← Quay lại trang sách

Câu chuyện cuối Sợi tơ hồng kỳ diệu

“Goroh-chan, dù là đang nghỉ hè đi nữa, con đừng có nằm dài ra ngủ thế, dậy thôi. Cho Shiro-kun* ra vườn chơi đi nào.”

⚝ ♪ ⚝

Người Nhật thường thêm chữ “kun” đằng sau tên các bé trai khi gọi.

Tôi tỉnh dậy khi nghe tiếng nói trầm ấm của mẹ, và ngửi thấy mùi của món trứng ốp và xúc xích nướng. Gần như hơn một nửa số ngày trong tuần, thực đơn món ăn sáng mẹ làm là mỗi món này.

“Anh, dậy mau! Ở ngoài vườn có một con mèo đó. Trông yêu cực! Này, anh dậy mau!”

Em trai tôi có tên thường gọi là “Shiro-kun”, mới có ba tuổi đã nói lem lẻm. Đã thế, nó còn kém tôi những sáu tuổi, ấy thế mà ăn nói già dặn, cách nói cứ như đồng trang lứa với tôi vậy. Có lẽ cu cậu nghĩ là anh em nên điều đó là đương nhiên, nhưng thực ra bỗng vào một ngày nọ, “Shiro” tự dưng xuất hiện và đã trở thành em trai tôi.

Vào dịp Giáng sinh năm ngoái, bố tôi dẫn về một cậu nhóc, vừa chỉ tay vào tôi vừa nói:

“Shiro, từ hôm nay, anh đang đứng đằng kia sẽ là anh trai của con.”

Cậu nhóc mặc áo nỉ thể thao có in hình Super Sentai đó vừa tóm chặt chân bố vừa đưa mắt nhìn tôi, nói: “Anh…?”

Tôi vốn là đứa con một ở nhà, dù ngớ người ra không biết đang có chuyện gì xảy ra nhưng từ tận đáy lòng vẫn có chút hy vọng. Và đã thử hỏi như sau:

“Em có tin là có ông già Noel không?”

Cậu nhóc đó im lặng rồi gật đầu. Sau đó nói: “Nhưng em chưa từng được ông ấy ghé thăm.” Vào khoảnh khắc đó, tôi đã có cảm giác mình sẽ thân thiết với cậu em trai trước mặt. Vì tôi cũng chưa từng được ông già Noel ghé thăm một lần nào. Từ lúc tôi nghe lũ bạn nói ông già Noel chính là “bố mình”, tôi đã chờ đợi bố biến thành ông già Noel. Nhưng cho tới bây giờ, vẫn chưa một lần nào.

“Thế thì tối nay hai anh em cùng chờ nhé!”

Cậu nhóc vẫn cứ tóm chặt chân bố đó bỗng mặt tươi hẳn, trả lời “Vâng!” rồi lân la lại gần chỗ tôi.

Tại sao thằng nhóc này lại là em trai tôi? Từ đâu tới đây?… Tôi không biết “lý do” là gì nhưng hơn bao giờ hết, tôi đã thấy sung sướng khi có một cậu em trai.

Mẹ tôi hiền lành nhưng người hơi yếu, một tháng cứ phải đi viện tới mấy lần. Công việc của bố tôi cũng bận rộn, rất nhiều lần về tới nhà cũng đã gần sáng. Lúc đó, trong lòng tôi chỉ nghĩ tới điều khát khao bấy lâu là từ giờ sẽ không còn lẻ loi một mình nữa, khi ngủ sẽ có người để “Chúc ngủ ngon!” vừa nắm chặt bàn tay bé nhỏ của em trai.

“Này, Goroh. Chỗ này mà ngủ được sao?”

“Biết rồi, Shiro. Giờ anh dậy ngay đây… Mà điên quá, ngày nghỉ cũng để cho người khác ngủ thêm một chút đi nào…”

“Đủ rồi nhé! Dậy mau!”

Tôi tỉnh dậy bởi giọng nói nghe quen quen, thảng thốt nhìn xung quanh. Ông chủ quán đang cầm cây chổi lau nhà nhòm nhòm vào mặt tôi đang ngủ say sưa trên ghế băng.

“Thôi chết, cháu ngủ say quá.”

“Cậu có định trở thành nhân viên chính thức không đấy? Cậu là loại người vì thấy quán ít khách nên ngủ luôn ở chỗ làm việc hả?”

“Cháu xin lỗi…”

“Mà cậu vừa nhắc tới “Shiro”, đó là ai thế?”

“Ô? Cháu đã nói thế ư?”

“Cậu vừa nói hẳn hoi. Thế cậu nuôi chó à?”

“Không, cháu… Dạ… là em trai cháu. Tên đúng là Shiroh* nhưng mọi người hay gọi em cháu là Shiro.”

⚝ ♪ ⚝

“Shiroh” theo chữ Hán là “Sử Lang”.

“Hả? Tôi không biết là cậu có em trai đấy.”

“Vâng. Cháu chỉ ở với em trai tầm một năm thôi.”

“Sao?”

“Chuyện phức tạp lắm ạ…”

Vừa nói tới đó thì có vị khách quen gọi ông chủ, ông ấy quay trở vào trong quán.

Tôi đã nằm mơ về thời thơ ấu.

Người họ hàng có nói với tôi, Shiroh tự dưng vào một ngày nọ đã trở thành em trai của tôi đó chắc là đứa con rơi với người trợ lý của bố tôi, người vốn là một nghệ nhân làm gốm.

Tôi nhớ bố tôi là nghệ nhân làm gốm có chút tên tuổi nên không ít người tới xin học hỏi tay nghề, lúc nào trong nhà cũng có đệ tử hay người trợ lý đi ra đi vào.

Trong ngôi nhà đó, nơi tôi thích nhất là khu vườn có một cái ao cá to.

Mẹ tôi vốn yêu cây cỏ, hoa lá nên hay tưới tắm, chăm chút cho những bông hoa mình thích, còn tôi ở ngay bên cạnh, lúc nào cũng chăm chăm cho cá ăn.

Cả Shiroh kém tôi sáu tuổi cũng rất thích chạy vòng quanh khu vườn rộng. Chỉ có điều, từ lúc Shiroh tới, mẹ không mấy khi cười. Ngay cả lúc tưới cây, chăm hoa, tôi có cảm giác mẹ cũng lơ đãng như đang trên mây.

Những chuỗi ngày như vậy cứ thế trôi qua, vào một sáng mùa hè sau tám tháng từ lúc Shiroh tới nhà tôi ở, có một con mèo mun đi lạc vào vườn nhà.

“Anh, dậy mau! Ở ngoài vườn có một con mèo đó. Trông yêu cực! Này, anh dậy mau!”

Shiroh rất yêu động vật, đã đánh thức tôi khi đang ngủ nướng nhưng mãi tôi chẳng dậy nên đã không chờ thêm được nữa, một mình đi ra, nhẹ nhàng vuốt ve con mèo mun đi lạc vào vườn.

Con mèo mun ấy thường hay tới vườn nhà tôi chơi, tự lúc nào đó bụng to hẳn ra. Shiroh nhìn con mèo mun bụng to rồi lẩm bẩm: “Mun à, mày sắp làm mẹ rồi đó!” Ánh mắt đó thấy có gì đó trông thật buồn. Giờ ngẫm lại, tôi không biết cảm xúc của Shiroh khi bỗng dưng được dẫn tới một ngôi nhà mà chẳng thấy, chẳng biết bao giờ là như thế nào? Không biết có chuyện gì mà Shiroh lại xa mẹ, đến sống ở nhà tôi? Lúc đó tôi còn bé nên không nghĩ được sâu xa những chuyện như thế và đã vô tư chơi cùng Shiroh.

Lâu lâu sau đó, con mèo mun đã đẻ ra năm con mèo con ngay dưới hiên nhà tôi. Một con trong số đó bị tật một bên mắt bẩm sinh nhưng không hiểu sao lại là con gần gũi với Shiroh nhất. Hễ Shiroh từ trường mẫu giáo đi học về là sà ngay vào chỗ mèo con, nhẹ nhàng bế từng con, từng con lên cưng nựng. Nhưng có lần, một con mèo con bị rơi xuống ao cá. Đó chính là con mèo con thân với con mèo bị tật một bên mắt nhất.

