tìm hiểu từ tất cả những gì tôi nhìn thấy chân lý của Cái Đẹp và cái đẹp của Chân Lý.
Và khi sự suy tưởng làm tôi thoát xác, và trí tưởng tượng nhắc lớp vỏ vật chất khỏi cái ngã nội tại của tôi, tôi cảm thấy tâm hồn tôi lớn ra, và đưa tôi gần đến Thiên Nhiên và khai thị cho tôi những sự vật bí ẩn và dạy cho tôi ngôn ngữ của những kỳ diệu của nàng.
Tôi biến thành như vậy khi cơn gió thổi qua những cành cây, than van rên rỉ như một đứa trẻ mồ côi. Tôi cố tìm hiểu và nói: “Hỡi cơn gió dịu dàng, sao ngươi lại thở than?” Và gió trả lời: “Bởi vì tôi đang đi đến thành phố xa khỏi cái ấm áp của mặt trời. Đến thành phố, nơi những mầm mống của ốm đau và bệnh tật sẽ bám vào viền áo sạch sẽ của tôi, và những hơi thở độc của xác thịt thở vào tôi. Chính vì thế mà người thấy tôi ủ ê”.
Rồi tôi nhìn về những bông hoa và thấy những giọt sương rơi từ mắt chúng như những giọt lệ. Tôi nói:
“Hỡi những bông hoa xinh đẹp, sao các ngươi lại khóc như vậy?” Và một bông hoa ngẩng đầu lên đáp rằng:
“Chúng tôi khóc bởi vì người ta sẽ đến và cắt đầu chúng tôi, đem chúng tôi về thành phố và bán chúng tôi, những kẻ tự do, làm nô lệ. Và khi chiều xuống và chúng tôi khô héo họ sẽ ném chúng tôi vào đống rác. Làm thế nào mà chúng tôi không khóc vì con người trong cơn tàn bạo của họ sẽ chia cách chúng tôi khỏi cánh đồng quê nhà của chúng tôi?”
Sau một lát tôi nghe dòng suối thở than như một bà mẹ có tang than tiếc những người đã mất, và tôi hỏi: “Hỡi dòng suối dịu dàng, sao ngươi thở than?” Và nó trả lời: “Vì tôi bị xua về thành phố, nơi người ta khinh bỉ tôi và đổi tôi lấy nước nho và bắt tôi chở những cặn bã của chúng. Làm sao tôi không thở than cho được khi chả mấy chốc sự chất phác của tôi sẽ trở thành tội lỗi và sự thanh khiết của tôi trở thành nhớp cặn?”
Và tôi nghe chim chóc tụng một khúc ca tang tóc nghe như một khúc truy điệu và tôi nói: “Hỡi những con chim dễ thương, tại sao các em than khóc?” Nghe thế một con chim nhỏ trong bọn đến gần tôi và nói: “Ngày mai một người sẽ đến mang trên tay y một khí cụ đáng sợ để tiêu diệt chúng tôi; như lưỡi hái cắt cây lúa đi. Chúng tôi phải vĩnh biệt nhau, vì chúng tôi không hiểu kẻ nào trong bọn sẽ tránh được sự tận diệt. Làm sao chúng tôi đừng khóc than khi thần chết theo sát chúng tôi bất cứ nơi nào chúng tôi đi”.
Mặt trời vươn lên từ sau một ngọn núi bọc vàng quanh những ngọn cây, trong khi tôi tự hỏi tại sao loài người lại phá hủy những gì Thiên Nhiên đã dựng lên.