PHẦN THỨ Hai (7) Khiêu Vũ Với QuỷChủ nhật ngày 3 tháng Bảy
Siobhan đã quan sát đoàn người diễu hành một hồi lâu, cô cảm thấy mình như bị cuốn theo bầu nhiệt huyết của họ khi hát vang những ca khúc phản chiến và giơ cao những biểu ngữ kêu gọi hòa bình. Cảnh sát được bố trí dọc lộ trình cuộc diễu hành nhằm xử lý nếu có rắc rối nào xảy ra. Bỗng nhiên mùi ngòn ngọt của ma túy làm từ cây gai dầu xộc vào mũi Siobhan, nhưng cô hồ nghi chuyện có ai đó bị tóm cổ vì thế: Chỉ thị của Chiến dịch Sorbus chẳng phải đã nói rất rõ.
Nếu bọn chúng bắn trả trước mặt các anh thì hẵng tóm cổ chúng lại; còn không thì đừng manh động…
Kẻ nhắm tới trang thông tin trực tuyến Canh chừng Ác thú là ai đi nữa thì cũng đều dễ dàng có được ma túy thượng hạng. Cô nghĩ về người đàn ông hòa nhã tên Thomas Jensen ấy. Bác sĩ thú ý có thể không dễ lấy được heroin, nhưng họ hoàn toàn có khả năng dùng thuốc khác để đổi.
Dễ kiếm ma túy cộng thêm lòng thù hận sâu sắc thì còn phải kể đến hai người bạn đã có mặt ở hộp đêm và lên xe buýt cùng Vicky. Có lẽ cũng cần phải thẩm vấn họ lần nữa…
Một cú đánh vào đầu… luôn luôn đến từ phía sau. Ai đó yếu hơn nạn nhân về thể chất. Muốn con mồi nhanh chóng gục xuống trước khi bị kết liễu bằng một liều ma túy cực mạnh. Chẳng lẽ hắn điên cuồng đập vỡ sọ Trevor Guest bởi tên này không bị hạ đo ván sau cú đánh đầu tiên? Hay điều đó chứng tỏ kẻ sát nhân ngày càng trở nên điên loạn, trâng tráo và bắt đầu cảm thấy khoái trá sau mỗi vụ tấn công man rợ?
Nhưng Guest chỉ là nạn nhân thứ hai. Nạn nhân thứ ba, Cyril Colliar, đâu có bị hạ thủ quá hung bạo. Phải chăng có ai đó đã đi ngang qua hiện trường gây án, khiến cho tên giết người phải tháo chạy trước khi kịp có cơ hội tận hưởng cảm giác khoan khoái với chiến công của mình?
Liệu hắn đã lại tiếp tục giết người? Nếu là tiếp tục rồi… Nghĩ đến đây Siobhan tặc lưỡi. “Hắn ta mà cũng có thể là ả ta,” cô tự nhủ.
“Này Bush, Blair, CIA, các người đã giết chết bao nhiêu đứa trẻ?”
Đám diễu hành hô vang câu khẩu hiệu. Bọn họ đang ùa lên đồi Calton, Siobhan theo sau. Có khoảng vài nghìn người bọn họ, đang hăng hái tiến về nơi diễn ra mít tinh. Gió lạnh cắt da cắt thịt, đỉnh đồi phơi trần trước cả năm nguyên tố. Từ đây nhìn sang hướng tây sẽ thấy được khu Fife và toàn bộ thành phố. Nhìn sang hướng nam sẽ thấy công viên hoàng gia Holyrood và tòa nhà Quốc hội có lực lượng cảnh sát canh phòng suốt cả ngày lẫn đêm. Đồi Calton, Siobhan vẻ tư lự, là một trong những ngọn núi lửa đã ngừng hoạt động của Edinburgh. Tòa thành Edinburgh ngự trên một ngọn núi lửa như vậy, đỉnh Arthur’s Seat nằm trên một ngọn khác. Trên đỉnh đồi có một đài thiên văn, ngoài ra còn có rất nhiều công trình kiến trúc công cộng khác. Trong đó xuất sắc nhất lại là “điên rồ”: mặt duy nhất hoàn thành của thứ đáng lẽ phải là công trình mô phỏng theo kích thước thật ngôi đền Parthenon ở Athens. Nhà tài trợ cuồng tín qua đời, để lại mọi thứ ngổn ngang. Vài người tham gia diễu hành đang tới gần ngắm nghía công trình dang dở ấy. Những người khác đứng quây lại thành nhóm để nghe các bài diễn văn. Một người phụ nữ trẻ, dường như đang chìm trong thế giới riêng, cứ thế nhảy múa ở vòng ngoài của đám đông, và cất giọng hát khe khẽ.
“Con yêu, chúng ta không ngờ lại gặp con ở đây.”
“Cha mẹ không ngờ, nhưng con đoán rằng sẽ còn gặp được hai người.” Siobhan vừa nói vừa ôm lấy cha mẹ cô.
“Ngày hôm qua chúng ta không thấy con ở công viên Meadows.”
“Buổi lễ chắc hẳn rất tuyệt vời?”
