Phần 18
Vậy là nó đã ở tù được 4 tháng rồi trong đó ở khu chắn hơn 2 tháng, khu lẻ đến giờ là gần 2 tháng thế mà đã nhận 1 lệnh nằm buồng kỷ luật, 1 lần nằm khu K hình như ở Hoả Lò còn mỗi khu trạm xá là nó chưa đặt chân đến mà thôi, cũng vẫn là phúc lớn khi đến ngày này nó vẫn còn toàn vẹn chưa đi pha nào mà cũng chưa để lại tý thân thể nào ở cái nơi gọi là trại cải tạo cả mới có vậy thời gian gội là án mắc màn mà sao thời gian lê thê thế.
Sau cái thời gian nằm K cứng kiến tận mắt cảnh bắt phạm thi hành lệnh, rồi nghe lại những chuyện từ những con người mà xã hội gọi là tột cùng của tội ác, ăn cùng, ở cùng, sinh hoạt cùng tự nó cũng hiểu cần phải thay đổi và cái nó cần là một thân xác vẹn toàn làm sao để còn có ngày quay về với vợ con gia đình và xã hội nữa, với nó ngày ra tù mới là ngày tái sinh để làm lại từ đầu.
Hôm đấy nó lại đi cung, người hỏi vẫn là anh L mà thôi. Hôm nay là ngày tống đạt lời khai sau ngày hôm nay thì nó có thể mong đến cái ngày nhận cáo trạng và mong chờ ngày báo ra toà nhận mức án rồi cuối cùng mới đến cái gọi là đi trại chẳng hiểu sao hai anh em lại nói chuyện với nhau vô tư vui vẻ thế.
- Này D phi, Gọi nó đúng bằng cái tên đệm ngoài xã hội anh L nói. Đây là anh em nói chuyện nhé anh hỏi thật nhé, tại sao với một gia đình như thế, kinh tế như thế mà em lại lao vào con đường ngõ cụt vậy.
Rít hơi thuốc có lẽ đến 1/3 điếu nó im lặng mà không sao trả lời được vì nói sao cũng thấy cái sự lủng củng và đầy mâu thuẫn.
- Có thể anh không tin nhưng có lẽ với em nó là số phận, chấp nhận là cái để em có thể tiếp tục tồn tại mà còn hy vọng làm lại từ đầu anh ạ. Nói thực hoàn toàn ngoài chủ ý của em và em rất buồn, xấu hổ với Bố, Mẹ, Ông, Bà, Vợ và con. Nhưng không chấp nhận sao có cơ hội mà làm lại đúng không anh.
- Em là thế nào với Q vậy.
- À anh Q là anh em chơi với nhau cực vô tư thôi anh, em coi đấy như một phần máu thịt vậy.
- Thế còn anh T là thế nào với em.
- T nào anh nhỉ em quen biết ngoài xã hội cũng nhiều nên nói thế thì em không thể biết được.
- T mà nhận em là cháu nhà ở LND.
- Ối đấy là chú em đấy, Ông trẻ em làm cấp tướng bên toà án Quân Sự vì vậy chú em cũng theo nghề điều tra như anh vậy. Nhưng vào đây thì kể làm gì anh nhắc đến em mới nói
Thế là hai anh em luyên thuyên chủ yếu để anh L kiểm tra và xác định lại rõ ràng về thân thế cũng như các mối quan hệ của bản thân gia đình trong xã hội trước khi lập cáo trạng mà thôi. Bất ngờ
- Chú cố cải tạo tốt đi anh hy vọng sẽ có ngày em thành người tốt. Tuần sau chuẩn bị tinh thần anh sẽ cho em gập vợ.
- Sao anh, anh nói lại cho em nghe rõ được không ạ. Em không biết có thể làm gì để cảm ơn anh cái ơn này nữa. Bỗng nhiên sao nó lại nhận được một tin hạnh phúc lớn lao và bất ngờ đến vậy.
Vậy là từ khi có tống đạt điều tra nó cứ một tháng lại được gập vợ một lần, cái việc mà không phải bất cứ ai khi chưa có cáo trạng cũng làm được, ngay trên này nhiều người cũng nghĩ là không tưởng nhưng nó là sự thật điều đấy chứng tỏ vợ nó, gia đình nó và bạn bè nó đã vì nó mà làm tất cả mọi việc từ những cái nhỏ nhất đến những cái có thể nó là lớn nhất nhằm đảm bảo việc của nó luôn trong vòng kiểm soát, với nó đến giờ Q vẫn là người có lẽ đã vì nó nhất khi sẵn sàng xếp bộ quân phục sang bên, bỏ việc để vợ con ở nhà và hàng tuần là hai ngày đèo vợ nó đi tắc tế. Có lẽ tìm được một xxx như vậy thật là quá khó.
Về phòng cái việc nó được gập vợ vào tuần sau được dấu kín như bưng nó đủ thông minh hiểu trong môi trường này cái gì cần nói và cái gì không. Từ hôm đấy mỗi ngày như dài bằng cả thế kỷ vậy, nó chẳng còn nghĩ được gì nữa ngoài việc mong chờ đến cái ngày gập vợ ngơ ngẩn ngẩn ngơ như cái thằng hâm khiến cho bạn buồng đôi lần hỏi hay là mày bị báo án kịch rồi? Chỉ cười mà cũng chẳng nói gì nó dấu kín trong lòng.
Mãi rồi ngày đó rồi cũng đến, hôm đấy nó được báo đi cung như bình thường vậy. Lại theo con đường xi măng nó theo choang về khu buồng cung mà sao trong lòng hồi hộp thế:
Chẳng hiểu N.A nhìn giờ thế nào nhỉ? Chẳng hiểu ở ngoài xã hội giờ mọi người sao, Bố Mẹ có khoẻ không, con mình lớn thế nào rồi nhỉ nhiều câu hỏi lắm?
Ký sổ đi cung song nó cùng choang đi vào buồng cung, cửa mở ra đập vào mắt nó lúc này là anh L và góc kia là ai vậy? vợ nó chứ ai, N.A lúc này chỉ ngồi im nhìn nó mà nước mắt tuôn rơi thôi còn có cứ đứng chân chân nhìn vợ cả hai cùng im lặng chẳng biết nói gì cùng nhau cả trong cái buồng cung và nói đúng ra vẫn ở trong Tù. Có lẽ quá hiểu anh L để lại bao thuốc trên bàn cung và lặng lẽ đi ra nhường lại không gian, thời gian cũng như tạo cơ hội cho cả hai Vợ chồng nó.
Chỉ chờ có thế thôi N.A lao đến ôm chầm lấy nó và khóc như mưa vậy, nước mắt thẫm đẫm cả bờ vai bộ quần áo tù mầu xanh xám xịt bẩn thỉu và hôi rình. Cả hai đứa cũng ôm nhau mà chẳng nói được gì, bờ vai của N.A thì rung bần bật còn nó thì cứ như Từ Hải chết đứng vậy, biết trước sẽ gập vợ mà sao nó vẫn bất ngờ, lòng lẫn nao nao và đâu đấy trong nó các kỷ niệm hai đứa khi còn ngoài xã hội lại ùa đến. Cái cảnh N.A ngồi tích kê quần cho nó lên đường đi bãi, cái cảnh dấm dúi hai đứa gập nhau khi truy nã, cái cảnh hai đứa hoảng hốt khi đánh rơi nhẫn cưới vào đúng ngày đón dâu, cái cảnh N.A chia tay nó trên sân ga để tưởng rằng bỏ xác nơi đất khách quê người, cái cảnh cả ba người Nó, N.A và N đối mặt với nhau......... Nước mắt N.A cứ thế nhạt nhoà trên vai của thằng chồng tù tội mà thôi.
Một sự thật trái ngược hoàn toàn khi lúc này trong vòng tay vợ nó là một thân hình rắn chắc tròn lẳn của người trong tù và trong vòng tay nó giờ lại là một người con gái bé nhỏ gầy guộc đến không ngờ có lẽ bao nhiều sức lực cũng như tâm trí của vợ nó ngoài chăm con giờ còn gánh thêm một trọng trách nữa nuôi và lo cho cả cái thằng người mà được gọi là chồng vậy, thật là số hẩm hiu mà vớ phải thằng chồng như nó.
- Em gầy quá, vất vả và khổ lắm phải không em?
