Chương 6 Thi Vĩnh Đạo trong ký ức - hai mươi mốt tuổi
Năm thứ nhất đại học của Phổ Hoa ngoài chuyện tình yêusôi nổi rầm rộ thì cái gì cũng có một chút, nhưnglại không viênmãn như người khác,thi thoảng hai chị emcùng phòng Mạch Mạch vàĐường Đường hỏi cô thường bận cái gì,hàng ngày xoay vònggiống con quay, cô thực sự quaymột vòng sau đó cố cười mộtcái.
Đến nửa năm thứnhất, bố cô nghỉ hưu,lương chỉ cònlại một nửa,một nửa tiền sinhhoạt phí để Phổ Hoatựmình xoay xở. Thời gianngoài giờ, cô gần như khôngcó một khắc rảnhrỗi, làm thêm, gia sư,phụ đạo, làmviệc cho giáo viên, thỉnhthoảng bận tới nỗi tối nằmtrên giường cần phảingủ rồi mà trong đầu vẫn lảngvảng những việc chưalàm xong, cô bắt đầu mất ngủ ởmức độ nhẹ từ khi đó, cô uống sữa,vitamin B như sáchnói, hiệu quảcũng chỉ được một haitối.
Cuộc sống như vậykhác với điều côtưởng tượng, không chấpnhận hồi tưởng quá khứ hoặcnghĩ về tương lai,chỉ có thể ngày nàobiết ngày đó. Học kỳđầu tiên Phổ Hoa đã biết KỷAn Vĩnh học ở trườngBưu chính viễn thông ngaysát vách, nửa năm sau lạinhìn thấy ảnh của NguThế Nam trên tập san câulạcbộ. Nhưng ngoài Quyên Quyênvà Mộc Hải Anh, cô chưa từnggặp bạn học cũ nào,càng chưa trở lạitrường trung học trướcđây.
Cô học cách nhìnrộng ra, ví dụ ba chữThi Vĩnh Đạo,cô chưa từng nhắc,không nhắc với bảnthân, cũng không nói với ngườikhác. Còn giao tiếp, với aicôcũng đều lãnh đạm, tốt thì tốt,không tốt thì khôngmiễn cưỡng, cô khôngcó sức đâu đi tiếp đãi ngườikhác.
Thi xong kỳ một năm thứ nhất,Phong Thanh tổ chứchọp mặt các thànhviên lớp 12 (6), cũngnghĩ đến người được phân đến ban xã hội, gọiđiện thoại mời cô vàilần, vì nghĩ tới việcgiáo viên chủ nhiệmcũng có mặt, QuyênQuyên lại khuyên nêncuối cùng Phổ Hoađành đồng ý.
Hôm họp lớp, Phổ Hoaphải làm gia sư hainơi, xongviệc vội đến địa điểm gặp mặt đã hơimuộn rồi. Cô tìm chỗđể xe đạp gần đó, đứng trước tủ kính của cửa hàngven đường ngắm mình mộtchút. Quần áo khôngđẹplắm, cô đặc biệt buộc cao mái tócdài thành đuôi ngựa,cột lại bằng dâybuộc tóc Quyên Quyêntặng cô hôm sinh nhật,luyện tập mỉm cười trước tủ kính vàilần.
Phổ Hoa theo sự chỉ dẫn của côtiếp viên lên phòngăntầng hai, Phong Thanh làngười đầu tiên nhận ra cô,kéo tới ngồibên cạnh thầy giáo.Hai năm không cùnglớp, có vài người đã quên tên cô,vài người nhầm côthành người khác, Phổ Hoacũng không có ý đặc biệtmuốn tự giới thiệu,cô hỏi thăm thầygiáo rồi chọn chỗ kínđáo ngồi xuống nói chuyệnvới mọi người.
Phổ Hoa ngồi được một lát,tìm kiếm trong đám người,không ngờ đụngphải một đôi mắtcũng đang tìm kiếm như vậy.
Hai người không hẹn màcùng mỉm cười, đều có chút xalạ, nếu những ngườingồi bên không phảingườiquen, cô còn cho rằng cậu ấy sẽ vẫy vẫy taynói “hi” giống như hồi cấp ba.Cười xong cô lại cụp mixuống,trong đầu Phổ Hoa đang nhớ lại Kỷ AnVĩnh khi nãy.
Một năm qua, cậu ấy thay đổi rất nhiều,trở nên điềm đạm hơn, thậntrọng hơn, ngồi trongđám nam sinh nhưng khônghề tỏ ra nổi trội,khiến người ta muốnlạigần. Cậu ấy béo hơn một chút,tóc vẫn cắt ngắncẩnthận, mắt kính nhỏ, khôngcòn là cậu bé nonnớt, chưa trưởng thành hồi cấp banữa.
Tuy từng rất thấtvọng và không hiểucậu ấy, nhưnglần này gặp lại Phổ Hoakhông hề oán hận gì.Ngượclại vì nụ cười nhẹ nhàngcủa cậu ấy đã rũ bỏ nhữnglưutâm trong lòng vài năm gầnđây. Tới khi tốt nghiệp, họ cũng khôngcó cơ hội ngồi nói chuyện, mấtliên lạc điện thoạinên hoàn toàn khôngcó tin tức, từ lúcQuyên Quyên nói cậu ấy thi đỗtrường ngay cạnh, Phổ Hoaít nhiều hy vọnggặp lại cậu ấy một lầnnữa, cho dù chỉ để chắc chắncậu ấy sống tốt, cô cũngcảm thấy không phụtình bạn một thời.
Phổ Hoa thờ ơ uốngnước, nói chuyện phiếmvới bạn ngồi bêncạnh, vì thời giancùng lớp không nhiềunênchuyện có thể nói cũngrất ít. Quyên Quyên đến muộn,nhưng may mà vẫn đến, để Phổ Hoacó bạn. Giữachừng Kỷ An Vĩnh tới nóichuyện, còn mượn cớchúcmột tuần rượu, Phổ Hoakhông biết uống, lấynước hoa quả thay rượu,chạm “keng” một tiếng với cậuấy rồilại nhìn nhau cười, tronglòng cô biết rõ, chỉ còn lại sựthoải mái và thẳng thắn.Bình tĩnh vui mừng như khithấy những người bạn cũQuyên Quyên và Mộc HảiAnh vậy.
Quyên Quyên rót thêmnước hoa quả cho cô, HảiAnh đang kể tình hìnhgần đây của cô ấy và DoãnTrình,một đôi bước vào, tuykhông thân mật nhưngdáng vẻ nữ sinh cườinói khiến Phổ Hoa lậptức nghĩ tới mộtngười.
Người bước tới quảnhiên là Cầu Nhân, khiếncô bất ngờ, ngườicùng đi với cô ấy là ThiVĩnh Đạo!
Cầu Nhân thời cấp bachỉ có thể coi là xinhxắn, bây giờ có thểnói rằng rất đẹp. Thấy CầuNhân trang điểmkỹ càng tinh tếcòn mặc một chiếcváy màu hồng, tự đáy lòngPhổ Hoa cảm thấy rấthợp, ngược lại lộ rõbản thân mình xấu xí.
Thay đổi lớn nhất là ThiVĩnh Đạo, chia tay ở tầngthượng của trường, hơn batrăm ngày không gặp,cậu ấy gần như thay đổi đến mức côkhông thể nhận ra.
Cậu ấy mặc áo vest cách điệu cử chỉ nhẹ nhàngthoảimái, không còn tìm thấy bóngdáng trước kia. Sựnóngrực nồng nhiệt trước đây được thu lạisau đôi mắt, có chút kiêu ngạo,lạnh lùng, dùng ánh mắt phánđoán của đàn ông trưởng thànhchăm chú đánh giá cô,ánh mắt lướt qua,giống như cố ý khôngthèm chú ý đến sựtồntại của cô, rồi chuyểnđến chỗ khác nóichuyện với cácbạn nam sinh, gọitheo Cầu Nhân.
Thời gian thật đáng sợ, chỉ vẻn vẹn một năm,cái gì cũng đều thayđổi. Cầu Nhân trở nênđẹp hơn, Thi Vĩnh Đạo thayđổi đến mức nhìn mà coi nhưkhôngthấy cô.
Khi ra khỏi cửa, Phổ Hoavẫn chuẩn bị nói câu“xinlỗi”, không ngờ bây giờ gặp lời nói cấtgiấu trong lònglại không thốt ranổi, tim cô đột nhiênnhư bị tắc nghẹnđến hoảng hốt.
Lấy cớ điều hòa quálạnh, Phổ Hoa tới phòngrửa tay. Bước qua bànnam sinh, nghe thấyCầu Nhân nóichuyện về trườnghọc, trò chơi, diễnđàn, spam và blog? Blog làcái gì? Cô chưa từngnghe đến.
Khóa cửa phòng vệsinh, Phổ Hoa ngồi im lặngmộtchút. Bên ngoài có ngườibước vào, nghe giọngnói là mấy bạn nữ lớp12 (6).
