← Quay lại trang sách

NGẮM CẢNH CŨNG THỦNG TÚI

Không biết từ đâu bây giờ mới thấy là một. Bây giờ trong chi tiêu, việc công, việc nước, việc gì cũng sinh ra lệ phí… lệ phí… xin kể một thứ lệ phí tai quái nhất là ngắm cảnh cũng phải đóng lệ phí. Chùa Hương thắng cảnh thế lệ phí phải to rồi. Còn chùa Trầm tôi không vào chùa nào cả, tôi chỉ đi tắt đường Trầm sang Thầy rồi ra Phùng cũng phải đóng lệ phí, người ta mới nhấc cái tre ngáng cho xe tôi qua.

Lên Tam Đảo thì nhiều thứ phí lắm, tất nhiên lên đấy tôi mất tiền ăn, tiền nghỉ nhà trọ. Nhưng mới đến chân núi đã có cây tre chắn ngang của xã địa phương và công an thị trấn gác và thu tiền chung nhau. Trước tiên, là thuế người, lệ phí ngắm cảnh rồi lệ phí xe máy, lệ phí ô tô (ai bảo anh đi xe máy, ô tô). Mà lệ phí ô tô gấp mấy lần tiền thuế người ngắm cảnh và thuế xe máy. Có hỏi sao thu nhiều thế thì được giải thích: điều trông xe ban đêm (mà từ đây lên đấy đến nơi nghỉ còn mười mấy, hăm mấy cây số), mà các ông này mấy khi đã lên… Ai bảo anh ngồi ô tô!

Ở Hà Nội có hai nơi danh tiếng thu lệ phí người vào. Đấy là đền Quan Thánh và đền Ngọc Sơn. Ở nơi đền chùa miếu mạo danh tiếng, đều có đặt hòm công đức. Khách vãn cảnh, lễ chùa mà có lòng thành thì tùy tâm tự nguyện bỏ tiền vào hòm công đức. Phong tục ấy đã có lâu rồi, chỉ có những cái lệ phí vào đền ấy thì mới sinh ra vài ba năm nay thôi.

Chắc chắn là lệ phí để chia nhau “bồi dưỡng” chứ làm sao đủ dùng tu sửa nơi thờ cúng được (mà tiền ý có làm không thiêng). Từ khi sinh ra cái bàn thu tiền này ở Tam quan đền Quan Thánh, ở đầu cầu Thê Húc thì nơi này vắng hẳn người vào. Đến Tây cũng ít vào vì vào lại bị “chém” đau.

Còn tôi nhất định tôi không vào rồi, dẫu cho thỉnh thoảng cũng nhơ nhớ cảnh đẹp về nơi tôn nghiêm. Không phải tiếc tiền dẫu cũng tiêu, nhưng chính là ngại bực mình thì mất vui.