Phần 16
Cởi quần áo ra, có gì trong người không. Giọng thầy K vang lên.
- Dạ con không có gì Thầy ạ. Sau khi ăn cái đạp nó đã biết cách xưng hô là phải là con xưng Thầy. Hừm.
- Mở cùm cho nó, giọng thầy K vang lên yêu cầu mở cùm cho nó.
Cùm chân là một thanh sắt chăng phi khoảng 20 đến 25 gì đấy cùng các thanh thép U có hàn khoen tròn ở đầu để lòng vào suốt ngang, thật là khố nạn cái đời cho thằng nào cổ chân to chắc chỉ có hết mà thôi. May sao cổ chân nó không đến mức to.
Lại loạch xoạch tiếng khoá mở cùm chân, rồi thì suốt được tháo ra, lúc này giữa suốt sắt và khoen xiết vào nhau và xiết luôn vào cả gân a sin ở cổ chân nó, một sự đau đớn như rút từ chân lên đến xương cụt khiến nó không còn đứng vững được nữa ngã lăn queo ra ngay giữa sàn phòng nhập Phạm.
Lồm cồm bò dậy, cởi sạch quần áo giữa cái đêm tháng tư vẫn còn lạnh buốt nhất là lại ở cái không khi trong trại giam cái lạnh hình như được nhân đôi vậy, đang lơ ngơ đứng thì bỗng
Huỵch, nó ăn cái đạp vào mạng sườn loạng choạng trong cái thân thể tồng ngồng chưa hiểu là gì thì tiếng thằng Choang lại vang lên:
- Vào tắm chứ mày đính múa khoả thân ở đây à. Đứng dưới vòi nước lạnh như băng phụt thẳng vào người mà sao nó chẳng có cảm giác một chút lạnh nào cả, trong nó giờ chỉ còn sự cay thằng Choang oắt con kia mà thôi.
- Bố mày mà gập lại ngoài xã hội thì phải xin máy tý tiết, con c.ho ạ. Thầm nghĩ thầm trong đầu nó cay cú lắm. Xong xuôi rồi nó lại tồng ngồng đi ra, củ cải lạnh quá xoăn lại đúng như cọng rau rút hehehe.
- Thằng T đâu rồi, lấy quần áo cho phạm. Giọng thầy K lại vang lên.
- Dạ đây thầy ạ. Dọng nói quen thuộc vang lên khiến nó hơi ngõ ngàng rồi thì người cũng xuất hiện. Lù lù trước mặt nó là thằng T già hoá ra nó đang làm tự giác ở phòng quà và nhận phạm giúp cho Thầy K.
- Cầm lấy đây là số tù của mày biết chưa, từ này quên tên mày đi, tất cả mọi thứ đều phụ thuộc vào cái số này mất là nhịn quà tắc hiểu chưa.
Số tù là một miếng nhôm được dập số lên với chiều rộng khoảng 1cm, dài chắc cũng được 5cm bằng nhôm dầy khoảng 1mm lồng vào một cái dây kiểu như dây đay vậy. Lồng vào cổ tay vậy là thành công dân mới của trại giam Hà Nội, hiểu nôm na nó như chứng minh thư của trại vậy.
Nhận ra nó những nháy mắt thằng T già tỉnh bơ như không quen biết, quá hiểu ý nó cũng im lặng nhận quần áo nhưng vẫn đi giầy ở chân nó kỳ biên bản giao nhận tài sản trước khi nhập trại. Hề cái là riêng giầy vẫn đi ở chân và thắt lưng thì vẫn thắt ở bụng mà có cái đỉa quái nào đâu.
Thằng T già đi đầu, nó đi theo sau cuối cùng là thầy K, bước qua cổng thứ hai là vào khu phòng giam, rẽ trái là vào khu Lẻ chuyên dành cho phạm nhân đã có từ hai tiền án trở lên hoặc quá gấu. Đi thẳng là khu chắn chuyên giam chủ yếu án đầu, án kinh tế.
- Đứng lại, giọng thầy K vang lên.
Cả ba cùng dừng lại theo lệnh của thầy K lúc này chúng nó đứng ngay dưới ánh sáng của ngọn đèn vàng heo hắt ở đường bê tông dẫn vào khu giam phạm.
- Ơ thằng này có đôi giầy ngon nhỉ, vào đấy thì đi đến đâu thôi đưa đây đổi cho tao. Thế là đổi đôi tổ ong ở chân của thầy K đôi giầy ở chân của nó ra đi trả lời luôn cho cái thắc mắc lúc nẫy tại sao lại không thu giầy và thắt lưng.
- Dạ con vào đây chắc cũng không dùng cái này đâu ạ, con gửi thầy ạ. Tháo cái thắt lưng ở bụng nó đưa nốt luôn cho thầy K.
- Ừm thôi đưa đây tao giữ hoọ bao giờ ra thì gập tao trả cho.
Léo mệ chứ đúng là không còn gì để nói hết lại còn bao giờ ra gập tao trả nhé, nghe hai mà vui thế, vui đến mức chỉ muốn tọng nguyên cái nắm đấm vào mặt thằng đối diện mà thôi. Nó vằn mặt lên mà không biết làm sao.
Hiểu tính nó thằng Tgià lừ mắt ý như bảo đây là đâu mà còn định gấu, mày có muốn chết không khi định nghịch D.ái ngựa vậy.
- Hút thuôc không mày, nhìn thư sinh mà cũng dám cướp và bắn người cơ à, đúng là cái lũ trẻ chúng mày không biết là nghĩ gì trong đầu nữa. Thầy K chìa ra cho nó bao thuốc vina.
- Vâng con xin thầy ạ, thầy xem cho con luôn bao thuốc được không ạ, cây thuốc lúc nẫy có lại để ngoài phòng rồi ạ.
- Vào đấy mày có được hút đâu mà cầm vào, nhưng mà thôi cầm lấy. Đưa cả bao thuốc cho nó thầy K có vẻ lại tử tế. Thế là nó có được thêm khoảng 15 phút đứng hút thuốc hít thở cái không khi trong lành cuối cùng để chuẩn bị cho quãng đời như cầm thú vậy, ở đó chân lý thuộc về kẻ mạnh, đúng với câu:
Nhân đạo là tự sát
Tội ác là huy hoàng.
Chỉ khi ở trong đấy một thời gian rồi thì nó mới hiểu:
Khi con Hổ ăn thịt sói, con sói ăn thịt con cáo, con cáo vồ con gà, và con gà mô con giun không có đúng cũng chẳng có sai, đơn giản muốn tồn tại nó cần phải vậy và đấy chính là quy luật cuộc sống. Mạnh thắng yếu thua là tất lẽ dĩ ngẫu thôi. NHưng trên tất cả của sự tàn bào và vượt qua tất cả mọi quy luật, tận cùng của hung tàn, độc ác và nham hiểm chắc chắn trên trái đất này là con người. Đang miên man xuy tính thì bỗng nhiên.
- Mày ở Ngũ xã phải không, hừm dân ngũ xã là gấu lắm đấy, vào đây rồi xem con ạ. Thầy K lên tiếng phá tan cái không khi im lặng
- Vâng con ở Ngũ xã ạ, mà nói thật nhé thầy đừng nghĩ con thấy sang bắt quàng làm họ nhưng con nhìn thầy rất quen, không biết con đã gập ngoài xã hội ở đâu rồi.
- Ừm tao ở HK nếu mày hay ra đấy thì chắc gập thôi.
- Chết rồi nhà thầy ngay gần HK cắt NT đúng không ạ, thảo nào quen quá mà con không thể nghĩ ra. Con hay ngồi đầu ngõ với thằng G cơm chỗ nhà anh Ba D ạ.
- Ừm nhà thằng Ba D ở đầu phố. Mà cái thằng G cơm đây cậy bố nó trong ngành không tu tỉnh rồi cũng tù sớm thôi.
Kể một lô lốc tội của thằng bạn nối khố ra cả ba người cất tiếng cười sảng khoái, có lẽ đây là tiếng cười sảng khoái cuối cùng cái giai đoạn này của nó.
Tiếp tục đi nhập phòng thầy K đi trước dẫn đường, nó nối tiếp cuối cùng là thằng T già.
- Mày cứ bình tĩnh, nếu thấy bật được hãy bật không thì hét tướng lên báo cáo cán bộ biết chưa, mai tao sẽ lên phòng mày. Tranh thủ thằng T già khẽ nói ngày với nó.
