← Quay lại trang sách

Câu chuyện thứ hai Anh hùng ba chân

“Bác Mitsu… đã giết con trai mình?”

Từ trước tới giờ bác Mitsu chẳng mấy khi nói về quá khứ của mình. Không, có lẽ là do tôi đã không hỏi nhưng tôi nghĩ hẳn là có “lý do” mà bác không muốn kể… Tuy nhiên, tôi không thể tin, không muốn tin là bác ấy đã giết con trai mình.

Thế rồi, như đọc được suy nghĩ của tôi đang dao động, bác Mitsu vừa cười vừa nói:

“Sao? Cháu ngạc nhiên lắm phải không?”

“Dạ?”

“Bác đùa đó. Là đùa thôi. Bác không có con trai nào cả. Bác độc thân từ trước tới giờ.”

“Thật chứ ạ?”

“Ừ, thật.”

Dù cái “thật” đó cũng là đùa đi nữa, bây giờ có lẽ không nên hỏi thêm nữa là hơn cả.

Khi tôi nghĩ như vậy, từ phía cửa ra vào của thư viện di động, có ai đó gọi tôi:

“Hiromu à?”

Tôi hướng mắt ra phía cửa ra vào, thấy đó là cậu Haruto học cùng lớp với tôi đang đứng dắt theo một chú chó.

“Ở đây không được cho chó vào phải không bác?”

Haruto lễ phép hỏi bác Mitsu.

“À, đúng là không được vào bên trong… nhưng giờ đang không có ai nên cháu cứ đưa nó vào đây.”

“May quá! Chú chó này rất nhút nhát nên cháu không thể để nó bên ngoài được.” Vừa nói thế xong, Haruto vừa gọi chú chó “Nào, Gaja. Bác ấy nói cậu được vào trong với tớ đấy!” vừa từ từ bước vào bên trong thư viện di động.

“Ơ, chân của nó…”

Tôi đã buột miệng nói. Chú chó đang bước vào bên trong chỉ có ba chân, không có chân trước bên phải.

“À, chân này ấy hả? Từ lúc nó tới nhà tớ, nó đã chỉ có ba chân thôi. Nhưng nó vẫn đi giỏi như bình thường.”

Haruto vừa vuốt đầu chú chó tên là Gaja vừa cười tươi nói thế.

Gaja có lông toàn thân màu nâu nhạt, mặt nhăn nhăn, tai cụp và màu nâu sậm.

Có lẽ nó thuộc giống chó Pug. Khi tôi đọc các cuốn sách nói về các giống chó nhân vụ bắt cóc Koro, tôi cũng tình cờ thấy có viết về đặc điểm của giống chó Pug.

Bác Mitsu vừa đưa chỗ quà ăn vặt còn lại cho Haruto vừa nói:

“Cháu lần đầu tiên tới đây… nhỉ?”

“Vâng, trước đây cháu cũng có để ý nhưng nghĩ vào một mình hơi ngại… Tuy nhiên, vừa rồi cháu thử ngó vào thì nhìn thấy có Hiromu nên cháu đã thử cất tiếng.”

Haruto vừa nhìn quanh một lượt vừa thật lòng trầm trồ: “Oa, nhiều sách thật đấy!”

Haruto là bạn cùng lớp với tôi, một người chăm chỉ và khá trầm tính, hình như cậu ấy có nỗi ưu tư gì đó hay sao mà ngay cả khi trên lớp hầu như lúc nào cậu ấy cũng chỉ ở một mình.

Theo lời kể của bạn nữ hay “buôn chuyện” của lớp, vào một ngày mưa bão cách đây ba năm, do đê vỡ nên nhà của Haruto đã bị sập, ngoài Haruto, tất cả người thân trong nhà cậu ấy đã không thể cứu được. Chắc hẳn quá khứ buồn đau đó có liên quan tới chuyện Haruto luôn có nét ưu tư.

“Hiromu, cậu hay tới đây đúng không?”

Haruto mới là bạn học cùng lớp với tôi từ mùa xuân năm nay nhưng ngay từ đầu cậu ấy đã bắt chuyện với tôi hoàn toàn tự nhiên. Tôi không hề ghét Haruto, một người chân chất, thông minh, còn hơi thật thà quá là khác.

“À, tớ tới liên tục ấy chứ. Cũng chỉ là để ăn quà chiều là chính í mà.”

“Hả, thế à? Vậy tớ cũng sẽ tới đây.”

Haruto vừa nói vừa ăn chiếc kẹo bột.

Đúng lúc đó, tôi lại nghe thấy có tiếng vọng vào từ bên ngoài chiếc xe nhà - thư viện di động, lần này là tiếng của chú Konno.

“Anh Mitsu, anh có ở đó không?”

Chú Konno vẫn mặc bộ áo Hawaii hoa lá sặc sỡ như mọi khi, lảo đảo bước vào bên trong xe nhà - thư viện di động. Trên tay chú ấy đang cầm một lon bia.

“Chú đại ca lại say phê phê đấy à?”

“Đúng vậy, anh chàng nhân viên tương lai của tôi. Chú đang lê tê phê đây.”

“Hả? Đang lê tê phê ư? Đúng là không còn gì để nói!”

Konno trả lời với cái giọng như líu hết cả lưỡi vào.

Hình như là chú ấy vừa trúng quả lớn nên đã uống suốt từ trưa tới giờ.

Thế rồi, Haruto nhìn chằm chằm vào chú Konno, hỏi tôi như thế này:

“Hiromu, chú này là… đại ca thật đấy à?”

Cậu ấy hỏi với vẻ mặt rất nghiêm túc. Còn chú Konno uống cạn lon bia đang cầm trên tay, nói:

“Vớ vẩn nào! Hiromu, cậu nhóc này là ai thế?”

“Là Haruto, bạn học cùng lớp với cháu.”

“Ồ, vậy à? Là bạn của Hiromu à? Thế con chó đi mất cân bằng này là Haruto dẫn tới hử?”

Chú Konno vừa nhìn Gaja ba chân vừa hỏi như thế. Haruto một lần nữa trả lời khá nghiêm túc:

“Nó không hề đi mất cân bằng chú ạ!”

Tôi thấy khá thú vị khi nhìn hai người đối thoại với nhau.

Konno chỉnh lại chiếc áo sặc sỡ, mặt đỏ bừng nói nghe rất “hình sự” là:

“Cháu đã cho Haruto biết con người thật của chú chưa nhỉ?”

Và tôi đã giải thích cho Haruto về chú Konno.

“Chú này nhìn trông như đại ca chứ thực ra là giám đốc đấy.”

“Giám đốc? Thế mà mặc áo sặc sỡ, say xỉn thế này ư?”

“Hiromu, cháu lại còn phải bồi thêm câu “nhìn trông như đại ca” nữa.”

“Là giám đốc công ty gì ạ?”

“Là giám đốc công ty “Gì cũng làm” số một Nhật Bản. Mấy nhóc cùng hội Haruto sau này sẽ làm việc cho công ty của chú nhé?”

“Dạ… cháu… xin từ chối luôn ạ…”

“Nhóc làm ta sốc luôn đấy. Nếu có chỗ nhận vào làm như thế thì bố mẹ yên tâm quá còn gì.”

Tôi chột dạ khi chú Konno động chạm tới vấn đề không được động chạm tới.

“Này chú đại ca, chú nói luyên thuyên quá rồi.”

“Sao mặt đáng sợ thế hả nhóc Hiromu?”

Rồi Haruto như đoán ra được lời nhắc nhở của tôi hay sao, liền nói:

“Được rồi, Hiromu. Không sao đâu.”

Sau đó cậu ấy quay sang nói với chú Konno:

“Cháu không có bố mẹ chú ạ. Ba năm trước, cả nhà cháu đã mất khi đê bị vỡ… Chỉ còn lại mỗi cháu và Gaja. À, nhưng… cháu có bố giả đấy.”

“Bố giả?”

Chú Konno và tôi đồng thanh hỏi lại. Cả bác Mitsu đang xếp lại sách ở trong góc cũng quay lại, lắng nghe Haruto nói.

Haruto bắt đầu nói về chuyện vỡ đê.

