CA KHÚC ❖ MỘT BÀI CA ❖
Trong sâu thẳm của tâm hồn tôi là một bài ca mà không một lời nào khoác lấy được;
Một bài ca sống động trong một thớ của trái tim tôi
mà sẽ không trôi chảy như mực trên giấy.
Nó bao bọc tình cảm tôi bằng một chiếc áo mỏng,
Và sẽ không trôi chảy như hơi ẩm trên lưỡi tôi.
Làm sao tôi thổ lộ nó dù chỉ như một tiếng thở dài
Khi tôi lo sợ cả bầu không khí cũng sẽ làm hại nó?
Tôi biết hát nó cho ai khi nó không biết nơi lưu trú nào
Ngoài tâm hồn tôi?
Tôi sợ cho nó vì sự hà khắc của những đôi tai.
Em có nhìn vào đôi mắt anh, em đã thấy cái hình ảnh của hình ảnh nó;
Em đã chạm vào những đầu ngón tay anh, em đã cảm thấy nó run rẩy.
Những công trình của bàn tay anh tiết lộ nó
Như thể là những mặt hồ phản chiếu những ngôi sao sáng.
Những giọt lệ của anh phát giác nó
Như thể những hạt sương rao xướng bí mật của đóa hồng khi hơi ấm tung tán chúng.
Một bài ca thổ lộ từ nỗi im lặng,
Chôn vùi bởi tiếng ồn
Và hát lên bởi những giấc mơ.
Một bài ca ẩn giấu bởi sự thức tỉnh.
Hỡi người, đây là bài Tình Ca;
Ishak* sẽ tụng niệm thế nào?
Hơn nữa, David sẽ hát nó thế nào?
Hương thơm của nó còn dịu dàng hơn hương hoa nhài;
Cổ họng nào sẽ kiềm chế nó?
Nó còn quý báu hơn bí mật của trinh nữ;
Nhạc khí nào sẽ nói lên nó?
Ai sẽ kết hợp tiếng gầm vĩ đại của biển cả
Với giọng run run của họa mi?
Và tiếng thở dài của một đứa trẻ với cơn bão cuồng hú?
Loài người sẽ hát bài ca của thần linh thế nào?
❖ BÀI CA CỦA SÓNG ❖Tôi và bờ biển là đôi tình nhân:
Gió kết hợp và chia cách chúng tôi
Tôi đến từ bên kia hoàng hôn
Để hòa lẫn bạc của bọt tôi với vàng của cát bờ;
Và làm mát dịu trái tim nóng bỏng của bờ bằng hơi ẩm của tôi.
Bình minh đến tôi đọc luật mê đắm cho người yêu tôi,
Và chàng kéo tôi sát ngực chàng.
Lúc ấy tôi hát lên lời cầu nguyện hoài mong,
Và chàng ôm lấy tôi.
Tôi bồn chồn không an tâm,
Nhưng người yêu tôi là người bạn của nhẫn nại.
Triều đến và tôi ôm lấy người yêu tôi;
Chàng trôi chảy, và tôi gục dưới chân chàng.
Tôi đã nhảy múa quanh những con gái của biển cả
Khi họ trỗi dậy từ những miền sâu
Để lên ngồi trên những tảng đá
Và nhìn những ngôi sao!
Tôi đã lắng nghe người tình nhân
Thề nguyền lòng mê đắm của mình với một cô gái dễ thương:
Tôi đã giúp chàng ta bằng tiếng thở dài và van vỉ.
Tôi đã bầu bạn với những tảng đá khi chúng lạnh lẽo và êm lặng,
Và ve vuốt chúng, cười, khi chúng không cười!
Tôi đã cứu những thể xác khỏi miền sâu. Và đem chúng về cho những người sống!
Tôi đã ăn trộm bằng cách nào từ những miền sâu
Những ngọc trai, và trao tặng những người con gái của vẻ đẹp!
Trong đêm khi tất cả những tạo vật ôm bóng ma của giấc ngủ, chỉ một mình tôi thức tỉnh, hết hát ca lại thở dài.
Than ôi, sự thức tỉnh đã phá hủy tôi, nhưng tôi là một tình nhân và chân lý của Tình Yêu đang thức tỉnh.
Hãy nhìn đời tôi;
Như tôi đã sống, tôi sẽ chết như vậy.