“Cô ấy và Kỷ An Vĩnh...”. A nói.
“Ối dào, đã qua rồimà, cô ấy không nhắcđến, mình cũng khôngtiện hỏi”. B nói.
“Vậy không lúng túngà?”. A hỏi.
“Chuyện quá khứ khôngnhắc thì coi như chưatừngxảy ra đi, cũng chẳng phảichỉ có hai bọn họ, rất bìnhthường”. B trả lời.
“Hoàn cảnh khác chắcchắn như vậy, ban đầu nếunhưCầu Nhân không học Đại học BắcKinh cũng sẽ khôngthân với Phong Thanhvà Thi Vĩnh Đạo đến vậy, đến một môitrường mới con người đều sẽ thayđổi, đặc biệt là Đại học Bắc Kinh,không chia tay cũng phảichia tay”, C chen vào.
“Đúng rồi, chẳng phải côấy đăng ký Học viện Ngoạingữ ư? Sao lại đi Đại học Bắc Kinh?”.A lại hỏi.
“Còn nói nữa, nhàngười ta cơ mạnh chứsao!”, C nói xong cườichâm chọc.
Sau khi mấy bạn nữ đira, Phổ Hoa vẫn ngồingơ ngẩn. Trong một năm qua côcũng tưởng Cầu Nhân ởHọcviện Ngoại ngữ, sau khi côta trở thành bạn gái của KỷAn Vĩnh, cô hiếm khiquan tâm đến Cầu Nhân, mỗi lầnnghĩ tới đều có cảmgiác khó nói... khôngphải ghen tỵ,có thể chỉ còn lại tự ti.
Còn bây giờ, cô talại trở thành bạn gái của ThiVĩnh Đạo ư? Phổ Hoa nhìn vàogương trên bồn rửatay,hứng nước rửa tay, tâm tưcó phần hốt hoảng.
Ra khỏi nhà vệsinh, không may lại gặp CầuNhân ở hành lang, cô muốn cúi đầuđi qua, Cầu Nhân lại nhìnthấy cô, đặc biệttới chào hỏi, tay đặt trênvai cô làm ra vẻ thânmật.
“Này, Diệp Phổ Hoa!Thế nào?”.
“Vẫn tốt...” Côthoáng cười muốn đi, lại bị côta giữ lại.
“Ừ... cậu thon thả hơnđấy!”, Cầu Nhân giúp côchỉnhlại dây buộc tóc trênđỉnh đầu, thắt chặt hơn, “Lát nữanóichuyện nhé!”.
Cô ta bước vàophòng rửa tay, trongkhông khí thoángmùi thơm nhànnhạt trên cơ thể cô tabay ra, nhất thờichưa tan ra, Phổ Hoa rasức kéo dây cột tócxuống, đút vào trong túi, trở về bàn lấy cốc tự rót đầy chomình.
Sau đó, Cầu Nhân còn tới góc bọn côngồi hỏi thăm,ngồi giữa mọingười, cô ta kể rấtnhiều chuyện từ lớpbảy, lớp tám cho đến lớpmười hai, nói tới nhiềunhấtvẫn là Đại học Bắc Kinh,việc mới người mới,vật mới. Phổ Hoacũng giả vờ lắng nghe,cô biết rõ Thi Vĩnh Đạo đang ngồi ở chiếcbàn xa nhất, nóichuyện cùng Kỷ An Vĩnh. Có thểnhìn thấy cậu ấy cởi mởkhôngcòn u ám nữa, vốn làchuyện đáng vui, nhưng cô làm thế nàocũng không thể phấnchấn tinh thần hơn.
“Này, Diệp Phổ Hoa,nói đi, làm thế nào để giảmbéo,mình béo lên hai cân rưỡicân rồi!”, CầuNhân chen đến cạnhcô, bóp bóp cánh tay cô,lại giơ cổ tay mìnhlên, “Thật ngưỡng mộ cậu vẫn gầy như vậy!”.
Cầu Nhân đúng là béohơn một chút, nhưngvừa đẹp, không coi là mũm mĩm,ngón tay mảnh mai phùhợpvới nước sơn móng tay màunhạt, lộ rõ làn datrắngtrẻo, Phổ Hoa không biếtlàm thế nào để miêu tả côta,gượng cười không nói, may màQuyên Quyên giúp cô giải vây.
Cầu Nhân ngồi mộtlát, không phải ThiVĩnh Đạo gọi, cô ta vẫncòn truy hỏi chuyệngia sư và làm thêmcủaPhổ Hoa. Cậu ấy nângchén rượu lên đứng cạnh bàn cáccô không biết từ lúcnào, bóng cậu ấy hắt lêngương mặt cô. Cô vôthức ngẩng đầu tưởngcậu ấy muốn nói gì, nhưng cậu ấy chỉthấp giọng nói bên taiCầu Nhân: “Qua đó đi, PhongThanh muốn hỏi cậuvềchuyện trên diễn đàn”. Sau đócùng Cầu Nhân trởvềbàn nam sinh, đến lời chào hỏi tốithiểu cũng không có.
Nửa sau bữa tiệc, cho dù người khác nói gì, Phổ Hoa cũng đều chăm chỉ gắp đầyđồ vào khay ngồi ăn.Quyên Quyên khuyên vài lần, cô vẫn muốn ăn, bị Hải Anh lấymất thìa, cô giật thìa của Quyên Quyên tiếp tục uống canh.
Không ăn thì làm gì chứ?
Họ có cuộc sống của họ, có thể hưởng thụ cuộc sống, có thể phung phí, có diễnđàn, có câu lạc bộ, hội nhóm của bọn họ. Nhưngcô không thể, đến ăn món xào trong nhà ăn cô cũng phải tính toán. Nghe bọn họnói những chuyện xa xôi đó, không bằng theo ý bố ăn vào bụng tiền làm thêm batiếng đồng hồ đó. Năm mươi tệ, tự Phổ Hoa nâng chén kính mình và bố, ai đang kểtruyện cười khiến mọi người cười vang, cô cũng cười khan hai tiếng.
Tan tiệc cùng Quyên Quyên xuống tầng, Phổ Hoa đi sau cùng, lén hỏi Quyên Quyên:“Mình... có phải nhìn rất gầykhông?”.
Rời nhà hàng tiệc đứng, sau khi tiễn thầy giáo về trước, có vài bạn học gọi xeđi rồi, Phổ Hoa đưa Quyên Quyên đi bộ ra bến xe. Hai đứa đứng đợi xe nói chuyệntrước kia, chủ đề không thể thiếu được chuyện chia tay của Kỷ An Vĩnh và CầuNhân. Phổ Hoa không muốn nhắc nhiều, có những thứ nghĩ nhiều ngược lại chỉkhiến bản thân thêm phiền não, nhưng biết rõ đạo lý mà vẫn không khỏi nghĩ đến.
Quyên Quyên nhìn ra tâm trạng của cô, nói: “Được rồi, hiện thực là vậy, cậuđừng nghĩ nhiều thế. Như vậy cũng không tồi,chia tay rồi thì tốt, chia tay được thì tốt”.
Trải qua ba năm cấp ba cùng Phổ Hoa, có che giấu nữa, Quyên Quyên vẫn biết rõtình cảm cô dành cho Kỷ An Vĩnh, hiếm khi cô kiên trì bền bỉ ba năm, đáng tiếccuối cùng cũng không được đáp lại một chút nào.
“Đừng để ý cậu ta biết hay không, cho dù thế nào, bây giờ đã không liên quanđến cậu rồi!”.
“Mình biết”. Phổ Hoa gật đầu, thở dàisườn sượt, “Chuyện đã qua không nghĩ đến nữa từ lâu rồi. Xe đếnrồi, cậu lên đi!”.
“Được, vậy mình đi nhé! Bye! Đừng nghĩ linh tinh!”.“Được”.
Hai người vẫy tay, Quyên Quyên chạy đuổi theo xe bus. Phổ Hoa tiễn Quyên Quyênlên xe cho tới khi xe chạy.
Cô quay trở lại phía nhà hàng, trên đường nghĩ kỹ lại lời Hải Anh nói.
“Thực ra tình cảm hồi cấp ba rất khó có kết quả, vừa vào đại học cái gì cũng sẽthay đổi, lớn lên chính là như vậy. Tìnhcảm là thứ không qua nổi thử thách, có thể một hai câu quan tâm mới đã khiếncậu một nét bút xóa sạch quá khứ, con người mà, ôi...”.
Thật sự cực kỳ mỏng manh như vậy ư? Sự kiên định ba năm cấp ba chẳng qua chỉ làmột câu trả lời, hôm nay gặp Kỷ An Vĩnh, cô lại có chút ngạc nhiên thái độ bìnhtĩnh của chính mình, đây nên coi là... trở nênkiên cường rồi chăng?
Phổ Hoa dừng ở giao lộ đợi đèn giao thông cho người đi bộ chuyển sang màu xanh.Một người đang đứng bên kia đường, cũng đang đợi đèn xanh, giơ tay ấn vào nútđợi sớm hơn cô. Họ lại nhìn nhau cười, đôi mắt bình lặng sau cặp kính ấm áp nhẹnhàng.
