← Quay lại trang sách

Câu chuyện thứ ba K-9 của tớ

Năm năm trước

“Bố ơi, hôm nay bố có về sớm với con không?”

“À không… Hôm nay chắc bố phải làm qua đêm rồi.”

Lúc đó, tôi đang làm ở sở cảnh sát tỉnh Fukushima, thường xuyên ưu tiên công việc hơn, khi không có lý do gì đáng kể, tôi không thể ưu tiên gia đình hơn được. Và tôi cũng đã tin đó là vì gia đình.

“Vậy à… Con hiểu rồi. Thế thì vào dịp lễ hội mùa hè, nhất định bố phải đi cùng con đấy.”

“Rồi, bố hứa với con.”

Con trai Masami học lớp một của tôi ngoan ngoãn, là đứa trẻ biết nghĩ, không mấy khi nhì nhèo. Có lẽ cu cậu đang nhẫn nhịn nhiều và tôi lúc nào cũng thương con với đức tính hiền lành đó của con.

Tôi cũng muốn giữ lời hứa về chuyện đi lễ hội mùa hè. Vì Masami rất thích thú khi chơi trò vớt cá vàng, và đã mua hẳn một bể cá bằng tiền tiêu vặt.

“Nếu con không vớt được con cá vàng nào thì làm sao đây…”

“Thì lúc đó bố sẽ nói hộ con để họ cho con một con cá vàng.”

“Tuyệt vời! Con muốn đi lễ hội mùa hè luôn!”

Cũng có thể mua một con cá vàng ở cửa hàng vật nuôi nhưng vì theo như lời Masami, cu cậu nghĩ từ “vớt” trong “vớt cá” không phải là “vớt lên” mà là “vớt” trong “cứu vớt” nên cu cậu có tâm trạng muốn đi tới lễ hội mùa hè để “cứu vớt” những chú cá vàng. Vợ tôi nói, đức tính tốt bụng, có lòng chính nghĩa với những chuyện nhỏ bé đó của Masami là giống tôi.

Hơn nữa, trước đây, lúc đi câu cá ở ven sông với bạn hàng xóm, Masami đã thả lại toàn bộ chỗ cá các bạn vừa câu lên xuống dưới sông, nên đã cãi nhau một trận. Tôi nghĩ đức tính hiền lành đó là giống vợ tôi.

Rồi cũng tới ngày diễn ra lễ hội mùa hè mà Masami háo hức chờ đợi.

Khi tôi vừa nghĩ vì cũng không có vụ nghiêm trọng đáng kể nào xảy ra nên tôi có thể về nhà vào chiều tối đúng như kế hoạch thì tầm hơn ba giờ chiều, xảy ra một vụ ẩu đả giữa mấy tên côn đồ trong phường, có lệnh cả phòng tôi được điều động tới đó. Đúng lúc tôi đang định lên xe của đồn cảnh sát vì muốn giải quyết càng nhanh càng tốt, có một nữ cảnh sát đã gọi tôi lại: “Anh Igawa, chờ chút đã!”

Hóa ra là có “Tờ thông báo” gửi tới cho tôi.

Tôi quay lại đồn, xem nội dung là gì thì thấy trong đó ghi là có một kế hoạch đánh bom ở ngay chỗ sẽ diễn ra lễ hội mùa hè hôm nay. Bọn giết người hàng loạt đã thông báo chăng? Cũng có thể là của những kẻ thích tiêu khiển coi chuyện phạm tội chỉ là trò chơi. Đây không phải là dòng chữ được đánh máy mà là từng chữ cái được cắt từ báo, tạp chí rồi ghép lại thành câu: “Nếu muốn dỡ bom, hãy để Igawa Koutarou đi tìm. Bằng không, thứ quan trọng đối với Igawa sẽ bị cướp đi.”

Những tên tội phạm thù hận tôi nhiều không đếm xuể.

Nói chung, tôi đang trong tình thế bắt buộc phải hủy lời hứa với Masami.

“A lô, Masami à? Bố xin lỗi con nhé! Bố phải giải quyết công việc bây giờ nên không thể đi với con tới lễ hội mùa hè được… Vì ở đền có lẽ đang bị gài bom nên bố không tới đó không được!”

Tôi vừa thấy có lỗi thực sự với con vừa gọi điện thoại cho Masami.

Lúc ấy Masami đã im lặng trong giây lát, nhưng sau đó vẫn nói:

“Con biết rồi… Con sẽ tới chỗ Balder chơi nên sẽ thôi không đi lễ hội mùa hè nữa.”

“Ồ? Nhưng còn cá vàng…”

“Vì con muốn có bố cùng đi cứu vớt cá vàng cơ… Nhưng nếu bố bận việc thì đành chịu vậy. Thế nên con muốn tới gặp Balder.”

“Masami… Bố xin lỗi con…”

Một người bố bị kẻ tội phạm gửi đích danh cho mình giấy thông báo, đã cảm thấy thực sự có lỗi. Tôi vừa tự thấy mình không phải với con lại vừa thấy thương con vì con luôn không nhì nhèo và hiền lành như thế.

Balder mà Masami nhắc tới và định tới chơi đó là tên của con chó cảnh sát đã từng là đồng nghiệp của tôi.

Những chú chó cảnh sát được huấn luyện đặc biệt được gọi là “Canine” có nghĩa là “chú chó” nhưng những người trong nghề hầu như đều gọi là “K-9”. Năm 1989, có một bộ phim về K-9 đã được quay.

Tôi và Balder của đội K-9 ưu tú đã làm việc cùng với nhau bảy năm.

Tên Balder trong tiếng Đức có nghĩa là “ánh sáng” và tên tôi có từ “Kou” trong “Koutarou” cũng là ánh sáng nhưng mọi người hay quen gọi với cách gọi khác của từ Kou là “Mitsu” nên hai cái tên đó được mọi người khen là một cặp hoàn hảo. Nhưng Balder gặp tai nạn trong lúc làm nhiệm vụ và nửa người phía dưới đã bị thương.

Sau đó, mặc dù Balder đã hồi phục, có thể đi lại được nhưng vì khó có thể làm nhiệm vụ với vai trò của một K-9 nên Balder đã tốt nghiệp K-9, được một gia đình nhận nuôi.

Vốn dĩ tôi cũng muốn nuôi Balder ở nhà của mình nhưng vợ tôi bị dị ứng với động vật nên hai vợ chồng ông Tsujimoto nhà hàng xóm đã đón về nuôi.

Masami thường tới chỗ Balder. Vợ chồng ông Tsujimoto không có con nên rất cưng Balder lẫn Masami.

Bản thân Balder cũng rất mở lòng với Masami. Tôi từng là đồng nghiệp bảy năm với Balder cũng nghĩ ngay từ giây phút Masami gặp Balder rằng: “Balder chắc chắn sẽ trở thành bạn thân của Masami!”

Nhìn cách vẫy đuôi và vẻ mặt của Balder, ngay lập tức tôi cảm nhận được điều đó.

Rồi sau khi gọi điện thoại xong cho Masami, tôi cùng đội phá dỡ bom đi tới chỗ ngôi đền đang diễn ra lễ hội mùa hè.

Nhưng vụ việc đã biến chuyển theo một hướng khác không ngờ.

Ở ngôi đền náo nhiệt, chúng tôi vừa cẩn thận để người dân không chú ý vừa khẩn trương tìm chỗ bị gài bom. Đúng lúc đó có tiếng điện thoại reo.

Đó là cuộc gọi của vợ tôi đang rất lo lắng.

“A lô, anh à! Em… em không thấy Masami ở đâu cả.”

“Sao? Em cứ bình tĩnh, bình tĩnh đã. Con nói là sang bên chỗ Balder chơi nên anh nghĩ con ở nhà anh Tsujimoto thôi…”

“Em không liên lạc được với ông Tsujimoto. Cứ gọi vào điện thoại là lại nghe thấy “Số điện thoại hiện không có!” Em nghĩ không thể thế được và đã tới tận nhà thử xem thì chẳng thấy một ai cả…”

“Số điện thoại này hiện không có ư? Không thể thế được… Còn Balder? Có Balder ở trong vườn không?”

“Không thấy nốt… Cả dây dắt chó và cả đệm trong chuồng chó cũng không thấy.”

