Phần 15
Sự việc kéo được 5 ngày theo đúng kế hoạch hôm đó từ 7h anh T thép dẫn đầu cùng hơn 20 thắng, anh H chủ VTU, con T đã đứng trước cổng Cty 3 rồi, một biểu ngữ thật to được căng lên với nội dung " Cty 3 là bọn lưu manh trác táng". Chắc thấy có biến vì vậy cả buổi sáng hôm đấy Ngài không thấy đến và Cty cũng nghỉ vì khoá cửa đã bị chúng nó nhét que vào rồi. Rồi cuối cùng chính quyền cũng đến chúng nó lại giải tán, mọi việc lại như chưa từng sẩy ra vậy.
Bỏ qua một ngày đến ngày hôm sau thì Nó lại lên Cty 3 lần này thì khác.
- Ê cho tôi gập Giám đốc. Hất hàm nói với ông bảo vệ nó khệnh khạng bước vào.
- Giám đốc không có nhà, mời anh ra ngoài. Ông bảo vệ đuổi nó ra với thái độ không thiện cảm.
- Hehehe, Giám đốc không có nhà à, nếu không có thì tôi vào ngồi trong chờ được không.
- Không đây là cơ quan đề nghị anh ra ngoài.
- Được thôi, ê chúng mày giải chiếu ngồi chờ.
Vậy là 4, 5 cái ghế ở hàng nước bên cạnh được chúng nó bê chắn ngang ngay cổng ra vào của Cty.
- Đề nghị các anh ra chỗ khác ngồi, đây là cổng Cty. Ông bảo vệ ra nói.
- Này thằng kia đây là đất cơ quan mày à, rào lại nhé. Hè là của chung mày có tin mày mở mồm lần nữa là rơi răng không. Cù nhầy cả bọn cứ ngồi đấy oang oang nói chuyện.
Chưa được 30 phút thì cuối cùng ông Bảo vệ cũng phải ra
- Giám đốc tôi về rồi, mời anh vào làm việc. Thè là từ xin vào nó được thành mời vào.
Hừm đúng là thân lừa ưa nặng.
- Em chào anh ạ, anh có khoẻ không ạ. Đứng từ cửa nó chào rõ to và lễ phép khiến mọi người xung quanh đều nghe thấy.
- Cuối cùng các ông định thế nào và muốn cái gì. Đúng là Giám đốc phủ đầu ngay tức khắc.
- Em chẳng muốn thế nào hết, em chỉ muốn gập người đã gây thiệt hại cho mình và tìm phương án để đôi bên thoả đáng thôi. Nhũn như chi chi nó nói
- Em nói thực là em thừa thời gian để chờ ở đây cũng như ngày nào cũng xuống nếu anh cũng cũng bao che em nghĩ chẳng ai được cái gì mà chỉ có hại mà thôi, thôi thì tuỳ anh quyết định vậy. Nếu anh không thoải mái thì em xin phép về.
Tuyệt không đe doạ, cũng chẳng đòi hỏi nó cứ lơ lửng trên này trong khi bọn ở ngoài thì lại khác hoàn toàn.
Cuối cùng thì lệnh từ Giám đốc cũng được đưa ra, 3 thằng thuộc đơn vi thi công bị triệu tập khẩn cấp về công ty. Cửa mở cùng tiếng chào thật to của cả 3 thằng
- Em chào anh ạ.
Ngồi bên ghế này nó vẫn lạnh lùng thản nhiên như không để cho tất cả vào phòng đã lúc này bộ mặt lưu manh mới được bộc lộ rõ ràng.
- Tất cả chúng mày ngồi im hết, thằng nào động đậy tao bắn nát đầu. Bất ngờ vùng đừng lên chặn cái của duy nhất ra vào, tay lăm lăm súng nó nói như gừ trong cổ vậy
Chở báng súng nó bổ một phát như trời giáng vào đầu thằng ngoài cùng để rằn mặt trước khiến cho từ bất ngờ cả mấy người thành hoang mang cực độ.
- Giờ đủ hết ở đây tao hỏi chúng mày có định dứt điểm để làm ăn không hay chiến tiếp. Tao vào đây một mình đã chứng tỏ chúng mày chỉ là con tép thôi, biết chưa.
Ngài Giám đốc run như cầy sấy còn sự hung hăng khi không có riệu vào bỗng trở nên thảm hại như nhưng con mèo đi kiết vậy.
- Anh..... anh..... anh cứ bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện, chúng tôi đâu chối bỏ trách nhiệm, việc đột ngột quá nên cũng chưa biết thế nào.
Vậy là tường trình lại sự việc từ đầu cuối cùng nó chốt lại một câu
- Giờ các ông dẫn tôi xuống gập nốt 2 thằng ban kia và các ông cùng viết giấy nợ trả đủ cho tôi gồm:
+ Tiền tất cả các đồ đạc bị đập phá ở VTU.
+ Tiền thuốc men cho con T và tiền những ngày nó phải nghỉ vì thương tích của các ông.
+ Tiền xăng dầu đi lại và thời gian của anh em tôi
Nếu không là theo tôi nói luôn cả cái Cty này sẽ không làm ăn được đâu.
Có đến bố ông Giám đốc cũng không giám đưa nó lên ban quản lý, kẹt vào mê hồn trận của bọn Xã Hội rồi làm gì còn con đường nào khác nữa ngoài cách phải bồi thường.
Vậy là nó đã hoàn thành nhiệm vụ thu hồi toàn bộ tiền thiệt hại cho quán và cũng chính thức dừng các việc như thế tính từ đây.
Sau khi cầm toàn bộ giấy tờ và tiền từ Cty 3 nó và thằng T ti hôm sau chạy ngược lên ban quản lý, không quá khố để móc ra hai thằng cán bộ kia. Một vụ xô xát lại sẩy ra và lại bằng chính các giấy tờ bồi hoàn của Cty 3 cùng bản chứng thương con T, biên bản thiệt hại tài sản của VTU tiếp tục chúng nó quay tiền lần 2 với hai thằng còn lại. Thu về một mớ nữa nó đưa hết luôn cho anh T thép và chính thức rút chân để lại suy nghĩ tốt của anh em về một thằng Nó trong lòng. Từ đây chính thức nó không còn là dân Xã hội nữa.
Thế là như lời hứa nó làm vụ ở VTU một cách hết sức trách nhiệm, nhiệt tình không vụ lợi, sự việc xong thì anh H chủ VTU cũng được một mớ, anh T thép cũng được một mớ, cả thằng T ti và L mán cũng có lợi cùng với uy thế cũng lên ở VTU rồi. Lúc này nó cần phải rút chân thật nhanh và êm nhất, nếu tiếp tục nó cũng được một mớ nhưng rồi trước sau giá trả cũng sẽ rất chát.
Nó tự nghĩ giá mình đắt hơn nhiều và mình còn nhiều cái phải làm phía trước, không và không bao giờ chấp nhận bán máu nữa, cuộc đời ai nắm tay từ tối đến sáng được đâu vì vậy sẽ có lúc cần đến anh em việc duy trì quan hệ là đương nhiên kể cả ngay lúc này, lúc mà nó đang kể câu chuyện bốc phét đây thì các mối quan hệ phần lớn vẫn được duy trì, dĩ nhiên nó chỉ như là anh em chơi với nhau thuần tuý mà thôi.
Lúc này vào tầm tháng 8 năm 1993, N.A đã có bầu được 2 tháng công việc về băng bổi cũng đã đi vào ổn định, bằng quan hệ nó cũng kịp làm giúp cho vài anh em một số cửa hàng bán và cho thuê băng khác và giao cửa hàng lại cho N.A và cô em vợ làm là chính, nó lại ngồi tính mưu tiếp vì bản thân nó tự hiểu món này không thể quá lâu được, cực thịnh rồi sẽ phải suy thôi, quy luật cuộc sống mà. Phải tìm một cái gì đó có tính chất kế tiếp đảm bảo không bị hụt hẵng trong đoạn tiếp theo, vậy là vừa chơi vừa tìm hiểu nó bắt đầu chuẩn bị cho các việc tiếp theo.
Vượt qua tất cả các cám rỗ về buôn hàng cấm, các việc phi pháp nhưng mạo hiểm quá mức nó chấp nhận nén mình nằm thở cương quyết không tham gia, thật là may nếu không chắc giờ cũng đã xanh cỏ hết như lũ bạn rồi vì không ít lần nó là súng và thuốc phiện.
