PHẦN THỨ Hai (6) Khiêu Vũ Với QuỷChủ nhật ngày 3 tháng Bảy
“Ban nhạc Kẻ Nào được chứ?” Siobhan hỏi. Lúc này đã là gần trưa ngày Chủ nhật và cô đã mời Rebus đến căn hộ của mình để dùng bữa. Phần góp của ông: một túi xúc xích và bốn ổ bánh mì nhỏ. Tuy nhiên cô bỏ tất cả sang bên và làm món trứng tráng thay vào đó, đặt lên trên mỗi phần vài miếng cá hồi hun khói cùng ít nụ bạch hoa.
“Nhóm Kẻ Nào tốt đấy,” Rebus vừa trả lời vừa dùng nĩa gạt mấy nụ bạch hoa trên đĩa của ông sang một bên.
“Anh cứ nếm thử đã nào,” cô nói với giọng trách móc. Rebus chun mũi và phớt lờ lời khuyên.
“Nhóm Floyd cũng hay,” ông kể với cô. “Không thấy mọi người cấu xé gì hết.” Hai người ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn gấp nhỏ trong phòng khách của Siobhan. Cô sống trong một căn hộ nhỏ nằm trên phố Broughton, chỉ cách quảng trường Gayfield năm phút đi bộ. “Còn cô thì sao?” ông hỏi rồi đưa mắt nhìn quanh căn phòng. “Không có dấu hiệu đã có một đêm cuối tuần trác táng ở đây.”
“Giá có cơ hội thì cũng tốt.” Nụ cười của cô dần trở nên trầm tư và cô kể cho ông nghe về những chuyện xảy ra ở Niddrie.
“Thật may là cô không bị làm sao cả,” Rebus thở phào.
“Cô bạn Mairie của anh cũng có mặt ở đó, viết bài về ủy viên Tench. Cô ta còn nói gì đó về những tài liệu đã gửi cho anh.”
“Các thông tin về Richard Pennen và Ben Webster,” ông nói.
“Vậy anh đã tìm hiểu được đến đâu rồi?”
“Cũng được thêm một chút rồi, Shiv ạ. Tôi đã thử gọi cho một vài người có họ là Guest và Keogh nhưng không thu được gì cả. Tôi cũng đuổi được vài chú quạ xám lượn lờ quanh nhà nữa.” Ông vét sạch đồ ăn trên đĩa - ngoại trừ mấy nụ bạch hoa - rồi thoải mái ngả mình trên ghế. Rebus bỗng thèm một điếu thuốc nhưng biết ông nên chờ cho cô ăn xong đã. “À mà tôi còn trải qua một cuộc đụng độ hết sức thú vị nữa, cũng tình cờ thôi.”
Thế là ông tường thuật lại cho cô nghe về Cafferty, và khi ông kết thúc câu chuyện thì đĩa của cô cũng vừa hết sạch.
“Hắn ta là điều cuối cùng mà chúng ta cần tới,” cô nói rồi đứng dậy. Rebus vừa định đề nghị giúp cô dọn dẹp bàn ăn thì Siobhan hất hàm về phía cửa sổ. Ông mỉm cười bước tới mở hé cánh cửa sổ. Không khí mát lạnh ùa vào khiến ông phải khom người, vừa châm thuốc. Phải chắc chắn là khói thuốc bay ra ngoài theo khe hở; và phải chìa điếu xì gà ra bên ngoài cửa sổ giữa những hơi thuốc.
Đó là các nguyên tắc của Siobhan.
“Thêm cà phê chứ?” cô gọi với ra.
“Sẵn lòng thôi,” ông trả lời.
Cô bước từ trong bếp ra với một bình cà phê mới pha trên tay. “Một cuộc diễu hành nữa sắp sửa diễn ra,” cô thông báo. “Chủ đề là Hãy Chấm Dứt Liên Minh Chiến Tranh.”
“Tôi e rằng đã hơi muộn rồi.”
“Và tại Hội nghị Các Lựa Chọn G8 Khác… George Galloway cũng sắp phát biểu.”
Rebus khịt mũi, di điếu thuốc trên bậu cửa sổ đến khi nó tắt hẳn. Siobhan lau sạch bàn ăn rồi đặt một trong những chiếc hộp lên mặt bàn. Những cái hộp cô đã dặn Rebus mang tới.
Vụ Cyril Colliar.
Việc James Corbyn phê duyệt quyết định trả công gấp đôi đã thuyết phục được sở Giám định Hiện trường thành lập một nhóm phụ trách vụ này. Hiện giờ họ đang trên đường đến Clootie Well. Trước đó Siobhan đã nhắc nhở họ nhớ hành động thận trọng, không được gây ồn ào: “Tôi không muốn tay tổng thanh tra địa phương có cơ hội khinh thường chúng ta.” Được biết chính Đội Giám định Hiện trường ở Stirling đã tiến hành giám định khu vực ấy cách đây hai ngày, một điều tra viên Edinburgh tắc lưỡi.
“Đã đến lúc người lớn ra tay rồi đây,” anh ta chỉ nói ngắn gọn như thế.
Siobhan không hy vọng quá nhiều. Mọi việc vẫn giậm chân tại chỗ bởi họ đã dành nguyên cả ngày thứ Sáu để tìm kiếm và tập hợp chứng cứ của một vụ án. Thế nhưng giờ đây lại có các dấu hiệu chỉ ra rằng có tận hai vụ khác nữa. Phát hiện này quả thực cũng đáng để bỏ công sức mà lùng sục thêm lần nữa.
Cô bắt đầu lấy những tập tài liệu và hồ sơ ra khỏi chiếc hộp. “Anh đã nghiên cứu tất cả chỗ giấy tờ này cơ à?” cô hỏi.
Rebus đẩy nhẹ cho cánh cửa sổ trượt sập lại. “Và tất cả những gì tôi có thể rút ra đó là Colliar đích thị là một tên khốn mạt hạng. Rõ ràng hắn có ít bạn nhưng lắm thù.”
“Và điều khác thường là hắn ta trở thành nạn nhân của một vụ giết người ngẫu nhiên…?”
“Ít có khả năng ấy lắm - cả hai ta đều biết như vậy mà.”
“Nhưng đó chính là những gì đã xảy ra.”
Rebus giơ một ngón tay lên. “Chúng ta đang đi sâu vào xem xét mấy thứ áo quần chứng cứ mà vẫn chưa lần ra được tung tích chủ nhân của chúng.”
“Tôi đã thử tìm cái tên Trevor Guest ở mục Người mất tích.”
“Và?”
Cô lắc đầu thay vì trả lời. “Không có trong bất kỳ sổ sách nào tại địa phương.” Cô vừa nói vừa thả một chiếc hộp rỗng xuống tràng kỷ. “John à, một sáng Chủ nhật giữa mùa hè thế này… chúng ta không làm được gì trước ngày mai đâu.”
Ông gật đầu. “Thế còn thẻ ngân hàng của người tên Guest?”
“Đó là thẻ của ngân hàng HSBC. Họ chỉ có duy nhất một chi nhánh tại Edinburgh - thêm vài chi nhánh hiếm hoi quý giá ở Scotland nữa là hết.”
“Thế tức là hay hay dở?”
Cô ngao ngán thở dài. “Tôi đã gọi tới một trong những trung tâm thông tin của họ. Nhưng họ nói tôi hãy thử liên lạc với các chi nhánh vào sáng thứ Hai.”
“Chẳng phải cũng có thông tin về mã chi nhánh trên thẻ hay sao?”
Siobhan gật đầu. “Có phải loại thông tin người ta tiết lộ qua điện thoại đâu.”
Rebus ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn ăn. “Xưởng Gara của Keogh thì sao?”
“Chắc chỉ tra cứu trong danh bạ điện thoại là cùng. Thông tin trên mạng không có gì.”
“Tên nghe như người Ireland.”
“Có đến một tá Keogh trong danh bạ.”
Ông nhìn Siobhan và mỉm cười. “Vậy ra cô cũng tìm thử rồi?”