- Ừm, nó trả lời thật nhỏ và lầm lũi bước theo thầy K phía trước.
Lại qua một cái cổng nó lọt vào khu chẵn, dưới tầng 1 là khu phạm nữ và K toàn bộ các phòng giam nam và thường là trên tầng 2, chúng nó theo cầu thang đi lên.
Lại ngồi chờ trại giao phạm cho thầy Quản khu chẵn. Lại một cái ghế băng, 1 cái bàn ngya tại hành lang đầu cầu thang nó ngồi xổm thu lu dưới đất chờ, Haiza chẳng biết nói gì nữa nhưng thực sự lúc này trong đầu nó chỉ còn dự đoán các tình huống khi nhập phòng mà thôi.
Cũng phải đến 15 phút sau thì quản trực khu Chẵn cũng ra nhận Phạm. Nó lại được ghi tên và bắt ký sổ rồi vào phòng. Nằm ngay gần đầu hành lang cầu thang khu chẵn nó bị tống vào phòng 10-24 đây là phòng tạm giam tất cả các phạm trước khi được đưa về các phòng khác đều bị giam ở đây ít nhất vài tiếng và nhiều thì hàng tháng.
Với tính chất là chờ phân loại và chủ yếu là phạm mới đây chính là cái mỏ đào tiền của Thầy cũng như làm buồng vậy, vào thời đấy phòng 10-24 và 5-21 khét nhất trại giam Hà Nội luôn và có thể nói 10-24 chẳng kém gì bên lẻ về độ khốc liệt tàn bạo hết.
Thầy ơi cho nó về phòng em.
- Cho về phòng em đi thầy ơi.
- THằng c.hó này mày nhìn gì đấy, tao cho mất pha bây giờ.
Lao xao theo nó là hàng loạt tiếng chửi bới, xin phạm rồi dọa dẫm của cái lũ đã ở trong phòng từ trước. Kéo lê cái dùi cui theo hàng chấn song sắt hai trật tự đi trước, nó đi sau và cuối cùng là thầy Quản tên H.
Anh H (Thầy quản khu chẵn) là một người tính cũng rất thanh niên và chẳng hiểu sao nhìn cũng đầy tính chất dân Xã Hội. Quần công an, áo bay chân đi ba ta nếu ở ngoài đời tuyệt đối không ai nghĩ anh là công an hết, Thật may mắn cho nó cả hai quản Thầy B và thầy H đều là những người sống được. Dĩ nhiên vì cuộc sống đôi khi phải chấp nhận thôi,, âu cũng là do cái xã hội và môi trường buộc họ phải làm như vậy. Đúng là ai cho tôi làm người lương thiện là câu gào của mọi người dân vào cái thời buổi này.
Thầy B là quản chính khu từ trước còn thầy H là phó mới bị điểu chuyển công tác từ bên khu lẻ sang do để xẩy ra vụ phạm đánh nhau chết người chính là vụ T trố và Đ béo phang chết thằng H bên khu lẻ năm 1994, vụ này rất ầm ỹ và cũng là điểm gút cuối cùng để đưa T trố vào cái cột như một kết cục tất yếu vậy
Xạch, xạch két tiếng mở khóa và tiếng mở của của phòng giam cất lên sao mà tê tái thế, bước qua cánh cửa này là cảnh con người tàn sát lẫn nhau, ở đây chỉ có những con với hình thù như người mà thôi, làm gì có người, làm gì có lòng sót thương và lòng thương hại, nhân đạo và chùn tay sẽ là tự giết chết chính mình.
Khác hoàn toàn với những phạm khác thường tay đùm tay vác đủ thứ trên đời nào là quần áo, nào là đồ ăn nó đi người không thậm trí đôi dép còn là tổ ong rách. Riêng cái tội không có gì để chúng nó chăn được đã khiến cho đáng bị học luật thật kỹ rồi.
- Nhận phạm nhé, giọng trật tự vang lên nói với trưởng buồng.
Lúc này trưởng buồng 10-24 đang là anh Đ và H người Hải Phòng bị bắt tội đánh bạc, bộ đội chính là H tiga, T.A và vài thằng nữa
Vào nhập phòng vào lúc tất cả đang nằm ngủ hết rồi chỉ còn lại tốp trưởng buồng và bộ đội thức mà thôi nó lễ phép chào.
- Em chào các anh ạ.
- Chọc mẹ mày chột pha bây giờ, có thích dương pha nhìn không hả. Tiếng thằng T.A vang lên ngay khi Thầy vừa đi khuất.
- Đ. mẹ thằng này mày vô gia cư hay sao mà người không vậy. Lại một thằng nữa nói theo.
Nó cụp mắt suống và không nói gì im lặng.
- Cởi quần áo ra, tẩy mùi xã hội. VẬy là nó lại pải tắm thêm lần nữa trong cái lạnh căm căm.
Biết bạn bè đây trong này vậy mà giờ đây rơi vào thế thân cô, thế cô nó đành thúc thủ vậy.
Thực ra vào trại chỉ khó khăn và vất vả khoảng tuần đầu mà thôi, nếu đủ bản lĩnh cùng văn thì vẫn có thể sống được mà qua đi những tháng ngày tăm tối.
Đi dọc theo mà (Là cái khe ở giữa hai bục xi măng chô phạm nằm hai bên vậy) xuống đến cuối phòng giam là hai bể nước được xây cao tầm hơn 1m, phia sau là một khoảng trống rộng cũng tầm 2m là khu dùng để đánh răng, rửa mặt sáng, tắm, giặt và cũng là nơi để................ đánh phạm hoặc đánh nhau.
Cởi hết mớ rẻ rách trên người ra nó lại trần như nhộng để cho bọn kia múc nước từ chậu nhựa đổ lên người. VẬy là xong cái vụ tẩy mùi xã hội.
- 3 thằng này đứng lên sang kia nằm lấy chỗ bố mày giậy luật. Tiếng thằng H tiga vang lên cùng theo vài cái đạp vào sườn mấy thằng dân hạng bét lồm cồm bò dậy khúm núm sang bên bục bên kia.
Thế là có một khoảng trống đủ để lấy chỗ cho chúng nó hành hạ một thằng mà cũng là phận tù như chúng nó, đúng là khỉ ăn thịt khỉ.
- Hừm, Đ. mẹ chúng mày cứ thử xem nhất chết bố cũng cho chúng mày tạch luôn đằng đ.éo nào chẳng tù rồi. Chuẩn bị từ trước rồi nên nó thực sự chẳng sợ chút nào hết, trong lòng chỉ nghĩ chết là cùng chứ gì việc gì phải sợ, mà mình cũng chưa được chết lần nào thứ cái xem sao biết đâu cuộc đời thay đổi.
Lúc này anh Đ hắng giọng lập tức thằng H tiga vội vàng chạy ngược lên, cả tốp chiếu trên ngồi uống nước chè, ăn bánh kẹo cùng hút thuốc để lại nó ngồi dựa lưng vào tường bể nước ngồi chờ. Cũng phải đến hơn 30 phút sau, lúc này trại đã vào đêm các phòng đều im phăng phắc chỉ còn lại tiếng hát nghêu ngao buồn thảm từ các K của án tử hình mà thôi. Thực sự lúc đấy chỉ có ai đã từng trải qua mới hiểu tất cả những cái từ không khí, âm thanh, hình ảnh, cách tiếp nhận phạm, giao phạm và đưa phạm vào buồng nó khủng bố tinh thần khủng khiếp thế nào và việc bật phòng ở trại thật ra rất ít cũng phần lý do như vậy. Tất cả ý chí của con người đều bị bẻ gẫy ngay từ phút ban đầu.
Ở ngoài xã hội đôi khi ta còn anh em, còn cửa lùi, còn cậy vì vậy khiến cho mình luôn mạnh mẽ và sẵn sàng chơi ngay nếu cần do tâm lý phía sau vẫn còn thành trì vững chắc là bạn bè, anh em, là gia đình và còn cả pháp luật nữa, nói chung là vẫn còn có cửa để tháo lui.
Còn ở đây khi quanh ta là những con người khốn khổ, thằng nào cũng như một cái bao tải rách di động, thân thể xác xơ, xanh xao và ốm yếu, đứa thì bủng beo thằng thì vàng vọt béo thì là phù còn gầy thì như đầu lâu chân tay cả. Thật là không thể nào dùng lời tả được. Cai quản và chăn cái bọn bệnh này là những con động vật có hình dáng như người với đầy đủ sự hung tàn, khát máu, man rợ nhưng cũng rất tinh ranh.