- Em sẵn sàng chịu đựng gấp 100 lần thế này chỉ cần có anh bên cạnh mà thôi, em nhớ anh nhiều lắm. Nóii trong tiếng thổn thức và nước mắt vợ nó vẫn ôm chặt nó trong tay.
- Anh ở trong đấy có khổ không, các đồ em gửi vào anh có được dùng không, đêm nào em cũng mơ thấy anh hết không à. Nhiều đêm không ngủ được dọn tủ nhìn thấy quần áo của anh mà em lại rơi nước mắt.
- Khóc gì mà khóc lắm thế, mà như thế đỡ phải đ.ái đêm, hehehe nó cười để khoả lấp đi sự xúc động trong lòng. Có lẽ lúc này chỉ cần nó rung động theo một chút thôi thì xúc động sẽ lập tức bị dâng chao lên tột độ ngay, cần phải kiềm chế lại.
- Em yên tâm cho anh đi nhé, trong này anh em biết nhau nhiều nên anh cũng không khổ như những người khác đâu, nói chung sống được.
- Em thấy thầy B và thầy H đều nói là anh ở trong này sướng lắm có phải làm gì đâu nhưng chưa nghe anh nói em cũng chẳng tin. Anh cứ đánh nhau liên miên thế này có ngày về em cho con nó đ.ái cho đầy mắt đấy.
Bờ vai vẫn rung bần bật nhưng miệng lại nhoẻn cười N.A lúc này mới nhìn lại con người của nó.
- Hừm có gọi phạm buồng nữ không đấy, có con nào gửi quà vào cùng em không đấy, có...... vô số cái có được hỏi dồn dập.
Trong cái buồng cung hôm này vẫn có người ghen kìa. Nó chỉ cười hiền mà thôi.
Hạnh phúc lúc này sao mà đơn sơ thế, mà có lẽ cũng đúng khi qua sự từng trải của một quãng đường đi rồi chiêm nhiệm ta sẽ thấy:
HẠNH PHÚC LUÔN LÀ MỘT HÀNH TRÌNH, KHÔNG PHẢI LÀ MỘT ĐIỂM ĐẾN.
Em cũng anh Q đang tác động bố để bố đồng ý đứng ra viết bảo lãnh cho anh. Cùng với nhà thăng Đ cũng viết thì anh có thể được tại ngoại.
- Anh sợ sẽ ảnh hưởng đấy em à, việc mình làm đương nhiên không sai theo cách nghĩ xã hội nhưng nó lại là vi phạm pháp luật, việc trả án là đương nhiên. Chỉ nói đến thế rồi im lặng cả hai giờ lại quay về với cái việc của Nó, cái việc làm sao để cho nó có thể thoát được lần này vậy.
- Anh chắc chắn sẽ được hưởng án treo nhưng còn được tại ngoại hay không thì chưa biết nó phụ thuộc vào rất nhiều vấn đề. Nhưng có hai việc rất quan trong
1- Ông và nhà thằng Đ phải viết giấy bảo lãnh cho anh
2- Anh phải làm sao bảo anh em ở ngoài dừng truy sát nhà Đ lại, có một việc mà có lẽ trong này anh không biết nhưng không biết ai đã ném vào nhà thằng Đ 1 bánh xà phòng cảnh cáo (Là thuốc nổ) khiến cho cả nhà nó đóng cửa đi hết luôn.
Nhưng cuối cùng chắc chắn anh phải cải tạo tốt và đừng làm bộ đội nữa nhé, em không muốn anh như vậy.
- Nếu vậy anh sẽ phải chuyển về lại khu chẵn nếu không bên khu lẻ anh không còn cách nào để quay về làm điều kiện nữa, giờ chỉ cần anh quay về điều kiện bên đấy thì chưa biết chừng việc anh bị thịt lại sẽ diễn ra còn nhanh hơn với thời gian chờ xử em ạ. Bước chân đi cấm kỳ trở lại ở Tù nó là thế đấy.
Thời gian gập nhau rồi cũng hết, N.A lại khóc, hai vợ choàng ôm nhau chặt trong tay đặt lên bờ môi có lẽ là khô héo nhất nhưng sao đây vẫn là nụ hôn ngọt ngào, tình cảm với xúc động dâng trào trưởng như có thế xé nát cả cái không gian tù túng chật hẹp của buồng cung, gỡ tay N.A ra cố kìm lòng để cho một bộ mặt lạnh tanh nó dứt khoát quay lưng bỏ lại vợ, nước mắt và tình cảm bịn rịn rồi quay về Buồng, lần này thì đầy tâm trạng nó cũng chẳng biết phải làm sao nữa để rút chân ra khỏi cái mớ hổ lốn này.
Đúng là mong ước được thấy, lúc này là sát 2/9 cũng là ngày mà bao giờ trại cũng luôn hớn hở và tính kỷ luật cũng cao hơn rất nhiều do đây là một trong những dịp được giảm án, ân xá và năm nay cũng vậy.
Nghe theo nó vợ nó lại tiếp tục chạy bằng được cho nó quay về khu chẵn nhằm để nó thoát ra cái danh hão là bộ đội cũng như cắt đứt toàn bộ các mỗi thâm thù hoặc chặn lại các việc có thể dẫn tới thâm thù sát ván.
Theo với sự sắp xếp của trại rồi cái ngày nó được chuyển lại về khu chẵn nơi bắt đầu nó đặt chân vào trại cũng đến. Biết sẽ được án treo nhưng nó dấu kín không cho ai biết chỉ chào bạn bồng rồi nó lại lên đường:
- Tôi quay về khu chẵn đây, chắc sắp xếp lại phạm chuẩn bị cho ân xá, án tôi đi chắc cũng chỉ vài năm nên các ông giữ lại hết nội vụ đi, chuyển cho tôi ít đồ ăn và thuốc thôi có gì anh em tối gọi nhé.
Theo chân choang nó lại được bàn giao về ch thầy H
- Mày mà còn đánh phạm nữa tao cho chung thân buồng kỷ luật biết chưa. Vân chưa quên cái cách đánh phạm của nó thầy H đe ngay khi gập nó.
- Dạ con nhớ rồi ạ, thầy yên tâm ạ.
- Tao thấy nói bên buồng 15 mày cũng bộ đội hả, anh nói thực là mày nghĩ lại đi mày còn vợ con ở ngoài, cố cải tạo tốt mà còn về chứ thế này thì ngày về của mày còn xa lắm. Bỗng thành chân tình thầy H nói với nó. Mày tưởng đánh cướp của phạm khác thì là sống được à, mày có nghĩ đến một ngày nào đấy mày đi trại hoặc ngoài xã hội mà gập lại nhau không, mày có nghĩ được là họ cũng có một gia đình như mày không, mày có nghĩ mày là con người và họ cũng là con người không........ nhiều lắm thầy H nói với nó để rồi nó phải hiểu tất cả những cái nó làm đều là thú vật, chỉ súc sinh mới thế mà thôi.
Nó lại nhập buồng khu chẵn nhưng lần này thì là ma cụ quá rồi đồng thời trực tiếp Thầy, T đồng vào nên nó lại làm điều kiện, từ đây đến khi đi xử nó chỉ làm điều kiện kiểu bộ đội mà thôi có nghĩa là sinh hoạt cùng điều kiện nhưng vẫn được tự do trong buồng và tuyệt không tham gia bất cứ vụ nào đánh đấm nữa
Không biết nhớ có chuẩn hay không nhưng năm 1995 trong cái danh sách được giảm án vẫn có tên của T trố và T đồng đíu hiểu sao hai cái tên khát nước đấy mà vẫn được giảm án vậy, danh sách được đọc oang oang bằng cái đài phát thanh chung của trại. Ngày đấy trong trại cũng tổ chức văn nghệ, thể thao hay ra phết nhưng chỉ có các phạm đã có án mới được tham dự mà thôi. Hôm đấy từ sáng sớm cả trại đã thức giấc náo loạn lên vì tiếng lợn bị thịt rồi, đây là lần đầu tiên trong trại mà bữa cơm ngày tết độc lập được chia có hẳn bát thịt to đùng
- Ây T đồng ơi tao bảo cái, đứng ngoài sảnh ăn cơm nó gọi giật T đồng lại.
- Gì đấy đang bận bỏ mẹ ý. T đồng quay lại mặt mày cau có.
