← Quay lại trang sách

ĐỘC THOẠI

Em ở đâu, em yêu,

Có phải em ở trong khu vườn nhỏ kia tưới hoa

Những bông hoa yêu em như lũ trẻ yêu lòng mẹ chúng?

Hay ở trong căn phòng nhỏ của em, nơi em đã dựng cho sự thuần phác một bàn thờ

Và cúng hiến trên ấy tâm hồn và trái tim anh?

Hay có lẽ ở giữa những trang sách vở

Gặt hái minh triết của nhân loại -

Em kẻ quá phong phú cái minh triết của những thần linh?

Em ở đâu, người bạn của tâm hồn anh?

Có phải em đang ở trong thánh điện cầu nguyện cho anh?

Hay đang ở trên đồng cỏ kêu gọi Thiên Nhiên -

Nơi trú ẩn của sự kỳ diệu và những giấc mộng em?

Hay có lẽ trong nhà của những kẻ khốn cùng

Đang an ủi những kẻ sầu khổ

Bằng sự dịu dàng của con người em,

Và đang phân phát tiền tài của em để tay họ đầy ắp?

Em ở khắp mọi nơi, vì em là linh hồn của Thượng Đế,

Và khắp mọi thời, vì em vĩ đại và mạnh mẽ hơn chính thời gian.

Em còn nhớ cái đêm ta đoàn tụ

Và ánh sáng của tâm hồn em như thể là một hào quang quanh ta?

Và các thần tình ái bay lượn trên ta

Ca hát và tụng niệm trong những sự vật của tâm hồn?

Em nhớ không những ngày ta ngồi dưới cây lá

Phủ trên chúng ta một màn che

Và che khuất chúng ta để không ai nhìn thấy

Như lồng ngực che dấu những bí ẩn của con tim?

Và những con đường và những sườn đồi chúng ta giẫm bước, trong khi ngón tay ta đan vào nhau,

Khi ta kề hai mái đầu vào nhau,

Như thể để lẩn tránh khỏi ta để nương náu trong chính ta?

Em nhớ không cái giờ anh đến để nói từ biệt?

Em ôm anh và hôn anh bằng nụ hôn của Mary,

Thì anh biết rằng chỗ nào đôi môi ghì siết

Chúng thổ lộ những bí ẩn linh thiêng mà miệng lưỡi không biết.

Nó là một nụ hôn, khúc đàn dạo cho một tiếng thở dài,

Như hơi thở mà Đấng Vạn Năng thổi vào đất sét -

Và biến nó thành con người

Đó là tiếng thở dài đi trước ta đến thế giới của những linh hồn,

Rao xướng vinh quang của hai linh hồn chúng ta.

Nó sẽ ở lại đó cho đến khi ta kết hợp với nó

Đời đời kiếp kiếp.

Lần nữa em có hôn và ôm ghì anh,

Vừa nói, với lệ trào từ đôi mắt:

“Thật ra không ai biết những khao khát của các thể xác trần gian

Và đôi khi chúng phải ly cách vì mục tiêu trần tục,

Và vẫn phải cách biệt vì nguyên do thế gian.

Nhưng tất cả mọi tâm hồn cư ngụ an ổn trong đôi tay của tình ái

Cho đến khi Tử Thần đến và đem chúng lên với Thượng Đế

Vậy, hãy đi, anh yêu, vì Đời Sống đã biến anh thành sứ giả của nó.

Hãy đi, hãy vâng lệnh nó.

Đời sống là một người đàn bà dễ thương, cho những người vâng lệnh nó.

Được uống nơi Dòng Sông Thiên Đàng* trong trẻo của niềm vui đầy tràn.

Còn với em, tình yêu anh đã cho em một chú rể đợi chờ,

Và ký ức anh cho em một tiệc cưới vĩnh cửu”.

Giờ đây em ở đâu, hỡi bạn lứa?

Có phải em đang thức trong đêm lặng

Đợi chờ một ngọn gió

Sẽ đem những tiếng đập của trái tim và những tư tưởng thầm kín nhất của anh

Đến với em?

Hay đang xem tấm hình người yêu trẻ của em?

Tấm hình không còn giống hình,

Vì nỗi buồn đã rủ bóng nó

Lên khuôn mặt mà hôm qua hân hoan trước mặt em,

Và khóc lóc đã làm khô héo đôi mắt mà vẻ đẹp của em đã thoa xức.

Sầu não đã làm khô cằn cái miệng mà những nụ hôn của em đã làm ướt át.

Em đâu rồi, yêu dấu?

Em có nghe lời kêu gọi và tiếng thở than của anh trên những đại dương?

Em có thấy sự nhu nhược và thấp kém của anh -

Em có biết đến sự kiên nhẫn và bền bỉ của anh?

Phải chăng trong không trung lại không có những linh hồn

Để cưu mang hơi thở cuối cùng của một kẻ hấp hối?

Phải chăng giữa những linh hồn lại không có những sợi dây ẩn khuất

Để mang tiếng thở than của một tình nhân đau yếu?

Em ở đâu, yêu dấu?

Bóng tối bao bọc anh,

Và buổi sáng là kẻ chiến thắng.

Hãy cười vào khoảng không và anh sẽ tươi tắn lại;

Hãy thở vào thái hư và anh sẽ sống.

Em ở đâu, yêu dấu, ở đâu…?

A, Tình Yêu mới mạnh mẽ nhường nào

Tình Yêu mới biến anh thành nhỏ bé nhường nào!