Thế rồi cũng đến giờ quay lại việc của nó.
- Cả phòng dậy. Tiếng thằng H hô.
Hoá ra khi dậy luật cũng là khi để chúng nó khủng bố luôn tính thần các phạm dân khác vì vậy bao giờ toàn dân cũng phải chứng kiến xem.
- Thằng này ra đây. Chỉ tay Nó đang dựa lưng vào bể nước thằng H tiga ra lệnh.
Uể oải đứng dậy nó lê bước ra chỗ khoảnh sàn trống được chuẩn bị sẵn làm nơi dậy luật cho những thằng vào sau như nó.
Lúc này trưởng buồng và phó buồng vẫn ngồi yên tại chỗ và bọn bộ đội cầm đầu là H tiga (cái tên H Tirana cũng là một tên tuổi khét lẹt trong trại giam Hà Nội, sau này khi nó ra thì H Tirana ra làm tự giác và trực khu K), T.A con, vài thằng nhâu nhâu nữa tổng cộng cũng khoảng 5 thằng gì đấy. Thằng H tiga đứng trước những thằng kia quây quanh nó.
- Quỳ xuống con c.hó này. H tiga gằn giọng
Chưa kịp làm theo nó đá bị một thằng tung cho cú đá vào mạng sườn rồi nhưng cũng nhẹ thôi. Quay sang lừ mắt nó vẫn chấp hành.
- Tên là gì nhà ở đâu.
- Em tên D nhà ở Ngũ xã ạ. Nó trả lời.
- Đ. mẹ thằng này mắt gườm gườm chứng tỏ ở ngoài xã hội cũng gớm lắm đây. Một thằng lên tiếng, biết thành phần lìu tìu nó cũng chẳng thèm lên tiếng nữa.
- Tội gì vào đây.
- Dạ em đánh nhau nên vào đây ạ. Nó vẫn cố nhẫn nhịn mà từ tốn trả lời.
Chẳng hiểu sao vào trại cái tội ghét nhất là Hiếp dâm sau đó là đến trộm cắp vặt, các tội như đánh nhau hoặc cướp thì ngay bản chất tên cái tội đã được xếp sang nhóm trên rồi.
- Mày biết luật chưa.
- Em trước cũng vào Khu vài lần nên cũng biết sơ sơ luật ạ, các anh cho em xin. Nó vẫn nhẹ nhà nói.
- Tù có đ.éo gì mà xin, mày xin tao thì tao xin ai hả. Quỳ xuống ưỡn ngựa ra để hai tay ra sau.
Hừm bắt đầu rồi đây. Nó tự hiểu vẫn chịu đựng được hy vọng đừng vượt qua mức chịu đựng là được.
Tuân theo lệnh nó làm đúng theo như thế, chỉ khác những người khác cố gồng mình lên thật căng để chịu đau thì có tý nghề có khác, xác định thằng H tiga sẽ đá vào ngực chân nó thì quỳ cứng rồi nhưng cả phần trên người nó buông lỏng, thả hết hơi ra.
Bốp, bốp, bốp lĩnh nguyên ba cái đá liên tục trực diện vào người nó chỉ ngật ngưỡng lảo đảo mà thôi nhưng tuyệt không đau và cũng chẳng còn xin xỏ nữa. Thằng H tiga có vẻ cũng cảm nhận Nó thúc thủ nên chấp nhận vậy thôi còn không bình thường chắc chắn nó đã thịt ngay lại rồi. H tiga mỉm cười thân thiện với Nó và đứng sang bên không còn ra tay nữa.
Lúc này tưởng việc đã xong thì thằng c.hó T.A lại đi ra không hiểu sao thằng này có vẻ ác cảm với nó thế không biết hay ngoài xã hội đã bị nó bem roài nên thù chẳng, nó cũng chẳng nhớ nữa mà kể cả nhớ thì tầm này rồi cũng không còn quan trọng.
- Nằm xuống, nhấc hai tay lên ôm đầu. Làm nhanh, mày kêu bố mày đập chết.
Quay lại gườm thằng T.A nhưng nó vẫn nằm xuống và hai tay ôm đầu biết răng nếu chấp nhận tiếp chắc mình sẽ đi vài cái xương sườn là cái chắc nó lạ gì cái đòn này nữa, qua khe nách nó nhìn dè chừng chỉ chờ nếu thằng T.A làm thật thì nó cũng sẽ phang bật luôn.
Đòn tù theo đúng võ sẽ là đứng hai chân lên lưng, một chân giẫm dọc theo xương sống với ngón cái gài thẳng vào hõm sau gáy, tay trống vào tường và chân kia sẽ gót ngược vào ngay mạng sườn thằng bị học luật. Đây là đòn mà khiến rất nhiều thằng đã ra đi trong tù vì nó cực hiểm để lại sau này muôn vàn di chứng thậm chí đến tận cuối đời luôn vậy
Để cho thằng T.A giẫm hai chân lên người rồi, nó cảm nhận khi một chân thằng T.A vừa nhấc lên khỏi lưng bất ngờ dùng gối tay tỳ xuống sàn nó lăn đi nửa vòng vùng dậy.
Lúc này thằng T.A mất đà loạng choạng chưa kịp vững thì nguyên ngón tay nó đâm thẳng ngay vào mắt, tay kia chộp hầu ngay một thằng gần nhất nó xiết mạnh còn mồm vẫn hô to như cái thủa đầu vào khu vậy chỉ khác là lần này đòn nó hiểm và sát thủ hơn nhiều, trượt thì tàn tật mà chúng là tàn phế vĩnh viễn luôn, tình cảnh đấy môi trường đấy bắt buộc phải tàn bạo thôi làm gì có lấy trí nhân để thắng bạo tàn
- Cán bộ ơi đánh người, tay nó liên tục ra đòn nhanh như chớp vậy,bỏ lại sự nhốn nháo nó nhẩy phắt lên nóc bể dựa lưng vào tường sau khi chọc gần như mù mắt của thằng T.A và cấu hầu khiến cho một thằng gục luôn tưởng rằng tắt thở, cả vài thằng bị nó bất ngờ bật lại không kịp đỡ nên hoàn hồn thì nó cũng đã nhẩy được lên trên bể nước rồi
Từ cái vụ đánh chết phạm trong phòng ở dẫy lẻ năm 1994 đến này thì trật tự phòng được quản lý chặt. Không gian cả khu chẵn lúc này bị xé toang bởi tiếng hò hét trong phòng nó, lúc này bọn kia cũng đã bình tĩnh lại và tấn công nó, nó cũng ăn một cái cán bàn chải vào vai máy trẩy ròng ròng nhưng cũng chẳng hề hấn gì cả, đang hăng nên nào có biết đau đâu.
Sau đấy là tiếng í ới các phòng báo với nhau về việc phạm mới bật phòng.
Cửa phòng mở toang sầm xập chạy vào là thầy H và 3 thằng trật tự. Cả phòng lúc này ngồi im thin thít còn riêng nó vẫn đứng trên nóc bể dựa lưng vào tường.
- Thằng nào vừa hô. Tiếng thầy H vang lên.
- Báo cáo cán bộ đánh người, Nó to mồm cướp lời nó trước.
- Mày xuống đây, tất cả những thằng nào lúc nẫy đánh nhau ra đây. Tiếng thầy H vang lên nhưng không thằng nào dám đứng lên.
- Lúc nấy mày đánh nhau với thằng nào chỉ tao xem.
- Báo cáo thầy đông lắm nhưng em đang ngủ nên không kịp nhìn thấy ai thì đã bị đánh túi bụi rồi ạ. Quá hiểu cái mà xã hội với nhau là đứa nào làm đứa đấy chịu, thích chiến lại sau còn nhờ can thiệp của cán bộ chỉ tổ sẽ thê thảm hơn mà thôi.
Lúc này thằng T.A mắt đã như hòn máu rồi, còn vai nó máu cũng chảy ròng ròng.
Không gọi thêm ra được ai biết có hỏi thêm cũng bằng thừa vì vậy đang ngồi bỗng nhiên
Vút, vút, vút nó ăn một trận mưa dùi cui cao su, trừ đầu ra khắp người nó là từng vết ửng đỏ, nhìn ngoài thì bình thường nhưng chỉ cần cựa nhẹ thôi cảm giác từng khớp xương như muốn rời ra vậy. Nó gục luôn tại mà không đứng dậy được luôn, hai thằng trật tự hai bên xốc nách kéo nó lê nó đi, qua chỗ thằng T.A lúc này đang ở gần cổng, thằng T.A còn cố vớt vát lấy oai:
- Con c.hó mày quay lại phòng bố xiên mày chết.
