NỮ HOÀNG HUYỄN TƯỞNG
Tôi đến nơi phế tích Palmyra và, mệt mỏi vì cuộc hành trình, tôi buông mình xuống thảm cỏ mọc giữa những cột trụ đổ nát bởi thời gian và ngang bằng với mặt đất. Và khi đêm xuống với các tạo vật tản mác cùng quy tụ dưới màn im lặng, tôi cảm thấy ý thức được trong không khí quanh tôi một cái gì trôi chảy, thơm ngát như trầm hương và nồng nàn như rượu. Tôi uống nó và cảm thấy những cánh tay vô hình chơi đùa với những cảm quan của tôi, và mí mắt tôi trở nên nằng nặng và linh hồn tôi thoát khỏi những xiềng xích của nó. Đoạn mặt đất khai mở và bầu trời run run và tôi nhảy tới trước, bị thúc đẩy tới đằng ấy bởi một nguồn lực siêu nhiên. Và tôi thấy mình ở giữa một khu vườn mà không một người nào từng tưởng tượng ra được. Quanh tôi là một bầy trinh nữ chẳng hề mang thứ y phục nào ngoại trừ y phục của vẻ đẹp. Họ đi quanh tôi, và khi họ đi, như thể là chân họ chẳng chạm đất. Họ hát những khúc điệu kết dệt từ những giấc mộng yêu đương và đàn những chiếc thất huyền ngà và có dây vàng.
Và tôi đến một khoảng rừng thưa và thấy ở giữa một chiếc ngai khảm bằng những đá quý. Nó ở trên một đồng cỏ mà từ ấy tuôn tràn ánh sáng và những con tiềm thủy điểu mang màu sắc của cầu vồng. Những nàng trinh nữ đứng ở bên phải và bên trái. Họ cất giọng và nhìn về một nơi mà từ ấy phát ra mùi hương của mộc dược và nhũ hương. Và xem kìa, một Nữ Hoàng xuất hiện đến từ giữa những cành hoa, bước chậm chạp về chiếc ngai và ngồi trên ấy. Rồi một đàn bồ câu, trắng như tuyết, hạ cánh, và chúng tụ tập chung quanh chân nàng thành hình lưỡi liềm.
Các trinh nữ hát những vần thơ tán thán Nữ Hoàng của họ, và hương trầm bốc lên thành những cột để vinh danh nàng. Trong khi tôi đứng và nhìn những gì mà chưa bao giờ mắt một người nào khác từng thấy và nghe những gì mà tai người chưa từng nghe.
Đoạn, Nữ Hoàng dùng tay ra hiệu, và tất cả các hoạt động đều đình chỉ. Bằng một giọng khiến linh hồn tôi run rẩy như những dây lư cầm dưới ngón tay tư mã, và làm xúc động tất cả mọi vật nơi chốn huyền hoặc này như thể sự vật là tai và tim, nàng nói:
“Ta đã gọi các người đến đây, hỡi loài người, vì ta là Nữ Hoàng của các cõi miền huyễn hoặc. Ta đã cho các người được nghỉ ngơi để đứng trước ta, vì ta là Nữ Hoàng trị vì những khu rừng của mộng mị. Vậy, hãy lắng nghe những mệnh lệnh của ta và công bố chúng ra giữa loài người. Hãy nói rằng thành phố huyễn hoặc là một tiệc vu qui, và cổng nó được gác bởi một người to lớn dũng cảm, và không một ai được phép vào trừ phi kẻ ấy mặc y phục cưới. Hãy nói rằng nó là một thiên đàng mà người trông nom nó là Thần Tình Ái, và không một ai được để mắt vào ấy ngoại trừ kẻ có mang dấu hiệu Tình Yêu trên vầng trán. Nó là một cánh đồng của tưởng tượng mà những dòng sông như là rượu ngon; những con chim chẻ không gian như những thiên thần; những bông hoa có hương thơm phi phàm; mặt đất của nó không ai giẫm bước ngoại trừ đứa con của mộng mị.
“Hãy nói với thiên hạ và nói rằng ta ban cho họ một chén tràn đầy niềm vui, nhưng họ trong cơn điên dại đã đổ nó ra ngoài và thần bóng tối đã đến và rót đầy nó bằng một thứ nước của sầu não. Và thiên hạ đã uống trọn và say vì nó. Các người hãy nói rằng không ai đàn được trên chiếc đàn của Đời Sống ngoại trừ kẻ mà các đầu ngón tay đã chạm vào dây đai của ta và đôi mắt đã nhìn lên chiếc ngai của ta.
“Isaiah thổ lộ những vần thánh thi như một sợi dây chuyền bằng ngọc trai xâu trên những chuỗi của tình yêu ta. John kể lại khải tượng của người bằng lưỡi ta. Và Dante chỉ nhờ ta hướng đạo mới giẫm bước được trên đồng cỏ của những linh hồn. Ta là một biểu tượng bao trùm thực tại; và một chân lý khai mở nhất tính của tâm linh; một nhân chứng khả quyết công nghiệp của các thần linh. Hãy nói: Thật ra, tư tưởng có một chốn an nghỉ bên trên thế giới của những sự vật hữu hình, bầu trời ở đó không bị che mờ bởi những đám mây hoan lạc. Và những khải tượng đã hình thành trên bầu trời của các thần linh và phản chiếu trong tấm gương của linh hồn để nó có thể hy vọng vào tất cả những gì sẽ hiện hữu sau khi nó thoát khỏi thế giới vật chất”.
Đoạn Nữ Hoàng Huyễn Tưởng kéo tôi về phía nàng với một cái nhìn mê đắm và hôn đôi môi nóng bỏng của tôi, rồi nói: “Hãy nói rằng kẻ không sống những ngày của đời mình trong cõi miền của mộng mị là kẻ nô lệ của những chuỗi ngày ấy”.
Thế rồi giọng của các trinh nữ trỗi lên và khói của hương trầm cuộn lại và xoắn lên không và khải tượng tan biến. Một lần nữa mặt đất khai mở và bầu trời run run và tôi lại thấy mình trở lại giữa những hoang phế.
Bình minh hé cười, và trên lưỡi tôi và giữa đôi môi là những lời này: “Kẻ không sống những ngày của đời mình trong cõi miền của mộng mị là kẻ nô lệ của những chuỗi ngày ấy”.