- Làm đ.éo gì mà mày gớm mặt thế, lấy thêm cho tao chai nữa nhé, kể cả mua cũng được. Chẳng là ngoài được bát thịt to đùng ra, thằng T đồng đã ưu tiên xẻo riêng cho nó thêm hẳn một miếng thịt nạc riêng nữa, nó đưa tận tay và nói cái này của riêng ông là phần của tôi, thằng nào lớ sớ ông bẩm tôi cho đi kỷ luật luôn.
Hehehe, có thịt không riệu khác gì nam không có nữ, nó kì kèo bằng được thêm chai riệu chanh vì theo tiêu chuẩn mỗi buồng chỉ được 1 chai mà thôi, duy nhất trong năm chỉ có ngày tết âm lịch và tết độc lập phạm mới được uống riệu mà uống công khai luôn còn đâu là chấm hết.
- Móc đ.éo đâu ra may cứ làm như ngoài xã hội ý.
- Thì mua hộ tao. Nó nì nèo.
Thế rồi thằng T đồng cũng thuổng đâu đấy cho buồng nó thêm được 1 chai riệu chanh nữa, đúng là quý hơn vàng, bọn buồng cũng ngưỡng mộ nó nhường nào khi có thể xin được hẳn một chai riệu và có thêm một tảng thịt nạc to đùng. NÓ oai hơn tể tướng.
Vài ngày sau thì nó nhận được cáo trạng của mình với các tình tiết như đã gây ra, cáo trạng thời đấy được gõ bằng máy đánh chữ trên giấy polua với chữ mầy xanh nhoè nhoà nhoè nhoẹt. Dài lắm cáo trạng nó cũng phải đến 5 trang vậy nhưng nội dung cuối cùng là bị truy tố với hai tôi danh:
- Cướp tài sản riêng công dân
- Tàng trữ và sử dụng vũ khí quân dụng trái phép.
Nói chung so với những cái nó làm có thể nói đây là ước mơ rồi, nó tiếp nhận mà bình thản như không và lòng đầy háo hức chờ cái ngày đi xử. Dân mà nhận cáo trạng thì kiểu gì cũng bị buồng dìm hàng cho cứ như là chung thân với tử hình hết vậy khối thằng nghe mà đ.ái ra cả máu vì sợ đấy.
Mọi việc bên chẵn rồi cũng qua đi cho đến một ngày buồng nó lại có vụ bật buồng là thằng Q. Q nhà ở TQ nó bị bắt là can tội cưỡng đoạt tài sản riêng công dân. Người to như con tịnh, tính ngang tàng nó cũng là dân xã hội xịn vậy. Nó nhập buồng vào tầm hơn 6h chiều lúc này buồng đang bó gối chờ giờ sinh hoạt. Rồi cũng đến cái lúc nó bị học luật
- Thằng kia tên tuổi ở đâu, tội gì. Thằng D hỏi.
- Liên quan đ.éo gì đến mày, bố biết luật rồi không cần học nhé.
Bốp, bốp hai thằng bộ đội buồng lao vào bị thằng Q phang luôn cho mỗi thằng một phát bắn luôn xuống dưới mà, nhưng nó không để ý đằng sau vì vậy đã ăn ngay cái khăn mặt ướt choang vào sau cổ, nó lại bị xiết cổ khiến cho cả cái lưỡi thè dài ra như ma vậy, không quá 3 phút từ vùng vẫy thằng Q nhanh chóng mềm oặt người như bún vậy, thế là một trận hội đồng được tiến hành ngay, cả người thằng Q giờ cứ như tảng thịt bò với mặt mũi biến dạng không ai còn nhận ra nó nữa, Q bị ném xuống khu WC cho ôm bệ xí cả đêm. Nó bị vậy đến sáng hôm sau thì được quay về ôm tủ lạnh, Q cay lắm mà không làm gì được vì thân cô thế cô, nó ngồi lẩm bẩm chửi đổng nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Cũng phải đến 3, 4 hôm sau lúc này mọi việc cũng đã chìm dần và dĩ vãng rồi thì hôm đây đúng lúc đang giờ sinh hoạt tối khi không khí cả buồng nó và các buồng khác đang cao trào náo nhiệt thì bỗng nhiên: MẤT ĐIỆN.
Ở trong trại cái thời điểm mất điện đêm luôn là cực kỳ phức tạp bởi nó chính là thời điểm để bật buồng, trả thù cá nhân, đây là thời điểm thích hợp nhất.
Khi mọi người vẫn còn đang náo loạn, ánh sáng từ đá lửa ở buồng nó và buồng khác trong tay bộ đội cứ xoẹt, xoẹt loé lên rồi tắt ngỏm thì bỗng nhiên liên hồi là những tiếng bốp, bốp đấm đá, tiếng la hét rồi thì sự náo loạn của dân khiến buồng nó loạn lên như cái chợ vậy.
Lúc này rầm rập là tiếng chạy của choang, thầy, thi đua, trận tự lập tức đổ dồn ngay về buồng chúng nó, có bao nhiêu cái đèn pin đều được dùng để dọi vào buồng. Lúc này thằng Q vẫn đang đứng thủ thế ở góc bể nước với vài phát đâm vào bụng và vai, máu trẩy đầm đìa thế là nhanh chóng nó lại bị kéo ra đưa đi trạm xá, bộ đội buồng cũng 2 thằng đi kỷ luật vì bị phát hiện qua các vết thương tích trên người.
Sự việc rồi cũng qua nhưng khi thằng Q khỏi chẳng hiểu sao nó lại được về buồng còn hai thằng đi kỷ luật xong chuyển buồng luôn về nơi khác. Sự việc dừng ở đấy nhưng từ đấy thằng Q vào vòng tiêu diệt, cơm một muôi và chỉ duy nhất có rễ rau muống cùng mà thôi, đêm thì thằng Q không có ngày nào thoát được vụ bị phang nhưng toàn bất ngờ khiến nó gần như gục hẳn phần suy kiệt phần tơi tả, việc nó chết trong tù có lẽ chỉ còn là sớm hay muộn mà thôi, cái thể lực với vóc dáng ngày nào giờ như một bộ khung di động thằng Q cứ vật vờ mà sống hôm nay không biết ngày mai.
Rồi ngày buồng có thằng đi xử nên được phát lưỡi lam dùng để cắt tóc cũng đến, sự vụ cũng bắt đầu từ đây.
Nói đến việc cắt tóc phải công nhân tù nhiều người cực giỏi, chỉ cần một cái lược, một lưỡi lam thôi nhưng thích cắt kiểu gì cũng có thể đáp ứng được ngay mà vẫn đảm bảo đẹp, ngay ngắn, gọn gàng.
Sau khi cắt tóc cho người đi xử xong lưỡi lam được để lên bục để thi đua đi thu lại nhưng T đồng hôm đấy lại đi trạm xá thế là cái vụ thu lại dao lam cứ ông này tưởng ông kia và rồi cuối cùng khi thằng Q ra ăn cơm đã thủ được. Đêm đấy chờ cả phòng ngủ say rồi, trực buồng bộ đội không để ý nó đã dùng đúng võ tù tự rạch bụng để đi viện.
Dùng dao lam nó làm một phát cỡ gần 20cm, dùng tay lôi hết ruột ra ngoài, nó để lại một hình ảnh mà đến giờ ai chứng kiến cũng đều khiếp đảm đến tận tâm can, nằm như một cái xác thoi thóp vắt qua bụng Q nào thì ruột, nào thì dạ dầy máu loang ra khắp cả sàn thấm đẫm luôn cả áo quần người nằm bên cạnh, mồm thằng Q lúc này chỉ còn ngáp ngáp như con cá mắc cạn mà thôi.
Tiếng thét xe toang cả bình minh buổi sáng đó ở buồng
- Chết người, có người tự tử cán bộ ơi.
Tất cả dạt hết ra không ai dám tiến lại gần phần vừa sợ vạ lây phần thì quá kinh khiếp, nhìn cái cảnh thây người với lòng mề xổ tung, máu me đầm đìa và miệng thì ngáp ngáp ai có thể không cảm thấy tột độ kinh hoàng. Từ trưởng buồng đến bộ đội đều như bị thôi miên chết cứng chúng nó hiểu sẽ có sự đổi ngôi.
Cáng, bác sĩ, y tá rầm rập chạy lên thằng Q nhanh chóng được đưa đi viện còn dân lại hùng hục múc nước rửa máu và buồng. Sau cái lần để dân trong buồng tự tử cả dàn từ trưởng buồng, phó buồng, bộ đội ra đi hết lúc này như định mệnh vậy nó buộc lại phải tạm điều lên thành trực buồng trong khi trờ người kế tiếp.