Đèn xanh, Phổ Hoa đứng im, nhìn Kỷ An Vĩnh qua đường, tay đút túi áo bước tớitrước mặt cô.
“Hi”. Cậu ấy nói.
Cô cười, cũng học cậu ấy đút tay túi áo.
“Hi”. Cô không học được giọng nói của cậuấy, nói xong tự mình lại cười.
“Sao lại ở đây?”.
“Mình tiễn Quyên Quyên lên xe bus”.
“À, vậy cũng tiễn mình nhé”. Cậu ấy hiếm khi đùa với cô, cô liền vui vẻ đồng ýtiễn cậu ấy ra trạm xe.
“Gần đây thế nào?”. Cậu ấy tìm tuyến đườngtrên biển báo, quay lưng lại với cô, lại không giống như câu hỏi xã giao đơnthuần.
“Rất bận”.
“Cậu bận gì thế?”.
“Ừm...”. Cô suy nghĩ nghiêm túcmột chút, “Học hành... cuộc sống... còncó...”.
Cậu ấy quay đầu, rất tò mò với từ phía sau.
“Còn có... công việc...”. Cô kéo dài âm cuối, cóchút tinh nghịch.
Cậu nhún nhún vai, trở lại tìm kiếm tuyến xe bus.
“Vậy còn cậu?”. Phổ Hoa hỏi.
“Mình?”. Kỷ An Vĩnh quay ngườilại, đẩy đẩy kính, “Mình đang... điềuchỉnh...”.
“Điều chỉnh cái gì?”.
Cậu dựa vào cột quảng cáo, ôm cánh tay xoa xoa cằm, “Nói thế nào nhỉ... hồi vừacó kết quả phải mất một quá trình tiếp nhận. Tưtưởng, quan điểm phải thay đổi, cách xử lý mọi việc phải thay đổi, mục tiêunguyên tắc làm người phải thay đổi!”.
Trong suy nghĩ ban đầu của cô không muốn nói mấy chủ để khiến cậu suy nghĩ.
“Không sao, bây giờ mình không để ý chuyện thi đại học nữa, thi không tốt thìthi không tốt!”. Kỷ An Vĩnh thẳng thắnnhắc lại chuyện cũ, nhẹ nhõm hơn Phổ Hoa nghĩ nhiều, “Cũng tốt, trải qua chútlận đận, nói không chừng sẽ tự mở ra một con đường ấy chứ?”.
“Nguyện vọng đầu tiên bị rớt, vốn mình định thi lại, gia đình lại không muốnliều lĩnh như vậy, nên đành học Công nghệ thông tin, trường sát cạnh chỗ cậuấy”. Kỷ An Vĩnh giải đáp nghi ngờ trong lòng Phổ Hoa, “Không cần tiếc cho mình,bây giờ xem ra cũng rất tốt, rất phong phú, rất bận rộn, mỗi ngày đều bận...”. Cậu ấylàm ra vẻ suy nghĩ, “tháo máy và lắp máy!”.
Thấy cậu ấy lạc quan hướng về phía trước như vậy, Phổ Hoa vui vẻ gật đầu, vuimừng cho Kỷ An Vĩnh tự đáy lòng.
“Như vậy thực sự rất tốt”.
“ừ”.
Xe mãi không đến, Kỷ An Vĩnh nhìn đồng hồ, đề nghị: “Mình đưa cậu về nhé?”.
“Không cần, không xa mà”. Phổ Hoa khéo léo từ chối,yên tâm về Kỷ An Vĩnh trước mặt này, cô cảm thấy bản thân cũng có phần phấnchấn theo, “Tự mình về được”.
“Vậy cậu đi nhé, lúc nữa trời tối mất”.
“Được”.
Cậu ấy đưa cô trở lại giao lộ, giúp cô ấn đèn, mắt nhìn cô an toàn qua đường,đứng ở nơi cậu ấy vừa đứng.
Họ vẫy tay từ biệt, không nói lời chào tạm biệt.
Phổ Hoa đi xa rồi, quay đầu nhìn về phía trạm xe. Kỷ AnVĩnh đứng ở đó, vẫy tay với cô. Cô không nhìn rõ biểu hiện của cậu ấy, nhưngtưởng tượng vẫn cảm thấy ấm áp như gió xuân.
Không thể quay lại quá khứ cũng tốt, nếu quay lại, cô không thể thẳng thắn đốidiện với cậu ấy, đối diện với đoạn tình cảm đó như thế này.
Đèn đường dần dần sáng, Phổ Hoa men theo con đường ngắm nhìn tủ kính của từngcửa hiệu, bước thật chậm. Nhiều nhất đường này là các ảnh viện áo cưới, vài cặpvợ chồng sắp cưới đang thể hiện tư thế ngắm cảnh đêm dưới sự sắp xếp của thợchụp ảnh, Phổ Hoa cũng đứng sau những người đi đường vây quanh để xem.
Cô chưa từng có một bộ quần áo đẹp, cũng chưa từng mặc lễ phục dạ tiệc. Thờitrung học, cô và Quyên Quyên, Hải Anh chạy qua con đường này chiêm ngưỡng ma nơcanh mặc bộ váy cô dâu, tạo dáng trước tủ kính của cửa hàng nào đó, để bóngmình hợp thành một với chiếc váy cô dâu trong tủ kính, giống như hồi nhỏ chơitrò mặc lễ phục giấy các tông cho Hoa Tiên Tử, rất nhiều lần làm cô dâu trongtưởng tượng, thỏa mãn tâm nguyện trẻ con. Trướckhi bố mẹ chia tay, cô giống như những đứa trẻ bình thường, thích tưởng tượng,thích đùa nghịch, vô âu vô lo. Bây giờ lớn rồi, nhiều việc phải suy nghĩ, tráilại không dám dang rộng cánh tay mình, tạo tư thế giống như cô dâu trước ốngkính nữa. Cô biết rõ con đường vắngvẻ dưới ánh tà dương đằng sau mình khác xa tưởng tượng khát
khao đối với tình yêu hồi còn bé.
Cặp vợ chồng sắp cưới đó đổi sang cảnh khác, Phổ Hoa cũng tản đi theo đámngười, đi bộ men theo đường, không ngờ lại trở về cửa hàng thời trang đã từngdừng lại lúc trước. Ma nơ canh đã thay áomới, cùng với trang sức, boot, hoàn mỹ giống Cầu Nhân trong buổi họp mặt.
Phổ Hoa đứng trước cửa kính, có chút choáng váng, chớp chớp mắt, trong gương cómột mình mình, mặc bộ quần áo trên người của ma nơ canh, vút cái lại trở thànhCầu Nhân.
“Diệp Phổ Hoa!”.
Trong gương có người gọi cô, còn vỗ vỗ vai cô.
“Diệp Phổ Hoa!”.
Căng thẳng, cô bước lên trước, “binh” một tiếng, đầu cô đập lên tấm kính.
Va không mạnh, nhưng rất choáng, Phổ Hoa xoa trán, bối rối chào hỏi anh em nhàhọ Khổng ở phía sau. Trong lúc hoảng hốt, cô lại nhìn Khổng Khiêm thành ngườikhác.
“Sao vẫn chưa đi?”. Trong mắt Khổng Khiêm có sự quan tâm.
“Mình...”.
“Hay là ngồi xe bọn mình nhé?”.
“Không cần... không cần...”. Đầu Phổ Hoa vẫn đang ongong, lời nói vào tai này lại ra tai kia, gió nóng khiến cô khó chịu, khát nước,lại có chút buồn nôn.
“Vậy có cơ hội...”. Khổng Khiêm còn chưa nóixong, mặt cô đột nhiên biến sắc, không nhịn được bịt miệng chạy tới gốc cây venđường, cúi người moi ruột móc gan ra nôn, toàn là đồ ăn trong bữa tiệc gặp mặt.
Hai anh em không kịp trở tay, Khổng Khiêm qua vỗ lưng cô, Khổng Nhượng mua giấyăn và nước.
Phổ Hoa nôn một trận kịch liệt mới ngừng lại, Khổng Khiêm dìu cô tới phòng rửatay công cộng gột sạch. Khi ra, cô mềm nhũn, trong lòng rất áy náy.
Hai anh em nhà họ Khổng kiên quyết đưa cô về nhà, trên xe cô xin lỗi, vò gấu áobị bẩn trong tay.
“Thật đấy, xin lỗi nhé”.
“Không sao”. Khổng Khiêm rộng lượng an ủi cô, Khổng Nhượng quay đầu lại nói:“Đừng nói nữa, dựa vào ghế nghỉ ngơi đi”.
Thực ra Phổ Hoa không hề mệt, đặc biệt sau khi nói chuyện với Kỷ An Vĩnh. Nhưngcô thấy khó chịu, cũng không nói ra được chỗ nào khó chịu.