“Ngay sau khi tôi phái Đội Giám định Hiện trường đi mà.”
“Cô đã có một ngày bận rộn đấy.” Ông mở tập tài liệu đang cầm trên tay; không có hồ sơ nào mà ông chưa từng xem qua.
“Ray Duff hứa với tôi hôm nay anh ta sẽ đến phòng thí nghiệm.”
“Anh ta đang sít sao để mắt tới cái phần thưởng…”
Siobhan nghiêm nghị nhìn sang Rebus trước khi ôm hết hồ sơ trong chiếc hộp cuối cùng ra. Đống giấy tờ nặng trịch làm đôi vai cô những muốn sụp xuống.
“Ngày nghỉ cơ đấy, hả?” Rebus vừa dứt lời thì chuông điện thoại vang lên.
“Của anh đấy,” Siobhan nói. Ông bước tới ghế tràng kỷ và rút điện thoại di động từ túi trong của chiếc áo khoác.
“Rebus đây,” ông trả lời. Nghe máy vừa được giây lát khuôn mặt ông đã tối sầm lại. “Đó là bởi tao không có mặt ở đó…” Lại nghe tiếp. “Không, tao sẽ gặp mày. Gặp ở đâu thì được?” Ông hỏi và liếc nhìn đồng hồ đeo tay. “Bốn mươi phút nữa?” Ông đưa mắt nhìn Siobhan. “Được, tao sẽ đến đó.”
Ông cáu kỉnh dập máy.
“Cafferty?” Siobhan phỏng đoán.
“Sao cô biết?”
“Hắn đã gây sự chuyện gì đó với anh… giọng nói, nét mặt của anh đã nói lên điều đó. Thế hắn muốn gì?”
“Hắn đã tới căn hộ của tôi. Nói có thứ này tôi cần phải xem. Không đời nào tôi lại để hắn đến đây.”
“Tôi thực sự rất cảm kích.”
“Hắn đang dàn xếp một vụ mua bán đất đai và muốn gặp tôi tại khu đất đó.”
“Tôi sẽ đi cùng anh.”
Rebus biết rằng ông chẳng có cách nào để từ chối.
Phố Queen… quảng trường Charlotte… đường Lothian. Chiếc xe hơi hiệu Saab của Rebus, Siobhan làm hành khách đầy lo lắng, tay trái cô cứ khư khư bám lấy gờ cửa xe. Hai người đã buộc phải dừng tại mấy hàng rào an ninh và phải xuất trình thẻ căn cước cho các mấy lượt đồng phục. Các lực lượng tăng cường đang ùn ùn vào thành phố: Chủ nhật là ngày diễn ra cuộc di cư của các cảnh sát phía bắc. Siobhan xem ra đã nghe hóng được vô khối nhờ hai ngày đi tháp tùng cho sếp Macrae và cô cũng không ngần ngại mà chia sẻ những thông tin này với Rebus.
“Cô vừa tìm thêm được một chuyên môn mới cho mình đấy,” Rebus nhận xét với giọng điệu hài hước, “tôi nghĩ cô nên làm cho Masterbore[*] mới phải”.
Hai người trông thấy một đám đông ngồi chờ bên ngoài nhà hát Usher Hall khi đỗ xe chờ đèn đỏ trên đường Lothian.
“Hội nghị các nhà hoạt động G8 đấy,” Siobhan nói. “Nhà hoạt động xã hội vì nhân quyền Bianca Jagger sẽ phát hiểu đây.”
Rebus đảo mắt thay cho lời đáp. Đổi lại, cô thụi một cú vào má đùi đồng nghiệp.
“Anh có theo dõi cuộc diễu hành trên vô tuyến không? Tận hai trăm nghìn người cơ đấy!”
“Thật là một ngày tuyệt vời để ra ngoài diễu hành,” Rebus nhận xét. “Nhưng cũng chẳng thay đổi được cái thế giới mà tôi đang sống”. Ông quay sang nhìn cô. “Thế còn ở Niddire tối qua? Cái tinh thần tích cực có lan được bao xa không?”
“Chúng chỉ có hơn chục đứa thôi, John ơi, chống lại những hơn hai nghìn người trong khu cắm trại.”
“Tôi đã biết là nên đặt tiền cược cho bên nào mà…”
Sau đó không ai nói với ai câu nào, Rebus và Siobhan cứ ngồi lặng yên như thế cho đến khi tiến vào khu vực Fountainbirgde.
Một thời từng là đại bản doanh của các nhà máy và xưởng sản xuất bia, nơi nam diễn viên gạo cội Sean Connery đã sinh ra và trải qua thời ấu thơ, Fountainbridge hiện tại đang đổi thay từng ngày. Những cơ sở công nghiệp cũ đã biến mất cả. Quận tài chính của thành phố thì ngày càng lấn lướt. Các quán bar phong cách mọc lên nhan nhản. Một trong những quán rượu kiểu cũ mà Rebus rất ưa thích đã bị phá bỏ, và ông đồ rằng tụ điểm cờ bạc bên cạnh - có tên Palais de Danse - cũng sẽ sớm chịu chung số phận. Con kênh hồi nào chẳng khác gì một cái cống lộ thiên giờ đã được khơi trong. Nơi này trở thành một địa điểm lý tưởng để các gia đình cùng nhau tới đạp xe hoặc cho những chú thiên nga ăn. Cách không xa rạp chiếu phim Cineworld là những cánh cổng khóa chặt của một nhà máy bia cũ bị bỏ xó. Rebus dừng xe lại và bấm còi. Một anh chàng diện áo vét quần âu từ sau bức tường nhà máy bước ra, tháo khóa cổng rồi mở hé một bên cửa đủ cho chiếc Saab bon qua.
“Ông là ông Rebus?” anh ta cúi người hỏi qua cửa sổ tài xế.
“Đúng vậy.”
Người thanh niên đợi xem Rebus có định giới thiệu về Siobhan không. Không thấy động tĩnh gì nên anh ta đành nở nụ cười gượng gạo rồi đưa ra một tập sách giới thiệu. Rebus đưa mắt liếc nhìn trước khi chuyển nó cho Siobhan.
“Anh là môi giới bất động sản?”
“Tôi làm việc cho hãng Bishops Solicitors, thưa ông Rebus. Quyền sở hữu thương mại. Để tôi gửi ông danh thiếp của tôi…” Anh ta cho tay vào túi áo khoác tìm danh thiếp.
“Cafferty đâu?”
Tông giọng của ông khiến cho người thanh niên càng bồn chồn cực độ. “Ông ấy đỗ xe ở bên sườn…”
Rebus không đợi nghe nốt.
“Anh chàng tội nghiệp rõ ràng tưởng anh là một tên anh chị trong băng đảng của Cafferty.” Siobhan nói. “Nhìn mồ hôi lấm tấm đọng thành hàng ở môi trên anh ta mà xem, tôi dám cá rằng anh chàng ấy biết rõ Cafferty là ai.”
“Anh ta nghĩ gì chẳng quan trọng, nhưng việc anh ta có mặt tại đây lại là tín hiệu tốt cho chúng ta.”
“Vì sao?”
Rebus quay sang nhìn Siobhan. “Giảm khả năng chúng ta đang tự cho chân vào bẫy chứ sao nữa.”
Xe của Cafferty là một chiếc Bentley GT màu xanh đậm. Hắn đang đứng trước mũi xe, tay ấn chặt lên tấm bản đồ mảnh đất trải trên nắp ca-pô, đề phòng một cơn gió có thể thổi bay mất.
“Đây, giúp tôi giữ một mép bản đồ, được chứ?” hắn nói. Siobhan buộc lòng phải giúp. Cafferty tặng cô một nụ cười ngoại giao. “Xin chào hạ sĩ Clarke. Luôn luôn hân hạnh. Chẳng mấy nữa mà cô được thăng chức nhỉ? Nhất là khi ngài cảnh sát trưởng đặt trọn niềm tin vào cô trong một vụ lớn và nghiêm trọng nhường này.”
Siobhan liếc mắt về phía Rebus nhưng chỉ nhận được từ ông một cái lắc đầu, hàm ý ông không phải là người đã tiết lộ với Cafferty.
