HAI ĐIỀU ƯỚC
Trong thầm lặng của đêm tối Thần Chết giáng hạ từ Thượng Đế xuống thành phố đang yên ngủ và dừng lại trên ngọn tháp cao nhất. Thần Chết nhìn xuyên qua những bức tường của các nhà cửa với đôi mắt long lanh và thấy trong ấy những linh hồn bay đi trên đôi cánh của mộng mị, và những thân xác say ngủ.
Và khi vầng trăng khuyết vì bình minh đang tới và thành phố bị che phủ bởi một lớp màn huyền hoặc, Thần Chết bước đi bằng những bước nhẹ nhàng giữa những căn nhà kia cho đến khi tới căn nhà của người giàu. Thần Chết bước vào và chẳng có ai ngăn cản ngài lại. Thần Chết đứng cạnh và chạm lên mắt người đang ngủ. Người giàu thức dậy kinh hoàng. Và khi ông thấy Thần Chết trước mình ông la lên bằng một giọng vừa sợ hãi vừa giận dữ:
“Hãy đi khỏi ta, hỡi cơn mơ khủng khiếp! Đi đi, đồ quỷ! Đồ ăn trộm, mi dã vào cách nào, và mi muốn gì, đồ cướp giật? Đi đi, vì ta là chủ căn nhà này. Xéo ngay, kẻo ta lại gọi bọn nô lệ và lính gác xé tan xác mi ra!”
Thần Chết liền tiến đến gần và bằng một giọng sấm sét gầm lên: “ Ta là Thần Chết; vậy hãy coi chừng và tỏ ra khiêm tốn”.
Và con người giàu có quyền thế hỏi: “Bây giờ ngươi muốn gì ta, và ngươi tìm kiếm gì? Tại sao ngươi lại đến trong khi công việc ta chưa xong? Ngươi muốn gì nơi những kẻ quyền thế như ta? Hãy đến với bọn bệnh hoạn. Vậy hãy đi khỏi ta và đừng cho ta thấy những móng vuốt sắc bén của ngươi và mái tóc buông lơi như những con rắn cuộn mình. Đi đi, vì ta ghét thấy đôi cánh khủng khiếp và cái thân thể thối tha của ngươi”. Nhưng sau một lúc im lặng khó chịu người giàu lại nói rằng:
“Không, không, hỡi Thần Chết phúc hậu, đừng quan tâm những gì tôi đã nói, vì sợ hãi khiến tôi nói những lời mà lòng tôi hẳn ngăn cấm. Vậy, hãy lấy một phần vàng bạc hay linh hồn của một nô lệ nào đó và để tôi yên…tôi có những thương vụ chưa hoàn thành và tài sản chung với thiên hạ mà tôi chưa thu thập. Tôi có trên biển những chuyến tàu chưa cập bến, và trên đất những sản vật chưa nhập vựa. Những thứ ấy hãy lấy thứ gì mà người muốn và để yên tôi. Tôi có những nàng hầu xinh như ban mai, người tha hồ chọn, hỡi
Thần Chết. Xin nghe nữa đây: tôi chỉ có một thằng con, trân bảo của tôi. Xin lấy nó nữa, nhưng hãy để yên tôi”.
Rồi Thần Chết đặt tay bịt miệng kẻ nô lệ của cuộc sống thế tục này rồi đoạt lấy thân xác y và ném lên không.
Thần Chết tiếp tục hành trình qua khu của người nghèo cho đến khi tới một căn nhà tồi tàn. Thần Chết bước vào và đến gần một chiếc giường trên ấy có một thanh niên nằm. Sau khi đăm đăm nhìn khuôn mặt bình lặng của chàng người chạm vào đôi mắt chàng và chàng trẻ tỉnh giấc. Và khi chàng thấy thần chết đứng sững trên mình chàng quỳ xuống và giơ đôi tay về phía người và bằng một giọng vương sự hoài mong và tình thương của tâm hồn, chàng nói:
“Tôi đây, hỡi Thần Chết hùng vĩ. Hãy lấy linh hồn, thực thể những giấc mộng và thể chất những hy vọng của tôi. Hãy ôm ghì tôi, hỡi người yêu dấu của tôi, vì người vốn nhân hậu và sẽ không bỏ rơi tôi ở đây. Người là sứ giả của những thần linh. Người là cánh tay phải của chân lý. Đừng bỏ tôi. Tôi tìm kiếm người đã quá lâu mà không gặp, và kêu gọi người mà người chẳng lắng nghe! Nhưng bây giờ người đã nghe tôi, vậy xin đừng tránh né mối cảm mộ của tôi. Hãy ôm lấy hồn tôi, hỡi Thần Chết yêu dấu”.
Rồi Thần Chết đặt những ngón tay dịu dàng lên đôi môi của chàng trẻ và thu lấy thân thể chàng và đặt nó dưới đôi cánh.
Và khi Thần Chết rẽ quãng không, người nhìn lại thế gian này, và thổi vào hư không những lời này:
“Kẻ nào không đến từ Vô Biên sẽ không trở về Vô Biên”.