← Quay lại trang sách

PHẦN THỨ Hai (9) Khiêu Vũ Với Quỷ

Chủ nhật ngày 3 tháng Bảy

Thế nhưng họ không đi được quá phố George. Siobhan xuống xe đi bộ và dặn Bain đừng quên tới gặp ông bà Jensen. Cô đóng sập cửa xe ngay lúc anh ta cất lời dặn cô hãy hết sức cẩn trọng.

Ở đây cũng có những kẻ biểu tình đang tràn xuống con phố Frederick. nhân viên các cửa hiệu khiếp sợ lấp ló sau khe cửa sổ cửa đi. Những người ngoài cuộc nép sát mình vào tường với hy vọng sẽ được yên thân hòa vào đám đông. Có rất nhiều mảnh kính vỡ vụn dưới lòng đường. Lúc này đoàn người biểu tình đang bị dồn trở lại phố Princes. Không ai chặn Siobhan lại khi cô băng qua dải phân cách báo hiệu phạm vi hoạt động của cảnh sát. Len vào thì dễ; nhưng thoát ra thế nào mới là vấn đề phải giải quyết.

Theo Siobhan biết chỉ có duy nhất một quầy hàng tạp - ngay dọc đoạn đường từ Đài tưởng niệm Scott đi xuống. Cô buộc phải vòng ra phía hàng rào bởi cổng ra vào công viên Gardens đã bị khóa từ lúc nào. Cuộc giao tranh đang chuyển dần từ ngoài đường vào công viên Gardens. Những nắm đất đá, rác rưởi và nhiều loại vật thể khác vẫn tiếp tục bay vèo vèo trong không trung: Đột nhiên một bàn tay từ đâu xuất hiện túm chặt lấy áo khoác của cô.

“Không được vào.”

Siobhan quay lại đối diện một nam cảnh sát. Ngay phía trên vành lưỡi trai của mũ anh ta là hai chữ TC[*]. Trong tích tắc cô đọc luôn hai chữ ấy thành Tăng Cường - định nghĩa thật hoàn hảo trong tình huống này. Không một chút đắn đo, cô đưa tay vào túi sẵn sàng đưa ra thẻ cảnh sát.

“Tôi thuộc Phòng Điều tra Hình sự,” cô la lên.

“Vậy thì chắc hẳn cô đã phát điên rồi.” Người cảnh sát nói và buông tay khỏi Siobhan.

“Anh không phải là người đầu tiên nói thế đâu,” cô đáp lời rồi trèo qua hàng rào có chấn song. Siobhan nhìn quanh và nhận thấy những kẻ phá rối đã được những kẻ trông có vẻ là du côn địa phương tăng viện: dĩ nhiên bọn chúng đâu thể bỏ lỡ cơ may hiếm có này. Đâu phải ngày nào chúng cũng có dịp kích động cảnh sát rồi lại biến đi dễ dàng như bây giờ. Chúng quấn khăn cổ động bóng đá quanh miệng và mặc áo khoác kéo khóa kín mít đến tận cằm, để ngụy trang che danh tính. Ít ra là mấy ngày này chúng đi giày thể thao chứ không dùng bốt hiệu Doc Marten.

Quầy tạp hóa kia: một tiệm vốn bán kem và nước giải khát. Những mảnh kính vỡ vương vãi khắp xung quanh, quầy hàng đóng cửa im lìm. Cô khom mình đi một vòng quanh quầy hàng: không thấy bóng dáng cha cô đâu. Nhiều vết máu trên mặt đất, cô dõi mắt lần theo. Những vết máu tiếp tới gần cổng công viên thì hết. Rồi lại vòng quanh quầy tạp hóa. Nện thẳng vào cửa ra đồ của quầy hàng. Thử nện cánh cửa lần nữa. Bỗng cô nghe từ bên trong có tiếng người thút thít.

“Siobhan đấy à?”

“Cha à? Cha đang ở trong đó phải không?”

Cánh cửa hông bị giật mạnh đánh sầm. Cha cô đang đứng trong đó, kế bên ông là người chủ quầy tạp hóa với vẻ kinh hãi hiện rõ trên từng nét mặt.

“Mẹ đâu cha?” Siobhan hỏi, giọng cô run lên.

