PHẦN THỨ Hai (10) Khiêu Vũ Với QuỷChủ nhật ngày 3 tháng Bảy
Hàng dài xe cộ nối đuôi nhau vì ách tắc giao thông trên cầu Forth Road. Nhưng họ chẳng bận tâm. Còn có quá nhiều chuyện cần trao đổi và quá nhiều việc cần phải thực hiện. Siobhan đã tường thuật cho Rebus về sự cố xảy ra với mẹ cô. Ông Teddy Clarke thì nhất định không chịu rời xa giường bệnh nơi bà đang nằm. Các nhân viên y tế cho biết họ sẽ cố gắng xếp cho ông một chiếc giường tạm dành cho người nhà bệnh nhân để ông nằm bên cạnh bà. Bác sĩ điều trị dự định ngay sáng mai sẽ chụp cắt lớp cho mẹ Siobhan, xem não có bị tổn thương không. Toàn bộ nửa trên khuôn mặt của bà hứng trọn cú đánh bằng dùi cui của tay cảnh sát: cả hai con mắt tím bầm đang ngày càng sưng vù nặng nề hơn, thậm chí một bên mắt còn không thể mở ra được. Mũi bà quấn kín gạc: nhưng may sao không bị gãy. Rebus đã ướm hỏi, liệu cú đánh có nguy hiểm đến mức gây mất thị lực của mẹ cô hay không? Cô buộc lòng phải thú thật rằng bên mắt tổn thương nặng hơn có thể bị mù hoàn toàn.
“Chụp cắt lớp xong họ sẽ chuyển bà tới Viện Mắt Pavilion. John à, anh có biết điều tệ nhất là gì không?”
“Nhận ra người mẹ vĩ đại của mình cuối cùng cũng chỉ là người trần mắt thịt thôi à?” ông phỏng đoán.
Siobhan chậm rãi lắc đầu rồi trả lời. “Họ đã tới bệnh viện để thẩm vấn mẹ tôi.”
“Ai cơ?”
“Cảnh sát.”
“Ừm, cũng có cố gắng đấy chứ.”
Siobhan bật ra tiếng cười cay nghiệt. “Đâu phải họ đang tìm kiếm người đã đánh mẹ tôi, họ tới đây cốt chỉ để tra hỏi xem bà đã làm gì…”
Vâng, tất nhiên họ có lý do của họ rồi, chẳng phải mẹ cô đã về phe với những kẻ biểu tình hay sao? Mẹ cô chẳng đứng ngay hàng đầu tiên còn gì?
“Trời ạ,” Rebus lẩm bẩm. “Lúc ấy cô có mặt ở đấy không?”
“Nếu tôi mà ở đó, chắc chắn bọn chúng phải trả giá đắt rồi.” Cô im lặng trong giây lát rồi khẽ cất lời: “Tôi đã chứng kiến họ làm gì ngoài đó, John ạ.”
“Hành xử có vẻ bất lịch sự, đó là theo lời bình luận trên vô tuyến.”
“Cảnh sát hơi nặng tay mà thôi.” Siobhan trợn mắt nhìn Rebus chằm chằm như thể cô đang mong đợi ông phản đối.
“Cô đang nóng quá đấy,” ông chỉ nói vậy, rồi hạ thấp cửa kính ô tô cho nhân viên an ninh kiểm tra bên trong.
Trên đường tới thị trấn Glenrothes, ông kể cho Siobhan về những việc ông đã làm trong buổi tối ngồi trực ở sở và báo trước rằng có khả năng cô sẽ nhận được một bức thư điện tử từ địa chỉ có tên Tornupinside. Nhưng dường như Siobhan chẳng còn tâm trí đâu mà lắng nghe. Tại sở Fife, họ phải xuất trình thẻ cảnh sát tận ba lần trước khi có thể truy cập hồ sơ về Chiến dịch Sorbus. Rebus quyết định sẽ không nhắc đến việc ông bị tống vào xà lim đêm hôm trước bởi lẽ cô bạn đồng nghiệp của ông đã có đủ chuyện để lo nghĩ rồi. Cuối cùng thì bàn tay trái của Rebus cũng trở về trạng thái gần như bình thường. Chỉ cần một hộp thuốc giảm đau ibuproten là đâu vào đấy…
Phòng tác chiến sở Fife cũng giống như những phòng tác chiến ở các sở khác: những màn hình giám sát an ninh CCTV, những cảnh sát dân sự ngồi trước màn hình máy tính, tất cả máy bộ đàm thường trực ở chế độ bật; những tấm bản đồ khu vực trung tâm Scotland. Ngoài ra, trong phòng còn có máy hiển thị hình ảnh cập nhật trực tiếp từ vành đai bảo vệ Gleneagles, những máy quay bố trí tại mỗi một chòi gác. Các hình ảnh cập nhật khác từ Edinburgh, Stirling, cầu Forth. Cả video giao thông trên trục đường cao tốc M9 chạy ngang qua thị trấn Auchterarder.