“Phòng Điều tra Hình sự rò rỉ thông tin như cái rây vậy,” Cafferty giải thích. “Trước giờ vẫn thế, và sau này cũng vẫn thế thôi.”
“Ông trông chờ điều gì ở chỗ này chứ?” Siobhan tò mò hỏi.
Cafferty đặt một bàn tay lên phần bản đồ bị gió thổi phồng. “Có gì đâu hạ sĩ Clarke, về đất đai ấy mà… Người ta thường không nhận ra giá trị của bất động sản ở Edinburgh. Chúng ta có cửa sông Forth ở phía bắc, Biển Bắc ở phía đông và rặng đồi Pentland ở phía nam rồi mà. Các nhà đầu tư hiện đã bắt đầu phác thảo các dự án… tạo ra sức ép buộc hội đồng thành phố giải phóng vùng Vành đai Xanh không sớm thì muộn. Và đây là một miếng đất rộng hai mươi mẫu chỉ cách khu trung tâm tài chính có năm phút đi bộ thôi.”
“Thế ông sẽ làm gì với nó?”
“Ngoại trừ,” Rebus cắt ngang, “việc chôn xác bọn đàn em trong băng ra.”
Cafferty thích thú cười váng. “Cuốn sách cũng đem lại cho tôi chút đỉnh. Dù thế nào thì vẫn nên đầu tư khoản tiền ấy vào một việc gì đó chứ.”
“Mairie Henderson thì vẫn tưởng phần ấy được dùng để làm từ thiện.” Rebus nói.
Cafferty phớt lờ Rebus đi. “Cô đã đọc nó chưa, hạ sĩ Clarke?”
Cô ngập ngừng trong giây lát trước khi trả lời Cafferty. “Thế cô có thích cuốn sách không?” hắn ta hỏi.
“Tôi cũng không nhớ rõ nữa.”
“Người ta đang nghĩ đến việc chuyển thể nó thành phim đấy. Ít nhất là những chương đầu tiên.” Hắn nhấc tấm bản đồ lên, gập nó lại rồi quẳng vào trong chiếc Bentley. “Tôi không rõ về nơi này lắm…” hắn quay sang nói với Rebus. “Anh vừa nhắc tới những cái xác, và đó cũng là điều mà tôi linh cảm thấy. Tất cả những con người đã từng làm việc ngay tại đây… tất cả bọn họ đều đã ra đi và nền công nghiệp của Scotland cũng dần mai một theo. Gia đình tôi có nhiều người là thợ mỏ - tôi đánh cược là hai vị chưa từng biết đến điều này.” Hắn hơi ngừng lời. “Rebus, anh đến từ Fife. Tôi cá anh cũng đã lớn lên giữa những mỏ than.” Hắn lại ngừng lời. “Tôi rất lấy làm tiếc khi biết chuyện của em trai anh.”
“Lòng thương cảm của quỷ,” Rebus nói. “Thật đúng những gì ta cần.”
“Một kẻ sát nhân lại trở nên có ý thức xã hội,” Siobhan khẽ tiếp lời ông.
“Tôi đâu phải trường hợp đầu tiên…” Giọng Cafferty nghe thật dửng dưng. Hắn di di ngón trỏ dọc một bên cánh mũi. “Thực ra là, tôi mang theo vài thứ mà có lẽ hai người sẽ rất quan tâm.” Hắn lại nhoài người vào trong xe, lần này để mở hộp đụng găng tay. Hắn lấy ra vài tờ giấy cuộn gọn gàng, định đưa cho Siobhan.
“Thứ này là gì vậy?” Siobhan hỏi lại Cafferty, hai tay vẫn chống bên hông. “Chúng là vụ án của cô đấy, hạ sĩ Clarke. Các bằng chứng cho thấy chúng ta đang phải đối mặt với một thằng khốn tệ hại. Một thằng khốn tệ hại y hệt những thằng khốn tệ hại khác.”
Cô đưa tay nhận lấy tập giấy nhưng không giở ra xem. “Chúng ta đang phải đối mặt với?” Cô nhắc lại lời của chính Cafferty để hỏi hắn.
Cafferty hướng sự chú ý sang Rebus. “Cô bạn này không biết về thỏa thuận giữa chúng ta sao?”
“Đó chưa bao giờ là một thỏa thuận cả,” Rebus nói.
“Thích hay không thích, lần này tôi vẫn ở cùng phe với hai người.” Cafferty đưa mắt nhìn sang Siobhan. “Chỗ giấy tờ này tốn của tôi biết bao tiền bạc quan hệ mà kể. Nhưng, nếu chúng giúp hai người tóm được thủ phạm, tôi chấp nhận hết. Tôi vẫn sẽ truy lùng hắn… dù có hay không có sự hợp tác của hai người.”
“Nếu đã như vậy sao lại giúp chúng tôi?”
Khóe miệng Cafferty giật giật. “Cuộc đua sẽ trở nên lý thú hơn.” Hắn đẩy chiếc ghế hành khách lên phía trước. “Đằng sau còn rất nhiều chỗ… cứ tự nhiên như ở nhà nhé.”
Rebus ngồi cùng Siobhan ở hàng ghế sau còn Cafferty ngồi ở hàng trước. Tay trùm chằm chằm quan sát hai điều tra viên. Hắn muốn gây ấn tượng với họ về những thông tin mà hắn kiếm được.
Về phần mình, Rebus thực sự khó lòng mà che giấu được những cảm xúc đang trỗi lên. Ông không chỉ bị ấn tượng: ông thật sự kinh ngạc.
Gara của Keogh nằm ở thành phố Carlisle. Ba tháng trước, người ta phát hiện thấy thi thể tay thợ máy Edward Isley làm việc cho xưởng này bị sát hại, thi thể bị bỏ lại ở bãi rác ngay bên ngoài rìa thành phố. Một cú đánh vào đầu cùng với một liều tiêm heroin. Nửa trên cái xác bị lột trần. Không nhân chứng, không manh mối và cũng chẳng có kẻ nào bị tình nghi.
Siobhan bắt gặp ánh mắt Rebus.
“Người này có anh em gì không?” Rebus thắc mắc.
“Anh lại nói thuật ngữ âm nhạc tối nghĩa đấy à?” Siobhan hỏi.
“Đọc tiếp đi đã nào, ông bạn đa nghi,” Cafferty nói.
Nhưng các ghi chú chỉ dừng lại ở đấy - có lẽ chúng được chắt lọc từ hồ sơ cảnh sát. Cũng chính những hồ sơ cảnh sát này đã tiếp tục báo cáo rằng Isley chỉ mới được thuê vào xưởng hơn một tháng, sau khi mãn hạn tù sáu năm vì tội danh hiếp dâm và lạm dụng tình dục. Cả hai nạn nhân của Isley đều là gái mại dâm: một vẫy ở thị trấn Penrith, còn người kia ở Lancaster, thị trấn xa hơn về phía nam. Hai cô gái hành nghề trên quốc lộ M6, chủ yếu phục vụ dân lái xe tải. Người ta tin rằng vẫn còn một vài nạn nhân khác nữa không dám lên tiếng hoặc vì ngại phải đứng ra làm chứng hoặc vì sợ bị nhận mặt đang hành nghề.
“Mày kiếm đâu ra những thông tin này vậy?” Rebus buột miệng hỏi. Khiến Cafferty khùng khục cười thỏa mãn.
“Mạng lưới thông tin là thứ tuyệt vời, Rebus à - lẽ ra anh phải biết chứ.”
“Dọc đường tốn nhiều dầu bôi trơn lắm, hẳn đi rồi.”
“Lạy Chúa, John,” Siobhan gần như rít lên. “Anh xem này.”
Rebus lại đọc ngay. Đó là về Trevor Guest. Tập ghi chú mở đầu với các thông tin ngân hàng và địa chỉ nhà riêng - ở thành phố Newcastle. Guest thất nghiệp dài kể từ sau khi mãn hạn tù ba năm vì tội trộm cắp tài sản và hành hung một người đàn ông bên ngoài quán rượu. Trong một vụ đột nhập khác, hắn còn cố ý lạm dụng tình dục một thiếu nữ trông trẻ tuổi.
