PHẦN THỨ NHẤT (5) Vết Máu Dẫn ĐườngThứ Sáu ngày 1 tháng Bảy, 2005
Ngài nghị sĩ Gordon Brown, kiêm Bộ trưởng Bộ Tài chính Anh đã bắt đầu phát biểu khi Siobhan bước vào căn phòng. Tận chín trăm khán giả tập trung tại Nhà Khánh Tiết tọa lạc trên đỉnh đồi Mound. Lần cuối cùng Siobhan tới đây, tòa nhà này còn đang được sử dụng làm trụ sở tạm thời của Quốc hội Scotland, nhưng giờ đây Quốc hội đã có những dinh cơ xa hoa tại khu vực đối diện với dinh thự Nữ Hoàng ở Holyrood, thế nên Nhà Khánh Tiết lại một lần nữa trở thành tài sản độc quyền của Nhà thờ Scotland - đơn vị đã đứng ra tổ chức sự kiện tối nay cùng tổ chức Viện trợ Thiên Chúa.
Hôm nay Siobhan có mặt tại đây vì cuộc hẹn với cảnh sát trưởng thành phố Edinburgh, James Corbyn. Corbyn mới tại vị được hơn một năm, thay thế ngài David Strathern. Trong dư luận có những ý kiến bất đồng xôn xao về sự bổ nhiệm này. Corbyn là người Anh, “một kẻ hay tính toán” và “còn quá trẻ”. Nhưng anh ta đã chứng tỏ được bản thân là một cảnh sát có năng lực, thường xuyên xông pha nơi chiến tuyến. Anh ta đã ngồi lui xuống vài hàng ghế, ăn mặc cảnh phục chỉnh tề còn chiếc mũ đặt trên đùi. Siobhan biết anh ta đợi mình, nên cô đã tìm một chỗ ở gần cửa ra vào, và vui vẻ ngồi nghe những lời thề trước Chúa và chúc phúc của ngài Bộ trưởng. Mọi người rào rào vỗ tay hoan nghênh ngay lúc ông ta vừa tuyên bố rằng sẽ chính thức bãi nợ cho ba mươi tám quốc gia nghèo nhất châu Phi. Nhưng khi những tràng vỗ tay bắt đầu lắng xuống, Siobhan nhận thấy ở đâu đó có một giọng xì xầm phản đối. Rồi kẻ phản đối đơn độc ấy đứng phắt dậy. Hắn ta mặc một chiếc váy truyền thống của Scotland và đột ngột tốc ngược váy lên để lộ ra khuôn mặt Tony Blair được dán ngay trước quần lót. Đội bảo vệ ngay lập tức xông vào, đưa hắn ra ngoài cùng với sự giúp sức của một số người xung quanh. Khi họ kéo lê kẻ phản đối ra đến cửa một tràng pháo tay mới lại rộ lên khuyến khích đội bảo vệ. Ngài Bộ trưởng bận rộn chỉnh lại đôi chỗ trong bài diễn văn rồi lại tiếp tục từ chỗ vừa gián đoạn.
Thế nhưng vụ náo loạn lại cho James Corbyn một cái cớ chính đáng để rời đi. Siobhan theo anh ta ra ngoài và tự giới thiệu. Trong sảnh không có bóng dáng kẻ gây rối cũng như những người đã áp giải anh ta đi, chỉ có vài nhân viên công vụ đi lại dọc hành lang, chờ đợi lãnh đạo của họ kết thúc buổi họp. Họ mang theo những cặp tài liệu, lăm lăm máy di động trên tay, và có vẻ đã mệt lử với những sự kiện trong ngày.
“Tổng thanh tra Macrae cho tôi biết là chúng ta có một vấn đề cần giải quyết,” Corbyn nói. Không chi tiết vụn vặt; mà đi thẳng vào cốt lõi vấn đề. Anh ta khoảng đầu bốn mươi tuổi, mái tóc đen rẽ ngôi lệch bên phải. Vóc dáng vạm vỡ nhưng chỉ hơn mét tám một chút. Siobhan đã được cảnh báo là không nên nhìn chòng chọc vào cái nốt ruồi lớn trên má phải của anh ta.
“Phải liên tục nhìn thẳng vào mắt anh ta khó lắm đấy,” Macrae nói với cô, “khi mà cái thứ ấy cứ ở ngay trước mặt..!”
“Có thể chúng ta có ba nạn nhân,” cô báo với ngài cảnh sát trưởng.
“Ngay trước thềm G8 ư?” Corbyn ngắt lời.
“Cũng không hẳn, thưa ngài. Tôi không nghĩ chúng ta sẽ phát hiện thấy những cái xác tại đó, mà chỉ các chứng cứ đầu mối thôi.”
“Các nhà lãnh đạo sẽ rời khỏi Gleneagles vào thứ Sáu. Chúng ta có thể trì hoãn cuộc điều tra đến thời điểm ấy.”
“Mặt khác,” Siobhan gợi ý, “họ cũng không có mặt tại đây trước thứ Tư. Còn những ba ngày trời…”
“Cô đang đề nghị điều gì vậy?”