“Họ đưa bà ấy vào trong xe cấp cứu rồi. Cha không thể… họ không cho cha đi qua hàng rào cảnh sát.”

Siobhan không nhớ đã bao giờ cô từng chứng kiến cha mình khóc chưa, nhưng ngay lúc này đúng là ông đang giàn giụa nước mắt. Ông đang khóc tức tưởi, và hiển nhiên là choáng váng tột độ.

“Chúng tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây.”

“Tôi không đi đâu,” bạn đồng cảnh trả lời cha Siobhan kèm theo một cái lắc đầu. “Tôi sẽ cố thủ tại đây. Nhưng tôi đã chứng kiến chuyện đó… cảnh sát khốn nạn. Bà ấy chỉ đang đứng xem mà thôi.”

“Một trong những cái dùi cui của bọn họ,” cha Siobhan bổ sung. “Ngay chính giữa đầu bà ấy.”

“Rồi máu cứ thế tuôn ra…”

Siobhan đưa mắt ngầm ra hiệu cho người chủ quán đừng nói nữa. “Tên chị là gì?” cô hỏi.

“Frances… Frances Neagley.”

“Chị Frances Neagley này, tôi nghĩ rằng tốt hơn chị không nên ở lại đây.” Rồi cô quay sang bảo với cha cô, toàn thân ông lúc này vẫn đang run lên bần bật. “Cha à, mình đi thôi.”

“Gì cơ?”

“Chúng ta cần phải gặp mẹ.”

“Nhưng còn…?”

“Chị ấy sẽ ổn thôi. Giờ thì ta đi nào.” Siobhan giục cha rồi kéo lấy cánh tay ông, không hiểu sao cô lại cảm thấy nếu cần phải lôi cả người ông ra ngoài thì cô cũng sẽ sẵn sàng. Frances Neagley vội vàng đóng sập cửa quán. Có tiếng bấm khóa nghe khô khốc sau lưng hai vị khách.

Lại thêm một nắm đất bay vèo qua. Siobhan biết rằng chỉ ngay sáng mai thôi, trên khắp mọi ngõ ngách tại chính Edinburgh này ca cẩm chính yếu sẽ là về những luống hoa trứ danh của thành phố đã bị tàn phá đến trơ trụi. Cánh cổng công viên đã bị bật tung ra dưới sức mạnh của những người biểu tình từ phố Frederick. Phía sau dải phân cách quây quanh khu vực hoạt động của cảnh sát, một người đàn ông vận trang phục giống như chiến binh Pictish cổ xưa đang bị tóm tay kéo đi. Ngay chính giữa hàng rào cảnh sát, một người phụ nữ điềm tĩnh thay tã lót cho đứa con nhỏ diện toàn quần áo màu hồng. Một tấm áp phích in dòng chữ KHÔNG CÓ LỬA LÀM SAO CÓ KHÓI đang được vẫy vẫy. Hai chữ X và S… đứa bé trong bộ đồ màu hồng… thông điệp trên tấm áp phích… Trong mắt Siobhan những thứ ấy trở nên sống động đến không ngờ, như những tấm ảnh chụp lấy ngay với ý nghĩa mà cô chẳng thể xác định được là gì.

Có điều gì đó ở đây, một thứ ý nghĩa gì đấy…

Lát nữa mình phải hỏi cha mới được…

Tâm trí Siobhan trở lại mười lăm năm về trước khi cô nghe cha giải thích về môn ký tượng học, hình như lúc ấy ông đang cố giúp con gái làm bài luận ở trường, nhưng kỳ thực ông chỉ khiến mọi thứ càng thêm lộn xộn mà thôi. Rồi khi đến lớp, cô giáo đã cười váng lên khi nghe Siobhan phát biểu về môn “kỷ tướng học”…

Siobhan nhìn quanh cố tìm xem có gương mặt nào mà cô biết không song chẳng thấy ai cả. Nhưng rồi cô trông thấy một nam cảnh sát mặc áo khoác đề chữ “Xe cứu thương cảnh sát”. Cô liền đẩy cha mình về phía anh ta, trong tay cô cầm sẵn thẻ “Tôi thuộc Phòng Điều tra Hình sự,” cô giải thích. “Vợ người đàn ông này vừa được chuyển tới bệnh viện. Tôi cần phải đưa ông ta tới đó.”