Thời này xe Dream 2 đang là xe mốt nhất và cũng bán chạy nhất, song song với xe Dream 2 như giờ đang đi còn có 1 loại nữa gọi là Dream lùn, máy móc thì như nhau chỉ khác về hình thức mà thôi. Giá thì đắt khủng khiếp vì lúc này xe DD đã bị đưa vào hàng Ông chủ lò gạch (tức dân trọc phú) rồi, dân chơi bắt đầu ùa sang dùng xe Dream 2 cao.
Thị trường khan hàng khủng khiếp và giá cũng cao.
Thông qua các mối quan hệ rồi cuối cùng nó cũng tìm và ráp nối được một đường dây buôn lậu xe máy từ Campuchia về Việt Nam.
Với mức giá chưa đến xxx us cho một xe Dream 2 cao, sau khi hoàn thiện giấy tờ và tung ra thị trường nó có thể mang lại khoản lãi gấp vài trăm %, siêu của siêu lợi nhuận thế thì cái thằng nó sao mà bỏ qua được.
Ngồi ở quán cafe ở PĐP nó vào chuyện với đầu nậu xe lậu từ Campuchia
- Sao rồi anh, cuối cùng là anh có hàng không. Nó nói với thằng Đ đầu nậu nhập xe lậu
- Nói chung hàng thì có nhưng chặp này hơi khan do biên giới Thái - Cam đang đóng em à. Đ nói trong cái sự cành cao của người có nguồn hàng độc.
- Em nói thực nhé làm ăn thì cứ thẳng thắn với nhau sẽ thoải mái hơn, tính em không thích vòng vo. Cuối cùng là anh có hàng, em có tiền đúng không, tiền hành làm thì anh có lãi, em cũng có miếng. Em không chết vì mấy cái xe của anh mà anh cũng chẳng sống vì bán được cho em. Nó nói với Đ thẳng thắn không e dè gì hết.
- Anh có nói dối chú đâu, thực sự là hàng đang khan lắm.
- Anh có thể có nhiều đối tác khác nhưng một điều chắc chắn anh sẽ có một khách hàng tiềm năng là em cùng với sự sòng phẳng, đang tin và sẵn sàng vì liên minh một cách tuyệt đối. Chỉ cần anh sống đúng là anh thì mọi việc đều mỹ mãn. Tuỳ anh nghĩ thôi.
Cuộc cafe tàn mà cũng chẳng đi đến đâu hết, có thể nó chưa đủ độ tin đối với Đ và Đ cũng chưa biết nhiều về nó. Mọi việc bị bỏ lửng đến dăm ngày sau thì Đ chủ động gập lại nó ở một quán cafe trên đường QT.
- Lần này có 2 công về, toàn bộ là hàng 3 cục, anh hỏi thật chú lấy được bao nhiêu con.
- Em có thể lấy cả 2 công của anh, thể hiện tiềm lực nó nói không cần nghĩ. Tuy nhiên để anh em mình hiểu nhau hơn em sẽ lấy 10 con loại Dream 2 cao.
- OK, giờ chú đặt trước cho anh 50% tiền và đêm ngày kia hàng về anh sẽ trả hàng ở Văn Điển, việc vận chuyển từ đó về kho của chú cứ phải tự giải quyết.
Xoẹt, xoẹt lập tức đếm tiến nó chao đủ luôn 50% cho Đ không cần phải ngợi bởi nó đầy tự tin mà.
Vậy là từ đây nó lao vào buôn xe lậu thuế và giấy tờ giả.
Hai ngày hôm sau đúng như hẹn nó cùng thằng em D cu li (cùng cạ với L tròn trước đây) ngồi trên xe Viago để nhận hàng. Đây là chuyến đầu và thực chất nó cũng chưa hiểu rõ lắm về Đ, phương án đảm bảo an toán vẫn được nó xây dựng.
- Anh ơi em đang làm phi vụ xe ở Cam, tối nay 10h em sẽ nhận hàng ở Văn điển. Nói với anh Q nó thẳng luôn. Theo anh có sợ chúng nó úp không.
- Để an toàn thì theo tao giờ mày cứ đi nhận như bình thường, tao sẽ cùng mấy anh em bên Kinh Tế sẽ đi theo. Nếu bình thường thì coi như đi chơi, nếu động thì tao sẽ bắt mày và hàng trước để cứu người đã, từ đó mày phải xoay thành đi áp tải hàng hộ rồi quay lại úp hết ngược luôn chúng nó nếu chúng nó giở trò hiểu chưa.
- Đây là cửa mới của em nên nếu không nổ thì anh đừng động nhé, cá nhân em thấy món này rất ngon mà sạch sẽ, nó chỉ hơi mạo hiểm khi giao nhận hàng thôi nhưng nếu trôi thì lợi nhuận nó có thể không gì bằng đâu.
Vậy là ngoài việc nó đi nhận hàng thì cũng là một cái bẫy hờ răng theo đảm bảo một sự an toàn cao nhất. Nếu ngon thì nó sẽ mở ra một cửa làm ăn mới bằng không nó đã có bọc lưng rồi chỉ có hoà hoặc thắng đâu có cửa thua.
Rất may mắn là mọi việc diễn ra hết sức ngon lành, 10 cái xe nhanh chóng được bốc lên xe o to và vận chuyển thẳng ngay về NT nhà thằng L le để gửi, chẳng là nhà nó rất rộng và NT thời đó cũng vẫn còn hoang vu lắm đâu mà có nhiều khách sạn với nhà hàng như bây giờ, các vườn đào và hoa vẫn còn rộng mênh mông.
Cả 10 cái xe được cất kỹ ở đây chờ nó tìm nguồn bán. Thực tế với xe không giấy tờ bán khó vô cùng và nó luôn cực rẻ bởi mặc định sẽ là xe ăn cắp cho dù vẫn mới tinh. Mất hơn 1 tuần lay hoay với 10 cái xe mà không sao tiêu thụ được cuối cùng nó quyết định làm giấy tờ cho xe.
Lúc này phong trào mua bằng cấp đang lên rất cao ở Hà Nội, rất nhiều đường dây làm giấy tờ giả nhưng hoạt động hết sức kín đáo, bí mật và không phải muốn tiếp cận là được. Đang lúc lay hoay thì nó gập thằng Q làm bên phòng Giáo dục một quận Nội thành chuyên làm về bằng bổi giấy tờ, nó lại cần chạy một cái giấy phép thuê bằng hình. Vậy là xong, thông qua thằng Q nó tiếp cận dần với chú T người HN chắc cũng là hàng nghệ nhân về môn này nhưng ông chỉ làm bằng giả chứ cương quyết không làm giấy tờ xe máy. Lý do rất đơn giản là bằng cả đời kiểm tra vài lần nên xác suất đứt bóng gần như không có, còn giấy tờ xe thì hàng ngày vì vậy có thể đứt bất cứ lúc nào.
Bằng tiền không thể nào mua chuộc được, nhờ cũng không mà ép càng không nó chẳng tính ra cách nào để gỡ rối được, cái miếng mồi béo bở vì vậy bốc mùi thơm phức trước mũi mà không sao ăn được.
Cafe, thuốc lá là bạn đồng hành với nó lúc này, càng căng thẳng nó hút càng nhiều, cứ một mình trong phòng tắt đèn tối nó ngồi tính võ, nếu muốn chơi tiếp cuộc chơi này cần phải có một nguồn cung cấp giấy tờ để hợp pháp hoá. Ngồi nghĩ chán cứ cân nhắc giữa cái việc đành nhường miếng mồi thêm cầu nữa với ăn cả, vị tanh của đồng tiền hình như cũng làm cho con người thêm mạnh mẽ, quyết đoán và tàn nhẫn thêm thì phải. Nó quyết định sẽ khống chế nhằm đạt bằng được mục đích của mình, nước nổi bèo nổi dĩ nhiên về kinh tế luôn là cái tuyệt đối phải sòng phẳng mọi lúc mọi nơi và mọi phi vụ.
Soát trong tất cả anh em có mỗi thằng B là có vẻ sáng sủa và dáng công chức nhất vậy là nó lên kế hoạch.
- Này Q ơi cái giấy phép của mày sắp xong rồi đấy, tao hỏi ông anh bảo đang duyệt chắc sang tuần thôi. Nó nói với thằng Q.
