← Quay lại trang sách

HỠI GIÓ

Hết ca hát vui vẻ, lại khóc lóc thở than. Chúng tôi nghe, nhưng không thấy bạn; chúng tôi cảm được sự hiện diện của bạn nhưng không thấy bạn.

Bạn như thể một đại dương tình yêu tràn ngập tâm hồn chúng tôi, nhưng không dìm chúng tôi; chơi đùa với những trái tim chúng tôi trong nỗi thầm lặng của chúng.

Bạn lên với những đỉnh cao và xuống với những thung lũng rồi trải mình trên những cánh đồng và bãi cỏ.

Bạn lên cao với sức mạnh và xuống thấp với duyên dáng.

Bạn như thể một kẻ thống trị từ bi đối xử công bình với những kẻ nghèo hèn thấp thỏm và tỏ ra kiêu hãnh với những kẻ mạnh mẽ uy quyền.

Vào mùa thu bạn thở than trong những thung lũng, và cây cối khóc với bạn, thở than;

Vào mùa đông bạn gầm rống, và toàn thiên nhiên gầm lên với bạn.

Vào mùa xuân bạn yếu đau, và trong sự yếu đuối của bạn những cánh đồng thức dậy;

Vào mùa hè bạn bị khâm liệm trong tịch nhiên và chúng tôi coi bạn như đã chết, bị giết bởi những ngọn giáo của mặt trời và bị chôn trong sức nóng của nó.

Có lẽ bạn thở than vào những ngày thu, hay cười nhạo những cây cối cả thẹn khi bạn làm chúng trần truồng?

Phải chăng bạn giận dữ vào những ngày đông, hay nhảy múa quanh những nấm mồ tuyết phủ của đêm tối?

Vào mùa xuân bạn đau yếu, hay bạn là một người tình ốm vì xa vắng, và đến với hơi thở than van trên đôi má người yêu, chàng trẻ của các mùa, để đánh thức chàng khỏi giấc ngủ?

Có lẽ bạn chết vào những ngày hè kia, hay ngủ trong lòng những trái cây, hay giữa những cây nho hay trên sân đập lúa?

Bạn mang hơi thở của bệnh hoạn từ những đường phố, và mang tâm hồn của một đóa hoa từ những đỉnh cao;

Những tâm hồn vĩ đại cũng mang phiền muộn của cuộc sống trong thầm lặng như vậy; và trong thầm lặng ta sẽ gặp niềm vui của đời sống.

Bạn thì thầm những bí mật kỳ diệu vào tai của đóa hồng, và nó hiểu. Đôi khi nó phiền muộn; đôi khi mỉm cười. Những thần linh đối với linh hồn con người cũng vậy.

Bạn nấn ná ở đây; vội vã đằng kia. Bạn chạy đến kia, nhưng chẳng lưu lại. Tư tưởng của một người cũng vậy; nó sống khi vận động và chết khi ngưng nghỉ.

Trên mặt nước bạn viết những vần thơ - rồi xóa đi. Những thi sĩ đọc tụng cũng vậy.

Từ phương Nam bạn đến nóng bỏng như tình yêu.

Từ phương Bắc lạnh như cái chết;

Từ phương Đông dịu dàng như sự vỗ về của những linh hồn.

Từ phương Tây bạn đến mãnh liệt như một kẻ căm hận.

Bạn khinh bạc như những thời đại, hay bạn là một tông đồ đến để cho chúng tôi đức tin của bạn?

Bạn giận dữ đi qua những sa mạc và giày xéo những đoàn lữ hành dưới chân và chôn họ trong những nấm mồ cát.

Bạn có phải là cơn hồng thủy ẩn khuất trôi chảy với ánh sáng bình minh qua những lá cây?

Đi qua như một cơn mộng trong thung lũng, nơi những bông hoa rạp mình vì yêu bạn và những cây cỏ say đắm đong đưa?

Bạn nhào đến tấn công biển cả và quấy rầy sự thanh bình của những thâm xứ nó nên nó vươn lên giận dữ chống lại bạn và mở miệng ra để nuốt trọn những thuyền bè và người.

Vậy, có phải bạn là tình nhân dịu dàng kia chơi đùa với những lọn tóc của lũ trẻ chạy nhởn nhơ giữa những khu nhà?

Bạn vội vã đi đâu vậy với những linh hồn, tâm linh và những tiếng thở dài của chúng tôi?

Bạn đem khuôn mẫu những nụ cười của chúng tôi đi đâu? Bạn làm gì với những ngọn đuốc rực cháy của tim chúng tôi đang trốn chạy?

Bạn có đi với chúng đến nơi bên kia hoàng hôn - bên kia kiếp sống này? Hay lôi chúng như con mồi đến những hang núi xa xăm để thổi chúng cho đến khi chúng hao mòn và chết?

Trong tịch nhiên của đêm tối những trái tim bộc lộ cho bạn các bí mật của chúng, và khi bình minh đến những mí chập chờn làm quầng đôi mắt.

Bạn có chuyên tâm đến những gì trái tim cảm thấy và những gì những đôi mắt nhìn thấy?

Giữa đôi cánh bạn chất chứa tiếng khóc muộn phiền của người nghèo, tiếng nỉ non của trẻ mồ côi và tiếng than van rên rỉ của người đàn bà.

Kẻ lạ mặt đặt hoài vọng của hắn, kẻ bị bỏ rơi đặt nỗi khổ đau và người đàn bà sa đọa đặt tiếng khóc của tâm hồn mình vào những nếp gấp của áo bạn.

Bạn có phải là kẻ hộ trì lòng tin của những kẻ thấp hèn kia? Hay phải chăng bạn cũng như trái đất này chẳng nhận gì cả ngoài việc đặt nó vào cho thân mình?

Bạn có nghe tiếng kêu, tiếng la và tiếng khóc này? Hay bạn cũng như những kẻ mạnh giữa loài người không thèm để ý đến bàn tay giơ ra cũng chẳng lắng nghe tiếng nói cất lên với họ?