Biết về mức án của mình rồi và cũng chẳng còn gì mà thi đấu cũng như đánh giết nữa việc đầu tiên nó xây dựng lại bộ máy bộ đội của buồng để duy trì trật tự, tiếp tục cho kéo hết đồ ra tổng kiểm tra và xóa sổ toàn bộ dùi bàn trải. Đồ ăn cũng được chia và sinh hoạt buồng cũng mở không còn khét nữa, cứ vậy được 5 ngày thì anh C cũng dính án kinh tế về làm bơm nước giả được điều về buồng để làm buồng còn nó lại thành phó buồng từ đấy mọi việc nhẹ nhàng cho đến cái ngày Nó đi xử.
Trước ngày đi xử anh em buồng quan tâm nó lắm vì ít nhất nhờ có nó mà buồng này đến giờ có lẽ là dễ thở nhất của trại giam Hà Nội, nhiều người tự nhiên quý nó và thân thiết đến lạ thường.
Từ hôm trước khi đi xử nó được cắt tóc thật cao, râu ria cạo sạch nói bảo phét nhìn nó có khi ngon nhất từ trước đến lúc đấy. Cao 1,71m, nặng 65kg, da trắng như chứng gà bóc, mặt đẹp như đeanop hehehe....... Trời tháng 12 rét căm căm dân chỉ nghe đến tắm thôi củ cải đã như cọng rau dút rồi vậy mà tập một lúc cho toát mồ hôi nó tắm ùm ùm mà chẳng có chút nào cảm thấy lạnh hay run cả.
Hôm sau từ 6h30 sáng cửa buồng đã lạch sạch mở rồi tên nó được đọc lên đường đi xử.
Nháo nhác cả dẫy 10-24 chúc mừng nó tai qua nạn khỏi và được hưởng mức án nhẹ nhất, đâu đấy dưới K, bên khu lẻ, dẫy nữ cũng có ời ời lời gửi đến. Lúc này bạn nó là L.A cũng đang làm buồng Nữ thế rồi ngay vào cái lúc sáng sớm đó từ buồng nữ cũng ýới lời chào và chúc nó lên đường may mắn:
Tình tù nó cũng thấm đẫm và dạt dào lắm đấy chứ đâu phải chỉ có máu và nước mặt. Giơ tay vẫy chào và cám ơn các bạn tù nó tuyệt đối bình tĩnh và thanh thản lên đường đi xử
Ôi sao mà sung sướng thế cái ngày nó mong chờ mãi.
Ngày hôm này ta lại được hít thở cái bầu không khí trong lành của xã hội tự do rồi.
Ngày hôm nay ta lại được gập lại những người thân Bố, Mẹ, Anh, Chị, Vợ, Con, Bạn bè.
Ngày hôm này có thể ta sẽ được quay về xã hội nhưng cũng có thể ta sẽ lại tiếp tục phải đi trả án nhưng cho dù thế nào thì ta cũng vẫn mong chờ bởi nó vẫn cho ta biết cái ngày ta được tái hòa nhập với xã hội. Ôi tự do thật là quý giá.
Theo chân choang nó được áp giải ra xe đi xử, ngồi trên chiếc xe trở tù kiểu xe hòm mầu trắng nó xoay lưng dám mặt vào song sắt mà nhìn đường phố, xe lao vun vút qua nhưng con phố cũ nhưng mà thật lạ, chỉ có 8 tháng trong tù mà sao khi bước chân quay ra tất cả mọi thứ với nó đều trở nên lạ lẫm vậy, từ cái không khi, sự nhộn nhịp hối hả của người đi làm, từng cái cây, thậm trí đến cả những cái quán cóc nơi góc phố thoang qua sau song sắt cũng làm cho nó ngơ ngác đến thộn mặt ra.
Do tính chất vụ án vì vậy nó được chuyển về xử ở Tòa án Nhân dân quận Ba Đình (Lúc này thì cấp Khu đã chuyển thành Quận, cấp tiểu khu cũng thành Phường lâu rồi nhé), xe chạy qua sân vận động Hàng Đẫy qua ngã tư Nguyễn Thái Học rồi thẳng tiến đến phòng xét xử. Chạy vào đến trong sân nhìn qua ô của đông nghìn nghịt là người toàn là bạn bè và người nhà của nó. Dẹp hết người ra nó bị còng tay và áp giải vào ngồi trước vành móng ngựa chuẩn bị cho phiên xử của Tòa án Nhân dân cấp Quận.
Vừa đặt đ.ít ngồi xuống nó vội quay ngay lại nhìn xem gia đình và bạn bè nó đâu, đâu đấy thoảng qua tai tiếng người lao xao gọi tên nhưng nó cũng chẳng còn để ý nữa.
Kia rồi, N.A kia rồi vẫn gầy như lần gập cuối vậy, hình như đã có tin vui vì đâu đấy nó thấy thoảng qua một sự vui mừng
Kia rồi bố nó kia rồi, chưa đến một năm mà sao mái tóc bố nó giờ bạc trắng như cước vậy (đây là thật đấy nhé chứ không phải tả đâu), hình như trên gương mặt cụ thêm nhiều nếp nhăn và da cũng đã đổ sắc đồi mồi nhiều hơn trước có lẽ bao đêm nó đi trại là bấy nhiều đêm bó nó thức trắng hay sao vậy
Kia rồi chị nó, kia rồi anh rể nó mọi người đều có vẻ gầy, đen và sạm đi nhiều chắc chắn chỉ vì nó mà thôi.
Chỉ có mẹ nó, không thấy mẹ đâu, mẹ đâu rồi nó dáo dác nhìn mãi mà cũng vẫn chẳng thấy đâu. Mẹ đâu rồi nhỉ.
Lướt mắt ngang nhìn tiếp thì nhà thằng Đ chỉ có duy nhất mình bố nó đi thôi, kẹp hai bên ông cụ già một bên là anh T tù, một bên là H đồ tể, xung quanh toàn bộ là một mầu xanh lét của quân khu từ các bộ gabardine và ponpot.
Như một phiên toà bình thường thường diễn thôi, cũng chẳng có gì đặc biệt cả nó bị bên Viện Kiểm soát luận tội và đề nghị mức án 3 năm cho hai tội
1- Tàng trữ vũ khí quân dụng trái phép.
2- Cướp tài sản riêng của công dân.
Bố Đ đứng lên tại toà đọc đơn xin cho Nó được hưởng mức án thấp nhất có tính răn đe.
Bố nó cũng viết đơn xin bảo lãnh và cam kết sẽ giúp nó cũng như cùng cơ quan pháp luật giám sát giúp nó không tái phạm vào con đường cũ nữa, Giọng cụ vẫn điềm đạm nhẹ nhàng và đầy ấm áp.
Nó đứng lên nói những lời cuối cùng trước khi toà luận tội:
- Kính thưa Toà án, Kính thưa viện kiểm sát, kính thưa ông Đ bố của người bị hại được sự cho phép của quý toà tôi xin nói mấy lời cuối trước khi toà luận tội.
Xuất phát từ trường phổ thông tôi đi thẳng luôn vào đời quân ngũ, hoàn thành nghĩa vụ quân sự về địa phương làm ăn tôi đã cố gắng làm một công dân lương thiện và trước khi bị bắt tôi vẫn luôn nghĩ mình là công dân lương thiện. Cùng với bên an ninh, bên văn hoá nhiều lần tôi cũng đã góp công trong việc bài trừ văn hoá phẩm đồi trụy và tệ nạn xã hội.
Việc tôi gây ra cho anh Đ xét trên mọi góc độ đều là vi phạm pháp luật và việc phải chấp hành hình phát là đương nhiên và tôi xin tuyệt đối chấp hành để có cơ hội quay về tái hòa nhập xã hội và phấn đấu ngày nào đó sẽ thành công dân lương thiện. Tuy nhiên do không bao giờ được tiếp xúc các kiến thức về pháp luật vì vậy tôi không biết những hành vi của mình là vi phạm pháp luật, ở một góc độ nào đó thì tôi chỉ vô tình phạm tội mà thôi.