- Ối giời ơi may quá, hết bao nhiêu đấy ông.
- Giờ thế này, tao có thằng bạn đang định xin đi làm mà chưa có bằng đại học, mày làm giúp tao một cái ở chỗ ông T với, tao không làm được vì ông ý chẳng biết tao là ai.
- Ok chuyện nhỏ ông yên tâm đi.
- Giờ thế này nhé tiền bạc phân minh ái tình dứt điểm. Việc tôi giúp ông là vô tư, tiền ông cũng trao thẳng cho bên các anh ý, tôi không tham gia. Còn việc kia nó là miếng của ông thì giờ ông đưa nó xuống cho nó làm giá gốc đi, sau đó ông có 30% ở đấy tôi sẽ bắt nó trả cho ông luôn. Ok chưa thế cho anh em mình đỡ mang tiếng chăn với dắt nhau.
- Ok luôn bảo nó ngày kia qua đón tôi rồi đi HN. Chối đây đẩy nhưng cuối cùng thằng Q cũng vẫn đồng ý nhận tiền.
Thế là hai đứa lên đường, phi vụ làm bằng đại học cũng xong luôn cho thằng B, cầm tờ giấy giao nhận tiền của thằng B với ông T nó cười nhạt, hừm cứ từ từ mọi thứ đều cần phải có tính thời điểm.
Bẩy ngày sau đến ngày thằng B nhận bằng về nó cùng thằng Q lại lên đường đi HN. Cầm bằng mới trên tay vừa từ ở Tân Tiến rẽ đi ra đường cái đề về Hà Nội thì bất ngờ thằng B cầm lái va ngay xe vào một thằng khác đi ngược chiều, đường làng đi chậm nhưng nó cũng đủ để cho cả hai xe đổ kềnh ra đường.
Cả hai bên đều nói mình đi đúng, rồi việc cãi nhau là đương nhiên sẩy ra và tiếp theo đấy một trận ẩu đả cũng phải sẩy ra như tất yếu. Bị đánh cả hai thằng Q và B đều bỏ chạy vứt lại xe, được một đoạn vớ được cái liềm bên bờ thằng B chạy ngược lại định trả thù, Đúng lúc tưởng chừng việc dẫn đến phải đổ máu thì ở đâu bóng dáng công an xuất hiện, cả hai bên đều bị bắt gô ti lô, do đánh nhau có vũ khi vì vậy chúng nó bị khám người và rất nhanh cái bằng giả cùng giấy giao nhận tiền bị bóc trần làm luôn chứng cớ phạm tội, việc sống chết của chúng nó giờ chỉ còn phụ thuộc vào yếu tố ngoan hay không mà thôi. Hai thằng kia sau khi lập biên bản va trạm xe và cam kết hoà giải được thả để lại hai thằng B và Q bị giữ.
- Giờ tôi cho anh một cơ hội để chuộc tội, anh có đồng ý hợp tác với cơ quan công an hay không. Tiếng một đồng chí công an vang lên.
Đang là người nhà nước lại còn trong đúng ngành giáo dục thằng Q thực chất làm gì có cửa lùi, việc bắt buộc tuân theo là đương nhiên.
Theo chân thằng Q là một đồng chí công an vào thẳng nhà gập T, nghệ nhân của những nghệ nhân điêu khắc.
- Chào anh chúng tôi bên cơ quan công an, hiện anh đang là đối tượng của một vụ án giấy tờ giả... chúng tôi đã có đầy đủ nhân chứng vật chứng. Đề nghị anh hợp tác.
- Xin lỗi có thể các anh nhầm người ạ, tôi lâu lắm rồi chỉ ở nhà làm ruộng thôi ạ. Tái mặt và lập cập như sốt rét ông T lập bập.
- Chúng tôi chờ ở anh sự tự giác thành khẩn để hưởng lượng khoan hồng và tránh các hình phát của pháp luật vì vậy tạm thời cho anh 3 ngày để ăn năn và thành khẩn và ra đầu thú, hết thời hạn chúng tôi sẽ quay lại. Giờ trước mắt chúng tôi sẽ bắt anh Q và anh B để tiến hành điều tra. Rất mong thành khẩn của anh. Chào
Thế là xong, thằng Q *** ra máu vì nếu bung bét vụ này coi như nó xoá sổ cái tương lai phía trước. Cả bốn người đang dong nhau đi về trụ sở công an HN thì va mặt với Nó.
- Anh đi đâu đấy, Nó hồ hởi gọi hai người Công an.
- Ừm anh đang làm nhiệm vụ, chiều gập nhau nhé. Vẻ mặt nghiêm và lạnh lùng của hai người công an khiến nó cũng chờn chờn.
- Ơ anh ơi đấy là bạn em, anh xem có cửa gì giúp nó đi, nó là công chức nhà nước chắc chắn chỉ vô tình thôi ạ.
Thế rồi nì nèo lẫn ỷ ôi và đút lót cuối cùng thằng Q và B cũng được châm chước tạm thả để chờ điều tra cùng với biên bản tịch thu tang vật và hành vi phạm tội vào tầm hơn 5h chiều
Sáng sớm hôm sau dưới sự chỉ đạo của nó thằng B đã quay lại HN để gập chú T, phờ phạc và hoang mang vì bỗng dưng chết như trong phim hoạt hình ông T lên tiếng
- Đúng là làm ơn mắc oán, giờ chúng mày định thế nào.
- Dạ cháu cũng có giấy triệu tập của cơ quan Công an HN 3 ngày sau đây ạ. Xịn 100% là giấy triệu tập ủa công an cùng con dấu quyền uy đỏ chót, chỉ khác nó là triệu tập lên để giải quyết về gây rối trận tự công cộng nhưng trên giấy không ghi rõ lý do.
- Thế bây giờ thế nào, mày đẩy chú vào tình thế ngõ cụt rồi.
- Bây giờ cháu biết một người có thể giúp mình qua được vụ này nhưng chỉ ngại chú không đồng ý thôi ạ.
Mày nói đi xem nào. Có bệnh đương nhiên phải vái tứ phương rồi, không nhẽ chết một cách lãng nhách vậy sao tâm lý chung của con người mà.
- Giờ cháu với chú quay luôn về HN để xem có gập được họ không, nếu không trực tiếp thì cũng gián tiếp có thể anh ý giúp được còn hơn là ngồi đây mà chịu trận.
Vậy là từ quan hệ khách hàng giờ thằng B và ông T đã thành chung một chiếc thuyền rồi. Hừm cứ từ từ đã mọi việc vẫn còn phía trước.
Nhanh chóng ông T và thằng B đèo nhau trên xe máy về ngày Hà Nội, người nó đến gập là anh C cộng. Nhưng do sự vụ nhậy cảm lại kèm thêm vô số lý do khiến cho cuối cùng anh chỉ để lại một lời hứa sẽ tìm cách chạy giúp việc này.
Vậy là mất một ngày đi lo việc rồi cái hạn kia như chuông tử thần vậy, lơ lửng là cái án trên đầu dĩ nhiên với tội danh làm giấy tờ giả không quá nặng nhưng nó cũng đủ để pha tan mọi thứ. Vào cái lúc tưởng như đã chết thì thằng B quay lại nhà ông T:
- Chú ơi anh C báo mình lên ngày Hà Nội, phải làm thật nhanh vì việc chưa được báo án mà mới chỉ ở điều tra, nếu làm nhanh thì cũng chưa biết thế nào.
Lên đường và đi luôn là đương nhiên rồi, khác gì chết đuối lại có cái phao đâu.
- Em thì không làm được nhưng cậu em em nó làm bên băng hình vì vậy có chơi với mấy ông bên an ninh, nếu anh đồng ý thì em sẽ cho người gọi nó ra làm việc nhưng chắc không đơn giản đâu.
- Vâng có gì anh giúp tôi, thực ra tôi cũng có làm cho ai đâu, một vài anh em toàn người nhà nhờ thì giúp cho chúng nó có đủ điều kiện đi làm thôi ạ, tiền nong gì đâu.
- Theo em anh đừng nói gì ạ, còn đã là anh em nói phải thật, em biết anh chuyên nghiệp đến đâu mà và những loại nào anh đã làm. Hắng giọng anh C cộng lên tiếng làm cho ông T im bặt vì bị đánh trúng tim đen.
Rồi cuối cùng Nó cũng phải xuất hiện như chưa hề biết mà thôi.