Ca trực đêm đã bắt đầu, đồng nghĩa với việc mọi người sẽ chủ động nói nhỏ tiếng và bầu không khí yên lặng. Ai nấy đều âm thầm tập trung, chẳng còn vẻ hối hả như ban ngày. Không thấy mấy tay vô liêm sỉ đã bắt giam ông đâu, cũng không thấy Steelforth đâu. Siobhan biết một hai khuôn mặt cô đã gặp khi tới đây tuần trước. Cô liền bước tới hỏi thăm họ, bỏ lại Rebus lúc này vẫn đang chậm rãi băng ngang căn phòng. Nhưng rồi cả ông cũng thấy một gương mặt quen. Bobby Hogan, người vừa được thăng chức tổng thanh tra với thành tích khống chế thành công vụ nổ súng ở thị trấn nam Queensferry. Nhưng cùng với sự đề bạt thì anh ta cũng nhận luôn quyết định thuyên chuyển công tác sang vùng Tayside. Phải hơn một năm nay Rebus chưa gặp lại người đồng nghiệp này nhưng vẫn nhận được ra mái tóc bạc lơ thơ, và bộ dạng cái đầu như lún sâu vào trong đôi vai của anh ta.
“Bobby,” Rebus gọi, vừa đưa tay ra.
Hogan mở to đôi mắt đầy ngạc nhiên và hồ hởi siết chặt bàn tay Rebus. “Trời ơi, John đấy ư, đừng nói với tôi là giờ cả hai ta đều tuyệt vọng đấy nhé.”
“Đừng lo, Bobby à, tôi chỉ có mặt với tư cách tài xế mà thôi. Dạo này đời sống thế nào?”
“Không thể phàn nàn. Có phải Siobhan kia không?” Rebus gật đầu thay cho câu trả lời. “Sao cô ấy lại chuyện trò với nhân viên của tôi nhỉ?”
“Cô ấy cần tìm mấy băng giám sát an ninh.”
“Thứ ấy chính chúng tôi giám sát, thiếu gì. Có rắc rối gì sao?”
“Một vụ chúng tôi đang điều tra ấy mà, Bobby… kẻ tình nghi có thể đã xuất hiện ở cuộc bạo loạn hôm nay.”
“Xem chừng mò kim vựa cỏ rồi,” Hogan nhăn trán tỏ vẻ ái ngại. Tuy kém Rebus vài tuổi nhưng những nếp nhăn trên mặt khiến anh ta trông có vẻ già hơn.
“Làm tổng thanh tra thích chứ?” Rebus cố tình hỏi han nhằm chuyển hướng chú ý của người đồng nghiệp.
“Anh nên thử xem sao.”
Rebus lắc đầu ngao ngán. “Tôi sắp nghỉ hưu rồi, Bobby à. Thành phố Dundee đối đãi anh ra sao?”
“Tôi được căn hộ dành cho người độc thân cũng khá.”
“Tôi tưởng anh và Cora quay lại với nhau rồi chứ?”
Khuôn mặt Hogan trở nên nhăn nhúm khắc khổ hơn, anh ta lắc đầu quầy quậy, khiến Rebus chợt hiểu cần tránh chủ đề này.
“Phòng tác chiến trông ổn nhỉ,” Rebus vội nói chữa.
“Sở chỉ huy của chúng tôi đấy,” Hogan thở phào nhẹ nhõm. “Chúng tôi giữ liên lạc thường xuyên với Edinburgh, Stirling và cả Gleneagles.”
“Thế nhỡ mọi thứ trở nên bung bét thì sao?”
“Khi ấy họ sẽ chuyển hội nghị G8 về địa hạt quen thuộc của chúng ta - lâu đài Tulliallan ấy.”
Ý anh ta là Học viện Cảnh sát Scotland. Rebus gật đầu tỏ vẻ ông bị ấn tượng lắm.
“Này Bobby, từ đây có liên hệ trực tiếp với bên Cơ quan Đặc vụ được không?”
Hogan chỉ nhún vai. “Chung cuộc ra thì chúng tôi chịu trách nhiệm nếu có chuyện xảy ra, chứ không phải bọn họ, John ạ.”
Rebus lại gật đầu, nhưng lần này chỉ là giả bộ tán thành mà thôi.
“Tôi tình cờ chạm mặt một người trong số họ, dù sao chăng nữa…”
“Steelforth phải không?”