Xe tới khu nhà, Khổng Khiêm dìu cô xuống, Phổ Hoa kiên quyết muốn trả tiền xe,bị Khổng Nhượng từ chối.
“Nhanh về nhà đi, đầu hơi sưng rồi”. Xe khởiđộng, Khổng Khiêm thò đầu ra khỏi cửa xe, vẫn có phần không yên tâm.
Phổ Hoa đè lồng ngực xuống, mắt tiễn xe rời xa, một lát sau mới nhớ ra mìnhquên nói “cảm ơn” rồi.
Cô không đi thẳng về nhà, người mất hết sức lực, đành bước tới bàn cờ chỗ ngãba, ngồi vào vị trí bố thường ngồi. Cô không muốn bố nhìn thấy bộ dạng này củamình.
Con ngõ nhỏ tĩnh lặng, không một âm thanh, những người hóng mát đều đã về nhà,cửa sắt cổng khu nhà đóng một cánh. Cônhoài lên bàn gối lên cặp sách, trong đầu không còn thấy ong ong nữa, mà thaythế vào đó là cảm giác mệt mỏi muốn ngủ. Gió dần dần mát lạnh, tiếng người, còixe trên đường hòa với tiếng ma sát của bánh xe trên mặt đất, giống như khúc hátru dịu dàng.
Cô nhớ tới một việc nhỏ xảy ra một năm trước. Khi ThiVĩnh Đạo đi đã dùng khóa dây khóa hai xe lại với nhau, vài ngày sau cô tớitrường lấy xe, giáo viên ở phòng tiếp khách đưa cô chìa khóa. Khóadây vẫn còn, xe của cậu ta đã được lấy đi rồi. Thế là chiếc khóa dây đó đến giờvẫn theo cô, khóa trước xe.
Đi sáu, bảy năm, xe cũng đã cũ, bị cô để ở trong ngõ. Trên ghế xe che túinilon, chỗ da có một đường rách sâu. Trongtrái tim cô cũng vậy, có thể không sâu như vậy, nhưng cũng cất giấu rất nhiềuthứ.
Việc sai, việc ngốc, việc điên rồ, việc đáng tiếc, sáu năm qua điều khiến côkhó có thể thanh thản nhất chính là khi đó không nói thật với cậu ấy.
Nếu kết cục sớm đã được định trước, cô vốn tưởng quá trình thế nào đều nhưnhau, bây giờ nghĩ lại, cô đã sai rồi.
Phổ Hoa ngủ một giấc rất ngắn, dường như vừa nhắm mắt đã bị người ta nâng dậy.
“Diệp Phổ Hoa!”.
Có người vén tóc trên mặt cô ra, hai cánh tay mạnh mẽ khép lại sau lưng cô, đểcô dựa vào.
“Diệp Phổ Hoa...”.
Cô nhớ tới tư thếdựa dẫm mà mình tạo ratrước cửa hàng váycưới, chân tay xòe ra mỏinhừ, cảm thấy rất antoàn, rất ấm áp.
“Diệp Phổ Hoa, đừng ngủ ở đây, tỉnhdậy đi”.
“ừ...”.
“Tỉnh dậy nào, làmình!”.
“ừ...”. Cô đáp, cảmthấy như đang ở trong vòngtay bố.
“Là mình!”.
Đôi tay siết chặthơn, cô cũng chòng chànhtheo, trán chạm vào cằm cậu ta,râu cậu ta châm châmvào da cô, chạm vào chỗ cô bịcụng đầu.
Cơn đau chạm vào dây thần kinhnào đó, cô thầm ý thức được đó khôngphải bố, không giốngbố thường gọi cô “Hoa Hoa”.
“Là mình... mình là ThiVĩnh Đạo!”.
Giọng nói của cậu ấy thànhcông trong việc phá vỡcơn buồn ngủ của cô. Cô độngđậy lông mi, thoắt cái mởto hai mắt, ngồithẳng người. Trước mắtthật sự là cậu ta!
“Tỉnh chưa?”.
Cậu ấy ngồi xổm xuống nhìnthẳng vào cô, nhẹ nhàngvỗ má cô, không hề bỏqua bất cứ dấu vết nào lưulạitrên người cô trong mười haitháng qua.
Cô vô thức ôm cặp sáchlùi lại, người vẫnchưa ngồi vững, trượtmột cái ngả lênngười cậu ấy. Chấtvải lạnh ở ngựccậu ấy dán lên mặt cô,chiếc áo sơ mi đen trơn,trên đó có mùi thuốc lá vàrượu, mùi của cậu ấy, cũng cómùi khó chịu cô vừanôn.
Cô có chút không dámtin, trong phút chốc cậuấybước ra khỏi giấc mộngxuất hiện sinh động trước mắt cô. Cô ngồiđó, thuyết phục bản thâncậu không cóthật, nhưng khi giơtay chạm lên cằmcậu, hàng râucứng châm vào đầu ngóntay.
Âm thanh ong ong trongđầu lại trở về,đánh vào lý trícủa cô. Tất cả nhữngchuyện xảy ra trong cuộcgặpmặt lại hiện lên trongđầu cô, khiến cô bụmmiệng gập xuống, thửlắng lại cơn khóchịu không ngừng dânglên.
“Sao vậy?”. Cô tựavào vai cậu, cậu nhẹ nhàngvuốtlưng cô, nhưng cảm nhậnđược cô đang run cầmcập,cô cố kiềm chế, không lâu saucơn run lại bắt đầu.
Cậu nhặt áo khoácdưới đất lên choàng lên ngườicô,bị cô đẩy ra. Cô chống lên bànchơi cờ đứng vững,lạicúi xuống chống lên tường.Cậu nghe thấy âm thanhnôn khan dữ dội, vỗ lưngcô, cô nôn tới mứctoàn thân run rẩy, còn giơmột tay đẩy cậu raxa, dường nhưkhông muốn cậunhìn thấy bộ dạngthảm hại của mình.
Thực ra cậu đã thấy từ lâurồi. Cô mơ hồ va lungtungtrước cửa hàng thời trang,gặp anh em nhà họ Khổng,nói vài câu rồi bất ngờnôn. Cô chống lên câyđứngvững xin lỗi người ta, ánhđèn chiếu lên sắc mặt trắngbệch của cô, khóemiệng run run đáng thương.
“Đỡ hơn chút nàochưa?”. Đợi cô nônxong, cậu dìucô rời xa chỗ đó,để cô dựa lên ngườimình, dùng tay áo lau mồhôi trên trán cô,“Mình đưa cậu đi dạo, đi một lúc sẽ đỡ”.
Cô lắc đầu đẩy cậu, nhưnglực đẩy không mạnh.
Tính cách của côchính là như vậy, vừa cóđiểm đáng hận nhưng lại vừakhiến người ta nảysinh thương mến.Cô gầy, cũngđen hơn, có thể còn gầy hơn cảmột năm trước, xươngbả vai nhọn nhọntrên lưng. Các nữ sinhtrong buổi họp mặt đều trở nên xinhđẹp hơn, cô thìkhông, ngoài mái tócdài ra, khí sắc khônghề tốt, vẫngiống như khi vừatrải qua lớp mười hai,gầy yếu mệtmỏi, cười cũng uể oải.
“Thi...”. Cô yếu ớt gọi tên cậu,“Thi Vĩnh Đạo...”.
“ừ”. Cậu trả lời,vén tóc trước mắt côra sau tai, lộ ra cáitrán bị đụng, mộtmảng đỏ to bằng ngón tay cái,chỗ giữa hơisưng lên. Cậu thởdài, khẽ thổi lênchỗsưng đỏ đó.
Cô co rúm lại tránhhơi thở của cậu,ngước mặt thấtthần nhìn cậu,không nhịn được hỏi:“Cậu làm gì...”.
Cậu cười đau khổ.
“Dạ dày còn khó chịukhông?”. Cậu không trảlờithẳng câu hỏi của cô, nắm chặttay cô cùng ép xuốngchỗ dạ dày, nhẹnhàng chậm rãi xoaxoa. Mặc dù xa cách mộtnăm, cùng với mùi lạtrên người cô sau khinôn nhưng cậu vẫnkhông ngăn được khátvọng muốn lại gần cô.
Cô nhíu mày trốntránh cậu, nhưng khôngvùng ra. Cậu nắm chặtquá, siết chặt tới nỗi lòngbàn tay ra đầy mồ hôi. Tay cônằm trong tay cậu, lạnhlẽo.
Cậu dắt cô ra khỏingõ, đưa cô qua đường, chầmchậm đi dạo trên lề đường cònsáng đèn, qua cửa hàng ăn nhanh cậu muachai nước nóng cho cô.
“Một năm qua cậu sốngtốt không?”. Cậu nói chuyệnvới cô cứ như đang độc thoại,“Mình cũng ổn, chỉ làrất mệt. Khoa SinhHóa trường Đại học Bắc Kinh rất tốt nhưnghọc vô cùng vất vả,hoàn toàn không giốnghồi cấp ba”.
Cô nhìn cậu, vẫnkhông nói năng gì.