“Nhưng anh không hề nghe thấy ông Tsujimoto nói là sẽ chuyển nhà mang cả Balder đi, nếu thế thật thì kiểu gì ông ấy cũng sẽ báo với nhà mình chứ…”

“Anh à, anh có về được không? Sắp tám giờ tối tới nơi rồi mà… Chưa bao giờ lại có chuyện thế này cả…”

Tôi nhớ tới tờ thông báo về vụ đặt bom.

“Nếu muốn dỡ bom, hãy để Igawa Koutarou đi tìm. Bằng không, thứ quan trọng đối với Igawa sẽ bị cướp đi.”

Sẽ cướp đi thứ quan trọng đối với Igawa, tức là ám chỉ Masami?

Không, giờ tôi đang đi tìm theo như tờ thông báo đó yêu cầu cơ mà. Không hề làm ngược lại.

Nói thế chứ tôi không thể hiểu được suy nghĩ của bọn tội phạm sẽ thế nào. Dù tôi có thể phỏng đoán và giả định thì đó cũng chỉ là để phòng chống bọn tội phạm chứ không phải là để truy bắt chúng.

Lẽ nào chúng tôi đã phân tích nhầm nội dung của tờ thông báo kia?

Phải chăng tôi không nên ở đây?

Sau khi dập máy, tôi giao công việc tìm kiếm bom cho nhân viên cảnh sát hình sự khác, tức tốc trở về nhà.

Khi về tới nhà, tôi thấy vợ tôi đã nhờ đội tìm người mất tích và đang cùng cảnh sát chờ tôi về.

Không thể khẳng định là chuyện này hoàn toàn không liên quan tới tờ thông báo đặt bom được. Tôi nói với vợ tôi về chuyện hôm nay nhận được tờ thông báo như thế.

Rồi để loại trừ các tình huống có thể xảy ra, có tới mấy nhân viên cứu hộ được cử tới tiến hành tìm kiếm Masami ở công viên, khu vực quanh trường học, hay ven sông.

Nhưng vẫn không tìm thấy Masami, trong khi cũng chẳng xảy ra vụ nổ bom nào cả.

Vào ngày hôm sau, tức thứ Hai, có tin tìm thấy một cậu bé nằm gục ở bãi đỗ xe của trung tâm y tế công cộng cách ngôi đền diễn ra lễ hội mùa hè chừng tám trăm mét.

Một nhân viên của trung tâm y tế công cộng đã tìm thấy cậu bé nằm gục ở trong bụi cây phía góc bãi đô xe. Thế nhưng, người ta xác nhận cậu bé đó đã ngưng thở và chết từ trước…

Tôi và vợ tôi thức trắng đêm, đi tới chỗ bệnh viện nơi cậu bé được chuyển đến. Tôi vừa lái xe vừa cầu mong sao cho đó không phải là Masami, nhưng lời nguyện cầu đó đã biến mất phụt một cái như tờ giấy mỏng bị xé toạc.

Cậu bé tim đã ngừng đập đang ở trước mắt chúng tôi chính là… đứa con trai duy nhất của chúng tôi, Masami.

Vợ tôi liên tục gọi Masami với giọng như bị nghẹn, không thành tiếng, nhưng Masami không hề động đậy. Thế rồi, vợ tôi bỗng gào khóc tới mức khô rát cổ họng, vừa lay lay cơ thể bé nhỏ của Masami vừa liên tục gọi:

“Con ơi, con dậy đi! Masami, mẹ xin con, con hãy mở mắt ra!”

Liệu tôi, người đang nhìn con trai mình đã tắt thở kia, có đúng là tôi không nữa? Chắc chắn đây không phải là hiện thực. Chúng tôi đã đi lạc vào một thế giới khác, đang nhìn thi thể của đứa con trai khác của mình, còn chúng tôi ở thế giới thực đang sống những tháng ngày yên ổn mà?

Nhưng trong lúc nhìn vợ tôi gào khóc, tôi đã phải chấp nhận đây là hiện thực. Cùng lúc đó, đầu óc tôi trở nên trống rỗng như thể nó đang được cài đặt lại.

Rốt cuộc là tại sao… Tại sao Masami vô tội lại trở nên thế này…

Nguyên nhân cái chết của Masami là bị ngạt thở do sung huyết tim, xuất huyết niêm mạc và da, có nhiều vết bầm tím. Nhưng vì không có dấu hiệu của việc đánh đập như là vết thâm, vết trầy xước… nên không rõ tình hình cụ thể là thế nào. Tuy nhiên, có thể khẳng định là có liên quan tới vụ nào đó nói chung và vụ tờ thông báo có bom nói riêng.

Tôi thậm chí có ý định sẽ giết chết tên nào đã khiến Masami ra nông nỗi này.

Tôi sẽ nguyện xả thân mình để tìm cho ra. Không, ngay cả chết rồi, tôi vẫn phải tìm cho ra.

Tôi để vợ tôi về nhà bố mẹ đẻ của cô ấy để tĩnh tâm, còn tôi dốc hết toàn bộ thời gian để truy tìm thủ phạm đã giết Masami.

Dù tôi bị mọi người nói đó là cuộc truy tìm mông lung, hay đó là cuộc truy tìm khi chưa có lệnh thì không được thực hiện, tôi vẫn không quan tâm tới quy tắc hay mệnh lệnh nào hết, cứ thế lăn xả đi tìm.

Cấp trên của tôi không thể không để ý tới cuộc tìm kiếm đã đi quá xa, đã rút tôi ra khỏi cuộc tìm kiếm.

Nhưng với tôi, việc tìm kiếm không liên quan tới công việc hay gì hết.

Phải tìm cho ra thủ phạm. Chỉ vậy thôi. Giờ tôi không thể nghĩ được sau khi tìm ra thủ phạm, tôi sẽ bắt hắn đền tội hay sẽ tự tay mình làm cho hắn chết kiểu giống như Masami đã chết.

Sau đó, có nhân chứng nói là Masami đã bị một gã lưu manh ở gần ngôi đền gọi lại nhưng camera chống tội phạm không ghi lại được cảnh đó. Hơn nữa, lúc người đó nhìn thấy lại không phải là ngày diễn ra lễ hội mùa hè, mà là ngày trước hôm đó.

Tôi thử lật lại sự việc một lần nữa. Vào đúng ngày diễn ra lễ hội, xảy ra một vụ ẩu đả của mấy tên côn đồ trong phường, có lệnh cả phòng tôi được điều động tới đó. Đúng lúc tôi đang định lên xe của đồn cảnh sát vì muốn giải quyết càng nhanh càng tốt, có một nữ cảnh sát đã gọi tôi lại nói là có “tờ thông báo” gửi đến cho tôi. Rồi tôi gọi cho Masami, nhắn là không đi cùng tới lễ hội mùa hè được, khi đó Masami đã nói sẽ tới nhà ông Tsujimoto đang nuôi Balder… Nhưng lúc tối, vợ tôi tới nhà ông Tsujimoto thì không thấy cả Balder lẫn hai vợ chồng ông Tsujimoto đâu cả. Sau đó, cũng chẳng ai nhìn thấy hai vợ chồng ông Tsujimoto nữa…

Nghĩ một cách đơn giản hay ngẫm kiểu gì đi nữa tôi vẫn có cảm giác hai vợ chồng ông Tsujimoto có liên quan tới vụ này.

Hơn nữa, chỗ ông Tsujimoto làm chính là trung tâm y tế công cộng, nơi đã phát hiện ra Masami.

Ông Tsujimoto có bằng bác sĩ thú y, sau khi về hưu thì làm công việc ấn nút để tiêu hủy động vật.

Những động vật bị tiêu hủy sẽ bị dồn tới một chỗ gọi là “Dream Box”, bị xử lý bằng cách cho vào căn phòng không có ô xy khoảng mấy chục phút, sau khi xử lý, chúng phải được bác sĩ thú y xác nhận là đã tắt thở hẳn hay chưa. Ông Tsujimoto đã làm công việc như thế.

Có điều, người ta thường nói ông Tsujimoto mệt mỏi với công việc đó và bị chứng loạn thần kinh.

Mọi người xung quanh hay nghe thấy ông ấy lầm bầm là mình đã trở thành bác sĩ thú y là để cứu sinh mạng, ấy thế mà lại đi giúp công việc sát sinh… Cũng có người từng nghe ông ấy nói thà chính bản thân ông ấy cũng đi luôn vào trong Dream Box đó cho xong.

