Câu chuyện 2 Những mảnh gắn kết
Khi tôi vừa gọi cho Hiromu, đã thấy cậu ấy lái chiếc xe máy có tiếng kêu như là sắp hỏng tới, đỗ xịch trước cửa quán Pachinko chỉ trong vài phút.
Chiếc xe máy đời cũ mà tôi rất muốn hỏi nó được sản xuất từ khi nào và Hiromu dáng mảnh khảnh tóc vàng, mặc bộ đồng phục của chỗ làm rộng thùng thình trông rất lỗi thời.
Tiếng động cơ inh tai của chiếc xe cà tàng đời cũ đó vẫn chói trong tai ngay cả khi đã tắt máy.
“Hiromu, cậu nên đổi xe, mua cái tử tế mà đi có phải hơn không?”
“Goroh-chan, anh thừa biết em làm gì có từng đấy tiền đúng không? Chiếc xe này em tìm thấy ở bãi rác lớn và đã nhờ người quen sửa cho nên…”
“… Chỉ vì thế thôi sao?”
“Không phải. Tiền thay lốp cũng đã mất những bảy nghìn yên rồi. Mà đó cũng vẫn là lốp dùng rồi đấy…”
Vừa đúng lúc tôi muốn hỏi “Đây là câu nói xuất phát từ miệng của một người đang hướng tới ước mơ trở thành “người thành đạt” đây ư?” thì cô Yumiko đã đưa cho Hiromu xem bức ảnh được dán trên cuốn sổ và nói: “Hiromu à, cháu xem đi!”
Bức ảnh chụp một chú mèo con bé bằng lòng bàn tay đang ngóc đầu lên từ trong chiếc xô đầy nước như xuyên vào trái tim làm nhói đau.
“Cái gì thế này? Nước ngập tới ngay sát miệng luôn. Cứ thế này nó sẽ bị chết ngạt vì ngập nước mất…”
“Đúng… Cô không biết vì sao ra nông nỗi này nhưng đúng như lời cháu nói, không khéo nó sẽ chết ngạt vì ngập nước.”
“Thế đây là đâu vậy cô?”
“Chính thế cô mới gọi cháu để nhờ cháu đi tìm đó.”
“Hả? Có mỗi manh mối là bức ảnh này mà cô bảo tìm ra là ở đâu ư?”
Nghe xong câu nói có vẻ thiếu tự tin của Hiromu, cô Yumiko lại động viên thêm.
“Cô xin cháu đấy, hãy tìm giúp cô. Nó bé tí như thế này, không thể tự ngoi lên được, với lại nhỡ mưa nữa thì coi như…”
Lời nói của cô Yumiko như đã làm trái tim Hiromu rung động, và cậu ấy vừa lí nhí nói “Cháu đã kỵ mèo thì chớ…” vừa cầm lấy cuốn sổ, nhìn chăm chú.
“Ơ? Chỗ này là… Biết thế quái nào được!”
Nói đùa thế xong, Hiromu ngồi phịch xuống chiếc ghế băng trước cửa quán Pachinko, đặt cuốn sổ khá mạnh ở bên cạnh mình. Lúc đó lại có hai bức ảnh rơi ra lả tả. Tôi đoán là nó được kẹp ở một trang khác. Hiromu nhặt hai bức ảnh đó lên, lại tiếp tục nói: “Đây là…”
“Sao vậy? Hiromu, cậu lại đùa nữa đấy à?”
“Không, lần này là thật… Ở đây hình như là chỗ có đám cây dại mọc um tùm ở cuối nhà ga. Nghe thấy dạo gần đây, ở đó có rất nhiều rác thải vứt trái phép nên em và giám đốc trung tâm của em đã từng đến đấy.”
“Cậu và giám đốc đã cố tìm tới đó để xem rác ư?”
“Vâng, vì giám đốc nói có lẽ cũng sẽ kiếm ra tiền nếu đề xuất dọn sạch chỗ rác thải vứt trái phép đó với người chủ sở hữu mảnh đất.”
Ông giám đốc trung tâm “Gì cũng làm” nơi Hiromu đang làm việc là một người có tài bắt nối tất cả các công việc đến mức thường bị gọi là “linh cẩu”.
Tôi và cô Yumiko ở bên cạnh cùng ngó vào bức ảnh Hiromu đang cầm trên tay. Tôi thấy bức ảnh có chụp một chút cảnh vật xung quanh, đó là một nơi giống như trong núi có cây và tre mọc lẫn lộn.
Cả ba chúng tôi đang như vây quanh bức ảnh nhìn thì dưới chân cô Yumiko có chú chó khẽ sủa một tiếng “gâu” đang ngước nhìn tôi. Theo như tôi nhớ không nhầm thì đó là giống chó cùng loại với con chó trong bộ phim nổi tiếng Lassie về nhà. Nó có khuôn mặt dễ gần, mặc dù vậy cho dù tôi đang được một chú chó to gấp mười mấy lần chú mèo con đang nhìn mình, nói thật là tôi vẫn không cảm thấy nó dễ thương mấy.
“Cô Yumiko, từ nãy cháu thấy lăn tăn, không biết con chó này… có phải là chó của cô không?”
Nghe câu hỏi của tôi, cô Yumiko vừa vuốt đầu chú chó nổi tiếng Lassie vừa cười rồi trả lời:
“Chú chó này ấy à? Đây là Yume, là cún cưng của ông giám đốc Kadokura. Cô nhận làm thêm công việc thỉnh thoảng dẫn nó đi dạo.”
Hiromu nghe vậy liền nói: “Hả? Con chó này chẳng thấy hợp với ông giám đốc đó gì cả. Con chó Doberman hợp hơn thế mà…” Đúng lúc đó, Yume khịt khịt ngửi mùi của bức ảnh và liếm chọp chẹp.
“Ấy, kìa, đừng…”
Hiromu lau bức ảnh dính đầy nước dãi bằng quần của mình, nói với cô Yumiko: “Nó đang đói hay sao vậy cô?”
“Nó đâu phải là con dê nên không lẽ gì đi ăn giấy. Có lẽ có mùi của con mèo ở trên bức ảnh này. Vì người ta nói khứu giác của chó nhạy gấp mấy chục nghìn lần con người.”
Nghe nói thế tôi mới thử nhìn thì thấy những bức ảnh kẹp trong cuốn sổ là loại ảnh chụp lấy ngay được rửa tại chính nơi đã chụp bức ảnh. Nên cũng không lấy làm ngạc nhiên khi có mùi của con mèo trên đó. Nói vậy chắc có lẽ để Yume ngửi mùi của bức ảnh rồi đi tìm chú mèo con là không thể. Không được, vì nó đâu phải là chó cảnh sát… Tôi đang nghĩ vậy và như đi guốc trong bụng tôi, Hiromu mắt mở to long lanh, đưa ra phương án “Vậy chúng ta để con chó này đi tìm con mèo đó!”, nghe như cách phá án của một thám tử tài ba. Cậu ta cũng không thèm nghe cô Yumiko nói “Nó đâu phải là chó được huấn luyện…” đã thêm luôn:
“Thế Goroh-chan, anh định trả cho em bao nhiêu tiền nếu em tìm thấy con mèo này? Tất nhiên đây cũng là công việc nhé.”
Tôi vừa dứt lời “Biết ngay mà!” trước câu hỏi đó của Hiromu xong đã trả lời luôn.
“À, tất nhiên là công việc rồi. Chỉ có là…”
“Là gì?”
“Là bao nhiêu tiền thì tùy thuộc cả vào cậu.”
Tôi đưa cho Hiromu năm mươi xèng dùng cho máy chơi đánh bạc tôi đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Hiromu liền vừa cười nửa miệng vừa nói “Goroh-chan, đây là hối lộ nha!” vừa treo túi ni lông đựng xèng lên tay lái xe máy, vừa giơ ngón tay cái thể hiện sự tự tin nhưng lại thiếu cơ sở: “Vì em là thằng chỉ có mỗi may mắn.” Cô Yumiko dù biết là cũng bằng không vẫn cho Yume ngửi chỗ ảnh kẹp trong cuốn sổ, sau đó đi về phía khu đất có cây cối mọc dại đó.
Tôi dõi theo bóng lưng của hai cô cháu, cho Mi ăn rồi bắt đầu quét dọn khu vực trước cửa quán Pachinko. Tuần trước, tôi bị ông chủ quán gọi tới, hỏi là có muốn trở thành nhân viên chính thức không.