Haruto hồi bé đã không có bố, sống cùng với mẹ đẻ, đến một tối nọ giữa mùa đông, khi cậu ấy đang cùng mẹ ngủ trong phòng ngủ trên tầng hai, vừa mới nghĩ cảm giác có tiếng rầm rầm ở mặt đất như kiểu động đất thì khoảnh khắc ngay sau đó nhà đã nghiêng hẳn sang một bên, bị phủ toàn đất cát.

Chính khoảnh khắc đó mới là bi kịch thê thảm nhất, chỉ nghe thôi đã thấy nghẹn thở. Tôi như thấy cảnh tượng thật đang hiện ra trước mắt, chỉ muốn bịt tai lại. Đồng thời lúc đó, trong tôi trào dâng một cảm xúc thấy quá phục trước một bạn học sinh mới lớp hai mà đã phải vượt qua một chuyện quá đau lòng như thế.

Rồi, một người trong đội cứu hộ lúc đó là họ hàng của mẹ Haruto. Người đó khi cứu Haruto người lấm đầy đất, đã nghĩ cả hai đã hội ngộ trong hoàn cảnh đau lòng như thế đúng là có gì đó như thể duyên số, thế nên đã nhận Haruto là con nuôi. Người họ hàng đó là một người đàn ông tầm ba mươi mấy tuổi, vì mang bệnh nặng nên không thể có con được… Bởi lý do đó nên người họ hàng này không nghĩ tới chuyện lấy vợ, thế nên đã đề nghị nếu Haruto trở thành con trai mình thì sẽ rất vui. Cũng có ý kiến mọi người xung quanh cho rằng đúng là nên để người họ hàng xa chăm sóc hơn là tới một nhà nào đó chẳng gặp, chẳng biết tới bao giờ và thế là chuyện làm con nuôi đã được xúc tiến. Haruto gọi người họ hàng đó là “bố giả”.

Hơn nữa, Haruto nói mình được cứu một cách kỳ diệu cũng là nhờ có Gaja. Trong ngôi nhà tối tăm bị vùi bởi đất cát, mẹ Haruto đã chỉ cách cho Haruto ôm Gaja.

“Đó, con cứ thử ôm chặt Gaja xem. Con sẽ thấy người ấm dần lên. Con cứ bảo vệ Gaja, thì Gaja cũng sẽ bảo vệ lại con. Haruto, con sẽ trở thành người mạnh mẽ. Con tuyệt đối không được nản chí cho tới khi người của đội cứu hộ đến đâu đấy nhé!” Mẹ của Haruto đã nói vậy.

Nghe theo lời người mẹ yêu thương của mình, Haruto đã tiếp tục ôm Gaja, hơi ấm cơ thể không bị mất đi, có thể duy trì, cầm cự sống trong suốt quãng thời gian dài là bảy mươi hai tiếng đồng hồ.

Mẹ của Haruto rất giàu tình cảm, đã dành hết tình thương yêu, thậm chí cả phần của người cha, cho Haruto.

Nhưng, Haruto nói rằng quãng thời gian bảy mươi hai tiếng ở trong bóng tối lạnh lẽo đối với Haruto bây giờ vẫn như là một chấn động tâm lý không thể xóa mờ.

Haruto kể sơ qua về những chuyện xảy ra ba năm trước xong, vừa cúi mặt vừa nói thế này:

“Nếu tớ… chết cùng cả nhà thì tốt hơn.”

Thế là chú Konno, theo tôi nghĩ đã hoàn toàn tỉnh rượu, đáp lại ngay tắp lự:

“Cháu nói gì thế! Không có lý gì lại có chuyện đó cả. Mẹ cháu đã mang lại cuộc sống cho cháu. Chú nghĩ nếu người bố, người mẹ không giàu tình thương thì bản thân đã tự ôm lấy Gaja rồi. Vì nghĩ rằng sinh mệnh của Haruto quan trọng hơn sinh mệnh của mình nên đã để cho cháu ôm Gaja. Cháu không được nói thà mình cũng chết đi thì hơn đâu. Mẹ cháu trên thiên đường sẽ khóc đó.”

Ngay cả những lời an ủi tận tâm can của chú Konno cũng không chạm tới được phần sâu thẳm của trái tim Haruto.

Vì Haruto có nỗi đau lòng quá lớn nên có lẽ tôi vẫn nhìn thấy được ở đâu đó nơi cậu vẫn có nét ưu tư.

Thế rồi, Haruto như nhớ ra điều gì đó, liền nói như sau:

“Chú Konno này!”

“Ái chà, Haruto gọi chú à?”

““Gì cũng làm” tức là chú cái gì cũng rõ ngay cả việc người bình thường không thể điều tra được chứ ạ?”

“Đương nhiên rồi, những việc mà chú đây không làm được… cũng chỉ tầm như chuyện lộn xà vậy…”

“Vì thế cháu có việc muốn chú điều tra giúp…”

“Rõ khỉ… Cứ lần nào tới đây là lại toàn những việc sẽ làm mà chẳng được đồng nào. Thế nhóc muốn ta điều tra việc gì nào?”

“Điều tra bố giả.”

“Bố giả của Haruto?”

“Vâng, thỉnh thoảng cháu bất chợt có nghĩ không biết liệu người đã nhận cháu làm con nuôi đó có phải là bố đẻ thật của mình không nữa. Thế nên, cháu muốn chú điều tra ra sự thật.”

“Bố đẻ thật, tức là người đã bỏ gia đình đi khỏi nhà lúc cậu ba tuổi?”

Tôi vừa nhớ ra chuyện ngày bé Haruto đã kể ban nãy vừa hỏi thế.

“Đúng, dù có là họ hàng xa đi nữa, vẫn thật lạ khi nhận về nuôi một cậu học sinh tiểu học chẳng quen biết, phải vậy không?”

Nghe Haruto nói vậy, tôi cũng thấy đúng. Khi tôi hỏi thêm thì không có cảm giác không tự nhiên gì hết, nhưng có lẽ cậu ấy vẫn cảm nhận được “cái gì đó” giữa hai bố con mà chỉ cậu ấy mới hiểu… Tôi lại hỏi tiếp:

“Thế nếu đúng là bố đẻ thật của cậu, cậu sẽ làm gì?”

“Nếu đúng là vậy… tớ tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ông ấy. Tớ tuyệt nhiên không chấp nhận chuyện ông ấy vừa gây ra bao nhiêu rắc rối cho mẹ, vừa ra vẻ mình là bố. Lúc đó có khi tớ sẽ ra khỏi nhà.”

Khuôn mặt Haruto lúc đó hơi khác so với mọi khi. Tôi cảm nhận được thứ gì đó như là sự tức giận khá nam tính đã ngủ quên trong tận cùng của một Haruto trầm tính, hơi thật thà và hòa nhã.

Tôi không biết chú Konno cảm nhận được câu chuyện của Haruto đến đâu nhưng chú ấy đã nhận lời điều tra vẫn với cái giọng như mọi khi:

“Khi nào lớn, trưởng thành, cháu trả công cho chú cũng được!”

Chúng tôi đều không rõ đâu mới là “thật”, tức là bố nuôi của Haruto là bố đẻ thật hay là người họ hàng thật, và càng không thể biết được đâu là đáp án đúng.

Nhưng nếu Haruto muốn biết sự thật, tôi nghĩ lúc cần phải biết trước sau gì cũng tới mà thôi.

Sau khi chào chú Mitsu: “Cháu chào chú, cháu sẽ lại tới sau!”, Haruto liền đi ra khỏi chiếc xe nhà - thư viện di động cùng với Gaja.

⚝ ✽ ⚝

Chiếc xe nhà - thư viện di động mà Hiromu vẫn thường hay tới thật dễ chịu và thoải mái hơn mình nghĩ.

Tôi có cảm giác thời gian trôi quá nhanh, tới mức nghĩ rằng giá như mình có đủ sự dũng cảm sớm hơn để bước vào bên trong chiếc xe. Tôi muốn thời gian trôi nhanh hơn nữa dù chỉ là một giây. Nếu tôi là người lớn, có thể tự lập được thì dù không ai chăm lo vẫn có thể tự mình sống được, vậy mà… Suốt ba năm qua, tôi chỉ toàn sống với suy nghĩ như vậy. Hẳn Hiromu đang sống trong trại mồ côi cũng có suy nghĩ kiểu như vậy chăng?