- Em chào mọi người, có việc gì mà gấp gáp thế ạ. Nó xuất hiện niềm nở trong bộ cánh đúng của một dân buôn thuần tuý.
- Ừm anh có việc này nhờ chú tý, C cộng lên tiếng. Đây là ông anh anh (lại bốc phét roài) ở TT, HN.
- Anh ơi em đang vướng việc có gì anh nói nhanh cho em một cái còn về không lỡ việc của em ạ. Cắt ngang lời nó đưa vào việc luôn.
- Việc thế này Ông anh anh chót làm giúp cho đứa em cái bằng giả nhưng vô tình bị phát hiện, hiện bên an ninh đang chuẩn bị thụ lý, vấn đề là không biết đã thành án chưa vì nó cũng nhỏ mà.
- Bên an ninh thì em có quen vì làm băng hình nhưng nó lớn lắm để em xem đã nhé.
- Ối xem cái gì ngày mai theo giấy là đến triệu tập rồi, hôm này không bịt ngày mai lên làm cái biên bản cung coi như xong có mà chạy vào mắt.
- Căng nhỉ, thế này thì gay quá, tỏ vẻ vừa quan tâm, vừa lo lắng và vừa tức giận nó nhanh chóng quyết định.
- Giờ anh ở đây chờ em nhé. Nó nói với ông T, em đi thu xếp việc trước rồi sẽ quay lại luôn, phải lấp việc này ngay lập tức để đến ngày mai là anh hết cửa vì ít nhất bây giờ nó vẫn chưa có án.
- Cậu cố giúp anh không thì chết mất, với vẻ nằm nì kèm với chân thành ông T lên tiếng.
- Anh cứ yên tâm chưa biết thế nào nhưng em hứa sẽ hết sức. Thế nhé. Nó trả lời như kiểu nước đôi
Lên xe một mạch nó phóng ra quán Cafe lại ngồi cũng anh Q cả hai vừa cafe vừa bàn tính rồi kế hoạch cũng lên xong gần 1 tiếng sau nó cùng một người quân phục mầu c.ứt ngựa nghiêm túc bước vào nơi mà cả C cộng, ông T và thằng B đang đợi. Chỉ cần nhìn thấy bộ quân phục không sao tiết, vẻ mặt lạnh tanh đã khiến cho ông T lẩy bẩy từ trong lòng ra đến ngoài rồi.
Sau một hồi nói chuyện và nhận các thông tin từ ông T trình bầy, đồng chí an ninh chỉ nói một câu lơ lửng:
- Việc này không đơn giản đâu, tôi phải điện thoại về khu vực kiểm tra đã, mọi việc sẽ trả lời sau vì việc này phụ thuộc vào người thụ lý.
Bỏ lại sự ngơ ngác và thất vọng của mọi người đồng chí an ninh đi cũng phải đến hơn 2 tiếng sau mới quay lại:
- Anh không thành thật với tôi, anh làm việc này đã được 3 năm rồi và hình thành một đường dây với rất nhiều chân rết, nếu việc này mà không dừng ở đây thì cơ trời cứu.
Cứ thế ông T bị dồn vào thế bí bởi chỉ còn vài tiếng trong khi cả 3 năm làm bằng giả chỉ cần một vụ này nổ thì có đến cả nhà cũng đi hết chưa biết chừng còn tù ốm.
Đứng trước sự bảo lãnh và bằng tiền của nó, ngay trước mặt mọi người nó đưa gọi là thuốc nước cho anh em vất vả ngày đêm cuối cùng nó cũng nhận được sự chấp thuận của bên anh xxx ngày mai sẽ cùng đi về HN để lo việc đó, nhưng khống chế ở mức độ nào và ra sao thì còn phải để xem đã.
Thế là ông T đáng là ở cửa trên thì bằng chiêu trò thủ đoạn giờ nó khống chế gần như hoàn toàn và đương nhiên trong một chừng mực nhất định nó là người chủ đạo.
Hôm đó ở lại Hà Nội để ngày hôm sau cùng về HN làm việc ông T nghỉ lại ngay ở KS KL, để mai đi sớm tối đó nó cùng ngủ lại.
- Cái món của anh làm muốn bền vững phải có người bọc lưng không thì sớm muộn cũng nổ thôi.
- Anh em hôm nay chứ biết anh là ai mà chú đã nhiệt tình từ mối quan hệ đến tiền làm anh cảm kích quá, tiền thì sớm muộn cũng trả hết thôi nhưng còn nợ tình chẳng biết bao giờ chả được. Ông T thực sự cảm kích.
- Em nói thực nhé anh làm ăn kiểu đấy không ổn đâu, anh có muốn thực sự làm ăn không nếu anh muốn thì anh em mình nói chuyện còn không thì thôi.
- Anh đang còm cõi kiếm từng đồng để cáng cả nhà, có cửa làm ăn thì khác gì chú cứu cả nhà anh.
- Anh buồn ngủ chưa, anh em mình đi chơi đi. Nó bất ngờ rủ anh T đi chơi.
Vừa đang vay tiền lại hàm ơn nay được mở thêm cho cửa làm ăn mới, có mơ ông T cũng không bao giờ nghĩ đến. Trong mắt ông T lúc này Nó như một ông bụt vậy, đi với bụt buộc phải mặc áo cà sa thôi dù muốn hay không.
Trên xe máy hai anh em vun vút lao đi, trời hè tháng 9 cũng đã đỡ nhiều lắm rồi không còn cái độ hầm hập nữa, chuyện trò và giới thiệu từng con đường đi qua chẳng mấy chốc hai anh em đã ra đến đường đê rồi, hình như cả hai cũng đã hiểu nhau và thêm một nấc tình cảm nữa rồi.
Quặt vào ngõ nhỏ nó đưa ông T vào nhà thằng L le.
- L ơi, L ơi có nhà không. Mồm gọi, tay mở cổng nhỏ nó đi thẳng vào nhà.
- Ông đi đâu giờ này lại mò lên đây vậy. Thằng L lên tiếng.
- Em chào anh ạ. Thằng L le bất ngờ nhìn thấy thêm cả anh T nữa.
- Ừm tao lên có tý việc, mày cho tao kiểm tra hàng cái.
Lách người qua phòng bên cạnh cả 3 người lọt vào phòng sau nhà, đèn bật lên và ngay ở góc nguyên 10 cái xe mới tinh xếp ngay ngắn 5 cái có biển số và 5 cái không.
Nó kiểm tra qua loa hàng cho lấy lệ trong sự ngạc nhiên đến há hốc mồm của ông T không hiểu tại sao nữa.
- Thôi tao về đây. Thế là từ lúc vào đến lúc về nhà thằng L le không quá 30 phút.
- Vào đây làm bát phở đã anh ơi, hai anh em tạt về Hàng Muối ăn bát phở, chiếu chén riệu mà chẳng bàn gì đến việc nó cứ luyên thuyên chuyện đâu đâu mà thừa hiểu chắc chắn ông T đang sốt ruột kinh khủng vì không biết sẽ làm gì trong cái phi vụ chuẩn bị làm ăn tới đây.
Ăn uống no say rồi lại quay về khách sạn lúc này ngồi uống nước chè nó mới bắt đầu
- Anh xem giúp cho em cái này mới. Rút từ túi 5 cái đăng ký xe mới tinh của đúng xe Dream nó đưa cho ông T
- Xem gì cơ có gì mà phải xem em. Ông T vẫn còn ngạc nhiên đến ngơ ngác
- Giả đấy, giả 100% anh thấy sao. Khi anh định làm cho dù lợi nhuận cao đến đâu nhưng đuôi dài lê thê và đằng sau là vực thẳm thì cũng nên dừng. Bởi lúc đó tiền đổi bằng máu, đặt lắm anh ạ.
Ngây thơ đến đáng thương vì ông T vẫn tưởng 5 cái đăng ký đó là giả, nó thật hơn bất cứ cái đăng ký nào bởi đơn giản nó là hàng thật. Vậy là nó đưa cái thật nói giả và cũng là yêu cầu muốn đặt chân vào cuộc chơi cần phải làm được như thế, tôi nghiệp cho những con người có suy nghĩ đơn giản và thuần túy.
Nó nói trong sự ngạc nhiên đến ngưỡng mộ của ông T.
- Giờ ý chú thế nào, anh có thể làm gì đây.
