← Quay lại trang sách

PHẦN THỨ Hai (11) Khiêu Vũ Với Quỷ

Chủ nhật ngày 3 tháng Bảy

Những người đồng nghiệp ở Glenrothes chỉ đưa Siobhan tới nhà ga Markinch. Khi mà tình hình đang căng thẳng như hiện nay thì đó quả là điều tốt nhất họ có thể làm được.

Siobhan ngồi trên tàu - giờ hãy còn quá sớm nên cảnh đông đúc chen lấn thường ngày trên sân ga vẫn chưa diễn ra - và cô lặng lẽ nhìn khung cảnh miền quê yên bình đang lướt qua bên ngoài cửa sổ. Thế nhưng cô chẳng thấy gì: tâm trí cô đang lần lượt cho chạy lại những hình ảnh của cuộc bạo loạn, cùng những tiếng đồng hồ không ngưng nghỉ toàn hình ảnh tư liệu mà cô vừa bỏ lại sau lưng ấy. Âm thanh và cuồng nộ, chửi thề và la ó, tiếng đồ vật bị ném, bị vứt kêu chát chúa và cả tiếng thét kinh hoàng vì sợ hãi cứ mãi vang lên. Ngón tay cái của cô tê cứng vì phải nhấn phím bảng điều khiển từ xa quá lâu. Tạm ngừng… tua lại thật chậm… tua đi thật chậm… bật. Rồi lại điệp khúc tua đi thật nhanh… tua lại từ đầu… tạm ngừng… bật. Trên một số tấm hình có những khuôn mặt bị đánh dấu bằng cách khoanh tròn - điều này có nghĩa họ là những người mà cảnh sát dự định sẽ thẩm vấn. Điểm chung dễ nhận thấy trên những khuôn mặt này chính là đôi mắt ánh lên vẻ căm hờn sâu sắc. Dĩ nhiên rồi, một vài người trong số họ không hề tham gia biểu tình gì cả, mà họ chỉ là những tay hay gây rối địa phương đang chực chờ quấy phá và phải giấu mặt bằng khăn quàng hiệu Burberry đắt tiền và mũ chơi bóng chày. Nếu ở phía nam, đám người này sẽ chỉ là những kẻ phá quấy, còn ở đây người ta gọi chúng là bọn du côn mất dạy. Viên cảnh sát ở sở Fife đã nói như vậy khi anh ta mang cho Siobhan tách cà phê và một thanh sô cô la.

“Đám du côn mất dạy ở Trị trấn Du côn Mất dạy ấy mà.”

Người phụ nữ ngồi đối diện với Siobhan trên tàu đang chăm chú xem tờ báo buổi sáng. Tin tức về cuộc bạo loạn chiếm ngay trang nhất. Nhưng chình ình ngay bên cạnh cũng là một bức hình của thủ tuớng Tony Blair. Ông đang trong chuyến công du tới Singapore để vận động cho nước Anh được quyền tổ chức Thế vận hội kỳ tới. Năm 2012, còn lâu mới đến thời điểm đó, và từ Anh tới Singapore cũng khá là xa xôi cách trở. Siobhan thấy khó mà tin rằng ngài thủ tướng sẽ kịp trở về Gleneagles để trao những cái bắt tay thân tình với tổng thống Bush, tổng thống Putin, thủ tướng Schroeder và tổng thống Chirac. Dòng tít trên trang bìa cũng cho hay có một vài dấu hiệu chứng tỏ đám đông tập trung tại công viên Hyde vào thứ Bảy đã đang trên đường tiến về phía bắc.

“Xin lỗi cô, chỗ này có ai ngồi chưa?”

Siobhan không trả lời mà chỉ lắc đầu, thấy vậy người đàn ông liền len qua cô để vào bên trong.

“Ngày hôm qua khủng khiếp thật đấy nhỉ?” anh ta gợi chuyện. Siobhan ậm ừ đáp lời qua loa, thế nhưng người phụ nữ đối diện lại hết sức hào hứng kể rằng cô ta đang đi mua sắm ở phố Rose khi cuộc bạo động xảy ra và rồi phải cố gắng lắm mới chạy thoát, không bị kẹt lại. Tiếp đó hai người bọn họ thi nhau tường thuật về trận xung đột giữa lực lượng an ninh và những kẻ biểu tình, riêng Siobhan đăm chiêu hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ. Có phân tích, bàn luận thêm nữa thì cũng chỉ đến vậy mà thôi. Sách lược của cảnh sát sẽ chẳng có gì đổi mới: đáp trả dữ dội; sao cho bọn họ hiểu thành phố này là của chúng ta. Từ những hình ảnh tư liệu thu được, họ đã thấy rất nhiều hành động khiêu khích rõ ràng. Song họ cũng đã được cảnh báo trước - một cuộc biểu tình chẳng có nghĩa lý nếu không được lên bản tin. Hiển nhiên là đám người theo chủ nghĩa vô chính phủ này không đủ sức tổ chức hẳn một chiến dịch quảng cáo. Ấy thế nên dùi cui của cảnh sát đã trở thành công cụ lăng xê miễn phí cho bọn chúng. Hàng loạt bức ảnh trên báo chính là bằng chứng hùng hồn nhất: đối lập với phe cảnh sát hung hãn, tay giơ cao dùi cui là hình ảnh những kẻ bạo loạn chẳng hề có khả năng tự vệ, bị lôi đi xềnh xệch trên nền đất bởi những người mặc quân phục không rõ danh tính. Tất cả đều hết sức George Orwell. Chẳng có gì trong mớ thông tin này có thể giúp Siobhan tìm ra kẻ đã tấn công mẹ cô cũng như lý do vì sao hắn lại hành xử như vậy.

Nhưng cô không định từ bỏ.

Cứ mỗi lần chớp mắt cô lại thấy mắt cay sè, và sau vài cái chớp mắt như vậy thế giới trước mặt cô dường như trở nên mờ ảo lạ kỳ. Cô cần ngủ, nhưng chất cafein và đường lại đang phát huy tác dụng.

“Cô gì ơi, cô không sao chứ?”

Người đàn ông ngồi cạnh khẽ lay người đánh thức Siobhan. Bàn tay anh ta đang đặt nhẹ lên cánh tay của cô. Khi đôi mắt vừa hé mở, cô cảm nhận được một giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống bên má. Cô vội lau đi ngay.

“Tôi không sao,” cô nói. “Tôi chỉ hơi mệt thôi.”

“Tôi cứ tưởng chúng tôi khiến cô lo lắng,” người phụ nữ ngồi đối diện với Siobhan qua chiếc bàn tiếp lời, “vì cứ nói mãi về những điều đã xảy ra ngày hôm qua.”

Siobhan lắc đầu và nhận ra người phụ nữ đã đọc xong tờ báo. “Chị có phiền không nếu tôi…?”

“Không phiền đâu, cưng, cô cứ lấy mà đọc.”

Sioban gắng nở một nụ cười rồi cô mở tờ báo lá cải ra, xem kỹ những bức ảnh, đồng thời không quên để ý tìm tên của người chụp…

Ở sân ga Haymarket cô xếp hàng lên một chiếc taxi. Chiếc xe nhanh chóng đưa cô tới Bệnh viện Đa khoa phía Tây, vào thẳng tận khoa mẹ cô đang tĩnh dưỡng. Cha cô đang đứng uống trà ở khu vực lễ tân. Ông vẫn mặc bộ đồ lấm lem ngày hôm qua, và dĩ nhiên chưa tính chuyện cạo râu, những đám râu muối tiêu mọc lởm chởm trên cằm và má ông. Siobhan thấy cha mình già đi nhiều, già nua và thiếu sức sống.