Viên cảnh sát gật đầu và dẫn hai người đi qua dải phân cách.

“Bệnh viện nào thế?” anh ta hỏi.

“Ông có biết không?”

Cha Siobhan quay sang nhìn cô. “Không biết,” ông thừa nhận. “Tôi từ Aberdeen tới đây.”

“Bệnh viện Đa khoa phía thống nhất là gần đây nhất,” Siobhan nói. “Có tuyến đường nào đi được không?”

Viên cảnh sát chỉ tay về phía phố Frederick. “Có một đường cắt ngang đầu phố.”

“Phố George?”

Anh ta lắc đầu. “Con phố tiếp theo cơ.”

“Phố Queen?” Siobhan hỏi và thấy anh ta gật đầu khẳng định. “Cảm ơn anh,” cô nói. “Có lẽ anh nên trở lại vị trí.”

“Chắc vậy,” nam cảnh sát đáp lời nhưng có vẻ anh ta không thực sự cảm thấy hăng hái. “Một vài người đang tấn công hơi mạnh tay… Không phải chúng tôi - mấy anh bên Sở Cảnh sát Thủ đô ấy.”

Siobhan đợi anh ta nói nốt rồi quay sang hỏi cha cô. “Liệu cha có nhận dạng được hắn không?”

“Ai cơ?”

“Kẻ đã đánh mẹ ấy.”

Cha cô đưa tay lên dụi dụi ngang mắt. “Chắc là không.”

Siobhan nghe cha nói vậy liền khẽ phát ra một âm thanh đầy vẻ tức giận rồi cùng ông tiến lên ngọn đồi hướng về phố Queen.

Một hàng dài xe tuần tra của cảnh sát đỗ dọc đường đi. Thật không thể tin nổi: ngay cả ở đây cũng đang bị ùn tắc; những chiếc ô tô và xe tải đua nhau đi lệch khỏi trục đường chính, ra sức nhích từng tí một cứ như thể ngày thường. Siobhan tìm một tài xế cảnh sát để giải thích về tình hình của hai cha con cô. Anh ta hớn hở ra mặt trước cơ hội được rời khỏi con phố này. Siobhan ngồi vào hàng ghế sau cùng với cha cô.

“Còi và đèn nhé,” Siobhan bảo anh ta. Đèn hiệu nhấp nháy và tiếng còi tầm inh ỏi. Họ vượt qua hàng xe nối đuôi nhau rồi phóng lên phía trước.

“Đi đường này có đúng không vậy?” anh cảnh sát hỏi oang oang.

“Anh từ đâu tới?”

“Peterborough.”

“Cứ đi thẳng, tôi sẽ bảo anh lúc nào cần rẽ.” Cô vừa chỉ dẫn vừa nắm lấy bàn tay của cha. “Cha không bị thương chứ?”

Ông lắc đầu rồi quay sang trìu mến ngắm nhìn gương mặt con gái. “Thế còn con?”

“Con làm sao cơ?”

“Con thật tuyệt vời,” ông Teddy Clarke nở nụ cười thoáng đượm vẻ mệt mỏi. “Cách mà con đã hành động ở đó, cả cách mà con kiểm soát mọi việc nữa…”

“Không chỉ được mỗi khuôn mặt xinh đẹp, phải không ạ?”

“Cha chưa bao giờ nhận ra…” Nói đến đây ông lại nước mắt lưng tròng. Ông cắn chặt môi dưới, cố gắng không để những giọt lệ tuôn rơi. Siobhan thấy vậy liền siết chặt bàn tay cha hơn nữa.

“Cha chưa bao giờ thực sự trân trọng,” cha cô nói, “chuyện con có thể làm công việc này giỏi giang đến thế.”

“Cũng may là con không đứng trong hàng ngũ cảnh sát vũ trang, nếu không biết đâu con lại chính là một trong những người sử dụng dùi cui ấy chứ.”

“Nhưng con sẽ không tấn công một người phụ nữ vô tội,” cha Siobhan khẳng định.