“Lại thêm một kẻ bất hảo nữa,” Rebus lầm bầm.
“Và chung số phận như những tên kia.” Siobhan dò ngón tay trỏ theo dòng chữ minh chứng cho điều cô vừa nhận định. Thi thể tên này cũng bị vứt gần bờ biển ở thị trấn Tynemouth, ngay phía đông Newcastle. Sọ của kẻ xấu số bị đập nát… và cùng một liều heroin. Vụ giết người đã xảy ra hai tháng trước.
“Hắn chỉ vừa mới được phóng thích khỏi nhà giam có mười lăm ngày…”
Edward Isley: bị giết ba tháng trước.
Trevor Guest: hai.
Cyril Colliar: sáu tuần.
“Có vẻ như Guest đã chống trả,” Siobhan nhận xét.
Bằng chứng: bốn ngón tay gãy; nhiều vết rách trên mặt và ngực. Thân thể bầm tím do bị đánh.
“Vậy là chúng ta có một kẻ sát nhân chỉ truy sát những thằng khốn,” Rebus rút ra kết luận.
“Và có phải anh đang cho rằng ‘Hắn làm vậy để phô trương?’“, Cafferty phỏng đoán.
“Như một đội viên dân phòng vậy,” Siobhan nói. “Quét sạch bọn hiếp dâm…”
“Anh bạn trộm cắp của chúng ta chưa từng phạm tội hiếp dâm,” Rebus cảm thấy cần phải đính chính.
“Nhưng hắn cũng đã định làm thế,” Cafferty nói. “Mà hãy cho tôi biết, những phát hiện này sẽ giúp cho việc điều tra của hai người dễ dàng hơn hay khó khăn thêm?”
Siobhan nhún vai thay cho câu trả lời. “Khoảng cách giữa các lần ra tay của thủ phạm cũng tương đối đều,” cô nói với Rebus.
“Mười hai tuần, tám tuần và sáu tuần,” ông đồng ý. “Tức là bây giờ đáng lẽ chúng ta đã có thêm một nạn nhân nữa.”
“Rất có thể vì chúng ta chưa tìm thôi.”
“Tại sao lại là Auchterarder?” Cafferty hỏi. Một câu hỏi thú vị.
“Đôi khi chúng muốn thu thập chiến lợi phẩm.”
“Để phô trương nơi công cộng ư?”
“Thường thì Clootie Well không có nhiều du khách đến vậy…” Siobhan trở nên trầm tư, lật về trang đầu tiên của tập hồ sơ và bắt đầu đọc lại. Rebus ra khỏi chiếc xe hơi. Mùi nệm da trong xe bắt đầu khiến ông choáng váng. Ông cố bật lửa châm điếu thuốc, nhưng cơn gió liên tục tạt tắt ngọn lửa. Ông nghe tiếng cửa chiếc Bentley mở ra rồi đóng lại.
“Đây,” Cafferty nói, vừa đưa ông chiếc bật lửa mạ vàng của chiếc xe hơi. Rebus nhận chiếc bật lửa, châm thuốc rồi chuyển nó lại cho Cafferty với một cái gật đầu thay cho lời cảm ơn.
“Anh Rebus này, đối với tôi mọi thứ chỉ là công việc, chuyện ngày trước ấy…”
“Thứ truyện cổ tích mà bọn đồ tể chúng mày luôn đem ra để ngụy biện. Mày quên rồi sao, Cafferty, tao đã chứng kiến những gì mày đã gây ra cho bao nhiêu người.”
Cafferty chầm chậm nhún vai. “Thật là một thế giới khác…”
Rebus rít một hơi thuốc. “Dẫu sao, xem ra mày cũng có thể an tâm được rồi. Tên đàn em của mày bị sát hại thì đã rõ, nhưng không phải vì nó có liên quan tới mày.”
“Kẻ nào gây ra chuyện này, chắc chắn mang một mối thâm thù trong lòng.”
“Một mối thù lớn ấy chứ,” Rebus thừa nhận.
“Và hắn biết về các bản án… biết thời điểm những tên khốn được mãn hạn và việc bọn chúng tính làm sau khi ra tù.”
Rebus gật đầu, rồi dùng một bên gót giày giậm lên chỗ đá rải mặt đường đã bị lún.
“Và các anh vẫn sẽ tiếp tục tìm cách tóm hắn chứ?” Cafferty dò hỏi.
“Tao được trả lương tháng để làm thế.”
“Nhưng tiền bạc chưa bao giờ là vấn đề đối với anh, Rebus… chưa bao giờ chỉ đơn thuần là công việc.”
“Mày thì làm sao mà hiểu được.”
“Thế mà tôi lại hiểu đấy.” Cafferty gật đầu quả quyết. “Nếu không tôi đã thử dụ anh vào hệ thống tiền bẩn của tôi, như hàng tá đồng nghiệp của anh bao nhiêu năm qua rồi.”
Rebus búng nhẹ mẩu thuốc lá còn lại xuống nền đất. Vài đốm lửa nhỏ tí bay ngược trở lại đậu lên áo khoác của Cafferty. “Mày thực sự sẽ mua cái chuồng xí này à?” Rebus hỏi.
“Chắc là không. Nhưng nếu muốn tôi có thể cứ mua.”
“Mày thấy phấn chấn vì chuyện đó?”
“Phần lớn mọi thứ đều nằm trong tầm tay ta, Rebus. Chúng ta chỉ sợ cái điều sẽ xảy đến khi có được thứ mình muốn thôi.”
Siobhan bước ra khỏi xe từ lúc nào, tay cô gõ liên hồi trên những dòng dưới cùng của trang tài liệu cuối tập hồ sơ. “Cái gì đây?” cô vừa hỏi vừa đi vòng qua chiếc Bentley để tiến về phía Rebus và Cafferty. Cafferty liền nheo đôi mắt tập trung xem chỗ mà Siobhan chỉ.
“Tôi đoán là một trang web,” hắn nói.
“Tất nhiên là một trang web”, cô cáu kỉnh. “Quá nửa những thông tin này đều bắt nguồn từ nó đấy.” Cô vẫy vẫy tập hồ sơ trước mặt hắn.
“Ý cô nó có thể là một manh mối của vụ án ư?” Hắn hỏi lại vẻ bỡn cợt tinh quái.
Cô quay lưng, tiến về phía chiếc Saab của Rebus, giơ cánh tay ra hiệu cho ông biết đã đến lúc hai người nên rời đi.
“Chú chim non ngày càng đủ lông đủ cánh rồi đấy nhỉ?” Cafferty khẽ nhận xét với Rebus. Nghe không hẳn như một lời tán dương: bởi lẽ theo suy nghĩ của Rebus chuyện cứ như thể bọn kẻ cướp cũng đang nhận lấy một phần công trạng.
Trên đường trở về thành phố, Rebus may mắn tìm thấy một quầy báo địa phương. Báo chí đưa tin về một hội nghị dành cho thiếu nhi được tổ chức tại Dunblane.
“Lần nào nghe cái tên của địa danh ấy tôi cũng thấy rùng mình,” Siobhan thú nhận.
“Tôi sẽ tiết lộ cho cô bí mật này nhé: giáo sư Gates là một trong những người chuyên khám nghiệm tử thi đấy.”
“Ông ấy chưa bao giờ nói cả.”
“Giáo sư sẽ chẳng bao giờ nói đâu,” Rebus bảo cô. Ông vặn to tiếng đài phát thanh lên một chút. Bianca Jagger đang phát biểu trước đám đông khán giả tại nhà hát Usher Hall.
“Bọn họ lúc nào cũng tài tình trong việc lợi dụng chiến dịch biến đói nghèo thành quá khứ của chúng ta…”
“Ý bà ta là Bono và Co.” Siobhan giải thích. Rebus gật đầu đồng tình.