“Chúng ta sẽ tiết chế mọi việc, nhưng vẫn hành động hết mức có thể. Đội pháp y có thể quét toàn bộ khu vực này trong ba ngày. Đã xác định rõ một nạn nhân là trường hợp chuyển tới Edinburgh, bởi vậy sẽ không gây náo động tới các nhân vật tai to mặt lớn ở đây đâu.”
Corbyn quan sát cô. “Cô là hạ sĩ, phải không?”
Siobhan gật đầu.
“Hơi non để đứng đầu một vụ như thế này.” Lời nhận định nghe không có vẻ gì là chỉ trích; chỉ đơn giản là anh ta đang nói lên ý kiến của mình.
“Có một thanh tra cùng sở đang phối hợp với tôi, thưa ngài. Chúng tôi đã cùng nhau điều tra từ đầu.”
“Hai người cần được trợ giúp ở mức nào?”
“Tôi không nghĩ là mình có thể chia sẻ gì nhiều.”
Corbyn nở một nụ cười. “Đúng là một thời điểm nhạy cảm, hạ sĩ Clarke.”
“Tôi rất cảm kích trước sự thông cảm của ngài.”
“Có gì đâu. Và đồng nghiệp của cô… anh ta đáng tin cậy chứ?”
Siobhan gật đầu khẳng định, giữ nguyên ánh mắt nhìn thẳng ngài cảnh sát trưởng, không hề chớp. Cô nghĩ bụng: Có thể vừa chân ướt chân ráo nên anh ta cũng chưa nghe nói đến John Rebus.
“Không ngại phải làm việc vào Chủ nhật chứ?” anh ta hỏi.
“Tất nhiên rồi. Nhưng tôi không rõ bên Đội Giám định Hiện trường thế nào…”
“Một lời nhắn của tôi sẽ có thể giúp được cô.” Anh ta trở nên chu đáo. “Buổi diễu hành hôm nay đã xong xuôi không sự cố gì… có lẽ chúng ra sẽ dễ thở hơn dự tính.”
“Vâng, thưa ngài.”
Hai mắt anh ta bỗng lấy lại vẻ tập trung. “Giọng cô đặc Anh đấy,” anh ta nhận xét.
“Đúng vậy, thưa ngài.”
“Đã bao giờ khiến cô gặp phiền toái chưa?”
“Cũng có đôi lần chế nhạo…”
Anh ta gật đầu chậm rãi. “Được rồi.” Và thẳng người lên. “Để xem cô có thể làm được những gì trước thứ Tư. Có gì cứ báo cho tôi biết. Nhưng đừng can thiệp vào việc không phải của cô.” Anh ta đưa mắt liếc nhìn về phía mấy nhân viên công vụ.
“Có một sĩ quan thuộc Cơ quan Đặc vụ tên là Steelforth, thưa ngài. Ông ta có thể phản đối.”
Corbyn nhìn đồng hồ. “Hãy bảo ông ta tới văn phòng của tôi.” Anh ta nói rồi chỉnh lại chiếc mũ đang đội trên đầu. “Đến giờ tôi phải đi nơi khác rồi. Cô thực sự ý thức được trách nhiệm to lớn mà mình phải gánh vác chứ?”
“Vâng, thưa ngài.”
“Hãy đảm bảo rằng đồng nghiệp của cô cũng nắm được tinh thần của chúng ta nhé.”
“Ông ấy sẽ hiểu, thưa ngài.”
Anh ta đưa tay ra. “Rất tốt. Hãy bắt tay một cái nào, hạ sĩ Clarke.”
Và hai người bắt tay nhau.
Đài phát thanh đang tường thuật về buổi diễu hành và phần cuối bản tin có đề cập tới cái chết của Cục trưởng Cục Phát triển Quốc tế Ben Webster “được xem như một tai nạn thương tâm”. Song câu chuyện chính của bản tường thuật lại là về buổi concert ở công viên Hyde. Siobhan nghe được rất nhiều lời phàn nàn của đám người đang tập trung ở công viên Meadows. Họ cảm thấy các ngôi sao nhạc pop sẽ lấn lướt buổi diễu hành của họ.
“Hào quang sân khấu và doanh thu từ việc bán album, đó mới chính là những gì bọn họ theo đuổi,” một người đàn ông nói. “Bọn khốn ích kỷ…”
Ước tính mới nhất cho thấy số người tham dự diễu hành là vào khoảng hai trăm năm mươi nghìn người. Tuy không rõ có bao nhiêu người có mặt tại buổi concert ở Luân Đôn nhưng Siobhan đoán cũng chẳng đến phân nửa con số ấy. Đã về đêm mà đường phố vẫn còn nườm nượp xe hơi và khách bộ hành. Đấy là chưa kể còn có rất nhiều xe khách đang tiến về phía nam thành phố. Nhiều cửa hiệu và nhà hàng mà cô đi qua đều trưng những tấm biển bên ngoài cửa sổ ghi dòng chữ: Chúng tôi ủng hộ việc Biến Đói nghèo thành Quá khứ… Chúng tôi chỉ sử dụng Sản phẩm của Thương mại Công bình… Cửa hàng Bán lẻ Địa phương… Chào mừng Du khách tham gia Diễu hành… Cũng có cả những hình vẽ nghệ thuật graffiti: các biểu tuợng của nhóm vô chính phủ lẫn các thông điệp cổ vũ khách qua đường “Chủ động lên, Khuấy động nào, Biểu tình nào”. Hay chỉ là một lời tuyên bố đơn giản “Thành Rome Không thể bị Đánh bại trong Một ngày”. Cô thực lòng mong rằng cảnh sát truởng sẽ chứng tỏ được bản lĩnh của mình, nhưng đó còn là cả một chặng đường dài trước mắt…
Các xe buýt đỗ ngay bên ngoài khu cắm trại Niddrie. Khu lều trại có vẻ nhộn nhịp hơn trước. Người bảo vệ mà cô gặp tối qua cũng trực hôm nay. Cô hỏi tên của anh ta.