Shiroh đã không chần chừ giẫm chân xuống ao luôn để cứu con mèo con đang ướt sũng đó. Tôi biết là cái ao sâu hơn mắt thường nhìn thấy nên đã vội vàng ra chặn Shiroh lại nhưng lại bị trượt chân, ngã nhào xuống ao. Từ phía sau, mẹ tôi nhìn thấy sự việc nên đã tới cứu tôi ngay lập tức nhưng nghĩ là Shiroh ẩn tôi và đã tát mạnh vào má Shiroh. Đến giờ, tôi vẫn không thể quên âm thanh nghe đau đớn lúc đó. Tôi đã nghĩ, dù là chuyện gì đi nữa, mẹ chưa bao giờ giận dữ đến thế vậy mà…

Con mèo con bị rơi xuống ao, đáng tiếc là đã không cứu kịp. Vẫn cần tới tay người đàn ông chính là người trợ lý của bố tôi mới vớt được con mèo mun con bám đầy bùn đất từ đáy ao lên.

Không biết tự lúc nào, bốn con mèo con còn lại cùng với mèo mẹ đã biến mất khỏi khu vườn.

Vì con mèo bị chết dưới ao nên Shiroh suy sụp nhanh chóng. Shiroh không chạy vòng quanh vườn nữa, cũng không còn nói “Anh ơi chơi với em!” với khuôn mặt tươi rói nữa.

Lúc đó, tôi không biết là Shiroh bị sốc do mèo con chết hay sốc do bị mẹ tôi tát mạnh vào má nhưng ngay chính bản thân mẹ tôi sau khi đánh Shiroh cũng đã thay đổi tâm tính.

Một ngày tháng Mười hai, khoảng một tuần sau khi mẹ con mèo mun biến mất, mẹ đã dắt Shiroh ra khỏi nhà. Đúng vào lúc mấy hôm nữa sẽ là Giáng sinh nên ở trong nhà có trang trí cây thông Noel, cả con mèo mun giấy mà tôi và Shiroh đã làm đang được trang trí dở. Hơn nữa, chúng tôi còn đặt một chiếc bánh ngọt to hơn mọi lần nhân dịp chúc mừng tròn một năm Shiroh tới nhà tôi.

Ấy thế mà tại sao bỗng dưng mẹ lại dắt Shiroh ra khỏi nhà chứ?

Hơn tất cả, tại sao không phải là tôi, mà lại chọn đúng Shiroh khi mới chỉ ở nhà tôi có đúng một năm? Tôi không được mẹ yêu thương chăng?

Dù mười mấy năm đã trôi qua, cho tới tận bây giờ, tôi vẫn tiếp tục thắc mắc về chuyện đó.

Từ lúc mẹ và Shiroh biến mất, bố tôi ít nói hơn hẳn. Không chỉ có bố tôi, ai cũng không dám mảy may nói bất kỳ điều gì về mẹ tôi, tôi có cảm giác cứ như là ngay từ đầu đã không có sự tồn tại của mẹ tôi và Shiroh.

Tôi buồn vì chuyện mẹ đã dắt Shiroh đi khỏi nhà nhưng tôi còn buồn vì không thể xóa nổi trong đầu chuyện mình sẽ không bao giờ gặp lại người em trai đã yêu thương tôi, gọi tôi là “anh trai” hơn là buồn vì mất đi người mẹ mình vô cùng yêu thương. Mẹ cũng là người phụ nữ hiền lành nhưng đâu đó vẫn phảng phất nét u sầu, có vẻ như còn một bộ mặt nào đó mà tôi không hề hay biết, tôi chỉ có cảm giác hơi có một chút khoảng cách. Tôi cũng mới chỉ sống cùng Shiroh một năm, nhưng đó là người em trai yêu quý không gì sánh bằng, người đã chia sẻ với tôi “thời gian” chờ đợi ông già Noel tới, và cũng là người bạn đầu tiên cũng như cuối cùng của tôi…

Tôi nhổm người dậy trên chiếc ghế băng tôi đã ngủ quên bẵng đi, thấy có gió thổi lạnh sởn cả da gà. Vào mùa đón Giáng sinh sắp đến như thế này, những dãy phố buôn bán được treo những quả cầu đèn trang trí lòe loẹt màu đỏ và xanh.

Khi tôi đang nhìn khung cảnh đó, cô Yumiko dắt Yume đi qua trước quán, gọi tôi vẫn với nét mặt tươi tắn như mọi lần.

“Ái chà, Goroh-chan. Cháu thế nào?”

“Cháu đang chán đây. Cháu vừa bị ông chủ quán mắng xong.”

“Chà, khổ thân cháu. Nhưng chắc cháu cũng bùng việc đúng không? Mình làm mình chịu thôi. À mà, con mèo mun đó thế nào rồi? Có ai hỏi han gì không?”

“Mèo mun…?”

“Đúng. Là con mèo bị tật một bên mắt được dán ở cuốn sổ dạo gần đây đó.”

“À, chính là con mèo bị thất lạc trong vụ thảm họa động đất vùng Đông Bắc? Cháu chưa thấy ai liên lạc tới cả.”

“Vậy hả… Kiểu gì cũng không còn cách nào có thể gặp lại được người chủ nuôi hay sao…”

Cô Yumiko lại đi lo hộ việc người khác rồi… Tôi vừa nghĩ vậy vừa cầm lấy cuốn sổ đang được đặt ở trước quán, vừa giở tới trang có ảnh con mèo mun đó được dán mấy ngày trước để đọc lại.

“Tôi đang tìm một con mèo tôi đã nuôi bị thất lạc ở Fukushima ba năm trước. Đó là một con mèo mun bị tật một bên mắt, tên là “Shiro”. Tôi được biết những con vật gặp nạn sẽ được phân bổ cho các đoàn thể chăm sóc, nuôi giữ động vật trên toàn quốc nên tôi xin phép được viết những dòng này vào đây. Nếu ai biết thông tin gì về con mèo này, xin hãy liên lạc với tôi qua số điện thoại 0247-XXXX-XXX. Trại Opera.”

Một con mèo mun bị tật một bên mắt có tên là “Shiro”… Tôi cảm thấy đây không phải là việc của người khác nữa rồi. Bắt đầu từ chuyện người em trai của tôi cũng tên là Shiro đến con mèo mun vào ở trong vườn nhà tôi và cả chuyện trong số những con mèo con mà mèo mẹ đó đẻ ra có một con mèo mun bị tật một bên mắt.

Một loạt ký ức thời thơ ấu tôi giữ kín dồn dập hiện về. Chuyện tôi bị mẹ vứt bỏ, chuyện tôi phải rời xa người em trai rất đỗi yêu thương, chuyện cái hố ngăn cách giữa tôi và bố ngày càng sâu hơn kể từ ngày đó… Trái ngược hẳn với tâm trạng không hề muốn nhớ lại, tự trong đầu tôi cứ thế đầy ắp những chuyện của bản thân tôi lúc chín tuổi.

“Lạ nhỉ? Là mèo mun mà sao lại gọi là “Shiro”* chứ?”

⚝ ♪ ⚝

“Shiro” trong tiếng Nhật có nghĩa là “màu trắng”.

Tôi giật mình trước giọng nói của Hiromu bỗng cất lên từ sau lưng, tôi bất ngờ quay lại thì thấy Hiromu đang cùng con trai của ông Kadokura là Shou Tarou đang vừa phồng má ăn bánh xăng-uých vừa nhòm nhòm vào cuốn sổ.

“Hiromu, cậu làm anh giật mình.”

“Em đâu có định làm anh giật mình. Có mà chỉ là do anh không để ý đấy chứ. Thôi kệ đi, thế chuyện con mèo này là thế nào vậy? Trong đó có viết là nó bị tật ở một bên mắt…”

“À, anh không biết trong hoàn cảnh thế nào mà lại bị tật một bên mắt như thế nhưng có vẻ như người chủ của nó đã đi tìm suốt những ba năm rồi.”

“Ba năm ư? Khi không biết vốn nó có còn sống không nữa?”

Đó là câu nói phản ánh đúng thực tế câu chuyện, điều mà tôi thấy chắc chắn bất kỳ ai ở đây ít nhiều cũng đều suy nghĩ giống Hiromu.

Shou Tarou đang phồng miệng ăn chiếc bánh xăng-uých do chính mình làm cũng thốt lên “Sao? Bé Meo này…” rồi tống nốt phần bánh đang ăn dở vào miệng, lấy hai tay cầm cuốn sổ, nhìn chăm chăm vào ảnh của con mèo mun.

“Có chuyện gì thế, Shou Tarou?”

Hiromu hỏi như vậy nhưng Shou Tarou vẫn không để vào tai, nuốt ực chỗ bánh đang nhai trong miệng rồi nói:

“Bé Meo này giống bé Meo chỗ một anh học sinh ở lớp dạy nấu ăn của mẹ.”