Chính vì tôi cắm rễ ở mảnh đất này chẳng với mục đích cụ thể gì nên ba năm trước, tôi không tưởng tượng được rằng mình sẽ được giao một công việc có trách nhiệm cao ở chỗ này nhưng tôi hoàn toàn không thấy khó chịu khi được người khác đánh giá cao. Thế nên tôi nghĩ mình không thể cứ bùng việc như từ trước tới giờ được và đã nhờ Hiromu đảm trách việc đi tìm mèo.
Tôi vốn không phải là người đặc biệt yêu mèo, và cũng không hẳn là người muốn hoạt động trong công tác bảo vệ mèo. Tôi cũng chỉ ở mức độ là cho những con mèo hoang thỉnh thoảng hay đi qua trú tạm trước quán, hay thi thoảng cũng chỉ mở xem cuốn sổ cô Yumiko để ở đây, cũng vì thường xuyên ngẫu nhiên gặp chúng nên tôi cũng chỉ ở mức nựng nịu mà thôi.
Tôi vừa nghĩ những chuyện như thế vừa cầm chổi quét thì nghe thấy tiếng gọi với từ đằng sau: “Này, Goroh. Cậu lại xù việc đó hả?” Tôi quay lại, thấy ông Kadokura khoác áo jacket đắt tiền màu đen, đang đứng tay kẹp một cái túi nhỏ hàng hiệu.
“Ơ… cháu chào ông Kadokura. Cháu đâu có trốn việc. Cháu cũng là ứng cử viên cho vị trí chủ quán Pachinko nên không thể thiếu nghiêm túc mãi được. Mà cháu có việc này cần nói hơn, đó là hiện cô Yumiko đang cho con chó của ông đi dạo. Nếu ông có thời gian ở đây, ông nên tự cho nó đi thì hơn.”
“Vớ vẩn, nếu ta cho con chó đi dạo thì bà cô đó sẽ chẳng cần tiền để chơi Pachinko nữa. Nếu vậy cái quán game bé tí này cũng dần dần sập mà thôi.”
Nếu là trước đây, có lẽ tôi đã nghe những phát ngôn kiểu như thế này của ông Kadokura với tư cách là của “một ông giám đốc chơi bời không biết cực nhọc, khó khăn là gì”. Nhưng từ khi biết bản chất thật của ông ấy lúc có xảy ra vụ chú mèo Light, tôi bắt đầu nghĩ từng lời từng lời của ông ấy nói ra đều bao hàm một ý nghĩa.
“Đã thế cái bà cô đó lại còn đặt đồ cá nhân ở đây nữa.”
Nói rồi, ông Kadokura cầm cuốn sổ cô Yumiko để lại lên. Rồi sau khi lấy mấy đồng xu lẻ, mua lon cà phê như mọi lần ở máy bán hàng tự động, ông ấy ngồi xuống ghế băng, vừa uống cà phê vừa lật giở cuốn sổ.
“Đúng là công phu thật…”
Ông ấy vừa nhìn lướt qua những bức ảnh và phần chú thích về các con vật đã được nhận nuôi vừa lẩm bẩm như rất quan tâm.
Và khi nhìn thấy bức ảnh chú mèo con trong chiếc xô mà tôi và Hiromu, cô Yumiko vừa nhìn ban nãy, ông Kadokura bỗng thất thần, dừng uống cà phê.
“Này, Goroh, bức ảnh này không thấy có chú thích là đã được chụp ở đâu à?”
Ngay cả một người phóng khoáng như ông Kadokura cũng phải nhói đau khi nhìn bức ảnh chú mèo con đáng thương kia.
“Đúng vậy, không biết con mèo đã vào trong chiếc xô đó ở đâu và như thế nào. Ngoài bức đó ra, còn hai bức nữa được kẹp vào cuốn sổ, nhưng cô Yumiko và Hiromu đã cầm hai bức đó để làm manh mối đi tìm rồi. À, có cả con Yume của ông đi cùng nữa.”
“Cả Yume nữa?”
“Vâng, trên bức ảnh vẫn còn mùi của con mèo hay sao mà Yume đã liếm bức ảnh nên chúng cháu cho rằng có khi Yume có thể tìm ra bằng khứu giác của nó, nên họ đã đi đến chỗ đất mọc toàn cây dại đó từ nãy.”
“Chỗ đất mọc toàn cây dại? Có phải là chỗ đối diện nhà ga không?”
“Vâng, chỗ đó giờ đã thành một bãi rác lớn đó ạ.”
“…”
“Ông Kadokura lo lắng cho con mèo đó hả?”
“Không, cũng không hẳn… Tôi thấy thật tội tội thôi.”
Thế xong, ông Kadokura nhẹ nhàng gấp cuốn sổ lại, uống cạn chỗ cà phê còn lại, nói “Thôi chào cậu, Goroh, cậu cứ làm việc tử tế đi nhé!”, rồi đứng lên, đi về phía bãi đỗ xe.
“Ơ? Ông đã về luôn sao? Ông vừa mới tới xong cơ mà?”
“Tôi cũng là giám đốc nên thỉnh thoảng không làm việc thì…”
“Thỉnh thoảng ư… Vậy ông đi cẩn thận nhé.”
Ông Kadokura giơ tay lên trán như chào cờ rồi vẫy nhẹ, nói “chào” xong là đi luôn.
•••
“Cô Yumiko, công việc dẫn chó đi dạo thường được trả bao nhiêu?” Ở văn phòng trung tâm “Gì cũng làm”, thỉnh thoảng có nhận công việc đưa vật nuôi đi dạo, nhưng đó là một việc không ký hợp đồng dài hạn cũng như không thu được nhiều tiền.
“Xem nào, ví dụ như dẫn Yume nhé, cô được hai nghìn yên mỗi lần thì phải. Vì sau mỗi tháng sẽ cộng lại nên cô chưa bao giờ tính cụ thể cả.”
“Đúng là những người nội trợ cũng nhàn nhỉ…”
“Không nhàn đâu. Cũng phải lo kiếm cơm chứ.”
“Nhưng, cô Yumiko và chú đang cùng nhau mở cửa hàng bán đồ hợp kim nhỉ?”
“Gọi là bán hay gọi là không có cách nào khác phải duy trì nó đây nhỉ? Vì đó là cửa hàng chồng cô được thừa kế nên bất đắc dĩ phải giữ gìn nhưng chỉ tính ăn uống không thôi thì cả nhà cô cũng tươm tất.”
“Vậy là có ăn có sống rồi.”
“Đấy là tính riêng phần cô chú thôi. Ngoài ra còn nhiều chi phí khác như thức ăn, cát vệ sinh cho những con vật cô chú nhận chăm sóc.”
“Chà… nhiều thứ thật. Nhưng sao cô chẳng kiếm được một yên nào từ việc chăm sóc những con vật mà cô vẫn làm?”
“Chẳng được một yên nào ấy hả? Thì, đúng là chẳng kiếm thêm được một đồng nào nhưng cô lại có một việc quan trọng hơn nhiều.”
“Việc nào lại quan trọng hơn cả tiền vậy?”
“Đúng, để diễn tả thành một câu cụ thể thì hơi khó nhưng cô có cảm giác bằng việc cứu sống một sinh mệnh bé nhỏ, mình sẽ nhận được “sự hàn gắn” mà tiền không thể mua được. Như là lấp được chỗ khuyết khá lớn trong trái tim, hay cảm nhận được mối gắn kết không thể hiện bằng lời nói. Hơn tất cả là vì con gái cô yêu động vật.”
“Chà, cháu vẫn không hiểu lắm. Thế cô Yumiko có con gái nhỉ? Tầm bao nhiêu tuổi ạ?”
“Năm nay là tròn hai mươi tuổi. Con bé thể trạng cũng yếu, không mấy khi ra ngoài. Công nhận là có con vật bên cạnh là khỏi buồn, đúng không nào?”
Cô Yumiko lúc nào cũng tươi tắn ấy vậy mà cũng có nhiều nỗi niềm thật… Tôi vừa nghĩ thế vừa bước đi hàn huyên đến lúc tới chỗ có đường sắt chạy qua, cô Yumiko dừng lại, nói: “Ơ?”
“Không thể chứ… Bị đâm rồi sao?”
Nhưng gần đó tôi chẳng thấy dấu tích nào là tàu điện vừa chạy qua, cũng chẳng thấy vết máu nào trên mặt đường cả.
Tôi vừa đi sau cô Yumiko dáng người nhỏ nhỏ vừa tiến gần tới người đang nằm sõng soài.