Chú Konno ăn mặc sặc sỡ, tuy có say xỉn một chút nhưng bản chất là người hiền lành, lắng nghe rất nghiêm túc câu chuyện của tôi. Lâu lâu rồi tôi mới nói tới chuyện ngày hôm đó, tôi có hơi chút xúc động nhưng thật tốt khi Hiromu và mọi người đã lắng nghe. Vì tôi có cảm giác khi được ai đó lắng nghe, trái tim mà tôi lấy lại từ trong lớp đất cát kia đã không còn cô độc nữa…

Làm thế nào để thoát ra khỏi bóng tối đó đây?

Rốt cuộc nơi tận cùng của sự cô đơn là ở chỗ nào?

Tôi vẫn đang tiếp tục chìm sâu dưới đáy tận cùng, nơi không thể nhìn thấy được, và nghĩ một lúc nào đó sẽ biến mất.

Tôi muốn gặp mẹ. Người mẹ rất đỗi hiền dịu của mình…

Tôi muốn… gặp người mẹ lúc nào cũng đứng về phía mình.

Từ ngày bé, lúc tôi đã biết nhận thức và nhớ được mọi thứ, trong tôi không hề có sự tồn tại của bố. Không hiểu tự lúc nào, tôi sống trong nhà của ông và bà, còn mẹ phải đi làm nên vắng nhà suốt. Nhưng vào những hôm nghỉ, mẹ thế nào cũng ở bên tôi nên tôi không hề có những ký ức buồn nào hết.

Tôi cũng chẳng biết tự lúc nào Gaja ở bên cạnh tôi. Mẹ nói Gaja là chú chó mà bố tôi đã dẫn tới.

Gaja bị chủ cũ ngược đãi, treo lên cây, thế là bố tôi đã ra tay bảo vệ. Lúc đưa nó xuống từ trên cây, chiếc chân bị trói đã bị hoại tử, chỉ có cách là phải cắt bỏ.

Lúc nó tới nhà tôi, nó đã rất sợ hãi nhưng mẹ nói nó sẽ làm quen và thân với mình ngay thôi. Vì chẳng biết từ lúc nào tôi đã gọi nó là “Gaja” nên tôi cũng không rõ vì sao lại là cái tên đó. Tuy nhiên, Gaja, chính xác đã như là người anh người em của tôi. Và rồi, chính Gaja cũng đã ở cùng tôi trong bóng tối ngày hôm đó, cùng tôi sống sót, cùng tôi bước đi trong tận cùng nỗi cô đơn.

Về tới nhà, tôi đã ngửi thấy mùi cà ri thơm lừng ở ngay phía ngoài cửa. Tôi lau sạch chân Gaja, đi vào trong nhà, thấy “bố giả” đang đeo tạp dề đi ra từ bếp, chào tôi: “Con đã về à!” Hình như từ lúc sống cùng tôi, bố đã xin chỗ làm cho phép nếu được thì chỉ làm tới chiều tối. Tôi đã nói là tôi ở một mình cũng được, không sao đâu, nhưng bố giả vẫn cứ làm theo ý của bản thân.

“Con về rồi!”

“Con đã về à, Haruto. Bố làm xong món cà ri rồi, con rửa tay đi.”

“Vâng ạ.”

Người có dáng cao, mặt nhỏ và dài, thân hình thể thao vạm vỡ như thế liệu có đúng là người có họ hàng với mẹ mình không? Dù tôi có nhìn từng phần một trên mặt, tôi vẫn chẳng thấy giống ở chỗ nào cả. Nói gì thì nói, tôi có cảm giác phần đầu mũi hơi nhọn ra có giống mình. Hay chăng là tôi hơi tưởng tượng quá?

Cả hai đều chẳng nói chuyện gì đặc biệt mấy, lúc nào cũng chỉ im lặng rồi ăn.

Nếu đây đúng là bố đẻ thật của mình thì… Nếu mẹ còn sống, chắc có lẽ mẹ sẽ rất vui. Vì mẹ đã yêu bố vô cùng.

Hồi tôi còn bé, tôi có hỏi mẹ: “Tại sao ở nhà lại không có bố hả mẹ?”

Mẹ chỉ trả lời mặc định một câu:

“Bố đang đi làm công việc mà chỉ có bố mới có thể làm được con ạ. Khi nào xong việc, chắc chắn bố sẽ về.”

Tôi không hiểu rõ lắm ý nghĩa của câu đó.

Nhưng đến giờ thì tôi hiểu ra là bố đã bỏ gia đình. Chắc là mẹ không muốn làm tổn thương tôi nên đã trả lời tôi như thế.

Những tháng ngày tôi không hề biết tới bố vẫn cứ trôi đi, mẹ, ông và bà đều đã mất, tôi thành đơn độc một mình.

Thế nên, chẳng cần bố giả. Hai người cùng sống với nhau đi nữa, cũng chẳng chôn vùi được nỗi buồn. Với lại, người này chỉ là muốn qua việc nhận tôi làm con nuôi để được người khác khen là “người tốt” mà thôi. Người đó chắc chắn đang tự mãn rằng mình đã nhận nuôi một đứa trẻ đáng thương. Cho nên chưa một lần nào tôi gọi là “bố” cả.

Tôi cũng không muốn lật lại cuộc đời của người đó.

Duy chỉ có điều… những đặc điểm như đầu mũi hơi nhọn, hình dạng móng tay hay món ăn yêu thích đều giống tôi, nên ngày qua ngày, tôi đã luôn đặt ra câu hỏi hay là người này là bố đẻ thật của mình chăng?

Hơn nữa, Gaja không bao giờ mở lòng với một ai ngoài tôi thì lại theo duy nhất người đó.

Trong trường hợp đó là bố đẻ tôi thật, vậy cớ sao lại nói dối là “họ hàng xa” chứ?

Nếu tôi hiện tại đây vẫn chẳng biết được sự thật dù đó là bố đẻ thật hay không thì tôi sẽ không thể tiến bước về phía trước được. Tôi sẽ không thể tiến về phía trước thêm bước nào, như con quay chỉ quay vòng vòng một chỗ.

Mấy ngày sau kể từ đó, khi tan học, Hiromu nói định cùng tôi đi tới xe nhà - thư viện di động.

Tôi sẽ hỏi xem đã có kết quả từ điều tra của chú Konno “Gì cũng làm” chưa.

Lúc hơn năm giờ chiều, khi những bạn khác tới xe nhà - thư viện di động đã về hết, tôi dắt theo Gaja đi cùng Hiromu vào bên trong chiếc xe.

“A, Haruto, bác lấy sẵn bánh cho cháu rồi này!”

Bác Mitsu có trán rộng, bụng phệ, hơi giống búp bê Daruma nhưng ấn tượng nhìn lúc ban đầu là “trông hiền hiền”. Theo như lời Hiromu kể, bác ấy vốn là một cảnh sát hình sự. Nhưng tôi nhìn thấy hoàn toàn chẳng giống thế gì cả.

“Cháu cảm ơn bác. Cháu xin bác ạ.”

Tôi nói thế chứ tâm trạng tôi giờ nuốt sao nổi bánh.

Đúng lúc đó, có tiếng “Aloha” cất lên, chú Konno “Gì cũng làm” bước vào bên trong chiếc xe. Hôm nay, chú ấy có vẻ giản dị hơn hôm trước tôi gặp, mặc áo màu xanh tím than và quần bò.

“Ồ, chú đại ca Konno. Hôm nay chú giản dị thế?”

Hiromu nói với chú Konno suy nghĩ của cậu ấy, và suy nghĩ đó giống hệt của tôi.

“Hiromu à, cái này có nhiều lý do lắm. Bộ quần áo đơn giản này chú định không mặc mà vẫn cứ phải mặc.”

“Lý do?”

“Vì nhân việc điều tra về bố của Haruto, gần đây chú phải thâm nhập vào chỗ khá nghiêm túc. Mà, chuyện cụ thể sẽ nói sau.”

“Thế chú đã biết con người thật của bố nuôi Haruto chưa?”

“Nào nào, cứ bình tĩnh.”

Chú Konno tự lấy trong tủ lạnh mini chai nước trà, mở nắp uống ừng ực, ợ một tiếng rõ to.

“Nói kết luận một câu, người đang sống cùng với Haruto hiện tại là…”

Tôi nuốt ực nước miếng. Khi tôi ôm chặt Gaja, nhìn thẳng vào mắt chú Konno thì chú Konno cũng nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Đúng như dự đoán của Haruto, đó chính là bố đẻ thật của cháu.”