Hơn nữa, ông Tsujimoto có một nỗi niềm còn hơn cả công việc. Từ nửa năm trước, người vợ ông vô cùng yêu thương xuất hiện triệu chứng bị lẫn, đôi lúc không nhận ra ông Tsujimoto là chồng mình. Ông Tsujimoto hẳn là đau khổ trước cảnh quá khứ dần biến mất và công việc mình không mong muốn.

Tôi cũng đã có lúc suy luận rằng liệu ông Tsujimoto có bị mất cân bằng tâm lý từ những chuyện như thế, cảm xúc tiêu cực cứ tích tụ dần và đã sát hại Masami.

Nhưng tôi đã điều tra tất cả các hãng phương tiện giao thông, không tìm thấy có dấu hiệu nào chứng tỏ là ông Tsujimoto đã ra khỏi tỉnh hay ra nước ngoài.

Với cả, nếu có mang theo Balder vốn thuộc K-9 thì sẽ rất dễ nhận ra, vào ngày diễn ra lễ hội mùa hè, không thấy có dấu hiệu nào khả nghi trong danh sách các hãng phương tiện giao thông cũng như trong đoạn băng các camera chống trộm ghi hình lại.

Rốt cuộc hai vợ chồng ông Tsujimoto và Balder đã đi đâu?

Rồi một ngày, tin dữ đã tới.

Chiếc xe ô tô của ông Tsujimoto được tìm thấy ở con đê chắn sóng ở ven biển ngay trong nội tỉnh.

Nghe nói xe của ông Tsujimoto đỗ ngay sát bên nhà kho dọc con đê chắn sóng. Người ta tìm thấy di thư ở trong chiếc xe. Và cả đôi giày được cho là của cả hai vợ chồng…

“Tôi đã cướp đi quá nhiều sinh mệnh. Tôi không tìm thấy ý nghĩa khi sống trên cuộc đời này.”

Ngày viết di thư là ngày Chủ nhật, mùng Năm tháng Tám, trùng với ngày diễn ra lễ hội mùa hè.

Người quản lý kho ở gần đê chắn sóng cứ mỗi tuần vào ngày thứ Ba đi tuần qua nhà kho nên hôm nay, tức hai ngày sau đó đã thông báo.

Xung quanh đều là đê chắn sóng dọc bờ biển… Chỉ lác đác có mấy người câu cá nên chỉ có người đi tuần mới để ý thấy có chiếc xe ô tô đỗ bên cạnh nhà kho.

Mọi người cho rằng ông Tsujimoto đã dẫn vợ ra biển tự tử. Vì đã hai ngày trôi qua nên không biết có tìm thấy được xác hay không. Cũng có khả năng xác bị sóng đánh và trở thành mồi ăn của cá.

Sau đó, kết quả giám định chữ viết trong di thư cho thấy không hề nhầm, đúng là nét chữ của ông Tsujimoto. Với lại, theo như lời xác nhận của hàng xóm, đôi giày cũng là của hai vợ chồng ông Tsujimoto nên cuộc tìm kiếm đã không được mở rộng thêm.

Hơn nữa, vân tay của ông Tsujimoto được phát hiện có trên những chữ cái được cắt dán vào tờ thông báo về vụ đặt bom.

Quả đúng là ông Tsujimoto đã bị dồn nén, áp lực tinh thần nên bột phát giết Masami khi thằng bé tới chơi, rồi vứt xác ở bụi cây trong bãi đỗ xe của trung tâm y tế công cộng cũng là nơi làm việc của ông ấy… Với kết luận đó, cuộc điều tra vụ sát hại Masami đã kết thúc.

Trong số “rất nhiều sinh mệnh” mà ông Tsujimoto đã ghi trong di thư, có bao gồm cả Masami.

Nhưng tại sao ông ấy lại đưa thi thể Masami tới chỗ làm, hay là ông ấy đã giết Masami, hoặc đang vừa tiện tiêu hủy mấy con vật xong định gom rồi xử lý cùng luôn? Nếu thế tại sao lại vứt xác chỗ bụi cây ở bãi đỗ xe? Rồi tại sao lại gửi tờ thông báo về việc đặt bom cho tôi? Phải chăng ông ấy muốn đánh lạc hướng để không ai phát hiện khi mình hành động? Chỉ có ông Tsujimoto mới biết được tất cả những điều đó.

Với cả, cùng lúc vợ chồng ông Tsujimoto chết, cũng không thấy bóng dáng Balder đâu. Người ta cũng phỏng đoán cho rằng ông Tsujimoto, người có bằng bác sĩ thú y, bằng cách nào đó cũng đã xử lý luôn Balder.

Nếu biết trước sự việc ra nông nỗi này, tôi cần phải ưu tiên lời hứa với Masami hơn.

Vì tôi đã ưu tiên công việc, không đi cùng Masami tới lễ hội mùa hè như đã hứa nên Masami đã tới chỗ ông Tsujimoto chơi, và đã bị chết. Tất cả đều là do tôi đã thất hứa với Masami…

Chính vì thế người đã cướp đi sinh mạng của Masami chính là tôi.

Tôi đã giết Masami.

Nếu có thể quay trở lại ngày hôm đó, tôi sẽ làm bất cứ điều gì. Nhưng có làm gì đi nữa cũng không thể thay đổi được quá khứ.

Nỗi buồn mất đi người vô cùng quan trọng đối với mình có lẽ sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể chôn vùi được.

Mấy năm sau khi cuộc điều tra vụ sát hại kết thúc, tôi đã đệ đơn xin nghỉ việc.

Tôi liên tiếp thực hiện các cuộc điều tra một mình một kiểu, không giống ai nên cũng có lúc gây ảnh hưởng nhiều tới đồn của mình, vậy là đương nhiên tôi mất luôn nơi mình làm việc với tư cách là một cảnh sát hình sự.

Rồi cùng lúc vứt bỏ ghế cảnh sát hình sự, tôi đã vứt luôn cả cuộc đời mình.

~ Hiện tại ~

“Có hung thủ thực sự… Nghĩa là thế nào?”

Tôi hỏi lại Matsunaga, nhân viên cứu hộ đã từng tham gia tìm kiếm Masami.

“Nghi phạm là ông Tsujimoto, nhưng ông ấy có chứng cứ ngoại phạm vào ngày hôm đó. Người ta đã biết rằng đúng hôm diễn ra lễ hội mùa hè, hai vợ chồng ông Tsujimoto đã đi Hokkaido.”

“Hokkaido?”

“Đúng, nghe nói ở ngôi nhà nghỉ dưỡng nho nhỏ mà hai vợ chồng ông Tsujimoto thỉnh thoảng hay tới, cứ năm năm một lần, những khách thân quen lại tổ chức buổi giao lưu, gặp mặt. Vào ngày diễn ra lễ hội năm năm trước, hai vợ chồng ông Tsujimoto đã tham gia buổi gặp mặt đó.”

“…”

“Và năm nay, buổi gặp mặt đó cũng được tổ chức nên người chủ của ngôi nhà nghỉ dưỡng đã gửi giấy mời cho hai vợ chồng ông Tsujimoto nhưng bị gửi trả lại nên họ mới biết được hai vợ chồng ông ấy đã mất, nói với cảnh sát là hai vợ chồng ông Tsujimoto không phải là thủ phạm. Nếu đúng là như thế, thì do ông Tsujimoto có chứng cứ ngoại phạm nên không phải là hung thủ đã giết Masami.”

“Thế còn chuyện tự sát ở biển…? Bức di thư đó là ai đã đặt ở đấy? Kết quả giám định cũng sai được ư…?”

“Cái đó thì… vẫn chưa rõ. Vì cuộc điều tra đã không được mở rộng và phạm vi tìm kiếm xác cũng bị thu hẹp lại. Có điều là khi khẳng định là có hung thủ thực sự, người ta cũng sẽ mở lại cuộc điều tra. Cả đội điều tra đang tìm anh đó, anh Igawa. Họ nói là không biết anh đang ở đâu…”

Lẽ dĩ nhiên là vậy. Vì tôi đã hủy số điện thoại di động tôi dùng khi đó, trong bốn năm nay, tôi không ở một chỗ cố định nào, cứ sống trong xe nhà di động này.

Ngay lúc rời khỏi nhà, tôi đã đi tới nơi rất xa nhưng đi tới đâu tôi cũng không tài nào quên được hơi ấm của Masami. Rồi sau đó hai năm, tới một ngày bỗng tôi lại đặt chân tới con sông cạn đầy hoài niệm của khu phố này, nơi tôi đã đến cùng Masami.