“Những người tỉnh ngoàithi vào đều rấtgiỏi, muốn đứng đầu không dễ dàng nhưtrước. Hơn nữa, có vàitiết... mình cũng bỏ”.
Cô nghe rồi nhíuchặt mày hơn.
Cậu cười, không cònlạnh lùng hờ hữngnhư trong cuộcgặp mặt nữa,ngược lại còn có chútngây ngô, “Mấycái như tu dưỡnglý tưởng lớn, đại cương tưtưởngMao Trạch Đông, cậu cũng biết, mìnhcăm ghét nhất làchính trị!”.
Cô đương nhiên biết, cậu từngnhắc đến, nếu không vìchính trị, cậu đã muốnchạy theo cô học ban xãhội rồi. Cậu từngnói rất nhiều lờingốc nghếch, làm nhiềuchuyện ngốc nghếch.
Bước tới cuối đường, họ lại quaylại. Cô thật khôngthểcử động được nữa, đứng dưới mái hiên mộthiệu thuốc không thể đinổi nửa bước. Cô rúttay lau khóe miệng, đặt chai nướcrồi ngồi xổm xuống,cuộn mình lại, cúiđầu.
Cậu cũng ngồi yênlặng chờ đợi, vỗ vỗđầu cô. Mườihai tháng khônggặp, thực ra cậu cũngkhông biết nênnói gì với cô.
“Chắc do ăn nhiều quá,nôn rồi sẽ ổn thôi, khôngsao”.
Cô cúi đầu thậtthấp, giống như đứa trẻ ăn mày, chainước trong lòng đã nguội lạnh,cũng không nhìn cậu một cái.Cậu không đành lòngbèn kéo cô ngồi lênbậcthềm của hiệu thuốc.
“Mình vào mua chút đồ, cậu đợi mình nhé”.Cậu nhìn vào mắt côyêu cầu, cô khẽchớp mắt, như đồng ý mà cũngnhư không đồng ý.
Cậu nhảy lên bậcthềm, định bước vào lại quayđầuxác nhận lần nữa: “Cậu không đượcđi đâu đấy”.
Cậu chạy đi muathuốc tiêu hóa và xinmột cốc nướcnóng cho cô. Khi racô vẫn còn ở đấy, vẽ trên hoa văngốm sứ của bậcthềm, không lên tiếng.
Cậu quen với sự imlặng của cô, bóc vỉthuốc lấy ra một viên,nắm trong tay đưa tớimiệng cô. Cuối cùng côvẫn hơi động đậy, quay mặttrốn tránh.
Cậu theo cô, cô lạitrốn, cậu vẫn theo,theo đến khi cô không còn nơiđể trốn nữa, tự côlấy thuốc ngậm trongmiệng, nhai kỹ, khẽ nói vớicậu: “Cảm ơn”.
Đây là câu thứ hai cônói với cậu, cậu còn tưởngtốinay cô sẽ không thèm để ý đến cậunữa.
“Trước đây cũng sống như vậyà?”. Cậu ngồi xuốngcùng cô, mở xem tờhướng dẫn sử dụngtrong hộp thuốc dướiánh đèn yếu ớt, liếc trộm cô.
Cô dựa lên cánhcửa kéo, cuối cùngcũng ngẩng đầu,nhìn lên bầutrời tối đen nhưmực, “Không...”.
“Bây giờ đỡ hơnchưa?”. Cậu hỏi.
Cô nghiêng đầu, bên mángậm viên thuốc phồnglên,hơi bĩu môi gật đầu.
Do dự một lúc,cậu hỏi: “Cậu... sốngkhông tốt lắm à?”.
Cô vô thức xoamặt, khẽ nói: “Không”.
“Thế ư?”. Cậu kéo cánh tay côđặt trên đầu gối,mởtay ra để tự cô nhìn, “Cậu gầy hơn lớp mườihai”.
Cô giơ bàn tay kia lênkhông trung, ánh sángnhưxuyên qua đó, rồi lại thu thành nắmđấm, đặt lại trong túi áo, sau đó nói với cậu:“Không”.
“Sao không?”.
Cậu đấu mắt với cô, cô trốn tránhánh mắt của cậurồilại nhìn lên bầu trời,trên trời chẳng có cáigì, ánh sao mờ mờ, mặt trăngcũng trốn sau đám mây, đây là mộtbuổi tối âm u ngộtngạt.
“Diệp Phổ Hoa! Cậunhìn mình đi!”.
Cô rõ ràng nghe thấynhưng lại cố ý không nhìn.
Cậu đứng dậy bước tới trướcmặt cô, bóng cậu baophủ trên mặt cô. Thế là côcúi đầu, trốn vào thế giớicủa mình. Cậu nângcằm cô lên, bắt cô phải nhìnmình.
“Hôm nay có phải cậukhông vui không?”. Cậuhỏithăm dò.
Cô không trả lời.
“Bây giờ có phải cậu vẫn khóchịu không?”. Cậulạihỏi.
Cô vẫn ngồi im nhưvậy.
“Nói chuyện với mình!”. Cậu yêu cầu.
Cô cố ý mím chặtmôi, trong mắt hiệnlên vẻ bướngbỉnh thường thấy.
Cậu tức giận, thực racô cũng đang tứcgiận, giận bữatiệc gặp mặt,giận cậu và Cầu Nhân,giận chính bảnthân mình.
“Hôm nay có phải cậukhông vui không?”.
“Không...”.
“Cậu hôm nay có phảivẫn khó chịu không?”.
“Không...”.
“Cậu có phải từngdối gạt mình không?”.
“Không...”.
Câu trả lời của côkhiến cậu sụp đổ.
“Có phải cậu bị bệnh không?”.
“Không...”.
“Cậu có muốn gặpmình không?”.
“Không...”.
“Có phải cậu khôngthích mình không?”.
“Không...”.
Cô chợt bừng tỉnh, ý thứcđược cậu hỏi gì, mímmôi,không ngờ đã nói ra một từ.
Sự kích động cuồngnhiệt lóe lên trong mắtcậu, bàn tay nơi cằm côbuông lỏng, nâng mặt cô, lại hỏi một lần nữa.
“Cậu... có thích mìnhkhông?”.
“…”
“Có phải cậu khôngthích mình?”.
“…”
Cô lại trở nên imlặng, không trả lời,cậu vẫn hỏi, hỏi hết lần nàyđến lần khác, hỏi tới mức cô cựckỳ mệt, cực kỳ nhàm chán,cực kỳ phiền não,cuối cùng cậumới dừng lại,nản lòng ngồi trênbậc thềm, kéo cô lạigần.
Nắm tay cô, vò vò cáiđầu vô cùng bướng bỉnhcủa cô, cậu khôngcòn cách nào đành hỏi: “Đưa cậu về nhànhé?”.
Cô cúi đầu nhìnchăm chú đôi tay đanvào nhau củahọ, nghĩ một lúc lâu mới gậtđầu, khẽ nói “ừ”.
Nhớ đến việc cô bị nôn, cậuquyết định tha cho cô. Mười haitháng ở giữa họ, cậu muốnvượt qua, khôngthể thực hiệntrong chốc lát.
Hôm sau Phổ Hoa đi đến nhàhàng lấy xe, tới cổngkhunhà, nhìn thấy bác bảo vệ từphòng tiếp khách đưa chocô một hộp nhỏ.Trong đó là một hộp thuốc tiêuhóa,còn thêm mảnh giấy nhỏ.
Một ngày hai lần, mỗi lần trướcvà sau bữa ăn. Ngoàira, vấn đề kia,lần sau gặp mặt nói chomình biết! Vĩnh Đạo.
Cô nghiêm túc làm theo mảnh giấy của cậu, uống một tuần thuốc, nhưng cô vẫn cựtuyệt nghĩ về lời đáp cho câu hỏi đó. Cô không hề chờ đợi “lần sau gặp mặt” củaVĩnh Đạo sẽ nhanh tới, sau cuộc họp lớp, cậu biến mất không chút dấu vết, giốngnhư mười hai tháng trước, hoàn toàn không có bất cứ liên lạc nào.
Không lâu sau khai giảng, do Quyên Quyên nên Phổ Hoa gặp được Kỷ An Vĩnh.
Chiếc máy vi tính Quyên Quyên lắp giúp cho ký túc xá Phổ Hoa dùng chưa tới mộttháng thì màn hình bị xanh. Trường Quyên Quyên xa, chạy một chuyến cũng vẫnchưa sửa xong, gọi người tới sửa lại chính là Kỷ An Vĩnh.
Cậu ấy vội đến lúc giữa trưa nóng nực nhất, trước khi lên tầng lầu nữ sinh, KỷAn Vĩnh gọi điện tới. Phổ Hoa vừa nằm xuống,Đường Đường đưa cô ống nghe, cô còn tưởng là bố mình.
“A lô?”.
“Hi!”. Giọng cậu ấy, cô mãi mãicó thể nhận ra ngay từ giây đầu tiên.
“Sao lại là cậu?”.