“Anh cứ đi thẳng qua cột đèn giao thông này,” cô nói với anh cảnh sát lái xe rồi lại quay sang tiếp tục cuộc trò chuyện với cha cô. “Cũng khó nói, phải không cha? Chúng ta đâu biết mình sẽ làm gì cho đến khi chúng ta thực sự làm.”

“Con sẽ không làm thế đâu,” cha cô quả quyết.

“Có lẽ là không,” Siobhan nhún nhường. “Mà sao cha mẹ lại có mặt ở chỗ đó vậy? Có phải cái cô Santal đưa cha mẹ tới đó không?”

Cha cô lắc đầu. “Cha mẹ cho rằng… chúng ta nghĩ rằng chúng ta chỉ là người xem thôi. Nhưng cảnh sát lại không nghĩ như vậy.”

“Con mà tìm ra kẻ nào…”

“Cha không thực sự nhìn rõ mặt hắn.”

“Vô khối máy ảnh ở đấy - dễ gì mà giấu nhẹm đi tin tức thế này.”

“Ý con là các bức ảnh?”

Cô gật đầu. “Tất nhiên là còn có hệ thống giám sát an ninh CCTV, rồi giới truyền thông và cả chúng ta nữa.” Cô nhìn thẳng vào cha mình. “Cảnh sát nhất định đã ghi hình lại mọi thứ rồi.”

“Nhưng chắc chắn…”

“Gì cơ ạ?”

“Con không thể kiểm tra tất thảy mọi thứ?”

“Cha có muốn đánh cược không nào?”

Ông ngập ngừng suy nghĩ trong giây lát rồi trả lời. “Không, tốt nhất là cha không nên đánh cược với con.”

Có tới gần một trăm đối tượng bị bắt giữ. Ngày mai là thứ ba, tòa án chắc sẽ nhộn nhịp lắm. Khoảng chập tối, cuộc hỗn chiến đã chuyển từ công viên Gardens trên phố Princes sang phố Rose. Những viên sỏi cuội lát vỉa hè thi nhau bị nạy lên làm vũ khí tấn công cảnh sát. Đụng độ cũng nổ ra trên cầu Waverley, phố Cockburn và cả phố Nhà Thương. Đến chín giờ rưỡi, bầu không khí náo loạn bắt đầu lắng xuống. Trận ẩu đả cuối cùng diễn ra bên ngoài cửa hàng đồ ăn nhanh McDonald’s trên phố South St Andrew. Lực lượng cảnh sát vũ trang lúc này đã trở về đồn quảng trường Gayfield, họ mang theo những chiếc bánh kẹp nóng hổi, mùi thơm hấp dẫn bay đến tận Phòng Điều tra Hình sự. Rebus đang bật vô tuyến xem chương trình phim tài liệu về lò mổ. Eric Bain vừa mới chuyển tiếp danh sách địa chỉ thư điện tử của những người thường xuyên truy cập vào trang thông tin trực tuyến Canh chừng Ác thú. Cuối bức thư, anh ta kết thúc bằng câu “Shiv à, cho tôi biết tình hình ra sao rồi nhé!!” Rebus đã cố gọi vào điện thoại của Siobhan mấy lần nhưng không có ai bắt máy. Qua thư điện tử, Bain cũng ngầm cho biết anh ta thấy gia đình Jensen chẳng hề tỏ ra hối lỗi chút nào mà họ rõ ràng chỉ hợp tác một cách “cực kỳ miễn cưỡng”.

Rebus đặt tờ báo Tin buổi tối mở sẵn bên cạnh mình. Trang bìa là tấm hình cuộc diễu hành hôm thứ Bảy và dòng tít “Hãy Tham Gia Bằng Chính Những Bước Chân Của Bạn”. Sáng mai tòa soạn vẫn có thể giật tít này lần nữa, với hình ảnh một kẻ nổi loạn nhằm thẳng vào khiên bảo vệ của cảnh sát mà giơ chân đá túi bụi. Tiêu đề của bộ phim tài liệu về lò mổ chạy ngang màn hình vô tuyến - Lò mổ: vết máu dẫn đường. Rebus nhấc người đứng dậy và bước tới một trong những chiếc bàn còn trống. Tập giấy ghi chú về vụ án Colliar như trừng mắt nhìn ông. Mấy ngày vừa qua chắc Siobhan quá bận. Họ vừa tiếp nhận thêm rất nhiều báo cáo của cảnh sát và nhà giam về Eddie Isley “Trác Táng” và Trevor Guest.