“Hắn cứ khệnh khạng lượn khắp Edinburgh như thể toàn bộ thành phố này chỉ là mảnh sân sau nhà hắn vậy.”
“Ông ta cũng kinh khủng đấy,” Hogan thừa nhận.
“Tôi còn có thể trình bày theo một cách khác nữa…” Rebus giãi bày. “nhưng tốt hơn là không nên… biết đâu hắn ta và anh lại thân nhau hơn cả ruột thịt.”
Hogan kêu ré lên phản đối. “Không đời nào.”
“Nghe này, không chỉ có mình hắn đâu.” Rebus hạ thấp giọng đến nỗi gần như đang thì thầm. “Tôi đụng phải mấy người của hắn. Chúng mặc cảnh phục nhưng không đeo phù hiệu. Xe ngụy trang và một chiếc xe tải có đèn hiệu nhưng thiếu mất còi tầm.”
“Có chuyện gì thế?”
“Bobby à, tôi đã cố tỏ ra tử tế rồi đấy chứ…”
“Và?”
“Đại loại là tôi bị đập cho một trận.”
Hogan nhìn Rebus với ánh mắt ngờ vực. “Theo nghĩa đen ư?”
“Cũng gần như thế.”
Hogan gật đầu ra chiều đã nắm được sự vụ. “Anh muốn biết danh tính cùng nhận dạng của bọn chúng phải không?”
“E rằng tôi không thể mô tả gì nhiều.” Rebus nói với giọng tiếc nuối. “Da bọn chúng đều ngăm ngăm và một tên được gọi là Jacko. Tôi nghĩ có lẽ chúng đến từ vùng tây nam.”
Hogan suy ngẫm trong giây lát rồi đáp lời. “Để xem tôi có thể làm gì.”
“Bobby này, tôi chỉ đồng ý nhận sự giúp đỡ nếu đích thân anh ra tay thôi.”
“Bớt căng thẳng đi, Rebus. Tôi đã nói với anh rồi còn gì, đây là địa bàn của tôi cơ mà.” Anh ta vừa nói vừa đặt bàn tay lên vai Rebus, như để trấn an.
Rebus gật đầu bầy tỏ lòng biết ơn; ông thừa hiểu rằng đánh thức anh bạn khỏi giấc mộng hão huyền sẽ chẳng mang lại điều gì tốt đẹp, cứ để anh ấy giữ nguyên vẹn những ảo tưởng về quyền lực có khi lại tốt hơn…
Siobhan đã thu hẹp phạm vi tìm kiếm. Giờ đây cô chỉ quan tâm tới những cảnh quay từ máy giám sát an ninh ở công viên Gardens, trong khoảng nửa giờ quanh thời điểm mẹ cô bị tấn công. Dẫu vậy cô vẫn phải xem xét tới hàng nghìn tấm hình và những thước phim thu được từ hàng tá góc quay khác nhau. Đấy là chưa tính đến các bằng chứng trên hệ thống giám sát an ninh CCTV cộng thêm biết bao băng ghi hình và ảnh chụp của những người biểu tình và người đứng xem bên ngoài nữa.
“Vẫn còn truyền thông đại chúng,” một người Siobhan quen nói. Tin tức trên các kênh BBC, kênh truyền hình ITV, kênh 4 và kênh 5, cộng với đài phát thanh Sky và CNN nữa.
Còn chưa kể tới hình ảnh của những tay nhiếp ảnh làm việc cho các tòa soạn lớn ở Scotland nữa.
“Cứ bắt đầu với những gì ta có cái đã,” cô nói.
“Cô có thể ngồi ở chiếc bàn đằng kia…”
Siobhan nói lời cảm ơn Rebus đã đưa cô đến tận đây rồi đề nghị ông hãy quay về nhà. Cô còn dặn ông đừng lo bởi sau khi xong việc cô sẽ đi nhờ ai đó về Edinburgh.
“Cô sẽ ở đây cả đêm à?”
“Chưa chắc đã phải như thế.” Dù nói vậy nhưng cả Siobhan lẫn Rebus đều biết rằng việc xem xét tỉ mỉ tất cả ảnh và băng ghi hình hẳn sẽ ngốn tới chừng ấy thời gian. “Căng tin mở hai tư trên bảy cơ mà.”
“Còn cha mẹ cô?”
“Tôi sẽ có mặt ngay khi cần thiết.” Cô ngừng lời. “Nếu anh có thể cảm thông giùm tôi…”
“Chúng ta theo dõi sát tình hình là được mà.”