“Sức khỏe của mẹ thế nào rồi cha?” cô hỏi.

“Theo kết quả phim chụp cắt lớp ngay trước bữa trưa thì tình trạng bà ấy không đến nỗi quá tệ. Còn con thì sao?”

“Con vẫn chưa lùng ra tên khốn ấy.”

“Cha hiểu. Ý cha muốn hỏi con cảm thấy thế nào?”

“Con ổn mà.”

“Tối qua con đã thức đến nửa đêm phải không?”

“Có lẽ là quá nửa đêm một chút,” cô mỉm cười thừa nhận. Máy di động trong túi cô phát ra tiếng kêu bíp bíp: không phải tin nhắn mới, mà chỉ là báo hiệu điện thoại sắp hết pin. Cô tắt luôn điện thoại. “Con có thể gặp mẹ được không?”

“Các bác sĩ đang chăm sóc bà ấy. Họ bảo sẽ thông báo cho mình khi xong việc. Thế giới bên ngoài ra sao rồi con gái?”

“Đã sẵn sàng để đương đầu với một ngày mới.”

“Cha lấy cho con một tách cà phê nhé?”

Cô lắc đầu từ chối. “Con đang quay cuồng vì cà phê đây.”

“Con yêu, cha nghĩ con nên nghỉ ngơi một chút. Con có thể đến gặp mẹ vào buổi chiều, sau khi bà ấy làm xong các xét nghiệm cũng được.”

“Trước tiên con phải chào mẹ đã.” Cô vừa đáp lời vừa ra hiệu về phía buồng bệnh.

“Sau đó con sẽ về nhà chứ?”

“Vâng, chắc chắn rồi.”

Tin buổi sáng: những kẻ bị bắt ngày hôm qua đang bị gửi tới tòa sơ thẩm ở phố Chamber. Tuy nhiên phiên tòa này không mở cửa cho dân chúng cùng vào tham dự. Một cuộc phản kháng chuẩn bị diễn ra trước Cục Quản lý Nhập cảnh Dungavel. Do được cảnh báo trước nên Cục Nhập cảnh đã di dời những người bị trục xuất tới nơi khác. Dẫu vậy, những kẻ cầm đầu cho biết cuộc biểu tình vẫn sẽ xảy ra đúng như kế hoạch.

Tình trạng rối loạn ở Trại Hòa bình thị trấn Stirling. Dòng người đang bắt đầu tiến về Gleneagles, lực lượng cảnh sát kiên quyết chặn đứng bọn họ. Đạo luật Trật tự Công cộng số 60 cho cảnh sát quyền yêu cầu bất cứ ai dừng lại để lục soát. Ở Edinburgh công tác truy quét tương đối có hiệu quả. Một chiếc xe tải chở hơn bốn trăm lít dầu ăn đã bị chặn lại - nhờ thế mà ngăn ngừa được âm mưu đổ dầu ăn ra đường hòng gây náo loạn giao thông. Buổi concert Đòn cuối vào thứ Tư tới tại sân vận động Murrayfield sắp diễn ra tới nơi. Ban tổ chức đang gấp rút thực hiện công tác chuẩn bị sân khấu và bố trí ánh sáng. Danh ca Midge Ure cho biết ông hy vọng là sẽ được biểu diễn trong thời tiết mùa hè dễ chịu của Scotland. Rất nhiều người nổi tiếng và các ngôi sao của làng giải trí đang trên đường tới thành phố này. Nhà tư bản Richard Branson còn gây ấn tượng bằng cách lái máy bay phản lực đến Edinburgh. Chắc hẳn lúc này phi trường Prestwick đã hoàn toàn sẵn sàng cho những chuyến bay hạ cánh vào ngày mai. Một đội quân tiên phong với nhiệm vụ bảo vệ các nhà ngoại giao cũng đã có mặt. Tổng thống Bush chắc hẳn sẽ mang theo chú cảnh khuyển cận vệ, cùng với chiếc xe đạp leo núi quen thuộc để có thể duy trì chế độ tập luyện thể dục thể thao hằng ngày. Phát thanh viên trên vô tuyến đang đọc bức thư điện tử của một khán giả với nội dung gợi ý rằng lẽ ra nên chọn một trong vô số những giàn khoan dầu ngoài biển North làm địa điểm tổ chức hội nghị thượng đỉnh, “nhờ đó có thể tiết kiệm được một khoản nho nhỏ cho công tác an ninh, đồng thời đám người biểu tình cũng khó lòng có thể phá rối”.

Rebus uống nốt những giọt cà phê cuối cùng rồi chỉnh cho nhỏ âm lượng xuống. Những chiếc xe tải đang tiến vào bãi đậu xe của Sở Cảnh sát, sẵn sàng chuyển những kẻ bị bắt tới tòa án. Ellen Wylie sẽ có mặt ở tòa khoảng chừng chín mươi phút nữa để cung cấp những thông tin cần thiết. Rebus cố gọi vào điện thoại di động của Siobhan vài bận nhưng lần nào cũng bị chuyển thẳng tới chế độ lưu lại lời nhắn, đồng nghĩa với việc cô đang tắt máy. Ông gọi tới sở chỉ huy Sorbus, nhưng người ta cho biết Siobhan đã rời sở và đi tới Edinburgh rồi. Rebus bèn liên lạc với Bệnh viện Đa khoa phía Tây nhưng cũng không biết được gì hơn ngoài thông báo “Bà Clarke đã có một tối yên ổn”. Số lần ông đã nghe câu này trong đời… Một tối yên ổn nghĩa là “bà ấy vẫn sống, nếu đó là điều mà ông quan tâm”. Ông ngước lên và thấy một người đàn ông vừa bước vào Phòng Điều tra Tội phạm.

“Giúp được gì ông đây?” Rebus hơi sẵng giọng hỏi. Thế rồi ông nhận ra bộ cảnh phục. “Mong ngài thứ lỗi.”

“Chúng ta chưa gặp nhau mà,” vị cảnh sát trưởng đáp lời rồi đưa tay ra. “Tôi là James Corbyn.”

Rebus đáp lại cái bắt tay, nhận thấy cảnh sát trưởng Corbyn không phải là hội viên hội Tam Điểm. “Tôi là thanh tra Rebus,” ông nói.

“Có phải anh làm việc cùng với hạ sĩ Clarke ở Auchterarder?”

“Đúng vậy, thưa ngài.”

“Tôi đang tìm cô ấy đây, nữ hạ sĩ của chúng ta nợ tôi báo cáo mới nhất về vụ án.”

“Cũng có một vài tiến triển lý thú, thưa ngài. Có một trang thông tin trực tuyến do một đôi vợ chồng ở địa phương xây dựng. Có thể hung thủ đã dựa vào những thông tin được đăng tải trên đó để lựa chọn nạn nhân.”

“Đã xác định được danh tính của cả ba nạn nhân rồi chứ?”

“Rồi, thưa ngài. Tất cả bọn họ đều bị sát hại theo cùng một phương thức.”

“Ngoài ra còn có nạn nhân nào khác không?”

“Điều này thì chưa biết được.”

“Liệu hắn có dừng lại ở ba nạn nhân không?”

“Thưa ngài, lại một lần nữa tôi phải nói là điều này cũng rất khó đoán trước.”