Đúng lúc đó, cô Yumiko bỗng gọi người đó: “Có phải Shou… không?”
Cậu bé tên “Shou” khoảng mười mấy tuổi khoác chiếc áo paca màu xanh nước biển đó cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, vừa nhìn chúng tôi vừa từ từ đứng lên, nói: “Cô Yumiko?”
“Đúng là Shou rồi! Cháu đang làm gì ở đây? Đừng có nói là đang nghĩ dại dột nhé?”
Mặt Shou tỏ vẻ như giật thột trước câu xác nhận như là mắng của cô Yumiko rồi trả lời: “Cháu thấy trời đẹp nên…”
Cô Yumiko tóm chặt lấy hai cánh tay của Shou có vóc dáng khá cao, kéo cậu ấy ra xa đường ray. Rồi khi cô ấy giúp cậu ấy phủi chỗ bụi bám vào quần áo, con Yume của ông Kadokura nhảy lên người, bắt đầu liếm khắp mặt cậu ấy. Tôi đưa ra câu kết luận khá đơn giản:
“Nó có vẻ “kết” cậu ấy nhỉ.”
“Rõ là thế. Shou là chủ của Yume mà.”
“Hả? Vậy có nghĩa là…?”
“Đây là Shou Tarou, con trai của giám đốc Kadokura.”
Shou Tarou, con trai của ông giám đốc, nhìn qua trông giống học sinh cấp ba nhưng nghe cách dùng từ và nhìn hành động thì lại có cảm giác giống một đứa trẻ con hơn. Nói vậy chứ là con trai cưng của ông Kadokura vốn được xưng là người giàu có nhất vùng thì dĩ nhiên là được nuôi nấng ở môi trường khá sung túc. Cậu ta có đeo một chiếc máy ảnh khá đắt tiền. Yume cứ vừa ngoáy tít đuôi vừa liên tục liếm mặt Shou Tarou.
Nói gì thì nói, tôi vẫn không biết bắt chuyện với Shou Tarou, một cậu ấm con nhà giàu như thế nào, và tôi vừa hỏi “Cậu hút thuốc không?” vừa thò tay lục túi quần.
“Linh tinh, Hiromu. Shou vẫn là trẻ vị thành niên đó.”
Mặc kệ cô Yumiko mắng, tôi vẫn lấy thuốc ra, cùng lúc đó, bức ảnh có con mèo đáng lẽ ra tôi đang đi tìm cũng rơi ra. Shou Tarou lúc đó đang chơi với Yume đã nhặt bức ảnh lên rồi nói: “Ơ, là bé Meo.”
“Bé Meo?”
Cô Yumiko hỏi lại Shou Tarou như thế khi vừa xem bức ảnh vừa lẩm bẩm.
“Đúng, đây là bé Meo. Bé Meo này nhỏ hơn bé Mi ở quán Pachinko mà Otosan vẫn hay đến.”
Tôi nghĩ hình như “bé Meo” không phải là một cái tên mà là nói về mèo nói chung. Với cả, “Otosan” chắc hẳn là nói tới bố của cậu ấy chăng?
(Đúng rồi! Yume không phải là nhận ra mùi của mèo con mà là vì bức ảnh có mùi của Shou Tarou nên mới liếm như thế.)
Tôi thử hỏi xem có đúng sự thật đáng sợ đó không.
“Shou Tarou, có phải cậu đã cho mèo con… bé Meo vào trong xô nước này không?”
“Đúng! Nó đáng thương đúng không ạ? Em muốn mọi người nhìn thấy và đã dán bức ảnh vào cuốn sổ đấy. Nhưng còn mỗi một miếng dán nên hai bức còn lại em kẹp vào thôi.”
Shou Tarou chẳng mảy may tỏ ra sợ sệt, đã thế còn nói với vẻ rất tự hào như thế.
Cô Yumiko và tôi cùng nhìn nhau, lúng túng không biết nói gì cho hợp lý. Cô Yumiko bắt đầu nói như thể đang khuyên giải cho một đứa bé hiểu ra.
“Shou à, vì sao cháu lại cho bé Meo vào xô nước?”
“Xô nước? Không phải là xô nước đâu. Đó là bồn tắm đấy. Bé Meo mới đẻ nên cháu đã cho vào trong bồn tắm. Cháu đã từng nhìn thấy trên tivi. Người ta cho em bé mới sinh vào trong bồn tắm của bệnh viện. Nhưng, thật tội cho bé Meo khi phải rời xa mẹ.”
Nói vậy, Shou Tarou vừa rưng rưng nước mắt vừa đưa ngón tay vuốt vuốt bức ảnh. Cậu bé này mới trong sáng làm sao.
Sau khi biết rằng mèo con không phải là bị cho vào xô nước để trêu chọc, chúng tôi thấy có cảm giác được giải cứu.
Nhưng giá như có viết đôi dòng gì đó vào cuốn sổ thì tốt hơn vậy mà… Không, rất có thể cậu ta “đã không viết” mà “đã không thể viết chữ được”.
Khi những điều phỏng đoán đó cứ luẩn quẩn trong đầu tôi, và những hạt mưa bắt đầu lộp độp rơi.
“Thôi chết, cứ thế này, mèo con sẽ bị chìm xuống nước mất. Chúng ta tới chỗ bé Meo thôi, Shou Tarou.”
Shou Tarou nhìn tôi với vẻ hốt hoảng, rưng rưng nước mắt nói “Vâng!” rồi rời khỏi chỗ đó.
Chỗ đất có cây dại mọc cách nhà ga chừng năm phút đi bộ, đúng là chỗ tôi đã từng cùng giám đốc của mình tới. Chỉ có điều để đến được chỗ Shou Tarou đã cho mèo con vào trong xô nước, phải giẫm lên đống rác to, gạt rất nhiều tre và cây dại, mãi mới tới nơi.
Ở chỗ chúng tôi nhìn thấy chiếc xô cao khoảng bốn mươi centimet, Shou Tarou tiến gần lại, nhòm vào bên trong, cả tôi và Yumiko cũng ngó vào từ đằng sau.
“Không có…”
Trong chiếc xô, chỉ thấy còn một phần ba chỗ nước âm ấm tôi nghĩ là Shou Tarou đã đổ vào, chứ không thấy có mèo con nào cả.
“Bé Meo đã đi đâu nhỉ?”
Cô Yumiko nhẹ nhàng nắm lấy tay của Shou Tarou đang có vẻ lo lắng rồi nói: “Không sao đâu cháu, có lẽ mẹ của bé Meo đã tới đón về. Hôm nay, trời sắp tối đến nơi rồi nên ngày mai chúng ta lại đi tìm sau nhé.”
Đúng lúc chúng tôi chuẩn bị về bằng con đường vừa đi qua, điện thoại của Shou Tarou kêu lên.
“A lô, mẹ ạ? Sao? Ở bệnh viện? Ở đâu ạ? Con đang đi cùng cô Yumiko. Otosan đang ở bệnh viện ư?”
Nghe Shou Tarou nói chuyện cứ lặp đi lặp lại một việc như thế tôi nghi đã có chuyện chẳng lành.
Cô Yumiko cầm điện thoại được chuyển sang cho mình, nghe mẹ Shou Tarou nói mới biết là ông Kadokura bị tai nạn, đã được chuyển vào viện. Chúng tôi ướt mèm trong nước mưa vừa đi về phía bệnh viện.
•••
Không khí trong quán hôm nay cứ có cảm giác ảm đạm. Cô Yumiko mọi khi hay ở đây đang đi tìm mèo con cùng với Hiromu, ông Kudokura vừa tới liền về luôn, nếu biết rảnh rang thế này, tôi cũng đi tìm mèo cho rồi… Đúng lúc tôi vừa nghĩ tới đó, Hiromu đã gọi điện cho tôi.
“A lô, Hiromu à? Sao rồi? Cậu đã tìm thấy mèo con chưa?”
Giọng Hiromu xúc động, nghẹn ngào thông báo với tôi việc ông Kadokura vừa bị tai nạn.
“Không thể thế được…” Tôi nói lại với Hiromu là ban nãy ông ấy còn khỏe mạnh nói chuyện với mình xong. Hiromu cho tôi biết địa chỉ bệnh viện ông Kadokura đang nằm rồi dập máy luôn.
Tôi cứ thế mặc bộ đồng phục dành cho nhân viên lao ra ngoài, ngồi lên xe máy của Hiromu vẫn đang cắm chìa khóa, vừa cầu mong ông Kadokura bình an vô sự vừa phóng đến bệnh viện nơi ông ấy được đưa tới.