- Loại mày chưa đến tuổi nhé, có ngày bố quay về móc nốt pha kia còn c.hó ạ. Nhếch mép cười nhạt nó nói.
Vậy đấy cái việc trong quận ngày đầu tiên vào lại lặp lại với nó trong cái lần vào trại giam Hà Nội chưa đây 2 tiếng nó đã bị lôi đi với 1 lệnh kỷ luật 4 ngày.
Lê lết nhận phòng kỷ luật nó bị tống vào một cái phồng ở cuối dẫy với chiều rộng được khoảng 1,5 đến 2m gì đấy, chiều dài cũng được khoảng 3m bốn bề là tường kín không có chút ánh sáng nào duy nhất chỉ có một cái của bé tẹo cũng là ô để đưa cơm hàng ngày mà thôi, nước thì chỉ tuyệt nhiên có nước lã mà thôi. Một xô nhựa nước được dùng chung cho cả đánh răng, rửa mặt, uống, tắm và kể cả rửa đ.ít hàng ngày. Ăn, ngủ, nghỉ, ỉa, đ.ái, tại chỗ với một chân liên tục trong cùm.
Cả cái phòng kỷ luật gần như đóng cửa cả ngày nó chỉ mở cửa một lần vào lúc hơn 9h để đưa cơm và thay nước mà thôi sau đó là đóng kín luôn. Số nó cũng mày vì vào thời điểm này thời tiết vẫn chưa quá khốc liệt nếu vào đúng hè chắc chết vì sự ngột ngạt, tối tăm và thiếu không khí mất. Đừng tưởng đùa có những người ăn một lệnh kỷ luật khi ra ngoài không thể đứng vững được vì chân run cầm cập luôn.
Bị vứt vào trong buồng kỷ luật nó như bị cô lập hoàn toàn với xung quanh vậy, yên tĩnh đến rợn người cùng với đó là một mùi rất khó tả, nó được tổng hợp từ mùi thức ăn, chất thải trộn lẫn với nhau và lưu cữu ngày này qua tháng khác. Lúc này cũng mệt quá rồi một chân trong cùm bất cần nó lăn quay ra ngủ một giấc bỏ quên luôn cả trận mưa dùi cui cùng vết đâm xoạc trên vai.
Chẳng còn khái niệm về thời gian nữa nó choàng tỉnh dậy với tiếng nhốn nháo từ các buồng giam vọng lại và xôn xao đâu đây như tiếng xô chậu va vào nhau vậy, việc gì đây nhỉ. Chân ướt chân ráo mới vào trại nó đi buồng kỷ luật luôn nào đã biết gì đâu, tất cả đều quá mới mẻ và lạ lẫm.
Lại nói về cái việc học luật, rất nhiều người vì nhiều lý do khác nhau đều nói hoặc kể rằng không phải học vì quen bộ đội hoặc không này nọ kia thậm chí là rất gấu nữa, nhầm hoàn toàn họ chỉ muốn cố gắng để giữ hình ảnh của mình hoặc không muốn tự quên đi cái giờ khắc khủng bố khủng khiếp nhất trong cuộc đời đi tù mà thôi.
Đây là một trích dẫn tương đối chuẩn cho việc bật buồng theo đúng thật mà hiếm hoi lắm nó mới lọt ra ngoài để rồi được báo chí đăng
http://www.congan.com.vn/vie/news/ne...d=702&id=43027
Nó chỉ là việc bình thường đến như chuyện vặt trong tù mà thôi, cũng chính từ cái này mà T trố sau ra trực Trạm xá và cuối cùng đi K kết thúc là dựa cột.
Tại sao Nó nói việc không học luật phần lớn là bốc phét bởi mọi người hãy nhìn nhận vấn đề thật khách quan như sau sẽ thấy:
- Khi bị bắt ở quận hay số hoặc ở các cơ quan công an khác thì việc chuyển trại lúc nào phụ thuộc nhiều vào dữ liệu điều tra đã đến đâu cũng như vô vàn các vấn đề khác mới quyết định lúc nào phạm được đưa về trại giam. Khi về đến trại giam thì gần như ảnh hưởng của công an từ nơi chuyển chỉ còn tác động rất ít mà thôi bởi trại là một thế giới hoàn toàn khác cùng cơ chế, chính sách cũng khác hoàn toàn.
- Khi đã nhập trại rồi thì phân khu là do Trưởng hoặc phó Trại nhưng vào buồng nào lại do Thầy trưởng và Phó quyết định vì vậy không ai trong lúc vẫn còn rối tinh các việc về người nhà bị bắt giữ, điều tra mà còn thời gian và đủ quan hệ để từ thổi kèn đám ma đến tung hoa đám cưới chạy được Giám thị thầy thợ cả trại cả. Ví thử chay sang chẵn nhưng nó lại về lẻ và ngược lại thì sao, phí công vô ích. Chưa kể thầy thì cũng là người mà thôi giữa các thầy cũng còn phải có miếng với nhau vì vậy nếu có gửi thì cũng vẫn phải là tiền.
- Tiếp tục đến buồng. Trong một buồng thường có tổ chức từ trên xuống bao gồm
+ Trưởng buồng là đại diện cho thầy để quay các phạm cùng phòng và lấy tiền đấy nộp lại cho thầy nếu làm tốt có thể cò tắc ngược ra ngoài. Vậy làm sao để làm tốt, chỉ có một cách là khủng bố từ tinh thần đến thể xác mà thôi muốn vậy phải khét, càng khét thì càng ra nhiều tiền.
+ Phó buồng thường là chân chuyên bầy tính mưu và cách để quay tiền, thay mặt trưởng buồn để điều bộ đội tiến hành quay.
+ Bộ đội là bọn công cụ của trưởng buồng có sự hậu thuẫn của trận tự, thi đua và Thầy nhằm duy trì trật tự, khủng bố phạm dân giúp cho trưởng buồng làm tiền cho chính Thầy.
+ Điều kiện và bật buồng bọn này thì chủ yếu
1 là những thằng gấu bất buồng như kiểu Nó vậy nhưng không chấp nhận tù tiền vì vậy sẽ là hưởng các sinh hoạt về giờ giấc như bộ đội nhưng ăn uống sinh hoạt lại cùng bọn điều kiện. Bất cứ buồng nào cũng có một hai đứa như vậy chính Thầy cố tình sắp xếp vậy để làm đối trọng trực tiếp ngay với bọn Bộ đội buồng nhằm hạn chế một phần nguy hiểm của bọn bộ đội, tránh dẫn đến các vụ như đánh chết phạm thì đi tất luôn.
2 là bọn điều kiện là những đứa nhà có tiền và chủ yếu là lấy tiền mua sự yên thân mà thôi, bọn này ăn uống sinh hoạt thì dưới bộ đội nhưng lại trên dân. Nhà có những đứa đi tù dạng này cực kỳ tốn kém và vất vả bởi đây thường là bọn đú mà thôi. Với bộn này hàng tháng tiền chuyển chỉ cần chậm vài ngày có thể bị tống ôm WC luôn chứ chả phải là tủ lạnh nữa. Nó là nguồn thu chính của trưởng buồng và các Thầy mà. Rất nhiều nhà ngời chạy thầy vẫn phải bơm tiền vào buồng cho người nhà và thực tế là bị quay hai lần. Tiền chuyển vào trại có thể qua đường quà gửi hoặc gửi phạm đi xử, ngoài ra một hệ thống chân rết mà đôi khi có xuất xứ ngay từ Thầy hàng tháng sẽ đi thu tiền từng nhà luôn nhưng như thế ngời tiền thu sẽ phải mất thêm cả tiền công nữa. Nói chung đừng áp dụng cái nghĩ ở ngoài và trong tù.
+ Cuối cùng là dân chính là những phạm khác và được phân chia tuỳ thuộc vào quà gửi hàng kỳ cùng với tiền, càng nhiều thì sẽ cách càng xa bể phốt và càng được tự do hơn nhưng nói chung đã làm dân thì chấp nhận đi vì lúc đó xác định là:
- Thân cô, thế cô
- Bộc phát vô tình mà xa chân không có chút kinh nhiệm thi đấu và cũng chẳng va chạm bao giờ
- Không tiền, không quyền, không thế lực.