“Bob Geldof không chỉ khiêu vũ với ma quỷ, mà còn ngủ với kẻ thù…”
Một tràng pháo tay nổ ra, Rebus lại điều chỉnh âm lượng nhỏ xuống. Phóng viên cho hay đã có những dấu hiệu chứng tỏ đám đông khán giả ở công viên Hyde đang bắt đầu khởi hành về hướng bắc. Quả thực, có rất nhiều người tham gia buổi diễu hành hôm thứ Bảy đã rời Edinburgh lên đường trở về nhà.
“Khiêu vũ với ma quỷ”, Rebus trầm ngâm. “Theo tôi nhớ thì đó là một ca khúc của Cozy Powell.” Đột nhiên ông nhấn chết phanh, rồi giữ nguyên bàn chân ở đó. Một đoàn hộ tống toàn xe tải trắng phóng sai chiều đường về phía chiếc Saab của Rebus với tốc độ chóng mặt. Đèn pha nháy liên tục nhưng không còi hụ. Kính chắn gió của mỗi chiếc xe được bọc một lớp lưới sắt phía trước. Những chiếc xe này ùa vào làn đường của chiếc Saab nhằm vượt qua một vài phương tiện khác. Có thể nhìn thấy cảnh sát trong cảnh phục chống bạo động qua cửa sổ bên hông xe. Chiếc xe tải dẫn đầu đột ngột lao trở lại làn đường quy định của nó, sượt qua cánh cửa trước xe Rebus trong gang tấc. Những chiếc còn lại lần lượt bám đuôi.
“Chết tiệt,” Siobhan hổn hển.
“Chào mừng cô đến với chế độ chuyên chính cảnh sát,” Rebus đế thêm. Ông đang khởi động lại bởi động cơ xe đã ngừng hoạt động. “Dù sao cũng là một pha dừng xe khẩn cấp không tồi.”
“Họ có phải là người của ta không?” Siobhan xoay người trên ghế của cô để ngó theo đoàn xe hộ tống đang dần mất hút.
“Không thấy dấu hiệu nào.”
“Liệu có phải ở gần đây đang xảy ra rắc rối gì không nhỉ?” Cô lúc này đang hình dung đến Niddrie.
Rebus lắc đầu. “Theo tôi họ đang phóng về dinh thự Pollock để tận hưởng bữa trà chiều và bánh quy thì có. Và bọn họ cố tình thực hiện cái trò hề nho nhỏ ấy chỉ vì được phép chứ có gì đâu.”
“Nghe anh nói ‘bọn họ’ cứ như thể ta và họ không cùng chiến tuyến vậy.”
“Cùng hay không thì vẫn còn phải xem đã, Siobhan à. Cô muốn uống cà phê không? Tôi cần chút gì để thúc cho con tim già cỗi tiếp tục bơm…”
Có một quán Starbucks nằm ở ngay góc đường Lothian cắt phố Bread. Không thấy chỗ đậu xe. Rebus đoán có lẽ là vì quán quá gần nhà hát Usher Hall. Ông đành đỗ xe lên phần vạch màu vàng song song và gài mảnh giấy thông báo có ghi hai chữ CẢNH SÁT lên tấm chắn bùn phía trước. Cùng lúc ấy, bên trong quán cà phê, Siobhan đang hỏi cậu thiếu niên thu ngân xem liệu thằng bé có thấy sợ hãi trước những kẻ biểu tình không. Nó chỉ nhún vai.
“Đồ uống của chúng ta đây rồi.”
Siobhan thả một đồng xu vào chiếc hộp đựng tiền boa. Cô đã mang túi khoác vai theo. Nên lôi cái máy tính xách tay ra bàn và bật lên.
“Đây là phụ đạo máy tính cho tôi à?” Rebus hỏi, vừa thổi nhè nhẹ trên bề mặt tách cà phê của ông. Ông đã chọn cà phê phin, và phàn nàn rằng ông có thể mua được hẳn một hũ cà phê chỉ bằng giá một trong các thức uống đắt đỏ mà chả ra gì này. Siobhan chỉ đưa ngón tay quệt lớp bọt kem bông xốp trên mặt ly sô cô la nóng của cô.
“Anh vẫn nhìn rõ màn hình máy tính chứ?” cô hỏi. Rebus gật đầu. “Vậy thì hãy xem thứ này.” Trong tích tắc cô đã vào mạng và lần lượt gõ vào công cụ tìm kiếm những cái tên sau:
Edward Isley.
Trevor Guest.
Cyril Colliar.
“Tìm được rất nhiều kết quả liên quan,” cô nhận xét và kéo màn hình chạy dọc xuống dưới. “Nhưng chỉ có một kết quả xuất hiện cả ba cái tên này.” Cô đưa con trỏ trở lại kết quả đầu tiên rồi nhấp chuột hai lần và chờ đợi.
“Dĩ nhiên là ta đã kiểm tra cách này,” cô nói.
“Tất nhiên rồi.”
“Ừm… một vài người trong số chúng ta thôi. Nhưng trước hết chúng ta cần tên của Isley.” Ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt đồng tình của ông. “Quả là Cafferty đã tiết kiệm giùm chúng ta một ngày làm việc vất vả.”
“Không có nghĩa là tôi sắp sửa gia nhập câu lạc bộ những người hâm mộ hắn.”
Màn hình chào đón của một trang web đã hiện ra. Siobhan chăm chú xem xét. Rebus lại gần cô một chút để nhìn cho rõ. Trang thông tin trực tuyến này có vẻ được đặt tên là Canh chừng Ác thú. Trên đó đăng những bức hình chụp theo kiểu ảnh thẻ của năm, sáu gã đàn ông, kèm theo là một đoạn chú thích ở bên phải.
“Anh nghe nhé,” Siobhan nói, ngón tay cô di theo những con chữ trên màn hình máy tính. “Ở vào địa vị cha mẹ có con gái là nạn nhân của một vụ cưỡng dâm, chúng tôi cảm thấy mình có quyền được biết về nơi trú ngụ của kẻ đã tấn công con mình sau khi hắn mãn hạn tù. Trang web này được thành lập với mục đích cho phép gia đình và bạn bè - và cả chính bản thân những nạn nhân - có thể đăng tải thông tin về ngày ra tù, ảnh nhận dạng cùng với các thông tin khác, để giúp xã hội chuẩn bị sẵn sàng cùng tồn tại với những con ác thú…” Giọng cô nhỏ dần, cô gần như chỉ mấp máy môi như thể đang đọc nốt phần cuối cho riêng mình. Có mấy đường link dẫn tới một bộ sưu tập ảnh với cái tên Ác thú Cận cảnh kèm theo một thông báo, một forum thảo luận và cả một mẫu kiến nghị trực tuyến nữa. Siobhan di chuyển con trỏ tới ảnh của Edward Isley và nhấp chuột. Trang thông tin hiện ra tức thì, bao gồm các chi tiết về ngày ra tù dự kiến, biệt danh - “Eddie Trác Táng” - cùng với những nơi mà hắn lui tới thường xuyên nhất.
“Ở đây chỉ nói ‘ngày mãn hạn tù dự kiến’ thôi” Siobhan chỉ ra.
Rebus gật đầu. “Và chẳng có thông tin gì được cập nhật thêm… không có dấu hiệu nào cho thấy họ biết về nơi mà hắn đang làm việc.”
“Nhưng ở đây nói rõ hắn từng học nghề làm thợ cơ khí ô tô… và cũng đề cập Carlisle nữa. Đăng bởi…” Siobhan ngừng lời để tìm tên người đã đăng những thông tin này. “Chỉ thấy ghi ‘Người quan tâm’ thôi.”
Cô chuyển sang xem xét phần thông tin về Trevor Guest.
“Nội dung kiểu tương tự,” Rebus nhận định.
“Và cũng được đăng ẩn danh.”
Siobhan trở lại trang chủ và nhấp chuột vào ảnh của Cyril Colliar. “Đây chính là tấm hình trong hồ sơ của chúng ta,” cô nói.