Khi tới bệnh viện, Hiromu và cô Yumiko đang ở đó cùng con trai ông Kadokura tên là Shou Tarou. Cạnh đó là vợ của ông Kadokura đang ngồi trên ghế, hai tay chắp vào nhau như đang cầu nguyện.
Ông Kadokura đang ở trong tình trạng chín phần chết, một phần sống, không thể tiên liệu được điều gì.
Khi hỏi tình hình tai nạn từ những nhân viên cấp cứu đưa ông Kadokura tới bệnh viện, mới biết có đường cua nhưng không hề có dấu tích nào cho thấy là có đạp phanh, nên một là hỏng ở đâu đó, hai là ai đó đã cố tình tạo ra, hoặc cũng có thể không thể đạp nổi chân phanh, nói chung là có nhiều lý do… Thế nên, cảnh sát cũng đang tiến hành điều tra.
Rồi khi chúng tôi đang đứng ở trước phòng phẫu thuật, có một cô y tá đi tới, nói là có một thứ cần xác nhận.
Có vẻ như đó là thứ mà không thể mang tới tận đây được nên chúng tôi đã được dẫn tới phòng nghỉ.
Ở ngay trước cửa phòng, chúng tôi đã nghe thấy tiếng mèo kêu “meo” một tiếng.
Bên trong cánh cửa có một con mèo trắng giống con mèo con trong bức ảnh được kẹp trong cuốn sổ đang ở trong thùng bìa các tông. Shou Tarou vừa nhìn thấy, buột miệng nói luôn “Là bé Meo!” rồi tiến lại gần, bế mèo con từ trong thùng bìa ra ôm trong lòng.
Tôi chẳng hiểu chuyện gì ra chuyện gì, cứ thế mặt thần ra nhìn chằm chằm chú mèo con đang nằm gọn trên ngực của Shou Tarou. Đúng lúc đó, cô y tá giải thích tình hình như sau: “Chú mèo con này ở trong xe của ông Kadokura. Có vẻ như ông ấy đã ôm nó như thể bảo vệ nó trong lúc ngất đi… Rất có thể con mèo đã chui dưới chân phanh nên ông ấy đã cố đạp phanh nhưng không đạp được.”
Đúng như lời cô y tá nói, nếu mèo con chui xuống dưới chân phanh thì khi đạp phanh cũng đồng thời giẫm bẹp con mèo luôn. Có lẽ ông Kadokura vốn tính nhân hậu muốn tránh cho mèo con rơi vào tình huống xấu nhất nên dù gặp khúc cua cũng không đạp chân phanh.
Nhưng rốt cuộc vì sao mèo con lại ở trong xe của ông Kadokura chứ?
Trong lúc điều khó lý giải được đó quanh quẩn trong đầu tôi thì có một cô y tá khác tới gọi chúng tôi, nói: “Bác sĩ phụ trách nhắn có việc cần bàn nên hãy tới đó ngay.”
Tôi, Hiromu và cả cô Yumiko đều không phải là người nhà nên đợi ở phòng chờ.
Độ mươi phút sau, hai mẹ con Shou Tarou đi ra khỏi phòng. Vừa nhìn thấy bóng dáng hai người đó, cô Yumiko, người biết rõ cả hai đã như lao ra hỏi han tình hình.
“Shou à, chị Kiko, tình trạng của ông giám đốc Kadokura sao rồi? Chắc là ổn chứ?”
Shou Tarou lí nhí trả lời:
“Otosan sẽ chết. Bác sĩ nói ông ấy có bệnh từ trước.”
•••
Mười năm trước.
Vào buổi sáng đón tuổi bốn mươi hai, bố tôi với tư cách là một giám đốc công ty bất động sản đã tuyên bố nghỉ hưu.
Tôi đã từng làm việc ở công ty của bố mình, cũng từng định là sẽ kế thừa, tuy nhiên tôi nghĩ đó cũng mới chỉ là chuyện tương lai. Thật lòng là tôi không có tự tin kéo cả đoàn tàu nhân viên khi tôi đang ở độ tuổi còn trẻ như thế này nhưng trong khi các thủ tục bàn giao đang được từ từ tiến hành, bỗng tự lúc nào danh thiếp ghi chức danh tôi là giám đốc cũng đã được in xong xuôi.
Tôi, ngay từ lúc lọt lòng, đã được trải sẵn con đường trở thành giám đốc, cũng đã xác định cái gì tới đã tới, đã quyết định mở rộng công ty bằng cách riêng của mình.
Nhưng tôi đâu có dễ dàng được người đời chấp nhận, hình như họ nói tôi là gã “giám đốc chơi bời”. Mà kệ đi, ai thích nói gì cứ để cho họ nói cũng được. Cứ chấp nhặt, để ý từng lời dị nghị đó thì không thể bảo vệ được các nhân viên và gia đình của họ.
Từ đó cũng đã nửa năm trôi qua, khi đã quen phần nào với vị trí giám đốc, lúc tôi đang uống rượu ở quán snack-bar ngay bên cạnh, tôi đã được mẹ giới thiệu là vừa có một nữ nhân viên mới vào làm.
Cũng có cô gái muốn làm ở cái quán snack-bar chốn quê mùa như thế này ư? Tôi nghĩ. Khi chào hỏi, tôi ngờ ngợ cô ấy là người tôi đã từng gặp.
Trong lúc cả hai vừa uống rượu vừa hàn huyên về thời thơ ấu, tôi mới nhận ra người con gái có tên Takako đó là bạn học cùng thời tiểu học với tôi. Đúng dịp tốt nghiệp, cô ấy đã chuyển nhà theo hoàn cảnh công tác của bố mẹ nên từ cấp hai trở đi, cô ấy ở Nagoya, nhưng năm năm trước đã quay trở lại đây.
Tôi thế nào đó cũng nhớ khá rõ những gì về cô ấy. Vì cô ấy gây ấn tượng với tôi với hình ảnh không chơi cùng các bạn vào giờ ra chơi, cứ ngồi miệt mài đọc sách ở thư viện. Lúc cô ấy pha nước, tôi có cảm giác một chút xíu ở khuôn mặt nhìn nghiêng đang cúi xuống ấy toát lên một chút gì đó hình ảnh ngày xưa.
Takako kết hôn lúc ba mươi lăm tuổi, tới năm sau sinh luôn một cậu con trai. Nhưng, cậu bé đó được chuẩn đoán là bị khuyết tật di truyền về não, từ đó, chồng cô ấy đã bỏ mặc hai mẹ con bỏ đi. Chồng của Takako kém cô ấy sáu tuổi, để theo đuổi ước mơ của riêng mình là trở thành nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp hơn là một tương lai của một gia đình cùng nhau gánh vác khó khăn, đã đoạn tuyệt mối gắn kết gia đình.
Tôi không muốn hiểu tâm trạng của một gã đàn ông đã bỏ vợ con như thế nhưng xét riêng về việc đã chọn Takako làm vợ thì tôi đảm bảo, khẳng định luôn là hắn có con mắt nhìn khá tinh. Tôi nhanh chóng bị hấp dẫn bởi vẻ yêu kiều đượm chút u sầu đó.
Trong lúc cứ mỗi tuần tôi lại tới snack-bar nói chuyện với Takako, cô ấy đã dần dần mở lòng với tôi, tâm sự với tôi về cuộc sống riêng tư.
Cậu con trai tên là Shou Tarou đã tròn năm tuổi rồi mà đúng là phát triển khá chậm, vẫn chưa thể nói sõi từ. Ở trường mẫu giáo, cậu bé cũng không thể chơi vui vẻ với các bạn, cả cô giáo cũng không thể theo sát nổi.
Tôi đoán chắc chắn cô ấy đang có những vất vả, khó khăn mà ta không thể tưởng tượng được…
Cô ấy đã thổ lộ với tôi rằng có ước mơ mở một lớp học nấu ăn nên mới làm việc ở quán snack-bar này. Ngay cả khi con trai đến tuổi phải ra ngoài xã hội, nếu không thể có mối quan hệ với xung quanh thì sẽ cho con học nấu ăn bên cạnh mình, cô ấy đã lấy chứng chỉ đầu bếp để sao cho hai mẹ con có thể làm việc với nhau dưới hình thức nào đó, nhưng việc tới lúc cùng con trai làm việc ấy vẫn chỉ là ước mơ của bản thân, giờ cô ấy vẫn phải làm công việc mà thường xuyên tiếp xúc với những gã đàn ông say khướt.