“Cảm ơn anh.” Siobhan nói rồi ôm lấy Rebus, dù ngay bản thân cô cũng không hiểu tại sao mình làm vậy. Có thể chỉ là để cảm thấy được tiếp thêm sức mạnh, còn cả một đêm dài mệt mỏi đang chờ cô ở phía trước.
“Siobhan này… giả sử cô tóm được kẻ đã tấn công mẹ cô, tiếp theo sẽ thế nào? Hắn sẽ bao biện rằng hắn chỉ đang thực hiện nhiệm vụ thôi.”
“Tôi sẽ tìm được chứng cớ cho thấy hắn không thực hiện đúng bổn phận.”
“Nếu cô làm căng quá…”
Siobhan gật đầu, rồi nháy mắt ra hiệu và mỉm cười. Đây chính là điệu bộ mà cô đã học được từ Rebus, ông luôn như vậy mỗi khi lên kế hoạch làm gì đó quá phạm vi cho phép.
Nháy mắt ra hiệu và mỉm cười, rồi cô quay lưng bước đi.
Ai đó đã vẽ một biểu tượng của những người theo chủ trương vô chính phủ lên cánh cổng dẫn vào đơn vị C thuộc Sở Cảnh sát đặt tại quảng trường Torphichen. Đó là một tòa nhà vẻ cũ kỹ và đổ nát, không khí tỏa ra nom còn liêu xiêu hơn cả sở quảng trường Gayfield. Bên ngoài tòa nhà, vài người lao công đang cặm cụi quét dọn đống đất đá vương vãi khắp nơi sau vụ bạo loạn. Nào ly thủy tinh vỡ, vôi vữa, gạch vụn và hộp đựng đồ ăn nhanh.
Người cảnh sát ở bàn trực bấm nút mở cổng cho Rebus vào. Một số kẻ biểu tình trên phố Canning được đưa tới đây để thẩm vấn. Họ đã mất cả đêm trong các xà lim: thả bớt tội phạm để dự phòng khi bạo loạn nổ ra. Rebus không sao chấp nhận nổi hình ảnh bọn nghiện hút, cô hồn được giải phóng khỏi nhà giam đích thị dành cho chứng để mà ngang nhiên lảng vảng khắp mọi xó xỉnh ngay tại Edinburgh này. Phòng Điều tra Tội phạm dài và hẹp luôn có mùi người ngai ngái, thứ mùi mà Rebus quy cho sự hiện diện của Phó ủy viên Ray Reynolds Bí Tỉ. Lúc này anh ta đang ngồi thườn thượt với đôi chân vắt ngang mặt bàn trước mặt, chiếc cà vạt xộc xệch trên cổ, một chai bia loại nhẹ của Đức trong nắm tay. Sếp của anh ta - thanh tra Shug Davidson ngồi ở một bàn làm việc khác. Cà vạt của Davidson cũng gần tuột hết ra nhưng hình như anh ta vẫn đang làm việc, những ngón tay gõ mổ cò liên tục trên bàn phím máy tính. Chai bia đặt kế bên vẫn chưa khui nắp.
Reynolds thậm chí còn chẳng buồn kìm nén tiếng ợ dài khi Rebus bước vào phòng. “Con ma giữa bữa tiệc kia rồi!” anh ta hô to khi nhận ra người quen cũ. “Tôi nghe nói suýt nữa anh cũng được chào đón ở cả hội nghị G8 lẫn Quân đoàn Hề Phiến Loạn,” nói vậy nhưng anh ta nâng chai bia trong tay ra điều chúc mừng.
“Anh nói vậy làm tôi buồn lòng lắm đấy, Ray à. Bận lắm, hả?”
“Chúng tôi phải được khen thưởng ấy chứ.” Reynolds chuyển cho Rebus một chai bia nhưng ông lắc đầu từ chối.
“Anh tới đây quan sát chúng tôi tác chiến à?” Davidson chêm vào.
“Tôi cần gặp Ellen hỏi chút việc,” Rebus giải thích và hất cằm về phía người thứ tư đang có mặt trong phòng. Hạ sĩ Ellen Wylie nãy giờ đang chăm chú đọc báo cáo liền ngước mắt nhìn lên khi nghe thấy tên mình. Mái tóc vàng hoe được cắt ngắn và để ngôi giữa. Cô ta có vẻ đã tăng vài cân kể từ ngày Rebus còn hợp tác cùng cô ta điều tra một số vụ án. Hai má cô nàng đã phúng phính ra, bây giờ lại còn đang ửng đỏ; đến nỗi Reynolds chẳng thể kìm lòng che giấu vẻ khoái chí khi xoa hai lòng bàn tay thật lực rồi giơ về phía cô ta như thể đang sưởi ấm chúng trước ngọn lửa bập bùng trong đêm đông lạnh giá.