“…!”

“Trên bức ảnh này em thấy không chụp tới nhưng bé Meo đó có cái bụng trắng giống y như con gấu ngựa ấy.”

Tôi nghi nghi là con mèo đó chắc chỉ giông giống thôi và hỏi Shou Tarou:

“Anh học sinh của mẹ Shou Tarou bắt đầu nuôi con mèo mun đó từ khi nào?”

“Để em xem, từ khi nào nhỉ? Hình như từ năm ngoái khi tổ chức “Lễ chuyển giao” nên khoảng một năm trước anh ạ.”

“Lễ chuyển giao?” Tôi hỏi lại Hiromu như thế thì cô Yumiko có nói: “Hay chính là lễ chuyển giao mèo cho chủ nuôi mới…”

“Lễ chuyển giao” là lễ được tổ chức định kỳ thường niên để tìm người chủ nuôi những con mèo đã được thu hồi, chăm sóc. Vào cuối năm ngoái, nghe nói lễ đó cũng được tổ chức ở vùng này, và khi ấy, cũng có cả những con mèo được bàn giao từ các tổ chức nuôi giữ, chăm sóc ở vùng Đông Bắc. Thế rồi cô Yumiko đưa ra một phương án.

“Nếu vậy, chúng ta gọi điện thoại theo số có ghi ở đây để thử kiểm tra xem con mèo mun ở bức ảnh này có cái bụng màu trắng hay không. Nếu bé này cũng có lông trắng ở bụng giống thế, khả năng cao là con mèo mun Shou Tarou đã nói và con mèo mun này là một.”

Cô Yumiko nhanh chóng lấy điện thoại di động rồi bấm gọi theo số điện thoại ghi trên cuốn sổ.

Sau những lời chào hỏi xã giao giới thiệu ban đầu là việc đang gọi từ nơi phía trước quán game Pachinko, rồi đến việc xác nhận con mèo mun có viết trong cuốn “Sổ tìm chủ nuôi”, cô Yumiko đã nói luôn tới việc chính cần hỏi. Và hình như đúng là con mèo mun đang cần tìm đó cũng có mảng lông trắng ở bụng như con gấu ngựa nên cô Yumiko tỏ ra phấn khởi hẳn, thông báo luôn là người quen của Shou Tarou đang nuôi con mèo đó.

Tắt máy xong, cô Yumiko nhìn thẳng vào mắt tôi, nói: “Goroh-chan…”, tôi biết ngay là cô ấy sẽ nhờ việc gì đó.

“Không đâu.”

“Cô vẫn chưa nói gì mà.”

“Cháu hiểu chứ. Ba năm nay, gần như ngày nào cháu cũng thấy mặt cô nên cháu hiểu ngay là cô đang nghĩ gì.”

“Thế cô nói nhanh này. Goroh-chan đi đến Fukushima nhé!”

“Dạ?”

“Chủ của chú mèo mun tên là “Shiro” đó đang ở trại nuôi dưỡng của tỉnh Fukushima.”

“Trại… nuôi dưỡng?”

Hiromu nghe thấy từ bên cạnh đã hỏi: “Có phải là viện dưỡng lão không cô?”

“Đúng, chủ của con mèo là một cụ bà khoảng tám mươi tuổi, có vẻ thể trạng cũng không còn khỏe nữa… Bà ấy đã nhờ bạn bè ở vùng Kanto viết các thông tin vào cuốn sổ. Nếu đúng là mèo mun “Shiro” mà Shou Tarou biết thì bà ấy sẽ gửi chi phí để chúng ta đưa con mèo đến đó.”

“Sao? Bà ấy sẽ gửi chi phí ư?”

Hiromu đã hỏi lại liền luôn sau câu đề xuất của cô Yumiko.

“Hình như thế. Vì đó là con mèo đã sống cùng bà ấy suốt gần hai mươi năm qua nên tranh thủ đang còn khỏe, bằng mọi giá muốn gặp lại một lần nữa.”

Tôi nghe nói thông thường, tuổi thọ của một con mèo là mười mấy năm, tính ra thì tôi thấy con mèo này sống khá là lâu. Bị đâm xe cũng không, bị ốm cũng không, chắc nó đã được nuôi khá là cẩn thận. Tôi cũng muốn giúp bà cụ tám mươi tuổi ấy được toại nguyện nhưng nói vậy chứ cất công đưa con mèo tới tận Fukushima thì e là phải từ chối. Đó vừa là quê hương đã ba năm tôi chưa về, và cũng vừa là quê hương chẳng gắn với một kỷ niệm đẹp nào cả.

Trong lúc tôi đang lẫn lộn những suy nghĩ đó trong đầu, Hiromu khẽ buông một câu:

“Nói tới em mới nhớ, quê của Goroh-chan là Fukushima đúng không nhỉ?”

Cô Yumiko nghe xong câu đó vừa mở to đôi mắt long lanh vừa nói: “Ơ? Vậy à?”

Tôi không có lý gì nói dối được nữa, đành lí nhí trả lời: “Dạ, đúng thế.” Nhưng điều khiến tôi có chút ngạc nhiên hơn đó là Hiromu biết quê hương tôi ở đâu.

“Anh đã nói với Hiromu như thế à?”

“Anh không nhớ sao? Anh đã nói ở quán nhậu mà.”

Tôi có lục lại trí nhớ nhưng vì là chuyện nói lúc uống say nên đành chịu không thể nhớ thêm được gì. Cô Yumiko khi biết quê tôi ở Fukushima, đã hỏi tôi với nét mặt lo lắng chứ không tươi như mọi lần.

“Goroh-chan, chắc là cháu cũng bị ảnh hưởng từ vụ thảm họa đó và đã tới đây…?”

“Dạ, cũng không hẳn là vì thế, nhưng không hẳn là hoàn toàn không liên quan.”

“Vậy à… Thế bố mẹ cháu giờ vẫn đang ở Fukushima à?”

“Mẹ cháu đã bỏ đi khỏi nhà lúc cháu chín tuổi nên cháu không biết sau đó bà ấy ở đâu và làm gì, còn bố cháu thì từ lúc mẹ đi khỏi nhà lúc nào cũng uống rượu say mèm, lúc xảy ra động đất ông ấy cũng đang uống rượu nên cũng đã bị thương. Nhân việc đó, ông cũng đã vào nằm bệnh viện dành cho người nghiện rượu, từ đó trở đi cháu cũng chưa gặp lại ông lần nào. Cháu cũng không có họ hàng nào thân thiết cả, và cũng chẳng cần thiết phải ở lại Fukushima nên ba năm trước lúc cháu tròn hai mươi sáu tuổi, cháu đã lên Tokyo.”

“Vậy à… Cho cô xin lỗi nhé vì đã gợi lại kỷ niệm buồn…”

“Không sao đâu cô. Vì thực tế đúng là vậy, với lại từ trước tới giờ cháu cũng không có dịp nào nói ra cả. Vì lúc đó cháu lên Tokyo khi không có một xu dính túi nên đã không thể thuê căn hộ để ở, đã tới quán Pachinko này đúng lúc đang tuyển người làm thêm được ngủ tại chỗ làm luôn.”

Không khí lúc này trầm hơn hẳn, đúng lúc đó, Hiromu nói:

“Vậy à? Thực ra em cũng mới lên Tokyo được ba năm, khi vừa tròn hai mươi tuổi. Em đã ở trại trẻ mồ côi ở Fukushima cho tới năm mười lăm tuổi, khi ra khỏi trại cũng lang thang đây đó, sống cầu bất cầu bơ, thế nào mà ở đây là lâu nhất đó.”

Lần đầu tiên tôi nghe thấy Hiromu và tôi cùng quê. Không, có khi tôi cũng đã từng nghe lúc ở quán nhậu rồi nhưng chắc là không đọng lại tí gì trong đầu cả. Nhưng hơn cả là tôi thấy cô Yumiko tỏ ra buồn thay cho chúng tôi nên đã quay trở lại chuyện con mèo mun.

“Nói vậy chứ chúng ta vẫn chưa rõ là con mèo mun mà Shou Tarou biết đó có đúng là con mèo mun ghi trên cuốn sổ này hay không. Trước tiên cứ nên xác nhận đã có hơn không?”

Lúc đó, Shou Tarou vẫn đang ngồi dựa lưng vào ghế băng, mải miết chăm chú nhìn cuốn sổ vừa nói là chờ tới lượt để nói xong, vừa kịp dứt lời “Cháu sẽ đi chụp ảnh bé Meo của anh học sinh rồi quay lại ngay!” đã chạy đi luôn.