Tôi càng bị lôi cuốn trước một Takako say sưa nói về ước mơ cháy bỏng đầy tâm huyết với ánh mắt sáng long lanh. Mặc dù tôi đã nói muốn giúp người bạn đồng môn hiện thực hóa ước mơ đó nhưng cô ấy mong ước cháy bỏng muốn thực hiện nó bằng chính sức lực của mình nên đã dứt khoát từ chối lời đề nghị của tôi.
Tới một ngày sau một năm kể từ ngày ấy, Takako nói với tôi cuối cùng đã tiết kiệm được một khoản tiền chuẩn bị mở lớp dạy nấu ăn nên muốn thuê một phòng đơn nhỏ.
Tôi đã căn cứ vào khả năng tài chính và nhu cầu của cô ấy, giới thiệu một căn phòng đơn rộng chừng tám tatami.
Thái độ của Takako xem chừng đã khá ưng ý, con trai cô ấy là Shou Tarou cũng chạy nhảy khắp phòng. Rồi cậu bé đến gần chỗ tôi, cứ giơ hai tay chúc mừng trước mặt tôi. Ống quần cứ bị co lên vì cậu bé liên tục liên tục ở tư thế giơ cao hai tay để chúc mừng.
(Phải chăng cậu bé muốn người khác tung hứng mình…?)
Tôi chưa từng bế bổng một đứa trẻ bao giờ nhưng đã nhìn thấy người khác làm nên cũng bắt chước, đã đặt hai tay vào dưới nách của Shou Tarou rồi từ từ bế bổng lên trên đầu. Shou Tarou càng tiến gần tới trần nhà càng cười tươi, reo: “Nữa đi, nữa đi!” Lần này tung lên còn cao hơn nữa, khi sự sung sướng tăng đến tột độ, cậu bé vừa cười sằng sặc vừa hớn hở hét to: “Nữa đi, nữa đi!”
Tôi vẫn nhớ cảm xúc không biết nói như thế nào cho đúng. Thật dễ thương, đáng yêu, không, những từ thường nghe thấy đó vẫn không thể hiện hết được. Cảm xúc dâng trào ấy tóm lại là gì đây?
Cảm xúc không lý giải được này phải chăng là thứ thuộc về người cha? Phải chăng cảm xúc kiểu như thế này nảy sinh từ một cậu thiếu niên tôi mới gặp lần đầu tiên hôm nay.
Takako cũng nhìn khuôn mặt rạng rỡ có vẻ vui tột độ của Shou Tarou và trông cũng rất hạnh phúc.
Sau đó, trong quá trình hoàn tất các thủ tục ký kết hợp đồng, tôi đã có nhiều dịp gặp Takako và Shou Tarou nữa, và mỗi lần như thế, Shou Tarou lại tạo dáng kiểu chúc mừng. Cảm xúc kỳ lạ lúc gặp gỡ ban đầu lại trỗi dậy, tôi lại muốn cậu bé này cười thêm nữa… muốn dang tay bảo vệ hai mẹ con… Mong muốn đó cứ đầy lên trong lòng tôi.
Rồi nửa năm sau đó, tôi chính thức cầu hôn Takako. Takako vừa băn khoăn không biết tình cảm của tôi có phải là sự đồng cảm hay không vừa cảm thấy lo lắng rằng “Lỡ em lại bị mất người quan trọng nữa thì…”, nhưng trên tất cả, tôi thấy vô cùng cảm động khi cô ấy coi tôi là “một người quan trọng”. Và tôi đã chân thành nói tiếp với cô ấy không cần phải lo lắng đến thế. Thế rồi chúng tôi đã trở thành vợ chồng.
Thể theo nguyện vọng của Takako, lễ cưới được tổ chức trong phạm vi hẹp chỉ họ hàng thân thiết. Shou Tarou không biết chuyện gì đang diễn ra, bị áp lực trước không khí trang trọng của buổi lễ, giữa chừng đã bật khóc.
Chúng tôi nhanh chóng kết thúc buổi lễ, cả ba đã tới công viên vẫn thường tới. Đã trở thành một gia đình thì hình thức không còn liên quan gì nữa. Giờ, đối với tôi, cả ba chúng tôi cùng ở bên nhau trong khoảnh khắc này mới là niềm hạnh phúc không gì đánh đổi được. Trên thảm cỏ xanh mướt, Takako đang phồng má thưởng thức miếng bánh xăng-uých loại đặc biệt, còn tôi thì đang tung hứng Shou Tarou thoải mái hết cỡ.
Shou Tarou ngồi trên vai tôi, chỉ tay lên trời, nói: “Con cũng là bánh xăng-uých.” Khi tôi hỏi thử xem nó có ý nghĩa là gì, cậu bé bảo như đang có cảm giác trở thành chiếc bánh xăng-uých khi bị kẹp giữa bầu trời trong xanh và thảm cỏ xanh mướt. Cu cậu cứ vừa cười nắc nẻ vừa liên tục hô to: “Bánh xăng-uých.” Tự lúc nào đó, Shou Tarou đã gọi tôi là “Otosan”. Như lời Takako nói, vì nhân vật chính trong bộ phim hoạt hình cu cậu thích gọi bố như vậy, tuy nhiên tôi cảm thấy tự hào khi trong vốn từ ít ỏi của Shou Tarou bao gồm sự hiện diện của tôi.
Duy có một điều tôi hơi lăn tăn. Người chồng tập sự làm nhiếp ảnh gia đã bỏ đi nhưng vẫn để lại chiếc máy ảnh chụp lấy ngay dùng để luyện về sự cấu thành một bức ảnh. Anh ta định mua máy ảnh mới hay để đó làm quà tặng cho Shou Tarou? Lý do thực sự là gì thì tôi chịu. Nhưng suốt ngày, Shou Tarou đeo nó lên cổ, đến trường mẫu giáo cũng mang theo. Không lẽ cho dù không có ký ức nào rõ ràng đến mấy, cu cậu vẫn không thể nào quên được hơi ấm của người bố đẻ của mình? Có lẽ tôi hơi có chút ghen tị với bố đẻ của Shou Tarou.
Dù có một chút xung đột nho nhỏ về cảm xúc đó nhưng những ngày tháng cả ba cùng chung sống với nhau thật sự là hạnh phúc. Chỉ có điều tôi phải công nhận rằng Shou Tarou kém phát triển hơn những đứa trẻ khác. Hồi vào tiểu học, dù cậu bé đã có thể nói những câu trong lúc sinh hoạt tập thể nhưng trên lớp không thể theo kịp các bạn, lên lớp cao hơn vẫn không biết tính toán, không thể ngồi yên một chỗ, chính vì quá vất vả để theo học ở trường như thế nên cậu bé không học ở lớp bình thường mà được đưa vào lớp đặc biệt. Tuy vậy, Shou Tarou vẫn khó có được sự thông cảm của những bạn xung quanh nên tự lúc nào đó đã không đi học nữa.
Vào một ngày nọ, Shou Tarou đã nhặt được một con mèo con.
Tôi đã từng trải qua nỗi buồn khi phải chia tay một con vật đã chết nên tôi nghĩ chắc hẳn đối với một Shou Tarou ngây thơ, hồn nhiên sẽ không thể vượt qua được nỗi buồn đó nên đã không đồng ý nuôi, tôi đã nói: “Con hãy trả nó về chỗ cũ.”
Shou Tarou ngoan ngoãn vâng lời, đi trả mèo con về chỗ cũ nhưng vài ngày sau, con mèo đó đã bị xe ô tô cán chết…
Tôi không biết Shou Tarou có hiểu chết là gì không nhưng khi nhìn thấy mèo con nát bươm, đã buồn ghê gớm, ngày nào cũng như ngày nào không hề ra khỏi phòng.
Tôi vô cùng hối hận khi đã không cho thằng bé nuôi con mèo đó. Tôi đã vô tình cướp đi một sinh mệnh đáng lẽ ra đã cứu được, lại còn làm Shou Tarou bị tổn thương.
Tôi định bụng phải tìm cho Shou Tarou suốt ngày ở lì trong phòng một người bạn chơi cùng. Tôi quyết định nuôi một chú chó. Tôi muốn chú chó đó sẽ làm cho Shou Tarou cười trở lại… Như lời Takako nói, muốn cho Shou Tarou cũng có một ước mơ. Tôi gửi gắm nguyện vọng đó vào chú chó và đặt tên nó là “Yume”*. Thấm thoắt đã mười năm kể từ lúc tôi cưới Takako, Shou Tarou giờ đã mười sáu tuổi. Như bình thường, Shou Tarou sẽ vào học lớp Mười nhưng vẫn vậy, Shou Tarou không đi học.