“Bobby Greig.”
“Bobby, tôi là Siobhan. Tối nay trông bận rộn quá nhỉ?”
Anh ta nhún vai. “Chắc khoảng vài nghìn. Tôi đoán là cũng chỉ chộn rộn đến thế mà thôi.”
“Xem ra anh bị thất vọng.”
“Hội đồng thành phố đã chi hẳn một triệu bảng cho nơi này - chừng ấy tiền đủ để cung cấp cho mỗi du khách một căn phòng khách sạn, khỏi phải bận tâm đối phó ngoài rừng rú.” Anh ta gật đầu về phía chiếc xe hơi cô vừa mới khóa. “Tôi thấy cô đã kịp tìm được vật thay thế rồi cơ đấy.”
“Mượn tạm từ bãi đỗ xe sở Thánh Leonard đấy chứ. Đám thanh niên địa phương có gây thêm phiền toái nào nữa không?”
“Hoàn toàn dễ chịu và yên lặng,” người bảo vệ trả lời. “Nhưng cô lưu ý cho trời tối rồi… đây mới chính là lúc bọn chúng ra ngoài và gây sự. Cô có biết cảm giác của những người đang ở trong này không?” Anh ta đưa mắt quét qua khu trại. “Cứ như phim xác sống…”
Siobhan mỉm cười. “Thế thì anh là niềm hy vọng lớn lao cuối cùng của loài người, Bobby à. Anh nên cảm thấy hãnh diện.”
“Ca của tôi chỉ trực đến nửa đêm thôi!” anh ta nói với theo Siobhan khi cô đang tìm đường về phía căn lều của cha mẹ cô. Không có ai ở đó. Cô kéo khóa mở cửa lều và ngó vào trong. Cái bàn và mấy chiếc ghế đã được gập lại, hai chiếc túi ngủ cũng đã được cuộn gọn ghẽ. Cô xé một mảnh giấy trong cuốn sổ tay và để lại lời nhắn. Cũng không thấy động tĩnh gì ở mấy căn lều xung quanh. Siobhan bắt đầu tự hỏi liệu có phải cha và mẹ cô đã đi uống cùng Santal hay không.
Santal: lần cuối cô trông thấy là trong cuộc bạo loạn ở quảng trường Buccleuch. Điều đó có nghĩa rất có thể cô ta đã gặp rắc rối… rất có thể cô ta đã đâm đầu vào rắc rối…
Nào cô gái, hãy lắng nghe bản thân mình! Hãy lo sợ cha mẹ thời thượng phe cánh tả của cô sẽ lầm đường lạc lối!
Cô tặc lưỡi như vậy và quyết định sẽ đi bộ quanh khu trại để giết thời gian. Có hơi khác buổi tối hôm qua: một tiếng đàn ghi ta bập bùng, một vòng tròn người ngồi bắt tréo chân nghêu ngao hát, lũ trẻ chân trần nô trên bãi cỏ, đồ ăn giá rẻ phát ở chỗ cái lều lớn. Những người mới tới, mệt mỏi sau buổi diễu hành, đang nhận vòng cổ tay và được hướng dẫn chỗ dựng lều. Một vài tia sáng yếu ớt hãy còn sót lại trên bầu trời, khiến cho hình dáng ngọn đồi Authur càng thêm hùng vĩ. Cô nghĩ biết đâu ngày mai cô sẽ trèo lên đấy và dành ra hẳn một giờ cho riêng mình. Quang cảnh từ trên đỉnh đồi Arthur luôn choáng ngợp… đấy là giả sử cô dành ra được một giờ. Siobhan biết cô nên gọi Rebus và kể cho ông nghe tình hình. Có lẽ giờ này ông vẫn ngồi nhà trước hộp tài liệu. Nhưng vẫn còn khối thời gian để báo tin cho ông cơ mà.
“Tối thứ Bảy phải không nhỉ?” Bobby Greig hỏi. Anh ta đang đứng ngay sau lưng cô, trên tay cầm một ngọn đuốc và chiếc máy bộ đàm. “Cô nên ra ngoài và tận hưởng.”
“Có vẻ như cũng là những việc mà bạn bè tôi đang dự định rồi.” Cô hất hàm về hướng gian lều của cha mẹ cô.
“Tôi sẽ ngồi uống chút gì đó một mình sau khi xong ca trực,” anh ta gợi ý.
“Ngày mai tôi vẫn phải làm việc.”
“Chắc là cô đang phải làm thêm giờ.”
“Dù sao vẫn xin được cảm ơn anh… có lẽ để một buổi tối khác vậy.”