Nói đến đây vị cảnh sát trưởng bắt đầu cất bước dạo quanh căn phòng, vừa đi vừa chăm chú xem xét các giấy tờ dán trên bảng treo tường, trên mặt bàn cũng như màn hình máy. vi tính. “Tôi đã cho hạ sĩ Clarke hay cô ấy chỉ có thể tiến hành điều tra đến ngày mai. Sau đó chúng ta sẽ tạm ngừng vụ án đến khi hội nghị thượng đỉnh G8 kết thúc.”

“Tôi không chắc đấy là một ý tưởng hay đâu.”

“Cho đến giờ giới truyền thông vẫn chưa nắm được thông tin gì về vụ án này. Thế nên chẳng có lý do gì mà chúng ta lại không thể ngừng điều tra trong vài ngày.”

“Những dấu vết để lâu sẽ hóa bùn mất, thưa ngài. Nếu chúng ta cho kẻ tình nghi chừng ấy thời gian để che giấu các chứng cứ…”

“Các anh đã tìm ra kẻ tình nghi ư?” Corbyn quay lại đối diện với Rebus.

“Cũng không hẳn, thưa ngài, nhưng chúng tôi cũng đã gặp một vài người để tìm hiểu.”

“Anh Rebus, G8 phải được ưu tiên hàng đầu.”

“Ngài có thấy phiền không nếu tôi hỏi vì sao?”

Nghe vậy Corbyn lập tức trợn mắt nhìn Rebus. “Bởi vì tám người đàn ông quyền lực nhất hành tinh đang trên đường tới Scotland và sẽ ở tại những khách sạn bậc nhất trong thời gian làm việc ở đất nước này. Đó mới là câu chuyện mà hết thảy mọi người đều muốn biết. Thông tin về kẻ giết người hàng loạt đang lẩn khuất tại chính khu vực trung tâm sẽ trở thành vật cản hết sức lạc lõng, anh không nghĩ thế sao?”

“Thưa ngài, thực ra chỉ có một nạn nhân là người Scotland thôi.”

Vị cảnh sát trưởng bước tới sát Rebus. “Thanh tra Rebus, đừng cố tỏ ra khôn ngoan. Và đừng nghĩ rằng trước đây tôi chưa từng đối phó với loại người như anh.”

“Loại người đó như thế nào, thưa ngài?”

“Loại người nghĩ rằng anh ta có chút kinh nghiệm làm vốn liếng, nên anh ta giỏi hơn hết thảy những người xung quanh. Anh biết người đời vẫn nói sao về xe hơi rồi phải không - con số trên đồng hồ công-tơ-mét càng lớn thì chiếc xe càng sớm trở thành đồ phế liệu mà thôi.”

“Thưa ngài, vấn đề là tôi ưa dùng xe hơi cổ điển hơn loại xe ngày nay đang được sản xuất hàng loạt. Tôi được phép chuyển lời nhắn của ngài tới hạ sĩ Clarke chứ? Tôi chắc rằng ngài còn có nhiều việc quan trọng hơn phải làm. Ngài cứ tự nhiên ghé thăm Gleneagles bất cứ lúc nào ngài muốn.”

“Không cần anh phải nhắc.”

“Lời nhắn đã được ghi lại,” Rebus hướng về phía vị cảnh sát trưởng và làm một điệu bộ có thể ngầm hiểu là hành động chào tạm biệt.

“Anh sẽ dừng cuộc điều tra này lại ngay lập tức.” Corbyn vừa nói vừa đập mạnh bàn tay xuống chỗ giấy tờ trên mặt bàn làm việc của Rebus. “Và nhớ cho - người phụ trách vụ này là hạ sĩ Clarke, chứ không phải là anh đâu, thanh tra.” Đôi mắt của Corbyn hơi nheo lại đầy thách thức. Song nhận thấy không có vẻ gì là viên thanh tra sẽ đáp lời, vị cảnh sảt trưởng đành bước ra khỏi căn phòng, điệu bộ trông cực kỳ phẫn nộ. Rebus chờ đến khi Corbyn khuất hẳn mới thở ra đầy tức giận. Rồi ông lấy điện thoại và bấm số để gọi.

“Mairie đấy à? Có tin gì cho tôi không?” Ông lắng nghe đầu dây bên kia nói xin lỗi. “Ừm, đừng bận tâm. Tôi có câu chuyện nho nhỏ vô cùng hay ho dành cho cô đây, nếu cô có thể mời tôi một chén trà…”

Rebus chỉ mất chưa đầy mười phút để đi bộ tới Multrees Walk. Đó là một khu thương mại vừa khai trương cách đây không lâu nằm kế ngay tòa cao ốc mang tên Harvey Nichols chuyên cung cấp những sản phẩm phục vụ khách hàng thuộc tầng lớp thượng lưu. Hiện giờ một vài cửa hiệu vẫn chưa có người thuê, nhưng quán cà phê Vin Caffe đã mở cửa phục vụ đồ ăn nhẹ cùng với cà phê đậm hương vị Ý. Rebus bước vào và gọi một ly espresso đúp.

“Lát nữa cứ tính hóa đơn cho cô ấy nhé,” ông nói thêm khi Mairie Henderson xuất hiện.

“Đoán xem ai đã phải dự phiên tòa chiều nay với tư cách là phóng viên đưa tin?” cô nói khi thả người xuống ghế.

“Và đó chính là cái cớ của cô để đình trệ việc điều tra về Richard Pennen ư?”

Mairie trừng mắt nhìn Rebus. “John à, việc Pennen thanh toán chi phí ăn ở cho một nghị sĩ thì có gì là to tát cơ chứ? Chẳng có bằng chứng nào cho thấy đó là tiền đút lót để ký hợp đồng cả. Nếu Webster chuyển tiền hợp đồng mua vũ khí tôi mới có thể có phần mở đầu của loạt bài mới.” Cô kêu lên với giọng điệu bực tức làm quá, kèm theo một cái nhún vai màu mè. “Nói thế thôi chứ tôi chưa chịu từ bỏ vụ này đâu. Anh cứ để tôi trao đổi thêm với những người khác về Richard Pennen xem sao.”

Rebus xoa xoa bàn tay khắp mặt. “Chính cách bọn họ bảo vệ kẻ đã ám hại ngài nghị sĩ của chúng ta ấy. Thực ra không chỉ có mình tay Pennen đâu, mà tất cả những người có mặt ở đó đêm ấy đều cố tình giấu giếm. Không đời nào họ lại cho chúng ta cơ hội thọc sâu vào vụ này thêm nữa.”

“Anh thực sự nghĩ rằng Webster bị đẩy ngã khỏi bức tường thành à?”

“Cũng có thể. Một người bảo vệ cho biết có kẻ xâm phạm còn gì.”

“À, nếu quả thực có ai đó xâm phạm, thì về lý thủ phạm không phải người có mặt tại bữa tiệc hôm ấy.” Nói rồi cô nghiêng đầu chờ biểu lộ đồng tình của Rebus. Nhưng rồi cô lập tức ngồi thẳng trở lại khi thấy ông chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào trên khuôn mặt. “Anh biết tôi nghĩ sao không? Tôi nghĩ rằng tất cả chuyện này đều là do một phần trong con người anh mang hơi hướng của những kẻ theo chủ trương vô chính phủ. Anh đứng về phe bọn họ và lấy làm khó chịu vì không hiểu sao anh lại phải làm việc dưới trướng ‘Kẻ Đó’.”

Nghe vậy, Rebus liền bật ra một tràng cười. “Cô đào đâu ra cái ý nghĩ này thế?”

Mairie cười hùa theo ông. “Tôi nói đúng, phải không nào? Anh luôn tự coi mình là người ngoài cuộc…” Cô ngừng lời khi nhân viên phục vụ mang đồ uống tới, rồi cô cắm chiếc thìa vào ly cà phê cappuccino và xúc một chút bọt kem đưa lên miệng.