Chúng tôi đã giải tán sau khi thống nhất với nhau là sau khi xem bức ảnh của Shou Tarou đã rồi mới bàn tiếp chuyện ban nãy

Mấy ngày sau, vào đúng buổi sáng hôm Giáng sinh, có một cú điện thoại gọi tới quán Pachinko.

“Alô, tôi gọi từ đồn cảnh sát Kawaichi, tỉnh Fukushima. Cho tôi hỏi có anh Goroh ở đó không vậy?”

Tôi tình cờ nghe máy đã vừa có chút dao động trước việc tên mình được nhắc tới, vừa trả lời: “Takeuchi Goroh là tôi đây.” Sau đó, tôi nghe thấy tiếng gọi từ đầu dây bên kia: “Goroh-chan!” Đó đích thị là giọng Shou Tarou.

Khi tôi hỏi han tình hình từ viên cảnh sát trẻ thì được biết chuyện là viên cảnh sát đã gọi Shou Tarou lại khi đi qua đúng chỗ Shou Tarou đang cầm mấy bức ảnh của con mèo mun lang thang ở trước ga Kooriyama của tỉnh Fukushima. Lúc đó, vì Shou Tarou có nhắc tới “bé Meo”, “Goroh-chan ở quán Pachinko”, “Hiromu” nên khi hỏi Shou Tarou là quán Pachinko ở đâu xong, đã gọi điện tới đây luôn…

Sau khi chụp ảnh con mèo mun, Shou Tarou định sẽ gửi bức ảnh đó cho chủ của con mèo đó nên đã hỏi cô Yumiko địa chỉ. Nhưng Shou Tarou không biết cách viết vào phần người nhận nên khi đang đi quanh quanh ở nhà ga Shinkoshigaya, tình cờ nhìn thấy chiếc xe buýt đường dài có ghi chữ “Giao thông Fukushima” nên đã lẫn vào trong số các hành khách đi lên xe. Không biết là may mắn hay đen mà lại thừa một ghế của một khách hủy vé không đi, Shou Tarou đã ngồi vào đó nên đã có một chuyến đi khá xa tới tận tỉnh Fukushima.

Mẹ của Shou Tarou chắc hẳn là đang rất lo lắng. Sau khi nghe giải thích một hồi, tôi tạm gác máy, quyết định bàn với cô Yumiko xem nên làm gì.

Cô Yumiko sau khi được tôi liên lạc, đã báo cho mẹ của Shou Tarou rồi ngay tắp lự đã phi tới văn phòng của quán Pachinko. Cô ấy nói mẹ của Shou Tarou đã rất lo lắng, vừa mới báo cảnh sát tìm trẻ lạc xong. Nhưng khi cô nói về chuyện có liên quan tới con mèo mà học trò ở lớp dạy nấu ăn của mình đang nuôi, mẹ Shou Tarou đã thấy nhẹ hẳn người, nói: “Đúng là Shou Tarou…!”

Tôi không ngờ rằng chỉ vì một con mèo mun mà lại thành ra chuyện náo loạn lên như thế. Nhưng kiểu gì thì kiểu, không thể bắt Shou Tarou đợi ở đồn cảnh sát mãi thế được nên sau khi bàn với cô Yumiko, tôi mới quyết định là nói tình hình với viện dưỡng lão nơi chủ của con mèo mun đang ở, nhờ nhân viên của trại tới đồn cảnh sát đón Shou Tarou.

Khi tôi tưởng tượng ra hình ảnh Shou Tarou chỉ vì thật tâm muốn cho người chủ của con mèo mun nhìn thấy bức ảnh mà giờ lại đang lo sợ ngồi ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm, tôi cứ thấy bồn chồn lo lắng không yên.

Chắc chắn cô Yumiko cũng có tâm trạng giống tôi. Nhưng trái với sự lo lắng đó của tôi, theo lời nhân viên của viện dưỡng lão, khi đến đón, Shou Tarou chẳng hề thấy lo sợ, đã thế khi vào trong viện dưỡng lão, cậu ta có vẻ rất vui, cùng các cụ già lúc thì vẽ tranh, lúc thì chụp ảnh.

Rồi khi đưa bức ảnh cho người chủ của con mèo mun có tên “Shiro” là cụ bà tám mươi tuổi xem thì đúng là con mèo trong bức ảnh mà Shou Tarou đang cầm. Bà cụ đã rất cảm động khi Shou Tarou đã cất công cầm bức ảnh tới tận Fukushima để đưa cho mình.

Bên cạnh đó, khi mẹ của Shou Tarou báo với người chủ nhận nuôi “Shiro” ở “Lễ chuyển giao” được tổ chức năm ngoái rằng đã tìm thấy chủ cũ của Shiro, cậu ấy đã vui vẻ đồng ý trả lại. Nhưng đồng thời lại phát sinh vấn đề là ai sẽ đưa Shiro năm nay cũng tròn hai mươi tuổi quay trở lại Fukushima?

Chi phí đi lại bao gồm cả tiền vé tàu Shinkansen* và tiền trọ của cả ba người lận đều được cho. Cô Yumiko nói đi bằng Shinkansen từ Saitama đến Kooriyama mất tầm một tiếng đồng hồ, nhưng vì đã ba năm không về quê nên cứ nhận lời không phải chi tiền mà ở lại qua đêm một thể luôn cũng được. Nhưng, vì Shou Tarou đã đến trước rồi nên chỉ có hai người và một mèo sẽ xuất phát từ đây đi.

Không biết là do đã nghe thấy quê tôi và Hiromu là Fukushima hay là biết trước đi đường xa sẽ mệt mỏi hay sao mà cô Yumiko đã nói: “Cháu rủ Hiromu đi cùng đi!”

⚝ ♪ ⚝

Hệ thống tàu cao tốc ở Nhật Bản.

Tôi đã thử gọi điện cho Hiromu để xem cậu ấy có định đi hay không thì Hiromu ở đầu dây bên kia đã thấy cậu ta reo lên như trẻ con được đi dã ngoại.

Thế là một tuần sau, tôi và Hiromu đã đợi ở ga Ohmiya để lên tàu Shinkansen.

Con mèo mun “Shiro” chia tay người chủ ở vùng Kanto để đi về quê hương Fukushima cũng trở nên hiền như “con mèo lười” vậy.

Tôi hỏi chuyện vu vơ Hiromu đang ngồi bên cạnh mình.

“Hiromu này, cậu có bạn ở Fukushima không?”

“Bạn ư? Thì em cũng có mấy thằng bạn chơi như kiểu anh em ở trại trẻ mồ côi.”

“Vậy hả? Mấy bạn đó cũng thân tới mức cùng nhau đón Giáng sinh nhỉ.”

“Vâng, kiểu kiểu thế.”

Tôi nghĩ khi ngồi bên nhau nghiêm túc như thế này thành ra không ngờ lại chẳng nói được chuyện gì với nhau cả…

Chúng tôi lúc thì nhìn qua cửa sổ, lúc thì vừa mua cơm hộp bán trên tàu, vừa tận hưởng thời gian ngồi trên tàu với cảm giác như đang đi dã ngoại.

Trong mắt của Hiromu, không biết cảnh vật này trông như thế nào nhỉ? Chắc không có chuyện với Hiromu, quê hương là nơi thật ấm tình người đâu. Với tôi cũng vậy, tất nhiên đó chẳng thể là nơi có kỷ niệm đẹp. Tuy nhiên, tôi lại thấy lạ là mình có hơi chút vui vui khi có khoảnh khắc cùng Hiromu về quê như thế này.

Trong lúc tôi đang vẩn vơ nghĩ vậy, tàu Shinkansen chúng tôi đang đi đã tới ga Kooriyama. Vừa bước chân xuống sân ga, gió lạnh lùa vào toàn bộ người tôi khiến tôi thấy lạnh cóng.

Để tới viện dưỡng lão nơi Shou Tarou đang đợi, chúng tôi phải tiếp tục ngồi xe buýt đi từ đây thêm một tiếng đồng hồ nữa. Dù người ta cũng nói sẽ tới đón nhưng vì họ đã chi cả tiền đi lại rồi nên chúng tôi từ chối, quyết định đi xe buýt.

Khi tôi cùng Hiromu đứng hút thuốc ở bến xe buýt, có điện thoại rung lên ở túi sau quần bò của Hiromu. Hiromu nhìn màn hình xem ai gọi tới, đã không bấm nút nghe, tắt luôn nguồn điện thoại rồi nói:

“Goroh-chan, anh đến viện dưỡng lão đón Shou Tarou một mình nhé, được không?”

“Sao? Cậu đang nói gì vậy?”