- Thỏ mượn oai hùm ngoài xã hội mà vô tình sa chân vào chốn tù đầy.
Tiếp tục về vụ bật buồng, chỉ có hai khả năng mà không phải học luật:
1- Vô tình phạm biết và có quan hệ với Thầy của đúng khu vào mà có buồng mình phải vào.
2- Trực tiếp quen với trưởng buồng.
Tất cả các trường hợp khác vẫn bị bem hết kể cả có quen với bộ đội đúng buồng mình nhưng chưa đủ tầm với trưởng buồng vào thì cũng vẫn phải học.
Cả hai việc trên đều là xác suất cực ít nên cái việc nói tao không phải học luật vì gấu, tao không phải học luật vì.......... có vì cái của nợ gì thì cũng vẫn là bốc phét nếu không phải vô tình như hai lý do trên
Sáng hôm đấy thằng T già tự giác phòng quà bạn nó tối qua đưa nó vào nhập khu tranh thủ giờ chia cơm vội vàng chạy vào phòng để gập lại nó thì mới ngã ngửa ra tối qua cái thằng bật buồng khu chẵn cũng chính là Nó luôn, giờ đang nằm buồng kỷ luật.
Không làm cách nào vào được buồng kỷ luật nó đành nhờ quay T đồng lúc này đang là Thi đua của khu chẵn. Sau này mới biết số nó đúng là số c.hó mọi khi toàn thằng T đồng nhận phạm chẳng hiểu sao đúng ngày hôm nó vào thì T đồng lại lấy lý do đau bụng để ra trạm xá chơi với thằng T trố. Vậy nên nó mới thành vô gia cư và từ đấy mới dẫn đến bật buồng.
- D ơi, D phi hả. Mặt một thằng trắng trẻo đẹp trai ngó qua ô cửa sổ bé tí của phòng kỷ luật gọi nó khi nó vẫn còn nằm ườn trên bục mà chẳng buồn dậy nữa.
- Tôi đây, ai đấy.
- Tôi T đồng đây.
- Ơ sao mày cũng trong này à.
- Ừm tôi làm thi đua trong này, hôm qua ông bật buồng 10-24 đấy à.
- Thi cái đ. mẹ mày ý, để bố mày hôm qua tưởng chết bạn bè như con c.ặc ý. Tự nhiên cay đèn nó chửi luôn.
- Tao làm thế đ.éo nào biết mày vào mà chửi, thôi nằm tạm một lệnh đi để tao xin thầy đã.
Thế là số nó đỡ nhục rồi may sao lại gập T đồng ở đây, nếu nó vào ngay khi gây án có khi còn nhục nữa vì T đồng cùng vừa đi TC 16 về được 3 tháng mà thôi, thấy anh em sau này kể lại khi mới về nó bị kéo lê vứt vào cũng 10-24 như cái rẻ rách vậy. Chính T trố là người đã tắc tế và chăm sóc nó sau này vì vậy T đồng mới có cái mục Thi đua của ngày hôm này vậy.
- Mày có thiếu gì không để tao chuyển vào cho.
- Tao vào người không bật buồng về đây nằm ngoài d.ái thì còn có mỗi lông trên người thôi, hỏi thế cũng hỏi. hehehe
Thế là T đồng bỏ đi để lại mình nó trong buồng kỷ luật, chắc nó lại sang các phòng khác để lấy đồ hay sao vậy vì khi ra nó về lại 10-24 thấy nói T đồng qua xin đồ cho bạn ở Buồng kỷ luật chắc chỉ có nó thôi chứ làm gì còn ai.
Qua ô cửa nó nhận được đồ tắc từ T đồng là hai bộ quần áo, bàn chải, khăn mặt, túi muối vừng trộn ruốc cùng với gói bánh bích quy và kẹo. Quan trọng nhất là bao thuốc cùng cái bật lửa.
Trong trại thì chỉ duy nhất từ hàng bộ đội trở lên mới có bàn chải đánh răng riêng mà thôi còn từ điều kiện xuống đến dân đều đánh răng chung bằng 4, 5 cái bàn chải gì đó có nghĩa là khoảng 8 đến 10 thằng chung một bài trải.
Ngay cái bàn chải đánh răng trong trại nó cũng khác hoàn toàn ở ngoài. Ở trong trại bàn chải chính là vũ khí được sử dụng nhiều nhất với phương thức tranh thủ lúc mọi người không để ý vào thời gian sinh hoạt hoặc đi ngoài phạm sẽ mài nhọn cán và lấy đây làm vũ khí. Có mấy chỗ hay là điểm tấn công nhất gồm Mắt, cổ, hõm vai ngay phần xương quai sanh nếu xiên chúng khả năng đi rất cao. Ngay hôm bật buồng chính nó cũng bị xiên nhưng rất may không chúng hõm mà chỉ vào vai mà thôi vì vậy ngày hôm này mới có thể ngồi mà gỗ cái gọi là chuyện của Nó.
Chính vì bàn chải trở thành vũ khí chính trong các cuộc chiến ở buồng vì vậy toàn bộ các bàn chải của dân đều bị bẻ đi phần càn chỉ còn lại có phần đánh rằng và một chút cán mà thôi, cứ lấy cái bàn chải nắm vào tay với đầu đánh răng nằm ở khe ngón cái và ngón chỏ nắm chặt tay lại đến đâu thì phần cán bị bẻ gẫy đến đấy.
Bàn chải của bộ đội thì còn đủ nguyên cán và thường được mài nhọn để cất làm vũ khí, nhưng phải cất rất kỳ vì nếu bật buồng nó mà vồ được hoặc xì với thầy thì kể cả trưởng buồng cũng ốm đòn với thi đua tự giác.
Nhận tắc tế từ thằng T đồng nó bóc ngay bao thuốc ra hút, không có thì chẳng sao giờ có tự nhiên lại thèm thuốc là khủng khiếp, vậy là lại quay về cái thời ở ngoài xã hội một lửa châm đaàu mà thôi sau đó cứ điếu nó nối điếu kia vậy.
Có lẽ ở trại khổ nhất là đi buồng kỷ luật, cồn khổ hơn cả dưới K bởi ở K thì còn có 2 người 1 K còn buồng kỷ luật chỉ có 1 mình mà thôi.
Tiếp đến ở K vẫn được nhận đồ tắc tế còn ở buồng kỷ luật là không.
Không gian buồng K vẫn lớn hơn và dễ thở hơn ở buồng kỷ luật nhiều và giữa các K vẫn có thể nói chuyện với nhau được dĩ nhiên là phải nói to, còn ở buồng kỷ luật thì có hét lên cũng chẳng ai nghe thấy hết.
Xoạch, xoạch, két tiếng khoá kêu loảng xoảng liền cùng với cửa buồng kỷ luật mở ra liền cùng với một âu cơm lớn cùng với bát rau muống và canh.
Cơm thì là cơm cân rồi và gạo nó tả thế nào nhỉ, có lẽ gạo cho súc vật ăn vào thời đó nó cũng vẫn ngon hơn, phần lớn là gạo đã quá đát, cũ, mốc được nấu lên nên chỉ ăn để cho đỡ đói thôi chứ làm gì có chất gì đâu. Mà hay cái là gạo nó cứ nở bung như sắn bở vậy nấu cơm dôi phải biết. Hừm
Rau thì là những gốc rễ cây rau muống vậy, nó vẫn còn nguyên lua tua rễ ở ngay nhưng đốt của rau nói chung nếu không nhai kỹ thì nuốt đầu vào vẫn còn nguyên gốc phía ngoài và vì một lý do gì mà không muốn nuốt nữa có thể dùng tay rút góc sẽ ra luôn cả ngọn. Tránh ngộ độc thực phẩm quá tốt.
Hôm thì có thêm một miếng bạc nhạc mỡ bằng đốt ngón tay, khi thì có miếng có cũng bằng như vậy nhưng nói chung không thể nào nuốt được. Vứt nguyên bữa ăn cả ngày của trại ra (riêng buồng kỷ luật thì bữa trưa chia cơm luôn cho cả bữa tối) nó ngán ngẩm quay ra gặm bánh bích qui với nước lã trong xô. Vậy là cũng xong một ngày cho cái lệnh kỷ luật, chẳng mấy chốc rồi cùng đến tối. Khi bóng tối bao trùm lên toàn bộ cũng là lúc mà mọi suy tư tràn về, mọi toan tính mới đến và không thể không có một sự nhưng và giá mà.