Cha Siobhan thích chí cười vang. “Từ đầu đến cuối mẹ con cứ khóc suốt thôi.”
“Quá đỗi xúc động mà,” mẹ cô đồng tình.
“Tối qua con đã tới trại để gặp cha mẹ đấy chứ.”
“Chúng ta có đi ra ngoài uống một lúc.”
“Với Santal à?” Siobhan phải cố lắm mới giữ được giọng nói bình thường. Cô đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc, như thể làm vậy sẽ giúp xua đi tiếng nói đang vang lên trong đầu: Con mới là con gái ruột của cha mẹ, chứ không phải cô ta!
“Cô ấy cũng có mặt một lúc… nhưng có vẻ không thích cho lắm.” Đám đông đang vỗ tay và hò reo cổ vũ diễn giả đầu tiên.
“Lát nữa Billy Bragg sẽ phát biểu đấy,” ông Teddy Clarke nói.
“Con nghĩ chúng ta có thể kiếm chút gì đó bỏ bụng,” Siobhan đề nghị. “Có một nhà hàng ở ngay quảng trường Waterloo…”
“Anh yêu, anh có thấy đói không?” bà Eve Clarke quay sang hỏi chồng.
“Không đói lắm.”
“Em cũng thế.”
Siobhan nhún vai. “Vậy để sau cũng được ạ?”
Cha cô đưa ngón tay lên môi ra hiệu yên lặng. “Họ sắp sửa rồi đấy,” ông thì thầm.
“Sắp sửa gì cơ?” Siobhan hỏi.
“Lễ cầu siêu.”
Và thế là họ bắt đầu: đọc tên hàng nghìn nạn nhân của cuộc chiến Iraq, những người xấu số thuộc tất cả các phe trong cuộc xung đột. Hàng nghìn cái tên, các diễn giả thay nhau đọc, đám đông khán giả lặng yên. Ngay cả người phụ nữ trẻ cũng đã ngừng nhảy múa. Cô ta đứng ngây người nhìn vào không trung. Siobhan sực nhớ ra cô chưa tắt điện thoại nên lùi lại phía sau một chút. Nhỡ đâu Eric Bain gọi điện báo tin. Cô rút điện thoại ra khỏi túi áo rồi chuyển nó sang chế độ rung. Đoạn lùi tiếp về phía sau nhưng vẫn trong tầm nghe được tiếng đọc tên. Cô có thể nhìn thấy sân vận động Hibernium bên dưới, giờ mùa giải đã kết thúc nên vắng hoe. Biển Bắc êm đềm. Đồi Berwick Law nằm về hướng đông, trông cũng chẳng khác một ngọn núi lửa đã tắt. Những cái tên vẫn tiếp nối, cưỡng tạo trên mặt Siobhan một nụ cười âm thầm phiền muộn.
Bởi đây chính là việc cô đã làm, suốt cả cuộc đời cảnh sát. Cô gọi tên người chết. Cô ghi lại những chi tiết cuối cùng xảy ra trong cuộc đời họ và cố gắng tìm ra họ là ai, vì sao họ chết. Cô trả cho những người bị quên lãng và những người mất tích tiếng nói. Cả một thế giới đầy những nạn nhân, đợi cô và các điều tra viên như cô khám phá. Cả những điều tra viên như Rebus, sẵn sàng đi đến cùng trong từng vụ án, để cho từng vụ án giày vò gặm nhấm họ. Không đời nào chịu buông xuôi, bởi đó chẳng khác nào sự sỉ nhục cuối cùng trước những cái tên xấu số. Máy điện thoại rung lên. Cô đưa điện thoại lên tai.
“Họ mau lẹ quá,” Eric Bain nói.
“Trang web biến mất rồi ư?”
“Phải.”
Cô thầm nguyền rủa. “Anh có thu được gì không?”
“Cũng được chút ít. Tôi không tài nào đào bới sâu hơn được, công cụ ở nhà quá dở.”
“Danh sách những người đăng ký thì sao?”
“E rằng không lấy được.”
Một diễn giả khác vừa thay người đọc trước tiếp quản chiếc micro… và những cái tên tiếp tục vang lên.
“Còn có thể thử cách nào khác không?”
“Ở văn phòng thì được, có thể dùng một hai mánh xem thế nào.”
“Vậy thì ngày mai nhé?”
“Nếu các sếp G8 để cho tôi yên.” Anh ta ngập ngừng. “Thật tốt được gặp em, Siobhan. Xin lỗi vì em đã phải gặp…”
“Eric,” cô cảnh báo, “đừng.”
“Đừng gì?”
“Tất cả chuyện này… mà cũng không chuyện gì cả. Chỉ là đừng thôi, được không?”
Tiếp sau lời yêu cầu của Siobhan là một khoảng dài im lặng. “Vẫn là bạn chứ?” mãi lúc lâu sau Eric mới cất lời.
“Tất nhiên rồi. Ngày mai hãy gọi cho tôi nhé.” Siobhan cúp điện thoại. Cô phải cúp ngay, nếu không cô sẽ buột miệng mà đề nghị Eric hãy cứ bám chặt lấy nàng bạn gái ngực bự lúc nào cũng nóng nảy và hay nhăn nhó của mình… rồi cuối cùng biết đâu anh sẽ có được một tương lai xán lạn.