“Nó được lấy từ một trong các trang báo lá cải ấy mà,” Rebus giải thích, vừa xem thêm nhiều hình của gã Colliar dần hiện lên. Bỗng Siobhan khẽ thốt lên. “Cái gì thế này?”
“Anh nghe này: Đây chính là tên súc sinh đã khiến con gái chúng tôi phải nếm mùi địa ngục, và hắn cũng chính là kẻ đã hủy hoại cuộc sống của chúng tôi từ ngày hôm đó. Hắn chuẩn bị được thả ra trước thời gian mãn hạn tù dù không hề có bất cứ biểu hiện ăn năn nào, và cũng chẳng hề nhận tội bất chấp những chứng cứ rành rành. Quả thực chúng tôi vô cùng choáng váng trước việc hắn sắp sửa trở lại sống giữa chúng ta, vậy nên chúng tôi quyết định phải làm một điều gì đó, và đó là lý do trang thông tin trực tuyến này ra đời. Chúng tôi rất cảm kích trước sự ủng hộ của tất cả các bạn. Mặc dù những trang thông tin như thế này tồn tại ở khắp mọi nơi, nhưng chúng tôi tin đây có lẽ là trang đầu tiên kiểu này ở Vương quốc Anh. Chúng tôi cũng đặc biệt biết ơn những người bạn ở Mỹ đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều trong giai đoạn bắt đầu xây dựng trang thông tin này.”
“Cha mẹ của Vicky Jensen là tác giả của tất cả những thứ này sao?” Rebus nói.
“Có vẻ là thế.”
“Sao chúng ta lại không biết cơ chứ?”
Siobhan khẽ nhún vai, cô vẫn đang tập trung đọc nốt những gì được viết trên trang web.
“Hắn ta đang giết dần từng người bọn họ,” Rebus nói tiếp. “Đó là điều mà hắn ta đang làm, phải không nhỉ?”
“Hắn ta hoặc là ả ta,” Siobhan chỉnh lại.
“Thế nên bây giờ chúng ta cần phải biết những ai đã truy cập vào trang web này.”
“Eric Bain ở học viện Fettes có thể giúp.”
Rebus quay sang nhìn Siobhan. “Cô đang nói về anh chàng được mệnh danh là Bộ Não ư? Anh ta vẫn còn nói chuyện với cô cơ à?”
“Tôi không gặp anh ta một thời gian rồi.”
“Từ khi cô tống khứ anh ta chứ gì?”
Siobhan quắc mắt lườm Rebus khiến ông buộc phải giơ tay đầu hàng. “Dẫu sao cũng nên thử hỏi cậu ta xem thế nào,” ông thú thực. “Tôi có thể đảm nhận trọng trách hỏi, nếu cô muốn.”
Siobhan đã ngồi lại vào ghế của mình, khoanh hai tay trước ngực. “Anh khó chịu, phải không?”
“Gì cơ?”
“Tôi chỉ là hạ sĩ quèn, trong khi anh là một thanh tra cảnh sát, vậy mà Corbyn lại giao vụ này cho tôi.”
“Tôi không thấy động chạm gì hết.” Ông cố làm ra vẻ không bị ảnh hưởng bởi lời kết tội của cô bạn đồng nghiệp.
“Anh chắc không? Bởi nếu chúng ta cùng nhau điều tra vụ án này…”
“Tôi chỉ hỏi liệu cô có muốn tôi nói chuyện với cậu Bộ Não tuyệt đỉnh giùm cô hay không thôi.” Sự khó chịu nơi ông bắt đầu lộ ra.
Siobhan duỗi tay ra và khẽ cúi đầu. “Tôi xin lỗi, John.”
“Cũng giống như cô không có espresso thôi,” Rebus chỉ nói có thế đáp lời cô.
“Được một ngày nghỉ có phải tốt không,” nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi Siobhan khi cô dứt lời.
“Ừm, lúc nào cô cũng có thể về nhà và nghỉ ngơi mà.”
“Còn không thì?”
“Còn không thì chúng ta tới gặp nói chuyện với ông bà Jensen.” Ông phẩy tay về phía chiếc máy tính xách tay. “Để xem họ sẽ nói gì với chúng ta về sự đóng góp nho nhỏ của họ dành cho mạng Internet toàn cầu WorldWideWeb nào.”
Siobhan chậm rãi gật đầu, rồi lại quệt ngón tay vào chỗ kem đánh bông trong ly cà phê. “Vậy thì chúng ta phải làm thế thôi,” cô kết luận.
Gia đình Jensen sống trong căn hộ bốn tầng trông ra khu Leith Links. Toàn bộ dãy phòng dưới tầng hầm được dành cho cô con gái Vicky. Xuống tầng hầm có cửa riêng, qua một lượt ngắn cầu thang bậc bằng đá. Cánh cổng ở phía trên lượt cầu thang gắn một ổ khóa to tướng, và có những chấn song kiên cố nơi những ô cửa sổ ở về cả hai bên cửa chính cộng thêm một mảnh giấy cảnh báo những kẻ có ý định xâm nhập về hệ thống báo động.
Cho đến trước ngày Cyril Colliar tấn công, đã tưởng đâu tất cả những thứ này chẳng hề cần thiết. Hồi ấy, Vicky mới chỉ là một cô gái mười tám tuổi lanh lợi, hoạt bát đang theo học tại trường trung học Napier. Còn bây giờ đây, mười năm sau vụ tấn công ấy, cô gái vẫn sống cùng cha mẹ, theo như Rebus được biết. Ông đứng trước bậc thềm ngôi nhà, trong lòng cảm thấy có đôi chút do dự.
“Tôi chưa bao giờ giỏi ngoại giao cả,” ông quay sang hỏi ý kiến Siobhan.
“Vậy cứ để tôi nói chuyện với họ.” Cô với tay qua người ông để kéo chuông.
Thomas Jensen mở cửa, vừa tháo gọng kính dùng để đọc báo. Ông mở to mắt kinh ngạc khi nhận ra Rebus.
“Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì phải lo lắng cả, ông Jensen,” Siobhan trấn an người đàn ông, rồi giơ tấm thẻ ngành của cô ra. “Chỉ có vài câu cần trao đổi với ông thôi.”
“Mấy người vẫn đang truy tìm kẻ giết người?” ông Jensen phỏng đoán. Người đàn ông này tầm thước, mới chỉ ngoài năm mươi tuổi, tóc hai bên thái dương đã ngả bạc. Chiếc áo chui đầu cổ chữ V mà ông ta đang mặc trông khá mới và có vẻ đắt tiền. Có lẽ là len casơmia. “Thế quái nào mà mấy người nghĩ rằng tôi lại muốn giúp mấy người?”
“Chúng tôi rất quan tâm tới trang web của ông.”
Ông Jensen nhíu mày. “Đối với một bác sĩ thú y thì cũng là chuyện rất đỗi bình thường…”
“Tôi không nói trang web phòng khám của ông,” Rebus giải thích.
“Mà là trang Canh chừng Ác thú,” Siobhan tiếp lời.
“Ô, ra trang ấy.” Ông Jensen cúi nhìn nền nhà, ngao ngán thở dài. “Dự án thú cảnh của Dolly.”
“Dolly là bà nhà?”
“Vâng, bà ấy tên là Dorothy.”
“Bà ấy có nhà không, ông Jensen?”
Người đàn ông lắc đầu. Rồi nhướn cổ nhìn qua vai Siobhan và Rebus như thể đang dò tìm bóng dáng vợ ở bên ngoài. “Bà ấy tới nhà hát Usher Hall rồi.”
Rebus gật đầu như thể câu trả lời này giải thích được mọi việc. “Vấn đề là, ông Jensen à, chúng tôi đang có một chút khúc mắc…”
“Ồ?”