“Bố đẻ thật… của cháu?”

Khi tôi khẽ nhắc lại lời chú Konno vừa nói một cách vô thức, chú Konno đã nói như đi guốc trong bụng tôi:

“Đúng, là bố thật có chung huyết thống ấy! Duy có một điều… chú đang lăn tăn không biết có nói được hay không…”

“Chú cứ nói đi ạ. Cháu muốn biết sự thật.”

“Đó là điều chú hiểu ra trong lúc chú đang điều tra về bố cháu…”

Chú Konno có vẻ khó nói điều gì đó. Dẫu sao thì tôi vẫn muốn tiến về phía trước. Hiện tại vẫn đang giậm chân tại chỗ trong đống đất cát tối tăm nên tôi muốn làm cho mình tiến lên phía trước. Vì thế, tôi có thể sẵn sàng đón nhận bất cứ sự thật nào đi nữa.

“Cháu xin chú. Chú hãy nói đi!”

“Thôi được, cháu cho chú nói nha. Bố của Haruto đúng là bố đẻ rồi nhưng còn…”

“…”

“Mẹ của cháu lại không phải là người có chung huyết thống với cháu.”

“…!”

“Vì mẹ đẻ của cháu ngay sau khi sinh cháu ra đã mất luôn nên bố cháu vừa bối rối vừa nuôi cháu khi vẫn đang đỏ hỏn. Một thời gian sau khi vợ mất, bố cháu đã đem cháu theo rồi tái hôn.”

“Đó chính là… mẹ của cháu…?”

“… Đúng. Cháu mới một tuổi nên tất nhiên là không nhớ rồi.”

Người đang sống cùng tôi là bố đẻ thật còn người mẹ hiền dịu của tôi lại là giả…

Phải chăng không nên biết cái gì mới là sự thật thì hơn?

Tôi cứ nghĩ khi biết sự thật tôi sẽ tiến được về phía trước nhưng thế này thì hoàn toàn chẳng tiến nổi bước nào. Tôi có cảm giác không những không tiến được, còn thụt lùi vì lịch sử đã bị “khoác lên màu áo mới”.

“Và có điều là, bố cháu bỏ nhà đi vì…”

Tôi không thể đứng vững nổi, đã dẫn Gaja chạy vù ra khỏi chiếc xe nhà - thư viện di động.

“Haruto!”

Tôi nghe thấy tiếng của Hiromu nhưng tôi không quay lại, cứ thế chạy đã.

Tôi rốt cuộc là người gì đây?

Mẹ của tôi là ai?

Nơi tôi thuộc về là ở đâu?

Tất cả điều đó tôi đều không biết.

Gaja cũng cố chạy bằng ba chân.

Vì tôi cứ cắm đầu cắm cổ chạy nên chẳng biết đang tới đâu và như thế nào. Bất chợt khi ngoảnh lại, tôi đã thấy có ánh trăng phản chiếu trên con đường trải sỏi dài, hẹp và ngoằn ngoèo, cảm giác như thể tôi đang lạc ở thế giới khác. Có lẽ là con đường tôi không quen nên mới có cảm giác đó và trong không gian tĩnh lặng đến mức rờn rợn, tôi và Gaja đã đứng lại.

Sau khi hít sâu một hơi, tôi nhìn về phía trước, ngọn núi mà bình thường tôi vẫn nhìn thấy từ xa đang đứng sừng sững trước mặt.

“Mình đã đi xa đến thế này cơ à…”

Xung quanh tối đen như mực.

Vì trên núi có các con thú hoang nên ngay cả ban ngày trẻ con cũng không dám đặt chân đến.

Hơn nữa, các thầy cô ở trường còn dặn là khi tối cấm không được vào sâu trong ngọn núi không có một cây đèn đường nào hết đó.

Nhưng tôi không có chỗ nào để đi về cả. Tôi không có gia đình thực sự. Người bố tôi tưởng là giả đó giả sử có là bố thật của tôi đi nữa thì tôi càng không muốn ở cùng.

Rốt cuộc tôi sống vì cái gì đây?

Khi tôi đang mải nghĩ về chuyện đó, một đàn dơi đang về núi bay ngay trên đầu chúng tôi.

Đàn dơi đang bay trên đầu tôi và Gaja trông như một con rồng đen đang múa trên trời. Tôi thấy rờn rợn như trong cảnh phim kinh dị vậy. Gaja sợ hãi trước cảnh tượng đó, chẳng ngó lại chỗ tôi, đã đi thẳng một mạch vào sâu bên trong núi.

“Gaja, chờ tớ đã! Gaja!”

Con đường núi tối đen không nhìn thấy cả bước chân đi đã khiến tôi nhớ tới khi ở trong đống đất cát ngày hôm đó.

Cố gắng trong khả năng mình có thể nhìn thấy, tôi gạt đám cây dại, tiến theo hướng Gaja đã chạy đi, rồi tôi đã tới một nơi như là cửa hang.

“Gaja, cậu có ở đây không? Gaja?”

Cửa hang bé, tôi không thể tưởng tượng được bên trong nó thế nào.

Gaja đã từng bị chủ cũ ngược đãi nên nhát hơn những chú chó khác nhiều. Tôi không thể nghĩ nó sẽ tự mình quay lại.

Làm thế nào bây giờ? Hay là nên gọi một ai đó? Nhưng vì tôi cứ cắm đầu cắm cổ chạy nên cũng không rõ đường về thế nào.

Tôi sẽ chết ở một nơi tối tăm này chăng?

Đó chính là số phận của tôi chăng?

⚝ ✽ ⚝

Đã hơn năm năm kể từ khi tôi bỏ lại vợ và con trai ba tuổi rồi đi khỏi nhà.

Đúng là thật có lỗi với người vợ đã chăm sóc, nuôi dưỡng con trai riêng của tôi như con đẻ của mình. Nhưng lúc ấy, ngoài cách đó ra không còn cách nào khác…

Vợ đầu của tôi bị bệnh tim nên khi đẻ con trai tôi tên là Haruto, cô ấy đã đi luôn sang thế giới bên kia, còn tôi trở thành gà trống nuôi con.

Chuyện xảy ra đúng lúc tôi vừa đỗ trong kỳ thi tuyển vào đội cứu hộ mà tôi đã nuôi ước mơ từ lâu nhưng nghĩ mình sẽ phải chăm sóc đứa con trai vừa mới sinh, khó có thể làm công việc của một nhân viên cứu hộ được, nên tôi đã đột ngột từ bỏ ước mơ. Rồi tôi vận dụng kinh nghiệm khi từng làm tình nguyện viên ở nước ngoài để trở thành giảng viên trường cao đẳng môi trường. Tôi được thầy hiệu trưởng trường thông cảm, thỉnh thoảng tôi có địu con trong tiết học, nhưng đó vẫn là cả một quá trình gian nan vất vả.

Khi Haruto được một tuổi, qua giới thiệu của một người bạn từng hoạt động tình nguyện với tôi, tôi đã gặp Sachi, kém tôi một tuổi. Sachi hiền vô cùng, yêu trẻ con, và ngay lập tức dính lấy Haruto.

Tôi nói chuyện khá hợp với cô gái cách đây không lâu đã từng làm giáo viên tiếng Nhật ở các nước đang phát triển đó và chúng tôi đã tiến thêm một bước trong mối quan hệ đó là hẹn hò với nhau.

Từ đó cho tới khoảng nửa năm sau, chúng tôi về chung một nhà, Sachi đã trở thành mẹ của Haruto. Trước tấm lòng nhân ái của cô ấy, tình yêu của tôi dành cho cô ấy càng ngày càng nhiều.

Thế rồi vào một ngày, một việc may mắn đã đến với tôi, một người đã từng từ bỏ ước mơ làm nhân viên cứu hộ.

Do phòng Cứu hộ và Chữa cháy trong tỉnh thiếu người nên người ta đã thử hỏi tôi có muốn làm với tư cách là một nhân viên cứu hộ hay không. Tôi đã bàn ngay với Sachi. Khi đó, cô ấy đã không hề lăn tăn, đồng ý luôn, và thế là tôi có thể yên tâm vui vẻ trở thành một nhân viên cứu hộ.

Tôi định xả hết thân mình, đối diện với “những việc có thể làm” ở trước mắt mình.