“Em báo với tụi bạn ngày xưa là sẽ về Fukushima nên cả hội hình như đã lại tụ tập với nhau… Em muốn gặp lại mấy đứa đó một chút…”

“Cậu có đùa không đấy? Tự dưng mất cả hứng…”

“Shou Tarou còn tới đây một mình nữa là nên với Goroh-chan cũng là chuyện nhỏ. Với cả, có mặt em đi nữa cũng chẳng giúp ích được gì vì em đâu có sờ được vào mèo.”

“Nhưng người ta đã chi cho cả hai người phí đi lại thế mà anh đi có một mình anh thì…”

“Thì anh cứ nói khéo khéo vào!”

Dứt lời, Hiromu chào tạm biệt rồi chạy ra khỏi bến xe buýt.

Lúc đó, tôi đã không tưởng tượng được rằng bến xe buýt này đối với hai người chúng tôi sẽ trở thành con đường chia tay định mệnh.

•••

“Con đã dặn bố đừng gọi cho con rồi cơ mà? Goroh-chan nhận ra thì sao?”

“Bố sai rồi, Shiro. Nhưng tự dưng con bảo là tới đây nên bố đã mừng đến mức lú hết cả… Với cả vì ở trong viện mãi cũng chán ngấy lắm rồi.”

“Có chán đến mấy thì nếu lỡ mà lộ ra chuyện con gặp bố, coi như bao công sức con gây dựng lòng tin tới Goroh-chan trong ba năm qua là đổ sông đổ bể hết.”

“Shiro à, con cũng đã gọi anh con là “Goroh-chan” rồi đấy nhỉ.”

“Chính bố thì có, bố giúp con đừng gọi con là “Shiro” nữa đi. Con có còn là trẻ con nữa đâu, với lại khi con ở vùng Kanto, mọi người đều gọi con là Hiromu đàng hoàng đấy.”

“Biết làm sao được? Ở quê mẹ con, người ta đều phát âm là “Hiro” hoặc “Shiro” mà.”

“Ý con là Goroh-chan vẫn nghĩ tên của em trai là “Shiroh”. “Shiroh ư? À thì từ lúc mẹ đi khỏi nhà, Goroh hoàn toàn không biết một chút thông tin nào liên quan tới con cả. Mọi người xung quanh đều gọi là “Shiro” nên tự lúc nào đó, trong đầu lại thành là “Shiroh”.”

Ở bến xe buýt, tôi thấy có điện thoại của bố gọi đến và đã cố gắng để cho anh Goroh không nhận ra rồi đi luôn đến bệnh viện nơi bố đang nằm. Ba năm trước, ngay cả lúc động đất xảy ra, người đàn ông vẫn đang say mèm nên đã bị thương nặng, và đã bị cưỡng chế đưa vào viện cai rượu luôn. Liền sau đó, tôi đã có dịp gặp lại người đàn ông này.

Đúng, người đàn ông này là bố của Goroh và cũng là bố của tôi. Sau khi quan hệ bất chính với một người đàn bà và có con rơi là tôi, vào đúng ngày Giáng sinh khi tôi lên ba, ông đã tới đón tôi rồi đưa tôi về nhà của ông. Trước đó cũng có “bố thỉnh thoảng tới gặp mình” nhưng đột nhiên tôi lại được dẫn về nhà nên lúc đó tôi đã chẳng hiểu gì cả. Và người đã được giới thiệu “từ giờ trở đi đây là anh trai con” lại chính là anh Goroh, người hơn tôi sáu tuổi.

Tất nhiên giờ anh Goroh không hề biết tôi chính là cậu em trai đã từng sống cùng hồi đó. Lúc đầu, tôi cũng định sẽ nói ra tôi chính là em trai nhưng vì tôi chưa chọn được thời điểm thích hợp nên cũng bẵng đi ba năm. À không, không phải là thời điểm thích hợp mà chính xác hơn là trước một người anh Goroh chăm chỉ làm việc, tôi cảm thấy xấu hổ vì bản thân mình đã sống buông thả, không mấy chân chính nên đã có tâm trạng không thể nói ra.

Người đã nói cho tôi biết anh Goroh đang làm việc ở Saitama chính là bố tôi, người đang ở đây.

Vào mùa đông cách đây ba năm, tôi đã gặp lại bố. Lúc đưa thằng bạn bị ngộ độc rượu cấp tính khi “xõa” tại lễ Thành Nhân* vào viện, tôi đã nhìn thấy bố đang ở trong bệnh viện này. Dù đã mười mấy năm trôi qua nhưng tôi nhìn cái là nhận ra ngay. Tôi nghĩ ông phải là một người phóng khoáng hay là người toát ra khí chất hơi khác so với mọi người bình thường hay đơn thuần chỉ là người to cao hơn tôi, nhưng không ngờ ông cũng giông giống tôi.

⚝ ♪ ⚝

Một ngày lễ ở Nhật Bản diễn ra vào ngày thứ Hai của tuần thứ hai của tháng Giêng hàng năm, nhằm chúc mừng và động viên tất cả những người vừa đạt đến tuổi trưởng thành (theo luật Nhật Bản là 20 tuổi).

Tôi bám theo bố rồi sau khi kiểm tra lại tên bệnh nhân được ghi ở phòng bệnh, tôi càng khẳng định chắc chắn đây chính là người đàn ông tôi đã sống cùng lúc tôi ba tuổi… Vừa lúc đó, ông cũng nhận ra ánh mắt đang nhìn ông của tôi, rồi mấy giây sau khi cả hai cùng nhìn thẳng vào mắt nhau, ông đã hỏi tôi: “Shiro… phải không?” Tôi vừa nghĩ bố vẫn nhận ra được mình khi tóc nhuộm vàng hoe thế này vừa trả lời: “Dạ…” Sau mấy lần gặp nữa, tôi biết bố tôi nhiều lần tới trại trẻ mồ côi xem tình hình. Vì thế dù diện mạo có thay đổi nhưng tôi vẫn cảm nhận được cái bóng dáng ngày xưa ấy. Nói vậy chứ tôi cũng chưa từng một lần nào trách móc đổ tội cho là tại sao không một ai tới đón tôi hay gì cả… Dù câu trả lời là “đã không thể tới được” hay là “đã không tới” đi nữa cũng đâu thể thay đổi được quá khứ, điều tôi quan tâm hơn cả là tôi đã muốn biết rằng anh Goroh, anh trai tôi đang có cuộc sống như thế nào hay mấy chục năm nay anh ấy đã trở thành con người như thế nào.

Tôi gần như không có ký ức nào về năm ba tuổi nhưng tôi nhớ là cả nhà có ba người sống với nhau: tôi, mẹ và bà. Tuy vậy, hầu như cả ngày tôi được gửi cho ai đó trông, đến tối mới đón về, nhưng về đến nhà cũng chẳng được cho ăn mà chỉ có ngủ. Thế nên khi bố tới đón tôi vào dịp Giáng sinh, tôi đã cảm nhận được phút giây rằng cuộc đời mình sẽ thay đổi dù chỉ là chút xíu. Hơn nữa, “anh trai” của tôi lần đầu gặp tôi đã nói:

“Em có tin là có ông già Noel không?”

Tôi không phải là tin hay không tin mà trong lòng tôi ngập tràn “tâm trạng muốn tin”. Tôi vừa gật đầu một cái, vừa trả lời: “Nhưng em chưa từng được ông ấy ghé thăm.” Và thế là anh trai đã cười tươi, nói: “Thế thì tối nay hai anh em cùng chờ nhé!” Tôi lúc đó đang tóm chặt vào chân bố đã lân la ra chỗ anh trai. Tay anh trai đã nắm chặt tay nhỏ xíu của tôi, tôi vẫn nhớ là nó rất ấm.

Tôi nghe người bố sau mười năm mới gặp lại nói rằng “anh trai” đang ở Saitama, tôi đã rất trăn trở và quyết định chuyển tới ở gần chỗ “anh trai”. Nhỡ anh ấy trở thành kẻ chẳng ra gì thì làm thế nào? Nếu thế, có lẽ ký ức hạnh phúc duy nhất kia sẽ bị bôi đen. Nhưng thà gặp rồi tiếc nuối còn hơn là cứ không gặp ngồi đó mà tiếc. Tôi đã vừa tự nhủ, tự nghe, rồi sau đó lên đường đi Saitama.

Và thế là tôi vừa làm ở trung tâm “Gì cũng làm” vừa ghé qua quán Pachinko nơi anh trai tôi đang ở. Khi nhìn thấy bóng dáng người anh trai mà mọi người quý mến gọi là “Goroh-chan”, tôi đã như bật khóc.

