← Quay lại trang sách

NHỮNG BÍ MẬT CỦA CON TIM

Trong một tòa lâu đài hùng vĩ đứng trong đêm u tối như thể Đời sống trong bóng của Sự Chết một cô gái ngồi trên một chiếc ghế bằng ngà. Bàn tay nàng nâng lấy đầu như thể một đóa hoa tàn tạ dựa trên những cánh của nó. Nàng nhìn quanh như một tù nhân tuyệt vọng chọc thủng tường ngục với đôi mắt mình để nhìn vào đời sống luôn luôn di chuyển trong cuộc diễn hành của tự do.

Giờ giấc trôi qua như những bóng ma trong u tối, trong khi cô gái tự vỗ về bằng nước mắt và ẩn náu trong cô đơn và sầu não của mình. Và sự khốc liệt của tình cảm nàng trở nên nặng nề trên tim nàng và tiết lộ cái kho báu những huyền tưởng của nàng, nàng cầm bút lên, và nước mắt nàng tuôn chảy cùng với mực. Và nàng viết như vầy:

“Chị yêu dấu: Khi trái tim bị se thắt với điều mà nó giấu giếm và đôi mi bị đè nén bởi nước mắt và lồng ngực gần như bị tách ra bởi những sự vật ẩn khuất càng gia tăng, thì người ta còn lại gì ngoài ngôn ngữ và thở than? Kẻ buồn bã than vãn một việc dịu dàng, và tình nhân tìm thấy khuây khỏa trong ngọn lửa của tuổi trẻ mình, và kẻ bị đè nén thấy nguôi ngoai trong cầu khẩn… Giờ đây em đã viết cho chị như vậy vì em đã trở nên một thi sĩ thấy vẻ đẹp của vạn vật và sắp xếp khuôn mẫu của vẻ đẹp ấy bị lôi cuốn bởi sức mạnh của sự linh thiêng của nó. Hay như một đứa trẻ dở đói thấy sự cứu trợ, bị sự khốc liệt của cơn đói thúc đẩy, làm lơ sự bần khốn và cơ cực của mẹ nó.

“Hãy lắng nghe câu chuyện đáng thương của em, chị ơi, và khóc cho em. Vì khóc cũng như thể cầu nguyện, và những giọt nước mắt trắc ẩn thì như thể là một việc thiện tuôn trào không phải không được bồi đáp; chúng vươn lên từ những miền sâu thẳm của tâm linh, một vật sống động… Cha em cho em kết hôn với một người giàu có địa vị, giống như tất cả những người cha giàu có và danh dự muốn sinh sôi tài sản bằng tài sản; sợ sự bần khốn và ôm giữ danh dự bằng danh dự như một nơi ẩn náu khỏi sự nhục nhã của cuộc đời. Và vì vậy em cùng những mộng mị và hoài mong của em phải bị hi sinh trên một bàn thờ bằng vàng mà em coi rẻ; để lên địa vị cao, mà em thấy là đáng ghét. Em là một con mồi run rẩy trong sự bắt nắm của vật chất mà, nếu nó không được tạo ra để phụng sự tâm hồn, thì nó còn khắc nghiệt hơn sự chết và tân khổ hơn ngôi mộ. Em quý trọng phu quân của em, vì chàng độ lượng và đáng kính và nỗ lực vì hạnh phúc của em và theo đuổi tiền tài để em hài lòng. Nhưng em đã khám phá ra rằng tất cả những thứ ấy không đáng với một khoảnh khắc của tình yêu chân thật và linh thiêng; cái tình yêu coi tất cả như không và vẫn còn vĩ đại.

“Đừng bỡn cợt em, thưa chị, vì giờ đây em đã trở thành người hiểu rõ nhất thiên hạ về những sự việc trong tim người đàn bà, trái tim dồn dã, như con chim kia bay lượn trên khung trời tình ái. Cái bồn kia tràn ngập rượu của những thời đại sửa soạn cho đôi môi của tâm hồn. Cuốn sách mà trong ấy có viết những chương của niềm vui và nỗi buồn; hạnh phúc và khốn khổ; hoan lạc và đau đớn. Cuốn sách mà không ai được đọc ngoại trừ người bạn chân thành, nửa kia của người đàn bà được tạo ra cho nàng từ buổi khai thủy cho đến lúc tận cùng của thời gian…