“Mình tới sửa vi tính”.
“Hả?”.
“Xuống đi, xuống rồi nói chuyện”. Cậu ấynói xong liền cúp máy.
Phổ Hoa mặc chỉnh tề xuống lầu đón cậu ấy, Kỷ An Vĩnh đợi ngoài cổng, trong taylà hộp đồ nghề.
“Sao lại là cậu?”.
“Doãn Trình nói với mình, nên mình tới”. Cậu ấylắc lắc hộp đồ nghề trong tay, “Có thể lên chưa? Chiều mình còn có tiết”.
“À, được chứ”.
Phổ Hoa đưa Kỷ An Vĩnh lên ký túc, trước khi vào phòng kêu Mạch Mạch thu dọnđống đồ lót hong sau cửa. Ký túc vẫn chưa dọn dẹp,sáu cô gái sống hơi bừa bộn, cô kéo rèm trên giường mình xuống, chuyển ghế choKỷ An Vĩnh ngồi.
Cậu ấy không nói nhiều, chào hỏi mọi người xong liền khiêng cây máy tính ra,tay chân nhanh nhẹn sửa lại đường dây bị đứt. Giữa chừng, ngoài để Phổ Hoa mangdụng cụ giúp, đến nước cậu ấy cũng không uống.
Cậu ấy trước nay không phải người ba hoa khoác lác, lắp máy xong ấn lên mànhình, điều chỉnh một chút, cuối cùng lên mạng cập nhật phần mềm diệt vi rút,rồi dặn dò cô: “Phần mềm thường phải cập nhật, dùng một thời gian, mình giúpcác cậu cài đặt lại, hệ thống hơi cũ, rất nhiều phần mềm đều là phiên bản cũ,hôm nay không mang ổ cứng di động, lần sau nhé”.
“Không sao, ngoài bình thường viết luận văn, mình hiếm khi dùng”. Phổ Hoangại làm phiền cậu ấy lần nữa.
“Cuối năm các cậu thi bậc một à?”. Cậu ấy chú ý đến mấy tài liệu hướng dẫn thivi tính bày trên giá sách, “Vần còn phải cài một chút dùng mới tiện, cũng khôngphiền gì”.
“Thật sự không cần đâu”.
“Không sao”.
Xử lý xong máy tính, cậu ấy thu dọn đồ nghề chuẩn bị cáo từ, chiếc áo T-shirtướt đẫm một khoảng trên lưng, Đường Đường lấy ra lon nước từ trong rèm, đưa mắtra hiệu với cô.
Cô tiễn Kỷ An Vĩnh xuống tầng dưới, nhất định nhét lon nước đưa cậu ấy, cậu ấykhông từ chối nữa, mở nắp ngửa cổ uống một ngụm lớn.
“Sau này có vấn đề về máy tính thì tìm mình, mình đã để điện thoại ký túc trênbàn ấy”. Cậu ấy ra lán lấy xe, némhộp đồ nghề vào giỏ xe, “Đừng khách sáo, vài bước chân thôi mà”.
“Cậu nhanh về đi, chẳng phải có tiết còn gì”. Cậu ấy càng nói vậy, cô càng cảmthấy ngại.
“ừ, đi nhé”.
“Tạm biệt”.
“Bye”.
Cậu ấy lên xe đạp mạnh vài cái, xe nhẹ nhàng lướt như bay, rất nhanh đã chìmvào dòng xe trên đường lớn.
Phổ Hoa trở về ký túc nằm xuống, cầm tờ giấy trên bàn lên, trên đó là dãy số vàtên của Kỷ An Vĩnh.
Cách lần cuối nhận được đôi câu vài lời của cậu ấy, tròn chẵn bốn năm.
Sau khi sửa máy tính, Phổ Hoa vốn tưởng rằng sẽ không gặp lại, nhưng Kỷ An Vĩnhthi thoảng chủ động gọi điện hỏi thăm tình hình sử dụng máy tính. Quennếp, dần dần cậu ấy đã trở nên thân quen với cả ký túc. MạchMạch và Đường Đường gặp phải vấn đề thi cử cũng trực tiếp gọi điện tìm cậu ấy,lâu dần, hai bên ký túc trở thành thân nhau.
Nữ sinh khoa văn và nam sinh khoa kỹ thuật, nhìn thế nào cũng thấy đó là tổ hợpxứng đôi.
Khi tám chuyện trong đêm, mọi người không chỉ một lần từng hỏi Phổ Hoa và Kỷ AnVĩnh có quan hệ gì, là “từng mờ ám” hay “đang mờ ám”.
Câu trả lời của Phổ Hoa là lật người vùi vào trong chăn giả vờ ngủ. Thờigian có thể thay đổi tất cả mọi thử, cô không còn là bản thân mình bốn nămtrước, Kỷ An Vĩnh cũng không còn là Kỷ An Vĩnh của bốn năm trước.
Ngày xưa, họ chỉ là bạn học trung học, duy trì khoảng cách vừa phải. Sự nhãnhặn lịch sự của Kỷ An Vĩnh và kỹ thuật chuyên ngành thành thạo rất được các nữsinh trong ký túc xem trọng, thậm chí Phổ Hoa từng nghĩ, nếu cậu ấy có cùng bấtcứ cô gái nào trong ký túc phát triển thành quan hệ yêu đương, cô cũng vẫn cóthể coi là một việc tốt. Cô trước nay luôn hy vọngcậu ấy sống thật tốt, thể hiện được tài năng của cậu ấy. Đối với kết quả cuốicùng trong chuyện tình cảm của cậu ấy, cô không muốn hỏi nhiều, đã không phảilà Cầu Nhân, không phải cô, tự nhiên cũng có một ngày sẽ là một cô gái may mắnnào đó.
Có lẽ Kỷ An Vĩnh sống không hề vui vẻ, có lẽ sự nhiệt tình liên lạc của cậu ấylà để tìm kiếm sự thấu hiểu và kết nối với mọi người, rảnh rỗi không có việc cômở Tập thơ Tagore cậu ấy tặng, Phổ Hoa tìm thấy bài thơ Khoảng cách xa nhấttrên thế giới.
Thời gian lâu, hiểu sâu câu thơ, cô mới phát hiện rằng giữa họ không thể coi làkhoảng cách giữa cá và chim, chẳng phải một con trên trời, một con lặn sâu dướiđáy biển, mà càng giống như những ngôi sao nhìn nhau, nhưng không có quỹ đạogặp gỡ.
Mạch Mạch, Đường Đường thông qua Kỷ An Vĩnh đã quen rất nhiều nam sinh khoacông nghệ thông tin, tiếp đó là giao lưu giữa hai bên ký túc, cuối tuần tụ tậpở quán ăn Tân Cương gần trường. Phổ Hoa vẫn bận rộn vớicuộc sống của mình, những hoạt động này đa phần cô thiếu mặt. Mấy lần cùng đi,cô rất tự nhiên ngồi cùng Kỷ An Vĩnh. Họ đềukhông nói chuyện trước kia, điều cậu ấy hỏi nhiều nhất là máy tính trong ký túcdùng có được không, cô quan tâm đến việc học của cậu ấy thế nào, nói mãi, lạicó chút xa lạ khách sáo.Sau bữa cơm, cậu ấy đưa cô về trường, ngồi trên chiếcghế dài bên sân thể thao, nói chuyện linh tinh. Giữa họ luôn có một khoảng cách,đại diện cho bốn năm quá khứ, cũng đại diện cho tình bạn họ định nghĩa về nhautrong suy nghĩ.
Đêm khuya thanh tĩnh, Phổ Hoa lấy tờ giấy ra đọc.Chẳng phải số điện thoại củaKỷ An Vĩnh mà là câu nói Thi Vĩnh Đạo để lại. “Câu hỏi đó, lần sau gặp mặt cậuhãy nói cho mình”.
Cô lặng lẽ chờ đợi “lần sau” đó đến. Cho dùxin lỗi hay cảm ơn cậu ấy, cô đều hy vọng có thể gặp lại lần nữa.
Cô im lặng ngồi trên giường, nghiêm túc lắng nghe Kỷ An Vĩnh giảng đề thi choMạch Mạch và Đường Đường, cô im lặng ngồi trong phòng học, nghiêm túc lắng nghethầy giáo giảng về lịch sử phát triển của chữ Hán, cô im lặng ngồi trong phòngkhách, nghiêm túc lắng nghe học sinh mà cô làm gia sư đưa ra các câu hỏi...Thời gian từ từ trôi qua, từ cuối hạ đến đầu thu, rồi lại qua trung thu.
Tiết đoàn viên tối đó, hai bên ký túc ra ngoài giao lưu, Phổ Hoa đạp xe về nhàthăm bố, hai bố con vừa ăn bánh trung thu trên ban công vừa thưởng thức ánhtrăng và đánh cờ. Ánh trăng rất đẹp, cô bịbố ăn hết cờ đến nỗi chỉ còn lại quân tướng và hai ba quân cờ, xị mặt nghiêncứu nước cờ tiếp theo.
