NGƯỜI YÊU TRỞ VỀ
Đêm chưa buông trước khi kẻ thù trốn chạy, thân thể chúng bị gươm phanh và thương đâm thủng. Những người chiến thắng trở về giơ cao cờ xí vinh quang. Và hát những bài ca chiến thắng theo nhịp tiếng chân ngựa họ, rơi trên những đá tảng của thung lũng như những tiếng búa.
Họ nhìn xuống dòng suối, và mặt trăng nhô lên từ sau cửa sông. Những tảng đá khổng lồ cao ngất, vươn lên với tâm hồn của dân chúng, xuất hiện, và rừng bách hương khoe mình như thể nó là một dấu hiệu của vinh dự mà các thời đại xưa đã treo trên ngực xứ Lebanon.
Họ tiếp tục đi, và ánh trăng chiếu trên vũ khí họ, và những hang động xa vọng lại lời ca họ, cho đến khi họ đến chân một đường đốc, họ dừng lại vì tiếng một con ngựa hí. Con thú đứng giữa những tảng đá xám như thể nó được đục ra từ đấy. Đoàn người đến gần nó, tìm nguyên nhân khiến nó hí, và họ vấp phải một xác chết nằm trên mặt đất mà máu đã hòa với đất. Người chỉ huy la lên: “Đưa tôi coi lưỡi kiếm của người ấy, tôi biết chủ nó”.
Vài kỵ sĩ xuống ngựa và vây quanh tử thi, Sau một lát một người trong bọn ngẩng đầu lên và, nhìn về phía vị chỉ huy, nói bằng một giọng khàn khàn: “Những ngón tay anh ta nắm chặt lấy cán gươm; gỡ ra thì thật bậy quá”.
Một người khác nói: “Gươm nhuộm đầy máu, không thấy được lưỡi nó”.
Một người thứ ba nói: “Máu đã đông lại trên tay và cán gươm dính chặt lưỡi gươm với cánh tay và biến chúng thành một”.
Nghe vậy vị chỉ huy xuống ngựa đi về phía người bị giết và nói: “Nâng đầu anh ta dậy và để ánh trăng cho chúng ta thấy mặt anh”. Đoàn người vội vã làm theo lệnh ông và khuôn mặt người tử sĩ được bộc lộ từ sau tấm màn của thần chết. Khuôn mặt có những nét mạnh mẽ, biểu lộ lòng can đảm, bạo dạn và bền bỉ, khuôn mặt của một người chiến sĩ nói lên dũng khí của mình mà không cần đến lời. Khuôn mặt của một người sầu não và hân hoan. Khuôn mặt của một người đối mặt kẻ thù với dũng cảm và đối diện cái chết với một nụ cười. Khuôn mặt của một người hùng xứ Lebanon có mặt hôm ấy trên chiến trận thấy chiến thắng ló dạng nhưng không sống để hát những bài ca chiến thắng với các chiến hữu.
Và khi họ gỡ khăn buộc đầu ra và lau bụi trận khỏi khuôn mặt xanh xao của người chết, vị chỉ huy kêu lên bằng một giọng đau khổ: “Đây là khuôn mặt con trai của Al-Sa’abi. A, rõ khổ!” Và đoàn người lặp lại tên ấy, vừa thở dài. Rồi im lặng như thể lòng họ, say men rượu chiến thắng, tỉnh lại trong khoảnh khắc và đã thấy ở sự mất đi một vị anh hùng một cái gì lớn lao hơn sức mạnh và vinh quang của chiến thắng.
Họ đứng dậy như những tượng đá trước sự khủng khiếp của cảnh tượng này, và lưỡi họ khô đi và họ đứng câm lặng. Vì kẻ có tâm hồn can đảm khi đối diện với thần chết như vậy đấy. Nức nở và than van là để cho đàn bà; và rên rỉ với nỉ non để cho con nít. Đối với những người mang gươm thì chỉ còn đứng im lặng và kính sợ. Cái im lặng nắm chặt những tâm hồn dũng mãnh như những móng vuốt của loài chim ưng bấu chặt cổ họng con mồi. Cái im lặng vươn lên trên nức nở và thở than kia; mà trong sự cao cả của nó khiến sự bất hạnh dễ sợ và khủng khiếp thêm. Một nỗi im lặng khiến tâm hồn mạnh mẽ từ những đỉnh cao vững chắc xuống sâu dưới thung lũng. Một nỗi im lặng báo trước rằng bão tố sẽ đến. Và khi bão tố đến cũng không vĩ đại và mạnh mẽ hơn nó.
Họ cởi y phục của chàng trẻ bị giết để xem thần chết đã hạ thủ chỗ nào. Trên ngực chàng là những vết gươm há ra như những cái miệng sùi bọt, nói lên trong sự tịch nhiên của đêm ấy những tham vọng của con người. Vị chỉ huy quỳ xuống cạnh người chết, và nhìn sát vào thân thể, thấy một chiếc khăn thêu bằng chỉ vàng quấn quanh cánh tay. Ông suy ngẫm về việc này, vì ông biết bàn tay đã quay tơ và những ngón tay đã may đường chỉ. Đoạn ông giấu nó giữa lớp y phục và kéo nó về lại một chút, che khuôn mặt ông bằng một bàn tay run run. Cũng một bàn tay đã chém một chiếc đầu lìa khỏi mình giờ đây run run và gạt đi một giọt lệ. Vì nó đã chạm vào riềm của một chiếc khăn mà những ngón tay yêu dấu đã quấn quanh cánh tay của một chàng trai ra đi chiến đấu dũng cảm. Giờ đây chàng đã gục ngã và sẽ trở về với nàng trên vai các chiến hữu.