Guest: tên trộm cắp, du côn, lạm dụng tình dục.

Isley: kẻ hiếp dâm.

Colliar: kẻ hiếp dâm.

Rebus quay sang nghiên cứu chỗ tài liệu về trang web Canh chừng Ác thú. Thông tin chi tiết về hai mươi tám kẻ khác từng bị kết tội hãm hiếp và lạm dụng tình dục trẻ em cũng đã được đăng tải. Rebus bị thu hút bởi giọng văn đầy oán giận của một người đăng nhập có tên “Tornupinside”[*] - cái tên khiến ông cảm thấy tác giả bài viết là phụ nữ. Cô ta mạnh mẽ lên án hệ thống tòa án cùng với những điều luật cứng nhắc của nó đối với hai khái niệm “hiếp dâm” và “quấy rối tình dục”. Chưa đủ để cấu thành tội hiếp dâm - nhưng những kẻ quấy rối tình dục lại có thể xấu xa, hung bạo và thậm chí là đê hèn không kém gì, và được hưởng án phạt nhẹ hơn. Tác giả đã thực hiện rất tốt cái chủ ý che giấu thân phận của mình, thật khó mà đoán được cô ta là người ở miền Nam hay miền Bắc. Rebus đọc lướt toàn bộ bài viết, thử xem liệu có tìm thấy từ nào như “kẻ trộm” hay “tội trộm cắp” hay không bởi ở Scotland người ta dùng thuật ngữ “kẻ đột nhập” để thay thế cho những từ này. Nhưng tác giả chỉ sử dụng những từ như “quấy rối” và “tấn công” mà thôi. Dù vậy, Rebus cho rằng cũng đáng để trao đổi ý kiến với cô ta. Ông quyết định khởi động máy vi tính của Siobhan rồi truy cập vào hòm thư điện tử Hotmail của cô - cô bạn đồng nghiệp của ông sử dụng cùng một mật mã cho mọi thứ trên đời: “cô nàng Ireland”. Ông đưa ngón tay dò theo danh sách của anh chàng Eric Bain đến khi tìm thấy địa chỉ thư điện tử của “Tornupinside”. Rồi ông bắt đầu đánh máy:

Tôi vừa đọc xong bài viết của bạn trên trang web Canh chừng Ác thú. Tôi thực sự thấy rất thú vị, và tôi muốn nói chuyện với bạn về chủ đề này. Tôi có một số thông tin có thể sẽ khiến bạn quan tâm. Hãy gọi cho tôi theo số…

Ông rời tay khỏi bàn phím để suy ngẫm trong giây lát. Chẳng biết đến lúc nào điện thoại của Siobhan mới hoạt động trở lại. Vậy nên thay vì ghi số điện thoại của cô, Rebus đành cho số máy của chính ông, nhưng vẫn ký tên “Siobhan Clarke” ở cuối thư. Ông cảm thấy như thế sẽ có nhiều cơ hội nhận được hồi âm hơn, bởi có lẽ tác giả của bài viết kia sẽ sẵn lòng trả lời nếu nhận được lời đề nghị từ một phụ nữ khác. Rebus đọc lại toàn bộ đoạn thư điện tử lần nữa và cảm thấy có gì đó không ổn. E rằng người đọc sẽ nhận ra nó được viết bởi một cảnh sát nên ông thử viết lại:

Tôi tình cờ đọc được bài viết của bạn trên trang web Canh chừng Ác thú. Bạn đã biết họ đóng cửa trang web chưa? Tôi muốn trao đổi với bạn một chút, có thể qua điện thoại cũng được.

Rebus thêm vào số điện thoại của ông và ký tên Siobhan - lần này chỉ cần đề tên thôi, như thế sẽ có cảm giác đỡ nghiêm trọng hơn. Rồi ông nhấp con trỏ vào lựa chọn “gửi đi”. Chỉ vài phút sau tiếng chuông điện thoại đã vang lên, dù rất muốn nhưng ông chẳng thể tin rằng người phụ nữ kia lại liên lạc nhanh đến thế - và đúng là không phải như vậy.