- Nếu anh thực sự muốn biết thì em sẽ nói, đây là siêu lợi nhuận bởi không có đuôi, chẳng có chứng cớ và nó còn gấp vạn lần in tiền giấy.
Tất cả đều là quá khứ của một câu chuyện hoàn toàn bốc phét, đọc để vui và cũng hiểu là cuộc đời không có gì là tự nhiên cả, đường phán xét và áp đắt gắn cho một con người cụ thể nào ngoài xã hội các cụ nhé. Đơn giản chỉ là có thêm cái nhìn về cuộc đời, xã hội ở một số góc khác mà chẳng có báo hay sách nào viết cả vì có thể nói:
- Ghê Tởm. Nhưng vẫn chưa là gì đâu khi hành trình vẫn còn phía trước.
Em cho thể cụ thể cho anh được không. Anh nói thực là cũng đã có lời mời nhưng không hiểu cụ thể vì vậy rất ngại. Thuần tuý là đăng kỹ e sử dụng hàng ngày vì vậy xác suất dính sẽ là rất cao.
- Anh nghĩ ngọn mà không nghĩ gốc em sẽ nói cho anh thấy là làm cái này nó còn kín và chắc gấp vạn lần cái việc kia của anh. Thế rồi bằng mồm mép nó khiến cho ông T nhân thấy đây mới là chuẩn.
- Thứ nhất khi anh làm các đăng ký như thế này chỉ là bản sao của một cái xe có thật vì vậy việc để phát hiện ra nó hoàn toàn không đơn giản nếu nó được bán đi tỉnh khác.
- Thứ hai không bao giờ nó được bán từ chính chủ mà chỉ được bán từ người đã qua tay.
- Thứ ba người bán đầu tiên lại hoặc là người chết, hoặc là người không có thật
Nếu tất cả các thứ thực hiện như trên sẽ dẫn đến không có đầu, chẳng có cuối chỉ nắm được khúc giữa mà thôi, em hỏi anh chúng ta ai sẽ là người toi. Trả lời luôn cho anh là chẳng ai toi cả.
- Sao anh thấy sao, nhưng em nói thực em cũng có chỗ làm rồi, sản phẩm chính là những cái anh xem lúc nẫy đó. Giờ vì quý anh cũng là để cửa làm ăn thì em cho anh biết thôi anh nhiệt tình thì làm thử còn không thì anh em mình uống riệu vui coi như chuyện này không có.
Lơ lửng trên đầu là cái án, ngang lưng là khoản vay của nó để lo cho cái việc giời ơi, dưới chân là vực thẳm ông T hay bất cứ ai cũng chỉ có một con đường duy nhất là làm và phải làm thật tốt bởi nó là sinh mạng của chính mình rồi, vậy là nó tiếp tục chuyển từ việc nó cần thành nhiệm vụ buộc phải làm bằng được cho ông T.
Ngày hôm sau đi HN ngồi ở quán ăn khuất trong một hẻm cả bọn chờ anh xxx đi gọi người đang thụ lý hồ Hồ Sơ vụ ông T, cũng phải đến hơn tiếng sau anh xxx cùng hai người thụ lý mới ra đến nơi.
Dọn riêng bàn riệu ở một góc khuất của vườn các canh em tưng bừng cụng chén, dưới sự nhờ vả và bằng tiền, quan hệ cuối cùng cái việc bằng giả cũng được kéo thêm ra 7ngày nhằm thu xếp hồ sơ chuyển từ sản xuất và phát hành bằng giả thành sửa chữa bằng, trong trường hợp nếu không được thì vẫn phải chấp nhận.
Lại có 7 ngày cho ông T chuẩn bị tiền và 7 ngày cho buộc phải hoàn thiện được lô hàng đầu tiên cho nó. Sống hay chết giờ phụ thuộc vào cái trình độ nghệ nhân của chính đôi tay và khối óc của ông T thôi. Tất cả chúng nó giờ thành ngây thơ vô tội.
Bài toán nó đưa ra là ông T sẽ làm thử 5 cái theo đúng những cái nó đưa và 5 cái mới để nó so sánh, nếu chuẩn thì từ này nó sẽ chính thực để ông T đặt chân vào cuộc chơi. Thời hạn cho công việc này là 6 ngày. Đúng là đứng trước sống chết con người ta phi thường thật, 3 ngày sau ông T đã cho nó xem 5 cái đầu tiên làm theo kiểu pho to, cầm trên tay 5 cái đăng ký mà nó thực sự ngỡ ngàng đến bất ngờ, có lẽ kể cả các máy in công nghệ cao bây giờ cũng còn lâu mới làm được. Sau khi ép plastic vào thì có thể nói nó là 1000% là thật. Còn lại 5 cái sau thì 2 ngày sau ông T giao nốt. Từ đây các giấy tờ của nó chỉ cần mất không quá 3 ngày thì đến hàng 100 cái cũng xong. Cuối cùng nó cũng hoàn thiện đường dây buôn xe lậu với giấy tờ giả.
Vụ này như thực tế nó không mất đồng nào mà sẽ ăn không toàn bộ vì 5 cái làm để kiểm chứng không tính tiền, 5 cái còn lại là tiền để lo lót cho vụ sản xuất và lưu hành giấy tờ giả. Tuy nhiên trên thực tế chi phí đi lại dàn quân và diễn kịch bản, bồi dưỡng và cho anh em chia nhau hết 5 cái, còn 5 cái nó vẫn trả cho ông T với danh nghĩa tạm ứng, đằng nào vẫn là tiền của người ta cần phải trả về chính chủ người có công, nhưng theo kiểu này thì nó lại vẫn có thêm tiếng là người biết nghĩ.
Haiza thế mới biết đâu phải cứ thấy đỏ có nghĩa là đã chín.
Vậy là phi vụ đầu tiên của buôn xe máy lậu cùng giấy tờ rởm cũng xong, ngay sau khi hoàn thiện toàn bộ các xe này đều được tung ra bán ngay tại Hà Nội, mọi việc êm xuôi với lợi nhậu siêu cao khiến cho nó không thể nào dừng được nữa.
Tính từ tháng 8/1993 đến tháng 11/1993 tổng cộng nó làm 3 lần với số lượng 40 cái toàn bộ đều là một loại Rem cao (Từ đùng theo đúng thời đó gọi), 30 cái còn lại chỉ có 5 cái được làm đăng ký tại Hà Nội số còn lại toàn bộ là đăng ký ở các tỉnh khác theo đơn đặt hàng.
- Em chào anh, tình hình tết nhất đến đâu rồi ạ. Nó gập Đ chuẩn bị đặt vấn đề cho một phi vụ lớn chuẩn bị cho một cái tết âm lịch cận kề.
- Nước nổi bèo nổi, anh làm công ăn lương hớt váng, các chú mới là người chính được hưởng chứ anh ăn thua gì đâu. Đ trả lời nó theo cái kiểu định tăng giá.
- Bù lại cách em làm là cực kỳ sòng phẳng, tiền nong anh không bao giờ phải nghĩ cũng như sự an toàn là tuyệt đối. Có thằng nào mà chặt đuôi gọn, sạch sẽ như em không. Ít nhưng chắc chắn, an toàn nó hơn nhiều sự mạo hiểm anh ơi.
- Chú gập anh có việc gì đấy.
- Em muốn lấy một lô hàng lớn đợt này, anh xem có ổn không để em tính việc tiếp theo.
- Cũng khó đấy vì càng gần lễ tết thì mọi việc lại càng bị siết chặt, đầu kia cũng không phải muốn là chuyển về được, lượng hàng lớn cần phải phân chia về theo nhiều đường khác nhau thậm chí phải theo cả đường từ Lào về nữa nên giá chắc chắn sẽ đội lên em à.
- Đội lên là đội lên bao nhiêu, quan điểm của em mọi người cùng có lợi là ok thôi.
Thế rồi cuối cùng cái mục đích nó đặt ra cũng đạt được với số lượng xe về là 100 cái trong vòng 2 tháng 12/1993 và tháng 1/1994. Tiền đặt cọc là 50% toàn bộ số lượng, nhận xe nào thanh toán nốt luôn 50% còn lại của xe đấy. Nhẩm tính nhanh nó cũng đã có một mớ tướng rồi. Ít nhất nhờ có cái vụ xe cộ này mà tất cả anh em những người liên quan đến nó đều có kinh tế dư dả và mọi người đều vui vẻ. Ngay như ông T cũng giã từ luôn con đường bằng bổi giả, ẩn mình và chỉ còn làm mỗi việc cho ra đời các đăng ký theo yêu cầu của nó mà thôi, cũng may cái thời đấy vẫn là biên nhôm nên việc cho ra đời các biển số xe cũng dễ dàng hơn rất là nhiều.