Tôi vẫn tuyệt đối chấp nhận mức án của quý toà nhưng rất mong được hưởng mức khoan hồng để có cơ hội quay về với con đường hoàn lương sớm nhất, tôi xin hứa sẽ sống, làm việc theo đúng luật pháp hiện hành của Việt Nam
Tôi vô cùng hối hận và xin được gửi lời xin lỗi chân thành nhất đến gia đình người bị hại
Tôi xin gửi lời cám ơn trân thành nhất đến cơ quan công an, viện kiểm soát, tòa án đã quan tâm và cho tôi được xét xử ngày hôm này
Đến giờ tôi chỉ muốn nhắc lại trong con người tôi đã sẵn sàng và luôn mong đợi được làm một con người lương thiện.
Tôi xin hết./.
Sau đó là đến giờ luận tội, toàn bộ phiên toà nghỉ 60 phút. Không trực tiếp tham gia nhưng sau này nghe kể lại đúng vào cái lúc nghỉ đấy thì có giấy trực tiếp từ văn phòng XXX được gửi xuống phiên toà, cuối cùng cái tình phụ tử nó vẫn là thiêng liêng nhất, bố nó quyết định cho nó một bài học của cuộc đời để rồi hiểu hơn đời là cái gì.
Sau giờ luận tội mọi người tập trung lại và đến giờ tuyến án. Cho dù giá nào nó cũng chấp nhận hết nhưng sao cái thời khắc này nó vẫn làm cho mọi người dự phiên toà trong đó có NÓ vẫn căng cứng người lên vậy.
Đọc qua vụ án theo cáo trạng đồng thời bổ sung các việc là yếu tố khoan hồng giảm nhẹ cuối cùng toà tuyên án:
1- 12 tháng tù giam cho tội tàng trữ vũ khi quân dụng trái phép
2- 36 tháng án treo cho tội cướp tài sản riêng công dân.
Xét các tình tiết giảm nhẹ và khoan hồng bị cáo được tự do ngay ngày tuyên án.
Đất trời như muốn vỡ tung, nó chỉ muốn hét vang lên cho phá toang đi cái sự tù túng trong người.
Nghe rõ toà tuyên án treo và được trả tự do mà sao nó cứ như mơ vậy, có lẽ nào, có lẽ nào mình đã được trả tự do thật hay mơ đây. Thật là không thể nào tưởng tượng nổi.
Choang áp giải nó ra xe mà chân nó cứ như đi trên mây vậy loáng thoáng bên tai nó vẫn còn nghe thấy
- Tội đấy mà án treo thì cơ nhà ông kinh khủng đấy, Thôi cố mà làm người lương thiện biết chưa.
Giật mình nó chợt nhớ ra,
- Thầy cho em 15 phút được không ạ.
Vội vàng gọi giật vợ lấy vài trăm đưa cho choang gọi là uống nước, nó bắt N.A đi mua ngay cho nó nào gà, nào thịt quay, nào giờ, nào báo, nào sách, nào thuốc lá thôi thì đủ thứ trên đời được nó tống vào đến hai bao tải chật cứng khệ nệ bê vứt lên xe giờ thì nó không còn bị còng nữa.
Quay về trại nó nhập lại buồng sau khi biết tin nó được án treo thôi thì cả buồng cứ như được án treo hết vậy anh em ai cũng vui mừng phấn khởi hò reo, thầy H qua, thầy B qua rồi thì thi đua, trật t. Nó ở buồng đến đúng 4h30 là giờ chia cơm thì tiếp nhận quyết định trả tự do. Chèo lên cửa sổ sau nó chào bạn bên khu lẻ, ra lan can nó chào bạn dưới K và bên khu nữ nó lên đường quay về với xã hội, với gia đình, với bạn bè, với tự do để tìm đường làm lại từ đầu.
Từ đây nó sẽ là công dân gương mẫu. Đời Tù cũng chấm dứt từ đây để rồi tiếp tục xô đẩy nó lên đỉnh vinh quang và rồi đôi khi cũng như cắm đầu xuống vực vậy, sự khốc liệt trong thường trường, trong công việc có lẽ nó cân não gấp hàng nghìn lần so với nhà tù với giá cuộc chơi giờ không còn ở sinh mạng của một người là Nó mà sẽ là một một bộ phận, một khu vực thậm trí một bộ máy với tầm ảnh hưởng đôi khi lên đến nguyên một ngành nghề với những định hướng đầu tư có thể nói là điên rồ nhất kéo theo hàng loạt nhưng hệ lụy liên quan. Ít nhất nó cũng làm nên những cái mà chưa từng một ai ở Việt Nam làm cả.
Cũng chẳng biết nói thế nào nữa có chăng cũng chỉ là SỐ PHẬN mà thôi./.
CỔ CỒN - BẤT THƯỜNG LÀM NÊN SỰ PHI THƯỜNG.
Nói đến giới cổ cồn là nói đến một góc khuất nhất trong những góc khuất của cả xã hội cũng như đời, ở đấy cho dù không đông nhưng cũng không phải là quá ít. Hội tụ ở đấy phải thừa nhận một điều là những người rất giỏi và để đặt chân vào được nơi đây nó đòi hỏi rất nhiều yêu cầu nhưng tựu chung lại những cái bắt buộc phải có ở một bản sắc Cổ Cồn cần và đủ phải có:
- TIỀN
- QUYỀN
- TÀI
- BẢN LĨNH
- QUYẾT ĐOÁN
- CƠ MƯU
- SỰ KHÔN KHÉO.
Khác hoàn toàn với giới xã hội chỉ cần có sự liều lĩnh, giám chấp nhận và sự hình thành nên một tên tuổi đôi khi cũng chỉ cần đôi lần thể hiện mà thôi.
Ở cái giới Cổ Cồn thì khác nó luôn đòi hỏi ngoài những cái như giới xã hội ra còn phải có một quá trình phấn đấu, phấn đấu không mệt mỏi bằng cả tính mạng, tài sản với một trái tim luôn như núi lửa với lòng nhiệt huyết cùng và cái đầu lạnh băng như bắc cực trong trong đó là đầy những cơ mưu thủ đoạn.
Sự tàn khốc của nó không nằm ở việc đâm, chém, giết một người hay một số phận cụ thể nào nhưng nó lại có tác động ảnh hưởng to lớn mà từ đó có thể gián tiếp khiến cho hàng trăm nghìn, hàng triệu thậm chí nhiều triệu người chịu ảnh hưởng tác động từ tích cực đến tiêu cực.
Đừng chối bỏ những cái nó có tính tích cực cho xã hội nhưng cái gì nó cũng có hai mặt vậy, như một tờ tiền không bao giờ hai mặt giống nhau và trên nó không bao giờ có máu. Nhưng tiền có máu không hay nhìn nó thật kỹ đi ngoài mồ hôi, nước mắt ra thẫm đẫm nó là máu đấy, máu người 100% luôn trong đó có: máu của bạn bè, máu của người lạ, máu của người quen, máu của gia đình và đôi khi nó cũng là máu của chính mình. Nhiều máu lắm và để có nó ta khác gì ma cà rồng đâu nhỉ.
Nhưng hay bĩnh tĩnh mà suy xét ở nhiều góc độ khác nhau ta sẽ thấy cuộc đời:
- Mỗi lần xoay kính vạn hoa lại cho ta thấy một hình hoàn toàn khác nhưng chung quy mầu nó cũng chỉ có vài mầu cơ bản mà thôi.
- Mỗi bước đi đầy hiểm nguy gai góc nhưng cũng vô số cơ hội mở ra để rồi ở đó liên tục có những người chiến thắng và cũng chẳng thiếu những kẻ chiến bại. Đôi khi cái chết lại đến ngay lúc ta đang đứng trên đỉnh vinh quang và cái sống lại tái sinh khi chết.
Hãy cũng bình tĩnh mà xem cuối cùng nó cũng vẫn chỉ vì hai thứ Quyền và Tiền mà thôi.
Cơ hội chỉ cho ta được phép đặt chân vào cuộc chơi mà thôi còn thắng bại lại do rất nhiều thứ và đôi khi nó còn cần đến cả cái gọi là May Mắn, rất mơ hồ nhưng vô cùng quan trọng.
Không có gì tự nhiên mà có, tất cả đều có giá của nó còn đắt hay rẻ nó còn tuỳ thuộc vào từng người và từng hoàn cảnh.