Những điều kỳ lạ hoàn toàn có thể xảy ra mà.
Siobhan quan sát cha mẹ cô từ phía sau. Họ đang tay trong tay, mẹ cô dịu dàng tựa đầu vào bờ vai của cha cô. Những giọt nuớc mắt cứ chực tuôn ra từ khóe mắt Siobhan, nhưng cô nén chúng lại. Cô nhớ lại Vicky Jensen, bỏ chạy khỏi căn phòng; và cả Molly, cũng hành động y hệt thế. Hai người phụ nữ ấy cảm thấy sợ chính bản thân cuộc sống. Hồi còn thiếu niên, không biết bao lần Siobhan chạy khỏi vòng tay cha mẹ. Những cơn thịnh nộ, những cuộc tranh luận gay gắt, những lần thi gan… Giờ đây tất cả những gì cô muốn chỉ là được một lần nữa đứng đó ngay giữa cha mẹ cô. Muốn như vậy nhưng không làm được vậy. Thay vào đó cô đứng cách hai người chừng năm mét và chờ đợi họ quay đầu lại nhìn cô.
Thế nhưng cha mẹ cô lại đứng yên lắng nghe những cái tên… tên của những người mà họ chưa từng biết đến.
“Tôi đánh giá cao điều này,” Steelforth vừa nói vừa đứng lên để bắt tay Rebus. Hắn đã ngồi chờ trong tiền sảnh khách sạn Balmoral, trong tư thế chân nọ gác lên chân kia. Rebus chủ ý để hắn chờ tận mười lăm phút, tranh thủ khoảng thời gian đó để đi qua đi lại trước cửa khách sạn Balmoral vài bận, liếc mắt vào trong hòng xem những cạm bẫy nào đang chực sẵn. Cuộc diễu hành chủ đề Hãy Chấm Dứt Liên Minh Chiến Tranh đã kết thúc, nhưng ông thấy đoàn người còn ở lại vẫn đang chầm chậm tiến về phía quảng trường Waterloo. Trước đó Siobhan có báo với ông rằng cô cũng sẽ theo chân họ bởi cô đoán thế nào cũng bắt gặp cha mẹ mình trong số những người đó.
“Cô chưa có dịp dành nhiều thời gian cho họ,” Rebus cảm thông.
“Và ngược lại, họ cũng thế,” Siobhan lẩm bẩm.
Có nhân viên an ninh ngoài cửa khách sạn: không chỉ mỗi người gác cửa mặc đồng phục và nhân viên bảo vệ - thật may không phải tay an ninh hôm thứ Bảy - mà theo Rebus thấy thì là cảnh sát mặc thường phục, có lẽ dưới quyền Steelforth. Tay đặc vụ trông bảnh bao hơn bao giờ hết trong bộ vét cài chéo may bằng vải sọc nhỏ. Sau khi bắt tay Rebus, hắn ra hiệu về phía quầy rượu Palm của khách sạn.
“Một chút whisky nhỉ?”
“Còn tùy xem ai là người mời.”
“Hãy dành vinh hạnh ấy cho tôi.”
“Nếu vậy,” Rebus đáp, “tôi có thể dùng nhiều hơn là một chút đấy.”
Steelfoth cười lớn hưởng ứng nhưng nghe trống rỗng. Hai người tìm được một chiếc bàn gần góc phòng. Cô phục vụ ngay lập tức tiến lại như thể đã chờ sẵn sự xuất hiện của Rebus và Steelforth từ lâu.
“Cô Carla à,” Steelforth nói với cô ta, “cho chúng tôi hai whisky, loại đúp nhé.” Hắn kết thúc yêu cầu rồi hướng sự chú ý sang Rebus.
“Rượu mạch nha Laphroaig,” Rebus nói. “Loại càng lâu năm càng tốt.”
Carla lịch sự cúi đầu chào rồi bước đi. Steelforth vuốt vuốt lại chỗ áo bị nhàu, chờ đến khi cô ta khuất hẳn trước khi bắt đầu câu chuyện. Nhưng Rebus không dễ lại trao cho hắn cái cơ hội ấy.
“Hẳn là ông đã tìm được cách bưng bít cái chết của ngài nghị sĩ rồi nhỉ?” Rebus lớn tiếng hỏi.
“Bưng bít điều gì?”
“Ông biết rõ hơn ai hết chứ.”
“Theo những gì tôi xác minh được, thanh tra Rebus ạ, thì cuộc điều tra của anh tính đến nay mới chỉ có một lần thẩm vấn không chính thức với chị gái của người xấu số.” Steelforth đan hai bàn tay vào nhau khi đã chỉnh xong ve áo. “Thế nhưng, đáng tiếc thay, cuộc thẩm vấn ấy được thực hiện ngay sau khi người ta chính thức lấy lời khai của cô ấy.” Hắn ngừng lại làm màu mè. “Không có ý xúc phạm anh đâu nhé, thanh tra.”
“Có gì đâu, thưa trung tá.”
“Dĩ nhiên, có thể anh cũng tiến hành điều tra bằng nhiều cách khác. Tôi cũng đã buộc phải chỉnh huấn lại ít nhất là hai nhà báo địa phương.”