“Và nó có liên quan tới trang web của bà nhà.” Rebus ra dấu về phía hành lang. “Liệu chúng tôi có thể vào trong và trao đổi với ông…”
Ông Jensen tỏ vẻ hơi miễn cưỡng, nhưng rồi cuối cùng hành xử biết điều thắng thế. Ông ta dẫn họ vào phòng khách. Có một phòng ăn kế đó, chiếc bàn trong phòng trải đầy báo và tạp chí. “Tôi gần như đã dành nguyên cả ngày Chủ nhật để đọc hết chỗ báo ấy,” ông Jensen vừa giải thích vừa đút chiếc kính vào túi áo. Ông ta ra hiệu cho hai vị khách ngồi xuống. Siobhan ngồi xuống tràng kỷ, trong khi ông Jensen chọn chiếc ghế bành. Tuy nhiên, lúc này Rebus vẫn đứng cạnh cửa kính dẫn sang phòng ăn, cố nhòm qua lớp cửa kính tới chỗ chồng báo chí. Có vẻ không có gì bất thường… không có câu chuyện hay mẩu tin nào được đánh dấu.
“Ông Jensen à, vấn đề là thế này,” Siobhan nói bằng giọng thận trọng. “Cyril Colliar đã chết, và có cả hai người đàn ông khác cũng bị giết.”
“Tôi không hiểu.”
“Và chúng tôi cho rằng ba án mạng ấy đều được gây ra bởi một hung thủ.”
“Nhưng…”
“Tên sát nhân mà chúng tôi đang truy tìm có thể đã lấy tên cả ba nạn nhân từ trang web của ông bà.”
“Cả ba ư?”
“Hai nạn nhân còn lại là Edward Isley và Trevor Guest,” Rebus trích dẫn. “Còn rất nhiều cái tên khác nữa trên trang web bêu danh của ông bà… Tôi đang tự hỏi kẻ nào sẽ là nạn nhân kế tiếp.”
“Chắc có nhầm lẫn nào đó.” Mặt ông Jensen giờ đã cắt không còn hột máu.
“Ông có biết gì về thị trấn Auchterarder không, thưa ông?” Rebus hỏi.
“Không… tôi không biết rõ lắm.”
“Thế còn Gleneagles?”
“Chúng tôi có đến đó một lần… một hội nghị về thú y.”
“Liệu từ đó có chuyến xe buýt nào chạy tới Clootie Well không?”
Ông Jensen lắc đầu. “Chỉ có vài cuộc thảo luận và một buổi khiêu vũ sau giờ ăn tối thôi.” Giọng ông ta trở nên mụ mị vì lo sợ. “Nghe này, tôi không nghĩ là tôi có thể giúp được hai người…”
“Trang web là ý tưởng của vợ ông?” Siobhan khẽ hỏi.
“Đó là cách để chúng tôi đối phó với… Bà ấy lên mạng để tìm kiếm sự giúp đỡ.”
“Sự giúp đỡ?”
“Từ gia đình các nạn nhân. Bà ấy muốn biết phải làm thế nào để có thể giúp Vicky. Và rồi ý tưởng về trang web xuất hiện.”
“Bà nhà đã giúp xây dựng trang web phải không?”
“Chúng tôi bỏ tiền ra thuê một hãng thiết kế.”
“Thế còn chuyện những trang thông tin tương tự ở Mỹ…?”
“À vâng, họ giúp chúng tôi khâu thiết kế trang web. Khi đã hoàn tất và đi vào hoạt động…” ông Jensen nhún vai. “Tôi nghĩ rằng nó cứ thế tự vận hành thôi.”
“Có nhiều người đăng ký không?”
Ông Jensen gật đầu. “Nếu muốn đọc thư báo. Hình như cứ mỗi quý một lần, nhưng một lần nữa phải nói rằng tôi không chắc Dolly có duy trì thư báo hay không.”
“Vậy tức là ông có danh sách những người đăng ký?” Rebus hỏi.
Siobhan đưa mắt nhìn ông. “Đâu cần phải đăng ký làm thành viên thì mới có thể xem trang web.”
“Danh sách ấy có lẽ đang ở đâu đây thôi,” ông Jensen trả lời.
“Trang web chính thức hoạt động được bao lâu rồi?” Siobhan hỏi.
“Khoảng chừng tám hay chín tháng. Đó là khi gần đến ngày hắn được ra tù… Dolly trở nên nóng lòng nóng dạ hơn bao giờ hết.” Ông ta ngừng lời và liếc nhìn mặt kính của chiếc đồng hồ đeo tay. “Ý tôi là lo lắng cho Vicky.”
Như có ám hiệu từ trước, vừa lúc đó cửa trước mở ra rồi đóng lại. Một giọng hụt hơi nhưng đầy phấn khích từ hành lang vọng lại.
“Cha ơi, con làm được rồi! Con đã tới được bãi The Shore và quay trở lại!” Người phụ nữ choán đầy khung cửa phòng khách có khuôn mặt ửng đỏ và thân hình béo phì đồ sộ. Cô ta la oai oái ngay khi phát hiện ra cha mình không ngồi một mình.
“Không sao đâu, Vicky…”
Nhưng cô đã quay gót bỏ chạy. Một cánh cửa khác mở và đóng đến sầm một tiếng. Họ nghe tiếng bước chân cô chạy bình bịch xuống nơi trú ẩn dưới tầng. Đôi vai Thomas Jensen dường như sụm xuống.
“Tự mình thì con bé chỉ gắng được đến thế,” ông ta giải thích.
Rebus gật đầu. Bãi biển The Shore chỉ cách ngôi nhà giỏi lắm là khoảng tám trăm mét. Giờ đây ông mới hiểu vì sao người cha này lại có vẻ bồn chồn đến thế trước sự xuất hiện của ông và Siobhan, và vì sao ông ta dáo dác quan sát bên ngoài nhà.
“Chúng tôi trả tiền thuê người chăm nom nó vào những ngày trong tuần,” ông Jensen kể tiếp, hai tay vẫn thủ trong lòng. “Để cả hai chúng tôi đều có thể tiếp tục làm việc.”
“Ông có nói với cô ấy là Colliar đã chết chưa?” Rebus hỏi.
“Rồi,” ông Jensen nói.
“Cảnh sát có thẩm vấn cô ấy về việc đó không?”
Lần này thì ông ta lắc đầu. “Viên cảnh sát đến gặp chúng tôi để điều tra… anh ta thực sự rất thông cảm khi chúng tôi trình bày về tình trạng của Vicky.” Rebus và Siobhan chia sẻ cùng một suy nghĩ qua ánh mắt: đang trải qua tình cảnh như thế này… đừng tạo bất kỳ sức ép nào cả… ”Các anh chị biết mà, chúng tôi đâu có giết hắn. Ngay cả khi hắn có đứng ngay trước mặt tôi đi nữa…” Ánh mắt ông Jensen thoáng trở nên lơ đãng. “Tôi không nghĩ rằng mình có thể làm được điều đó.”
“Ông Jensen, tất cả các nạn nhân đều chết vì bị tiêm ma túy quá liều,” Siobhan khẳng định.
Vị bác sĩ thú y chớp mắt vài lần liên tiếp, rồi từ từ đưa tay lên quệt những giọt mồ hôi lấm tấm ở hai bên sống mũi, ngay hai mắt. “Nếu cô muốn buộc tội tôi về bất cứ chuyện gì, tôi muốn luật sư của mình có mặt cùng nghe.”
“Mong ông hiểu chúng tôi chỉ cần sự hợp tác từ phía ông.”
Ông ta nhìn Siobhan chằm chằm. “Và đó chính là điều duy nhất mà tôi nhất định sẽ không trao cho cô.”
“Chúng tôi cần trao đổi với cả vợ và con gái ông nữa,” Siobhan nói tiếp, nhưng ông Jensen lúc này đã đứng lên.
“Tôi muốn hai người rời khỏi nhà tôi ngay bây giờ. Tôi cần phải xuống xem Vicky thế nào.”
“Dĩ nhiên rồi, thưa ông.”
“Nhưng chúng tôi sẽ quay trở lại,” Siobhan tiếp lời. “Dù lúc đó luật sư của ông có mặt tại đây hay không. Và ông Jensen này, hãy nhớ là cố tình làm sai lệch các chứng cứ có thể bị bắt giam đấy.” Siobhan sải bước ra cửa, Rebus theo liền ngay sau cô. Khi đã ra ngoài, ông châm một điếu xì gà, vừa hút vừa hướng ánh mắt về phía đám thanh niên đang chơi bóng đá trên sân thể thao gần đó.