Tuy đã đứng dậy nhưng cô ta vẫn không đưa mắt nhìn người đồng nghiệp vừa bước vào phòng. Davidson hỏi liệu có chuyện gì anh ta cần biết hay không nhưng Rebus chỉ nhún vai thay cho câu trả lời. Wylie đưa tay lấy chiếc áo choàng vắt trên lưng ghế rồi nhấc theo chiếc túi khoác vai.
“Chỉ như một buổi tối thông thường thôi mà,” cô ta thông báo với cả phòng. Reynolds thích thú huýt sáo và giơ khuỷu tay huých không khí vẻ hí hửng.
“Shug này, anh nghĩ sao? Tình cảm lứa đôi nảy nở từ tình đồng nghiệp cũng hay chứ nhỉ.” Tiếng cười bỡn cợt theo chân Wylie đến tận bên ngoài Phòng Điều tra Tội phạm. Vừa ra tới hành lang cô ta đã đứng dựa lưng vào tường và gục đầu xuống.
“Một ngày dài vất vả à?” Rebus phỏng đoán.
“Đã bao giờ anh thử thẩm vấn một kẻ vô chính phủ người Đức ủng hộ chủ nghĩa công đoàn chưa?”
“Gần đây thì không.”
“Cuộc thẩm vấn phải hoàn thành trong đêm nay để kịp chuyển tới tòa án vào sáng mai.”
“Sáng nay chứ,” Rebus đính chính bằng cách đưa ngón tay gõ nhẹ lên mặt kính đồng hồ. Cô ta đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay của mình.
“Đến giờ này rồi cơ à?” giọng cô nghe thật mệt mỏi. “Và tôi sẽ phải quay lại đây sau sáu tiếng nữa.”
“Tôi mời cô uống chút gì nhé, nếu quán rượu còn mở cửa.”
“Tôi không cần uống gì cả.”
“Hay tôi đưa cô về vậy?”
“Xe của tôi ở ngay bên ngoài.” Nói rồi cô ta thoáng đăm chiêu suy nghĩ. “À không, hôm nay tôi không đi xe.”
“Nước cờ hay đấy, rất thực tế.”
“Chúng tôi được cảnh báo không nên lái xe.”
“Lo xa lúc nào cũng có lợi. Và nó đồng nghĩa với việc đêm nay tôi sẽ có cái vinh dự được đưa cô về nhà.” Rebus chờ cho ánh mắt hai người chạm nhau. Ông mỉm cười. “Hình như cô vẫn chưa hỏi xem tôi tới gặp cô làm gì.”
“Tôi thừa biết anh muốn gì rồi.” Cô nàng hơi vặc lại, khiến Rebus phải giơ hai tay xin hàng.
“Bình tĩnh,” ông nói. “Tôi chỉ không muốn cô phải…”
“Phải làm sao cơ?”
Rebus chỉ đợi cô ta hỏi lại để ông có thể đi thẳng vào mấu chốt của cuộc trò chuyện. “Torn-up-inside,” ông gằn giọng.
Ellen Wylie hiện sống chung nhà với người chị gái vừa mới ly hôn.
Đó là một căn nhà nhỏ ở Cramond, ngoại ô Edinburgh. Khoảnh vườn sau nhà chạy ra đến một chỗ thụt dốc đứng xuống con sông Almond. Đêm êm dịu và Rebus cũng muốn hút thuốc nữa, nên họ quyết định ngồi xuống chỗ cái bàn ngoài vườn. Wylie nói rất khẽ để tránh đánh thức những người hàng xóm đang say giấc nồng, thêm nữa cửa sổ phòng chị gái cô hãy còn để mở. Cô ta mang ra hai tách trà sữa.
“Chỗ này đẹp đấy,” Rebus nhận xét. “Được nghe tiếng nước chảy thật là thích.”
“Có một con đập ngay đằng kia.” Cô ta đưa tay chỉ vào khoảng không tối om trước mặt. “Nó giúp giảm bớt tiếng ồn do máy bay gây nên.”
Rebus gật đầu tỏ ý đã hiểu: ông và cô bạn đồng nghiệp đang ngồi ngay bên dưới đường bay dẫn vào phi trường Turnhouse. Vào thời điểm này trong ngày, phố xá rất vắng vẻ nên họ chỉ mất chừng mười lăm phút để đi từ quảng trường Torphichen về nhà Wylie. Chừng ấy thời gian cũng đủ cho cô ta thuật lại câu chuyện của mình.