Rồi tình cờ tôi đã gặp Hiromu, và tôi cho mấy đứa con nít mượn truyện manga, cuộc sống cứ thế trôi qua được hai năm, tôi đã gắn bó luôn với chốn này. Vì ở đây cũng không xa nơi đã xảy ra vụ việc là mấy nên tôi nghĩ có lẽ lúc nào đó sẽ tình cờ gặp được người biết chuyện quá khứ của tôi.

“Bác Mitsu à, có chuyện gì vậy?”

Hiromu đã lên xe nhà - thư viện di động từ ban nãy, ngó ra từ cửa sổ xe hơi.

“Bác xin lỗi. Bác sẽ lên ngay đây.”

Tôi cảm ơn cậu nhân viên cứu hộ Matsunaga về tình hình của cuộc điều tra, rồi lên xe nhà - thư viện di động. Khi tôi nổ máy, quay lại ghế đằng sau, tôi không thấy Konno ở trong xe nữa.

“Ơ, Hiromu, chú Konno đâu?”

“Chú ấy nhớ ra là có việc gì đó nên đã đi taxi về trước rồi bác ạ.”

“Taxi? Ở chỗ ngọn núi này làm sao tìm được taxi? Không biết có việc gì gấp vậy…”

Dù tôi đã gọi điện luôn cho Konno nhưng bị mất sóng hay điện thoại tắt nguồn hay sao mà không kết nối được.

Trước mắt, tôi cứ lái xe đưa Hiromu về trại trẻ mồ côi đã. Trên đường về, có khi lại nhìn thấy Konno đang đi bộ cũng nên. Kiểu gì cậu ta cũng thừa biết là taxi không chạy ở đây, hẳn là có việc gì gấp tới mức phải xuống xe nhà - thư viện di động để chạy bộ rồi.

Tôi vừa lái xe trên con đường nhỏ tối om vừa nhớ lại chuyện của Masami.

Bốn năm trước… Rốt cuộc tôi đã làm những gì? Nếu có hung thủ thật sự, có lẽ tôi không nên nghỉ việc. Nhưng lúc đó, tôi đã rất thất vọng về bản thân, không thể vượt qua được bức tường tuyệt vọng.

Tôi để Hiromu xuống xe ở ngay trước cửa trại, rồi lại tiếp tục gọi cho Konno lần nữa. Nhưng vẫn không liên lạc được. Giờ tôi đã là một dân thường nên tôi nghĩ một mình mình khó có thể theo đuổi tới cùng cuộc truy tìm sự thật. Thế nên, vào những lúc như thế này đây, tôi rất cần sự giúp sức của Konno.

Tôi gọi điện tới đồn cảnh sát sau bốn năm không liên lạc, nhờ người ta gọi một người đồng nghiệp cũ.

Rồi người đồng nghiệp cũ ở đầu điện thoại bên kia rất đỗi bất ngờ, sau đó buông một câu như giỡn đùa: “Anh còn sống hả?” Và khi tôi nói, qua nhân viên cứu hộ Matsunaga, tôi đã nắm được tình hình, anh ta báo cho tôi biết mức độ tiến triển của cuộc điều tra với giọng rất nghiêm túc.

“Anh Mitsu, anh hãy nghe đừng sốc nhé. Trên phong bì của tờ thông báo về vụ đặt bom gửi cho anh, người ta đã tìm thấy dấu vân tay khác ngoài dấu vân tay của ông Tsujimoto.”

“Dấu vân tay khác… ngoài dấu vân tay của ông Tsujimoto?”

“Đúng. Anh có nhớ Konno, người hay “tuồn” tin cho anh không? Khi đối chiếu với ngân hàng vân tay đã thu thập từ trước đây, thì thấy dấu vân tay kia khớp với dấu vân tay của Konno đã bị bắt lúc chạy xe quá tốc độ.”

“…”

Tôi có cảm giác như lời nói của người đồng nghiệp cũ đã từ tai nọ lọt sang tai kia.

⚝ ✽ ⚝

Ngay hôm sau ngày đi tìm Haruto và Gaja ở trên núi, tôi đi tới Hokkaido.

Không thể ngờ lại bị lộ chuyện hai vợ chồng ông Tsujimoto đã ở Hokkaido vào ngày hôm đó năm năm trước… Lúc người tên là Matsunaga lại gần anh Mitsu và bắt đầu nói về chuyện hai vợ chồng ông Tsujimoto, tôi bất ngờ tới mức tim như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Vì nếu ở đó cùng mọi người thêm nữa, tôi sẽ bị phát hiện là đang nao núng nên tôi vội vàng ra khỏi xe nhưng không biết có bị thấy là lạ hay không. Vì anh Mitsu là người rất tinh và nhạy bén.

Đúng, không hề có chuyện hai vợ chồng ông Tsujimoto tự tử. Giờ họ đang sống ở Hokkaido. Tôi đã lo liệu hết để hai người đó sống ở Hokkaido. Cả chứng minh thư giả lẫn con thuyền…

Nếu đem theo cả chú chó cảnh sát Balder đi cùng thì lại lộ quá, sẽ bị tìm thấy ngay. Tôi đã bố trí một con thuyền đánh cá của một người nước ngoài để hai vợ chồng ông Tsujimoto và Balder lên đó đi tới Hokkaido. Tôi đã nghĩ đó là một kế hoạch hoàn hảo.

Nhưng hai vợ chồng ông Tsujimoto không liên quan gì tới vụ của bé Masami. Hoàn toàn không. Tuy nhiên, sau khi việc hai vợ chồng ông Tsujimoto vẫn còn sống bị lộ, thì việc nơi ở của họ sẽ bị phát hiện cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Tôi phải trực tiếp báo cho hai vợ chồng ông Tsujimoto biết trước khi bị truy tìm.

Chỉ có điều, nơi hai vợ chồng ông Tsujimoto đang sống ở sâu tít trong núi, chẳng có phương tiện liên lạc cũng như chẳng có cả khí ga để đốt. Vì thế, nếu tôi không tới gặp trực tiếp như thế này thì cũng không thể liên lạc được.

Khi tôi tới sân bay Shichitose, đồng hồ điểm đúng mười một giờ sáng. Dù tôi đã muốn đi chuyến bay sớm nhất vào buổi sáng nhưng giờ đang là kỳ nghỉ hè nên đã kín chỗ đặt trước, tôi đành phải lấy vé của khách khác đã hủy để đi chuyến lúc chín giờ sáng.

“Nào! Từ giờ sẽ là một chặng đường dài đây!”

Từ đây đi tới nhà của hai vợ chồng ông Tsujimoto đang sống, mất tổng cộng là ba tiếng. Hết tiếng rưỡi đi bằng xe buýt, tôi lại đi tiếp bốn mươi phút bằng taxi, rồi từ đó, không có đường mòn đi được xe ô tô nên tôi đi bộ tiếp khoảng hai mươi phút… Có lẽ họ được phân phát đồ dùng, đồ ăn uống nhưng dù thế đi nữa tôi vẫn thấy sống ở sâu trong núi quả là bất tiện.

Nhưng thật là may khi ông bà ấy vẫn còn sống. Vì ngày hôm đó, nếu tôi không tình cờ qua nhà ông Tsujimoto thì chắc cả hai vợ chồng ông ấy đã không còn ở thế giới này nữa.

~ Hai tuần trước ngày diễn ra lễ hội mùa hè và xảy ra vụ đó ~

“Cháu chào ông Tsujimoto, cháu Konno đây!”

Lúc đó, tôi là người chuyên cung cấp tin tức cho cảnh sát, thông qua anh Mitsu, tôi đã gặp ông Tsujimoto.

Chuyện là lúc tôi đang ở cùng anh Mitsu, tôi phát hiện ra một con mèo bị xe ô tô đâm.

Con mèo ngay sau khi bị xe đâm, dù nằm sóng soài ở ven đường nhưng tôi thấy có vẻ nó vẫn hơi động đậy. Tôi đoán nó vẫn còn sống nhưng không biết làm thế nào, và lúc đó, anh Mitsu đã gọi điện cho ông Tsujimoto vốn là bác sĩ thú y, hiện đang nuôi Balder, thế là ông ấy đã tới, đó chính là lần gặp gỡ đầu tiên giữa tôi và ông Tsujimoto.

Mấy ngày sau, tôi thử tới nhà ông Tsujimoto, thì thấy nhờ có ông Tsujimoto điều trị, con mèo vẫn còn sống, nó được băng bó chằng chịt ở chân và ở tay, nhìn trông như xác ướp.