Mọi việc coi như xong, cả tháng 12 nó nhận được hơn chục cái rồi im tịt không cồn thêm cái nào nữa đồng thời lúc này thằng Đ cũng mất tích luôn để lại một đống chủ hàng rơi vào bế tắc. Chủ quan và đầy kiêu ngạo nên nó lại là người biết cuối cùng. Khi nổ ra thì đã quá muộn rồi.
Thằng Đ nào chỉ có mình nó là người nhập đâu mà còn một đống khác nữa, thay bằng nhận tiền rồi đặt hàng về và lấy lãi thì nó ném một phần lớn số tiền đó vào cờ bạc. Cái giống cờ bạc càng khát nước thì càng tiễn nhanh mà càng tiến nhanh thì lại càng cầy tợn khiến cho Đ đắm là điều đương nhiên, cả một khoảng thời gian dài nó vay tiền cả bên nhập hàng lẫn đầu suất để lấy tiền đánh bạc. Nhưng cái đấy khác gì vòng tín dụng, việc xập là đương nhiên vấn đề chỉ còn là thời gian mà thôi.
Sự việc cuối cùng cũng nổ, chủ hàng ở Cam về đòi tiền và chuy sát thằng Đ, ít người biết về dân xã hội Cam nhưng thực chất bọn này cực kỳ tanh do pháp luật lỏng lẻo hơn ở Việt Nam rất nhiều, lại có chung đường biên giới với Thái nên chúng nó gây án xong có thể dễ dàng tẩu thoát khỏi sự truy lùng của pháp luật, với các tính chất như vậy vì vậy dân xã hội Cam thường rất manh động và khát nước, đã xuống tay chỉ có chết mà thôi. Sự vụ này cũng để lại một sự ồn ào tại Hà Nội vào cuối những năm 1993 đến đầu năm 1994 và kết thúc bằng một vụ án bắn người mà không có người bị hại giữa những năm 1994.
Trong bối cảnh vỡ nợ thế vợ Đ cũng cám cảnh và đi lòng thòng khiến cho Đ đã bễ giờ thêm bết cuối cùng phương án nó chọn là bỏ chốn với dự tính vượt biên. Đến khi nó biết thì việc đã rồi, cả nhà thằng Đ giờ như vườn không nhà trống chẳng còn tài sản gì mà xiết cả.
Mất tiền ư làm gì có chuyện đấy, suy nghĩ trong đầu nó lúc này là bị lừa khiến cho nó bùng nổ lại cái bản năng Con và hình như sự minh mẫn cũng theo vậy mà mất đi. Chẳng cần ai đi cùng hết một mình nó đi lên nhà thằng Đ vào những ngày giáp tết cuối năm. Nằm ngày đầu phố HN trong con ngõ nhỏ nhà thằng Đ có 3 anh chị em với Đ là cả dưới nó là một em gái và út là một thằng cùng tên là Đ (tạm gọi là Đ em).
Đ em cùng là thằng dạng đú, không đến mức chuyên nghiệp nhưng nó cũng thuộc hàng khó bắt nạt và đã có gia đình riêng với hai vợ chồng và một đứa con nhà ở trên B. Từ khi nhà bị xiết nợ thằng Đ em lại về ở cùng ông bà già nó và nó cũng táng nhau vài trận với bọn đến bắt nợ để bênh gia đình.
Cộc, cộc, cộc nó giơ tay gõ cửa nhà thằng Đ. Cánh cửa mở ra với khuôn mặt hằm hằm của thằng Đ em
- Hỏi gì đấy, không có ai ở nhà hết. Đ em hỏi và đứng chắn ngang ngay của.
- Cho tôi hỏi có ông Đ ở nhà không, ông ý vay tôi tiền hàng hôm nay tôi lên lấy. Vẫn đứng ở cửa nó lên tiếng.
- Chả có Đ nào hết mà cũng đ.éo có tiền mày phắn đi mà tìm nó đây là nhà tao, Cút. Thằng Đ em chắc nhìn thấy nó đi một mình nên lấn át.
Bốp, một cái vả nhanh như chớp từ tay nó vào mồm thằng Đ cùng một họng súng lạnh toát tọng vào cái mồm còn đang há hốc của nó khiến thằng Đ thậm chí còn không nói được, nó gần như chết cúng vậy
- Mày có tin tao xiết cò không hả con c.hó. Biết bố là ai chưa. Mặt lạnh băng với khẩu súng tọng vào giữa họng Đ em nó gằn giọng.
- Ối tôi xin anh, em nó trót dại không biết. Cả bố và mẹ thằng Đ đều sụp xuống vái Nó như bổ củi vậy.
- Câm mồm, đứa nào còn lên tiếng tao bắn nát sọ thằng này rồi sẽ hoa thiêu hết chúng mày luôn. Nó tiếp tục gằn giọng vậy là tất cả im lặng hết. Chỉ mình tao được phép nói mà thôi biết chưa.
- Hôm nay tao xuống để lấy tiền của thằng Đ đã lừa tao, giấy nó nợ đây đọc đi. Quăng cái giấy nợ ra nhà nó nói tiếp.
- Cho cả nhà chúng mày thu xếp đúng 7 ngày sau tao quay lại nếu không cố tiền thì hừm.......
Siết cò nó bắn thẳng vào cái tường đối diện, tiếng súng lẫn cùng tiếng pháo tết hoà cùng nhau như là một vậy, đúng là điên rồ và ngu muội.
- Tao tên là D phi, chúng mày không cần tìm và nếu báo công an thì cả nhà mày chưa đến 1 kg thuốc nổ đâu. Nhớ rõ đấy. Chào.
Nó lạnh lùng khép cửa bỏ đi trong cái không khi im lặng đến rợn người của nhà Đ.
Cay cú vì bị lừa và quan trọng nhất nếu lộ ra ngoài anh em biết thì còn nhục mặt vì bị thằng ất ơ qua mặt nó như con thú điên vậy.
Âm thầm chịu đựng một mình càng cay cú nó càng trở nên hung hãn và càng nguy hiểm nhưng chính vậy nó đã mất bình tĩnh để rồi chết như phim hoạt hình sau này vậy.
Bẩy ngày rồi cũng đến, vẫn chỉ một mình nó đi lên nhà thằng Đ với súng dắt trong người.
Cộc, cộc, cộc. Của mở và lần này là bố của Đ, ông chắc cũng tầm tuổi bố nó ở nhà vậy. Với thái độ rất nhún nhường của ông và mẹ Đ lại làm cho nó chùn tay và thái độ cũng khác hẳn ngay lần trước.
- Con dại cái mang, giờ nó cũng đã bỏ đi rồi, đồ đạc thì cũng bị những người khác bắt hết thôi thì tôi biết Đ nó đã gây ra bao việc ảnh hưởng đến các anh. Ông bố Đ nói nửa như van xin nửa như trình bầy trong tiếng nấc nghẹn ngào.
- Cháu sẵn sàng để cho anh Đ cơ hội hồi tiền và xí xoá mọi việc nhưng nếu hình thành tư tưởng bùng hoặc tìm sự can thiệp nơi thứ ba chắc chắn chỉ có một con đường chết mà thôi. Giọng nhẹ nhàng nhưng đe nẹt nó nói.
- Đây anh xem nó bỏ chốn đi để lại đứa con cho vợ chồng tôi giờ tôi cũng chẳng biết làm sao cả. Chỉ một cháu bé tầm 5 tuổi ông bà nói.
Và cuối cùng lần đó ông bà cũng trả được cho nó trước khoảng 1/5 số tiền thằng Đ đã lấy.
- Thôi tết nhất đến nơi rồi, cháu cũng chỉ cực chẳng đã phải làm thôi, chẳng có gì cả cháu biếu hai bác ít tiền gọi là sắm tết và bộ quần áo cho con Đ. Chú cứ nói Đ gập cháu tháo gỡ còn nếu bỏ trốn hậu quả sẽ khôn lường đấy.
