VẺ ĐẸP CỦA THẦN CHẾT
Tặng M.E.H.
Hãy để tôi ngủ, vì hồn tôi đã say tình yêu;
Hãy để tôi say ngủ, vì tâm linh tôi đầy đặc những ngày và đêm.
Hãy đốt những đèn lên
Và châm lửa vào những lư hương quanh giường tôi;
Hãy rải quanh thân thể tôi
Những cánh hoa hồng và thuỷ tiên,
Và rải xạ hương trên tóc tôi;
Hãy rót lên đôi chân tôi
Những hương thơm dễ chịu.
Rồi hãy nhìn, và đọc xem bàn tay của thần chết đã viết gì trên vầng trán tôi.
Hãy để tôi nằm sâu trong đôi tay của giấc ngủ;
Vì đôi mi tôi mỏi mệt, và nặng nề vì sự thao thức này.
Hãy khẩy chiếc thất huyền và lư cầm
Và để tiếng vọng của những dây bạc
Rơi và đong đưa trên tai tôi.
Hãy thổi sáo và tiêu
Và dệt bằng những nốt nhạc trong trẻo của chúng
Một bức màn quanh trái tim tôi,
Trái tim đang vội vã đến ngày tận cùng.
Hãy hát cho tôi những bài ca của Ruha
Và từ âm điệu huyền hoặc của chúng
Trải rộng một tấm thảm cho tâm hồn tôi,
Rồi nhìn, và trong đôi mắt tôi.
Các bạn sẽ thấy ánh sáng của hy vọng.
Vậy hãy lau nước mắt đi, các bạn tôi ơi,
Ngẩng cao đầu lên
Như những đóa hoa vươn cao. những vương miện của chúng khi bình minh ló dạng
Và thấy cô dâu của Thần Chết đứng như một cột trụ của ánh sáng
Giữa chiếc giường của tôi và hư không.
Hãy nín thở một chút và lắng nghe với tôi
Tiếng vỗ của đôi cánh nàng.
❀ ❀ ❀
Hãy đến, hỡi các con của mẹ tôi, hay giã biệt tôi;
Hãy hôn lên vầng trán tôi bằng đôi môi hé cười,
Hãy ôm ghì đôi môi tôi bằng đôi mắt các người
Và hôn đôi mi tôi bằng đôi môi các người.
Hãy đem những đứa con đến gần giường tôi,
Hãy để chúng vuốt ve đầu tôi
Với những ngón tay dịu dàng của những cánh hoa hồng.
Hãy đem những người già đến gần để ban phép cho đôi mày tôi
Bằng những ngón tay u bướu và khô héo.
Hãy gọi những người con gái của miền này đến
Và xem những hình ảnh của Thượng Đế trong mắt tôi,
Và lắng nghe tiếng vọng của một khúc điệu vĩnh cửu vội vã với tâm hồn tôi.
RA ĐI
Bây giờ tôi đã đến đỉnh núi,
Và tâm hồn tôi bay lượn trên các miền cao của tự do và giải thoát.
Tôi đã xa, xa vời, hỡi các con của mẹ tôi,
Và mặt đồi đã khuất khỏi mắt tôi bên kia màn sương.
Sự trống trải của thung lũng chìm đắm trong một đại dương tịch lặng,
Và những con đường và đèo bị xóa bởi những ngón tay của quên lãng.
Những đồng cỏ và rừng rậm bị che giấu sau những bóng ma, trắng như những đám mây mùa xuân,
Và như những tia nắng mặt trời,
Đỏ như lớp áo buổi chiều.
Bài hát của sóng biển đã câm lặng.
Âm nhạc của những con suối trong cánh đồng đã nhỏ dần đi,
Và những tiếng nói vang lên từ đám đông cũng lặng đi.
Tôi không còn nghe gì ngoại trừ bài thánh ca của Vĩnh Cửu,
Lẫn khát vọng của linh hồn.
AN NGHỈ
Hãy cởi thân thể tôi ra khỏi lớp vải liệm
Và mặc cho tôi bằng lá hoa huệ và hoa nhài.
Hãy đem di hài tôi ra khỏi chiếc hộp ngà này
Và đặt nó trên một chiếc giường bằng hoa cam Đừng khóc than tôi, hỡi những con trai của mẹ tôi,
Mà hãy hát những bài ca của tuổi trẻ và hân hoan.
Đừng nhỏ lệ, hỡi con gái của những cánh đồng,
Mà xin hãy hát một bài thơ của những ngày gặt hái và ép nho.
Đừng phủ lồng ngực tôi bằng tiếng khóc lóc và thở than,
Mà hãy viết trên ấy bằng những ngón tay em
Biểu tượng của tình yêu và dấu hiệu của niềm vui.
Đừng quấy rầy sự êm ả của bầu trời
Bằng lời tán tụng của tăng lữ và điếu ca,
Mà hãy để tim em mừng quýnh với tôi
Ca tụng bất tử và đời sống vĩnh cửu.
Đừng mặc đồ tang đen
Mà hãy vui vẻ với tôi trong y phục trắng.
Đừng nói một cách sầu não vì tôi ra đi,
Mà hãy nhắm mắt và bạn sẽ thấy tôi giữa các bạn,
Bây giờ và mãi mãi.
Hãy đặt tôi nằm trên những cành rậm lá,
Hãy khiêng tôi cao trên vai,
Rồi đưa tôi chầm chậm đến những nơi hoang dã.
Đừng đem tôi tới một nghĩa trang,
Vì tiếng ầm ĩ của đám đông quấy rầy sự ngơi nghỉ của tôi,
Và tiếng lạch cạch của những xương và sọ cướp đi giấc ngủ của tôi.
Hãy đem tôi đến rừng cây trắc bá
Và đến chỗ mà hoa tím và bạch đầu ông mọc
Đào cho tôi một nấm mộ.
Đào mộ tôi cho sâu,
Để những cơn lụt đừng đem hài cốt tôi ra thung lũng.
Đào mộ tôi cho rộng,
Để những bóng ma của đêm tối có thể đến ngồi cạnh tôi.
Hãy cởi bỏ những lớp y phục này
Và đưa tôi trần truồng đến lòng đất;
Đặt tôi nằm xuống nhẹ nhàng
Trên lòng mẹ tôi.
Hãy phủ tôi bằng đất mềm,
Và với mỗi thảm cỏ
Hãy gieo những hạt của hồng hoang và nhài
Để chúng có thể đơm hoa trên mộ tôi,
Nẩy nở bởi những chất liệu của thân thể,
Mọc lên và lan rộng ra
Hương thơm của trái tim tôi;
Và đứng ra
Cầm cao trước mặt thái dương Những bí mật của di hài tôi,
Đong đưa trong ngọn gió
Để nói với khách bộ hành
Về những hoài mong và những giấc mơ đã qua của tôi
Giờ hãy để yên tôi, hỡi những người con của mẹ tôi -
Để yên tôi trong nỗi cô đơn.
Xin hãy đi với những bước thầm lặng,
Bước đi của tịch nhiên trong thung lũng trống trải.
Để yên tôi trong nỗi tịch liêu - và tung tán
Như những nụ hoa hạnh và táo
Tản mác vì hơi thở của Nisan*
Hãy trở về những chỗ ở của các người
Và ở đó các người sẽ thấy những cái mà Thần Chết không lấy được
Khỏi các người và tôi
Bây giờ hãy đi khỏi chốn này,
Kẻ mà các người tìm kiếm đã đi xa khỏi thế giới này.