Tôi đã rất kính trọng ông ấy, thấy ông ấy đúng là một người vĩ đại khi đã nỗ lực làm một việc mà chẳng có lợi lộc gì.

Bà vợ của ông ấy cũng rất hiền, đã tự tay làm món ăn mời tôi một bữa tôi khi tôi chỉ là tình cờ ghé qua, nói chuyện thân mật như khi tới nhà người họ hàng.

Balder sau khi tốt nghiệp đội K-9, được hai vợ chồng ông Tsujimoto mang về nhà nuôi hẳn là rất hạnh phúc. Từ sâu trong đáy lòng, tôi đã cảm nhận được điều đó.

Từ đấy về sau, tôi hay ghé qua nhà hai vợ chồng ông Tsujimoto để được thưởng thức các món ăn tự tay bà vợ làm. Chú mèo đã hoàn toàn bình phục, cũng rất thân với Balder, có lúc chúng còn ngủ chung với nhau.

Khi tôi nghe anh Mitsu nói đã tìm thấy người nhận nuôi chú mèo, tôi càng cảm nhận sâu sắc hơn lòng tốt thật sự của ông Tsujimoto. Mặt ông chẳng hề nhăn nhó khi nhận chữa trị cho chú mèo, cũng chẳng cần lấy công một xu nào, đã thế giờ lại còn cất công tìm người nhận nuôi nó nữa. Một lần nữa tôi càng kính trọng ông hơn và nghĩ tôi sẽ mãi không thể trở thành một con người như thế được…

Với lẽ đó, tôi thường xuyên tới nhà ông Tsujimoto hơn.

Khi nhìn con trai anh Mitsu cũng hay tới để chơi ném bóng với Balder ở ngoài vườn, lòng tôi thấy hạnh phúc nhường nào.

Hồi tôi còn nhỏ xíu, bố mẹ tôi đã tự tử vì nợ một khoản tiền rất lớn. Cả hai đã cùng nhau lên thiên đường nên tôi và em gái bị tách ra, bị tới hết nhà họ hàng này tới nhà họ hàng khác không hề biết mặt để ở nhưng tôi thấy vợ chồng ông Tsujimoto mới như là người họ hàng của tôi, còn hơn cả người họ hàng thật của tôi lúc đó. Cả bé Masami cũng rất quý tôi, tôi thấy: “Anh Mitsu có cậu con trai đáng yêu thế này quả là hạnh phúc!”

Vào một ngày, vì tôi toàn được hai vợ chồng ông Tsujimoto mời ăn nên tôi nghĩ mình thỉnh thoảng cũng phải mang chai rượu tới nên đã mua một chai rượu ngon rồi tới nhà ông bà ấy, thì thấy hôm đó có gì đó khang khác so với mọi hôm.

“Cháu chào ông Tsujimoto, cháu Konno đây!”

Tôi không thấy Balder đâu cả, mọi khi nó vẫn ở ngoài vườn, đoán là hai ông bà ấy đang cho nó đi dạo nên chờ một lúc ở ngoài sảnh, thì lại ngửi thấy mùi ga nồng nặc bên trong nhà.

“Ông Tsujimoto có trong đó không?”

Dù tôi bấm chuông mãi nhưng vẫn chẳng thấy ai trả lời.

Tôi linh cảm thấy có chuyện chẳng lành.

Giống hệt với hồi đó…

Giống hệt với mùi ga nồng nặc ở ngoài sảnh lúc tôi từ trường tiểu học về nhà.

Tôi không muốn chứng kiến bi kịch đó lần nữa. Tôi đi tìm tất cả lối vào từ cửa sổ hay hành lang của nhà ông Tsujimoto. Rồi tôi nhớ ra là bà vợ hay quên khóa cửa sau và vòng ra đằng sau nhà, thử xoay khóa tay nắm tròn của cửa sau, thấy đúng là nó không được khóa, thế là tôi đã vào được bên trong. Đúng lúc đó, mùi ga sộc vào choáng váng cả đầu như lúc bị chóng mặt vậy.

Ngay lập tức tôi đóng khóa bình ga, mở hết cửa sổ, khí ga ứ trong phòng bay hết ra ngoài.

Hai vợ chồng ông Tsujimoto nằm ở tư thế ngửa ngay ngoài phòng khách. Hai người nắm tay nhau nên chắc không phải là rò rỉ ga thông thường mà là quyết tìm đến cái chết nên mới mở khóa bình ga. Bên cạnh ông Tsujimoto, Balder cũng đang nằm nghiêng bất động.

“Ông Tsujimoto! Tỉnh dậy đi ông Tsujimoto!”

Tôi lay người ông Tsujimoto nhưng ông ấy vẫn không mở mắt.

Hình ảnh lúc đó, khi bố mẹ tôi nằm dưới sàn hồi tôi còn nhỏ lại tái hiện.

Trên đầu ông Tsujimoto có một tờ giấy trông giống một bức di thư.

“Tôi đã cướp đi quá nhiều sinh mệnh. Tôi không tìm thấy ý nghĩa khi sống trên cuộc đời này.”

Không ai bắt ông chết cả, cháu không muốn ông chết!

“Không! Tuyệt đối không! Ông không được chết! Ông Tsujimoto, ông hãy mở mắt ra!”

Một người tốt bụng như ông không được chết. Hơn nữa, ông đem theo cả vợ mình lẫn Balder cùng chết thế này, ông sẽ không lên được thiên đường đâu.

Thế rồi suy nghĩ thật lòng đó của tôi đã truyền được tới ông Tsujimoto hay sao mà mắt ông ấy từ từ mở ra.

“Ông Tsujimoto, ông nhận ra cháu không? Cháu là Konno đây! Ông Tsujimoto, cháu sẽ gọi cấp cứu! Ông cố lên!”

“Không được!”

“Sao ạ?”

“Không được gọi cấp cứu!”

“Ông nói gì vậy? Nếu không gọi cấp cứu ông sẽ chết mà?”

“Vì vợ tôi… ghét bệnh viện…”

Tôi không thể phớt lờ việc ông Tsujimoto cứ khăng khăng bảo tôi không gọi xe cấp cứu và tôi liền gọi cho một bác sĩ chui đã được giới thiệu cho tôi. Dù trong quá khứ, ông bác sĩ này bị tước bằng bác sĩ sau một tai nạn nghề nghiệp nhưng ông ấy vẫn tiếp tục dùng kiến thức y khoa của mình, lén chữa bệnh cho những băng nhóm côn đồ, xã hội đen bị thương trong các cuộc đọ súng.

Bác sĩ khám xong nói rằng hai vợ chồng ông Tsujimoto chưa bị nguy hiểm tới tính mạng, máy phát hiện sớm nên cứ để hai người nằm yên, nghỉ ngơi một chỗ là sẽ bình phục. Tôi phải trả tiền khám đắt gấp mười lần so với tiền khám ở viện thông thường nhưng còn hơn là không cứu được mạng người.

Tối hôm đó, tôi ở lại nhà ông Tsujimoto. Đằng nào thì tôi đã quá tuổi kết hôn nhưng vẫn cứ độc thân nên chẳng có vợ con nào chờ đợi tôi về nhà cả. Tôi đã quyết định ở cùng hai vợ chồng ông Tsujimoto cho tới lúc hai người bình tâm hẳn, không có ý định liều lĩnh gì nữa.

Balder cũng khỏe lại ngay sau đó, đi quanh quanh khu vườn như không có chuyện gì xảy ra.

Ông Tsujimoto đã tâm sự với tôi những tâm tư mà ông ấy không thể nói được với ai.

“Sẽ thật tốt nếu không trở thành bác sĩ thú y… Khi đó, có lẽ tôi sẽ không phải gián tiếp giúp người ta giết các con vật ở trung tâm y tế công cộng… Đã có rất nhiều chú chó vẫn có thể sống sau khi bị tai nạn giống như Balder, vậy mà tôi phải dồn những con vật đang sống vào Dream Box, tiếp đó lại ấn nút màu đỏ nữa… Tôi không muốn làm công việc trợ giúp giết những con vật thêm nữa…”

“Thế ông bỏ việc là được mà…”

“Nếu tôi bỏ việc thì bác sĩ thú y khác sẽ lại có suy nghĩ giống tôi… Chừng nào xã hội chưa thay đổi, thì vẫn sẽ có ai đó đảm nhiệm công việc ấy. Tất nhiên, lý tưởng nhất vẫn là một xã hội không cần tới công việc đó nhưng với khả năng của mỗi một mình bác sĩ thú y như tôi thì không thể thay đổi được thế giới này…”

Chắc chắn chính bản thân ông Tsujimoto đang bế tắc trên con đường sống của chính mình. Nhưng sau bao nhiêu lựa chọn để sống, kết quả ông lại đi tới một nơi như hiện tại đây.