@all: Đây là phần nhậy cảm và cực kỳ phức tạp em cần phải cân nhắc rất kỹ đã vì vậy các cụ cứ bĩnh tĩnh và thư thả đã nhé. Em sẽ viết tiếp vào khi thấy có thể bởi nó sẽ gây nên rất nhiều hệ lụy cũng như tác động không nhỏ đến nhiều người với hào quang chói loà cùng hình bóng uy nghiêm đôi khi nó ngược 180o so với những gì mà ngay trên diễn đàn này chúng ta nói tới. Sẽ có đâu đó một loạt các gương mặt mà diễn đàn ta cũng từng đề cập tới với nhiều CM trái ngược nhau, sẽ có đâu đó một hoa hậu quý bà, sẽ có đâu đó một vài ca sĩ lừng danh, sẽ có đâu đó một cái đầu bạc trắng, sẽ có đâu đó một cá mập răng to, sẽ có đâu đó những bầu những bí. Đó là ai họ chính là cái mà mọi người vẫn nói tới rất mơ hồ: CỔ CỒN
Nhận quyết định trả tự do vào lúc 4h30 làm các thủ tục xuất trại, khám sức khoẻ rồi trả số tù xong cũng đã gần 6h tối, nó chính thức được là người tự do, từ này nó sẽ lại được tung hoành, lại được bay nhẩy, lại được thoả sức thi thố.
Ơ nhưng thi thố cái gì nhỉ, nó có cái quái gì để thi thố chứ, tiền thì cũng đã cạn rồi, học thức không, bằng cấp thì dở dang, tư thế thì là thằng tù mới ra trại vậy thì thố cái gì. Hừm bốc phét tự sướng và tự mãn đúng là trẻ con và nhố nhăng và thể hiện luôn trong đầu nó óc chỉ để rán lướt ván ăn chơi mà thôi
6h tối nó bước qua cánh cổng sắt của trại giam Hà Nội để lại sau là cả một quá khứ với đầy đủ hỉ, nộ, ái, ố, sự man rợ của con người với đồng loại, sự khốc liệt của môi trường nhưng cũng không thiếu cái mà mọi người vẫn hay nói đó là Tình.
Có thể nói thế nào nhỉ, có thể giải thích sao về những việc đã sẩy ra với nó, phải chăng chỉ có thể nói đấy là SỐ PHẬN và nó được gắn vào cái thằng là Nó vì vậy trước khi nó ra đời ĐỊNH MỆNH đã là như vậy. Nếu không phải tại sao hàng triệu người như nó mà không ai như vậy, cuộc đời và từng bước đi roòi dần sẽ cho nó những câu trả lời có lẽ là xác đáng nhất mà chẳng có cái sách vợ, trường lớp nào giậy cả, cuối cùng cái trường ĐỜI vẫn là cái trường vĩ đại nhất trong nhưng trường vĩ đại.
Đứng ở cổng trại phía sau là cánh cửa sắt nặng nề, vạch ngang là thanh ray cổng sắt như một vệt chỉ thẳng mỏng manh trong cả cuộc đời mà thôi, nó mong manh như ranh giới giữa thật và giả, đúng và sai vậy nhưng muốn sống và tồn tại ngoài tất cả những cái như sự phấn đấu, chí tiến thủ, tiền, quyền, bản lĩnh, cơ mưu...... nói chung rất nhiều thì ta cần phải biết thêm một cái nữa đó là luôn biết chấp nhận để từ trong muôn đường chết phải tìm ra đường sống cho mình, chỉ cần nhầm, chỉ cần sai cho dù mới trong ý tưởng mà thôi tất cả có thể lại sẽ trở lại cái điểm phía sau lưng nó.
Nó bước ra tù trong một tư thế cố thể nói là tương đối ngon lành so với những người khác khi trên người vẫn là bộ quần áo lành lặn cùng đôi dép nhựa trắng tiền phong, đầu tóc gọn gàng với một cơ thể lành lặn sung mãn về thể lực, có lẽ lúc này nếu nói về thể lực nó khoẻ nhất từ trước đến nay quả là nghịch lý cho đa số mọi người.
- Anh, anh ơi em đây cơ mà. Vợ nó đứng đấy đợi Nó từ bao giờ rồi với nụ cười tươi rói trên môi. Đi đón nó ra trại chỉ có Vợ nó và anh Q mà thôi.
- Em vẫn xinh và luôn dũng cảm. Đúng là vợ của anh. Ngay tại cổng trại trước mặt bao người nó thản nhiên ôm vợ đặt lên môi một nụ hoon nồng nàn nhất, sâu lắng nhất và cũng là ý nghĩa nhất. Đâu đấy lốp bốp tiếng vỗ tay, có lẽ mọi người vừa ngạc nhiên mà cũng vừa quá bất ngờ khi một thằng là tù có thể làm như vậy mà lại ở chỗ đông người. Tình cảm thật tại sao phải dấu nhỉ? đứng là vừa sáo rỗng, vừa yếu đuối và cũng là giả dối nữa. Hay sống thật với con người mình, cảm xúc của mình đi để nếu rồi định mệnh có bắt phải xa chân cũng chẳng bao giờ phải hối hận cả.
- Không chào anh vì chúng ta là anh em, ngoài tất cả mọi thứ thông thường chúng ta còn có trách nhiệm một cách tự nguyện vì nhau. Hôm nay khi tất cả đã qua đi, ở đây vẫn là cổng cái nơi mà mà trong đó được coi là thành phần cặn bã của xã hội em chỉ nói em ghi nhận và cám ơn vì tất cả những gì anh đã vì em. Một thằng là xxx, một thằng là tội phạm trong lúc nào đó đã bị coi đặc biệt nguy hiểm ôm chặt nhau trong vòng tay bè bạn, cũng đặc biệt đấy chứ.
Để cho hai vợ chồng tự do hơn ngay sau đó anh Q đi xe về trước còn hai vợ chồng nó đi xe khác về sau. Ngày hôm đấy lần đầu tiên nó ngồi sau tay lái vợ nó trên cái xe Viago to uỳnh nặng nề nhưng cũng đầy kỷ niệm. Thế là chồng đi tù thì vợ ở nhà tự nhiên lại có vẻ chín chắn và trường thành lên thật là nhiều. Đi đường nhiều cặp mắt cứ ngoái theo nhìn vì một đứa con gái đi trên cái xe nam to uỳnh đèo một thằng con trai, mà cái xe Viago thoài đấy cũng ít vì vậy sự chú ý lại càng tăng lên tợn
- Em chạy lên Trần Nhân Tông đi, anh muốn chút bỏ toàn bộ những cái gì thuộc về cũ để tìm đến những cái mới hoàn toàn
Vậy là Trần Nhân Tông thẳng tiến, ngồi trên xe máy vợ đèo nó nhìn phố phường sao mà vừa lạ vừa quen. Mãi nhìn ánh đèn leo lét trong tù này được nhìn thấy đô thị phồn hoa với đèn như sao sa và xe như mắc cửi sao mà tâm trạng thế.
Mua nhanh một cái quần kaki mỹ cùng một cái áo bu dông kiểu filot, đôi giầy adidat rồi phóng ngay ra một nhà nghỉ nó tắm rửa như gột bỏ toàn bộ cái quá khứ hãi hùng mà đen nhẻm vậy, sau lúc này thì nhìn nó đã thành người tự do hoàn toàn rồi, thay cho mùi tù giờ đã là thơm phức mùi xà phòng lux hai vợ chồng thẳng tiến về ngày cái quán ngày xưa, cái quán mà hai đứa ăn vào cái đêm giao thừa thủa ấy phở Sửu.
Ăn uống xong trong cái lạnh căm căm của thời tiết Noel, rít thuốc sâu và ngắ giòng người qua lại bỗng nhiên lúc này nó mới thấy nhớ bố mẹ và con khủng khiếp làm sao, hai đứa lên xe phóng thẳng về nhà luôn.
Bước chân vào nhà lúc này Bố, Mẹ nó đang ngồi uống nước nhóc Lỳ thì đã ngủ ngon trên tay Bà nội. Mẹ nó nhìn nó mà nước mắt cứ ròng ròng trẩy, là một người đàn bà có thể nói vô cùng cứng rắn gần như bà không bao giờ rơi nước mắt vậy mà...... Nó hiểu tình cảm mà Mẹ danh cho nó lớn đến mức nào và nó thiêng liêng biết làm sao, không cái gì có thể sánh bằng để mà so sánh, với Nó mẹ là cái gì đó thật sự cao cả và thiêng liêng.