Hối hận hay không thì chưa giám nói nhưng tâm lý của nó và chắc cũng là tâm lý chung thôi nuối tiếc và luôn thấy rằng mình ngu, rất ngu là đằng khác, giá mà mình tỉnh táo hơn, giá mà mình đừng nông nổi, giá mà nhiều lắm nhưng mơ ước chỉ là ước mơ thôi, mọi việc đã sẩy ra rồi, hành vị phạm tội và hậu quả cũng đã có vậy việc chấp nhận hình phạt của pháp luật là đường nhiên và như thế mới là công bằng, như thế cũng mới là xã hội.
Trong tất cả những suy nghĩ đấy khi rơi vào ở cái buồng Kỷ luật với sự cô lập hoàn toàn với xung quanh thì mới thấy cái tình cảm gia đình, tình cảm bạn bè và trên tất cả và tình cảm vợ chồng con cái nó quan trọng thế nào. Nếu cho đổi án thâm 1 năm với một ngày được sống với vợ con, được nghe mắng chửi của bố mẹ, được vui đùa cũng bạn bè, được hít thở không khí trong sự tự do, được ngồi ngâm nga chén nước chè nới vỉa hè cùng bạn có lẽ Nó và nhiều người vẫn sẵn sàng chấp nhận. Ôi tư do chỉ ở nơi đây, tình cảnh đấy mới thấy nó đáng trân trọng thế nào và cũng chỉ ở đấy, nơi đây mới hiểu ta không thể sống một mình mà không cần đến đồng loại.
Bóp nghẹt đến tắc thờ và đặc quánh không gian tù túng là sự dâng chào cảm xúc đến tột cùng của ước muốn, là sự nuối tiếc khôn nguôi về những cái đã làm, là sự mong mỏi đến rã rời về ngày được quay về hoà nhập lại với cuộc sống tưởng như bình dị nhất mà bình thường ta chẳng bao giờ quan tâm đến. Tất cả giờ chỉ là mơ ước và nuối tiếc mà thôi.
Ẩn sau mỗi thằng con người cho dù có tàn bạo, man rợ, thú vật đến đâu thì đâu đó vẫn le lói một chút tình người, vẫn đâu đó một chút hướng thiện, vẫn đâu đó một lòng chắc họ vẫn có gia đình, vẫn có bạn bè, vẫn có nhiều việc phải làm và vẫn mong ước ở một tương lai phía trước.
Chỉ ai đã nằm buồng kỷ luật rồi mới biết cái khổ thế nào bởi một chân bị trong cùm vì vậy sẽcực kỳ mỏi, giở người có nằm thế nào đi nữa thì cái chân đấy vẫn bị trong cùm mà nếu xoay quá đà thì ngày cái khoen và suốt sẽ xiết thẳng ngay vào gân a sin gây nên một cơn đau rút khủng khiếp từ dưới gót chân lên thẳng sương cụt vậy vì vậy chỉ có một tư thế là nằm thẳng và thẳng chân mà thôi. Một vài tiếng không sao chứ vài ngày chắc là chết, cứ tưởng tượng khi chuyền đạm hày nước đi, sau mỗi lần chuyền tầm 2h thì tay mình đã thế nào rồi đây lại là vài ngày và tư thế cũng như không gian cũng môi trường vậy, haiza chỉ được hết ngày thứ nhất thôi sang đến ngày thứ hai thì cả cái chân gần như tê dại vậy, cấu vào cũng chẳng còn có chút cảm giác gì hết. Rồi cái xôn xao từ buồng giam chung cũng lắng xuống dần rồi quay lại với sự tĩnh mịch thường nhật, chiều tà ngả bóng thì buồng kỷ luật đã tối om rồi, chỉ còn ánh sáng leo lét từ ngọn đèn vàng mà thôi, bao thuốc thằng T đồng đưa chưa đến tối đã hết, thằng tệ thật đưa gì một bao, thèm thuốc khủng khiếp luôn nó chẳng biết làm sao nữa thôi thì đành chấp nhận vậy vậy là một đêm vật vã trong thèm thuốc đến với nó. Giữa đêm nó đành phải nhặt lại hết các đầu mẩu đã hút rồi gỡ ra lấy được llà một dúm sợi thuốc cháy nham nhở cuối vào cái giấy kẹo bập cũng được dă hơi, trời sao mà ngon và phê thế.
Lúc này chắc cũng đã nửa đêm rồi, khi các phòng bắt đầu đi ngủ không gian trên Tầng 2 nơi dành cho buồng chung đã chìm vào giấc ngủ thì lại là lúc các K nhộn nhịp sau cả ngày im ắng, đâu đấy vài tiếng hát cất lên mà có lẽ hay nhất là tiếng hát của thằng T con văn điển, nó nằm K vì vụ giết người dưới đấy, trời phú cho nó giọng hát cực hay cho dù chỉ là hát chay mà thôi
- Con đi cách biệt phương trời lạ, biết có ngày nào con trở lại bài Lòng mẹ 2 của Ngọc sơn được nó hát chắc là chẳng kém bất cứ ca sĩ xịn nào hết cả, thời này trong đấy đang nổi nhất hai bài lòng mẹ 1 và 2
Lời bài hát Lòng mẹ vang lên như xoáy vào trong cái không gian của cả trại vậy, não nề mà thấm đẫm ăn năn cùng hối tiếc, có lẽ đây là giọng hát chay thứ hai khiến cho nó xúc động đến tận tâm can, nhớ lần đầu là ở bãi đá Quỳ Châu của ông hát xẩm ngày nào đó.
Chẳng biết nói gì nữa nó nằm vật ra thả lỏng tinh thần để tìm đến sự ăn năn hối tiếc cũng như thư giãn nhất cho tinh thần.
Cũng một anh hào, cũng hàng công tử, cũng một bản lĩnh, cũng một cơ mưu, cũng một gia đình êm ấm, hạnh phúc vậy mà giờ............
Sau tiếng hát của thằng T con lúc này đến màn ca nhạc chung của cả K cứ một thằng hát thì sẽ có nhiều người phụ họa theo khiến cho không gian đêm của cả trại như được khu K hun nóng lên vậy.
Tại sao sinh hoạt ở K lại về đêm, bởi K là khu giành riêng cho án tử hình chờ bắn hoặc các thành phần phạm mà bị coi là đặc biệt nguy hiểm, côn đồ hung hãn nói chung đã xuống K là điểm cuối cùng của trại rồi. Phần lớn ở K thì đến thầy cũng ngại bước vào nếu không được Phạm bằng lòng. Việc úp nguyên bô phân và đầu thầy là bình thường chứ tính đến cay đèn có thể bị trọc mù pha bất cứ lúc nào. Thằng vua thua thằng liều mà là vậy đó, còn gì đâu để mất và sợ nữa khi đường đi là cái cột và đường về là vực sâu muôn trượng
Cái màn ca nhạc rồi cũng chấm dứt ở K để chuyển đến mục gọi nhau ý ới tìm anh em ở các phòng trên khu chung và toàn trại. CHẳng hiểu sao từ K mà nói thì hình như tiếng sẽ vang và to hơn rất nhiều ở các khu khác vậy
- T ơi mày ở buồng nào đấy, mái cho tao cái...... gọi tắc đây mà
- Không biết hôm nào tao đi nữa, gửi về mẹ lòng thương vô hạn gửi về cha một sự kính yêu....... Tự kỷ than thân trờ ngày bắn
- D phi ơi, D ngũ xã ơi mày ở phòng nào đấy. Bỗng đâu đây thoang thoảng tiếng gọi tên của nó.
- Tao đây ai đấy, tao đang nằm buồng kỷ luật khu chẵn đây. Nó hét lên trong tiếng gọi của bạn dưới K nhưng sau này mới biết cái buồng kỷ luật có hét lên thì bên ngoài cũng không nghe được.
Trả lời lại tiếng đáp của nó nó vẫn là tiếng gòi ời ời.
- D con ơi đang nằm phòng nào đấy. Tiếng một thằng nữa vang lên dưới K
- Đ. mẹ nó trên khu chẵn bật buồng đang ở buồng kỷ luật rồi gọi *** gì lắm thế.