“Người anh trai” tôi vô cùng yêu quý thường hay cho con mèo hoang sống quanh quanh trước quán Pachinko ăn, nói chuyện với cô Yumiko lúc nào cũng tươi cười, không xun xoe nịnh bợ ông Kadokura, người giàu nhất vùng, và cứ lặng lẽ làm việc. Đúng là anh cứ lặng lẽ, âm thầm, tôi thấy rõ như thế có một lỗ hổng trong trái tim anh, vậy là “anh trai” tôi không hề thay đổi.

Rồi từ đó, suốt một thời gian dài, tôi và anh ấy nhanh chóng tạo được mối quan hệ giữa khách hàng đơn thuần và nhân viên quán.

Tôi đang túng tiền nên đã định lấy cắp chỗ xèng của ông giám đốc Kadokura, người được cho là giàu nhất vùng. Khi ấy, ông Kadokura đã để ý thấy hành động của tôi, và tức giận hét vào mặt tôi nghe như tiếng sấm:

“Tên trộm chết tiệt này! Mày định cướp chỗ xèng của người khác để ăn tiền à, đúng là trò bẩn thỉu.”

“Khiếp quá, gì thế không biết. Chia cho mỗi hộp thôi cũng được chứ sao mà… Gã giám đốc keo kiệt này…”

Tôi biết rõ là mình đang nói những câu đuối lý nhưng biết là vậy tôi vẫn nói vì tôi đang khát tiền. Với lại, tôi cũng đã không hiểu rõ ý nghĩa điều ông Kadokura nói, và nhờ vụ con mèo bị bỏ lại xảy ra sau đó, tôi đã thay đổi suy nghĩ về tiền bạc, và mối quan hệ giữa tôi và anh trai đã bắt đầu thay đổi. Chúng tôi hay đi uống rượu với nhau hơn, cùng tham gia chăm sóc các con vật của cô Yumiko, nói tóm lại là mối quan hệ có thể nói là của “đôi bạn thân”.

Nhưng khi tôi càng thấy mãn nguyện bao nhiêu thì tôi lại càng cảm thấy day dứt vì mình đang nói dối bấy nhiêu, gần như bị dồn ép bởi suy nghĩ tới một lúc nào đó sẽ phải thú nhận rằng mình là em trai của anh…

Thế rồi vào một ngày, có một con mèo đến từ Fukushima được ai đó đăng tìm trong cuốn “Sổ tìm chủ nuôi” của cô Yumiko. Có người đang đi tìm con mèo mun bị tật một bên mắt… Có lẽ nếu tìm ra nó, tôi sẽ có dịp cùng anh Goroh đến Fukushima. Nếu thế, có lẽ anh Goroh sẽ đến bệnh viện của bố. Và nếu tôi cũng đi cùng đến chỗ đó, sẽ có thể tạo được “cái cớ” để cả ba người gặp nhau. Có lẽ tôi cũng sẽ có dịp thú nhận với anh ấy rằng tôi chính là người em trai của anh. Và cũng có lẽ tôi sẽ có thể chấm dứt được cảnh phải nói dối…

Vừa đúng lúc tôi đang tưởng tượng ra những điều đó, con trai ông Kadokura là Shou Tarou đã nói là tình cờ biết con mèo mun đó. Lần đầu tiên trong đời từ lúc sinh ra tới giờ, tôi mới cảm nhận được cái gọi là sự kỳ diệu. Không, có lẽ đây không phải là sự tình cờ hay sự kỳ diệu, đây chính là “thời điểm” cần đến đã đến. Có lẽ trong kịch bản được gọi là đời người ấy, không hề nói quá rằng khoảnh khắc này đã được viết sẵn ngay từ đầu.

Tuy nhiên, việc Shou Tarou tới Fukushima trước là điều nằm ngoài dự kiến, và nhờ đó tôi và anh Goroh đã cùng nhau về Fukushima.

Tôi tức tốc liên lạc với bố đang trong viện ở Fukushima, ông đã rất vui khi có thể gặp lại sau ba năm qua. Ông đã nhiều lần nói chuyện qua điện thoại với tôi vậy mà suốt ba năm vừa rồi chưa một lần nào ông liên lạc với anh Goroh. Trước hết, tôi cứ gặp bố một mình đã rồi bàn với bố về cách làm sáng tỏ mối quan hệ của chúng tôi.

Và, trên chuyến tàu Shinkansen đi về Fukushima, tôi càng quyết tâm hơn. Tôi nhớ lại tâm trạng trước đây mình đã tự nhủ, tự nghe, đó là cho dù chính vì việc thú nhận là em trai mà tôi bị mất lòng tin nơi anh và không được anh yêu thương nữa thì vẫn hơn là không gặp mà hối hận…, và tôi đã quyết định sẵn sàng đặt cái kết cho tình bạn đó.

Tôi sẽ thú nhận hết tất cả vào đúng ngày Giáng sinh, giống như ngày hôm đó, ngày tôi đã gặp “anh trai” lần đầu tiên.

Anh Goroh ngồi ghế bên cạnh đã quan tâm, hỏi tôi nhiều thứ nhưng trong đầu tôi cứ chỉ toàn nghĩ tới những chuyện kia. Trong chuyến tàu Shinkansen chiều về, chúng tôi sẽ có thể ngồi cạnh nhau với tư cách không còn là hai người bạn thân mà là hai anh em… Tôi đã cầu mong sẽ là thế.

•••

Tôi ngồi trên xe buýt cùng chú mèo mun “Shiro” chừng một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tới nơi khá gần chỗ được coi là khu vực cảnh báo. Nhà thì vẫn có nhưng người thì rất ít, cảnh tượng xung quanh tiêu điều, đìu hiu.

Theo thông tin từ tờ báo địa phương đặt trên xe buýt, đã có khá nhiều người già vào ở trong viện dưỡng lão có tên “Opera”, nhưng vì thiếu nhân viên và điều kiện thuận lợi nên mọi người cũng đã tan tác dần.

Nhờ có người quen trong số những người đã chuyển đi đó chuyển tới viện dưỡng lão ở vùng Kanto giúp đỡ, ước mơ được gặp lại chú mèo mun của bà cụ đã thành hiện thực.

Khi tôi mở cửa viện dưỡng lão, ở căn phòng khá rộng ngay chỗ bước vào, tôi thấy Shou Tarou đang nói chuyện với các cụ già. Chắc cậu ấy đã chụp rất nhiều ảnh bằng chiếc máy ảnh lấy ảnh ngay đang đeo trên cổ. Cậu ấy đặt rất nhiều ảnh trên bàn, vui vẻ rôm rả chuyện trò rất thân thiện.

Shou Tarou nhận ra tôi, reo lên “Goroh-chan và bé Meo kìa!” rồi chạy tới chỗ tôi. Và tôi nhấc bổng chiếc lồng đựng mèo mun “Shiro”, nói: “Giờ ta sẽ cho cậu gặp bà nhé!” Sau đó tôi nhẹ nhàng mang đi.

Hơi thấm mệt sau một chuyến đi dài, rất muốn uống một cốc nước đầy nhưng tôi muốn nhìn tận mắt khoảnh khắc bà cụ và chú mèo mun gặp lại nhau nên đã không nghỉ ngơi, đi cùng Shou Tarou luôn.

Shou Tarou gõ cánh cửa ghi “Phòng của bà Kiko” rồi nói rất to: “Bà ơi, bé Meo tới rồi này!” Đợi mấy giây sau, cánh cửa từ từ mở ra, từ bên trong xuất hiện một bà cụ tóc bạc phơ, lưng đã còng. Bà cụ tóc bạc có tên là Kiko đó nhìn vào chiếc lồng trên tay Shou Tarou, run run nói: “Shi… ro…” Tiếp đó, bà lại ngước lên nhìn tôi, như đang cúi đầu nói:

“Cháu là người đã cất công đưa Shiro từ Saitama về đây hộ bà phải không?”

“Vâng, à, cháu đi cùng một người nữa, nhưng vì cậu ấy có việc đột xuất nên từ ga Kooriyama, cháu tới đây một mình.”

“Vậy à? Bà cảm ơn cháu nhiều lắm. Nào, các cháu vào trong đi.”