“Thế nên là tôi đã viết bài trên trang web ấy… nhưng đâu phải là phạm pháp? Tôi thật quá bất bình với hệ thống luật pháp của đất nước này. Chúng ta vắt kiệt sức lực chỉ cốt đưa những tên súc sinh ấy ra trước vành móng ngựa, để rồi hội luật sư lại dốc hết tâm trí nhằm hạ bớt tội trạng của chúng, thậm chí có lần họ còn biện hộ tài tình đến nỗi khiến chúng trở thành vô tội.”
“Tất cả chỉ có vậy thôi?”
Chiếc nệm phát ra tiếng động khi cô ta cựa quậy. “Có thể còn gì khác nữa?”
“Tornupinside - bí danh này nghe như còn nhiều tâm sự riêng tư lắm.”
Cô ta đăm đăm nhìn vào tấm kính chắn gió trước mặt. “Không, John à. Chỉ có nỗi oán giận mà thôi. Tôi đã dành quá nhiều thời gian cho không biết bao nhiêu vụ hiếp dâm, lạm dụng tình dục và bạo lực gia đình rồi - có lẽ chỉ phụ nữ mới hiểu được cảm giác mà tôi đã phải trải qua.”
“Đó chính là lý do khiến cô gọi điện cho Siobhan phải không? Tôi nhận ra giọng cô ngay.”
“Anh quả là không thể ngờ được.”
“Chẳng phải tên đệm của tôi…”
Lúc này, hai người đang ngồi trong mảnh vườn nhỏ phía sau ngôi nhà. Rebus khẽ rùng mình trước cơn gió phảng phất chút hơi lạnh đêm mùa hè, ông cài lại mấy cúc áo rồi lần lượt hỏi người đồng nghiệp những câu hỏi về trang web. Cô đã tìm thấy nó như thế nào? Cô có biết gia đình Jensen không? Cô đã gặp họ bao giờ chưa?
“Tôi còn nhớ vụ án ấy,” cô ta chỉ nói vỏn vẹn có thế.
“Vụ Vicky Jensen?” Cô ta chậm rãi gật đầu. “Cô cũng tham gia điều tra vụ đó?”
Đáp lại lời ông là một cái lắc đầu. “Nhưng tôi lấy làm mừng vì hắn đã chết. Hãy chỉ cho tôi chỗ hắn được chôn và tôi sẽ ra đó nhảy một điệu ăn mừng.”
“Cả Edward Isley và Trevor Guest cũng chết rồi.”
“John à, anh nghe này, tất cả những gì tôi làm chỉ là viết vài dòng bình luận… coi như giải tỏa thôi mà.”
“Giờ thì ba người đàn ông có mặt trong danh sách trên trang web đã bị sát hại. Cả ba đều lãnh trọn cú đánh chí tử từ phía sau và bị tiêm ma túy quá liều. Ellen à, cô đã từng điều tra các vụ giết người rồi mà… chuyên viên y tế kết luận thế nào?”
“Họ phỏng đoán thủ phạm là kẻ có thể tiếp cận với thuốc gây nghiện.”
“Còn gì nữa không?”
Wylie nghĩ ngợi trong thoáng chốc rồi trả lời. “Anh nói tôi nghe đi.”
“Hung thủ không muốn tấn công từ phía trước các nạn nhân. Có lẽ bởi bọn chúng đều to con và khỏe hơn. Hắn cũng không muốn để nạn nhân phải chịu nhiều đau đớn - điều đó giải thích vì sao hắn lại đánh gục con mồi rồi tiêm heroin. Với cách lập luận như vậy, cô có cho rằng hơi giống một phụ nữ không?”
“John à, tách trà của anh còn ấm chứ?”
“Ellen này…”
Đột nhiên cô ta đập mạnh bàn tay lên mặt bàn. “Nếu chúng đã bị đưa vào danh sách trên trang thông tin Canh chừng Ác thú, cũng có nghĩa chúng đích thị là những tên khốn hạng nhất… đừng bao giờ trông đợi tôi sẽ xót thương chúng.”
“Thế còn việc bắt thủ phạm thì sao?”
“Việc đó thì sao chứ?”
“Chẳng lẽ cô mong cho thủ phạm có thể cao chạy xa bay à?”
Nghe vậy cô lại đăm chiêu dõi ánh mắt vào khoảng không vô định trước mặt. Những tán lá cây trên cao xào xạc trong làn gió nhẹ. “John à, anh biết chuyện gì đang diễn ra không? Chúng ta có một cuộc chiến, rõ rành rành - giữa người tốt và kẻ xấu…”
Rebus thầm nghĩ “Cô đi mà nói thế với Siobhan ấy.”