Anh ta nhún mạnh vai. “Tôi chỉ đang cố để không phải cảm thấy là đang bị từ chối thôi mà.” Chiếc bộ đàm trên tay anh ta bỗng phát ra một âm thanh rè rè. Anh ta đưa nó lên miệng. “Tháp thông tin, nói lại đi.”
“Bọn chúng lại đến rồi,” giọng trả lời méo cả đi truyền qua bộ đàm.
Siobhan nhìn về phía hàng rào; nhưng không thấy gì cả. Cô theo chân Bobby Greig ra cổng. Quả vậy: có một tá bọn chúng, áo khoác có mũ trùm buộc chặt lấy đầu, mắt sùm sụp vì bị mũ chơi bóng chày che khuất. Không có vũ khí gì hơn một chai rượu rẻ tiền mà chúng đang truyền tay nhau. Nửa tá nhân viên bảo vệ đã kịp tập hợp lại bên trong hàng rào, chờ nhận mệnh lệnh từ Greig. Bọn choai choai đứng bên ngoài cũng đang làm cử chỉ khiêu khích: đến đây, đến đây xem nào. Greig lừ mắt nhìn lại, dường như chán ngán trước toàn bộ trò này.
“Chúng ta có xin trợ giúp không?” một người bảo vệ hỏi.
“Chưa động tĩnh gì.” Greig trả lời. “Không có gì mà chúng ta không thể giải quyết được.”
Bọn thanh niên đang dần tiến về phía hàng rào. Siobhan nhận ra đứa ở giữa chính là kẻ cầm đầu cả đám hôm thứ Sáu. Người thợ máy tại phân xưởng mà Rebus đã giới thiệu với cô cho hay có thể phải tốn tới sáu trăm bảng để sửa lại chiếc xe của cô.
“Có lẽ công ty bảo hiểm sẽ trả phần nào,” là câu động viên duy nhất của anh ta. Siobhan đáp lời bằng cách hỏi xem anh ta có biết xưởng cơ khí nào tên là Gara của Keogh không nhưng chỉ nhận được từ anh ta một cái lắc đầu.
“Anh có thể hỏi thêm giúp tôi được không?”
Anh ta nói đồng ý làm thế, rồi yêu cầu cô gửi trước một khoản đặt cọc. Vậy là một trăm bảng trong tài khoản ngân hàng của cô ra đi. vẫn còn phải trả thêm năm trăm bảng nữa, thế mà bọn thủ phạm kia đang đứng cách cô không quá sáu mét thế này đây. Sioban bỗng ước có máy quay của cô ả Santal… để cô có thể chộp ngay vài tấm ảnh rồi sẽ nhờ xem có ai bên Phòng Điều tra Hình sự Craigmillar nhận dạng được vài khuôn mặt. Hệ thống máy quay CCTV hẳn phải đâu đó quanh đây. Biết đâu cô có thể…
Chắc chắn là cô có thể. Nhưng Siobhan biết cô sẽ không làm vậy.
“Biến cả đi,” Bobby Greig quát to bằng giọng cương quyết.
“Niddrie là của bọn này,” tên cầm đầu khạc phì phì. “Chính chúng mày mới phải xéo đi!”
“Lý luận hay đấy, nhưng đâu thế được.”
“Tưởng chúng mày vĩ đại làm hả? Được làm bảo mẫu cho một lũ cặn bã du thủ du thực cơ mà.”
“Một ổ cứt hippie hớn ha hớn hở,” một trong những đứa đàn em hùa theo.
“Cảm ơn đã chia sẻ,” Bobby Greig đáp trả có vậy.
Tên thủ lĩnh sủa lên một tràng cười hô hố; một thằng nhóc trong bọn khạc lên hàng rào. Một đứa khác khạc theo.
“Anh Bobby, ta có thể tóm cổ bọn chúng,” một nhân viên bảo vệ khẽ nói.
“Không cần phải thế.”
“Đồ con hoang béo ị,” tên thủ lĩnh khiêu khích.
“Đồ con hoang mông chảy xệ,” một thằng đàn em đế thêm vào.
“Này thằng nhóc kia.”
“Đồ nát rượu.”
“Thằng hói mắt lồi chuyên môn la liếm…”
Greig hướng ánh mắt sang Siobhan. Dường như anh đang suy nghĩ rất lung. Cô khe khẽ lắc đầu. Đừng để chúng đạt được mục đích.
“Đồ nát rượu bẩn thỉu.”
“Râu quai nón xồm xoàm.”
“Đồ bọng mắt húp híp.”
Bobby Greig quay đầu sang nhìn người bảo vệ đứng ngay cạnh anh ta và gật đầu một cái rất nhanh. “Đếm đến ba nhé,” anh ta nói khẽ.
“Cố nhịn đi, Bobby.” Người bảo vệ nhảy phắt ra cổng, đồng sự theo sát anh ta. Đám thanh niên thấy vậy liền chạy tán loạn nhưng nhanh chóng tập hợp lại ở phía bên kia đường.
“Giỏi thì làm tới đi!”
“Bất cứ lúc nào bọn mày muốn!”