❖ BÀI CA CỦA MƯA ❖Tôi là những sợi dây bạc
Mà các thần linh ném từ cao xuống
Và thiên nhiên dùng tôi để trang hoàng những thung lũng
Tôi là những hạt ngọc quý
Tung tán từ vương miện của Astarte,
Và đứa con gái của ban mai đánh cắp tôi để làm đẹp những cánh đồng.
Tôi khóc và những ngọn đồi nhỏ mỉm cười;
Tôi bị hạ thấp và những bông hoa được nâng cao
Mây và cánh đồng là đôi tình nhân
Và tôi là một sứ giả đem họ đến với nhau;
Cho người này tha hồ giải khát
Và chữa bệnh cho người kia.
Tiếng của sấm sét và những lưỡi kiếm của chớp
Báo trước tôi sắp đến;
Cầu vồng công bố cuộc hành trình tôi chấm dứt.
Kiếp sống trần gian cũng vậy,
Vào giữa đôi chân của cơn thịnh nộ,
Ra đi giữa đôi tay thanh bình của Thần Chết.
Tôi vươn mình từ lòng hồ
Và lướt trên đôi cánh của không gian
Cho đến khi tôi trở thành một khu vườn xanh tươi
Từ trên ấy tôi xuống
Và hôn đôi môi của những đóa hồng trong vườn
Và ôm ghì những cành cây.
Trong tịch nhiên, với những ngón tay dịu dàng,
Tôi gõ lên những tấm kính cửa sổ:
Âm thanh ấy là một bài hát mà các tâm hồn nhạy cảm biết.
Tôi được tạo ra bằng sức nóng của trái đất
Và tôi là kẻ giết nó -
Cũng như một người đàn bà thắng lướt một người đàn ông bằng sức mạnh mà nàng lấy nơi hắn.
Tôi là tiếng thở dài của đại dương
Và nước mắt của trời,
Và nụ cười của cánh đồng.
Cũng vậy tình yêu -
Là một dấu hiệu từ đại dương cảm thức;
Một giọt lệ từ bầu trời tư tưởng;
Một nụ cười từ cánh đồng tâm linh.
❖ BÀI CA CỦA CÁI ĐẸP ❖Tôi là kẻ dẫn đạo của tình yêu,
Tôi là rượu ngọt của tâm hồn
Tôi là thực phẩm cho trái tim.
Tôi là một đóa hồng;
Tôi mở lòng ra lúc bình minh; một cô hái tôi và hôn tôi và đặt tôi lên ngực nàng.
Tôi là trú xứ của hạnh phúc
Và suối nguồn của niềm vui.
Tôi là khởi đầu của an nghỉ.
Tôi là một nụ cười dịu dàng trên đôi môi một cô gái;
Chàng trẻ nhìn tôi, quên nỗi nhọc nhằn, và đời chàng trở nên một sân khấu cho những cơn mơ dịu dàng.
Tôi là trí tưởng tượng của thi sĩ
Và kẻ chỉ đạo của nghệ sĩ.
Tôi là thầy của nhạc sĩ.
Tôi là cái nhìn trong mắt một đứa trẻ
Nhìn bởi một bà mẹ dịu hiền.
Trước khi nó nhìn bà nguyện cầu và vinh danh Chúa.
Tôi hiện ra cho Adam trong hình ảnh Eve
Và kiềm chế chàng.
Tôi được mặc khải cho Solomon trong người yêu dấu của ngài, và biến ngài thành thi sĩ và hiền triết.
Tôi cười với Helen,
Và thành Troy bị hủy diệt;
Tôi đội vương miện cho Cleoptra, và hòa bình ngự trị dòng Nile.
Tôi là Định Mệnh;
Hôm nay tôi xây dựng,
Mai tôi phá hủy
Tôi là Thượng Đế,
Tôi hồi sinh và hóa tử.
Tôi nhẹ nhàng hơn tiếng thở dài của đóa hoa tím, Và mạnh mẽ hơn giông tố.
Tôi là một Chân Lý, hỡi người, vâng, một Chân Lý.
❖ BÀI CA CỦA HẠNH PHÚC ❖Người là tình nhân của tôi và tôi là tình nhân của người. Tôi xót xa cho người và người mong mỏi gặp tôi.
