← Quay lại trang sách

HAI ĐỨA TRẺ

Một Hoàng đế đứng trên bao lơn cung điện, chào mừng đám quần dân tụ tập trong vườn cung điện và phán truyền: “Ta đem lại cho các ngươi tin vui và chúc mừng xứ sở của chúng ta vì Hoàng hậu đã sinh một Hoàng nam để trường tồn danh dự và vinh quang của dòng dõi ta. Hoàng nam sẽ là một niềm hãnh diện và hạnh phúc của các ngươi và kẻ thừa kế di sản các tổ tiên vĩ đại của ta. Vậy hãy hoan hỉ và hát những bài ca ngợi, vì giờ đây tương lai của các người thuộc về kẻ hậu duệ này của gia đình chúng ta.”

Và đám quần dân cất tiếng reo hò vang trời với những tiếng la vui mừng cho kẻ được nuôi nấng trong nôi của sung mãn và trưởng dưỡng trên ngai của kẻ quyền lực; để trở thành kẻ trị vì tối cao trên đầu cổ những nô lệ và bóc lột họ với sức mạnh mình. Để tha hồ trói buộc thân xác và hủy hoại linh hồn họ. Đám quần dân đang hoan hỉ và ca hát và cạn chén hân hoan cho một điều như vậy đấy.

Và cái lúc dân trong thành phố đó ca ngợi quyền lực và tự hạ nhục trước kẻ áp chế và làm các thiên thần khóc cho sự nhỏ nhoi của họ, một người đàn bà nằm phủ phục trên một chiếc giường đau khổ trong một căn nhà cũ kỹ hoang phế. Nàng ôm ghì trong lòng nóng bỏng một đứa trẻ quấn tã rách tả tơi. Nàng là một cô gái mà ngày tháng đã bắt phải bần khốn và là người bị thiên hạ bỏ rơi. Một người vợ mà chồng đã bị sự tàn bạo của ông Hoàng tiêu diệt. Một người đàn bà mà chỉ riêng nàng các thần linh của đêm ấy đã gửi một người bạn nhỏ đến để xiềng xích đôi tay của nàng để khỏi phải tìm kiếm tài sản bằng sự lao động của chúng.

Khi tiếng ồn ào của đám đông ngoài phố đã im, người đàn bà khốn nạn đặt đứa trẻ lên đùi và nhìn vào đôi mắt long lanh của nó, và nàng khóc nức nở như thể nàng muốn rửa tội đứa trẻ bằng nước mắt của mình. Đoạn bằng một giọng như thể đâm thủng được cả đá nàng nói: “Sao mày lại ra đời hỡi xác thịt của xác thịt ta, từ thế giới của những linh hồn? Phải chăng vì cái ý muốn chia sẻ với ta cái chua chát của kiếp sống? Hay là để bồi đắp sự yếu đuối của ta? Tại sao mày đã bỏ những thiên thần và bầu trời vô biên vì kiếp sống này, hẹp hòi và đầy thống khổ và ti tiện? Ta chẳng có gì ngoài nước mắt, hỡi con độc nhất của ta. Nước mắt có nuôi dưỡng được con thay cho sữa? Và đôi tay trơ trụi của ta có bao bọc được con thay cho những y phục? Những súc vật nhỏ nhoi nhất ăn những cọng cỏ ngọt ngào và đêm đến ẩn náu an toàn. Những con chim bé bỏng nhất nhặt những hạt và sung sướng an giấc trên cành. Nhưng cho mày, con ơi, chả có gì ngoài tiếng thở dài và sự yếu đuối của mẹ”.

Nói vậy rồi, nàng ôm ghì đứa trẻ sát vào lồng ngực, như thể nàng muốn biến hai thân thể thành một, và ngước mắt lên trời và kêu lên: “Lạy trời, xin thương xót chúng con!”

Và khi những đám mây tan, để lộ mặt trăng, những tia sáng dịu dàng xuyên qua cửa sổ của căn nhà nghèo nàn kia và rải trên hai thân thể lạnh lẽo.