“Muốn bắt bọn tao hả? Bọn tao ở ngay đây này…”
Sau chừng ấy năm trong nghề, Siobhan hiểu được đám nhóc này muốn điều gì. Bọn chúng đang âm mưu dụ những người bảo vệ đuổi theo chúng vào mê cung của các ngõ ngách đường phố. Kiểu cuộc chiến rừng rậm, thông tường trận địa chiến thắng hỏa lực. Vũ khí - dù là bố trí sẵn hay ngẫu hứng - rất có thể đều đang chờ đội bảo vệ. Và biết đâu phía sau những bờ giậu và hàng rào kia là cả một binh đoàn thanh niên địa phương đang ẩn nấp. Thêm nữa, khu cắm trại sẽ bị bỏ lại không người canh giữ trong thời gian ấy…
Siobhan không chần chừ; cô rút điện thoại di động ra và gọi cứu viện. “Cảnh sát cần hỗ trợ.” Rồi chi tiết vắn tắt nơi cô đang đứng. Họ sẽ chỉ mất hai hay ba phút để có mặt tại đây. Từ Sở Cảnh sát Craigmillar tới đây không thể lâu hơn thế được. Tên cầm đầu đám thanh niên đang cúi người làm điệu bộ ngoáy mông trước mặt Bobby Greig. Một người trong đội bảo vệ phẫn nộ thay cho Greig, bèn lao về phía tên thủ lĩnh, và tên này đã hành động đúng như điều mà Siobhan lo sợ: chạy lùi xuống con đường dành cho người đi bộ.
Vào sâu khu dân cư.
“Cẩn thận!” cô hét lên, nhưng chẳng còn ai nghe cô. Quay người lại cô thấy một vài người cắm trại đang quan sát trận chiến. “Cảnh sát sẽ có mặt ở đây sau ít phút nữa,” cô trấn an họ.
“Lũ lợn,” một người trong số những người cắm trại nói với giọng phẫn nộ.
Siobhan chạy ra đường. Lúc này đám thanh niên thực sự đã tản ra; ít nhất thì trông có vẻ như thế. Cô lần theo tuyến đường chạy của Bobby Greig, xuôi xuống con đường mòn và đâm phải một ngõ cụt. Những khối nhà thấp tầng khắp xung quanh cô, vài trong số những tòa nhà cũ nát cuối cùng của khu phố cổ. Một bộ khung xe đạp cũ nằm trơ trên vỉa hè. Một cái xe đẩy dùng trong siêu thị lù lù bên lề đường. Bóng tối, hỗn chiến và la thét. Tiếng kính vỡ. Giả sử đang có đụng độ ngay gần đấy thì cô cũng chẳng trông thấy được. Khu vườn sau là bãi chiến trường. Cả cầu thang nữa. Có mấy khuôn mặt lấp ló sau mấy ô cửa sổ, nhưng họ lùi lại rất nhanh, chỉ để lại vầng ánh sáng xanh lạnh lẽo của màn hình vô tuyến. Siobhan vẫn tiến lên phía trước, vừa đi vừa kiểm tra bên phải lẫn bên trái. Cô băn khoăn không biết liệu Greig sẽ hành xử ra sao nếu cô không đứng đó chứng kiến những lời chửi rủa chế giễu. Đám đàn ông chết tiệt và cái lòng tự tôn nam nhi chết tiệt của bọn họ…
Cuối con đường: vẫn không thấy gì. Cô bèn rẽ trái, rồi rẽ tiếp sang phải. Trong khoảnh vườn trước một ngôi nhà một chiếc xe hơi đỗ trên nền gạch. Một cái cột đèn bị bung nắp kiểm tra, đống dây dợ bên trong lộ ra. Chỗ này đúng là một chốn mê cung quái quỷ, và không hiểu sao cô chẳng hề nghe thấy tiếng còi báo động. Bây giờ thì cô cũng chẳng nghe thấy tiếng la hét nào nữa, ngoại trừ tiếng cãi nhau vẳng ra từ một trong những ngôi nhà. Một đứa trẻ trên ván trượt tiến về phía cô, nó tầm mười, mười một tuổi, và cứ nhìn chòng chọc vào cô đến tận khi đã lướt qua. Cô đoán tốt nhất là nên rẽ trái và trở lại đường cái. Nhưng cô lại đâm vào một ngõ cụt khác và bực dọc rủa thầm - vì thậm chí chẳng có lối đi nào để mà trông thấy. Biết con đường ngắn nhất có thể là phải đi men quanh phía cuối dãy nhà và trèo qua hàng rào. Qua được tòa nhà kế tiếp là cô sẽ quay lại nơi cô đã xuất phát.
Có thể là được.
“Đã làm gì thì phải làm đến nơi đến chốn,” cô tự nhủ rồi bước nhanh trên những phiến đá vỉa hè đã nứt loang lổ. Phía sau dãy nhà không có gì nhiều: những bụi cây dại và cỏ cao xâm xấp mắt cá chân cùng với đống dây phơi quần áo bị xoắn lại. Hàng rào đã bị thủng toác, rất dễ luồn sang những khoảnh vườn sau kế tiếp.
“Đó là luống hoa của tôi,” một giọng nói mang vẻ khinh miệt bất thần vang lên. Siobhan nhìn quanh. Cô đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh hơi đục của kẻ cầm đầu đám côn đồ.