Ngày 1/2/1994 thì N.A sinh đứa con đầu lòng cho Nó là một đứa con trai kháu khỉnh, ngày từ nhỏ nó đã đặc biệt ít khóc và tính tình cũng lì lợm như bố Nó vậy, đứa đầu được nhà nó gọi với cái tên ở nhà đúng như tính nó "Lỳ". Tiền nó thu hồi giờ được cũng xấp xỉ một nửa rồi. Thế rồi lúc này chắc là quá kiệt bố mẹ Đ cũng không còn đủ tiền để trả cho nó nữa, thay bằng trả dần và viết giấy vay thì một sai lầm mà phần lớn các con nợ hay mắt phải là cứ hẹn rồi tạo ra lý do để giãn không trả tưởng rằng như thế sẽ nhận được sự thông cảm từ chủ nợ nhưng không phải, chính cái việc này dần dần lại đẩy nó vào một suy nghĩ kế tiếp hay chẳng Nó lại đang bị lợi dụng lòng tốt, sự nương tay để tiếp tục bị lừa và qua mặt. Khi đã có lại nghĩ đấy trong đầu rồi thì sự thông cảm và nương tay, chút tử tế còn lại trong nó cũng mất luôn theo.
Vào tháng 5 năm 1994 sau khi nó áp lực bằng cách mua nguyên 20 lít xăng tưới khắp nhà Đ doạ đốt thì thằng Đ cũng phải về xin tha mạng cho nó và cả nhà, bao nhiêu tức giận được Nó xả ra bằng một trận đánh kinh hồn ngay tại đầu phố HN, chỉ bằng tay chân thôi nhưng nó đã làm cho thằng Đ thành một cái rẻ rách luôn, cuối cùng của cái màn đánh người rùng rợn đó nó chộp tóc Đ ấn thẳng đầu ngập trong cửa ga cống khiến thằng Đ uống no nước cống. Sau phát này để bảo toàn mạng sống thằng Đ buộc phải viết lại giấy nợ tiền thay cho giấy giao nhận tiền cùng ngày trả, nếu không sẽ thu nhà sau 1 tháng.
Cái ngu của nó là trong giấy vay tiền lại có ghi là phải chịu lãi suất và nó tiếp tục tước luôn cái xe của thằng Đ đang đi nhưng lại không bắt viết giấy bán xe và giao tiền. Sau vụ này thằng Đ gẫy 3 cái răng và tởn đến già luôn vĩnh viễn nhìn thấy nó là buộc phải bỏ chạy không cần biết nếp tẻ là gì. Lúc này vì vụ đánh người ngay đầu phố HN quá ầm ĩ nên bạn bè nó cũng biết hết luôn cái việc thằng Đ lừa tiền của nó từ đây sự việc một phần nằm ngoài chủ ý vì bạn bè nó tự tham gia vào cùng, cũng vẫn trên ý tốt để nó có thể sớm thu hồi nợ theo chủ ý của chúng nó nhưng thực tế lại là bất cập hại. Cả nhà thằng Đ liên tục bị khủng bố ít thì đập cửa doạ vài câu nhiều thì ăn tẩn, cứ vậy khiến cho nhà nó sống không được chết cũng chẳng xong. Đến giờ nghĩ lại mới thấy là ấu trĩ và ngu, đúng ra phải cho họ cơ hội kiếm tiền để trả mình thì chúng nó lại chặt sạch đường sống. Đường cùng tất biến mà thôi. Thằng Đ chưa lo được tiền và lại bỏ chốn, nhà Đ cũng vì bị khủng bố mà khoá trái cửa mọi người cùng di tản hết.
Cứ vậy đến cuối tháng 9 năm 1994 như mọi ngày hôm đó nó đi có việc ở Phà Đen về định bụng rủ vài thằng đi nhậu. Đang trên đường PCT thì chẳng hiểu sao chắc cũng là do số phận Nó đã đến lúc rồi vì vậy va mặt ngay thằng Đ đang đi ngược chiều lại. Đôi bên phóng vụt qua nhau nhưng cũng đủ để Nó và Đ đều nhận ra.
Một trái tim lạnh cùng khối óc nóng đến giờ nó cũng không hiểu sao lúc đấy lại có thể hành động một cách ngu xuẩn vậy, Nó quay ngoắt xe đuổi theo, hai cái xe máy cứ ngoằn nghèo đuổi nhau đến giữa phố PCT thì nó bắt kịp chẳng suy nghĩ gì ngoài sự cay cú và tức giận. Đánh tay lái ép xe bên phải đường tay phải cầm lái, tay trái móc súng gạt lẫy an toàn vậy là......
Đoành, Cạch Nhắm thằng Đ nhưng bắn K54 đã khó, K59 bắn còn khó gấp vạn lần nên trượt là điều đương nhiên viên đạn xuyên đùi thằng Đ vào phần mềm, Nó siết cò phát nữa thì hóc đạn và thằng Đ cũng đã bỏ chạy xa rồi. Tiếp tục đuổi theo nhưng rồi tiếng hô vang đẳng sau khiến nó như chợt bừng tỉnh vậy. Bỏ mẹ mình vừa bắt thằng Đ rồi té thôi. Thế là thay bằng đuổi thằng Đ nó cắt ngang đường phóng thẳng về nhà.
- Em à, anh vừa bắn thằng Đ rồi, nếu anh ở lại chắc chắn sẽ bị bắt nên giờ anh phải đi đấy. Có thể anh sẽ vượt biên cũng có thể anh sẽ tính cách khác nhưng có gì anh sẽ liên lạc sau nhé. Giờ em phải hết sức bình tĩnh, đừng khóc lóc hay làm gì khác cả, nếu ai hỏi thì bảo không biết anh đi đâu từ sáng sớm nhé. Anh yêu em và thương con nhiều lắm. Nếu đủ kiên nhẫn và bản lĩnh thì hãy chờ ngày anh quay về, bằng không em tự do tính từ ngay lúc này. Tuyệt không bao giờ cho con biết các việc anh đã làm. Hay dậy nó nên người và đừng như anh. Vợ nó chỉ còn biết ôm chặt cả nó và con mà khóc ngất đi thôi, nhưng biết sao được, đủ tỉnh táo và nếu đảo lại là trái tim nóng và khối óc lạnh thì mọi việc đã khác rồi. Cách hành động này tuyệt không giống với nó một chút nào vậy mà nó lại hành động đúng như một thằng đầu đất, chắc chắn chỉ có thể nói là Số Phận mà thôi.
Thế thôi để lại dòng nước mắt của vợ, tiếng khóc con thơ, để lại gia đình nó ôm quần áo đi ngay sau 30 phút về nhà. Từ đó là những ngày trốn Nã cực kỳ mệt mỏi và vất vả, nó lê lết hết từ LS rồi về PT, qua TQ lên LC và cuối cùng bị bắt vào một ngày tháng 4 năm 1995. Chấm hết đời xã hội là nhà tù như một điều tất yếu, từ đây là những ngày tháng cho dù không khó khăn khổ sở như những người khác khi đi tù nhưng nó là quãng thời gian để cho nó hiểu những giá trị thật của cuộc sống là gì.
Vậy là sau vụ bắn thằng Đ trên phố PCT nó bỏ chốn nhắm tránh sự trừng phạt của Pháp Luật. Vài ngày sau thì báo chí đăng ầm lên giang hồ sử nhau bằng hàng nóng, cũng còn rất may nó không bị bêu ảnh.
Thế là liên tục từ tháng 9 năm 1994 đến tháng 4 năm 1995 là cả một hành trình chốn truy nã với muôn vàn gian khổ. Nghe theo lời của anh Q
- Giờ việc đã sẩy ra rồi, không bàn đúng sai hay thiệt hơn tại sao nữa, việc phải chịu hình phạt của pháp luật bắt buộc phải chấp hành nhưng giờ chỉ có thể làm giảm thiệt hại đi mà thôi. Mày bắt buộc phải tuyệt đối nghe anh hiểu chưa.
- Vâng a nh cứ nói đi ạ, em xin nghe. Nó im lặng rít sâu hơi thuốc
- Giờ là khi mọi việc đang còn rất nóng nên mày cần phải té đi cho mọi việc nguội nguội đã và mọi người có cơ để tháo gỡ dần các việc. Khi đã khớp rồi lúc đó sẽ ra đầu thú hiểu chưa.