Rebus cố ra vẻ ngạc nhiên. Hẳn là Mairie Henderson cộng thêm bất kể ai tình cờ trực bàn tin tức ở tòa soạn báo Người Scotland mà hắn ta đã hỏi chuyện. Giờ ông mắc nợ cả hai rồi…
“Ừm,” Rebus nói, “vì không có gì phải che đậy, nên tôi cho rằng giới truyền thông cũng sẽ không đi quá xa đâu.” Ông ngừng lời. “Khi ấy ông nói rằng cuộc điều tra sẽ sớm bị giật khỏi tay tôi… điều đó hình như đã không xảy ra.”
Steelforth nhún vai. “Bởi chẳng có gì để điều tra cả. Phán quyết rồi: chết do tai nạn. Viên trung tá buông nắm tay ra khi đồ uống tới, kèm theo là một bình nước nhỏ và một âu đầy đá viên.
“Ông có muốn để trống hóa đơn không?” Carla hỏi. Steelforth đưa mắt nhìn Rebus rồi lắc đầu.
“Chúng tôi chỉ uống cốc này thôi.” Hắn ta ký số phòng của mình vào hóa đơn.
“Nhân dân đóng thuế trả tiền hóa đơn này à?” Rebus hỏi, “hay chúng ta cần phải cảm ơn ngài Pennen?”
“Richard Pennen làm vẻ vang cho đất nước này,” Steelforth tuyên bố chắc nịch và rót thêm rất nhiều nước vào ly rượu của mình. “Đặc biệt là nền kinh tế của Scotland sẽ yếu kém rất nhiều nếu không có ông ta.”
“Trước đây tôi chẳng hề nhận ra Balmoral này lại xa hoa đến vậy đấy.”
Steelforth nheo mắt. “Tôi đang nói tới các công việc trong lĩnh vực quốc phòng, như anh đã biết rồi đấy.”
“Và nếu tôi thẩm vấn ông ta về cái chết của Ben Webster thì ông ta sẽ đột ngột chuyển công ăn việc làm đi nơi khác à?”
Steelforth nhoài người ra trước. “Chúng ta phải ngọt nhạt với ông ta, hẳn là anh phải chứ?”
Rebus hít hà hương vị mạch nha rồi đưa ly rượu lên miệng nhấp một ngụm nhỏ.
“Chúc sức khỏe,” Steelforth nói đầy miễn cưỡng.
“Sức khỏe,” Rebus đáp lời.
“Tôi nghe nói anh rất khoái rượu mạnh,” Steelforth nói. “Thậm chí có thể uống rất nhiều là đằng khác.”
“Ông nói chuyện với đúng người đấy.”
“Tôi không lấy làm phiền nếu một người uống rượu… miễn là rượu không xen cả vào công việc của anh ta. Nhưng tôi cũng nghe nói là chuyện uống đó có ảnh hưởng đến óc phán đoán của anh.”
“Khả năng đánh giá của tôi về nhân cách con người thì không bị ảnh hưởng đâu,” Rebus đáp trả. “Dù tỉnh hay say, tôi cũng biết ông là một tên của nợ ngay từ lần đầu gặp mặt.”
Steelforth nâng ly chúc mừng một cách giả tạo. “Tôi đang định đề nghị anh một chuyện,” hắn nói, “để đền bù cho nỗi thất vọng của anh.”
“Trông tôi có vẻ thất vọng à?”
“Anh sẽ không nhúng mũi vào vụ Ben Webster nữa, bất luận tay nghị sĩ ấy có tự sát hay không.”
“Sao đột nhiên ông lại đề cập đến chuyện tự sát? Chẳng lẽ có thư tuyệt mệnh?”
Steelforth đã mất hết kiên nhẫn. “Không có bức thư tuyệt mệnh chết tiệt nào cả!” hắn bất chợt sừng sộ lên. “Hoàn toàn chẳng có gì hết.”
“Thành ra là một vụ tự sát đầy bí ẩn, ông có thấy vậy không?”
“Chết do tai nạn.”
“Cách nhìn chính thức của các người thôi.” Một lần nữa Rebus lại nâng ly lên. “Ông định đề nghị tôi chuyện gì nhỉ?”
Steelforth quan sát Rebus trong giây lát trước khi trả lời. “Người của tôi,” hắn nói. “Vụ án mạng mà anh đang điều tra… Tôi nghe nói tới giờ số nạn nhân đã lên tới ba người. Tôi có thể hình dung anh đang bị căng thẳng đến nhường nào. Hiện tại chỉ có anh và hạ sĩ Clarke thụ lý vụ án, đúng không?”
“Đại loại là vậy.”
“Trong tay tôi có nhiều nhân viên dưới quyền, Rebus à - bọn họ đều rất giỏi. Đủ cả mọi chuyên ngành với lại mọi kỹ năng.”
“Và ông định sẽ cho chúng tôi mượn?”
“Ý định của tôi là vậy.”