Rồi một năm rưỡi trôi qua kể từ lúc tôi bắt đầu làm nhân viên cứu hộ, có tin một chú chó bị treo ngược lên cây ở ngay giữa sườn núi trong tỉnh.

Nhân viên cứu hộ về cơ bản là không thể tham gia vào cứu hộ động vật nhưng khi con vật đó ở trong tình trạng không thể tự mình chạy thoát hoặc khi có rủi ro thứ cấp thì những người như tôi cũng có lúc tham gia việc cứu hộ động vật.

Chúng tôi khẩn trương đi tìm chú chó bị treo lên cây đó, và đã thấy một cảnh tượng rất đau buồn.

Ở chỗ người báo tin đã chỉ dẫn, sợi dây thừng buộc ở một chân trước của chú chó, được quấn mấy vòng vào cành cây khá cao, chú chó ở trong tư thế bị treo. Trong thoáng chốc, nhìn chú chó trông như đã bất tỉnh nhưng sau khi chúng tôi cẩn thận hết mức cắt dây đưa nó xuống, chú chó khẽ kêu gâu một tiếng.

“Thật không chấp nhận được… Rốt cuộc ai đã làm nó ra nông nỗi này…”

Vì chiếc chân của chú chó bị trói bằng dây thừng không thể đi được nữa nên tôi bế nó đi xuống núi, đưa tới chỗ bác sĩ thú y. Và lúc ấy mới biết là chiếc chân bị trói đó đã hoại tử từ trước, chỉ có cách là cắt bỏ đi…

Các chân còn lại vẫn còn rất nhiều vết thương là dấu tích bị ngược đãi, và chúng tôi đã báo cho cảnh sát.

Trong lúc cảnh sát tiến hành điều tra, họ đã tìm ra một cậu thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi, hàng xóm của tôi, chính là chủ của chú chó.

Lý do cậu ta treo ngược chú chó lên là vì “nó đã không gần gũi với người”. Chỉ mỗi như vậy. Và cậu ta đã bị bắt vì tội vi phạm luật yêu thương và bảo vệ động vật.

Nhân viên cứu hộ không thể chi trả hết được phí điều trị cho chú chó giờ chỉ còn ba chân nhưng tôi cũng không nỡ vứt bỏ chú chó này. Tuy là nó nhút nhát không dạn người nhưng cái mặt nhăn nhăn trông rất đáng yêu, tính thì trầm trầm, không biết diễn tả bằng lời thế nào nhưng tôi có cảm giác nó sẽ thân thiết với tôi.

“Đúng rồi! Có khi nó sẽ thay thế, làm người anh em của Haruto…”

Sachi nói là Haruto cũng sắp ba tuổi tới nơi rồi mà vẫn chẳng bạo dạn, vào công viên toàn chơi một mình. Có lẽ chú chó đã biết đau đớn là gì sẽ gần gũi, thân thiết với Haruto vốn trầm tính. Hơn nữa, có khi với việc tự mình chăm sóc chú chó này, Haruto cũng sẽ dần dần tự lập hơn chăng?

Sau khi bỏ tiền túi ra trả phí điều trị cho chú chó ba chân, tôi mang nó về nhà khi nó được xuất viện.

Khi mang nó về tới nhà, vợ tôi tỏ ra khá bất ngờ còn Haruto chẳng mảy may sợ sệt, tiến gần tới chú chó, vừa nhẹ nhàng vuốt đầu nó vừa nói: “Trông như Gajaimo í nhỉ!”

Khuôn mặt của chú chó Pug này nhăn nhăn, nên chắc trẻ con nhìn thấy giống như củ khoai tây*. Vì Haruto chưa nói sõi, nói thành “Gajaimo” nên cứ gọi chú chó là “Gajaimo”, “Gajaimo”. Chú chó, được gọi rút gọn đi là “Gaja”, dần dần đã mở lòng hơn với Haruto, ngủ cùng giường với Haruto.

Trong tiếng Nhật, khoai tây đọc là Jagaimo.

Chú chó vốn nhút nhát đến thế giờ đang mở lòng với Haruto. Tôi đã lại một lần nữa nghĩ rằng đúng là tốt khi mình mang chú chó về.

Từ đó cho tới mấy tháng sau, tôi được cử công tác tại nước ngoài với tư cách là nhân viên đội cứu hộ thiên tai Nhật Bản, “niềm hứng thú với công việc” trong tôi vẫn cứ dâng tràn.

Nhưng trái với sự kỳ vọng mãnh liệt đó, vợ tôi lại bắt đầu phản đối công việc của tôi. Cô ấy nói muốn tôi từ bỏ chuyện ra nước ngoài làm với tư cách là nhân viên cứu hộ. Suy nghĩ đó của vợ tôi càng ngày càng mạnh mẽ hơn, tới một ngày, cô ấy đã nói với tôi.

“Anh… anh không thể vì Haruto mà chuyển sang công việc nào không nguy hiểm hay sao?”

Tôi đã ngạc nhiên. Vợ tôi từ trước tới giờ vẫn luôn ủng hộ ước mơ của tôi, thế mà giờ cô ấy đã nói ra câu đó thì…

Nhưng vợ tôi đúng là yêu thương Haruto như con đẻ của mình. Chắc là cô ấy càng nghĩ tới Haruto, càng cảm thấy lo lắng khi tôi luôn ở trong hoàn cảnh nguy hiểm.

“Sao tự dưng em lại…”

“Haruto nói là muốn có em trai. Tính con nội tâm, rồi cả em cũng nói là mẹ sẽ đẻ em trai cho con. Hơn nữa, em cũng muốn đưa con đi du lịch nhiều hơn nữa. Em muốn cả chuyện cho con có được nhiều ký ức về gia đình hơn. Thế nên em xin anh, anh có thể suy nghĩ kĩ về chuyện chuyển công tác được không?”

Tôi hiểu tâm tư của vợ mình. Nhưng tôi đang rất tự hào về công việc của một nhân viên cứu hộ. Tôi nghĩ đó là công việc đánh cuộc cả cuộc đời. Không thể đơn giản mà bỏ được.

Cứ thế, tôi cho điều lăn tăn của vợ tôi là chuyện nhỏ, rồi tôi đã bay sang nước ngoài như là dỗi vợ, bỏ đi.

Nhưng tôi đã phớt lờ cảm xúc gia đình, chỉ ích kỷ làm theo ý mình nên đã bị ông trời phạt…

Có vụ cháy xảy ra ở một bệnh viện nọ, trong lúc tiến hành giải cứu các bệnh nhân, tôi đã mắc lỗi trong cách tiếp xúc với bệnh nhân bị bệnh truyền nhiễm có tỉ lệ sống là rất ít, và tôi đã bị nhiễm bệnh.

Tuy nhiên, dù là bệnh truyền nhiễm nhưng cũng không nhất định là sẽ phát bệnh. Cũng có trường hợp bệnh cứ ủ trong người như thế thôi. Nhưng tôi phải xác định là cuộc sống sẽ bị bó buộc hơn, cùng với đó sẽ phải đối diện với ánh mắt định kiến của gia đình. Hơn nữa, tôi sẽ không thể cho Haruto một đứa em được nữa.

Nếu biết trước sẽ ra nông nỗi này, thà rằng tôi từ bỏ công việc làm nhân viên cứu hộ sớm hơn như lời Sachi nói có phải tốt không… Nhưng lúc đó tôi không thể lựa chọn làm thế được. Bản thân tôi đã không thể kìm nén nổi mình trước những cảm xúc có thể nói là mất kiểm soát, như là niềm tự hào về công việc, sự hứng thú với công việc và việc dám đánh cuộc với cuộc đời. Không ngờ khi ở trong bộ dạng này, tôi lại hối hận về việc mình đã đi làm không phải vì gia đình, mà chỉ vì mình…

Giá như tôi sinh được một đứa em cho Haruto thì tốt biết mấy. Nếu sinh được một đứa em cho Haruto, tôi cũng sẽ làm cho Sachi trở thành “mẹ” đúng nghĩa, vậy mà… Tất nhiên, cô ấy vẫn yêu Haruto như con đẻ của mình. Chắc chắn cả sau này cô ấy vẫn có trách nhiệm, vẫn nuôi dưỡng chăm sóc Haruto rồi. Nhưng chắc trong lòng cô ấy vẫn muốn có một đứa con thực sự có chung dòng máu với mình.