Sau khi hai bên chào hỏi khá đơn giản, mọi người xung quanh bắt đầu xôn xao, xúm lại nói vọng vào những câu như: “Bà Kiko à, may quá nhỉ?”, “Bà cho tôi xem mặt Shiro với!”, “Bà mau ôm nó đi!”… Mọi người đều chung vui với niềm hạnh phúc được gặp lại mèo cưng đã sống với mình không rời nửa bước suốt quãng thời gian cho tới lúc chuyển vào đây. Mọi người ở đây chúc mừng cuộc tái ngộ của bà Kiko với Shiro như thể người trong một gia đình. Vì viện dưỡng lão này cho phép động vật được ở cùng nên thành lệ là nếu người chủ của con vật nuôi có lời với mọi người “nếu được…” thì tất cả mọi người xung quanh sẽ đều đồng ý.

Tôi uống ực một lèo hết luôn cốc trà bà Kiko rót cho rồi lấy Shiro từ trong lồng ra.

Shiro ngó nghiêng xung quanh xong, nhìn chăm chăm vào mặt bà Kiko rồi ì ạch leo lên đùi. Bà Kiko chớp chớp đôi mắt nhăn nheo, những giọt nước mắt rưng rưng ở khóe mắt bà đã tuôn trào, bà liên tục vuốt đầu Shiro, nói: “Shiro… bà xin lỗi nhé. Lúc đó, bà đã không thể đưa cháu đi cùng, cho bà xin lỗi nhé… Hẳn là cháu đã rất buồn đúng không? Và thấy đơn độc nữa phải không? Bà đã rất muốn gặp cháu… Shiro à… bà đã rất muốn gặp cháu…” Shiro lim dim mắt như thể đang rất sảng khoái, chễm chệ trên đùi bà Kiko, bắt đầu kêu “gừ rừ, gừ rừ”.

Có khoảnh khắc có thể thấu hiểu nhau như thế mà không cần thông qua lời nói.

Tôi đã sống phất phơ như sợi bông hoa bồ công anh bay trong gió, giờ đây từ trong sâu thẳm trái tim đã có thể nghĩ rằng cũng có lúc mình bắt gặp khoảnh khắc vô cùng cảm động này, khoảnh khắc tái ngộ của cụ bà tám mươi tuổi với mèo Shiro hai mươi tuổi, tôi thấy rằng cuộc đời này không còn là thứ vứt đi nữa. Và rồi, tôi cảm thấy bị “cái gì đó” trong người thôi thúc.

Lẫn trong cảm giác hơi xấu hổ với chính bản thân khi chưa đến thăm bố đang ở viện suốt từ sau vụ động đất xảy ra, lại một lần nữa tôi đối diện với tâm trạng ấn định rằng vì bố mà mẹ và em trai đã bỏ đi, ở đâu đó trong lòng tôi đã hận bố.

Liệu người tôi đang hận có thật sự là bố hay không? Hay chăng là tôi đang hận chính bản thân mình không có ý định đi tìm mẹ, đã nghĩ rằng mình “bị bỏ rơi”, bước đi trên dòng đời mặc ra sao thì ra?

Phải chăng tôi đang tức giận chính bản thân mình khi không có ý định lấp đi lỗ hổng lớn trong trái tim, cũng không “chọn lựa” nghiêm chỉnh việc học hành cũng như công việc, chỉ đơn thuần là sống qua ngày?

Tôi đang nghĩ tới đó thì bà Sayo ở phòng cạnh phòng bà Kiko nói “Bà cho tôi ôm nó với!” rồi bước vào phòng.

Bà Sayo vừa vuốt nhẹ nhàng Shiro đang nằm trên đùi vừa kể rằng mình cũng giống bà Kiko, khi xảy ra động đất, cũng phải rời xa chú chó cưng bà đã từng nuôi, sau đó liên tục tìm kiếm trong một thời gian dài. Bà vẫn cứ tin rằng chú chó vẫn đang sống ở đâu đó, nhưng ngay lúc bắt đầu dọn dẹp đống đổ nát của ngôi nhà, bà đã tìm thấy nó nằm bất động dưới căn nhà… Rồi bà nói với Shiro:

“Shiro à, thật may con đã có thể gặp lại bà Kiko. Con đã có thể cảm nhận được hơi ấm của bà Kiko khi bà ấy vẫn còn sống thế này, quả thực là quá tốt rồi.”

Và bà Sayo lại nhớ tới chú chó cưng đã mất hay sao mà mắt bà đẫm lệ, nói với chúng tôi:

“Nó sống tới tận bây giờ, phải nói là kỳ diệu đấy.”

“Kỳ diệu ạ?”

Tôi đã buột miệng hỏi lại tức thì.

Và bà Sayo đã từ tốn gật đầu, tiếp tục nói: “Đúng thế. Có lẽ mọi người đều nghĩ rằng việc có thể gặp người mình muốn gặp chính là chuyện “đương nhiên”, nhưng chuyện chúng ta đang sống như thế này đây hay chuyện có thể gặp lại người hay con vật quan trọng của mình lại hoàn toàn không hề là đương nhiên chút nào. Mọi người đang sống ở vùng Đông Bắc như bà đã nếm trải quá đủ một điều, đó là một khi đã chết thì không bao giờ gặp lại. Thế nên bà nghĩ chính bản thân việc vẫn còn sống như thế này đây cũng đã là kỳ diệu rồi còn gì… Có thể gặp được người ta muốn gặp, có thể gặp được vật nuôi mình muốn gặp lại, tất cả cũng đều là những điều kỳ diệu.”

Lúc đó, bà Kiko cũng đang cùng bà Sayo vuốt Shiro đã nói như thế này:

“Đúng. Chắc chắn sợi tơ hồng kỳ diệu đã kéo bà và Shiro lại với nhau. Thật tốt khi ta còn sống… Thật tốt là ta còn sống để chứng kiến ngày này hôm nay.”

Thật tốt là ta còn sống. Câu nói đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi.

Không hiểu trong khi sống suốt hai mươi chín năm qua, đã từng có khoảnh khắc nào tôi nghĩ rằng “Thật tốt khi ta còn sống!” không nhỉ?

Phải chăng tôi cũng đã từng có tâm trạng như kiểu là cho dù một nửa số bà cụ không còn sống nữa nhưng vẫn cảm ơn cuộc đời?

Không phải, nào là cảm ơn đâu chỉ cuộc đời, còn cảm ơn cả thứ đã gắn kết con người với con người, rồi nào là nghĩ tới sự quan trọng của cuộc hội ngộ, tôi chưa từng một lần nhận thức được sự kỳ diệu có tên là “điều đương nhiên” đó.

Có được sự kỳ diệu như cuộc tái ngộ giữa bà Kiko và Shiro chính là nhờ những người bạn của bà đã chuyển tới viện dưỡng lão ở vùng Kanto đã trân trọng “tấm lòng của bà Kiko dành cho Shiro”.

Liệu tôi có trân trọng tấm lòng của một ai đó kiểu như thế không?

Liệu có điều kỳ diệu sẽ xảy ra đó là tôi có thể gặp lại người mẹ hiền, người em trai không gì thay thế được?

Shiro kêu “gừ rừ” trên đùi bà Sayo giờ đã chuyển sang nằm trên đùi của Shou Tarou. Và Shou Tarou đã nói với bà Kiko rằng:

“Bà ơi bà, bé Meo này là mèo mun, sao bà lại đặt nó tên là “Shiro”?”

Nếu Hiromu ở đây, chắc chắn cậu ấy cũng hỏi như thế giống Shou Tarou. Khi tôi đang nghĩ vậy thì bà Kiko, chủ của Shiro đã trả lời một câu làm tôi khá quan tâm.

“Cái tên “Shiro” đó không phải là do bà đặt cho nó đâu!”

“Dạ? Là thế sao bà?”

Shou Tarou ngơ ngác hỏi lại. Và rồi bà Kiko bắt đầu kể đầu đuôi câu chuyện liên quan tới cái tên đó.

“Shiro vốn là con mèo được sinh ra trong vườn của một nghệ nhân làm gốm nổi tiếng. Không hiểu sao bà vợ của ông ấy đã không thể để mắt, chăm sóc được cho nó nên đã mang tới nhà bà. Chồng bà khi còn sống mở phòng khám thú y nên bà ấy nghĩ nhà bà sẽ nhận nuôi giúp. Cộng cả mèo mẹ cả thảy là bốn con nhưng bà chia cho mấy nhà hàng xóm cùng nuôi, riêng con bị tật một bên mắt bẩm sinh bà đã giữ lại nuôi. Vì bà nghĩ nhà mình chuyên về thú y nên có điều kiện chữa mắt cho nó.”

Nghe tới đó, tôi thấy xốn xang trong lòng.