“Để chúng tôi sẽ tập trung cho mấy vụ án mạng và phải từ bỏ ngài nghị sĩ chứ gì?” Rebus làm bộ đắn đo về lời đề nghị; thậm chí ông còn tựa cằm mình lên những ngón tay đan chéo nhau. “Lính gác ở tòa lâu đài hôm đó cho biết có một kẻ đột nhập,” ông nói rất khẽ, tựa như đang nói ra những suy nghĩ vậy.
“Chẳng có bằng chứng nào,” Steelforth nhanh chóng đáp.
“Vì sao Webster lại trèo lên tường thành… khúc mắc này chưa bao giờ thực sự được giải đáp cả.”
“Hít thở không khí trong lành chẳng hạn.”
“Anh ta có cáo lỗi mọi người trong bữa tiệc không?”
“Tiệc lúc ấy cũng sắp tàn… lúc ấy mọi người đang uống rượu pooc-tô và hút xì gà.”
“Anh ta có nói rằng sẽ ra ngoài không?” Rebus hướng ánh mắt nhìn thẳng vào Steelforth.
“Cũng không hẳn như vậy. Nhiều người cũng cứ thế đứng dậy dãn gân dãn cốt…”
“Ông đã thẩm vấn tất cả bọn họ rồi chứ?” Rebus phỏng đoán.
“Hầu hết thôi,” tay Trung tá Cơ quan Đặc vụ xác nhận.
“Cả ngài Bộ trưởng Bộ Ngoại giao?” Rebus chờ đợi sự phản ứng từ Steelforth nhưng không thấy gì. “Không, tôi nghĩ chắc hẳn là không rồi. Thế còn các đại diện nước ngoài thì sao?”
“Có, vài người trong số họ. Tôi đã thực hiện gần như tất cả mọi việc mà hẳn là anh thì anh cũng đã làm, thanh tra ạ.”
“Ông chẳng biết là tôi thì tôi đã làm những gì đâu.”
Steelforth chấp nhận lời công kích này bằng động tác khẽ gật đầu. Hắn vẫn chưa đụng tới ly rượu của mình.
“Ông không thấy băn khoăn?” Rebus tiếp tục hỏi. “Không có câu hỏi nào sao?”
“Không.”
“Và ông cũng đâu có biết nguyên do vì sao vụ việc lại xảy ra.” Rebus chậm rãi lắc đầu. “Ông không giống cảnh sát lắm, ông biết chứ, Steelforth? Ông có thể rất thích hợp với những cái bắt tay lịch thiệp và những bài phát biểu trong các buổi họp, nhưng khi nói tới chuyên môn nghiệp vụ, thì tôi dám khẳng định rằng ông chẳng có chút khái niệm cơ bản chết tiệt nào. Vậy đấy, ông chỉ là kẻ giả dối lòe loẹt mà thôi.” Rebus đứng dậy ngay khi vừa nói xong.
“Vậy chính xác thì anh là cái gì, thanh tra Rebus?”
“Tôi ư?” Rebus suy nghĩ trong tích tắc. “Tôi cho rằng tôi là người trông nhà… là người phải theo sau ông mà dọn dẹp.” Rebus ngừng lời để tìm từ ngữ thích hợp. “Không chỉ theo sau mà còn cả khắp chung quanh ông, nếu là nói về vấn đề dọn dẹp hậu quả.”
Nói rồi ông quay người bỏ đi ngay lập tức.
Trước khi rời khách sạn Balmoral, Rebus còn lững thững đi xuống khu nhà hàng, tạt ngang phòng chờ bất chấp những nỗ lực ngăn cản của toán nhân viên. Chỗ này trông thật náo nhiệt, nhưng chẳng hề có bóng dáng Richard Pennen đâu cả. Rebus bước qua những bậc thang dẫn lên phố Princes và quyết định sẽ ghé quán cà phê Royal một lát. Quán hóa ra lại yên tĩnh đến bất ngờ.
“Tình hình làm ăn ngán ngẩm lắm,” viên quản lý quán giãi bày. “Rất nhiều người dân địa phương sẽ không lai vãng trong vài ngày tới.”
Sau hai ly, Rebus tản bộ về hướng phố George. Theo lệnh của hội đồng thành phố, công nhân đã dừng việc đào xới các con đường lại. Hệ thống đường một chiều mới vừa được triển khai, cùng với nó là tình trạng giao thông lộn xộn cho người đi xe máy. Thậm chí cảnh sát giao thông cũng thấy việc phân luồng đường quá vụng về, đến nỗi còn chẳng buồn rời vị trí để bắt những người lái ô tô phải tuân theo biển chỉ dẫn Không Đi Ngược Chiều mới dựng. Con đường cũng lại vắng lặng làm sao. Chẳng có dấu vết nào của đội quân biểu tình theo đuôi Geldof. Mấy tay bảo kê bên ngoài hộp đêm Dome cho Rebus hay thời gian này lượng dân chơi đến câu lạc bộ chỉ bằng một phần tư so với trước kia. Trên phố Young, con ngõ nhỏ vốn chỉ được đi một chiều đã bị đảo luồng giao thông từ chiều này sang chiều kia. Rebus đẩy cửa bước vào quán Oxtord và khẽ mỉm cười trước mấy dòng thông báo về hệ thống đường mới.