Thế rồi, ông Tsujimoto lại lẩm bẩm:

“Hơn nữa…”

“Hơn nữa gì cơ, thưa ông?”

“Từ nửa năm trước, vợ tôi bắt đầu có triệu chứng bị lẫn. Chúng tôi đã không thể có con nhưng hai vợ chồng tôi lúc đi du lịch, lúc ăn ngoài tiệm, dành cho nhau những khoảng thời gian quý giá nhất. Chúng tôi đã luôn sát cánh bên nhau cho tới bây giờ. Tôi nghĩ trong cuộc đời của tôi, có vợ tôi là một điều hiển nhiên, và trong cuộc đời vợ tôi, có tôi cũng là một lẽ dĩ nhiên. Khi tôi làm ở bệnh viện thú y, tôi đã từng mang về nhà các con vật mà buộc tôi không được ngủ, cứ phải liên tục để ý, chăm sóc nó, vậy mà vợ tôi không một lời ca thán, lại còn giúp đỡ tôi. Và từ lúc Balder tới ở nhà tôi, sợi dây kết nối giữa hai chúng tôi càng ngày càng thít chặt. Chúng tôi đã được nếm trải cảm giác như có một đứa con trai thực sự. Đối với tôi, vợ tôi giống như là… một phần máu thịt của mình… Nên khi vợ tôi mất dần ký ức thì bản thân tôi cũng như đang mất dần ký ức mà thôi. Tôi chẳng còn ham hố với công việc nữa, nếu giờ những kỷ niệm với vợ tôi cũng biến mất như thế, thì thà cho tất cả cùng biến mất luôn cho xong… Tôi đã nghĩ nếu làm thế, chúng tôi có thể làm lại từ đầu ở thế giới bên kia…”

Ông Tsujimoto đúng là… quá tốt bụng nên mới dằn vặt đau khổ như thế.

Nếu là người bình thường, họ đã bỏ công việc mà họ thấy chán ghét một cách vô trách nhiệm rồi. Nhưng nói chung, đó không phải là “một việc xấu”. Vì cũng có trường hợp ta phải chạy trốn để tồn tại. Nhưng con người này tuyệt nhiên không chạy trốn, mà thẳng thắn đối mặt, tự dồn ép chính bản thân mình, và dằn vặt.

Giờ, nếu ông ấy không chạy thoát khỏi sự đau khổ dằn vặt này, ông ấy sẽ chết thật sự.

Tôi có thể làm được gì cho một con người đã bước một chân sang cõi chết?

Chính tôi, một người cũng đã giẫm chân vào nhiều thế giới khác nhau, lúc này đây có thể sẽ làm được việc gì đó để cứu hai vợ chồng ông Tsujimoto.

Thế rồi tôi đã nghĩ ra một kế hoạch.

“Ông Tsujimoto này…”

“?”

“Ông nghĩ sao nếu mình sống mà như đã chết một lần rồi?”

“Sao cơ?”

“Ông đã chết vào ngày hôm nay. Và ông sẽ tái sinh, làm lại tất cả từ đầu.”

“Ý của cậu… là thế nào?”

“Tức là trên giấy tờ, ông đã chết thật. Ông, vợ ông và Balder đã không còn trên thế giới này nữa. Tất nhiên là chỉ trên giấy tờ. Cháu sẽ làm lại hết từ tên tuổi, mọi thứ cho ông, ông sẽ có thể tái sinh ở mảnh đất mới.”

“Nhưng… Nếu làm thế sẽ gây phiền toái tới mọi người…”

“Người đã chết thì còn lo lắng gì nữa. Giờ nếu ông chết thật thì có gây phiền toái tới ai đâu nào? Là vì đã chết rồi cơ mà. Chỉ còn một việc đơn giản là người ta sẽ phải tìm một người thay thế làm công việc ông đang làm, đúng không nào? Dù thế giới này có ra sao thì cũng chẳng hề chi.”

Con người là phải sống. Điều đó bố mẹ tôi đã dạy cho tôi.

Để hai vợ chồng ông Tsujimoto tiếp tục sống, chỉ còn có cách là để hai người sống như đã chết một lần.

Chính vì thế, điều tôi có thể làm đó là dốc hết sức hỗ trợ, giúp cho hai ông bà ấy. Tôi đã quyết tâm làm như vậy.

Hai ông bà ấy hứa sẽ sống như hiện tại trong hai tuần nữa và ở chỗ làm, ông ấy sẽ nói bóng gió về việc sẽ tự tử.

Làm như thế để tới lúc hai ông bà không còn ở mảnh đất này nữa, mọi người xung quanh sẽ bàn tán về việc ông ấy đã có ý định chết từ trước.

Tôi khẩn trương nhờ người quen làm giấy tờ tùy thân giả cho hai ông bà ấy. Nơi hai ông bà ấy sẽ sống với tư cách là hai người hoàn toàn mới là ngôi biệt thự bị bỏ không từ lâu ở tít sâu trong núi vùng Hokkaido. Xét tới tình hình bệnh tật của bà vợ, sống ở nước ngoài sẽ khó khăn hơn nhiều. Bản thân hai vợ chồng ông Tsujimoto cũng thỉnh thoảng hay tới vùng Hokkaido nên hai người cũng đã đồng ý.

Và tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng, cuối cùng chỉ còn việc điền ngày tháng tiến hành kế hoạch vào bức di thư ông Tsujimoto đã viết.

“Tôi đã cướp đi quá nhiều sinh mệnh. Tôi không tìm thấy ý nghĩa khi sống trên cuộc đời này.

Ngày 5 tháng 8, Tsujimoto.”

“Ông Tsujimoto, vậy là ông đã vĩnh biệt cuộc đời này. Ông sẽ cùng vợ làm lại từ đầu ở thế giới mới. Ông không còn là bác sĩ thú y và cũng không còn có tên là “Tsujimoto” nữa. Ông sẽ không bao giờ phải bấm nút đỏ ở trung tâm y tế công cộng nữa. Ông sẽ tạo ra những kỷ niệm mới cùng với người vợ đang dần bị lẫn của mình. Ông Tsujimoto, ông sẽ sống, hoàn thành số mệnh của mình.”

“Đúng… đúng vậy… Tôi phải sống, sống thay cả phần của những con vật đã bị giết bởi bàn tay của tôi… Konno, tôi cảm ơn cậu…”

Vào sáng sớm ngày mùng Năm tháng Tám, hai vợ chồng ông Tsujimoto và Balder đã lên con thuyền đánh cá mà tôi chuẩn bị từ trước để xuất phát tới Hokkaido.

Tự tôi đã lái ô tô của hai vợ chồng ông Tsujimoto chở hai người tới bãi biển trong vùng, đỗ bên cạnh một nhà kho. Tôi đặt bức di thư viết tay ở bên ghế lái, để lại hai đôi giày quen thuộc, rồi đi về sao cho không ai nhìn thấy.

Vì tôi cũng đã điều tra từ trước thường sẽ có người quản lý nhà kho đi kiểm tra mỗi tuần vào thứ Ba nên hai ngày sau, chiếc xe của vợ chồng ông Tsujimoto và bức di thư sẽ được tìm thấy. Và họ sẽ nghĩ rằng hai ngày rồi nên xác cũng bị sóng đánh trôi đi. Đương nhiên là xác sẽ không nổi lên. Hai vợ chồng ông Tsujimoto sẽ có thể tái sinh. Tôi nghĩ đó là một kế hoạch hoàn hảo.

Nhưng đúng vào ngày hai vợ chồng ông Tsujimoto tới Hokkaido, bé Masami bị ai đó giết và ông bà Tsujimoto đã trở thành nghi phạm.

Người ta điều tra thấy có dấu vân tay của hai vợ chồng ông Tsujimoto trên tờ thông báo về vụ đặt bom. Không thể có chuyện đó được. Tôi nghĩ chắc có nhầm lẫn gì đó. Vào ngày hôm sau, do bức di thư của ông Tsujimoto đã được tìm thấy theo đúng như kế hoạch nên cuộc điều tra đã dừng lại. Tuy nhiên, vợ chồng ông Tsujimoto vẫn cứ bị gán cho cái tên là nghi phạm…

Tôi khẳng định là có hung thủ thật sự. Và tôi đã quyết định chính mình sẽ tự tìm cho ra kẻ đó.