Bố nó thì vẫn ngồi im nhìn nó và im lặng, Nó tự nhiên cảm thấy bối rối và mọi lỗi lầm đã gây ra giờ như được nhân lên gấp đôi vậy. Thực sự nó cảm thấy hối hận cho những cái đã làm và thực sự tiếc cho quãng đời bỏ phí.
Rồi câu chuyện giữa mọi người cũng diễn ra, mẹ nó thì quan tâm sức khoẻ, hỏi han về sự chịu đứng khổ sở trong tù của nó, cuối cùng là răn dậy nó cần phải tỉnh táo trong cuộc sống, cần phải quan tâm đến gia đình vợ con, cần phải làm những gì như một trụ cột và là điểm dựa cho mọi người vậy.
Bố nó vẫn ngồi im trầm ngâm uống nước chè rồi cụ bống nhiên đưa ra bao thuốc cho nó hút. (đây là lần đầu tiên cụ đưa thuốc cho nó hút cho dù không cấm nhưng không bao giờ cụ đưa hết) và nói:
- Hút thuốc đi con, khi bố đưa thuốc cho con có nghĩa là đang nói chuyện trên cương vị ngoài bố con còn là bạn. Tất cả đã là quá khứ và hãy nhớ rõ rằng ngay ngày mai khi mở mắt ra đón bình mình ngày mới thì cũng là lúc ta bước chân vào một tương lai mới. Tương lai đó có thể đẹp, có thể xấu nhưng là đàn ông phải đủ bản lĩnh để đi qua nó chứ không phải vòng qua nó. Tốt hay xấu là ở tự con quyết định và phải biết luôn kiên định với quyết định của mình.
Câu nói làm cho nó ngẩn ngơ toàn bộ cái gấu mèo, toàn bộ cái mà trước nay nó hiểu thế mới là bản lĩnh, thế mới là đàn ông, thế mới là anh hào bỗng nhiên sụp đổ, thực sự nó đã quá sai lầm.
Cả đêm đấy hai vợ chồng ôm nhau mà chẳng nói cái gì, nó thức trắng đêm luôn mà trong đầu luôn lởn vởn đâu đó câu nói của bố với mắt thì chằm chằm nhìn con cùng vợ đang ngủ ngon lành bù lại những ngày lăn lộn vất vả để lo cho nó có cài ngày mà được nằm ở đây cùng với vợ với con.
Hôm đấy dậy rất sớm, sớm nhất cả nhà luôn, lại pha ấm trà nó ngồi trầm ngâm suy tư rồi cũng đến giờ cả nhà tập trung ăn sáng.
- Bố, mẹ và em. Hôm nay là buổi bình minh đầu tiên sau quãng dài con đi xa vì lầm lỗi con chỉ muốn nói một câu, con sẽ làm lại và sẽ làm thật tốt với lời hứa chắc chắn không thành công cũng sẽ thành nhân. Với riêng em và con anh nói đừng tiếc những cái mà mình đã mất vì nó đã có được bằng con đường phi pháp thì rồi trước sau cũng mất mà thôi. Bằng tư cách của thằng chồng và là đàn ông chắc chắn 5 năm sau anh sẽ làm lại tất cả để trả cho em, con, gia đình và còn nhiều hơn thế.
Vậy là lời tuyên bố của nó đã được xác thực ngay bình minh buổi đầu khi được quay lại hoà nhập với xã hội.
Giờ là lúc nó cần phải khẩn trưởng hoàn thiện nốt việc thi cử để xong cái bằng đại học dở dang. Dưới sự tác động của cụ ông nó được hàng loạt các giáo viên xếp vào hàng có uy tín và dậy giỏi kèm cặp và ôn lại toàn bộ các kiến thức trước đây không học hoặc có học cũng gọi là cho có mà thôi.
Trả nợ nốt những môn còn thiếu cuối cùng nó cũng hoàn thành luận án tốt nghiệp với điểm bảo vệ 8,25 điểm cho cái ngành HOT vào lúc đó với tấm bằng loại khá của kỹ sư đường bộ.
Cũng trong khoảng thời gian này bằng quan hệ nhà nó đã đưa ngay vợ nó về một công ty giao thông làm việc còn nó cũng về một công ty TNHH nằm thở vừa để đỡ lông bông nhưng cũng là chờ ngày đi làm chính thức sau khi đã có bằng tốt nghiệp.
Nhậm chức trợ lý giám đốc cho một công ty thương mại dưới sự bảo trợ của một sếp to tại VPxxx nó được đảm nhiệm các việc tiếp khách, kiểm tra các đại lý kinh doanh chủ yếu là hàng đệm, thảm, gối được sản xuất bằng gỗ pơ mu tiện tròn thành hạt vậy (Thời đó cái mặt hàng này đang HOT và là mốt mà).
Là một cựu xxx đã về hưu nhưng ông lại rất thích tính cách những người có hơi hướng xã hội với tính cách sống rõ ràng sòng phẳng, chấp nhận khó khăn và đi qua nó mà không run sợ. Thật may nó đáp ứng đủ yêu cầu vì vậy việc hai chú cháu hợp nhau cũng là lẽ thường thôi. Đừng chê già nhé gần 6 nhưng ông sẵn sàng cởi áo bem ngày nếu cảm thấy chướng tai gai mắt và bất bình.
Đặc thù công việc là vậy nên việc nó phải chuyển từ cách trước đây luôn đối đầu thành đối tác cũng là đương nhiên và lúc này sức mạnh là sự khéo léo, nhận định đâu còn phải là cơ bắp nữa.
Từ trước khi về đấy là thì công ty cũng đã và đang rơi vào tình cả gần như tê liệt bởi đơn hàng xuất khẩu bị đối tác hồi trả cùng lý do không đảm bảo chất lượng khiến cho toàn bộ xưởng sản xuất gần như đóng cửa, công nhân thì nghỉ còn máy móc phủ chăn bụi mịt mờ. Việc bán được lô hàng có tính quyết định đến sự sống còn của công ty cùng mọi người.
Thị trường thu gom hàng lúc này chỉ có hai đầu mối tại Sài Gòn, một đầu mối ở Đà Nẵng. Tuy nhiên ngay tại Sài Gòn lúc này thì cũng đang thừa mứa hàng do theo nhau cùng sản xuất, lúc đầu chỉ là một vài người làm theo kiểu tận dụng đầu mẩu pơ mu tiện thành sản phẩm thì giờ thậm chí họ dùng ngay cả gỗ pơ mu nguyên tấm sẻ ra làm rồi thì trộn lẫn cả gỗ thông. Tất cả các việc trên khiến cho giá thành bị đẩy lên cao cùng với chất lượng uy tín lại mất đi, chưa kể lúc này Thái Lan, Lào cũng đã sản xuất mặt hàng trên và nhờ năng suất cao, nguyên liệu rẻ họ bóp chết hẳn các sản phẩm của Việt Nam, hàng Việt Nam giờ chủ yếu chỉ còn phục vụ trong nước hoặc xuất khẩu cho các công ty mà có gốc cũng là của người Việt Nam mà thôi.
Việc bây giờ của nó là là sao phải nghĩ cách để tái xuất khẩu lô hàng đó, công ty chấp nhận hạ giá đến 50% giá trị có nghĩa là còn âm hẳn luôn vào gốc, vậy mà cũng đâu có bán được, quá mới đối với nó và vượt ngoài năng lực của bản thân khiến nó bế tắc hoàn toàn.
Hôm đấy như lịch hẹn nó cùng sếp đi tiếp tục thương thảo với bên đối tác vẫn về cái đơn hàng đó tại một nhà hàng, lần đó có 4 người bào gồm: Bên đối tác, thư ký của đối tác tên A, Sếp nó và Nó. Mọi việc chẳng có gì đáng nói cả vì nó vẫn giằng co ở một điểm đó là giá tiền và phương thức thanh toán mà thôi.
Ngồi cạnh sếp nó rất chú ý đến hai đối tác bên kia và một điều nó nhận thấy ít nhất cũng đến hai lần như vô tình nhưng nó đã sẩy ra khi sếp đối tác lại quay ra hỏi ngược lại thư ký. Nhân vật này chắc chắn phải có ảnh hưởng rất lớn đến công ty và trong chừng mức nhất định có tính quyết định với việc nhập lô hàng này thoáng nghĩ trong đầu nhưng nó chỉ im lặng thôi cho đến khi tạn tiệc chỉ còn lại hai chú cháu ngồi cùng nhau
- Cái cô bé A đấy chỉ đơn thuần là thư ký thôi hả chú, cháu thấy tầm ảnh hưởng hoàn toàn không nhỏ đâu ạ.