Các tuyến đường vẫn đang được thi công: người tham gia giao thông có thể đi cả hai chiều trong thời gian này…
“Harry à, cho tôi một panh[*] bia IPA nhé,” Rebus vừa nói vừa lục tìm thuốc lá.
“Tám tháng nữa thôi đấy,” Harry lầm bầm khi lấy bia vào bình.
“Đừng nhắc tôi làm gì.”
Tay chủ quán Harry đang tính số ngày đến khi lệnh cấm hút thuốc lá ở Scotland bắt đầu có hiệu lực…
“Ngoài kia có gì mới không?” một trong những lời hỏi thăm thông thường. Rebus khẽ lắc đầu thay cho câu trả lời, bởi ông biết rằng trong thế giới của những tay bợm rượu thì những tình tiết về một vụ giết người hàng loạt hoàn toàn không thích hợp để xếp vào phạm trù “có gì mới”.
“Chẳng phải có diễu hành gì đó hay sao?” Harry hỏi thêm.
“Trên đồi Calton ấy,” một người đàn ông ngồi trong quán xác nhận. “Chỉ tổ tiêu tốn tiền bạc, trong khi chúng ta vẫn chưa thể hỗ trợ mỗi đứa trẻ ở châu Phi một giỏ thức ăn hiệu Jenner.”
“Nhờ nó mà Scotland mới được cả thế giới chú ý đấy,” Harry nhắc nhở người kia, rồi hất hàm về hướng quảng trường Charlotte, ngôi nhà của ngài Thủ hiến. “Ấy là cái giá mà Jack đã nói đáng đến từng xu một.”
“Nhưng đấy đâu phải là tiền của ông ta,” người đàn ông càu nhàu. “Vợ tôi đang làm cho cửa hàng giày mới mở trên phố Frederick, cô ấy kể là họ phải đóng cửa suốt cả tuần này cơ mà.”
“Ngày mai ngân hàng Royal cũng sẽ đóng cửa cả ngày,” Harry thông báo.
“Ôi, mai sẽ là một ngày tồi tệ đây,” gã đàn ông rên rẩm.
“Và hãy nhớ,” Rebus phàn nàn, “tôi tới đây để tìm vui cho bản thân đấy.”
Harry nhìn Rebus nghi hoặc pha chút chế giễu. “John này, từ nãy đến giờ lẽ ra anh phải cảm thấy khá hơn rồi chứ. Sẵn sàng làm thêm chầu nữa không?”
Rebus không chắc lắm, nhưng vẫn cứ gật đầu đồng ý.
Sau khi uống cạn thêm hai panh bia và chén sạch cuộn bánh mì kẹp thịt cuối cùng trên quầy, ông quyết định có lẽ đã đến lúc về nhà. Ông đã đọc tờ Tin buổi tối, xem một vài cảnh quay ấn tượng của cuộc đua xe đạp Tour de France trên vô tuyến và nghe thêm nhiều ý kiến phản đối sơ đồ đường sá mới.
“Vợ tôi nói nếu họ không phân luồng lại như cũ, mọi người ở chỗ làm của cô ấy sẽ kéo tất cả cửa chớp lại. Tôi kể với các anh chưa nhỉ? Vợ tôi đang làm cho cửa hàng giày dép mới mở trên phố Frederick đấy…”
Harry đảo mắt khi Rebus tiến ra cửa quán. Ông cân nhắc giữa việc đi bộ về nhà hay gọi đến sở Gayfield xem liệu giờ này có ai đang đưa xe đi tuần không, biết đâu ông lại có thể đi nhờ về nhà. Hầu hết xe taxi đều tránh xa khu trung tâm, nhưng ông biết chắc sẽ có cơ may nếu đóng vai một khách du lịch lắm của đứng ngoài khách sạn Roxburghe…
Rebus nghe tiếng cửa mở phía sau, nhưng chưa kịp quay lại. Hai cánh tay ông đột ngột bị siết mạnh rồi kéo quặt lại sau lưng.
“Uống hơi quá đà, hả?” một giọng gằn lên. “Một đêm trong xà lim sẽ có ích cho ông bạn đấy.”
“Buông ra ngay!” Rebus ráng sức xoay vặn người, nhưng không ăn thua. Ông cảm nhận cái xích tay bằng nhựa dẻo giờ đã thít chặt lấy hai cổ tay, thít chặt dòng máu lại. Sẽ không tài nào nới lỏng nổi cái vật chết tiệt này một khi nó đã thít lại: trừ phi ta dùng dao hay kéo sắc cắt đôi ra.
“Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?” Rebus rít lên. “Tôi ở bên Điều tra Hình sự đấy.”
“Trông không giống bên hình sự tí nào,” tiếng nói đáp trả. “Người nồng nặc mùi rượu bia và thuốc lá, áo quần thì như giẻ rách…” Một giọng Anh đặc sệt; có thể là giọng Luân Đôn. Rebus thấy một bộ cảnh phục, rồi thêm hai bộ nữa. Mặt cả ba đều không rõ nét - chắc là do rám nắng - nhưng thảy có vẻ rắn rỏi và lạnh lùng. Chiếc xe tải nhỏ và không có biển hiệu của bên nào. Cửa hậu của xe đã được mở sẵn, và mấy gã lạ mặt nhanh chóng tống Rebus vào.