“Nhưng đâu phải lúc nào cũng thế, đúng không?” cô tiếp tục. “Đôi khi ranh giới trắng đen cũng bị xóa nhòa.” Cô ta quay sang nhìn chằm chằm vào Rebus. ”Anh phải hiểu thấu điều đó hơn hết thảy mọi người chứ, tôi đã chứng kiến bao nhiêu khúc quanh khó khăn anh phải vượt qua những năm qua.”
“Ellen à, tôi tiêu biểu cho thứ hình mẫu tệ hại mà.”
“Cũng có thể, nhưng hẳn là anh đang lập kế hoạch truy lùng hắn, phải không?”
“Chưa khẳng định được hung thủ là đàn ông hay phụ nữ. Bởi vậy tôi mới cần lấy lời khai của cô.” Wylie há hốc miệng định lên tiếng phản đối nhưng Rebus đã ngay lập tức giơ tay ra hiệu. “Cô là người duy nhất truy cập vào trang web mà tôi biết. Vợ chồng nhà Jensen giờ đã đóng cửa trang thông tin ấy rồi, thành ra tôi không thể biết chắc những nội dung gì được đề cập trên đó.”
“Và anh muốn tôi giúp anh?”
“Bằng cách trả lời một vài câu hỏi của tôi thôi.”
Wylie bật ra tiếng cười khe khẽ, đượm vẻ chua chát. “Anh biết lát nữa tôi phải có mặt ở tòa chứ?”
Rebus không đáp. Ông rút bật lửa châm thuốc rồi hỏi. “Tại sao lại ở Cramond này?” Nữ đồng nghiệp của ông có vẻ ngạc nhiên khi chủ đề của cuộc chuyện trò đột ngột bị thay đổi.
“Vì nó là một ngôi làng,” cô ta giải thích. “Một ngôi làng nằm ngay trong lòng thành phố - chẳng phải là địa điểm lý tưởng nhất sao?” Cô ta ngừng lời. “Cuộc thẩm vấn đã bắt đầu chưa đấy? Hay anh chỉ đang cố khiến cho tôi bớt cảnh giác?”
Rebus lắc đầu. “Tôi chỉ thắc mắc không biết ý tưởng về sống ở đây là của ai thôi.”
“John à, đây là nhà tôi. Chị Denise dọn đến ở cùng tôi sau khi chị ấy…” Đang nói giữa chừng bỗng cô ta dừng lại để hắng giọng. “Hình như tôi nuốt phải bọ hay sao ấy,” cô ta xin lỗi. “Tôi đang nói dở là, sau khi chị ấy ly hôn.”
Rebus gật đầu tỏ vẻ đồng tình. “Công nhận chốn này quả thật rất thanh bình. Chỉ cần ra đây cũng đủ xua tan nỗi mệt nhọc mà công việc gây ra.”
Ánh sáng rọi ra từ phòng bếp bắt trúng nụ cười trên môi cô. “Tôi lại cảm thấy khung cảnh yên bình sẽ không có tác dụng với anh. Tôi cũng không chắc liệu những thứ nặng nề trí mạng có khiến anh dễ chịu hơn hay không.”
“Không thì vài thứ nho nhỏ thế kia thôi cũng được,” Rebus phản pháo và hất cằm về phía những vỏ chai rượu được xếp thành hàng trên nền đất phía dưới cửa sổ phòng bếp.
Rebus lái xe thật chậm trên đường trở về thành phố. Ông yêu cái khoảnh khắc cả thành phố vào đêm như thế này, lác đác vài chiếc taxi hay mấy người khách bộ hành ung dung dạo bước, những ngọn đèn đường phả ra thứ ánh sáng màu vàng ấm áp, những cửa hiệu tối im lìm, cùng những ô cửa sổ che rèm kín mít. Dẫu vậy vẫn còn một vài địa chỉ mà ông có thể ghé qua - một tiệm bánh; một sòng bạc còn mở cửa; bốt trực của mấy anh gác đêm - những nơi biết rõ ông, lại luôn có trà nóng đang được pha và chuyện phiếm sẵn sàng. Nếu là nhiều năm về trước, ông có thể dừng xe lại để tán gẫu vài lời với mấy cô gái đứng đường trên phố Coburg, nhưng phần lớn bọn họ đã trôi dạt tận phương trời nào hoặc có khi chẳng còn hiện diện trên cõi đời này nữa. Sớm muộn gì rồi ông cũng sẽ biến mất như thế, chỉ có thành phố Edinburgh này là còn mãi. Cuộc sống khác nào một vở kịch không có hồi kết, các chương màn cứ thế nối nhau tiếp diễn. Bọn sát nhân sẽ bị tóm và phải chịu trừng phạt; thế giới sẽ chỉ còn những người tử tế. Biết bao đời nay người tốt và tầng lớp cặn bã của xã hội vẫn song hành tồn tại. Đến cuối tuần gánh xiếc mang tên hội nghị thượng đỉnh G8 sẽ lăn bánh tới nơi khác. Geldot và Bono sẽ hiến dâng đời mình cho công cuộc đại nghĩa mới. Richard Pennen sẽ tiếp tục chủ trì những cuộc họp liên miên trong văn phòng rộng thênh thang của ông ta, còn David Sleelforth sẽ trở về Cục Điều tra Hình sự Luân Đôn. Đôi lúc Rebus có cảm giác rằng ông đã gần như thấy được cái cơ chế khiến cho mọi vật kết nối với nhau.