“Cũng ngon,” hắn nhận xét, sau khi quan sát cô từ đầu tới chân.
“Cậu không nghĩ các cậu đủ rắc rối rồi sao?” cô hỏi.
“Rắc rối nào thế?”
“Chiếc xe hơi của tôi mà các cậu đập phá tối qua.”
“Chẳng hiểu cô đang nói cái gì.” Nó tiến một buớc về phía cô. Có hai bóng người kề bên phải và bên trái của nó.
“Tốt nhất là bây giờ các cậu nên đi đi,” cô lên tiếng cảnh báo. Đáp lại: chỉ những tiếng cười gằn.
“Tôi là cảnh sát Phòng Điều tra Hình sự,” cô nói, hy vọng giọng nói vẫn cứng rắn. “Nếu có bất cứ điều gì xảy ra ở đây, các cậu sẽ phải trả giá suốt đời đấy.”
“Thế sao mà chân cô lại run cầm cập trong ủng thế kia?”
Siobhan không hề nhúc nhích, cô cũng không hề lùi về phía sau dù chỉ là một buớc. Kẻ cầm đầu lúc này đang đứng mũi sát mũi cô. Đầu gối cô sát háng hắn. Cô cảm thấy dũng khí của cô đã phần nào trở lại.
“Biến đi,” cô khẽ nói.
“E rằng bọn này không muốn,”
“Vậy thì một lần nữa,” một giọng trầm vang bỗng cất lên, “có lẽ là các cậu muốn đấy.”
Siobhan quay nhìn đằng sau. Hóa ra là ủy viên Tench. Ông ta đứng đan tay vào nhau ở đằng trước, chân hơi giạng. Ông ta dường như chắn hết cả tầm nhìn của Siobhan.
“Chẳng có việc gì liên quan đến ông cả đâu,” tên cầm đầu phàn nàn, xỉa một ngón tay về phía Tench.
“Mọi việc quanh đây đều ít nhiều liên quan đến tôi. Ai biết tôi đều hiểu rõ điều ấy. Giờ thì biến về hang ổ của các cậu đi và chúng tôi sẽ không truy cứu nữa.”
“Ông ta nghĩ mình là đấng tối cao cơ đấy,” một trong hai đứa đứng sau tên thủ lĩnh châm chọc.
“Chỉ có duy nhất một ‘đấng tối cao’ trong thế giới của ta thôi, nhãi con ạ, và ông ấy đang ở trên cao kia.” Tench làm cử chỉ trỏ lên trời.
“Cứ mơ đi, đồ lên mặt dạy đời,” tên thủ lĩnh làu bàu. Nhưng rồi hắn cũng chịu quay người và đi vào ngõ tối trước mặt, hai kẻ đi cùng theo sát gót.
Tench buông hai tay và thả lỏng hai vai. “Đã có thể tệ hơn thế rồi đấy,” vị ủy viên nói.
“Có thể lắm,” Siobhan đồng tình. Cô tự giới thiệu và người đàn ông gật đầu.
“Tối qua tôi cũng đã thầm nghĩ - cô gái ấy trông rất giống cảnh sát.”
“Hình như ông liên tục thi hành nhiệm vụ giữ gìn hòa bình,” cô nói với vị ủy viên.
Tench nhún nhường như thể tự hạ thấp vai trò của mình. “Hầu như đêm nào quanh đây cũng yên ổn cả. Chẳng qua cô đã chọn một tuần không thích hợp để đến thăm thôi.” Tai ông ta bỗng nghe ra có một tiếng còi báo động đơn độc, mỗi lúc một gần. “Ý tưởng triệu tập kỵ binh là của cô đấy à?” Tench hỏi, vừa dẫn đường trở về khu cắm trại.
Chiếc xe - mà Siobhan mượn từ sở Thánh Leonard - cũng đã bị xịt lên mấy chữ ĐTNN.
“Thật quá sức tưởng tượng,” Siobhan rít qua kẽ răng tự nhủ với chính bản thân cô. Cô hỏi Tench xem ông ta có biết danh tính bọn du côn này hay không.
“Không,” ông ta trả lời.
“Nhưng ông biết bọn chúng là ai cơ mà.”
“Thì có gì khác nhau.”
Cô đành phải quay sang mấy bộ đồng phục từ sở Craigmillar, mô tả cho họ về dáng người, trang phục và mắt mũi kẻ cầm đầu. Tất cả bọn họ đều chầm chậm lắc đầu.
“Khu cắm trại nguyên vẹn cả,” một cảnh sát nói. “Đó mới là điều quan trọng.” Giọng nói của anh ta biểu lộ tất cả - chính cô là người đã gọi họ tới dù ở đây chẳng có gì cho họ xem xét và can thiệp cả. Một số người thậm chí còn réo tên ra chửi, vài người giơ nắm đấm. Không nhân viên bảo vệ nào bị thương tổn cần báo cáo. Trông bọn họ còn có vẻ những chiến hữu hồ hởi. Không đe dọa nghiêm trọng nào cho khu trại, cũng chẳng thiệt hại nào cần trình báo - ngoại trừ chiếc xe hơi của Siobhan.
Nói cách khác: một vụ rượt ngỗng trời.