“Bù nhìn đây,” giọng Cafferty lè nhè ở đầu máy bên kia.

“Cứ tưởng mày phải chán phè cái biệt danh ấy lâu rồi chứ?”

Cafferty cười khùng khục. “Đã bao lâu rồi nhỉ?”

Chắc cũng phải đến mười sáu năm rồi… Rebus nhớ lại cái lần Cafferty ngồi trên ghế bị cáo trước tòa… một trong các luật sư ở đó đã đặt cho Rebus những câu hỏi lộn xộn về một nhân chứng tên là Stroman - có nghĩa là Bù nhìn…

“Có tin gì mới không?” Caffrety hỏi.

“Sao tao phải kể với mày nhỉ?”

Tên trùm giang hồ lại cất tiếng cười khùng khục, lần này giọng hắn nghe còn lạnh lùng hơn trước. “Cứ cho là anh bắt được hung thủ và đưa hắn ra tòa đi… mọi chuyện sẽ ra sao nếu đột nhiên tôi lu loa lên rằng tôi đã giúp anh tóm được hắn? Anh sẽ phải giải thích nhiều đấy… thậm chí còn có thể khiến vụ án bị xử sai nữa.”

“Tao tưởng mày muốn thủ phạm bị tóm lắm cơ mà?” Sự im lặng thay cho lời đáp của Cafferty khiến Rebus phải xem xét tiếp theo ông nên đối đáp ra sao. “Cuộc điều tra đang tiến triển.”

“Tiến triển đến mức nào?”

“Chậm.”

“Lẽ tự nhiên thôi, cả cái thành phố này đang chìm trong hỗn loạn thế kia mà.” Hắn lại cười khùng khục, Rebus tự hỏi liệu có phải Cafferty đang say xỉn hay không. “Nếu muốn, hôm nay tôi hoàn toàn có thể giở đủ trò trộm cắp, trong khi cảnh sát các anh đang bận bịu đến nỗi khó mà để ý được.”

“Sao mày không làm vậy đi?”

“Rebus à, tôi thay đổi rồi. Giờ tôi đứng bên phe anh cơ mà, không nhớ à? Vậy nên, nếu có bất kỳ điều gì tôi có thể giúp được…”

“Có, nhưng không phải là ngay lúc này.”

“Nhưng nếu cần, anh sẽ nhờ tôi chứ?”

“Cafferty này, đây là chính mày nói đấy nhé - người dính líu vào càng nhiều, vụ này càng khó mà kết án được.”

“Rebus à, tôi hiểu rõ luật chơi chứ.”

“Vậy có lẽ mày đã biết khi nào nên xuất hiện, khi nào nên dừng cuộc chơi rồi.” Rebus quay mặt khỏi màn hình vô tuyến. Lúc này trên màn hình đang chiếu cảnh chiếc máy lột da xé toạc lớp da từ cái xác con vật sau khi đã bị cắt tiết.

“Giữ liên lạc nhé, Rebus.”

“Thực ra…”

“Sao?”

“Tao có chuyện muốn tìm mấy tên cớm. Chúng là người Anh nhưng đang có mặt ở đây, nhân dịp G8.”

“Vậy cứ nói chuyện với chúng đi.”

“Đâu dễ thế. Chúng mặc trang phục cảnh sát nhưng không mang phù hiệu hay bảng tên nào cả, mà xe tải với xe tuần tra cũng không gắn biển hiệu gì.”

“Sao anh lại muốn mấy tên đó?”

“Sẽ cho biết sau.”

“Thử mô tả xem nào?”

“Hình như thuộc Sở Cảnh sát Thủ đô. Có ba tên đi với nhau thành nhóm. Mặt rám nắng…”

“Nghĩa là trông chúng sẽ nổi bật hẳn so với đám đông ở đây,” Cafferty cắt ngang.

“Tên cầm đầu là Jacko. Có lẽ chúng hoạt động dưới trướng một gã tên là David Steelforth ở Cơ quan Đặc vụ.”

“Tôi biết gã Steelforth ấy.”

Rebus hơi tựa mình vào một chiếc bàn sau lưng. “Bằng cách nào?”