Gần như là vậy… nhưng chưa bao giờ ông đến thật gần cả.
Đập vào mắt Rebus khi ông quẹo vào đường Marchmont là công viên Meadows trông thật hiu quạnh. Ông đỗ xe ngay đầu phố Arden rồi đi bộ dọc con dốc dẫn về khu chung cư. Cứ hai hay ba lần mỗi tuần hòm thư của ông lại đầy ắp thư mời từ các công ty môi giới nhiệt tình đề nghị bán giúp căn hộ cho ông. Một căn hộ tầng trên đã được giao dịch thành công với giá hai trăm nghìn bảng Anh. Cộng thêm từng ấy tiền vào khoản lương hưu sau này Cục Điều tra Hình sự cấp cho ông, thì ông, như chính Siobhan cũng đã nói, cứ thế mà sống khỏe. Nhưng vấn đề là ông lại không hề thấy viễn cảnh như vậy có gì hấp dẫn. Ông khom người lấy mấy bì thư được nhét vào qua khe cửa. Có cả một tờ thực đơn của cửa hàng bán đồ ăn Ấn lưu động nữa. Ông ghim tờ thực đơn đè lên xấp tờ rơi quảng cáo trên tường bếp rồi quay sang chuẩn bị vài lát bánh kẹp thịt. Ông đứng ăn ngay trong bếp, vừa nhai bữa tối muộn vừa hướng ánh nhìn vào đống vỏ chai nằm la liệt trên mặt bàn. Không biết có bao nhiêu vỏ chai xếp dưới cửa sổ trong vườn nhà Ellen Wylie nhỉ? Mười lăm, hoặc chừng hai mươi chai gì đó. Như thế là nhiều rượu đấy chứ. Ông thấy trong bếp có một chiếc túi đựng đồ có nhãn hệ thống siêu thị Tesco. Có lẽ cô ta đi mua đồ rồi mang trả vỏ chai luôn. Nếu cứ hai tuần một lần… Vậy là hai mươi chai trong hai tuần; mười chai mỗi tuần. Chẳng phải cô bạn đồng nghiệp đã kể rằng ”Chị Denise chuyển tới sống cùng tôi sau khi chị ấy… sau khi chị ấy ly hôn” hay sao. Đèn phòng bếp vẫn sáng vậy mà ông chẳng thấy thứ côn trùng nào hoạt động vào ban đêm lởn vởn ngoài cửa sổ cả. Ellen dường như đã bị vắt kiệt sức lực. Có thể lý giải cho dáng vẻ mệt mỏi ấy bằng cường độ làm việc căng thẳng vào ban ngày, nhưng Rebus biết rằng phía sau bộ dạng phờ phạc của nữ đồng nghiệp là chuyện gì đó khác. Đâu phải ngày một ngày hai mà những vết nhăn có thể in hằn bên dưới đôi mắt đỏ ngầu của cô ta. Rồi còn cả thân hình đẫy đà của cô ta, dễ cũng mất nhiều tuần mới lên được chừng ấy cân. Ông biết Siobhan đã từng xem Ellen là địch thủ - hai nữ hạ sĩ buộc phải chiến đấu ác liệt nếu muốn được thăng tiến. Nhưng gần đây ông không thấy Siobhan nói như vậy nữa, dường như cặp má căng tròn đỏ ửng cộng thêm điệu bộ ngày càng phát tướng đã khiến cho Ellen trông chẳng còn chút lợi hại nào…
Rebus rót đầy nước vào ly thủy tinh rồi bước sang phòng khách. Ông đổ thêm một chút mạch nha sau khi đã uống bớt một ngụm nước cho đỡ đầy. Thong thả nhấm nháp một chút và khoan khoái cảm nhận sức nóng lan khắp cổ họng, rồi ông đưa ly lên làm một hơi và thả mình xuống ghế. Bây giờ đã quá muộn để nghe nhạc. Ông đành đặt chiếc ly rỗng lên bàn và nhắm mắt lại.
Thế rồi ông ngủ.
Thứ Ba ngày 5 tháng Bảy