- Đ. mẹ bọn 10-24 nhé, bố lên móc pha chúng mày nhé........ cứ thế thôi bọn dưới K chửi bọn trên buồng
Gào hét vừa để trả lời vừa để khỏa lấp đi tâm sự trong lòng cuối cùng mệt quá nó lại lăn ra ngủ cứ vậy lê lết rồi nó cũng hết 4 ngày 1 lệnh đi buồng kỷ luật và được quay lại với buồng chung, cái đáng phải lo nhất là nó lại nhập lại về buồng 10-24 do chưa rõ án.
Hôm nó hết lệnh thì cũng là lúc L tròn nhập trại vì vụ chém người trên PD nó bị đưa từ quận Hoàn Kiếm lên và vào buồng 12 vào lúc 10h30 là sau đúng giờ ăn sáng của trại. Nhập buồng lúc 11h30 thì ngay trưa hôm đấy bọn buồng 12 đòi dậy Luật, đương nhiên là nó bật buồng rồi vậy là cũng như Nó, L tròn sau khi cho vài thằng bét nhè thì cũng đi buồng kỷ luật. Cái thời này chẳng hiểu sao các vụ bất buồng lại nhiều thế không biết nữa.
Xoạt, két tiếng khoá lại loảng xoảng khác với quy luật hàng ngày nên mơ hồ nó cũng hiểu nó được thoát khỏi buồng kỷ luật rồi, ôi sao mà sung sướng thế.
- Ơ anh cũng nằm buồng này à. Thằng L tròn lên tiếng.
- Vào hôm nào đấy anh mất 1 lệnh hôm nay ra thì mày vào.
Thế là thay bằng cầm đồ về nhận buồng thì nó để lại hết luôn cho thằng L tròn. Anh em chỉ kịp chào nhau thế thôi rồi nó bị kéo lê luôn đi về lại buồng 10-24. Đứng ngay ở cổng buồng nó đã tính rồi cần thiết vào phòng ngày khi thầy còn đấy nó sẽ phang luôn thằng T.A chấp nhận đi buồng kỷ luật tiếp hoặc không chuyển buồng chứ không để đêm hoặc T.A luồn sau mà làm phát chuôi bản trải vào pha thì chắc đi mất. Dự tính rồi nên nó hết sức đề phòng và bình tĩnh, trong nó luôn có hai chữ chấp nhận cho dù hậu quả nào miễn sao phải thoát khỏi buồng 10-24 thì mới mong tính tiếp được.
Đi cạnh nó là T đồng và hai thằng trật tự nữa cùng Thầy B đưa nó vào nhập lại buồng 10-24.
- Tao nói anh em rồi nhưng mày đừng bật buồng nữa, có gì thì gọi tao là được rồi biết chưa.
- Ừm mày yên tâm tao biết phải làm sao. Nó nó nhỏ với T đồng nhưng thực tâm thì nó vẫn quyết theo chủ ý, để sống và tồn tại chỉ có một cách duy nhất là thành thợ săn. Đằng nào thì cũng phải chiến vậy thì
"TIÊN HẠ THỦ VI CƯỜNG, HẬU HẠ THỦ VI ƯƠNG"
Thịt nó trước khi nó định thịt mình ít nhất mình còn có thế chủ động và phải chọn thời điểm bất ngờ nhất ngay khi Thầy và Thi đua vẫn còn ở đấy, hình như tiền llệ này chưa bao giờ có và sẩy ra ở trại cả. Nếu không còn đã để đến đêm thì chưa biết thế nào thôi thì đành tìm đường sống trong cái chết vậy
Thực sự là căng thẳng đến tột cùng cái giờ khắc này, đúng là bước chân vào ải tử biết mà vẫn phải chấp nhận vì chỉ có bước qua đây mới ra cửa sống. Đời thật trớ trêu khi thường là cửa sinh luôn đặt sau cửa tử trên một đường thẳng mà chẳng bao giờ là một ngã ba cho ta quyền lựa chọn. Lặng lẽ, lạnh lùng và đầy ngạo nghễ nó theo chân T đồng bước hẳn vào phòng cả phòng im phăng phắc tất cả dân đều ngồi im dựa lưng vào tường với cái đầu gục xuống biết tả sao nhỉ, có lẽ hình tượng con mèo đi kiết hoặc gà bị H5N1 là chuẩn cho cái ngữ cảnh tả cho lớp dân trong các buồng giam.
- Chấp hành nội quy buồng biết chưa, trưởng buồng duy trì trật tự buồng. Chỉ vậy thôi thằng T đồng đã đi ra cùng với một ám hiệu ngoắc tay cho anh Đ trưởng phòng. Vậy là cả hai kéo nhau đi ra ngoài khoảng trống phía ngoài tạm gọi là sảnh đi thì thầm gì đó.
Thằng T đồng vừa quay đi thì nó cũng đảo mắt dọc theo cả hai bên dẫy bộ đội để tìm thằng T.A, nếu thấy nó sẽ phang ngay tắp lự không cần phải nghĩ. Chỉ có thời điểm này phang là không bị ăn xiên thôi và sẽ có hai trường hợp sẩy ra:
1 trong hai thằng phải chuyển buồng
2 nó lại tiếp tục đi buồng kỷ luật
Cả hai cách trên đều dễ chịu hơn rất nhiều so với cái chuôi bàn chải nằm xâu trong hốc mắt nó.
Haiza thật may mắn là thằng T.A không còn ở phòng nữa, vài thằng bộ đội cũng không còn ở đấy nữa chúng nó đã chuyển buồng rồi, vậy là nó thoát được một trận chiến sống còn trong cái nơi gọi là trại cải tạo của Hà Nội.
Sau hơn 10 phút nói chuyện thì anh Đ vào, lúc này nó vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, chẳng tỏ thái độ gì hết vì chưa biết phản ứng buồng thế nào, bọn bộ đội thì gườm gườm nhìn nó còn dân thì len lén nhìn kiểu vừa như ngưỡng mộ vì nó đã thay họ trả thù cho những trận đòn học luật thủa mới vào nhưng vẫn sợ làm buồng vì vậy chỉ dám nhìn trộm mà thôi.
- D con, em là D con đúng không. Anh Đ hỏi.
- Dạ vâng em là D con ạ.
- Ừm thôi chú ngồi tạm vào đây đã tối rồi anh em mình nói chuyện sau.
Vậy là sau khi bật buồng về nó đã được xếp chỗ liền ngày sau mấy thằng bộ đội và vẫn trên cái lũ gọi là điều kiện. Sau khi đã ổn định chỗ ngồi lúc này nó mới kịp nhìn ra xung quanh xem cái buồng giam nó ra làm sao.
Buồng giam là một cái nhà hình chữ nhật với chiều rộng tầm 6m và dài cũng tầm 20m gì đó, buồng được chia ra làm 2 phần với phần ngoài khoảng 2,5m là sảnh đây là nơi danh cho ăn cơm và là phạm vi nghiêm cấm dân đặt chân ra, chỉ có tầm từ bộ đội mới được bước ra đấy mà thôi, điều kiện muốn ra phải được sự đồng ý.
Phía ngoài của cái sảnh này là tiếp giáp với hành lang dẫy cũng rộng khoảng 1,5m trong và ngoài được tách biệt bằng hệ thống của sắt với các trần song hằng thép D25 dạng song dọc mà thôi.
Phía trong của sảnh và buồng cũng được phân chia bằng tường gạch 22 cùng song sắt nhưng là dạng ô vuông cũng bằng thép D25 mỗi chiều tầm 15 -15 gì đó. Nói chung là cực kỳ vững chắc. Đến giờ nó vẫn không hiểu những vụ vượt ngục ngoạn mục thì làm sao mà có thể thành công được nữa, đúng là trên cả phi thường. Ngăn cách buồng với sảnh cũng là của sắt như bên ngoài, cửa ngăn phòng này được mở vào tầm 9h sáng và đóng vào tầm 7h0 tối. Cửa sắt này được boó trí ngay giữa buồng chia tường ra thành hai phần bằng nhau, trên hai tường này là hai cửa sổ cực lớn cũng được đan bằng thép như trên đã nói đảm bảo đủ thông thoáng cho Thầy, Thi đua, trật tự có thể đứng từ ngoài nhìn vào rõ đến tận bể nước trong cùng.
Trong buồng giam thì có hai bục bê tông được làm cao hơn mặt sàn khoảng chứng 50 đến 70cm gì đó và tạo nên một cái khe giữa hai bục đây chính là cái gọi là lòng mà, sàn bục bê tông được đánh mầu bằng xi măng vì vậy gập mùa nồm thì thôi rồi luôn.