“Tôi đã luôn cố gắng làm tốt nhất ở vị trí của mình,” Rebus trầm ngâm.

Nữ phóng viên gật đầu đồng tình. “Đó chính là lý do vì sao chúng ta lại hợp tác với nhau tốt đến vậy.”

“Cho đến khi cô chọn Cafferty là bạn đồng hành thay cho tôi.”

Cô lại nhún vai. “Ông ta có nhiều điểm chung với anh hơn là anh tưởng đấy.”

“Thế mà tôi lại định ủng hộ cô bằng câu chuyện thú vị đáng lý cô sắp sửa được biết đây…”

“OK.” Mairie vừa nói vừa nheo nheo đôi mắt. “Anh và ông ta đúng là khác nhau một trời một vực.”

“Nghe vậy tốt hơn.” Ông nói rồi chuyển cho cô bạn một chiếc phong bì. “Tôi tự đánh máy bằng đôi bàn tay tuyệt vời này đấy, cho nên chính tả sẽ không theo kịp các tiêu chuẩn cao xa của nghề báo đâu.”

“Cái gì đây?” cô vừa hỏi vừa mở trang giấy duy nhất bên trong chiếc phong bì ra.

“Các thông tin mà bên tôi vẫn đang bảo mật: thêm hai nạn nhân nữa, cùng bị giết bởi tên hung thủ đã sát hại Cyril Colliar. Tuy không thể cho cô biết tất cả mọi thứ mà chúng tôi đã thu được, nhưng chừng này chắc cũng đủ để cô khởi đầu rồi.”

“Chúa ơi, John…” Cô vừa thốt lên khe khẽ vừa ngước nhìn Rebus.

“Gì thế?”

“Tại sao anh lại cho tôi biết những điều này?”

“Bản chất vô chính phủ tiềm tàng đã thôi thúc tôi chăng?” ông làm bộ phỏng đoán.

“Chắc không lên được trang nhất rồi, không phải tuần này.”

“Thì sao?”

“Bất cứ tuần nào trong năm cũng được ngoại trừ tuần này…”

“Cô đang khinh thường món quà mà tôi biếu không cho cô đấy ư?”

“Lại còn cả trang thông tin trực tuyến nữa…” Cô lẩm bẩm khi xem xét trang giấy lần nữa.

“Mọi thứ đều đáng giá đấy, Mairie ạ. Nếu cô không phát huy được tính hữu ích của nó…” Ông nói lấp lửng và đưa tay ra đòi lại trang giấy.

“Anh viết ‘kẻ giết người hàng loạt’ là sao? Chẳng nhẽ đó là một kẻ không thể dừng những việc làm gớm ghiếc lại à?”

“Trả tờ giấy lại cho tôi nào.”

“Thế kẻ nào đã khiến anh phải bức xúc đến thế này?” nụ cười nở trên đôi môi Mairie khi cô ướm hỏi. “Bằng không thì còn lâu anh mới cho tôi biết.”

“Cô chỉ cần trả lại cho tôi tờ giấy và chúng ta sẽ chấm dứt câu chuyện ở đây.”

Thế nhưng cô lại nhét trả tờ giấy vào phong bì, gập đôi rồi cất vào túi. “Nếu mọi chuyện vẫn cứ êm đềm thế này trong suốt cả ngày hôm nay, có thể tôi sẽ thuyết phục được tổng biên tập.”

“Hãy nhấn mạnh đường link dẫn tới trang thông tin trực tuyến,” Rebus đưa ra lời khuyên. “Làm vậy sẽ giúp những người có tên trong danh sách trở nên cảnh giác hơn.”

“Họ chưa được thông báo hay sao?”

“Họ chẳng hề biết tí gì cả. Và nếu tay cảnh sát trưởng thành công với ý đồ bưng bít thì phải đến tuần sau họ mới biết cơ.”

“Đó là thời điểm mà kẻ sát nhân sẽ ra tay lần nữa ư?”

Rebus gật đầu.

“Hóa ra anh làm như vậy là vì thực sự muốn cứu mạng đám người bất hảo này sao?”

“Để bảo vệ và phục vụ công dân chứ,” Rebus vừa nói vừa nâng ly chúc mừng.

“Chứ không phải vì mối bất hòa giữa anh và ngài cảnh sát trưởng ư?”

Rebus lắc đầu thật chậm, như thể cảm thấy thất vọng vì cô. “Cứ cho rằng tôi tự nhận mình là một kẻ đa nghi… Thế cô thực sự sẽ vẫn tiếp tục tìm hiểu về Richard Pennen chứ?”

“Thêm một chút nữa thôi.” Cô trả lời và vẫy vẫy chiếc phong bì trước mặt Rebus. “Dù sao thì việc đầu tiên là phải đánh máy lại trang giấy này đã. Không hiểu sao từ trước tới giờ tôi chưa từng nhận ra tiếng Anh hóa ra không phải là ngôn ngữ mẹ đẻ của anh.”

Siobhan đi thẳng về nhà sau khi nán lại bệnh viện chỉ để được trông thấy mẹ mình vẫn ổn. Cô mở vòi xả nước đầy bồn tắm rồi khoan khoái nhắm mắt đắm mình tận hưởng cảm giác thư thái. Cô chỉ choàng tỉnh khi làn nước âm ấm đã chạm đến cằm lúc nào không hay. Cô bước ra ngoài để thay đồ, rồi gọi một chiếc taxi tới xưởng sửa chữa nơi chiếc xe của cô đã sẵn sàng lăn bánh trở lại. Cô nhận xe rồi phóng ngay tới khu ngoại ô Niddrie, trong lòng chắc mẩm rằng sét chẳng đánh ai hai… không, ba lần, mặc dầu cô cũng vẫn cố xoay xở đưa được chiếc xe mà cô mượn ở sở Thánh Leonard về đúng chỗ ban đầu mà không hề bị nghi ngờ. Nếu nhỡ ai đấy có hỏi, cô chỉ việc nói rằng nó đã bị hư hại khi nằm trong bãi đậu xe là được.

Có một chiếc xe buýt một tầng đậu ngay sát vỉa hè, người tài xế đang tranh thủ xem báo trong lúc chờ đợi hành khách. Một vài người cắm trại đi ngang qua Siobhan trên đường tiến về phía chiếc xe, họ mang trên vai những chiếc ba lô căng phồng. Nụ cười đượm vẻ ngái ngủ uể oải trên gương mặt mỗi người. Lúc này Bobby Greig đang đứng nhìn đoàn người rời đi. Siobhan đưa mắt nhìn quanh và nhận thấy những người khác đang bận rộn với việc tháo dỡ lều bạt của họ để chuẩn bị ra về.

“Thứ Bảy là đêm vất vả nhất của chúng ta,” Greig nhận xét. “Kể từ tối đó đến hôm nay, ngày nào cũng yên tĩnh thôi.”

“Vậy là anh không phải điều bớt mọi người ra ngoài, phải không?”

Nghe vậy miệng anh tức thì giật giật. “Có đủ tiện nghi cho tất cả mười lăm nghìn người, và duy chỉ có hai người trong số họ là có vấn đề mà thôi.” Anh ngừng lời. “Tối qua ‘những người bạn’ của cô không trở về khu trại đâu.” Cái cách mà anh ta đề cập đến chuyện này tiết lộ rằng có lẽ anh đã đoán biết được sự tình xảy ra rồi.

“Họ là cha mẹ tôi,” Siobhan thừa nhận.