Lúc này Tench đang di chuyển giữa khu lều trại, tự giới thiệu lại bản thân một lần nữa và bắt tay chào hỏi, thi thoảng lại xoa đầu những đứa trẻ và nhận một tách trà thảo mộc. Bobby Greig đang xoa xoa mấy khớp ngón tay bị bầm tím, và theo một thành viên đội bảo vệ thì tất cả những gì anh ta vừa phải trải qua cũng chẳng phải dễ chịu gì.
“Phấn chấn lên đi chứ?” anh ta nói với Siobhan.
Cô không đáp lời. Chỉ đi thẳng về phía chiếc lều to và ai đó rót cho cô một tách trà hoa cúc. Cô lại bước ra ngoài, và đang thổi tách trà thì nhìn thấy uỷ viên Tench đang trò chuyện cùng ai đó có máy ghi âm cầm tay. Cô nhận ra nữ ký giả này, cô ta từng là bạn của Rebus… Phải rồi, tên cô ta là Mairie Henderson. Siobhan tiến lại gần hơn và nghe được lời phát biểu của Tench về khu vực này.
“Hội nghị G8 ổn cả, nhưng các nhà lãnh đạo cũng nên sát sao hơn với tình hình ở nhà. Bọn trẻ ở đây, chúng chẳng thấy có tương lai nào. Các vấn đề đầu tư, cơ sở hạ tầng và các ngành công nghiệp - điều chúng ta cần ở đây là tái thiết một cộng đồng rời rã tán loạn. Cộng đồng này đã trở nên điêu tàn, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể cải thiện điêu tàn. Một liều viện trợ nhỏ thôi, bọn trẻ sẽ lại có thứ khiến chúng tự hào, những thứ giúp chúng bận rộn và hữu ích hơn. Đúng như khẩu hiệu đã nói, toàn cầu hóa bây giờ là hoàn toàn đúng đắn và hợp lý… tuy nhiên chúng ta cũng không nên quên phải duy trì bản sắc địa phương. Cảm ơn các bạn rất nhiều.”
Xong việc vị ủy viên lại tiếp tục di chuyển, tiếp tục bắt tay nồng nhiệt và xoa đầu những đứa trẻ. Nữ phóng viên phát hiện ra Siobhan bèn chạy bổ tới chìa ngay chiếc máy ghi âm ra.
“Cô có muốn bổ sung quan điểm của cảnh sát không, hạ sĩ Clarke?”
“Không.”
“Tôi được biết hai đêm liền cô đã có mặt ở đây… Chuyện gì thu hút vậy?”
“Mairie à, lúc này tôi không có tâm trạng cho một cuộc phỏng vấn đâu.” Siobhan ngừng lời. “Có thật chị sẽ viết một câu chuyện về những gì đang xảy ra ở đây không?”
“Cả thế giới đang dõi theo chúng ta.” Mairie tắt máy ghi âm. “Bảo với Rebus tôi hy vọng anh ta đã nhận được gói bưu kiện nhé.”
“Gói bưu kiện nào?”
“Các thứ hồ sơ về Tập đoàn Pennen và Ben Webster ấy mà. Tôi cũng không rõ liệu anh ta có thể thu được gì từ những thông tin ấy không.”
“Anh ấy sẽ tìm hiểu ra gì đấy thôi.”
Mairie gật đầu. “Tôi chỉ mong anh ta nhớ đến tôi khi nghiền ngẫm đống tài liệu ấy.” Cô ta vừa nói vừa ngó tách trà của Siobhan. “Trà đấy à? Tôi đang mệt đứt hơi đây…”
“Từ đằng kia kìa,” Siobhan trả lời và hất cằm về phía chiếc lều to. “Nhưng hơi nhạt. Cứ nói với họ là cô muốn đặc hơn.”
“Cảm ơn nhé,” nữ phóng viên đáp lời rồi rời đi.
“Đâu có gì,” Siobhan nói khẽ và nghiêng tách trà đổ hết chỗ chất lỏng còn sót lại xuống đất.
Buổi concert Live 8 xuất hiện ở mục bản tin đêm khuya. Nó không chỉ xuất hiện trên kênh truyền hình Luân Đôn mà còn cả trên kênh truyền hình Philadelphia, trên Dự án Eden và một số kênh khác nữa. Số lượng khán giả lên tới hàng trăm triệu người và có lo lắng rằng biển người này sẽ buộc phải qua đêm trong cảnh màn trời chiếu đất một khi buổi concert này kéo dài quá thời gian dự kiến.
“Chậc, chậc,” Rebus tặc lưỡi và uống cạn chút xíu bia còn lại trong lon bia cuối cùng. Buổi diễu hành Hãy Biến Đói Nghèo Thành Quá Khứ đang được chiếu trên màn hình vô tuyến, một nhân vật có máu mặt ồn ào đang bộc bạch về việc anh ta cảm thấy mình “thực sự phải có mặt tại đây ngày hôm nay và làm nên lịch sử bằng cách góp sức giúp biến đói nghèo thành quá khứ.” Rebus chuyển vô tuyến sang kênh 5 - Pháp luật và Trật tự: Đơn vị Điều tra Các nạn nhân Đặc biệt. Ông không hiểu lắm cái tên của chương trình: chẳng phải mỗi nạn nhân đều là một người đặc biệt hay sao? Nhưng rồi ông nghĩ tới Cyril Colliar và nhận ra câu trả lời là “không hề”.