Dù ông Tsujimoto có chết rồi đi nữa, tôi cũng không muốn ông ấy bị mang tiếng là người đã sát hại bé Masami. Tôi cũng muốn biết rõ hung thủ thực sự đã cướp đi sinh mạng của bé Masami. Với suy nghĩ đó, tôi đã đi tìm chỗ ở của anh Mitsu, và cuối cùng cũng đã tìm ra. Vì tôi nghĩ khi ở gần anh, tôi sẽ thu thập được thông tin nào đó.

Tôi vừa nhớ lại chuyện năm năm trước vừa xuống taxi, nhanh chóng đi vào đường mòn lên núi.

Trên ngọn núi cây cối rậm rạp, không khí thoáng mát, thật dễ chịu.

Chừng năm phút đi bộ trên lối đi mà ô tô không đi được, tôi nhìn thấy tấm biển ghi là “Cà phê Hikari”.

“Ở chỗ rừng núi heo hút thế này mà cũng có quán cà phê sao…”

Tôi thử bước theo hướng mũi tên ở dưới tấm biển thì tới một ngôi nhà gỗ nhỏ. Tôi đoán ngôi nhà gỗ đó chính là ngôi nhà bỏ trống mà tôi đã chuẩn bị cho vợ chồng ông Tsujimoto năm năm trước. Không biết từ bao giờ nó trở thành quán cà phê…?

Bên cạnh cửa có tấm biển ghi là “Arimura”.

Đó chính là tên của ông Tsujimoto sau khi tái sinh.

Tôi cầm sợi dây của quả chuông cửa ở ngay dưới tấm biển ghi tên “Arimura” để gọi cửa.

Khi giật sang trái sang phải sợi dây của quả chuông giống như hoa linh lan đó, có tiếng kêu rinh rinh nghe rất êm tai, dễ chịu.

Thế rồi, từ trong căn nhà gỗ, tôi nghe có tiếng đáp vọng ra: “Mời vào!” Tôi nhẹ nhàng mở cửa bước vào bên trong.

Khi vào tới bên trong, mùi gỗ và mùi cà phê lan tỏa không hề kị nhau, ở ngay giữa căn phòng rộng gần mười bảy mét vuông là quầy pha chế.

Ở quầy pha chế có đặt mấy chiếc ghế bốn chân, không gian quán nho nhỏ khá tự nhiên, không có vô tuyến hay máy tính.

Và “ông chủ quán” ở trong quầy chính là ông Tsujimoto có râu hơi dài.

“Konno… phải không?”

Ông Tsujimoto gặp ánh mắt của tôi đã đi ra khỏi quầy rồi tiến lại chỗ tôi.

“Sao vậy? Bỗng dưng cháu tới đây… Bồi hồi quá! Cháu chẳng khác mấy nhỉ. Thời tiết ở đó thật tốt…”

Ánh mắt ông Tsujimoto long lanh hồ hởi khác hẳn với hồi đó.

“Cháu trông ông vẫn khỏe. Thế thì còn gì bằng. Bà có khỏe không ông?”

“À, bà nhà tôi vẫn khỏe. Bà ấy nghĩ mình vẫn là một cô bé, nhưng ngày nào bà ấy cũng tưới nước cho vườn hoa tươi của mình.”

“Vậy ạ? Thế thì tốt quá!”

“Cả Balder cũng khỏe lắm. Tên quán cà phê này là bắt nguồn từ cái tên Balder đó. Balder trong tiếng Đức có nghĩa là “ánh sáng” mà. Vì thế, tôi không muốn lấy cái tên Balder ngày trước nữa.”

Cũng giống như hai vợ chồng ông Tsujimoto, Balder cũng đã đổi tên, giờ được gọi là “Bar”. Trong tiếng Ý, nó có nghĩa là “quán giải khát”.

Có vẻ như chủ yếu hai vợ chồng ông Tsujimoto sống theo kiểu tự cung tự cấp nhưng từ một năm trước, hai ông bà ấy đã mở quán cà phê này để phục vụ khách leo núi.

“Balder đúng là như nguồn ánh sáng thật đấy.”

“Nguồn ánh sáng?”

“Đúng, Balder như nguồn ánh sáng dẫn lối cho khách leo núi tới đây. Những vị khách uống cà phê ở đây đều thông qua Balder, thấy thấu hiểu lòng nhau hơn. Chính vì có Balder nên chúng tôi mới cảm nhận được rõ việc sống ở trên đời này.”

Ông Tsujimoto nói chuyện với tâm trạng đầy sức sống. Thật may vào lúc đó ông ấy đã không chết. Và cũng thật tốt khi ông ấy coi như mình đã chết đi rồi lại tái sinh.

Ông Tsujimoto với đôi mắt sáng ngời lại quay trở vào bên trong quầy pha chế để pha cho tôi cốc cà phê. Tôi đề cập luôn đến vấn đề chính mà tôi muốn nói với ông Tsujimoto khi ấy đang quay lưng lại.

“Có việc này… chuyện con trai của anh Mitsu, bé Masami… ông có biết gì không?”

“Bé Masami ư? Không, năm năm trước, từ lúc tới đây tôi không biết gì hết… Balder và Masami rất thân nhau, cùng nhau chia sẻ niềm vui, nỗi buồn nên tôi thấy hơi có lỗi khi để hai đứa xa nhau… Không biết mọi người có khỏe không nhỉ?”

Ở đây không có vô tuyến cũng chẳng có Internet. Các thông tin cũng đều đăng trong tờ báo của địa phương. Thế nên, ông ấy vẫn không hề biết Masami đã bị giết hại năm năm trước.

Việc thông báo chuyện Masami cho ông Tsujimoto, hiện đang có cuộc sống hồi sinh thế này có lẽ hơi đau lòng nhưng để tìm ra hung thủ thực sự, giờ tôi sẽ phải nói ra chuyện hôm đó.

“Thực ra, cũng đúng vào ngày ông lên đường tới đây…”

Ông Tsujimoto đã bật khóc khi nghe chuyện của bé Masami.

Balder nghe thấy tiếng khóc của ông Tsujimoto, chạy tới gần ông, liếm vào mặt ông.

Cả bà vợ đang tưới nước cho hoa bên ngoài cũng đi vào trong ngôi nhà gỗ, ôm chặt ông Tsujimoto đang khóc. Chỉ có điều, bà vợ trông có vẻ là không nhớ gì về bé Masami cả. Bà ấy đơn thuần chỉ cảm nhận được người trước mặt mình đang buồn nên an ủi mà thôi.

“Tại sao bé Masami lại… Tại sao? Tôi cứ đinh ninh mọi người đều đang sống khỏe mạnh, vậy mà… Thế còn anh Mitsu? Anh Mitsu sao rồi?”

“Anh Mitsu sau khi bỏ nghề cảnh sát hình sự, đã đi khỏi nhà, sống trong một chiếc xe nhà di động.”

Rồi tôi cũng báo cho ông Tsujimoto biết về việc người ta nghi ngờ ông là nghi phạm đã giết bé Masami, và với việc phát hiện ra bức di thư, cuộc điều tra đã kết thúc.

Nhưng khi tôi nói thêm cảnh sát đã phát hiện ra vào ngày đó năm năm trước, hai vợ chồng ông Tsujimoto đã tới ngôi nhà nghỉ dưỡng ở Hokkaido nên cảnh sát quyết định mở lại cuộc điều tra, ông Tsujimoto đã không hề do dự nói luôn:

“Tôi sẽ làm bất cứ việc gì có thể trong khả năng của mình. Trong năm năm qua, tôi đã có thể có lại được cuộc sống khiến tôi nghĩ là “thật may khi sống trên cuộc đời này”. Điều đó đã trở thành năng lượng không gì thay thế được trong cuộc đời. Ấy là nhờ có cậu, Konno à. Nếu việc chúng ta sống trên cuộc đời này có thể giúp ích cho bé Masami thì dù trong năm năm qua tôi có bị kết tội thế nào đi nữa, cứ để tôi giúp sức cho Mitsu.”

Quyết tâm đó của ông Tsujimoto cũng đồng nghĩa với việc tôi sẽ bị kết tội giả mạo giấy tờ.