“Thấy vì sao tôi lại nói tôi chưa bao giờ là người giỏi ngoại giao cả…”
“Sao cơ?”
“Chỉ cần ngồi trong ngôi nhà đó thêm năm phút nữa thôi là cô sẽ khiến ông ta dựng ngược cả lên.”
“Đừng ngớ ngẩn thế chứ.” Tuy nói vậy nhưng kỳ thực máu nóng đã dồn lên khuôn mặt đỏ lựng vì tức tối của Siobhan. Cô phồng má làm phát ra một âm thanh đầy bực bội.
“Ý cô nhắc đến các chứng cứ là gì thế?” Rebus hỏi.
“Các trang web có thể bị đóng cửa,” cô giải thích. “Còn danh sách những người đăng ký hoàn toàn có thể ‘biến mất’.”
“Có nghĩa rằng chúng ta cần phải nói chuyện với cậu Bộ não tuyệt đỉnh sớm chừng nào hay chừng ấy rồi.”
Eric Bain đang ngồi xem buổi concert Live 8 trên máy tính - hay ít ra thì đó cũng là điều mà Rebus quan sát thấy, nhưng Bain đã nhanh chóng đính chính lại.
“Thực ra là tôi đang biên tập lại.”
“Một bản tải từ trên mạng xuống?” Siobhan phỏng đoán nhưng nhận được từ Bain một cái lắc đầu.
“Chép sang ổ DVD rồi; còn bây giờ tôi đang xóa những đoạn không cần thiết.”
“Nếu là tôi thì sẽ phải tốn kha khá thời gian đấy”,Rebus nói.
“Việc này cũng tương đối đơn giản một khi anh có đầy đủ công cụ trong tay.”
“Tôi nghĩ,” Siobhan chen ngang cuộc trò chuyện, “thanh tra Rebus muốn nói anh ấy sẽ mất thời gian để xóa rất nhiều thứ linh tinh.”
Bain nở nụ cười trước câu đùa của Siobhan. Anh ta vẫn chưa đứng dậy từ lúc cô và Rebus đến, cũng chẳng hề ngước mắt khỏi màn hình máy tính. Người bước ra mở cửa cho họ là Molly - cô bạn gái của anh ta; và cũng chính Molly là người đã hỏi mời mỗi vị khách một tách trà. Lúc này cô đang ở trong bếp, trông chừng ấm nước vừa bắc lên, trong khi Bain vẫn dính chặt lấy mớ công việc của anh ta trong phòng khách.
Đó là căn hộ trên tầng cao nhất của một kho chứa hàng chuyển đổi mục đích sử dụng trên đường Slateford. Có lẽ các tạp chí giới thiệu về nhà đất sẽ gọi nó là “một căn penthouse” chứ chẳng đùa. Quang cảnh nhìn từ các ô cửa sổ nhỏ rộng rãi chan hòa, dù cho hầu hết là các ống khói xiêu vẹo và dãy nhà máy ọp ẹp. Từ đây cũng có thể trông thấy đỉnh đồi Cortorphine phía xa. Căn phòng này xem ra ngăn nắp hơn so với hình dung của Rebus. Không thấy dây nhợ lòng thòng, đống hộp các tông hoặc dụng cụ hàn cơ khí hay các cần điều khiển trò chơi điện tử. Không giống kiểu căn hộ điển hình của một gã chuyên gia máy tính tự phong.
“Anh ở đây bao lâu rồi, Eric?” Rebus hỏi.
“Vài tháng gì đấy.”
“Hai người quyết định chuyển tới sống cùng nhau?”
“Đấy là tại căn hộ này đủ rộng thôi. Một phút nữa thôi là tôi xong việc ở đây…”
Rebus gật đầu, bước tới ghế tràng kỷ rồi ngồi xuống một cách thoải mái. Đúng lúc ấy Molly bước ra từ căn bếp, khay trà trên tay cô hãy còn phát ra tiếng nước sôi xèo xèo. Chân cô đi đôi dép đế mỏng. Chiếc quần jean xanh hơi bó chỉ dài ngang bắp chân. Cô diện chiếc áo phông đỏ in hình Che Guevara. Dáng người thon gọn được tôn lên bởi mái tóc dài màu vàng hoe - dù đó là màu tóc nhuộm nhưng vẫn rất hợp với khuôn mặt. Rebus phải công nhận ông thực sự bị ấn tượng. Ông đánh liều liếc nhìn Siobhan vài lần, cô đang chăm chú quan sát đánh giá Molly theo lối nhà khoa học quan sát một chú chuột thí nghiệm. Rõ ràng cô cũng nghĩ Bain đã kiếm được cô bạn gái xuất sắc.
Và Molly còn thay đổi được Bộ Não tuyệt đỉnh: anh chàng đã được rèn cho thói quen làm tốt việc nhà. Elton John có lời ca thế nào nhỉ? Tựa hồ như em đã trói buộc cuộc đời anh… Thực ra Bernie Taupin mới là tác giả lời ca ấy. Đĩa nhạc gốc mang tên Vết dơ mầu Nâu của chàng Cao bồi Brown đã được chuyển thành Thủ lĩnh Lập dị của Reg.
“Chỗ này trông tuyệt lắm,” Rebus nhận xét khi nhận tách trà từ tay Molly. Đáp lại lời khen tặng là phần thưởng cho ông: Molly nở một nụ cười tươi rói trên đôi môi hồng xinh xắn, để lộ hàm răng trắng bóng đẹp hoàn hảo. “Tôi chưa được biết họ của cô…”
“Clark,” cô ta đáp.
“Thế là trùng với họ của cô bạn Siobhan đây rồi,” Rebus cho hay. Molly quay sang nhìn Siobhan chờ xác nhận từ cô.
“Họ của tôi có một chữ ‘e’ ở cuối,” Siobhan trả lời.
“Họ của tôi thì không,” Molly đáp. Cô ngồi xuống kế bên Rebus trên tràng kỷ nhưng vẫn ngọ nguậy, như thể cô chưa thực sự cảm thấy dễ chịu.
“Ấy thế mà hai người vẫn có điểm chung đấy,” Rebus tiếp lời với giọng châm chọc và ngay lập tức nhận được ánh mắt cau có cảnh báo của Siobhan. “Hai người thành đôi lâu chưa?”
“Mười lăm tuần,” cô dường như nín thở khi đáp lời vì căng thẳng. “Không lâu lắm, phải không? Nhưng đôi khi chúng ta chỉ biết là một cặp thế thôi.”
Rebus gật đầu ra vẻ đồng tình. “Tôi lúc nào cũng nói với Siobhan rằng cô ấy nên bắt đầu một cuộc sống ổn định đi là vừa. Đó cũng chính là điều đã mang hai người lại bên nhau, phải không Molly?”
Molly có vẻ không bị thuyết phục, nhưng vẫn quay sang nhìn Siobhan với ánh mắt đầy cảm thông. “Chính bởi thế đấy,” cô nàng nhấn mạnh. Siobhan lườm nguýt Rebus không thương xót rồi đưa tay đón lấy tách trà dành cho mình.
“Thực ra thì,” Rebus tiếp tục, “cách đây một dạo, trông Siobhan và Eric có vẻ giống một đôi yêu nhau đấy chứ.”
“Chúng tôi chỉ là bạn bè thôi,” Siobhan vừa nói vừa cố nặn ra một nụ cười. Còn anh chàng Bain dường như đã cứng cả người trước màn hình máy tính, bàn tay anh ta cứ đặt lên con chuột mà chẳng hề nhúc nhích.
“Phải thế không hả Eric?” Rebus gọi với về phía anh ta.
“John đang chòng ghẹo đấy thôi,” Siobhan trấn an Molly. “Đừng để ý tới anh ấy làm gì.”
Rebus nghe vậy liền nháy mắt với Molly. “Trà ngon quá,” ông nói. Molly từ lúc nãy đến giờ vẫn chưa thô