Cyril Colliar - gã đàn em vai u thịt bắp dưới trướng Cafferty Ger Bự. Ban đầu có vẻ như thủ phạm cố ý nhắm vào hắn, nhưng giờ đây hóa ra lại không hẳn là thế. Chỉ là nhầm địa điểm, nhầm thời điểm.
Còn về nạn nhân Trevor Guest… tính tới thời điểm này, tất cả những gì cảnh sát thu thập được mới chỉ có một tấm thẻ nhựa, tuy nhiên dãy mã số trên thẻ ấy có thể giúp họ tìm ra một danh tính. Rebus đã tra cứu cái tên Guest trong danh bạ điện thoại và tìm thấy gần hai mươi người. Sau đó ông đã gọi điện cho một nửa số người này nhưng chỉ có bốn người nghe máy - và cả bốn người đều không biết ai tên là Trevor cả.
Còn về xưởng sửa chữa ô tô có tên Gara của Keogh… Có khoảng hơn một tá người tên Keogh trong cuốn danh bạ điện thoại thành phố Edinburgh, nhưng rồi ông bỏ ý định gọi điện bởi phát hiện ra rằng chưa chắc tất cả các nạn nhân đều sống tại thành phố này. Khoanh nguyên một vùng đủ rộng xung quanh Auchterarder, tức là sẽ phải xốc tới xem xét cả Dundee, Stirling, Glasgow và Aberdeen một lượt. Các nạn nhân có thể đến từ bất cứ đâu. Thế thì không thể làm gì cho đến tận thứ hai tới.
Không thể làm gì ngoài ngồi nhà nghiền ngẫm và nốc bia sau đó đi bộ đến cửa hàng góc phố làm một bữa tối chuẩn bị sẵn với xúc xích Lincolnshire kèm hành tây ngâm nước xốt thịt và khoai tây nghiền pho mát. Thêm bốn vại bia nữa. Mấy người đứng xếp hàng ở quầy thu ngân mỉm cười với ông. Họ vẫn mặc áo phông trắng in khẩu hiệu. Và họ đang hồ hởi chuyện trò về “cả một buổi chiều đáng kinh ngạc”.
Rebus gật đầu với họ biểu lộ sự đồng tình.
Buổi chiều của ông bao gồm cuộc khám nghiệm tử thi một nghị sĩ. Ba nạn nhân của một kẻ sát nhân còn chưa rõ danh tính.
Có lẽ chỉ “đáng kinh ngạc” không thôi vẫn chưa đủ để diễn tả trọn vẹn một buổi chiều như thế.
Chú Thích:
[*] Còn gọi là xe hai cầu, xe truyền động bốn bánh. Là loại xe mà cả bốn bánh đều nhận được lực từ máy nên có khả năng chạy đường trường, việt dã hay trên những địa hình phức tạp.
[*] Genoa (tiếng Ý gọi là Genova) là một thành phố và cảng biển ở phía bắc của Ý, thủ phủ của tỉnh Genova và của miền Liguria. (Các chú thích trong sách đều của người dịch và Ban biên tập tiếng Việt)
[*] Công viên Holyrood (hay còn gọi là công viên Nữ hoàng - Queen’s Park hay công viên Hoàng đế - King’s Park phụ thuộc vào người trị vì thời gian đó) là một công viên hoàng gia nằm ở trung tâm Edinburgh, Scotland, cách Lâu đài Edinburgh khoảng 1,6 km về phía đông. Với nhiều dãy núi đồi, rặng núi, mạch suối nhỏ và những vách đá bazan trên diện tích 260 ha, công viên mang cảnh quan cao nguyên tự nhiên hiếm có.
[*] Arthur’s Seat - Chỗ ngồi của Arthur là tên một đỉnh đồi nằm ở trung tâm công viên Holyrood và là điểm cao nhất so với mực nước biển ở Edinburgh.
[*] Opal Lounge, Bar Candy, Living Room, Indio Yard là những quán bar, nhà hàng, khách sạn, câu lạc bộ nổi tiếng ở Edinburgh.
[*] Julian Miles Holland, nghệ danh Jools Holland (1958) là một nghệ sĩ người Anh. Ông hoạt động nghệ thuật với nhiều vai trò như nghệ sĩ piano, ca sĩ, nhạc sĩ, người dẫn chương trình. Jools Holland từng là thành viên ban nhạc Squeeze.
[*] Ở đây là Lâu đài Edinburgh (The Castle Edinburgh) nằm ở Scotland, Vương quốc Anh, được xây dựng từ thế kỷ XII. Trước đây nơi này từng là pháo đài hoàng gia, tọa lạc trên Castle Rock, một vùng đá núi lửa rộng lớn ở giữa thành phố Edinburgh.
[*] CND, viết tắt của Campaign for Nuclear Disarmament (tổ chức “Chiến dịch vận động giải trừ vũ khí hạt nhân”) ở Anh.
[*] Location, Location, Location là một chương trình bất động sản trên kênh 4 được phát sóng từ năm 2000 ở Vương quốc Anh.