Cuối của buồng là hai bể nước hai bên với chiều cao cũng ước chừng tầm 1.2m gì đấy, phía sau của hai bể nước một bên sẽ là WC và một bên sẽ là nơi tắm.
Bức tường cuối buồng là một bức tường nhẵn phẳng lì với một ô cửa sổ nhỏ trên cao tầm 2,5m cũng được đan thép ô vuông như ở ngoài vậy. Toàn bộ tường phòng gian được quét vôi ve mầu vàng. Phía ngoài sảnh có một ngọn đèn vàng, phía trong buồng có 2 ngọn toàn bộ là đèn vàng bóng sợi đốt.
Từ trần của khu sảnh được làm thành một cái như kiểu gác xép vậy, đây chính là nơi để chăn, chiếu, gối, đồ ăn, nội vụ của cả buồng.
Thế rồi cũng đến giờ ăn cơm chiều chắc nó cũng khoảng 4h30 đến 5h gì đó vì lúc này trời vẫn còn nắng trang trang vậy.
Trong tốp bộ đội thì sẽ có 2 thằng được gọi là lái xe vừa là phục vụ riêng cho bọn bộ đội, đồng thời cũng là người chia cơm cho dân. Cứ 6 người 1 tốp lần lượt từ trên đi xuống trong hàng dân thay nhau ra ăn, bọn lái xe sẽ chia cơm đầu tiên phải lấy phần cơm, nhặt hết những cọng rau mà gọi là rau để riêng ra cho tốp điều kiện, bộ đội và trưởng buồng đã rồi phần còn lại mới là dân.
Chia cơm ra từng cái bát bằng nhựa loại có đ.ít bằng vậy mỗi thằng lưng một bát cùng với ít gia vị, ít rau và các đồ khác đi kèm thế thôi, tọng được thì tọng không thì thôi chấp nhận nhịn nhé, nhưng nếu nhịn thì nhịn được bao lâu, cân nhắc kỹ đi không rồi hối hận.
Theo lệnh của trưởng buồng hoặc thằng cầm đầu bộ đội bọn lái xe sẽ cho đứa nào được thêm thức ăn gì từ đống đồ tắc tế ở phòng. Cứ vậy thằng thì thêm thìa muối vừng, thằng thì thêm muối vừng trộn ruốc, cũng có thằng lại được miếng thịt kho mặn vì có đồ tắc tế vào nhiều chẳng hạn. Nói chung tất cả đều do trưởng buồng quyết hết.
Sau khi dân ăn xong hết rồi thì đến điều kiện, tốp này cũng thường ăn riêng một mâm và Nó bữa đầu ăn trong buồng chung là cùng với đúng mâm này.
Từng thằng đứng lên cầm bát đã rửa qua loa sau khi bọn dân ăn ra chỗ thằng chia cơm.
Sục, sục cứ thế mỗi bát cơm là được ba muôi đầy, rau thì được nhặt cùng với bọn bộ đội rồi, kèm theo đó là một bát ruốc, vài miếng thịt kho cả mấy thằng điều kiện cùng nó ngồi xổm ăn. So với dân thì nó đã là quá ổn rồi nhưng với cái thằng nó sướng quen rồi thì....
Đảo qua đảo lại vài lần chắc và được đôi miếng cùng với 1 miếng thịt, ít ruốc và cọng rau nó thẫn thờ ngồi nhìn ra ngoài song sắt nơi chỉ cách có một hàng rào vậy mà đã là bầu trời tự do rồi.
Chờ cho thằng cuối ăn xong nó mới đứng lên cùng, xuống dưới bể rửa tay, xúc miệng nó lại quay về chỗ ngồi. Lúc này lại có cái màn hút thuốc lào quấn giấy báo như ở quận thủa nào nhưng thay bằng bắt hút thì ở buồng ai thích thì hút, không thích thì thôi không bắt buộc, điếu thuốc cứ thế chuyền tay nhau đến nó. Thực tế ở trại nó chỉ khốc liệt vài ngày đầu thôi còn không cũng bình thường xét nhiều cái nó còn đỡ hơn khi nằm ở Quận.
Bập, bập nó rít thật sâu cái vị ngái ngái mà khét lẹt của điếu thuốc lào, như có nguyên một cái nắm đấm tọng vào họng vậy nó ho sù sụ, thực sự là khó hút thật nhưng có còn hơn không và thực ra nó cũng có vị ngon riêng của nó đấy chứ đâu phải không.
- Hút đi em, chìa ra cho nó 1 điếu hẳn là 3 số 5 anh Đ tỏ thái độ thân thiện.
- Vâng em xin anh ạ. Nó nhẹ nhàng cầm lấy.
Tiếp thêm chén nước chè từ tay anh sao mà nó lại ngon đến thế, mà đúng là ngon thật bởi chè ngon nước mới không ngon thì hơi lạ.
Nhiều người đã kể chuyện tù nhưng ít ai nói chuyện là tại sao trong tù vẫn có nước sôi để pha trà, úp mì và làm các việc khác. Để có nước nóng thì hàng ngày các túi ny long trong túi đồ tắc tế sẽ được thu gom lại dùng dân. Khi cần đun nước nóng thì lấy nước lã đổ vào trong túi ni lông rồi lấy các túi nhựa rách khác đốt hơ túi ni lông nước lên trên là có nước nóng thôi, tuy chưa được 100oC nhưng nó cũng đủ để úp mì và phà trà rồi đấy. Tất cả các việc này đều do lái xe làm dưới khu vực sau bể nơi làm chỗ tắm.
Thế rồi sau màn hút thuốc vặt này khoảng tầm 7h thì bắt đầu đến giờ sinh hoạt phòng, lúc này có lẽ là cái lúc mà dân được tự do nhất, trừ 1/4 bục phía trên ra là cấm địa còn dân được phép qua lại tụ tập với nhau chuyện trò thoải mái nhưng cấm đứng lên, cấm nói to.
Chuyện gì hay được nói nhất trong tù vậy?
Đầu tiên phải là chuyện về lý do nhập kho để rồi từ đó một ban luận án sẽ nhanh chóng được hình thành và đưa ra mức án từ tối đa đến tối thiểu. Nghe những chuyện này cũng đầy cái đáng để ngẫm nghĩ. Thằng thì cướp giật, thằng thì bắn chim sẻ, thằng móc túi nói chung đủ các tội trên đời. Cũng không thiếu các trường hợp ăn cắp tài sản xã hội chủ nghĩa, thụt két tham ô, rồi thì hiếp dâm nhiều cái án đưa con người ta vào cái nơi tù đầy thật là vô tình và đúng là số phận.
Tiết mục tiếp theo sẽ đến là sinh hoạt văn hoá thể, thằng nào biết hát thì hát, thằng nào biết kể chuyện thì kể chuyện, thằng nào biết đọc thơ hoặc làm thơ thì làm nói chung cho tự do phát triển tài năng. hehehe.
Đừng đùa các cụ nhé nhiều đứa hát rất hay và ngâm thơ cũng tuyệt luôn. chỉ hát chay thôi nhưng cũng đủ não lòng rồi. Lúc này sao mà không khí buồng thật là tran hoà và đầm ấm, có lẽ là khoảnh khắc ấm nhất trong ngày. Thường thời gian dậy luật sẽ là sau giờ sinh hoạt tối và đôi khi cũng là giờ nghỉ trưa.
Hôm này chẳng hiểu sao 10-24 lại chẳng có phạm mới nào cả vì vậy buổi sinh hoạt tối cũng có phần trọn vẹn hơn.
Được lệnh của trưởng buồng một thằng bộ đội leo lên kho lấy một loạt các đồ tắc tế xuống và chia cho dân trước chủ yếu là bánh mì sấy khô đôi khi cũng có bánh bích qui, kẹo thì thập cẩm cái này được chia theo mâm ăn cơm hàng ngày 6 người một. Cũng ối việc vui ở dân vào cái thời điểm này mà xuất xứ cũng vì đói khổ quá mà thôi. Bật buồng thì không giám nhưng phệt nhau giữa dân với nhau thì nhiều đôi khi chỉ vì thằng này ăn tham quá mà ăn hơn của thằng kia một miếng mà thôi
Rất nhiều chuyện đằng sau mà Nó kể chỉ có hàng Bộ đội trở lên mới biết mà thôi còn những người trong đó hàng dân cũng khó có thể biết được. Đơn giản Nos là thằng trực tiế