← Quay lại trang sách

HÒA BÌNH

Bão giảm bớt sau khi đã buộc tất cả cây cỏ phải rạp mình trước nó. Những vì sao trông tựa như những mảnh tan tành của ánh chớp trên nền trời. Và những cánh đồng yên lặng như thể là trận đánh giữa các nguồn lực thiên nhiên chưa từng xảy ra.

Vào giờ phút ấy, một thiếu nữ bước vào phòng nàng ném mình lên giường và nức nở khóc. Tiếng thổn thức của nàng nổi lên và những hơi thở nghẹn ngào của nàng biến thành lời nói.

“Xin đem chàng về với con, lạy Trời, vì nước mắt con đã khô cạn và lòng dạ tan thành nước. Xin trả chàng về với con, hỡi Đấng Thần Linh phán đoán con với một minh triết siêu việt sự thận trọng của con người, vì tâm hồn con phụ lòng con và sầu não xâm chiếm con. Xin bảo vệ chàng khỏi những nanh vuốt sắc bén của chiến tranh; xin cứu chàng khỏi đôi cánh tay của tử thần và xin rủ lòng thương một thanh niên yếu ớt bị đè nén bởi uy lực của kẻ mạnh và cướp chàng đi khỏi con.

“Hỡi Tình Yêu, hãy khắc phục chiến tranh, kẻ thù của người. Hãy bảo vệ người yêu của con, vì chàng là con của người. Vậy hãy đi đi, hỡi Thần Chết, để chàng có thể thấy tôi, hay người hãy đến để đưa tôi đến chàng”.

Vào đúng lúc ấy bước vào một chàng trẻ đầu quấn băng trắng, mà trên ấy chiến trận viết lên những chữ đỏ thắm. Chàng đến gần cô gái và mừng nàng với một giọt lệ và một nụ cười. Đoạn chàng cầm tay nàng đặt lên môi mình, và bằng một giọng vương một mối tình đau thương và một cuộc hội ngộ hạnh phúc, nói: “Đừng sợ, vì người mà em thương khóc đã trở về. Vậy vui lên đi em, vì hòa bình đã khôi phục cho em kẻ mà chiến tranh đã cướp, và hào hiệp đã hoàn lại cái mà lòng tham cướp phá. Lau nước mắt đi, em yêu, và hãy cười. Đừng ngạc nhiên vì anh sống sót trở về, vì tình yêu có một dấu hiệu mà thần chết thấy là phải chạy trốn; kẻ địch nhận ra nó liền hỗn loạn.

“Vâng, anh là người ấy. Đừng cho anh là một bóng ma đến từ những miền u tối để thăm viếng một nơi chốn có vẻ đẹp và sự thanh bình của em. Đừng sợ, vì anh là một sự thật mà lửa đỏ và gươm đao phái về để làm chứng trước tất cả thiên hạ về sự chiến thắng của tình yêu đối với chiến tranh. Anh là một lời nói thốt lên bởi một người hòa bình làm một lời mở đầu cho câu chuyện hạnh phúc của em”.

Thốt xong những lời này lưỡi chàng líu lại và nước mắt chiếm chỗ của ngôn ngữ. Những thánh thần hoan hỉ đến chật ních chốn hèn mọn kia, và đôi tim tìm thấy được những gì đã mất khi buổi chia tay.

Và khi ban mai đến, hai người đứng trên một cánh đồng ngắm nhìn vẻ đẹp của thiên nhiên. Sau một hồi im lặng mà trong ấy sự chuyển hoán xảy ra, người chiến sĩ nhìn về hướng nam và nói với người yêu mình: “Hãy nhìn mặt trời đang vươn lên từ bóng tối”.