DƯỚI MẶT TRỜI
“Ta đã thấy tất cả những công việc được làm dưới mặt trời; và xem kìa, tất cả chỉ là hư phù và phiền não của tâm linh”.
ECCLESIASTES i, I4
Hỡi linh hồn của Solomon bồng bềnh trên những khoảng không mênh mông trong cõi của linh hồn, hỡi người kẻ đã cởi bỏ các lớp áo của vật chất, mà giờ đây chúng tôi đang mặc, người đã để lại đằng sau những lời lẽ sinh ra từ sự yếu đuối và tuyệt vọng mà đã tạo ra trong ngục tù của thân xác sự yếu đuối và tuyệt vọng.
Bây giờ người đã biết rằng trong đời sống này có một ý nghĩa mà sự chết không che giấu. Phải chăng có lẽ cái tri thức ấy, mà người ta chỉ biết được khi linh hồn đã thoát khỏi những hệ lụy thế tục của nó, bị che giấu khỏi loài người?
Giờ đây người đã biết rằng đời sống không phải như là một phiền não của tâm linh, cũng không phải rằng tất cả những gì dưới mặt trời đều là hư phù; nhưng đúng hơn là vạn vật đã và đang luôn luôn tiến bước về chân lý. Thế nhưng chúng tôi đã bám víu vào lời của người và suy tư sâu thẳm về chúng và vẫn chưa thôi ước lượng cho chúng một minh triết chiếu diệu. Nhưng chúng là một bóng tối làm lạc tâm trí và che mờ hi vọng, và người biết rõ điều ấy.
Giờ đây người biết rằng vô minh và sự ác và tàn bạo cũng có những nguyên do tốt. Và chúng ta không thấy cái đẹp ngoại trừ trong những biểu tượng của minh triết và những thành quả của đức hạnh và những kết quả của công chính.
Người thừa biết rằng bần hàn và đau khổ thanh tịnh trái tim con người, và tâm trí hạn hẹp của chúng ta không thấy được một điều tự do nào trong kiếp sống ngoại trừ hạnh phúc và an nhàn.
Người thừa biết rằng tâm linh đang đi về phía ánh sáng đối mặt các chướng ngại của đời sống, thế nhưng chúng tôi vẫn tụng đọc lời của người nói rằng con người chả là gì ngoài một món đồ chơi trong tay của một Nguồn Lực vô hình.
Người đã ăn năn vì đã phán tâm linh ra để làm yếu kém tình yêu trong kiếp sống này và hủy
diệt nhiệt tình đối với đời sống tương lai. Thế nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục quí báu lời của người.
Hỡi linh hồn của Solomon, cư ngụ trong khu vực của những kẻ bất tử, gợi hứng cho những kẻ yêu trí huệ để họ khỏi đi theo con đường của tuyệt vọng và bất tín; có lẽ đó sẽ là một cách chuộc một tội lỗi không cố ý.