“Vâng, em đã biết những người đàn bà mong mỏi và khát khao từ khi em thấy những ngựa kỳ ký và xa giá của phu quân em và những chiếc rương luôn luôn đầy ắp và địa vị cao tột không bằng được một cái nhìn từ đôi mắt của chàng trẻ nghèo nàn đã vào cuộc đời này vì em và em đã đến vì chàng. Một người kiên nhẫn đợi chờ trong u sầu và thiểu não của ly cách. Và là kẻ bị đè nén bị hy sinh vì ý muốn của cha mẹ; bị giam tù mà không hề phạm tội trong ngục tối của thời gian… Đừng tìm cách an ủi em, vì một nguồn an ủi phát sinh từ nỗi sầu khổ của em, đó là sự hiểu biết về sức mạnh tình yêu của em và thanh danh niềm mong mỏi khát khao của em. Giờ đây em đang nhìn qua màn lệ và thấy số kiếp mình, ngày lại ngày, đang đến gần nơi mà em sẽ chờ đợi người bạn lứa của tâm hồn mình và đoàn tụ với chàng, ôm lấy chàng bằng một cái ôm lâu dài và linh thiêng. Đừng khiển trách em, vì em đã làm đúng như một người vợ tiết nghĩa, tuân theo những luật lệ và tập tục của thiên hạ một cách nhẫn nhục và dẻo dai. Em tôn kính phu quân em và quý trọng và ngợi khen chàng, nhưng em không thể trao hiến chàng trọn vẹn con người mình được, vì Thượng Đế đã ban điều ấy cho người yêu dấu của em trước khi em gặp chàng. Trời đã muốn rằng em phải sống trọn đời với một người khác hơn là người mà em đã được tạo ra vì người ấy, và em sẽ sống trọn kiếp này trong thầm lặng và phù hợp với ý trời. Và khi những cánh cửa của vĩnh cửu mở rộng và em được kết hợp với nửa kia của tâm hồn em, em sẽ nhìn lại dĩ vãng - và dĩ vãng là chính hiện tại này – như mùa xuân nhìn mùa đông. Em sẽ trầm tưởng về kiếp sống này như người đã lên đến tuyệt đỉnh xem xét lại những lối mà mình đã đi qua trước khi đạt đến đỉnh”.

Đến đây cô gái ngừng viết. Nàng gục mặt vào đôi bàn tay và tha hồ khóc nức nở như thể tâm hồn vĩ đại của nàng chống đối lại việc ghi ra giấy điều bí mật linh thiêng nhất của nàng. Nàng vội lau nước mắt và chúng vội ẩn vào bầu không khí dịu dàng, nơi an nghỉ linh hồn của những tình nhân và loài hoa.

Sau một lát nàng lại nhặt bút lên và viết:

“Chị có nhớ chàng trẻ ấy không, thưa chị? Chị có nhớ cái ánh sáng long lanh từ đôi mắt chàng, và cái dáng ủ ê ghi dấu trên đôi mày chàng, và nụ cười của chàng, nụ cười giống như nước mắt của một người đàn bà có tang? Chị có nhớ giọng nói chàng, giọng nói giống như tiếng vang của một thung lũng xa xăm? Chị có còn nhớ dáng chàng khi chàng suy tư về những sự vật với một cái nhìn thăm thẳm tịch nhiên, và nói về chúng một cách kinh ngạc, và nghiêng đầu và thở dài như thể sợ rằng ngôn ngữ sẽ phản bội những gì ẩn giấu trong sâu thẳm lòng chàng? Và những cơn mộng và những tin tưởng của chàng, cả những cái ấy chị có nhớ không? Vâng, những sự vật nhiều nhặn ấy trong một chàng trẻ mà những người khác cho là giống họ, người mà cha mẹ đã khinh bỉ vì chàng vượt lên trên cặn bã và đáng kính hơn là nếu như chàng đã thừa hưởng thanh danh của cha ông mình.

Vâng, thưa chị, chị thừa biết em là một vật hy sinh của sự điên cuồng. Hãy tỏ ra thương xót người em chị, đang thao thức suốt năm canh thầm lặng của đêm tối để bộc lộ cho chị những bí mật của lòng mình. Xin hãy trắc ẩn, vì tình yêu cũng đến viếng trái tim chị như thế”.

Buổi sáng đến và cô gái ngừng viết và chẳng mấy chốc ngủ thiếp đi. Có lẽ nàng sẽ tìm thấy trong giấc ngủ những cơn mộng dịu dàng hơn những cơn mộng khi thức tỉnh.