“Và tại sao cô lại không muốn tôi biết chuyện đó?”

“Tôi không rõ nữa, Bobby à. Cũng có thể tôi nghĩ rằng cha và mẹ của một cảnh sát sẽ không được an toàn khi có mặt ở đây.”

“Hóa ra họ đang ở đây với cô à?”

Cô lắc đầu. “Một cảnh sát chống bạo động đã thẳng tay phang vào giữa mặt mẹ tôi. Bà ấy phải nhập viện cấp cứu từ đêm qua.”

“Tôi rất lấy làm tiếc khi phải nghe chuyện đó. Liệu tôi có giúp gì được không?”

Một lần nữa cô lại lắc đầu. “Từ hôm đấy đến giờ mọi người có gặp thêm rắc rối nào với dân địa phương không?”

“Tối qua lại thêm một trận nữa.”

“Đám người quái quỷ ấy đúng là dai như đỉa nhỉ?”

“Tay hội viên hội đồng thành phố lại tình cờ xuất hiện và ra tay dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa.”

“Có phải người tên là Tench không?”

Greig gật đầu xác nhận. “Ông ta dẫn một vị tai to mặt lớn đi tham quan một vòng quanh khu trại. Chuyện cải tạo đô thị gì đó.”

“Vùng này có thể tận dụng tình hình mà. Nhân vật tai to mặt lớn ấy trông thế nào?”

“Người bên Chính phủ,” Greig đưa những ngón tay lên gãi gãi mái tóc được cạo ngắn ngủn. “Chẳng mấy rồi thì chỗ này cũng chết thôi. Nên giải tán đi cho rồi.”

Siobhan không hỏi liệu anh ta đang muốn ám chỉ về khu cắm trại hay về chính thị trấn Niddrie này. Cô quay người bước về phía gian lều của cha mẹ mình. Cô kéo khóa mở cửa lều và ngó vào trong. Mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn nhưng xem ra có vài món đồ đã được thêm vào. Có vẻ như những người quyết định dọn ra ngoài đã để lại những món quà nho nhỏ như chút thức ăn, nến và nước uống.

“Họ đâu rồi?”

Siobhan nhận ngay ra giọng nói của Santal. Cô liền bước ra ngoài và đứng thẳng người lên. Santal cũng đang đeo ba lô trên lưng và trên tay thì cầm một chai nước khoáng.

“Cô đang chuẩn bị đi về đấy à?” Siobhan hỏi.

“Tôi bắt xe buýt tới Stirling. Đến để chào tạm biệt cha mẹ cô.”

“Cô sang khu Trại Hòa bình à?” Siobhan quan sát những bím tóc của Santal khi cô ta gật đầu thay cho câu trả lời. “Hôm qua cô có ở phố Princes không?”

“Lần cuối cùng tôi trông thấy cha mẹ cô đấy. Chuyện gì đã xảy ra với họ vậy?”

“Có kẻ nào đó đã quật vào mặt mẹ tôi. Giờ bà đang phải nằm viện.”

“Chúa ơi, thật ghê tởm. Liệu đó…” Santal ngập ngừng. “Có phải một đồng nghiệp của cô không?”

“Một đồng nghiệp của tôi,” Siobhan lặp lại. “Và tôi rất muốn tóm được hắn. Thật may là cô hãy còn ở đây.”

“Tại sao?”

“Cô có quay được đoạn phim nào không? Liệu tôi có thể xem qua một chút?”

Nhưng Santal lắc đầu.

“Đừng lo,” Siobhan trấn an Santal. “Tôi không truy tìm… Tôi chỉ quan tâm tới những người mặc cảnh phục, không phải cuộc bạo loạn.” Thế nhưng Santal vẫn lắc đầu.

“Lúc ấy tôi không mang theo máy quay,” cô ta nói dối trắng trợn.

“Santal à, thôi nào. Lẽ nào cô lại không muốn giúp chúng tôi.”

“Rất nhiều người khác cũng chụp ảnh đấy.” Cô ta vừa nói vừa khoát tay ra hiệu xung quanh khu trại. “Cô thử hỏi họ xem sao.”

“Nhưng tôi đang hỏi cô cơ mà.”

“Xe buýt đang rời đi rồi…” Cô ta đánh trống lảng rồi vội vã chạy đi.

“Có lời nhắn gửi nào muốn chuyển tới mẹ tôi không?” Siobhan gọi với theo. “Liệu tôi có nên đưa họ đến gặp cô ở khu Trại Hòa bình không?” Nhưng Santal không trả lời mà cứ thế cắm cổ chạy. Siobhan tức tối rủa thầm. Lẽ ra cô phải hiểu rõ hơn: những người như Santal chỉ coi cô là “mật thám”, là “đồ rác rưởi”, “thân trâu ngựa”, là “cớm” mà thôi. Rốt cuộc đối với họ, cô vẫn cứ là kẻ thù. Cô bước tới đứng cạnh Bobby Greig đúng lúc chiếc xe buýt đã lèn đầy hành khách và chuẩn bị lăn bánh, tiếng không khí rít lên khi cánh cửa xe đóng lại. Bên trong xe, đám hành khách hò nhau cùng hát vang khúc ca khởi hành. Một vài người giơ tay vẫy chào Greig. Anh cũng vẫy tay tạm biệt họ.

“Bọn họ cũng không đến nỗi tệ,” anh quay sang nói với Siobhan và lấy thanh kẹo cao su ra mời cô. “Ý tôi là, dân hippie như thế thì cũng không đến nỗi.” Anh giải thích rồi đút tay vào túi quần. “Cô có vé của buổi concert tối mai chưa?”

“Tôi cố kiếm rồi mà không được,” cô thú thực.

“Chẳng là, công ty tôi phụ trách khâu an ninh của chương trình ấy đấy…”

Siobhan trợn tròn mắt nhìn Greig. “Anh có thừa vé ư?”

“Cũng không hẳn, nhưng tôi sẽ ở đó, nên có thể cho cô ‘đi kèm’ được.”

“Anh đang giỡn tôi đấy à?”

“Đâu phải chúng ta hẹn hò hay gì đâu… Tôi chỉ hỏi xem cô có muốn tham dự buổi concert hay không thôi.”

“Bobby à, anh thật hào phóng làm sao.”

“Tùy cô thôi.” Anh đưa mắt nhìn quanh nhưng tuyệt nhiên không dám nhìn thẳng vào cô.

“Cho tôi số điện thoại của anh đi, mai có gì tôi sẽ báo anh.”

“Có thể có chuyện gì hay ho hơn ư?”

Cô lắc đầu. ”Công việc thôi,” cô nhấn mạnh.

“Ai cũng đều có quyền được nghỉ một buổi, hạ sĩ Clarke ạ.”

“Cứ gọi tôi là Siobhan,” cô nhấn mạnh.

“Cô đang ở đâu thế?” Rebus hỏi vào điện thoại.

“Tôi đang trên đường đến tòa soạn báo Người Scotland.”

“Cô tới tòa soạn báo Người Scotland làm gì đấy?”

“Để tìm thêm ảnh.”

“Điện thoại của cô bị tắt.”

“Tôi cần sạc pin.”

“Ừm, tôi vừa lấy được lời khai của người có tên đăng nhập Tornupinside rồi đấy.”

“Ai cơ?”

“Hôm qua tôi kể với cô rồi còn gì…” Nói đến đây Rebus sực nhớ tối qua Siobhan còn rối trí về chuyện khác. Do đó ông bèn thuật lại mọi chuyện về trang blog cũng như việc ông đã gửi thư điện tử hẹn nói chuyện như thế nào, và rồi Ellen Wylie đã chủ động liên lạc ra sao…

“Ôi, gượm đã,” Siobhan thốt lên. “Ellen Wylie của chúng ta á?”