“Hắn góp công sức trong việc bỏ tù không ít chiến hữu của tôi trong suốt những năm qua.” Nghe vậy Rebus mới nhớ ra: Cafferty có quan hệ với đám du thủ du thực của Luân Đôn. “Hắn ta cũng đang ở đây à?”

“Ở tại khách sạn Balmoral.” Rebus tạm ngừng lời. “Nếu biết được ai là người thanh toán hóa đơn cho hắn cũng hay đây.”

“Ngay chính lúc ta nghĩ là ta đã biết tất cả,” Cafferty nói, “thì John Rebus lại xuất hiện và yêu cầu ta hãy tìm hiểu về một gã đặc vụ nào đó… Tôi có cảm giác rằng chuyện này chẳng hề liên quan gì với cuộc điều tra vụ án mạng của Cyril Colliar.”

“Tao nói rồi, sẽ cho mày biết sau.”

“Vậy anh đang làm gì vào giờ này thế?”

“Làm việc.”

“Có muốn đi uống chút gì không?”

“Cũng không thèm đến mức đó.”

“Tôi cũng vậy, có điều tôi muốn mời anh thôi.”

Rebus đắn đo trong giây lát, gần như đã xiêu lòng. Nhưng điện thoại đã mất tín hiệu. Ông bèn ngồi xuống rồi với tay lấy tập giấy trước mặt. Toàn bộ nỗ lực của ông trong tối nay được tổng kết ra đó:

Lòng hận thù sâu sắc?

Nạn nhân tiềm năng?

Tiếp cận với heroin…

Auchterarder - có đầu mối tại địa phương không?

Tiếp theo là ai?

Ông nheo mắt nhìn dòng chữ cuối cùng. Thật thú vị làm sao - đó chính là tên đĩa nhạc của nhóm nhạc Kẻ Nào và cũng là một trong những đĩa nhạc mà Michael rất đỗi yêu thích. Vào thời gian này, ca khúc “Sẽ không ngu ngốc thêm lần nữa” của họ đang được dùng làm nhạc nền cho chương trình truyền hình tên Giám định Hiện trường Tội ác… Trong Rebus bỗng nhiên dấy lên nhu cầu được trò chuyện với ai đó, có thể là với con gái hoặc vợ cũ của ông. Sức hút của tình cảm gia đình. Ông nghĩ về Siobhan và cha mẹ cô. Ông phải cố kìm nén cái cảm giác tự ái khi nghe cô nói rằng cô không muốn ông gặp họ. Cô chẳng bao giờ kể về cha mẹ mình; ông cũng không hiểu gia đình chiếm tầm quan trọng thế nào trong cuộc sống của cô.

“Bởi vì đã lần nào mình hỏi đâu”, ông trách chính bản thân mình. Bỗng điện thoại ông kêu bíp bíp, báo ông có tin nhắn. Tên người gửi là Shiv. Ông mở điện thoại ra xem.

Anh có thể gặp tôi ở BVĐKPT được không?

Mấy chữ BVĐKPT là tên viết tắt của Bệnh viện Đa khoa phía Tây. Ông chưa thấy có báo cáo thương vong nào từ lực lượng cảnh sát… cũng đâu có lý do nào để Siobhan có mặt ở phố Princes hay những nơi gần đó.

Cho tôi biết tình hình ra sao rồi!!

Trên đường ra lấy xe ông thử gọi vào điện thoại của cô nhưng chỉ nghe được tín hiệu báo đường dây đang bận. Ông nhảy vào xe và quăng chiếc di động vào ghế hành khách. Tiếng chuông điện thoại lại vang lên khi ông mới đi được gần năm mươi mét. Ông chộp ngay lấy điện thoại và trượt nắp điện thoại lên để trả lời.

“Siobhan à?”

“Gì cơ?” giọng phụ nữ trả lời ở đầu bên kia.

“A lô?” Rebus nghiến chặt răng vì cố lái xe bằng một tay.

“Đây có phải là… Tôi cần tìm một người… Mà thôi, xin đừng bận tâm.” Tín hiệu tắt ngay trên tay ông, ông bèn ném điện thoại sang ghế kế bên. Chiếc điện thoại nẩy lên một cái rồi rơi xuống sàn xe. Ông ghì chặt bánh lái bằng cả hai nắm tay và lấy hết sức nhấn mạnh chân ga.