⚝ ♪ ⚝
“Yume” trong tiếng Nhật nghĩa là “ước mơ”.
Một điều cứu vãn duy nhất đó là thằng bé rất thích nấu ăn, đúng như lòng mong ước của Takako.
Shou Tarou không biết viết, không biết đọc, cứ dõi theo bóng dáng từ đằng sau của Takako, cho tới một lúc nào đó tự nhiên nhớ những điều cơ bản và các bước chế biến món ăn.
Takako rất vui mừng khi Shou Tarou nhớ được các món ăn. Lớp dạy nấu ăn của Takako đã phát triển mở rộng, hiện tại đã có quy mô gấp năm lần trước đây. Học viên cũng tăng mỗi năm nên cô ấy cũng khá bận.
Trái ngược với vợ, tôi giao gần như hết các việc cho nhân viên làm nên dư dả thời gian, suốt ngày cắm mặt ở quán Pachinko.
Chính bởi lẽ đó, hôm nay cũng như mọi lần, tôi đi đến quán Pachinko, thấy cậu Goroh, nhân viên của quán đang chăm chỉ quét dọn. Như bình thường, cậu ta hay ngồi ở ghế băng và phì phèo thuốc lá, ấy thế mà giờ đang làm việc khá nghiêm túc, cứ như “hoàn lương” vậy.
“Này, Goroh. Cậu lại xù việc đó hả?”
Tôi trêu Goroh thế.
“Ơ, cháu chào ông Kadokura. Cháu đâu có trốn việc. Cháu cũng là ứng cử viên cho vị trí chủ quán game nên không thể cứ thiếu nghiêm túc mãi được. Mà cháu có việc này cần nói hơn đó là hiện cô Yumiko đang cho con chó của ông đi dạo. Nếu ông có thời gian ở đây, ông nên tự cho nó đi thì hơn.”
“Vớ vẩn, nếu ta cho con chó đi dạo thì bà cô đó sẽ chẳng cần tiền để chơi Pachinko nữa. Nếu vậy cái quán game bé tí này cũng dần dần sập mà thôi.”
Tôi vừa nói đùa vui như thế, vừa định tán gẫu với cậu Goroh thêm một chút nữa nên ra mua lon cà phê như mọi lần rồi ngồi ở ghế băng. Rồi khi tôi mở các trang của cuốn “Sổ tìm chủ nuôi” của Yumiko, tôi giật mình khi thấy bức ảnh mà tôi đoán là vừa mới được dán vào.
Đó là bức ảnh chụp một chú mèo con đang ngóc đầu lên trong một cái xô đầy nước. Không, tôi không phải ngạc nhiên về chú mèo con mà vì bất chợt nhận ra người đã dán bức ảnh đó chính là Shou Tarou. Vì đó là bức ảnh đã được chụp bằng chiếc máy ảnh mà Shou Tarou lúc nào cũng đeo trên cổ.
Chiếc máy ảnh của bố đẻ Shou Tarou để lại là loại máy ảnh được tích hợp chức năng rửa ảnh luôn, giờ chỗ có bán loại phim chuyên dụng đó đã ít dần. Vì không biết bao nhiêu lần vừa đem sửa vừa sử dụng liên tiếp nên nhìn vào bức ảnh có điểm dễ nhận biết này là tôi hiểu ra ngay là bức ảnh do Shou Tarou chụp. Với cả, miếng dán để dán bức ảnh cũng là miếng dán Shou Tarou rất thích dán ở điều khiển tivi và cột nhà.
Tuy nhiên, không biết cớ sao Shou Tarou lại chụp bức ảnh nhẫn tâm thế này? Lẽ nào chính Shou Tarou đã thả con mèo con này vào xô nước? Từ trước tới nay, Shou Tarou chưa bao giờ hành hạ một con vật như thế bao giờ…
Ít ra tôi không muốn Shou Tarou gây tội lỗi. Cho dù là không hề có ý xấu nhưng cứ để như thế thì con mèo sẽ chết mất. Nếu một lần nữa Shou Tarou lại tới nơi này, thấy mèo con chết trong xô nước thì có lẽ Shou Tarou sẽ lại buồn bã như hồi xảy ra chuyện với con mèo trước đây. Cứ phải đi cứu mèo con này đã…
“Này, Goroh, bức ảnh này không thấy có chú thích là đã được chụp ở đâu à?”
Tôi cố tỏ ra bình thường hết mức có thể, hỏi Goroh như thế.
“Đúng là vậy, không biết con mèo đã vào trong chiếc xô đó ở đâu và như thế nào. Ngoài bức đó ra, còn có hai bức nữa được kẹp vào cuốn sổ, nhưng cô Yumiko và Hiromu đã cầm hai bức đó để làm manh mối đi tìm rồi. À, có cả con Yume của ông đi cùng nữa.”
“Cả Yume nữa?”
“Vâng, trên bức ảnh vẫn còn có mùi của con mèo hay sao mà Yume đã liếm bức ảnh nên chúng cháu cho rằng có khi Yume có thể tìm ra bằng khứu giác của nó nên họ đã đi đến chỗ đất mọc toàn cây dại đó từ nãy.”
“Chỗ đất mọc toàn cây dại?… Có phải là chỗ đối diện nhà ga không?”
“Vâng, chỗ đó giờ đã thành một bãi rác lớn đó ạ.”
“…”
“Ông Kadokura lo lắng cho con mèo đó hả?”
“Không, cũng không hẳn… Tôi thấy thật tội tội thôi.” Theo như lời Goroh nói, chỗ có mèo con có lẽ là chỗ đất có đám cây dại mọc mà người bạn tôi đang sở hữu. Đó cũng là nơi tôi thường dẫn Shou Tarou đến chơi trước khi bị rác chất đống như bây giờ. Hồi học tiểu học, Shou Tarou đã khá thích thú khi coi đó là một “căn cứ bí mật”.
Nếu Hiromu và Yumiko tìm thấy mèo con, chắc hẳn cũng sẽ đi tìm thủ phạm. Tôi phải hành động trước khi điều đó xảy ra.
Rồi sau đó, trong lúc còn đang sống, tôi sẽ dạy cho Shou Tarou biết phân biệt thiện ác… Nếu tương lai tôi có thể ở lâu dài được với Shou Tarou, tôi sẽ có thể dành thời gian dạy nó. Nhưng, tôi… tôi không còn sống được bao lâu nữa. Thời gian còn lại của tôi không còn nhiều nữa.
Tháng trước, ở chỗ khám tổng quát sức khỏe mà nhân viên của tôi đã khuyên tôi, tôi đã biết trong cơ thể mình có rất nhiều u. Nói tóm lại là ung thư. Có điều trị theo phương pháp tiên tiến đến mấy thì cũng vô ích.
Vì từ trước tới giờ tôi chỉ có một lần bị cảm nên tôi đã hỏi đi hỏi lại bác sĩ xem có bị nhầm với kết quả của ai đó không. Và lần nào câu trả lời cũng đều giống nhau.
Tôi nhìn lại cuộc đời năm mươi hai năm ngắn ngủi của mình. Cứ thế này không lẽ gì là tốt cả. Ai sẽ tiếp quản công ty? Tôi đã nghĩ để Shou Tarou tiếp quản công ty thì quá khó, trên thực tế nói thật là đứng ở vị trí đó, cảm giác hơi vội vàng đối với Shou Tarou.
Shou Tarou có thể hiểu được cái chết của tôi không nhỉ? Hay chăng sẽ chỉ ở mức độ là người bố vẫn thường bên cạnh mình bỗng biến mất tự lúc nào? Không, có thể nói tôi còn lo lắng việc mình chết đi khi còn lại một Shou Tarou vẫn chưa thể tự mua đồ hơn là việc tồn tại và duy trì công ty. Đối với Takako, tôi cũng vậy. Tôi nghĩ không thể thông cảm được cho chính mình khi đã biến sự lo lắng của cô ấy khi tôi cầu hôn, đó là “Lỡ em lại bị mất người quan trọng nữa thì…” thành hiện thực. Không có chuyện là tôi cố tình chạy trốn nhưng về mặt kết quả, tôi đã không thể bảo vệ hai mẹ con cô ấy được nữa.