“Trong ví tôi có thẻ căn cước,” ông nói. Có một băng ghế dài trong xe cho ông ngồi. Toàn bộ cửa sổ đều bị bôi đen và bọc bên ngoài bằng lưới sắt. Một mùi ngột ngạt mơ hồ xộc vào mũi ông. Một tấm lưới sắt nữa ngăn cách nửa trước xe với nửa sau xe, kèm theo một phiến gỗ ép lớn nhằm ngăn chặn mọi nỗ lực xâm nhập.
“Các người đang phạm sai lầm lớn đấy!” Rebus thét lên.
“Đi mà trình bày với Hải quân ấy,” tiếng từ người quát với lại.
Chiếc xe tải bắt đầu lăn bánh. Rebus thấy có ánh đèn pha rọi tới qua cửa sổ hậu. Cả ba bọn chúng hẳn không chui vừa khoang lái, vậy nên buộc phải dùng đến một chiếc xe nữa. Không quan trọng bọn chúng giải Rebus về đâu - dù là sở Gayfield, sở Tây Luân Đôn hay sở Thánh Leonard - ở đâu người ta đều sẽ nhận ra ông. Chẳng có gì đáng ngại, ngoại trừ những ngón tay đang dần sưng nề vì máu không lưu thông được. Đôi vai ông cũng bắt đầu đau nhức do bị kéo căng ngược ra sau lưng dưới sức ép của cái xích tay. Thêm vào đó ông còn buộc phải giạng rộng hai chân để không bị ngã nhào khắp chung quanh. Chúng đang phóng chừng năm mươi cây số một giờ, không dừng lại khi có đèn đỏ. Ông nghe tiếng la thất thanh của hai vị khách bộ hành xém chút bị chẹt. Còi báo động không hoạt động, nhưng đèn trên nóc xe liên tục nhấp nháy. Hình như chiếc xe đi sau không có cả còi báo động lẫn đèn hiệu của cảnh sát. Vậy không phải là xe tuần tra… và cũng không hẳn là xe ô tô thông thường. Rebus chắc mẩm bọn họ đang tiến hướng về phía đông, nghĩa là sẽ về sở Gayfield, nhưng rồi chiếc xe lại bất thình lình rẽ trái về phía khu Thị trấn Mới và lao rầm rập xuống dốc, hậu quả là đầu Rebus bị va đập một cú đau điếng vào trần xe.
“Chỗ quái nào…?” Dù cho trước đó Rebus có say đến bí tỉ nhưng ngay lúc này ông đang tỉnh táo hơn bao giờ hết. Điểm đến duy nhất mà ông nghĩ được là sở Fettes, tuy nhiên đó lại là Trụ sở chính. Thường thì người ta không dẫn bợm nhậu về một nơi như thế để chúng ngủ qua đêm cho giải rượu. Chốn ấy vốn chỉ dành cho những nhân vật như James Corbyn và đồng đảng mà thôi. Chắc chắn họ vừa mới rẽ trái vào đường Ferry nhưng lại không rẽ tiếp về hướng sở Fettes…
Như vậy chỉ còn lại đồn cảnh sát Drylaw; một tiền đồn nằm lẻ loi ở phía bắc thành phố - nhiều người còn gọi nó là Khu Mười Ba. Một nơi lúc nào cũng đượm vẻ tối tăm, u ám mà lúc này họ đang dừng bánh ngay trước cửa. Ngay lập tức Rebus bị lôi ra và kéo vào trong, đôi mắt ông nheo lại để thích nghi với ánh đèn huỳnh quang chói lòa bất chợt đập vào mắt. Không có ai ngồi bên bàn; chỗ này dường như đã bị bỏ hoang từ lâu. Bọn chúng dẫn Rebus ra phía sau nơi hai phòng giam đang đợi, cửa cả hai phòng đều mở toang. Ông thấy một bên cổ tay được nới lỏng, liền sau đó là cảm giác dòng máu ấm râm ran chảy xuống tận các đầu ngón tay. Một cú đẩy từ sau lưng khiến ông loạng choạng suýt ngã vào bên trong một trong hai phòng giam. Cửa xà lim sập đánh rầm.
“Này!” Rebus gọi với ra ngoài. “Liệu đây có phải một trò đùa ngu xuẩn bệnh hoạn không đấy?”
“Ông bạn trông chúng tôi giống hề lắm à? Bộ ông bạn tưởng mình đang đóng phim Dirty Sanchez hay sao?” Tiếng cười ha hả ré lên từ bên ngoài cánh cửa.
“Cứ ngủ ngon đi,” một giọng khác chen vào, “và đừng có mà gây rắc rối gì đấy nhé, bằng không bọn này sẽ buộc phải vào trong và cho ông bạn một liều thuốc ngủ đặc biệt của bọn này, phải không Jacko?”
Tựa hồ như Rebus vừa nghe thấy một tiếng suỵt rất khẽ. Mọi thứ bỗng chốc trở nên yên lặng đến tuyệt đối, và ông thừa hiểu lý do của sự yên lặng ấy. Bọn chúng đã phạm phải một sai lầm không thể chấp nhận được: chúng vừa cho ông một cái tên.