- Thế giờ cần phải làm những gì ạ. Nó hỏi tiếp
- Thứ nhất là mày lập tức dỡ bung súng ra mài vẹt khớp cò đi và làm cho lò xo quy lát bị mỏi, đảm bảo nó không thể sử dụng được rồi cất ở nhà, chỗ nào thì tuỳ nhưng phải rất kín và không khó lấy mà phải để bụi bẩn và hoen rỉ.
- Thứ hai trong thời gian này tuyệt đối không gây bất cứ vụ gì, hơn 90% các vụ lọ thân nhân và bị bắt nã do gây án trong thời gian truy nã.
- Không lai vãng và gập bất cứ ai nếu có mối quan hệ công khai và nhiều người biết.
- Thứ ba dùng cách vừa đấm vừa xoa với nhà thằng Đ, mọi việc khác để tao lo. Nhớ rõ chưa.
Nhận mấy việc trên nó lên đường một mạch lên LS rồi về PT, sang TQ rồi lại vòng lên LC cực kỳ vất vả và đầy mạo hiểm, cứ tháng nó lại vòng về Hà Nội một lần, bạn của N.A rồi bạn nó lại phải đèo N.A ra gập nó ở các nhà nghỉ ven đô Hà Nội, chủ yếu là khu HQV, lúc này đã thành trung tâm nhà nghỉ của Hà Nội rồi.
Trong thời gian này thì vợ nó lên nhà thăm nom và bồi hoàn cho thằng Đ còn bạn nó thì liên tục sức ép khiến cho nhà thằng Đ nóng lạnh liên tục mọi người biết nó chốn nhưng cũng không thể biết được nó có bất ngờ quay về mà cho tiễn khách không vì vậy nhà thằng Đ vẫn đóng cửa bỏ chốn.
Các việc khác cũng ngon lành làm theo đúng lời của anh Q đến tháng 3 thì xong, nó chuẩn bị cho việc ra đầu thú với sự chuẩn bị.
Hôm đó là một ngày giữa tháng 4 năm 1995 xác định ra đầu thú nó quay về nhà một cách thản nhiên sau hơn 6 tháng chốn nã, bước về nhà ôm con, xin lỗi bố mẹ nó nói với N.A
- Giờ là lúc anh phải đi rồi, không lâu đâu công an sẽ đến để bắt, lúc này phải hết sức bình tĩnh, tuyệt nhiên mọi thứ không biết không nghe và cũng không hay gì hết. Dừng tất cả mọi hoạt động về buôn bán băng hình vì cũng thoái trào rồi biết chưa.
- Em biết rồi, N.A trả lời nó trong tiếng nấc vì khóc.
- Giờ bà bế con đi đâu đi, ông thì cứ đi làm như bình thường chỉ mình N.A ở nhà thôi như thế sẽ dễ bề xử lý hơn rất là nhiều. Khi anh ở trong kia có việc gì thì em có thể nhờ anh em ở ngoài này mọi người sẽ hết lòng. Việc trong kia anh biết cần phải làm gì để tồn tại và trở về.
Mọi người làm theo ý nó xong thì cũng là lúc hơn chục công an ập vào nhà cùng một xe hòm chở phạm.
Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt nam
Độc lập tự do hạnh phúc
Lệnh bắt giữ
Đọc lệnh bắt người cùng lệnh khám nhà thế là xong. Nó bắt đầu bước bào một trang mới tối tăm nhất của cuộc đời: Đi tù.
Do nó là đầu thú vì vậy mọi việc dễ chịu hơn rất nhiều khi bắt, tuy nhiên vẫn là tội phạm đặc biệt nguy hiểm vì vậy nó được chăm sóc rất kỹ và cẩn thận.
- Súng ở đâu thằng em, thích tự giao nộp hay phải khám xét. Giọng anh P hình sự số 7 vang lên
- Dạ em xin giao nộp ạ. Nó nói tay bị còng và đưa công an đi thu hồi súng.
Lật tung đống đồ gồm thùng xốp đựng băng khẩu súng bụi mờ hoen rỉ nằm ngay dưới đống băng, lập tức hung khi được chụp ảnh sau này nó cũng thành chứng cớ cực kỳ quan trọng giúp nó thoát hiểm trước toà.
- Giờ em có muốn cầm theo gì đi không. Anh P tiếp tục lên tiếng.
- Dạ không em xác định rõ trước khi ra đầu thú rồi ạ. Nó bình tĩnh trả lời rồi quay lại N.A dùng vai áo để láu nước mắt cho vợ nó nói nhỏ vào tai
- Anh yêu em và con nhiều lắm vì vậy chắc chắn anh sẽ trở về.
Thế rồi quay ra xe chở phạm lên đường về số 7. Khác với các phạm khác nó ra đầu thú và việc cũng tương đối rõ ràng rồi vì vậy cung cũng nhanh và êm ái. Ngay lúc nó lên số 7 thì anh em cũng đã đi theo
- Đi D phi nhé, mạnh khoẻ và yên tâm.
- Đi nhé, chúc mày bình an.
- Thằng T già (khác với anh T già thủa chíp các cụ nhé) đang tự giác trong đấy có gì thì ới nhé.
Cứ vậy xôn xao là bạn bè tiễn nó đi................ tù thật là vừa buồn cười vừa cay đắng.
Ngay tại số 7 sau khi cung nốt về những người liên quan và nguồn gốc khẩu súng nó đều nhận 1 mình và tự làm do bộc phát, việc bắn người là súng cướp cò ngoài chủ ý. Trước sau nó đều là như thế, không có ai là người thứ hai liên quan hết.
Rồi vợ nó cũng đi lên số 7, lại khóc và chỉ khóc thôi N.A chẳng còn biết làm gì nữa. Lúc này thực sự nó phải rất cầm lòng cố giấu đi những cái mềm yếu vì xác định rất rõ chuẩn bị vào một cuộc chiến mới, có lẽ là khốc liệt nhất trong giai đoạn làm xã hội.
Ngồi ở số 7 đến 6h nhận bữa tắc của vợ là bát phở nóng sốt nó ngon lành ăn hết, cầm theo cây thuốc 7h nó lên xe nhập trại giam Hà Nội.
Vào đế trại giam Hà Nội (Hoả lò mới ở cầu diễn) lúc này đã tầm gần 9h rồi, đường phố tối um, trời những ngày giữa tháng 4 đêm vẫn còn giá lạnh, lúc này thực sự rất khó tả về tâm trạng. Vừa thương vợ, nhớ con, thương bố, mẹ vừa lại trách mình ngu xuẩn rồi tính võ nào để vào nhập trại hôm nay.
Nhiều kinh nhiệm cho nó từ anh em về cái việc nhập phòng và cách để sống cũng như tồn tại ở cái môi trường mà tưởng rằng còn hơn địa ngục đó khiến nó cũng không quá hoang mang lo sợ như những người khác.
Lắc lư và sóc đến lộn hết cả ruột lên cuối cùng xe cũng đến trại giam, xoạch tiếng khoá lách cách ở xe vang lên rồi cánh cửa mở, trực ngay cổng là 2 choang (lính nghĩa vụ) mỗi người một bên xốch nách nó đi thẳng vào một căn phòng mầu xám xịt.
- Ngồi xuống đây. Chỉ tay xuống cái ghế băng dài cho nó ngồi xuống.
- Dạ em cám ơn cán bộ ạ. Nó nhẹ nhàng cám ơn.
- Em cái mả cha mày ý, ai là anh em với mày hả. Hự vậy là ăn ngay cái đạp vào vai phủ đầu khi bước vào trại giam Hà Nội.
- Đưa chân ra. Thế là nó bị cùm trước khi được cởi khoá số tám ở tay.
Thủ tục bàn giao phạm nhân nhanh chóng được tiến hành anh P đi theo thì thầm gì đó với quản thầy K chuyên áp giải phạm ở trại giam Hà Nội (sau này nổ vụ buôn riệu và thuốc với T định bạn nó nên từ quản lại thành phạm.) rồi quay sang nói với nó trước lúc về:
- Cái gì anh giúp được anh đã làm hết rồi, cố mà cải tạo tốt còn có ngày về xã hội biết chưa.
- Vâng em cám ơn anh nhiều ạ, chắc chắn sẽ có ngày về em tạ ơn anh.
Thế rồi anh P lên xe đi về và nó cũng chính thức bước vào một môi trường mới: Môi trường Tù.