Đáng lẽ trước khi thành ra thế này tôi đã có thể làm nhiều việc cho gia đình mình. Không chỉ là chuyện cho Haruto một đứa em mà còn chuyện cả nhà ba thành viên cùng đi du lịch, hay chuyện dẫn Gaja ra biển…

Chắc chắn sau này tôi không thể sống cùng với cả nhà được nữa. Nếu tôi lây bệnh sang cho cả nhà, thì thà tôi chết còn hơn. Hay mình chết luôn bây giờ? Sachi vẫn còn khỏe, vẫn có thể tái hôn.

Đúng rồi, có lẽ khi cô ấy bước trên đường đời mới, cô ấy sẽ sinh ra một đứa em cho Haruto. Tôi không muốn để Sachi phải chăm sóc chồng ốm đau, uổng phí cả một đời.

Ngày nào tôi cũng trăn trở. Nhiều đêm trôi qua mà tôi vẫn không tìm được câu trả lời, nhưng tôi vẫn tiếp tục suy nghĩ.

Một kẻ sẽ chết vì bệnh truyền nhiễm như tôi giờ có thể làm được gì cho gia đình đây?

Rồi, tôi đã có được câu trả lời.

Đó là tôi trở thành người bố mang tiếng bỏ rơi gia đình cũng được… Nếu làm như thế, sẽ không có ai phải buồn cả. Tôi cũng không bị người đời nhìn với con mắt định kiến. Tôi còn có thể đường đường chính chính làm lại từ đầu.

Tôi đã viết một bức thư cho Sachi.

“Gửi em Sachi,

Anh xin lỗi em, anh đã không thể từ bỏ ước mơ của mình. Vì thế, anh không muốn về nước nữa. Anh muốn em cùng Haruto, cả hai sau này vẫn cứ ở cùng nhau. Anh xin lỗi em.”

Bức thư vỏn vẹn có vài dòng nhưng để viết được có từng đấy tôi đã phải cố gắng rất nhiều vì trong đầu tôi hễ cứ hiện lên hai khuôn mặt của Sachi và Haruto là ngực tôi thắt lại. Cùng lúc có đơn ly dị từ Nhật gửi tới, tôi đã gửi bức thư đó.

Tôi đã dặn những nhân viên ở chỗ tôi nếu tôi có chết thì tuyệt đối không được nói với gia đình tôi rằng tôi đã chết vì bệnh, đề nghị họ gửi tiền bảo hiểm với danh nghĩa là tiền bồi thường, rồi bắt đầu “cuộc sống một thân một mình chiến đấu với bệnh tật”.

Năm đầu tiên trôi qua với những tháng ngày tôi hoàn toàn chẳng có cảm giác sống, như cái chết đang cận kề, tôi giảm tới mười lăm cân. Cơ thể săn chắc do tôi luyện tập từ ngày xưa giờ cũng không còn, tôi mất dần, mất dần hy vọng.

Số lần tôi nghĩ rằng mình không thể chịu nổi sự cô đơn nhiều tới mức tôi không đếm nổi, ấy thế mà sau hơn hai năm, chỉ số vi khuẩn từng tăng cao trong người tôi đã có biến đổi. Cũng là ít một, ít một thôi, nhưng cũng là khởi đầu cho sự hồi phục tốt.

Tầm mấy năm sau nữa, nhờ có sự tận tình chữa trị của đội ngũ bác sĩ và y tá, tôi đã có thể hoàn toàn khỏi bệnh một cách kỳ diệu.

Từ đó tôi tái hòa nhập với mọi người, vừa tập luyện vừa phụ giúp việc nhà nông ở nơi tôi sống.

Vì không tưởng tượng nổi mình vẫn sống thêm được nữa nên đó như thể là sự tái sinh hay sao mà sau những tháng ngày dài tôi xác định về cái chết, tôi đã đánh gục được bệnh tật.

Cân nặng của tôi trở về như cũ, tôi cũng có thể tập luyện nâng cao hơn tới mức có thể nói là thể lực đã phục hồi y như xưa. Nhưng giờ tôi có về Nhật thì cũng chẳng có nơi để ở. Tự dưng tôi đột ngột về nhà cũ thì đúng là chỉ nghĩ cho riêng mình. Vì đúng lúc nuôi con vất vả nhất, tôi đã phó mặc cho mỗi mình Sachi lo toan… Đã thế, Haruto lại không phải là con đẻ của Sachi nữa. Chắc chắn tôi đã càng làm cho cô ấy vất vả, khổ sở hơn. À không, rất có thể cô ấy đã có gia đình mới, đang bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn khác với ngày xưa. Bất chợt tôi đã nghĩ như vậy.

Tôi đã chiến đấu với bệnh tật một mình là vì cái gì đây?

Tôi đã định tiếp tục sống là vì điều gì?

Cứ như thế, đã năm năm kể từ lúc tôi tới đây. Rồi có người hỏi tôi có định về Nhật lại làm nhân viên cứu hộ không? Hình như là nhân viên người Nhật đã từng làm y tá ở đây sau khi về nước đã nói với đồng nghiệp về chuyện tôi đã khỏi bệnh.

Tôi lại trăn trở nhiều ngày, rồi quyết định nhận lời. Vì tôi nghĩ dẫu không quay trở lại với gia đình như cũ nhưng chí ít tôi có thể tiếp tục công việc đã từng là ước mơ của mình.

Nước Nhật sau năm năm tôi không về, chẳng thay đổi gì cả. Duy có thứ khác đó là tôi không còn có gia đình nữa. Haruto ngày trước ba tuổi giờ đã học lớp hai rồi.

Tôi nhớ da diết gia đình mà chính tôi đã vứt bỏ. Nhưng lúc đó, tôi không có cách nào khác… Tôi đã tự nhủ tự nghe như thế không biết bao nhiêu lần. Với suy nghĩ mình đã thực sự tái sinh, tôi bắt đầu cuộc sống mới ở Nhật Bản.

Thế rồi, không lâu sau khi tôi quay trở lại làm nhân viên cứu hộ, có trận cuồng phong càn quét tới mức được ra cảnh báo là sẽ gây mưa lớn ở toàn bộ khu phố tiếp giáp. Điện thoại reo liên hồi không ngừng, báo có vụ lở đất quanh khu vực có nhà bố mẹ đẻ của Sachi.

Tôi được cử tới khu vực gần ngay nhà bố mẹ đẻ của Sachi và tôi cứ có linh cảm về điều gì đó.

Nhỡ Sachi đưa Haruto về nhà bố mẹ đẻ của mình thì… Và giờ nếu nhìn thấy mặt tôi, chắc cô ấy sẽ rất tức giận? Chắc cô ấy đã quên người chồng cũ đã đơn phương gửi bức thư vỏn vẹn có hai dòng, cắt đứt liên lạc giữa chừng chăng? Haruto chắc không nhớ mặt tôi nhưng thế là hơn. Chính chuyện nghĩ rằng bố là người tồi tệ mới đau khổ.

Rồi khi tôi tới gần chỗ mạn nhà bố mẹ đẻ của Sachi, đất đá của vách núi ở chỗ đó đổ sập, nhiều nhà bị vùi trong đất cát.

Không còn thời gian để choáng váng trước cảnh tượng nhìn thôi đã thấy đau lòng ấy. Phải xác nhận xem còn ai sống sót hay không…

Ở chỗ thuộc khuôn viên nhà bố mẹ đẻ của Sachi giờ thành đống đất cát, có một chiếc xe đạp của con nít bị vùi dưới lớp đất.

(Quả đúng là Haruto đang sống ở đây!)

Có lẽ mình vì ngày hôm nay mà sống kéo dài thêm?

Có lẽ mình đang sống hiện tại đây là để cứu sống gia đình mình?

Vào đúng khoảnh khắc tôi tìm thấy chiếc xe đạp mà tôi đoán là của Haruto, tôi đã khẳng định được những điều đó.

Nhưng lòng quyết tâm đó của tôi đã bị xóa tan bởi sức mạnh đáng sợ của thiên nhiên.

Sau bảy mươi hai tiếng kể từ lúc bắt đầu cứu hộ, chúng tôi đã tìm thấy thi thể của ba người trong nhà của Sachi. Đó là Sachi và bố mẹ của cô ấy.