“Phải, chính cô ấy đã viết một bài dài đầy oán giận trên trang thông tin trực tuyến Canh chừng Ác thú đấy.”

“Nhưng vì sao?”

“Bởi hệ thống pháp luật hiện hành đã bỏ rơi tình chị em sâu nặng.”

“Chính miệng cô ta nói những lời như vậy à?”

“Tôi đã ghi âm lại cuộc nói chuyện. Tất nhiên tôi không có nhân chứng chứng thực, bởi chẳng có ai ở đó trợ giúp tôi khi tôi trao đổi với cô ta.”

“Thứ lỗi cho tôi nhé. Vậy Ellen là kẻ tình nghi à?”

“Trước tiên cứ nghe lại băng ghi âm đã, sau đó hãy cho tôi biết ý kiến của cô.” Rebus nhìn quanh Phòng Điều tra Tội phạm trong lúc chờ Siobhan nghe xong băng ghi âm. Những ô cửa sổ cần được lau chùi, nhưng làm thế cũng đâu ích gì khi tất cả chúng đều trông xuống bãi đậu xe phía sau? Một lớp sơn mỏng cũng đủ khiến những bức tường trở nên tươi vui hơn, nhưng rồi chúng sẽ nhanh chóng bị che phủ bởi hàng loạt ảnh chụp hiện trường cùng với những mảnh giấy dán mang thông tin về các nạn nhân xấu số.

“Có thể cô ta làm vậy là vì người chị,” Siobhan nhận xét.

“Gì cơ?”

“Cô chị gái Denis của Ellen ấy.”

“Cô ta có vấn đề gì?”

“Cô ấy chuyển tới sống cùng em gái khoảng một năm trước… thực ra có thể là chưa đến một năm. Bỏ chồng.”

“Vậy thì sao?”

“Bỏ người chồng vũ phu của cô ấy. Đó là những gì mà tôi đã nghe được. Hai người bọn họ sinh sống ở Glasgow. Cô ấy phải gọi điện cầu cứu cảnh sát tận mấy lần nhưng không lần nào họ có đủ chứng cứ để buộc tội người chồng. Tôi cho rằng lẽ ra bên cảnh sát đã có thể xin lệnh bắt tạm giam hắn ta.”

Chị ấy chuyển đến sống với tôi sau khi chị ấy… sau khi chị ấy ly hôn. Đột nhiên, chi tiết Ellen nuốt phải một con bọ khi đang trò chuyện trở nên sáng tỏ.

“Tôi không biết điều đó,” Rebus nói khẽ.

“Không à, vậy thì…”

“Vậy thì sao?”

“Đây là điều mà chỉ những người phụ nữ mới tâm sự được với nhau.”

“Nhưng không thể chia sẻ với cánh đàn ông, ý cô là vậy chứ gì? Thế mà đàn ông bọn tôi mới là những người phải chịu tiếng thành kiến giới tính.” Rebus đưa tay ra sau gáy xoa bóp vùng xương sau gáy lúc này đang căng lên nhức mỏi. “Vậy là Denise đến sống cùng Ellen, tiếp đó Ellen truy cập vào mạng Internet để lùng tìm những trang web giống như Canh chừng Ác thú…”

Và hằng đêm cô ta phải chứng kiến vẻ sầu thảm của người chị gái thân yêu lúc nào cũng say khướt và ngày càng trở nên suy sụp.

“Có lẽ nếu tôi đến nói chuyện với họ sẽ hay hơn,” Siobhan đề xuất.

“Bộ cô chưa lãnh đủ phiền phức sao? Thế tình hình sức khỏe của mẹ cô thế nào rồi?”

“Bác sĩ đã chỉ định chụp cắt lớp vi tính cho bà để phát hiện thương tổn. Tôi đang định tới gặp bà đây.”

“Vậy cô đi đi. Tôi đoán rằng cô chẳng thu được gì ở Glenrothes, phải không?”

“Chẳng có gì ngoài việc chuốc lấy cái lưng đau ê ẩm.”

“Có điện thoại gọi đến. Tôi cũng phải đi rồi. Chúng ta gặp nhau sau nhé?”

“Chắc chắn rồi.”

“Vì ban nãy ngài cảnh sát trưởng có ghé qua.”

“Nghe như điềm xấu rồi đây.”

“Cứ biết thế đã.” Rebus nói rồi bấm nút nhận cuộc gọi tiếp theo. “Thanh tra Rebus nghe đây,” ông nghe máy.

“Tôi đang ở tòa án,” Mairie Henderson nói. “Anh đến mà xem tôi có gì cho anh này.” Rebus nghe thấy tiếng người hò reo và chúc tụng ầm ĩ vọng vào loa điện thoại. “Giờ tôi phải đi đã,” cô nói.

Rebus chạy ngay xuống tầng dưới và đề nghị lái xe tuần tra cho ông quá giang một đoạn. Dường như cả hai cảnh sát trên xe đều không tham gia vào cuộc chiến hỗn loạn ngày hôm qua.

“Bọn tôi thuộc lực lượng dự bị,” họ giải thích với giọng rầu rĩ. “Phải ngồi trên xe buýt suốt bốn giờ liền nghe ngóng qua đài phát thanh. Thế ông có chứng kiến được chuyện gì không thanh tra?”

Rebus không nói năng gì cho đến khi chiếc xe rẽ vào phố Chambers. “Cho tôi xuống đây,” ông yêu cầu.

“Xin cứ tự nhiên,” người tài xế càu nhàu đáp lời, nhưng tất nhiên anh ta chỉ dám làm vậy khi Rebus đã ra khỏi xe rồi.

Chiếc xe tuần tra đánh vòng hình chữ u để quay đầu thu hút mọi ánh nhìn tò mò của giới truyền thông lúc này đang đứng chầu chực bên ngoài tòa án. Rebus đứng ở bên kia đường, ngay cạnh những bậc thang dẫn vào Bảo tàng Hoàng gia Scotland. Ông vừa châm thuốc vừa quan sát thấy một kẻ phản kháng nữa vừa rời khỏi phiên tòa trong tiếng hoan hô đầy khoái trá của đồng bọn. Hắn vung cao nắm đấm khi bọn kia vỗ lưng hắn bày tỏ sự khích lệ, những tay săn ảnh của các tòa soạn vội vàng chộp ngay lấy khoảnh khắc này.

“Bao nhiêu tên được thả rồi?” Rebus quay sang hỏi Mairie, cô vừa bước tới đứng bên cạnh ông, trên tay cô lỉnh kỉnh sổ tay và máy ghi âm.

“Tính đến giờ này là có hai mươi tên rồi. Một vài tên thì được chuyển đến tòa khác.”

“Có lời trích dẫn nào mà tôi phải để ý khi đọc báo vào ngày mai không?”

“Anh nghĩ sao về ‘Hãy đập tan hệ thống quản lý’?” Cô liếc nhìn qua những dòng ghi chú trong sổ tay tác nghiệp. “Hay ‘Hãy chỉ cho tôi một tên tư bản rồi tôi sẽ chỉ cho mọi người thấy một kẻ hút máu nhân dân’?”

“Nghe cũng thuận tai đấy chứ.”