Cuộc đời của tôi rốt cuộc là gì đây khi chẳng thể để lại cái gì, cả công ty đã gây dựng từ trước tới giờ, cả mối duyên nợ gia đình, cả những vật thể lẫn phi vật thể?
Tôi vừa nhìn bức ảnh này vừa bất chợt nghĩ mông lung như vậy.
Chí ít tôi không muốn Shou Tarou đi lệch khỏi luân thường đạo lý của con người.
Giờ việc tôi có thể làm đó là không để Shou Tarou phạm lỗi…
Có lẽ đó là một “lẽ thường tình”, nhưng là một người bố, việc tôi cần làm trước tiên là đi cứu con mèo đó.
Tôi uống cạn một mạch chỗ cà phê còn lại trong lon, để cuốn sổ trên ghế băng.
“Thôi chào cậu, Goroh, cậu cứ làm việc tử tế đi nhé!”
“Ơ? Ông đã về luôn sao? Ông vừa mới tới xong cơ mà?”
“Tôi cũng là giám đốc nên thỉnh thoảng không làm việc thì…”
“Thỉnh thoảng ư… Vậy ông đi cẩn thận nhé.”
Tôi đã cố gắng hết mức có thể để chào sao cho tự nhiên nhất rồi tức tốc lên xe ô tô.
•••
Một tuần sau khi vụ tai nạn xảy ra, tôi và Hiromu nghe nói thật kỳ diệu là ông Kadokura chỉ bị gãy xương cổ chân phải và đang điều trị tại nhà nên đã quyết định tới thăm.
Đúng như lời cô y tá phỏng đoán, ông Kadokura không phanh khi gặp khúc cua là do mèo con được thả đã chạy lung tung trong xe rồi chui xuống dưới chân phanh, làm cho ông ấy không thể đạp nổi phanh.
Mẹ của Shou Tarou đã cho chúng tôi biết sự thực về điều quan trọng: “Tại sao ông Kadokura lại bảo vệ mèo con?” Khi chúng tôi nói lại rằng không phải Shou Tarou cho mèo con vào xô với ý định xấu, cô Takako đã vuốt ngực nhẹ nhõm và bảo sẽ nói lại với ông Kadokura.
Với cả ca phẫu thuật ngay sau tai nạn, tất nhiên là để xử lý vết thương hở bên ngoài, đồng thời cũng là cuộc phẫu thuật để cầm máu một phần khối u đã bị vỡ. Mèo con dù bị thương nhẹ nhưng cũng hơi yếu từ trước nên cô Yumiko đã gửi vào viện để chăm sóc.
Chúng tôi tháo giày ở sảnh ra vào trang trí bắt mắt rồi được dẫn tới phòng của ông Kadokura. Ở đó lại được trang trí bằng những món đồ nghệ thuật đắt tiền, một không gian mà chỉ bước vào thôi đã cảm thấy hơi hơi hồi hộp.
Ở bên cạnh giường nơi ông Kadokura đang nằm dưỡng bệnh, Shou Tarou đang chơi với Yume.
“Ây, Shou Tarou.”
Hiromu gọi Shou Tarou với giọng như mọi khi và Shou Tarou cũng đáp lại: “Ây!” Có lẽ Hiromu đã tình cờ dạy cậu ấy.
Ông Kadokura hơi gầy đi một chút tỏ ra khỏe hơn khi nghe Shou Tarou nhắc lại từ Hiromu vừa nói, nhưng ngay sau đó lại nhăn nhăn mặt vì đau, nói:
“Tôi thật không phải khi kéo mọi người vào chuyện không đâu vào đâu này.”
“Người có bị giết cũng không chết chính là giám đốc. Ông đừng đầu hàng bệnh tật nhé!” Hiromu nói như để động viên ông Kadokura vẫn đang còn yếu. Nhưng tâm trạng ông Kadokura vẫn không hào hứng hơn là mấy, thều thào nói.
“Cuộc đời tôi là cái gì đây?”
Đã ba năm kể từ lúc tôi gặp ông Kadokura nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ông ấy có tâm trạng như thế này.
“Ông Kadokura, chính ông là người đã từng hỏi cháu “Cậu đang sống vì cái gì” đúng không nào? Ông đừng nói những chuyện như thế. Vì câu hỏi đó như làm con tim ta nhói đau.”
“Vậy à? Tôi đã nói với cậu thế sao? Tôi thật tồi khi nói những lời nghe có vẻ to tát như thế…”
“Ấy không, cháu phải cảm ơn ông mới đúng. Nếu như ông không hỏi cháu, có lẽ cháu đã không đối diện một cách khách quan với cái gọi là “đang sống vì cái gì” đó. Cháu nghĩ cho dù có những lúc ta suy nghĩ những điều tiêu cực như vì sao ta lại sinh ra trên đời đi nữa, ta cũng không hề nghĩ tới ý nghĩa của việc sống trên đời này từ trước tới nay.”
“Thật tốt khi cậu nói được những lời như vậy. Nhưng tôi vẫn cứ suy nghĩ về việc mình đã làm gì từ trước tới nay. Tôi đã không thể để Shou Tarou kế thừa công ty và cũng không thể để lại mối gắn kết cha mẹ con cái cho thằng bé… Tôi chỉ có thể để lại những món tiền rồi cũng sẽ biến mất.”
Ông Kadokura đã xác định cái chết ở ngay trước mắt, cảm thấy trơ trọi một mình khi ở tận cùng nỗi buồn. Phải làm thế nào đây để có thể cứu được ông Kadokura đang cự tuyệt với chính cả cuộc đời mà bản thân mình đã đi qua? Quả đúng với tính cách là người dễ hùa theo lời nói của người khác, Hiromu im lặng nghe chuyện của ông Kadokura.
Lúc đó, Shou Tarou cảm thấy không thoải mái khi ở trong bầu không khí nặng nề như thế hay sao mà đi ra khỏi phòng. Rồi mấy phút sau, cậu ta quay lại, cầm theo một túi giấy to và một túi giấy nhỏ.
Sau khi nói với Yume đang bám theo mình “Đợi tao một chút nhé!”, Shou Tarou tiến lại gần ông Kadokura, đưa cho ông ấy chiếc túi giấy to rồi nói:
“Otosan sẽ lên thiên đường phải không ạ?”
Chúng tôi choáng váng. Phải nói là thấy lạnh gáy hay toát mồ hôi hột trước câu nói như thể ấn “tách” một cái không một chút ngần ngại vào đúng công tắc của trái tim, nơi cấm kỵ động vào. Ấy thế mà ông Kadokura vẫn bình thường, thậm chí còn nhẹ nhàng trả lời: “Đúng con ạ.” Shou Tarou tiếp tục nói:
“Mẹ đã nói cho con đấy bố ạ. Mẹ nói là bố sẽ tốt nghiệp công việc làm giám đốc. Và rằng bố sẽ không phải làm việc nữa khi ở trên thiên đường. Mẹ còn nói vì thế, chết đi không phải là một điều đáng buồn. Cho nên con đã làm cái này vì bố.”
Kadokura nhận túi giấy to của Shou Tarou, lấy ra từ bên trong thứ trông như tập tài liệu. Trên mặt bìa như tập tài liệu dài chừng hai mươi centimet ấy có viết dòng chữ: Album tốt nghiệp.
Ông Kadokura mở từng trang trong cuốn album tốt nghiệp làm bằng tay đó, nói “Đây là…”, rồi mím chặt đôi môi đang run rẩy. Ở trang đầu có dòng chữ rất to được viết bằng lực ấn khá mạnh:
“Chúc mừng bố đã tốt nghiệp chức giám đốc.”
Ông Kadokura hỏi Shou Tarou “Con đã tự mình viết đấy à?” và cậu ấy đã trả lời: “Đúng. Anh Hiromu đã dạy con viết chữ.”
Hiromu đã cảm nhận được ánh mắt của tôi và ông Kadokura, vừa cười mỉm mỉm vừa đùa đùa. “Là trung tâm gì cũng làm mà lị!” Tôi vừa ngờ ngờ vừa hỏi như thế này:
“Hiromu, anh đang nghĩ không lẽ em không lấy gì gọi là “thù lao” của Hiromu?” “Hả? Không lấy làm sao được?… Mà chính xác hơn là giờ em sẽ được nhận.”