Tôi cầu nguyện mong Haruto vẫn sống sót, nuốt nước mắt vào trong rồi tiếp tục tìm, khi đó, ở chỗ khe hở rất nhỏ dưới lớp mái ngói, tôi tìm thấy dáng đằng sau lưng của Haruto đang cuộn tròn, tôi vừa buột miệng hét lên: “Haruto!” vừa ôm lấy vai của Haruto, và tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm của cơ thể. Haruto đang ôm chặt một chú chó. Đó chính là Gaja ba chân tôi đã cứu trước đây. Haruto đã ôm Gaja suốt nên bất kể trời mưa lạnh giá, vẫn không bị hạ thân nhiệt.

Đây chính là số trời chăng?

Haruto và Gaja đã sống sót kỳ diệu.

Tôi tuyệt nhiên không muốn cuộc hội ngộ kỳ diệu mà ông trời đã ban cho tôi đó sẽ trở nên vô ích.

Chẳng lẽ lại không thể sống cùng với Haruto được chăng?

Suốt cả đời tôi không được Haruto biết mình chính là bố đẻ thật sự cũng được.

Chỉ cần tôi được ở bên cạnh Haruto là được.

Trong cái lạnh buốt đến thấu xương, tôi, với tư cách là một nhân viên cứu hộ, đã ôm chặt, thật chặt, thật chặt Haruto.

⚝ ✽ ⚝

Haruto sau khi nghe chú Konno nói, đã dắt theo Gaja ba chân chạy thẳng ra ngoài chiếc xe nhà - thư viện di động.

Chắc chắn tiếng gọi của Hiromu và của tôi để ngăn Haruto lại đã không tới tai cậu bé ấy.

Người mẹ mình vô cùng yêu quý lại là người ngoài… Hẳn đó là một sự thực cậu bé ấy không thể tưởng tượng nổi.

Chắc chắn cậu bé đó đã bị sốc bởi quá khứ đã được “khoác lên màu sơn mới”.

Mấy tiếng sau, khi trời đã tối, Hiromu gọi điện tới.

Chuyện là Haruto vẫn chưa thấy về nhà. Bố Haruto đã liên lạc tới trại mồ côi Hiromu đang ở hỏi: “Có con trai tôi đang ở đó hay không?”

Tôi và Hiromu đã khẳng định là do chuyện ban nãy.

“Anh Mitsu, có chuyện gì à?”

Konno sau khi uống trong xe nhà - thư viện di động đã cứ thế nằm ngủ luôn tại đây.

“Haruto hình như không về nhà.”

“Hả? Sao lại thế?”

“Là vì cậu đã nói thẳng tưng sự thật chứ còn sao nữa?”

“Thế là do em à? Tha cho em đi mà…”

“Trước mắt cứ phải đi tìm Haruto đã.”

Tôi cứ thế để Konno ở trong xe, lái về phía trại trẻ mồ côi Hiromu đang ở. Rồi Hiromu lên xe, đúng lúc cả ba định đi tìm Haruto, thấy giám đốc trại đã đuổi theo.

“Vừa xong, bố của Haruto lại gọi tới, nghe nói Haruto… đang ở trên núi có biển cấm vào.”

Thấy giám đốc trại kể lại, nghe nói đã có người ở gần đó nhìn thấy Haruto cùng chú chó đi lên ngọn núi có biển cấm vào, trời tối rồi vẫn không thấy cậu bé đi xuống núi nên người đó đã gọi báo cho đội cứu hộ.

“Làm thế nào bây giờ?… Haruto có vô sự không đây?”

“Hiromu, cháu nói linh tinh gì vậy? Đương nhiên là thế rồi!”

“Đúng đấy! Trên núi hẳn là tối đen như mực. Không nhìn thấy gì trước mặt nên chắc cũng chưa thể đi sâu vào đó được.”

Trong lúc nói chuyện, tôi nhớ lại chuyện tôi đã từng gặp nguy hiểm ở ngọn núi đó.

Ngọn núi đó không phải là ngọn núi dành cho khách leo núi, đường mòn hoàn toàn chưa được làm. Mấy năm trước, có vụ một người trong nhóm ba bạn học sinh cấp ba leo lên ngọn núi để thử độ can đảm đã trượt chân, rơi xuống vực. Bạn học sinh đó đã mãi mãi không trở về.

Tất nhiên, tôi tin là Haruto không tới mức gặp phải chuyện như vậy, nhưng liệu Haruto có thể chịu được chỗ tối đen như mực không một bóng đèn? Haruto đã từng bị chấn động tâm lý khi ở trong bóng tối do vụ sạt lở đất, liệu cậu bé có đang hoảng loạn hay không?

Chúng tôi cứ lái xe hướng về ngọn núi đó đã.

Chỗ gần ngọn núi cách chừng hai cây số đi từ trại mồ côi của Hiromu không có trường học, nên những học sinh ở khu vực này đi học cùng trường của Hiromu và Haruto đang học. Vì thế, người đã nhìn thấy Haruto cũng là một phụ huynh của trường. Tôi nghĩ hẳn trong cái rủi cũng có cái may, đúng là thật tốt khi có người nhìn thấy Haruto đi lên núi.

Tôi dừng xe ở chân núi, nhìn ra phía ngoài, đã thấy mấy chục nhân viên cứu hộ bắt đầu cầm đèn pin đi lên núi rồi. Dù tôi đã thử tới xem tình hình nhưng đang chưa biết nên làm thế nào, thì lại nghe thấy tiếng có người hỏi đội cứu hộ rất to:

“Haruto sao rồi? Anh đã tìm thấy Haruto chưa?”

Khi tôi quay lại, tôi thấy có một người đàn ông cao ráo tầm ba mươi mấy tuổi đang sốt ruột hỏi nhân viên cứu hộ. Hiromu đã hỏi người đàn ông mà tôi nghĩ chắc là bố của Haruto.

“Này chú, chú là bố của Haruto phải không?”

“Hả? À, đúng… Cháu là Hiromu phải không? Haruto ban nãy vẫn còn chơi với cháu hả? Bạn ấy có biểu hiện gì lạ không?”

Tôi ở bên cạnh Hiromu nghe hai người nói chuyện, cứ băn khoăn về chuyện có nên nói rằng Haruto đã biết sự thật hay không.

Nhưng giờ có nói ra thì cũng đâu hẳn là sẽ tìm thấy Haruto.

“À không, không có gì chú ạ…”

Hiromu chắc chắn có cùng suy nghĩ như tôi. Trước mắt là cứ cầu mong cho Haruto bình an vô sự, rồi đi tìm cái đã… Vừa đúng lúc tôi nghĩ tới đó thì.

“Thấy rồi!”

Haruto được tìm thấy khi đang co rúm người ở chỗ cách chân núi độ bốn trăm mét. Bố của Haruto đã ngay lập tức đi lên núi.

“Cháu cũng đi!”

Hiromu bám theo sau bố của Haruto. Tôi và Konno cũng đi đằng sau hai người, leo lên núi với ánh đèn pin nhỏ.

Đang là mùa hè ấy thế mà lên trên núi thấy lành lạnh.

Khi theo chân bố của Haruto tới chỗ xa tầm bốn trăm mét, chúng tôi thấy có một cửa hang. Vừa nhìn thấy Haruto đang ngồi xổm ở trước cửa hang, bố của Haruto đã bước nhanh tới gần hơn.

“Haruto! Sao con lại lên núi? Con biết là ngọn núi này nguy hiểm mà?”

Nhưng Haruto đứng phắt dậy, nói với bố như muốn nuốt sống:

“Thôi đi! Đừng có lo lắng cho tôi kiểu “miễn phí” như thế nữa đi! Ông đã vứt bỏ tôi và mẹ tôi đi thế mà…”

“…!”

“Sao ông lại có thể xuất hiện trước mặt tôi được chứ? Sao ông lại vứt bỏ mẹ? Sao mẹ tôi lại không phải là mẹ đẻ của tôi?”

“Haruto, tại sao con biết…”

Đúng là Haruto đang rối loạn. Chắc cậu bé thấy chán nản và không muốn về nhà.

Những giọt nước mắt của Haruto đang nức nở vì đã mất đi nơi mình thuộc về, chỉ còn lại mỗi một mình mình trên đời này, nhìn như những giọt sầu.

Do tiếng hét đau buồn của Haruto vang rộng tới xung quanh hay sao mà chúng tôi nghe thấy tiếng kêu của Gaja từ đằng xa khi vẫn chưa rõ nó đang ở chỗ nào.