Bố đặt ấm trà xuống, thay đổi vẻ nhẹ nhõm trước đó, nghĩ rất lâu mới nói: “HoaHoa...”.
“Dạ?”. Cô ngẩng đầu, cười nũngnịu: “Bố đừng chiếu tướng! Để con nghĩ thêm đã”.
“Không chiếu tướng! Không chiếu tướng! Bố muốn nói với con một chuyện”.
“Dạ... cái gì ạ...”. Cô cúiđầu, loay hoay không chuyên tâm tính toán với mấy quân cờ.
“Hoa Hoa... mẹ con... sắp kết hôn rồi...”.
Cô đang bày cờ, nghe lời bố nói, tiếng “quân” rơi xuống đất lộp bộp, xoay vàivòng lăn tới chân cô.
Bố đứng lên bước tới bên cô, vỗ đầu cô nói: “Không sao... bố vẫn là bố, mẹ vẫnlà mẹ con...”.
Đêm đó Phổ Hoa mất ngủ, sự tuyệt vọng của buối tối ba năm trước lại lần nữaquay về, cô lặng lẽ chịu đựng, vùi mặt sâu vào gối, không muốn khóc, cũng khôngmuốn nghĩ.
Mẹ tìm một cán bộ về hưu có điều kiện kinh tế mạnh hơn bố nhiều, trước khichuyển khỏi sạp thuốc lá nhỏ của ông ngoại, mẹ đưa Phổ Hoa ra ngoài ăn cơm muaquần áo, hỏi cô có muốn tới sống cùng không.
Giống như ba năm trước, Phổ Hoa từ chối. Độtnhiên cô thấy mất niềm tin với tình yêu, hôn nhân, gia đình, lại càng đau lòngvì bố.
Cô càng ra sức làm thêm kiếm tiền sinh hoạt phí, cuối tuần cố gắng về nhà sớm,giúp bố gói bánh sủi cảo.Ngày mẹ tái hôn càng gần, tâm trạng cô lên lên xuống xuống,nhưng không còn lén khóc một mình, hàng ngày gọi điện về nhà, không ngừng hỏibố nào là bố đánh cờ có thắng không, bố có đi bộ không, bố có ăn cơm đầy đủkhông, bố có ho nữa không.
Những ngày này, cũng may Kỷ An Vĩnh cũng luôn xuất hiện, họ đều không có việcgì làm, cậu ấy cùng cô đi từ Đại học Sư Phạm sang Bưu chính viễn thông, từ Bưuchính viễn thông về Đại học Sư phạm, cùng cô nói chuyện văn học, âm nhạc, lịchsử, nói những thứ có thể giúp cô trốn tránh hiện thực.
Cậu ấy nói với cô bằng quan điểm và thái độ rộng lượng, “Thất bại cũng chả làgì, từ Thanh Hoa tới Bưu chính viễn thông, mình từng trải qua một lần, đứng lênrồi bước tiếp, con người luôn có thể bước ra khỏi thung lũng cuộc đời. Cho dùxảy ra chuyện gì, cậu phải học cách nhìn rộng ra, sống cho tốt”.
Cô không nói gì, cậu ấy dường như có thể biết rõ cô đang nghĩ gì.
Khi lá trên cây gần rụng hết, ngồi ở cổng thư viện, Phổ Hoa cuối cùng cũng lấyhết dũng khí hỏi Kỷ An Vĩnh bên cạnh, “Cậu từng yêu người nào chưa?”.
Cậu ấy cúi đầu trầm tư một lúc, đẩy đẩy gọng kính, nhặt chiếc lá khô héo bênchân kẹp vào trong sách, nói: “Có lẽ từng yêu, có lẽ căn bản chưa từng yêu. Thế nàolà yêu, mình không hiểu, còn cậu?”.
Phổ Hoa suy nghĩ, cuối cùng chỉ lắc lắc đầu.
Hôm đó tiễn cô về ký túc, khi chia tay Kỷ An Vĩnh nắm tay cô. Bóng họ đứng dướitầng giống như một cặp tình nhân bình thường, nhưng trong lòng Phổ Hoa họ lạigiống như hai người không hiểu tình yêu, tìm thấy tri kỷ kết thành đồng minh.
Thực sự họ đều không hiểu tình yêu, đối với người nhà, bạn bè và đối với ngườiyêu.
Hoặc đúng như Kỷ An Vĩnh nói, thế nào là yêu, chưa từng trải qua thì mãi mãikhông thể hiểu được.
Dù gian khổ thế nào, ngã xuống cũng phải đứng lên.Thời gian sẽ không ngừng lại,cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Những điều Kỷ An Vĩnhtừng nói, Phổ Hoa đã nhớrõ.
Phổ Hoa dường nhưhình thành thói quen,khi chia tay với Kỷ An Vĩnh, haingười sẽ nắm taygiống như đồngchí, lần sau gặpmặt sẽ nói một tiếng“hi”. Sau này trong ký ứccủa cô, tình bạn với Kỷ AnVĩnh giống nhưdòng nước tướitắm lên mảnh đất trái tim cô.
Cô cũng chấp nhận sự lựachọn của mẹ, thửkhông oán hận, khôngcan thiệp. Bố mẹ cócuộc sống riêng của họ, ban đầuđã lựa chọn chia tay,buộc họ sống cô đơntiếp quả thật khôngcó lý chút nào.
Vì vậy mẹ Phổ Hoaxây dựng gia đình khác khi côhọcnăm thứ hai đại học. Vì là táihôn, mẹ không làmlớn,gần cuối năm hai nhà ngồi ăn bữacơm, bà dọn đồxong, kết hôn coinhư đã xong.
Phổ Hoa dùng tiền làmthêm mua dây chuyền ngọctrailàm quà cho mẹ, hạt ngọctrai rất nhỏ, đó là giới hạn côcó thể đảm nhiệm,là tấm lòng hết sức cố gắng củacô.Cô lén đặt vào trong hành lýmẹ mang theo, định nóivới mẹ trướcrằng hôm mời cơmkhách cô có tiết dạy giasư không thể đi.
Đêm trước khi mẹ kết hôn,Phổ Hoa và mẹ cùngnằmtrên chiếc giường ở nhà ôngngoại, lặng lẽ nghe mẹkểchuyện hồi nhỏ, mẹ ngủrồi, cô vẫn thức, nắm taymẹ,chờ đợi thời khắc chiatay trong bóng tối.
Sáng sớm mẹ ra khỏicửa, trước khi đi mẹ ôm lấyPhổHoa.
Phổ Hoa đạp xe vềnhà, nghỉ dạy gia sưở nhà với bố. Haibố con gói một bànbánh sủi cảo, cũngnói tới chuyện hồinhỏ. Nhưng vì ai cũng có tâm sựtrong lòng nên khônghào hứng lắm. Sau bữacơm, bố về phòng đóng cửa ngheđài. Phổ Hoa thu dọn bànăn, phòngbếp, đứng bên bồn rửa bát lặng lẽ laukhóe mắt.
Buổi chiều, cô đạp xe rađường đi dạo, không biết lúc nàolại trở về gầntrường.
Con đường xưa cuối tuần imlìm lạ thường, trướccửaquán Kiến Nhất không cóchiếc xe đạp nào. Cô muaphô mai lạnh ngồibên cửa sổ chậmrãi ăn, đã ăn xong hai cốc mà vẫn khônggặp khách quen, đành lên đường. Lúcnày, không biết tiệccưới của mẹ đã xongchưa, có nên gọiđiện thoại qua hỏi thăm không.
Suy nghĩ gọi điện rất nhanhbị xua tan, cô đạp xe mentheo đường đi rồi dừng lại, tâmtrạng hồi phục, quyếtđịnh về nhà. Conngười đều sự cô đơn, đặc biệt trongngày này. Cô rất cô đơn, bố chắc còn côđơn hơn.
Phổ Hoa tới nhà đã tối mịt,đến cổng khu nhàđangchuẩn bị vào, có người bênđường gọi cô.
“Diệp Phổ Hoa!”.
Cô quay đầu, hoảnghốt. Người đó đang đứng dướiđèn đường, đèn chưa sáng, cậu cũng chìm tronghoàng hôn mịt mờ,giống như ảo ảnh trongsương chiều.
Cô có chút không tin, đãqua gần nửa năm,thời gian của lầnsau, lần sau nữa, lần saunữa nữa đều có,cậubặt vô âm tín, nhưng vào lúccô không muốn gặpcậunhất thì cậu lại xuấthiện trước mặt cô.
Cô lặng lẽ dắt xeđi về phía trướccoi như không nhìnthấy cậu ta. Cậu bướclên theo, cùng cô vàolán xe, đứng bênkhông nói gì.
Cô lấy khóa tronggiỏ xe, tay bị cậuchặn lại giữakhông trung. Cậucũng không đeo găngtay, tay cậu ấm áp, còn tay côthì rất lạnh.
“Cậu muốn làm gì?”.