Nói xong, cậu ấy quay mắt nhìn sang hướng của Shou Tarou, nói: “Nhỉ?” Lập tức, Shou Tarou đưa túi giấy nhỏ còn lại đang cầm ở tay cho Hiromu. Hiromu nói “Cảm ơn nha!” rồi nhận lấy, rút món thù lao từ trong túi giấy ra. Nhưng đó không phải là một khoản tiền, đó là chiếc bánh xăng-uých được gói bằng giấy bọc thức ăn. Hiromu chưa gì đã ngoạm một miếng phồng hết cả má, khen: “Ngon quá đi mất! Shou Tarou muôn năm!” Rồi Hiromu đưa một chiếc cho ông Kadokura, nói rất thật lòng:
“Ông giám đốc, ông có một người con trai có thể làm bánh ngon thế này, vậy mà cứ than buồn than khổ làm chi. Đây là món sở trường của vợ ông đúng không ạ? Shou Tarou đang tiếp nối giấc mơ và sự kỳ vọng của bố mẹ đó. Vì cậu ấy không thể tiếp quản công ty nhưng lại đang kế thừa một thứ còn quan trọng hơn nhiều.”
Ông Kadokura cắn một miếng xăng-uých nhận từ tay Hiromu, cũng khen: “Ngon…”
Rồi sau khi ăn xong bánh xăng-uých, ông ấy lại tiếp tục mở các trang album tự tay làm của Shou Tarou.
Cuốn album không chỉ tổng hợp các bức ảnh mà còn được dán những miếng dán Shou Tarou yêu thích, có cả những bức tranh được vẽ bằng bút màu sặc sỡ. Nó đã trở thành một cuốn album tốt nghiệp được nhét đầy ắp kỷ niệm suốt mười năm qua kể từ khi ông Kadokura và Shou Tarou về chung một mái nhà.
Từ những bức ảnh chụp ông Kadokura đang cười cho đến những bức ảnh chụp vô số những món ăn mẹ làm, hay hình dáng bố mẹ từ đằng sau, khuôn mặt Yume lúc đang ngủ, rồi cả những con đường thân quen thường ngày đi dạo.
Ai nhìn qua cũng đều thấy rõ mồn một là với Shou Tarou, hình ảnh ông Kadokura đang chụp ở công viên khá ấn tượng với bầu trời trong xanh và bãi cỏ xanh mướt là “hình ảnh của một người bố không gì có thể thay thế được”.
Shou Tarou giữ khư khư máy ảnh không để rời khỏi người mình không phải vì đó là vật bố đẻ cậu ấy để lại mà vì đó là vật cần thiết để làm thành phương tiện biến “những suy nghĩ” thành vật thể.
Một cách vô thức, nó đã trở thành một thứ tất yếu để bổ sung cho lời nói. Những bức ảnh chính là lời nói của Shou Tarou.
Rồi Shou Tarou tiến gần tới chỗ ông Kadokura đang cầm cuốn album, chỉ vào một bức ảnh và nói.
“Con thích bức ảnh này nhất.”
Bức ảnh đó chụp lúc Shou Tarou đang được Kadokura tung hứng trong một căn hộ chung cư nhỏ. Có lẽ mẹ của Shou Tarou đã chụp nó. Cả Shou Tarou và ông Kadokura đều đang cười tươi hết cỡ.
Và khi vừa lật giở từng trang album do mình tự làm, bất chợt, Shou Tarou đã nói một câu như thế này:
“Otosan, bố tốt nghiệp chức giám đốc thì cũng được nhưng tốt nghiệp chức “bố” thì không được đâu nhé. Bố có lên thiên đường rồi nếu không tiếp tục làm “bố” là tuyệt đối không được.”
Ông Kadokura xoay lưng lại phía chúng tôi. Phần lưng đó khẽ rung rung.
Cho dù Shou Tarou có không hiểu “chết” nghĩa là gì đi nữa, có một việc có thể yên tâm rằng không những cậu ấy không rời xa mà còn yêu thương Otosan hơn, trong tương lai cậu ấy cũng sẽ luôn cảm thấy như vậy. Dù có những khó khăn vất vả đang chờ đón nhưng chắc chắn có một điều là với Shou Tarou, tình yêu của ông Kadokura sẽ trở thành một thứ vũ khí tinh thần không gì thay thế được, sẽ bảo vệ cậu ấy mãi mãi.
Rồi khi ông Kadokura xoay người trở lại, có tiếng gõ cửa phòng.
Ông Kadokura nói “Mời vào!” xong thì cô Yumiko bế mèo con bước vào.
“Ôi, ông giám đốc có vẻ khỏe lên rồi còn gì.”
Tiếng nói sang sảng của cô Yumiko bỗng chốc đã làm thay đổi, sáng bừng không khí trong phòng.
Lúc cô ấy định đưa con mèo cho Shou Tarou bế trong lòng, Yume như nhận ra mùi mà mình chưa ngửi thấy bao giờ, đã tiến lại gần con mèo.
“Yume, ngoan nào, ngoan nào!”
Yume ngoan ngoãn nghe lời nói nhẹ nhàng đó của Shou Tarou rồi liếm một cái vào mèo con đang nằm gọn trong lòng Shou Tarou. Khi thử đưa mèo con đến gần Yume đang khá rụt rè, mèo con đã rất thân thiện, không hề nghĩ rằng đó là cuộc gặp mặt mới là lần đầu, rồi kêu một tiếng “meo” rất đáng yêu. Rồi có một “cảnh tượng” còn làm cho tất cả mọi người ở đây ngạc nhiên hơn nữa.
Đó là mèo con đã chộp lấy ti của Yume, hai chân trước cứ thay phiên nhau ấn vào bụng của Yume vừa bú sữa. Động tác đó thường thấy khi mèo con được mẹ chăm chút.
Từ trước tới giờ cũng có nhiều trường hợp chó cho mèo bú sữa nhưng đây là lần đầu tiên cô Yumiko thấy tận mắt nên đã rất xúc động.
“Yume… đã bị chứng mang thai giả.”
“Chứng mang thai giả ư?” Hiromu hỏi lại cô Yumiko.
Chứng mang thai giả nghĩa là cơ thể bị ảo giác do ảo tưởng hay tưởng tượng, có những dấu hiệu như đang mang thai. Yume đã tưởng mèo con lần đầu tiên gặp này là con của mình, nhờ việc não phát ra mệnh lệnh đối với cơ thể “đã trở thành mẹ”, Yume đã có sữa mẹ thật.
Nhìn bộ dạng mèo con bú chùn chụt bầu sữa của Yume với vẻ rất hạnh phúc, ông Kadokura đã nói với Shou Tarou:
“Shou Tarou, lúc bố gặp con lần đầu tiên, từ đáy lòng, bố đã muốn nhận con làm con trai mình.”
“Khi bố gặp con lần đầu tiên…?”
“À, vào đúng cái ngày hai mẹ con con tới thuê căn hộ nhỏ để mẹ con mở lớp dạy nấu ăn, theo bản năng bố đã rất muốn bảo vệ mẹ con, người đang nói về ước mơ của mình, và bảo vệ cả con nữa, cậu bé đang reo hò bên cạnh ấy. Bố đã rất muốn hai mẹ con con và bố trở thành một gia đình. Thế nên… bố cảm ơn con đã cho bố thực hiện ước mơ của mình. Shou Tarou, bố thực sự cảm ơn con… Cảm ơn con đã trở thành con trai của bố…”
Ông Kadokura ôm chặt Shou Tarou vào lòng mình. Cứ siết chặt, siết chặt nữa.
Quan hệ huyết thống không liên quan tới việc cấu thành một gia đình. Có lẽ chính cảm xúc, niềm khát khao muốn cả hai bên đều có mưu cầu tình cảm, cùng sẻ chia nỗi buồn cũng như sự yếu mềm, tay nắm tay cùng bước đi trên con đường có tên là “cuộc đời” đó đã thắt chặt mối gắn kết của gia đình.
Khuôn mặt nhìn nghiêng của Hiromu khi đang nhìn chăm chăm vào hai người, cảm giác như đang có chút gì đó ghen tị với họ. Tôi có cảm giác lỗ hổng trong trái tim của Hiromu đã từng sống ở trại trẻ từ hồi nhỏ, nhờ có mối gắn kết của họ bồi lấp mà giờ chỉ còn là một cái lỗ bé xíu. Tất nhiên lỗ hổng trong trái tim của tôi, người cũng bị mẹ bỏ rơi giống Hiromu, cũng đã được bồi đắp bởi mối gắn kết nồng ấm của họ.
Có lẽ sợi dây gắn kết tỏa sáng lung linh đó cũng sẽ ở trong tay một a