“Bố hãy mau cứu Gaja đi! Nó đã đi vào bên trong hang rồi. Tiếng kêu của nó vọng ra từ chỗ còn sâu hơn so với ban nãy…”

“Gaja đang ở trong cái hang đó à?”

“Nếu tít bên trong có vực sâu thì làm sao đây? Bố hãy cứu nó mau lên!”

“Con nói thế chứ… Cửa hang quá bé. Giờ vào ngay e hơi khó. Cứ để bố suy nghĩ một chút đã. Với cả, nhân viên cứu hộ về cơ bản không thể cứu động vật được. Trừ trường hợp con vật đó ở trong tình trạng không thể tự mình chạy thoát hoặc khi có rủi ro thứ cấp. Với trường hợp của Gaja, nó có thể tự mình chạy về được nên chúng ta chỉ còn có cách là chờ đợi thôi.”

“Sao bố lại nói chuyện công việc ở đây? Bố là bố đẻ của con phải không? Thế nên bố hãy cứu nó đi! Nếu bố là bố đẻ của con, bố hãy cứu nó! Bố hãy nghe con nói không phải với tư cách là nhân viên cứu hộ mà là với tư cách là bố đẻ của con!”

“…”

“Bố nhanh lên!”

“… Bố biết rồi!”

Nói xong, bố của Haruto kéo tay Haruto tới tận cửa hang.

“Con dẫn Gaja về bằng chính tay của con đi.”

“…! Chẳng phải lúc nào bố cũng nói đồng ý với bất kì thứ gì hay sao? Tại sao lúc con muốn bố làm thực sự thì bố lại không nghe con nói?”

“Bố nghe rất rõ, Haruto à. Cái hang này quá nhỏ người lớn không thể vào được. Để vào được cần phải khoan cho cửa hang to hơn. Nhưng nếu làm thế, Gaja vốn nhút nhát sẽ càng đi sâu vào tít bên trong hơn, không chừng không bao giờ quay trở lại cũng nên… Thế không được phải không nào? Giờ người có thể cứu được Gaja không phải là nhân viên cứu hộ cũng không phải là bố, chỉ có con mà thôi. Chính bản thân con mới phải cứu Gaja. Chắc chắn mẹ của con cũng muốn con có lòng dũng cảm đấy.”

Haruto nhìn chăm chăm vào cái hang đang có tiếng Gaja kêu trong đó.

Liệu Haruto có vượt qua được chấn động tâm lý khi ở trong bóng tối để cứu Gaja, chú chó như người em của mình không? Phải chăng chính bản thân Haruto đang đối mặt với hoàn cảnh là phải vượt qua được nỗi ám ảnh về bóng tối của ngày hôm đó.

Haruto vừa gào khóc, giờ đã nắm chặt hai bàn tay, nói với ánh mắt lấy hết can đảm.

“Con hiểu rồi. Con sẽ đi cứu Gaja cho bố xem.”

Haruto buộc vào bụng sợi dây thừng của nhân viên cứu hộ đã chuẩn bị rồi chống hai tay hai chân bò vào trong cửa hang.

Nếu đây là nơi con vật hoang nào ở thì… Nhỡ Gaja đã bị chết từ trước rồi…

Tất cả mọi người đang chờ ở bên ngoài hang đều vừa lo nhỡ có cái nọ cái kia vừa ngóng bóng dáng Haruto quay trở lại.

Nhưng mấy phút trôi qua, vẫn không thấy Haruto ra khỏi hang. Mọi người rất muốn gọi to vào bên trong hang nhưng lại kiềm chế, kiên nhẫn chờ Haruto dẫn Gaja quay trở về.

Không lẽ Haruto đang ở trong hoàn cảnh khó đưa Gaja quay trở lại? Liệu nó có đi vào sâu tít bên trong nơi không nhìn thấy gì hay lại bị mắc ở chỗ địa hình đá phức tạp…?

Đúng lúc trong đầu tôi cứ quẩn quanh những chuyện nhỡ không may xảy ra như thế tôi nhìn thấy sợi dây thừng buộc vào bụng Haruto giật giật. Đó là “ám hiệu” báo là đang đi ra. Bố của Haruto đang cầm sợi dây thừng vừa nói “Bố biết rồi” vừa kéo sợi dây về phía mình.

Tất cả đều đổ dồn vào cửa hang be bé. Khi nhìn vào cái hang đang có tới mấy chiếc đèn pin rọi vào, chúng tôi thấy Gaja từ trong hang tối om xuất hiện.

Bố của Haruto vừa khẽ nói: “Gaja, nào, lại đây con!” vừa nhẹ nhàng bế nó lên. Theo ngay sau Gaja là Haruto đang chống hai tay hai chân bò ra. Bộ quần áo Haruto mặc dưới ánh đèn pin rọi vào trông lấm lem đầy bùn đất.

Bố của Haruto từ từ đặt Gaja xuống dưới đất, rồi ôm chặt Haruto.

“Haruto, con đã rất cố gắng. Vậy là tốt quá rồi.”

Haruto đã vượt qua được nỗi ám ảnh về bóng tối, cậu bé lại khóc nhưng những giọt nước mắt lần này khác với những giọt nước mắt buồn ban nãy.

Konno nhìn thấy thế, vừa khóc theo vừa nói với Haruto về chuyện lúc trước đang nói dở.

“Cháu đã rất cố gắng, Haruto. Cháu đã cứu được Gaja tính vốn cực kì nhút nhát. Thực ra, chú có một việc kiểu gì cũng phải nói với cháu. Có một việc xảy ra sau điều chú đã nói lúc nãy.”

“Xảy ra sau…?”

Haruto vừa bế Gaja vừa nghe Konno kể. Konno sau khi giải thích với bố Haruto về chuyện mình được nhờ đi điều tra xong, đã nói:

“Thực ra bố của cháu không phải là vứt bỏ mẹ cháu đâu. Bố cháu có lý do nên không thể về nhà được.”

“Lý do không thể về nhà được…?”

“Đó là vì bố cháu bị bệnh. Bố cháu mắc bệnh truyền nhiễm nặng ở nước ngoài.”

“…!”

Ngồi bên cạnh, bố của Haruto cũng im lặng nghe.

Konno tiếp tục nói:

“Bố cháu bị mắc bệnh hiểm nghèo, nghĩ mình chắc không thể khỏi được nên đã cố tình chọn cách chia tay sao cho mình bị căm ghét. Là thế, phải không bố Haruto? Bố cháu đã không muốn để gia đình rất đỗi yêu thương của mình phải buồn khổ nên đã một mình chống chọi với bệnh tật.”

“…”

“Thực ra mẹ của Haruto… đã biết chuyện đó.”

“Sachi… đã biết…?”

Bố của Haruto nãy giờ im lặng ngồi bên nghe, đã hỏi lại Konno với vẻ mặt ngơ ngác. Konno im lặng gật đầu, rồi tiếp tục tiết lộ thêm sự thật.

“Trong lúc tôi đi tìm hiểu, tôi đã tới chỗ cô y tá từng chăm sóc cho bố Haruto lúc ấy, cô y tá đó giờ đang làm ở viện nghiên cứu gì đó ở Nhật. Theo như lời của cô y tá đó, mẹ của Haruto đã từng tới bệnh viện một lần.”

“Sao? Cô ấy đã cất công đi máy bay tới bệnh viện ở tận nước ngoài ư?”

Khi Hiromu thật thà hỏi như vậy, Konno đã nói: “Chính chú cũng đã rất ngạc nhiên.” Rồi Konno lại tiếp tục kể.

“Khi nhìn thấy bố Haruto một thân một mình chống chọi với bệnh tật, cô ấy đã trào nước mắt. Chắc chắn tình yêu sâu sắc của bố Haruto đã truyền tới cô ấy. Sức mạnh mà vì cô ấy và Haruto nên đã chiến đấu với bệnh tật một mình ở nơi xứ người xa xôi lẫn lòng tốt, tất cả đều đã truyền tới cô ấy. Cô ấy bảo y tá tuyệt đối đừng nói là mình đã tới rồi lặng lẽ quay về nước.”

Thế rồi Haruto, vẫn chăm chú lắng tai nghe, vừa ôm Gaja vừa nói:

“Chính vì thế chính vì thế lúc đó mẹ đã nói như thế với mình…?