Và trong khi tâm hồn vị chỉ huy hoang mang như vậy giữa những khủng khiếp của tử thần và những huyền bí của tình yêu, một người của ông nói rằng:
“Thưa ngài, ta hãy đào cho anh ấy một ngôi mộ dưới cây sồi đằng kia. Rễ nó sẽ uống những dòng máu anh, và những cành lá sẽ nảy nở nhờ di thể anh. Nó sẽ lớn lên mạnh mẽ và trở nên bất tử và sẽ trở thành một dấu hiệu nói với những nấm đất này về lòng dũng cảm và can đảm của anh”.
Và một người khác nói: “Không; ta hãy khiêng anh đến rừng bách hương và đem anh đến cạnh giáo đường. Ở đó hài cốt anh sẽ an nghỉ dưới sự che chở của bóng Thánh Giá khỏi Ngày Cuối”.
Và một người khác nói: “Các bạn hãy đem anh ấy tới đây khi máu anh đã nuôi dưỡng đất đai. Và để chiếc gươm trong tay phải anh. Rồi trồng cây thương cạnh anh và tế con ngựa anh trên mộ. Và để vũ khí anh ở lại như một nguồn an ủi của anh trong tịch liêu”.
Đừng chôn một lưỡi gươm nhuốm máu quân thù, cũng đừng giết một con thú một tuổi đã chạm mặt với tử thần. Đừng bỏ nơi chốn hoang dại một vũ khí quen với một bàn tay hoạt động và một cổ tay mạnh mẽ. Đúng hơn nên đem cả về cho họ hàng anh làm một di sản quí báu”. Một người nói như vậy.
Nhưng lại một người nữa cất giọng: “Ta hãy quì bên anh và tụng niệm những lời cầu nguyện của Đấng Christ, để Trời tha thứ anh và ban phép cho chiến thắng của ta”.
“Không, ta hãy khiêng anh trên vai và biến những khiên và thương của ta thành một nhà táng của anh; và bao quanh thung lũng này, hát những bài ca chiến thắng. Để anh nhìn những người bị kẻ thù ta sát hại, và những miệng vết thương anh sẽ mỉm cười trước khi chúng bị đất của mồ khép kín”.
“Ta hãy đặt anh lên chiến mã của anh và chống đỡ anh bằng sọ của những kẻ bị giết và quấn cây thương quanh anh và đem anh về đồn như một kẻ chiến thắng. Anh không chịu phục tùng thần chết cho đến khi đã làm kẻ thù thiệt hại nặng nề”.
“Thôi, ta hãy đi và từ biệt anh ở chân núi này. Tiếng vọng từ những hang động sẽ là đồng bạn và tiếng rủ rỉ của những dòng suối sẽ là nguồn an ủi anh. Hài cốt anh sẽ an nghỉ nơi chốn hoang liêu và nghe tiếng chân dịu dàng của đêm đen bước đến”.
“Đừng để anh ấy ở đây, vì ở đây chỉ có cô đơn và tịch liêu. Đúng hơn các bạn nên khiêng anh đến nghĩa trang trong làng. Ở đó sẽ có các linh hồn của cha ông ta làm bạn để nói với anh trong đêm tăm tối và kể anh những chuyện chiến trận và những chuyện vinh quang của họ”.
Tất cả bọn họ đã nói như vậy.
Đoạn vị chỉ huy đứng dậy và ra hiệu cho họ im lặng. Ông buông tiếng thở dài và nói:
“Đừng làm phiền anh ta với những kỷ niệm của chiến tranh; cũng đừng để đôi tai của linh hồn đang thoát đi của anh nghe những chuyện gươm đao nữa. Ta hãy thầm lặng đem anh về quê nhà vì ở đó họ ngồi đợi anh về nhà. Tâm hồn của một cô gái đợi anh từ cuộc chém giết trở về. Vậy ta hãy đem anh về cho nàng để nàng được nhìn mặt anh và hôn lên vầng trán anh”.
Nên họ nhấc anh lên vai và khiêng anh đi, đầu và mặt họ cúi gầm. Con ngựa đau khổ của anh đi sau họ, dây cương lê trên mặt đất. Thỉnh thoảng nó hí lên, và những hang động vang vọng đáp lại. Như thể là những hang động có tim và có thể cảm được với trái tim trong cơn cực cùng đau khổ của nó.
Và như thế Đám Rước Chiến Thắng sau Nghi Trượng của Thần Chết đi xuống thung lũng đẫm ánh trăng. Thần Tình Yêu dẫn đầu họ, lê theo đôi cánh gãy của người.