Khổ thân tôi, vì trong sự yêu đương của người có một kẻ chia phần làm phiền tôi và giày vò người. Đó là một nàng tàn bạo tên là Vật Chất. Chúng tôi đi đâu nàng cũng đi theo như một kẻ canh giữ để chia rẽ chúng tôi.
Tôi tìm người yêu ở những chốn hoang dã dưới những rặng cây và cạnh những hồ nước, và tôi không thấy chàng. Vì Vật Chất đã dụ hoặc chàng và chàng đã đi với nó vào thành phố, ở đó có đám đông, bại hoại và khốn khổ.
Tôi tìm chàng ở những nơi nghiên cứu và những đền minh triết. Nhưng tôi không thấy chàng, vì Vật Chất, mang một lớp y phục thế gian, đã đưa chàng đến những nơi vị kỷ bưng bít; nơi cư ngụ của những kẻ bận bịu với những việc đê tiện.
Tôi tìm chàng trên cánh đồng của thỏa mãn nhưng không thấy chàng, vì kẻ thù của tôi trói buộc chàng trong những hang động của tham dục.
Tôi gọi chàng lúc bình minh, nhưng chàng nào nghe tôi, vì đôi mắt chàng nặng nề với giấc ngủ của keo kiệt.
Tôi vuốt ve chàng khi đêm tới, khi tịch nhiên ngự trị và những bông hoa say ngủ. Nhưng chàng nào quan tâm đến tôi, vì chàng đang mải miết yêu thích những sự việc của mai này.
Người yêu tôi yêu tôi. Chàng tìm tôi trong những công việc của chàng, nhưng chàng sẽ không tìm được tôi ngoại trừ trong những hoạt động của Thượng Đế.
Chàng tìm cách đoàn tụ với tôi trong một cung điện nguy nga xây trên đầu lâu của những kẻ yếu, giữa vàng bạc.
Tôi sẽ không đủ đối với chàng ngoại trừ trong căn nhà của thuần phác, mà các thần linh đã xây trên bờ suối của tình ái.
Chàng sẽ ôm lấy tôi trước những kẻ sát nhân và áp bức, nhưng tôi sẽ không để chàng hôn lên miệng tôi ngoài trừ trong hoang liêu giữa những đóa hoa vô tội.
Chàng muốn rằng sự lươn lẹo là một phương tiện giữa chàng và tôi nhưng tôi không kiếm kẻ trung gian nào cả ngoại trừ một công việc thoát khỏi sự ác.
Người yêu của tôi đã học được kêu la và thác loạn từ đối thủ của tôi, Vật Chất. Tôi sẽ dạy chàng nhỏ những giọt lệ van vỉ từ đôi mắt của tâm hồn chàng và thở dài một tiếng thở dài hài lòng.
Người yêu tôi là của tôi và tôi là của chàng.
❖ BÀI CA CỦA HOA ❖Tôi là một lời thốt bởi Thiên Nhiên,
Rồi bị thu lại
Và giấu trong lòng nàng,
Và lại thốt ra một lần nữa
Tôi là một vì sao rơi từ bầu trời
Trên một tấm thảm xanh.
Tôi là con gái của các nhiên thể:
Được cưu mang vào mùa Đông,
Sinh vào mùa Xuân,
Nuôi lớn bởi mùa Hè;
Và mùa Thu đặt tôi an nghỉ.
Tôi là một món quà cho các tình nhân
Và một vương miện hôn lễ.
Tôi là món cúng dường cuối cùng của kẻ sống cho người chết.
Khi buổi sáng đến
Tôi cùng với cơn gió
Rao xướng ánh sáng.
Ngay lúc lũ chim và tôi giã biệt nó.
Tôi đong đưa trên những cánh đồng
Và trang hoàng chúng.
Tôi thở hương thơm vào không khí.
Tôi ôm ghì giấc ngủ,
Và đủ các đôi mắt của đêm tối nhìn tôi mãi.
Tôi tìm sự thức tỉnh để nhìn vào con mắt độc nhất của ngày.
Tôi uống cái túy lúy của sương
Và lắng nghe bài hát của loài sáo.
Tôi nhảy múa theo nhịp hò hét của lũ cỏ;
Tôi nhìn lên trời để thấy ánh sáng
Chứ không phải để thấy hình ảnh tôi trong ấy.
Đây là một minh triết mà loài người chưa học được.