Nhưng chính vì ông Tsujimoto đang còn sống nên đó là tội có thể chuộc lỗi lại được.

“Nhưng… tại sao bé Masami lại… Bé Masami hôm đó đáng lẽ đi cùng với bố tới lễ hội mùa hè cơ mà. Vì thằng bé nói là sẽ đi vớt cá vàng cùng với bố…”

“Vâng, đáng lẽ là vậy nhưng anh Mitsu đã nhận được một tờ thông báo về vụ đặt bom gửi đích thân anh Mitsu nên anh ấy đã không thể giữ lời hứa được với bé Masami.”

“Thế ư? Cậu ấy đã không thể giữ được lời hứa ư? Chuyện không phải thế.”

“Không phải thế là sao ạ?”

“Tờ thông báo về vụ đặt bom là do chính bé Masami đã gửi cho Mitsu.”

“…?”

“Vì thằng bé nói bố mình thường hay ưu tiên công việc trước nên nếu tự mình tạo ra một vụ việc nào đó, nó sẽ độc chiếm được bố…”

“Nghĩa là thế nào nhỉ…?”

“Hai hôm trước khi diễn ra lễ hội mùa hè, bé Masami có tới nhà tôi, nói là muốn làm một tờ thông báo đặt bom và muốn tôi hướng dẫn nó cách làm như thế nào.”

“Và rồi ông đã…?”

“Tất nhiên là tôi đã giúp nó rồi. Vì tôi nghĩ đây là lần giúp đỡ cuối cùng tôi có thể làm cho bé Masami. Bé Masami đã rất buồn. Thằng bé nói mỗi lần bố thất hứa là thằng bé nghĩ mình không phải là nhất đối với bố… Và cứ mỗi lần thất vọng như thế, thằng bé lại tới chơi với Balder. Có lẽ khi ở cùng với người bạn thân Balder, thằng bé có thể trút được nỗi buồn. Vì thế tôi nghĩ nếu có việc gì giúp ích được cho thằng bé tôi sẽ làm, nên tôi đã giúp thằng bé lập kế hoạch. Nhưng không ngờ lại ra nông nỗi đó… Tôi cứ đinh ninh là Masami chỉ nói nửa đùa nửa thật thôi.”

Cuối cùng đã sáng tỏ vì sao người ta lại phát hiện ra dấu vân tay của ông Tsujimoto trên tờ thông báo đó. Ai cũng thấy ngạc nhiên là tại sao ông Tsujimoto lại đặt bom ở ngôi đền nơi diễn ra lễ hội mùa hè. Và bí ẩn đó cuối cùng cũng đã được lý giải.

Cùng lúc đó, tôi cũng chợt nhớ ra vào trước hôm diễn ra lễ hội mùa hè, tôi thấy Masami đang định bỏ một bức thư vào hòm thư. Nhưng thằng bé không với tay được tới khe nhét thư của hòm thư nên tôi đã gọi Masami lúc ấy đang cố kiễng chân lên, Masami giật mình và đánh rơi phong bì thư. Tôi nhặt phong bì thư lên, lấy vạt áo phủi bụi, rồi nhét phong bì thư vào hòm hộ Masami. Không thể ngờ phong bì thư đó chính là tờ thông báo về vụ đặt bom…

Hóa ra là vậy. Thảo nào ngoài dấu vân tay của ông Tsujimoto được lấy từ những chữ cái được cắt dán, còn có cả dấu vân tay của tôi ở phía ngoài phong bì. Do tôi lấy vạt áo phủi bụi nên dấu vân tay của Masami đã bị xóa đi.

“Có nghĩa là, vào ngày hôm đó, bé Masami đã ở ngôi đền nơi diễn ra lễ hội phải không ông?”

“Đúng, tôi nghĩ có lẽ là thế. Vì thằng bé nói muốn đưa cho bố một thứ quan trọng…”

“Một thứ quan trọng?”

“Đúng, tôi nhớ thằng bé đã nói vậy. Chỉ có điều tôi không biết đó là thứ gì.”

“Ông có thể nói thẳng cho anh Mitsu biết tất cả được không?”

“Tất nhiên là được rồi. Tôi cũng sẽ cùng cậu tới chỗ cậu Mitsu.”

⚝ ✽ ⚝

Sau khi nghe người đồng nghiệp cũ nói về tình hình cuộc điều tra, ngày hôm sau, bẵng đi sau năm năm, tôi đã quyết định đi tới ngôi đền đó. Tôi đã thử tra trên mạng xem ngày diễn ra lễ hội mùa hè, thấy thật trùng hợp, hôm nay là ngày cuối cùng của lễ hội. Từ lúc cuộc điều tra kết thúc, tôi chưa một lần bước vào ngôi đền. Tôi đã thử phân tích lại từ đầu sự việc.

Dẫu rằng ông Tsujimoto có chứng cứ ngoại phạm nhưng chuyện có dấu vân tay của ông ở trên tờ thông báo về vụ đặt bom vẫn là thật. Phải chăng ít nhiều ông ấy vẫn có liên quan gì đó tới vụ đặt bom?

Tôi ra tới đường cái, thử đi qua con hẻm mà Hiromu đã chỉ, tôi nhìn thấy ngôi nhà của chú chó Koro đã từng bị trói nhốt suốt ngày.

Koro đang ở trong nhà nhỏ dành cho chó, chứ không phải ở trong kho chứa đồ nữa. Nó vẫn đang tiếp tục chữa trị chân, hàng ngày được cho tập đi từng chút, từng chút một.

Khi tôi tới gần ngôi nhà Koro đang ở, tôi thấy có dáng quen quen tóc nhuộm nâu đang quay lưng lại.

“Hiromu!”

Hiromu đang ở trước ngôi nhà chó nhỏ của Koro, vừa mút que kem vừa vuốt Koro.

“Ơ, bác Mitsu!”

“Cháu đang làm gì thế?”

“Vì khi tới công viên, cháu không thấy xe nhà - thư viện ở đó nên rỗi rãi cháu thay ông chủ dắt Koro đi dạo và được ông ấy cho que kem.”

“Thế hả? Hiromu cũng “tu tâm tích đức” mỗi ngày cơ đấy!”

“Dạ? “Tu tâm tích đức”? Là gì vậy bác? Mà bác đang đi đâu thế?”

“À… Bác đang đi tới ngôi đền một chút.”

“Bác đi một mình ạ?”

“À… ừ…”

“Cháu cùng đi với bác.”

Tối hôm qua tôi đã thao thức không ngủ được, giờ gặp “Hiromu vẫn như mọi khi” thế này, tôi thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Có lẽ đi cùng nhóc Hiromu cũng sàn sàn tuổi với Masami, tôi sẽ phát hiện được thứ gì đấy mà lúc đó tôi không nhìn thấy được chăng? Dù hiện giờ tôi hoàn toàn chưa đoán ra hay có khái niệm “thứ gì đấy” là gì…

“Cháu đừng để rớt kem ra ghế nhé.”

Tôi nói thế xong, Hiromu vội cho hết kem vào trong miệng, phồng hết cả má, vứt que vào trong thùng rác đặt bên cạnh nhà nhỏ dành cho chó, mặt hớn hở nói: “Thế này là ổn rồi đúng không bác?” rồi leo lên ghế phụ.

Khi tôi và Hiromu tới ngôi đền đang có lễ hội mùa hè diễn ra, hình như còn một lúc nữa mới tới giờ bắt đầu nên các gian hàng vẫn đang cố gắng chuẩn bị.

“Bác cháu mình vào trong đền nào!” Tôi nói với Hiromu. Rồi tôi cho hai trăm yên, gồm cả phần của Hiromu, vào hòm công đức. Tôi khấn mong thần linh phù hộ sao cho tôi có thể làm sáng tỏ vụ của Masami dù chỉ là một chút thôi cũng được…

Tôi không biết Hiromu đã khấn những gì nhưng cậu bé cũng đang chắp hai tay khấn rất nghiêm túc.

“Hiromu, cháu vừa cầu khấn gì vậy?”

“Cháu không thể nói được. Nếu nói ra, điều mình cầu khấn sẽ không thành hiện thực được.”

“Có chuyện mất thiêng như thế à? Không sao đâu, cháu cứ thử nói đi xem nào!”

“Cháu cầu cho tóc bác sẽ mọc ra…”

“Chà, có lẽ bác không nên hỏi thì hơn nhỉ. Nếu không được như thế thì khốn.”

“Thì thế, hi hi.”