“Đến cái khóa dây nàycậu cũng chưa vứtđi?”. Cậu nhìn chămchú vào chiếc khóadây trong tay cô.
Chính xác là chiếc khóadây hồi lớp mườihai cậu đểlại, đến mặt dâyđeo của chìa khóa cô cũngchưa đổi.
“Vì sao vẫn giữ?”.
Cô bực mình với câu chấtvấn của cậu, cố ýnói: “Không có thời gianvứt!”.
Cậu lấy khóa dâykhóa cho cô, đút chìakhóa vào trongtúi áo mình, đứng gần hơn,bóng cậu đổ dàidưới đất, vừa vặn bao phủ cả côtrong đó.
Cậu hỏi: “Vậy cậumuốn vứt à?”.
“Có thời gian thìvứt”. Cô cố chấp hếchcằm lên, đưatay ra trước mặtcậu, “Thực ra bây giờ cũngđược, cậu trả chìakhóa cho mình, mình đivứt”.
Trong đôi mắt sâu thẳm của cậu lóe lênánh nghi ngờ,sau đó nghi ngờ dần dần trở thànhphẫn nộ. Cậu khôngcạo râu, cả ngườihiện rõ vẻ mệt mỏi.Gần nửa nămkhông gặp, tinhthần cậu sa sút rấtnhiều, còn cô sốngcũng chẳng hề vuivẻ hơn cậu. Lúcnày, điều cô nghĩ tới là sựgiải thoát, khóa dây,chìa khóa, việc tái hôncủa mẹ, sự cô đơncủa bố, cô bị baoquanh lớp lớp những gánhnặng kinh khủng, chỉmuốn thoát khỏi tất cả.
“Cậu đưa mình!”. Cô giơ cao tay cốđòi. Cậu thực sự lấy ra chìakhóa, nắm chặt trongtay đưa tới trước mặt cô, gắt gaonhìn cô chằm chằm.
“Cậu nghĩ kỹ đi”.
Sau khi nghiến răngcảnh cáo cô, cậu mở nắm tay ra,chìa khóa lặng lẽ nằm tronglòng bàn tay cậu, đè lên đường chỉtay. Cô phát hiện, trênđường tình cảm của cậu có nétđứt, rẽ nhánh, nhưnglại rất dài, thậmchícòn dài hơn cả đường sinhmệnh. Cô thì khác, đườngchỉ tay nhỏ vụn,định sẵn một đời lo lắng.
Họ vốn là hai ngườikhác nhau, qua bao nhiêunămchắc cũng là trên trời và dướiđáy biển, nhưng vẫn cử gặp gỡ.
Cô giơ tay ra dướicái nhìn chăm chú của cậu,dũngcảm, xem nhẹ nỗi sợtrong tim.
Cô chạm vào chìakhóa, nhưng đột nhiêncậu từ nhìnchuyển sang phẫnnộ, hung hăng túmchặt tay cô kéovào góc, điên cuồng lắcngười cô.
“Diệp Phổ Hoa! Đồ đã vứt thì khôngnhặt lại được đâu, cậu biếtkhông!”. Cậu rống tên cô,khàn khàn từlồng ngực, “Sao cậu có thểnhẫn tâm như vậy! Hả?!Đây là năm thứ nămrồi, năm thứ năm!Cậu dám vứt!Cậu dám!”.
Cậu giơ tay hung hăngném chìa khóa vào chỗ tốinhấttrong lán xe, không quantâm mọi thứ kéo cô vàolòng,siết chặt cơ thể cô, khôngcho cô cử động.
“Cậu làm gì...”.
Cô bị ép trước ngựccậu, nhịp tim đập nhanh hơntheo sự hít thở phậpphồng của cậu, cô đẩy lồngngực nặng nề của cậu ra thửvùng ra, nhưng cậu lạiép cô trở lại, chặt tới nỗi hai cơthể trẻ gần nhưkhảm vào nhau.
“Diệp Phổ Hoa! Cậu dám vứt!”.
“Mình vứt đấy!”. Cô gànbướng ra sức kháng cựlạicậu, nắm được mu bàn tay cậu giànhlấy tự do tronggiây lát.
Hai người tách ra, thởhổn hển trừng mắtnhìn đối phương, cô do dự muốnrời đi, trước khi hành động,cậu lại bướclên tóm lấy cổ taycô.
“Không được đi!”. Cậu nhìn ra suynghĩ của cô, việc cô cứ vùng vẫykhiến cậu cuối cùngmất đi sự kiênnhẫn.
“Cậu buông ra...”. Cô càngkêu gào, cậu càngngoancố thử chế ngự cô, khicô vặn vẹo mộtcách hoảng loạn, cậudùng toàn bộ sức lực cơ thểgiữ chặt cổ taymảnh khảnh của cô, mấy ngóntay siết chặt hết mứctoàn thân run rẩy.
Cô chính là ngườimãi mãi không hiểu,mãi mãi trốnchạy.
Cô đau đến mức răng va vàonhau lập cập, nhữnggiọtmồ hôi lớn đọng trên trán. Nước mắtkhông theo sự khống chế của cô rơixuống, hoảng loạn, sợ sệt,đau khổ, buồn bã, nhưngchỉ cắn chặt môikhông chịu cầuxin cậu.
“Nói! Nói cậu khôngvứt!”.
“Nói! Nói! Nói!...”.
Cơn đau lan từ cổ tay sang cánhtay, vai và cả cơthể,tinh thần và trí tuệ cô trởnên hỗn loạn, cúixuống vai cậu, nghecậu ấy gầm gừ như dã thú bêntai.
“Không được phép vứt! Nghe thấykhông!”.
“Diệp Phổ Hoa! Cậukhông được vứt!”.
Cô không lên tiếng,cắn nát cả môi, lưỡinếm được vịmáu tanh nồng, tầm nhìn bị chebởi nước mắt, giốngnhư đặt mình trong bóng tối. Vô sốnhững đêm tối tăm, cô cũng lặng lẽ rơinước mắt như vậy, vì bố, vìmẹ, vì bản thân, cũng...vì cậu.
Tâm trạng như vậy,cậu có thể hiểu, có thểthông cảm không?
Sự ngấm ngầm chịuđựng phút chốc thấtvọng mà sụp đổ, nhữnguất ức, mệt mỏi, nhụt chí nản lòngtích tụ mấy nămtrút xuống từ kẽ hởtrái tim.
“Buông ra...”. Cô ngướcmặt lên lẩm bẩm cầu xincậu, “Mình đau...”.
Cậu tưởng cô vẫnmuốn đi, túm đến nỗi cô khóc rưngrức, đột nhiênnghe thấy tiếng rắc rắcở vị trí khớp xương cổ tay.
Tiếng khóc của côngừng lại, lặng lẽ nói:“Thi Vĩnh Đạo... Mình đau...”. Cơ thểtrượt xuống ngồi phịchtrên nền đất.
Cô vẫn mở mắt,ngoài đôi môi không còn chútmáu, da mặt trắng như tờgiấy, nén chịu cơn đaudữ dội truyền đến từ cổ tay,lẩm bẩm nói: “Thi Vĩnh Đạo... Mìnhđau...”.
Cuối cùng cậu cũngbuông lỏng vòng kìm hãmđối với cô, gạt mái tóc ướtđẫm nước mắt, ôm cô vàolòng, thì thầm đủ hai ngườinghe thấy: “Diệp PhổHoa, mình nhớ cậu.Cậu biết không?”.
Cô ngẩng mặt lênnhìn cậu, lắc đầu khóc thànhtiếng.
“Mình đau...”. Cô nói.
“Mình nhớ cậu!”. Cậunói.
“Mình đau...”.
“Mình cũng đau, cậubiết không?”. Cậu hỏi cô.
Cô lắc đầu, cô thực sựkhông biết.
Mười hai tháng xa cáchtróc ra từng mảng từngmảng,giọng nói cậu khàn khàn,kề sát đôi má ướtđẫm củacô.
“Mình nhớ cậu, cậubiết không?”.
“Mình đợi cậu ở đây từ lâu rồi, cậubiết không?”.
“Đã hơn năm năm rồi,cậu biết không?”.
Cô không biết, rấtnhiều chuyện cô thà giả vờ hồđồchứ không muốn sống mộtcách tỉnh táo nhưthế, vì tỉnh táo cónghĩa là càng mệt mỏi.
“Cậu nhớ mình không?”. Cậu lắc lắc cô.
Cô khóc, nước mắtgiống như những hạttrân châu bịvỡ.
“Có phải cậu khôngthích mình không?”.
Cậu ôm cô, nghe tiếng nức nở nhưđửa trẻ bị mắngoancủa cô, đau lòng như cắt.
“Vậy có phải cậuthích mình không?”.
Cô vẫn không nói,chỉ cúi đầu khóc,khóc tới khi tráitim cậu mềm nhũn.
“Vậy bây giờ mình đi!”.
Cậu vờ định đi, cô không lêntiếng, đứng lên vòng tay quanh cổ cậu, vùi mặt lên vaicậu.
C?