“Cảm giác cứ như diễn văn phản đối chế độ tư bản của Malcolm X vậy.” Mairie gập cuốn sổ tay lại. “Tất cả bọn chúng đều phải tuân thủ lệnh cách ly. Chúng không được xuất hiện ở những chỗ gần Gleneagles, Auchterarder, Stirling hay khu trung tâm thủ đô Edinburgh…” Cô ngừng lời. “Phán quyết vậy cũng được, thế nhưng một gã kêu rằng đã trót mua vé xem lễ hội âm nhạc ‘T trong Công viên’ vào cuối tuần này, bởi vậy quan tòa chấp thuận cho gã được đến thị trấn Kinross.”

“Siobhan cũng sẽ tới đó đấy”, Rebus nói. “Cuộc điều tra vụ án Colliar bị tạm dừng đúng lúc này cũng là vừa hay.”

“Vừa hay ở chỗ nào đây?”

“Ý cô là gì, Mairie?”

“Về khu vực có tên Clootie Well ấy. Người quen của tôi ở tòa soạn báo lại là họ đã tìm được một số thông tin cơ bản.”

“Và?”

“Còn những nơi khác nữa.”

“Mấy nơi?”

“Ít nhất một ở Scotland. Nằm ngay tại Hắc Đảo.”

“Ở phía bắc thành phố Inverness?”

Mairie gật đầu. “Đi theo tôi,” cô nói rồi quay người tiến về phía cửa chính của viện bảo tàng. Cô bước vào trong rồi rẽ phải, tới khu Bảo tàng Scotland. Khu vực này thật chộn rộn với sự có mặt của nhiều gia đình đưa con cái đi tham quan nhân dịp nghỉ hè, những đứa trẻ dư thừa năng lượng. Mấy đứa nhỏ hơn đang phấn khích ré lên và liên tục nhảy tưng tưng.

“Chúng ta vào đây làm gì?” Rebus hỏi. Nhưng Mairie đã đứng trước thang máy rồi. Hai người ra khỏi thang máy và bước lên cầu thang bộ. Nhìn qua cửa sổ, Rebus nhận ra toàn bộ khung cảnh tuyệt vời bao quanh tòa án. Nhưng nữ phóng viên không dừng chân ở đó, cô dẫn ông tới góc xa nhất của viện bảo tàng. “Tôi đã tới đây rồi,” Rebus nói.

“Khu hiện vật về sự chết chóc và đức tín,” Mairie giải thích.

“Có cả vài chiếc quan tài nhỏ kia có búp bê bên trong…”

Đây quả thực là khu trưng bày rất đỗi ấn tượng, và rồi Rebus để ý thấy bức ảnh trắng đen phía sau tấm kính.

Bức ảnh chụp bãi Clootie Well ở Hắc Đảo…

“Dân địa phương duy trì tập tục treo những mảnh áo quần ở đó trong nhiều thế kỷ. Tôi đã nhờ người quen mở rộng phạm vi tìm kiếm trên khắp cả Vương quốc Anh và xứ Wales nữa rồi. Dù cơ may phát hiện thêm một nơi như thế này là không nhiều nhưng cũng đáng để rà soát chứ nhỉ?”

“Từ đây tới Hắc Đảo chỉ mất chừng hai giờ đồng hồ,” Rebus trầm ngâm, đôi mắt ông vẫn dán chặt vào tấm hình. Những mảnh vải treo trông giống như đàn dơi đang treo mình trên những cành cây khẳng khiu trơ trụi. Đặt kế bên tấm ảnh đen trắng là mấy cán chổi bay của phù thủy cùng với quả cầu phép bằng mã não trong suốt. Quả đúng là khu hiện vật về sự chết chóc và đức tin…

“Vào thời điểm này trong năm có lẽ phải mất tới ba giờ đấy,” Mairie nói. “Xe cộ cứ ken chặt đường thế kia cơ mà.”

Rebus gật đầu. Xưa nay quốc lộ A9 ở phía bắc thị trấn Perth vốn nổi tiếng hay bị ùn tắc. “Có khi tôi phải báo cho cảnh sát địa phương để họ xem xét vậy. Mairie này, cảm ơn cô nhé.”

“Tôi kiếm được những thứ này từ Internet.” Cô vừa nói vừa đưa cho Rebus mấy trang thông tin chi tiết về lịch sử bãi Clootie Well nằm gần nhà ga Fortrose. Trong tập giấy có những bức ảnh chưa qua chỉnh sửa, bao gồm cả bản sao của tấm ảnh đen trắng được trưng bày ở đây, bãi Clootie Well này trông chẳng khác nào khoảnh rừng cùng tên ở Auchterarder.

“Cảm ơn lần nữa nhé.” Rebus cuộn tập giấy lại rồi đút vào túi áo khoác. “Cuộc thương lượng của cô với tay tổng biên tập sao rồi?” Ông hỏi thăm khi hai người bắt đầu cất bước quay trở lại thang máy.

“Cũng còn tùy. Trong đêm nay mà có cuộc nổi loạn nào xảy ra thì chúng ta sẽ bị đẩy xuống trang năm đấy.”

“Được ăn cả, ngã về không.”

“John này, còn điều gì anh chưa kể với tôi không?”

“Tôi đã cho cô tin sốt dẻo nhất rồi - cô còn muốn gì nữa chứ?”

“Tôi chỉ muốn biết liệu có phải anh đang lợi dụng tôi không thôi.” Cô nói rồi nhấn nút mở cửa thang máy.

“Tôi trông có giống người sẽ làm vậy không?”

“Tất nhiên rồi, giống quá đi chứ!” Sau đó hai người giữ im lặng trong suốt quãng đường trở ra bên ngoài viện bảo tàng. Mairie dõi mắt quan sát động tĩnh phía bên kia đường. Lại thêm một kẻ phá quấy nữa đang hết sức hỉ hả vung cao nắm đấm giương oai khi được thả. “Bên anh đã chủ động ém mọi tình tiết đến tận thứ Sáu vừa rồi. Không sợ kẻ thủ ác sẽ càng lặn sâu hơn khi thấy câu chuyện này được kể lể trên mặt báo hay sao?”

“Hắn chẳng thể nào trốn kỹ hơn bây giờ được đâu.” Ông quay sang nhìn Mairie. “Vả lại, tính đến thứ Sáu chúng tôi mới chỉ phát hiện được tình tiết trong vụ Cyril Colliar thôi. Chính Cafferty là người cung cấp những thông tin còn lại đấy chứ.”

Nét mặt nữ phóng viên đột nhiên đanh lại. “Cafferty?”

“Cô cho hắn biết cảnh sát đã tìm ra mảnh vải bị cắt từ chiếc áo khoác của Colliar. Hắn liền đến thăm tôi. Rời đi với hai cái tên khác rồi quay trở lại thông báo rằng chúng đã chết.”

“Anh cũng đang lợi dụng Cafferty đấy à?” Mairie hỏi với giọng hoài nghi.

“Hắn không kể với cô đâu, Mairie ạ - đó là điều tôi muốn cô nhìn ra. Cứ thử đổi chác với hắn đi, rồi cô sẽ thấy mình đang cắm đầu vào đường một chiều mà thôi. Tất cả mọi thông tin về các vụ án mạng mà tôi báo với cô, hắn đều biết trước nhất đấy. Nhưng còn lâu hắn mới cho cô biết.”

“Hình như anh đang hiểu lầm là tôi và hắn có mối quan hệ thân tình.”

“Chắc cũng đủ thân để cô báo thẳng tin tức về Colliar cho hắn chứ.”

“Đấy là bởi lời hứa hợp tác lâu dài - bất kỳ diễn biến mới nào của vụ án, hắn đều muốn biết. Anh đừng nghĩ là tôi định xin lỗi nhé.” Bỗng cô nheo mắt lại và chỉ tay sang bên kia đường. “Gareth Tench đang làm gì ở đây thế?”