Là con mèo được sinh ra trong vườn của một nghệ nhân làm gốm? Cộng cả mèo mẹ cả thảy là bốn con? Trùng khớp với số lượng mẹ con mèo mun đã tới ở trong vườn nhà tôi đã sinh ra và lớn lên… Mèo mẹ đã đẻ năm mèo con nhưng một con đã chết khi ngã xuống ao nên cộng cả mèo mẹ lẫn mèo con là bốn con tất cả…

Mặc dù hình ảnh khu vườn tôi vẫn thường chạy xung quanh kia choán hết cả trong đầu tôi nhưng tôi không biết nên hỏi thế nào thì hơn và cứ thế nghe bà Kiko kể tiếp.

“Lâu lâu sau đó, có một người phụ nữ tới phòng khám nhà bà làm việc. Cô ấy đã từng có một quá khứ đau buồn…”

“Và rồi?” Tôi đệm thêm vào bằng thán từ đó khi bị cuốn theo câu chuyện của bà Kiko.

“Cô ấy đã có một đứa con trai nhỏ nhưng không thể nuôi nấng được vì còn phải chăm mẹ già và điều kiện kinh tế không cho phép nên đã để thằng bé đi làm con nuôi…”

“Con nuôi?” Shou Tarou vừa nghênh nghênh cổ vừa hỏi bà Kiko.

“Đúng. Tức là con mình được nhà khác nhận nuôi, giống anh học sinh của mẹ cháu đã nhận nuôi Shiro ấy cháu ạ. Cô ấy cứ lồng ghép con mèo mun bà nuôi ở nhà với đứa con trai đã cho đi làm con nuôi nên cứ thế theo tự nhiên đã gọi nó bằng cái tên của con trai mình là Shiro.”

“Vậy là con trai cô ấy tên là “Shiro”?”

Bà nhẹ nhàng trả lời “Đúng vậy!” trước câu hỏi đó của Shou Tarou.

Shou Tarou gật gù hiểu, còn tôi thì ngược lại, càng lúc tim càng đập nhanh hơn.

Không thể nhầm được… Nghệ nhân làm gốm đó chính là bố của tôi, còn người làm việc ở phòng khám thú y của bà Kiko là mẹ của Shiroh. Tôi nhớ cạnh nhà tôi có một phòng khám thú y nhưng vì hồi tôi học xong tiểu học, tôi không thấy biển treo ở đó nữa nên chưa từng vào đó lần nào.

Dù vậy, tôi cũng không ngờ mẹ của Shiroh lại làm ở chỗ gần đến thế… Với cả, không biết mối quan hệ giữa mẹ Shiroh và bố tôi rốt cuộc là gì?

Vừa lúc đó, Shou Tarou đã nói như này:

“Nhưng sao con trai của cô ấy lại tên giống tên đặt cho cún là “Shiro” vậy bà nhỉ?”

“Ha ha, đúng là thế. Nhưng “Shiro” không phải là tên khai sinh đâu.”

“Tên khai sinh? Tức là tên thật là khác hả bà?”

“Đúng đó cháu. Tên thật là… Bà xem nào, là gì ấy nhỉ…”

Trong đầu tôi tự dưng lẩm nhẩm thành tiếng một cái tên tôi tin chính là nó.

“Tên thật cậu bé đó là “Shiroh”.

Bà Kiko nhìn chăm chú vào khuôn mặt tôi đang giật thót mình rồi nói.

“Shiroh…? À không, không phải.”

“…!”

““Shiro” là phát âm theo tiếng địa phương. Cô ấy… tên cô ấy là Sayuri. Quê của Sayuri có đặc điểm là phát âm “Hiro” thành “Shiro”. Thế nên tên thật của cậu bé đó là “Hiroshi” thì phải… Không, có khi là “Hiromi”… Tóm lại là có chữ “mi” hay “mu” gì đó ở đằng sau… A, đúng, đúng, bà nhớ ra rồi, là Hiromu. Đúng, chuẩn rồi, cậu bé đó tên là Hiromu.”

Tôi có cảm giác trong tích tắc, thời gian đang ngưng lại. Và rồi tôi còn không định hình được mình đang ở đâu và đang làm gì nữa.

Lật lại tôi mới nhớ, cái tên “Shiroh” không phải do người nào đó nói cho tôi biết mà tự tôi suy ra trong đầu “Shiro” chính là “Shiroh” thì phải. Tên tôi cũng có chữ “roh” ở cuối nên chắc tôi cũng cho luôn chữ “roh” đó vào tên của em trai mình…

Khi tôi tốt nghiệp cấp ba, cũng có lần tôi tra lại sổ hộ khẩu ở ủy ban phường*. Tuy nhiên, tôi không thấy có tên của em trai ghi trong đó, và vì bố tôi cũng không nói tới chuyện đó nên cho tới tận bây giờ tôi vẫn không hề biết tên thật của “Shiro” là gì.

⚝ ♪ ⚝

Ở Nhật Bản không có đơn vị hành chính cấp phường, để độc giả dễ hình dung, người dịch đã dịch theo đơn vị hành chính có chức năng tương đương ở Việt Nam.

Ngồi bên cạnh tôi khi tôi đang thẫn thờ, Shou Tarou vừa vuốt con mèo vừa hỏi: “Hiromu… Có phải là anh Hiromu chỗ mình không nhỉ?” Thế là bà Kiko hỏi lại luôn: “Cháu biết con trai của Sayuri à?” Shou Tarou nhòm vào mặt tôi khi tôi đang cúi gằm và như khẳng định lại. “Có biết anh Goroh nhỉ?”

Bà Kiko thấy vậy liền nhìn về phía tôi và hỏi:

“Goroh…? Có khi nào cháu chính là con trai của nghệ nhân làm gốm Takeuchi?”

Tôi đã im lặng, gật đầu.

“Hóa ra là vậy. Sao lại có duyên đến thế chứ! Lần này lại chính tay cháu đưa lại cho bà con mèo mà mẹ cháu đã gửi bà… Chắc chắn, người mẹ đang ở trên thiên đường của cháu đã kéo chúng ta lại với nhau.”

“Mẹ cháu… đang ở trên thiên đường…?”

“Đúng, khi cô ấy vẫn còn trẻ. Goroh, chắc hẳn cháu cũng rất buồn khi mẹ mình mất sớm nhỉ? Đã thế chọn cách chết như thế càng… đáng buồn hơn…”

Tôi đã hoàn toàn không hiểu ý nghĩa câu nói vừa rồi của bà Kiko.

Mẹ tôi đã đưa em trai tôi đi khỏi nhà rồi sau đó mất tăm luôn, tôi chẳng bao giờ nghe được thông tin gì về mẹ nữa. Tôi đã nghĩ rằng chắc mẹ và em trai tôi đang vui vẻ sống ở đâu đó, thế mà mẹ đã mất ư? Lại còn chọn cách chết như thế… lẽ nào là…?

•••

“Này, Shiro. Mẹ con ấy…”

Tôi vừa ngồi dựa lưng vào chiếc ghế băng ở trong vườn bệnh viện vừa uống một hơi lon cà phê. Cùng lúc đó, bố tôi ngồi bên cạnh bắt đầu nói chuyện với vẻ mặt nghiêm túc.

“Hình như mẹ con cũng có về qua quê và giờ đang ở Fukushima thì phải.”

“Con không cần tìm hiểu người mẹ đã bỏ con đâu bố!”

“Như trước đây bố cũng đã nói với con rồi, mẹ Sayuri không hẳn là bỏ rơi con đâu. Lúc đó, mẹ con không có khả năng nuôi nấng con. Vì không thể đem lại cho con cả vật chất lẫn tinh thần nên mẹ con đã vừa mong một ngày nào đó hai mẹ con sẽ đoàn tụ vừa gửi lại con cho bố.”

“Mẹ của anh Goroh thì rất khó chịu vì bỗng một ngày lại phải nuôi thêm cả đứa con riêng của chồng mình với người tình của chồng mình…”

“Mẹ của Goroh nghĩ bố đã làm một việc tồi tệ… Chắc chắn ở thế giới bên kia, cô ấy đang hận bố lắm.”

“Ở thế giới bên kia…?”

“À, mẹ của Goroh đã mất lâu rồi.”

“Vốn thể chất của cô ấy cũng yếu nên cứ nhập viện rồi ra viện liên tục, chỉ vì bố mải mê với cuộc sống ích kỷ theo sở thích riêng của mình dẫn đến kết cục trái tim cô ấy đã tan nát… Và rồi… lúc con mèo con bị chết ở ao, con có nhớ mình đã bị mẹ Goroh tát không?”

“Ơ? Con đã bị mẹ anh Goroh tát? Chứ không phải là mẹ con à?”

“Mẹ