Jacko.
Rebus đang cố hình dung lại khuôn mặt bọn chúng, sẽ giúp cho cuộc trả thù của ông sau này. Thứ hiện lên trong đầu ông bây giờ là làn da bọn chúng hoặc rám nắng hoặc đã quen dạn dày sương gió. Nhưng dù thế nào đi nữa ông cũng sẽ không quên được hai giọng nói kia. Bộ đồng phục mà chúng khoác trên người không có gì là khác thường… ngoại trừ phù hiệu trên vai áo đã bị tháo bỏ. Không phù hiệu có nghĩa sẽ không dễ nhận dạng chúng.
Rebus đá mấy cái vào cánh cửa xà lim, sau đó ông bèn thò tay vào túi tìm điện thoại
Và ông nhận ra chiếc điện thoại đã không còn ở chỗ đáng lẽ nó phải ở nữa. Mấy gã kia đã lấy đi hoặc ban nãy ông đã làm rơi mất. Nhưng tất cả ví, thẻ cảnh sát, bao thuốc và bật lửa vẫn còn nguyên. Ông đặt mình ngồi xuống cái bệ bê tông lạnh ngắt được dùng làm giường, và bần thần quan sát hai cổ tay. Tay trái của ông vẫn đang bị thít chặt bởi chiếc còng bằng nhựa dẻo. May sao bọn chứng đã cắt đứt chiếc còng bên tay phải. Ông cố dùng bàn tay đã được tự do xoa bóp dọc cánh tay còn lại, mát xa cổ tay, lòng bàn tay và các ngón tay trái để cho máu lưu thông. Có thể lấy bật lửa đốt cái thứ quái quỷ còn lại nhưng khó tránh bị sém vào da thịt. Ông châm một điếu thuốc thay vào đó, và cố làm nhịp tim đập chậm lại. Ông bước tới cánh cửa, hết đấm thình thịch rồi lại xoay lưng và dùng gót giày giậm thật lực.
Tất cả những lần ông kiểm tra các phòng giam ở sở Gayfield và sở Thánh Leonard… lần nào ông cũng nghe thấy những tiếng động hệt như lúc này. Thình-thình-thình-thình- thình. Nó chẳng khác nào một trò đùa của trẻ con đối với cánh cửa được chốt khóa kỹ càng từ bên ngoài.
Thình-thình-thình-thình-thình.
Thứ âm thanh đem đến cho người ta chút hy vọng bất chấp cảm nhận thực tế. Rebus đành ngồi xuống. Trong này không có bệ xí mà cũng chẳng có bồn rửa mặt, chỉ có độc một cái xô sắt vứt ở góc phòng. Bức tường cạnh đó vấy đầy vết phân từ đời tám hoánh nào. Những dòng chữ loằng ngoằng hằn sâu vào lớp vữa: Luật của Malky vĩ đại, Phi đội Wardie Trai tráng rồi cả Trái tim quả cảm. Thật khó tin nhưng thậm chí người nào đó biết tiếng La tinh cũng từng bị tống vào đây: Nemo Me Impune Lacessit. Trong tiếng Scotland và ngôn ngữ hiện đại có nghĩa là “Cứ Hành Tao Đi Rồi Tao Sẽ Hành Lại Mày”.
Rebus thình lình đứng phắt dậy, đột nhiên hiểu được điều gì đang diễn ra, đáng lẽ ông phải nhìn thấu ngay khi mọi chuyện bắt đầu rồi chứ.
Chính là Steelforth.
Quá dễ dàng nếu hắn muốn cuỗm mấy bộ cảnh phục dự trữ… rồi chỉ cần phái ba tên thuộc hạ đi tìm Rebus… chính đám cảnh sát Steelforth đã đề nghị cho Rebus mượn. Có lẽ chúng đã theo dõi Rebus từ lúc ông rời khách sạn. Rồi bám đuôi ông qua những quán ruợu đến tận khi chúng ra tay chộp lấy ông. Con hẻm nhỏ ngoài quán rượu Oxford quả là địa điểm vô cùng lý tưởng.
“Steelforth!” Rebus gào lên qua cánh cửa. “Vào đây nói chuyện với tôi! Có phải ông là đồ khốn hèn hạ giỏi luôn cả hiếp đáp người khác không?” Ông áp tai vào cánh cửa nhưng chẳng nghe thấy gì. Khe nhòm trên cửa bị bịt kín. Cả cửa hầm thường mở vào giờ ăn cũng đã bị khóa. Rebus đi tới đi lui trong xà lim, mở nắp bao thuốc lá nhưng lại đắn đo liệu chăng nên để dành. Rồi đổi ý và quyết định làm một điếu. Chiếc bật lửa phát ra mấy tiếng xèo xèo - chứng tỏ chẳng còn nhiều ga… không biết còn được đến chừng nào thì cạn nữa. Đồng hồ đeo tay đang báo đến con số mười. Từ giờ đến sáng hãy còn lâu lắm…
Thứ Hai ngày 4 tháng Bảy