“Ý cô là tay hội viên hội đồng thành phố?” Rebus nhìn theo hướng tay của Mairie. “Thuyết giáo cho bọn ngoại đạo, biết đâu đấy.” ông vừa phỏng đoán vừa quan sát Tench đi tới đi lui trông chẳng khác nào cua bò loanh quanh đằng sau hàng dài phóng viên săn ảnh. “Có lẽ vị hội viên hội đồng muốn được phỏng vấn thêm đây.”

“Làm sao mà anh biết được chuyện…? À, tôi dám cá là Siobhan đã kể với anh.”

“Giữa tôi và Siobhan không có bất kỳ bí mật nào hết.” Rebus dành cho cô bạn phóng viên cái nháy mắt đầy châm chọc.

“Thế giờ này cô ta đang ở đâu?”

“Cô ấy tới tòa soạn tờ Người Scotland rồi.”

“Vậy hẳn là mắt tôi đang nhìn thấy ảo giác rồi.” Mairie lại chỉ tay. Không thể nhầm lẫn được, kia chắc chắn là Siobhan… và Tench vừa mới dừng chân ngay trước mặt cô, hai người đang bắt tay chào hỏi nhau. “Tôi tưởng giữa anh và cô ta chẳng hề có bí mật nào cơ mà?”

Nhưng Rebus đã đang sải bước sang bên kia đường. Đầu này con phố, xe cộ bị cấm không được phép lưu thông, nhờ thế mà việc sang đường rất dễ dàng.

“Xin chào,” ông nói. “Kế hoạch bị thay đổi đột ngột à?”

Sioban khẽ mỉm cười và giới thiệu ông với Tench.

“Chào thanh tra,” người đàn ông cất lời kèm theo điệu bộ nghiêng đầu đầy kiểu cách.

“Hội viên hội đồng Tench này, hóa ra ông cũng là một người say mê loại hình sân khấu đường phố cơ đấy?”

“Trong mùa lễ hội thì tôi thấy cũng không có gì đáng ngại,” Tench vừa nói vừa cố nén tiếng cười thầm.

“Bản thân ông cũng tham gia biểu diễn nhỉ?”

Tench quay sang nhìn Siobhan. “Ý ngài thanh tra đây muốn nói về những bài thuyết pháp nho nhỏ dưới chân đồi Mound vào sáng Chủ nhật của tôi rồi. Không nghi ngờ gì, hẳn ông ấy cũng đã từng có lần dừng chân trong giây lát để đồng cảm với chúng tôi.”

“Dạo này hình như không thấy ông xuất hiện nữa,” Rebus nói thêm. “Đức tin của ông bị lung lay rồi sao?”

“Ngược lại là đằng khác, thanh tra ạ. Chỉ là ngoài hình thức thuyết giáo vẫn còn nhiều phương thức khác để củng cố đức tin.” Nét mặt ông ta chuyển sang thái độ nghiêm trọng khác thường khi nói ra những lời vừa rồi. “Tôi tới đây chỉ vì một số cử tri của chúng tôi đã bị lôi vào vụ bạo loạn ngày hôm qua.”

“Toàn những người ngoài cuộc vô tội chứ gì.” Rebus mỉa mai bình luận.

Tench lướt mắt sang Rebus, rồi quay lại nhìn Siohan. “Được làm việc cùng với ngài thanh tra hẳn là thú vị lắm.”

“Tha hồ cười mệt nghỉ,” Siobhan đồng tình.

“A! Còn cả đại diện của quyền lực thứ tư đây nữa!” Tench reo lên và chìa bàn tay về phía Mairie, rốt cuộc cô cũng quyết định nhập hội với bọn họ. “Bài báo của cô đến đâu rồi? Tôi chắc rằng cô biết hai vị bảo vệ công lý này chứ.” Hội viên hội đồng vừa nói vừa chỉ vào Rebus và Siobhan. “Cô đã hứa sẽ cho tôi xem qua nội dung trước khi xuất bản đấy nhé,” Tench nhắc Mairie.

“Thật sao?” Cô giả bộ tỏ vẻ ngạc nhiên. Nhưng Tench không hề bị đánh lừa. Ông ta quay sang nói với hai thanh tra.

“Có lẽ tôi phải trao đổi riêng trong ít phút…”

“Đừng để ý chúng tôi,” Rebus đáp lời. “Siobhan và tôi cũng cần nói chuyện riêng một chút.”

“Vậy à?” Siobhan vừa mở miệng thì Rebus đã quay người bước đi, cô chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài đi theo ông.

“Quán Chuông Cát sắp mở cửa đấy,” ông nói khi hai người đã ra khỏi tầm nghe. Thế nhưng cô vẫn đang chăm chú theo dõi đám đông.

“Có một người này tôi cần phải gặp,” cô giải thích. “Một nhiếp ảnh gia mà tôi biết… rõ ràng anh ta chỉ đâu đó quanh đây thôi.” Cô kiễng chân lên để nhìn rõ hơn. “A…” Cô thốt lên rồi nhào vào giữa nhóm phóng viên đang tác nghiệp. Bọn họ đang đổi máy ảnh cho nhau để kiểm tra thành quả lao động trên những màn hình kỹ thuật số. Rebus không khỏi sốt ruột khi phải chờ Siobhan nói chuyện với một người đàn ông trông có vẻ dẻo dai với kiểu tóc cắt ngắn màu muối tiêu. ít ra thì bây giờ ông cũng lý giải được: Siobhan đến tòa soạn tờ Người Scotland rồi mới biết người mà cô cần gặp hiện đang có mặt ở đây. Phải mất một lúc mới thuyết phục được nhiếp ảnh gia nhưng cuối cùng anh ta cũng đồng ý theo Siobhan tới chỗ Rebus đang đứng, hai cánh tay khoanh lại trước ngực.

“Đây là Mungo,” Siobhan giới thiệu.

“Anh Mungo đây có muốn đi uống gì đó không? Rebus hỏi.

“Rất sẵn lòng,” Mungo vừa trả lời vừa đưa tay lên quệt những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. Người đàn ông này có lẽ bạc tóc sớm - vì trông anh ta cũng chỉ nhỉnh hơn Siobhan vài tuổi. Chất giọng của anh ta quả là rất hợp với khuôn mặt mà từng đường nét đều toát lên vẻ dạn dày nắng gió.

“Anh đến từ vùng Quần đảo miền Tây?”

“Vùng Lewis,” anh ta xác nhận rồi bước theo Rebus tới quán Chuông Cát. Những tiếng hô hào chúc tụng lại nổ ra sau lưng khiến họ phải tò mò ngoái đầu và thấy một gã thanh niên đang chạy như bay ra khỏi cổng tòa án.

“Hình như tôi biết tên này,” Siobhan thì thầm. “Hắn là kẻ giở trò quậy phá ở khu cắm trại.”

“Vậy là đêm qua hắn đã được giải lao một chút,” Rebus nhận xét. “Tất nhiên là giải lao trong xà lim.” Vừa nói ông vừa giật mình nhận ra nãy giờ hai bàn tay ông cứ thế xát mạnh vào nhau. Gã thanh niên giơ cao nắm tay lên chào và ngay lập tức được đám khán giả hồ hởi đáp lại.

Cùng lúc đó, Mairie Henderson và hội viên hội đồng thành phố Tench đứng gần đó cũng quan sát được hết sự việc và không khỏi lấy làm sửng sốt trước phản ứng của đám đông.