- Ừm, cụ thể thì chú không biết nhưng hiện cả nhà nó ở Mỹ và nó đang đi làm ở đây để lấy xác nhận có việc làm và tới đây cũng sang định cư cùng gia đình ở Mỹ.
- Vậy cái đơn hàng kia có khi nào công ty này nhập về cho đúng nhà của A không chú.
- Cũng có thể nhưng chưa có gì chắc hết.
Hừm có lẽ nào người quyết định lại là A, nó thực sự rất áy náy trong lòng.
- Cháu sẽ đi Đà Nẵng để tìm hiểu về việc này.
Đang thế bí làm gì còn cách nào khác nữa thôi thì trăm bó đuốc có bắt lấy con ếch vậy, Nó lên đường bay đi Đà Nẵng.
Tạm dừng việc học lại nó chỉ có 3 tuần cho cả việc tìm hiểu về A cũng như tìm ra lối thoát cho lô hàng của công ty, cái hiểm nhất của kiểu hàng tận dụng này là chi phí sản xuất thì cao mà sản phẩm thì không thể tận dụng vào bất cứ việc gì khác cả
Bước vào đất Đà Nẵng trong thời tiết giữa tháng 4 một mình một ngựa một yên cương tất cả phải độc lập tác chiến phải nói lần đầu tiên nó thấy khó khăn lớn và nhiều như vậy thôi thì khôn dại tại tay, chấp nhận một lần thử nếu có không được thì cũng chẳng có gì phải hối tiếc cả, ít nhất sau này cũng đỡ phải nghĩ về cái Giá mà.
Nhận phòng khách sạn xxx bên bờ sông Hàn nó nghỉ ngơi trọn vẹn một đêm tại đó, trên tầng cao mở toang cửa hóng gió tự nhiên lồng lộng mà sao trong lòng nó vẫn như lửa đốt vậy, mọi việc chưa biết sẽ bắt đầu thế nào và vấn đề sẽ được đưa ra làm sao đây muôn vàn câu hỏi trong một môi trường quá mới cứ lởn vởn trong đầu.
- Ta cứ đặt mục tiêu là tìm một người bạn tiềm năng đi thay cho tìm cách đẩy được lô hàng, có lẽ thế sẽ cớ lợi và dễ đạt mục tiêu hơn. Mọi thứ sẽ được xác lậy sau khi là bạn bởi như thế sẽ tận dụng được thế mạnh của họ nhiều hơn thay bằng xin nhập hàng sẽ là giúp đỡ nhau trong lúc khó khăn. Ừm có lẽ thế sẽ là sang suốt. Miên man nghĩ rồi nó ngủ gục luôn ngoài ban công khách sạn cả đêm hôm đó. Phúc tổ mà chưa bị cảm thăng luôn chắc là tèo.
Sáng hôm sau theo với địa chỉ trên các nó đi tìm cái công ty xuất nhập khẩu trên với mục đích chủ yếu chỉ để xác định xem nó có thật hay không và quan trọng nhất tìm hiểu về con người của A là ai, tầm ảnh hưởng thế nào. Nói thì đơn giản nhưng thực tế lúc đó nó chỉ có thể biết là Công ty này là có thật và hàng xuất khẩu của nó chủ yếu là nông lâm sản, A chuẩn xác là người của công ty và đúng là toàn bộ người nhà đang ở Mỹ, A bị sót lại do khi di tản còn quá nhỏ và lúc đó đang về quê chơi ngoại chơi vì vậy mọi người không kịp đón đi cùng đành dứt hòn máu lại quê nhà để rồi có ngày hôm nay quay về đón. Hết tất cả chỉ có thế thôi.
Tại sao mình cứ phải lòng vòng vậy nhỉ, tại sao không một lần tiếp cận thẳng thắn đi, dù có vòng vo thế nào thì cuối cùng nó cùng vẫn phải tháo gỡ cái nút thắt chính là lô hàng, vấn đề quan trọng là quyền lợi của mọi người được đảm bảo có gì không được, có lẽ mình đang lãng phí thời gian và đi sai hướng hay sao. Lòng rối bời và phân vân lắm nhưng mà đã rút đao rồi thu lại đâu có dễ.
Cần nhắc chán chê cuối cùng nhấc điện thoại gọi trong sự lưỡng lự vì thiếu tự tin
- Alo xin lỗi cho tôi gập A ạ. Theo số điện thoại bàn nó gọi cho A. Thời này nó vẫn chưa có điện thoại di động và số người dùng di động cũng vẫn là cực ít cho dù đã có rồi, điện thoại di động ngày đó như một cái gì đó mà có thể gọi là xa xỉ phẩm.
- Vâng tôi đây xin lỗi ai đầu dây đó. Tiếng nói con gái rất nhẹ nhàng đầu dây kia vang lên.
- Có lẽ là đường đột nhưng là sự chân thành, mình là D cách đây vài ngày có ngồi cùng A ngoài Hà Nội.
- À em nhớ ra rồi, anh đi cùng chú T đúng không ạ. Sao bỗng nhiên lại gọi cho em vậy.
Thoáng bất ngờ vì sự cởi mở tự nhiên của A khiến nó đã kém tự tin thì giờ lại thành thêm bối rối.
- Anh có thể mời em đi dùng bữa được không, đây là cuộc hẹn vừa riêng mà cũng vừa chung.
- Em vào Đà Nẵng rồi ạ, thật đáng tiếc vì không được dùng bữa cùng anh.
- Em nghĩ sao nếu anh bay từ Hà Nội vào đây không ngoài một lý do là anh muốn gập em.
Bất ngờ và đầy ngẫu hứng chẳng hiểu sao nó lại có thể thản nhiên và trơn tru đến vậy. Nhưng kết quả thì thật đáng mừng A nhận lời mời đi dùng bữa cùng với nó. Hôm đấy hai đứa ngồi ngay ở quán là một cái tầu cũ được neo trên dòng sống hàn với các món ăn là hải sản. Phải thừa nhận cách phục vụ cùng hải sản của Đà Nẵng tuyệt ngon, hôm đấy hai đứa chỉ uống hết sạch một chai vang. Không say nhưng nó cũng đủ làm cho cả hai chếch choáng.
Biết chắc chắn A đang rất sốt ruột chờ đợi cái lý do mà nó sẽ đặt ra cho dù biết rõ tại sao nó vào, nhưng bình thản như không nó vẫn im lặng tuyệt chỉ nói chuyện về Hà Nội, về Đà Nẵng, về con người và thời tiết mà thôi.
Ps: Có cụ nào chỉ giúp em cách chuyển tử Giao diện cho điện thoại thành Giao diện chuẩn với ạ, em vô tình đặt là giao diện điện thoại giờ không sao chuyển về giao diện chuẩn được để post bài bi nhf thường món này em gà quá
Buổi gập đầu chỉ có vậy hai đứa chia tay trong tuyệt đối vô tư trên tình thần là hai người bạn mà thôi. Một điều nó dự đoán cả đêm đó A sẽ không ngủ được bởi chưa được nghe cái mục đích chính của nó vào Đà Nẵng để làm gì và đơn giản hơn nữa tại sao hiển nhiên vậy mà nó lại không nói ra, đến trẻ con cũng hiểu nó không thừa tiền và mất thời gian để bay từ Hà Nội vào đây chỉ để mời cơm và nói chuyện ba lăng nhăng. Nhưng cũng vì câu hỏi chưa được trả lời đó việc A muốn hay không cũng không thể nào quên được nó khi câu hỏi chưa vẫn còn là ẩn số. Cứ từ từ đã dục tốc bất đạt nó thầm tự răn mình kìm lòng.
Chỉ còn nốt ngày hôm này thôi, tối nó sẽ lại lên máy bay bay ra Hà Nội rồi, thôi thì chấp nhận xanh chín vậy, đi câu theo cách chờ điện thoại nếu A gọi lại có nghĩa dự đoán nó đúng và nếu không có nghĩa là nó cũng đặt đơn xin nghỉ việc vì thực sự công việc này có vẻ cũng chẳng hợp với nó chút nào cả.
Vẫn cứ bặt âm chẳng thấy A điện lại và cũng chẳng thấy hồi âm gì đến tận chiều tối nó nghĩ chắc là hỏng thật rồi, đúng là làm ăn theo kiểu này quá khó khăn và không phù hợp v?